Trương Nhất Phàm dường như trở về với hiện tại, vốn dĩ bản thân mình cũng không phải lúc nào cũng nghiêm túc mà cũng có khi hơi nham nhở, và khi bị Đồng Tiểu Phàm trêu chọc vài câu, thì bản thân hắn đã không còn giữ được vẻ nghiêm túc nữa, thay vào đó là nói thẳng vào vấn đề chính luôn.
Bởi vì gần đây liên tiếp tới lui giữa Thị xã và Thị trấn, đi về rất là bất tiện, trong huyện có chiếc xe Jeep đã cũ nát, chiếc xe càng ngày càng tồi tệ, thường xuyên bị chết máy trên đường, làm cách nào cũng không chịu nổ máy.
Có mấy lần vội vã chạy đến Huyện dự họp, xém chút nữa là bị trễ, cho đến khi hắn đành dùng tiền có trong thẻ, nhờ bạn bè mua dùm một chiếc xe Ford Santana second hand.
Trong Thị Trấn Liễu Thủy, hắn được xem như là người đầu tiên có xe riêng, mặc dù chiếc xe này giá chưa đến 50.000 tệ, nhưng so với cái xe cũ rách kia còn thoải mái hơn nhiều.
Từ sau khi trận mưa kéo dài, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, trong phút chốc đã chuyển từ cuối hạ sang đầu đông. Mùa thu, thời tiết ở đây rất kỳ lạ, những ngày mùa bội thu này, vẫn không để người ta kịp nhấp nháp vụ mùa thắng lợi, nó lại không cánh mà bay.
Ngày hai mươi sáu tháng mười một, là sinh nhật của Lương Chính.
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi đều có tên trong danh sách mời, là một nhân vật lớn của phòng tài chính, người đến chúc mừng sinh nhật rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng bỏ bao lì xì hai ngàn đồng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, chỉ còn vài người ở lại, những người ngồi lại là vây cánh của Lương Chính Hòa. Trong đó có cục trưởng Hoàng là người của cục Giao thông, Trưởng ban thư ký Đỗ của Huyện ủy, Lã Hùng Vỹ là người của Ủy ban xây dựng, và còn có Trương Nhất Phàm..
Lúc đầu định bụng ăn cơm xong, sẽ đến Vạn Tử Thiên Hồng, mọi người sẽ tụ tập ở đó, chơi mấy ván mạt chược.
Trương Nhất Phàm đã đến lúc phải đi, nhưng Lương Chính Hòa làm ra vẻ bí mật tiết lộ cho hắn một thông tin,Trưởng ban thư ký Đỗ tự mình chỉ đích thân hắn phải ở lại.
Đợi mọi người đi lên lầu, Lương Chính Hòa mở cửa một căn phòng trong, Trương Nhất Phàm mới phát hiện ra chỉ còn lại Trưởng ban thư ký Đỗ, Cục trưởng cục Giao Thông Hoàng và mình, ngay cả Lã Hùng Vỹ người của Ủy ban xây dựng không biết đã đi đằng nào rồi.
Trưởng ban thư ký Đỗ từ trước đến giờ ít khi qua lại với hắn, khi Trương Nhất Phàm còn làm thư ký Huyện, hai người cũng chẳng có bất cứ mối liên hệ nào. Bây giờ mình đến thị trấn nhỏ, hai người càng hiếm khi có cơ hội đụng mặt nhau, lần trước nhìn thấy Trưởng ban thư ký Đỗ cũng có mặt trong cuộc họp.
Ông ấy chỉ đích danh giữ mình ở lại, Trương Nhất Phàm đang cân nhắc xem đây có thể là ý tứ gì đó của Bí thư Phong, phải chăng muốn ông ta tiết lộ một tín hiệu gì đó, trong quy tắc ngầm ở chốn quan trường, xếp hàng rất quan trọng, những năm gần đây, hắn là người của Chủ tịch Huyện Lâm, vì vậy người mà Bí thư Phong phái đến luôn kính trọng hắn.
Vốn định là lên lầu hai chơi mạt chược, sau đó lại thay đổi chủ đề. Thư ký Đỗ đề xuất muốn đi ăn uống ca hát, bởi vì ông ta biết rằng, khi uống rượu thì rất dễ dàng khơi thông tình cảm.
Ông ta và Trương Nhất Phàm không có qua lại với nhau, mượn rượu để tìm cách nói chuyện thân mật vẫn hơn, truyền đạt lại ý tứ của Bí thư Phong cũng được, ít nhất Trương Nhất Phàm có quyết định thế nào, thì đó cũng là việc của hắn ta.
Mấy người đi vào phòng VIP ở lầu ba, Nhâm Quốc Đống sớm đã có mặt ở đây, đưa thuốc cho mọi người rất cung kính, lại còn gọi nhân viên phục vụ, rất xem trọng nơi này, không cho bất cứ ai vào.
Đỗ Kiếm Phong là Trưởng ban thư ký, Ủy viên thường vụ của Huyện ủy, Lương Chính Hòa là Cục trưởng cục tài chính, Hoàng Thái Long là Cục trưởng cục Giao thông, những người ngồi đây đều là những nhân vật có máu mặt ở Thông Thành, Nhâm Quốc Đống hiển nhiên là không dám sơ suất.
Khi anh ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi cùng những người này hơi ngạc nhiên, ngầm giơ ngón tay cái về phía hắn, Nhâm Quốc Đống đoán là Trương Nhất Phàm thăng chức chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Dù sao người có thể cùng chung với Trưởng ban thư ký Đỗ ở Thông Thành này chẳng có mấy người. Chắc hẳn Trương Nhất Phàm phải tận dụng điều này để được đứng chung hàng ngũ với Bí thư Phong.
Trà ở trong phòng bao có đến mấy loại đã được mang lên, thức ăn đủ dạng đủ kiểu, còn có cả rượu Mao Đài. Hoàng Thái Long xảo quyệt đưa ra đề nghị:
- Trưởng ban thư ký Đỗ, chỉ có mấy người đàn ông, uống rượu thì có gì hay đâu, tôi thấy chi bằng gọi mấy em xinh tươi đến góp vui có phải là thú vị hơn không?
Bí thư Đỗ nói:
- Anh đúng là, thật không hổ danh là Cục trưởng Hoàng. Hay lắm! Nếu hôm nay mọi người đã có hứng như vậy, tôi cũng không thể làm mọi người cụt hứng được? Cục trưởng Lương lo việc này nhé!
Trưởng bí thư đã hạ lệnh, Lương Chính Hòa chỉ cười khì khì bước đi. Hoàng Thái Long gọi giật ngược Lương Chính Hòa lại:
- Này, bảo Nhâm Quốc Đống đưa cô em Hà Tiêu Tiêu ở bộ phận kinh doanh xông hơi massage đến nhé.
- Ha ha..Ngắm trúng người đứng đầu của phòng xông hơi người ta rồi à?
Lương Chính Hòa chỉ vào mặt Hoàng Thái Long cười ha hả.
- Ha ha..
Hai cái lão này quá hiểu nhau, bao nhiêu cái xấu vơ hết vào người.
Không biết vì sao, khi nghe thấy tên Hà Tiêu Tiêu, trong lòng Trương Nhất Phàm có chút dao động, lại nhìn thấy vẻ mặt hai người kia có ý không đàng hoàng, trong lòng tỏ ra khó chịu.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Đỗ gọi Trương Nhất Phàm đến ngồi bên cạnh, đưa cho một điếu thuốc, lại đích thân rót hai chén rượu.
- Chủ tịch thị trấn Trương, nào, chúng ta chạm cốc trước một cái nào.
Trương Nhất Phàm cũng bưng ly rượu lên.
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Sau đó ngửa cổ làm một hơi rất sảng khoái uống hết ly rượu, không còn vương một giọt nào trong ly.
- Hay lắm! Tôi thích tính cách này của cậu. Rất thẳng thắn!
Trưởng ban thư ký cao hứng nói, cụng liền tù tì ba ly với Trương Nhất Phàm.
Sau đó thì châm thuốc hút, Trưởng ban thư ký vắt chân bắt chéo nhìn Trương Nhất Phàm. Mặt của Trương Nhất Phàm chẳng tỏ vẻ gì cả, không ngờ ngay cả kinh nghiệm dày dạn như Đỗ Kiếm Phong cũng không nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Vì thế trong lòng ông ta thoáng suy nghĩ, người còn trẻ như Trương Nhất Phàm, sao lại bình tĩnh hiếm thấy như vậy, ông thấy tình huống phản ứng của Lưu Thiên Lâm có lẽ sai lầm, có thể đã hiểu lầm chỉ thị của Bí thư Phong.
Trương Nhất Phàm lúc này rất bình tĩnh đến mức không có nhuệ khí như trước đây, càng không có cố ý ấy lòng của Đỗ Kiếm Phong. Theo lý thuyết, Lương Chính Hòa gọi hắn đến nơi đây, Trương Nhất Phàm cũng hiểu được hám ý bên trong đó mới đúng, nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng gì.
Trưởng ban thư ký Đỗ liền thử cho hắn vài ám thị, sau khi rít một hơi thuốc, tay của Trương ban thư ký Đỗ cũng rất thân thiết khoát lên vai Trương Nhất Phàm.
- Chủ tịch Thị Trấn Trương à, gần đây công việc của Thị Trấn Liễu Thủy xử lý rất tốt, quần chúng nhân dân đánh giá cậu rất cao! Ngay cả Bí thư Phong ở sau lưng cũng biểu dương cậu. Thật không đơn giản chút nào! Cậu cũng biết đó, Bí thư Phong có ánh mắt nhìn người rất khắt khe, nếu muốn nhận được sự biểu dương của ông ta thật không dễ chút nào.
Trương Nhất Phàm cười nhẹ:
- Cám ơn Trương ban thư ký Đỗ đã coi trọng, thật sự chúng tôi đều là cán bộ của Thị xã, chẳng qua là làm những việc trong nội bộ. Không đáng để nhắc tới. Thật không đáng.
- Ha ha..Là việc trong nội bộ à. Hiện nay trong chốn quan trường, có thể có một Chủ tịch Thị trấn Trương hết lòng như vậy, e rằng không còn nhiều nữa rồi.
Trưởng ban thư ký Đỗ lại bưng ly lên cụng với Trương Nhất Phàm.
Sau đó thì rất là tùy ý nói:
- Nhớ lại khi tôi còn trẻ như cậu, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên quèn trong cơ quan, không đủ tư cách xách giày cho lãnh đạo, không giống cậu giờ đây, trẻ tuổi như vậy đã có thể lọt vào mắt của lãnh đạo rồi.
Năm đó, nếu tôi không phải là thuộc hạ của Bí thư Phong, một lòng đi theo ông ấy, thì chắc cũng không có ngày hôm nay rồi. Đồng chí Nhất Phàm à, cậu cũng không nên bỏ qua cơ hội này. Với tài năng như Chủ tịch Thị trấn Trương đây, không phải là tôi uống quá chén mới nói như vậy, mà làm một Cục trưởng thì cũng có của ăn của để.
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười, vẫn với dáng vẻ tìm cách để cám ơn.
- Vậy cám ơn Trưởng ban thư ký Đỗ đã dìu dắt. Tôi kính ông một ly!
- Ồ? Tiểu này này có tiến bộ, rốt cuộc đã thông suốt rồi. Tôi đã nói rồi, người thông minh như hắn làm sao có thể bỏ qua tiền đồ của mình được chứ?
Trên mặt Trưởng ban thư ký Đỗ vui mừng như hoa nở.
Cho dù nói như thế nào, ý tứ của Bí thư Phong cũng đã truyền đạt rồi, sau này xem tiểu tử này làm thế nào mà thôi.
Trưởng ban thư ký Đỗ rất vui mừng, hai người lại uống thêm mấy ly nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lương Chính Hòa và Hoàng Thái Long đã tránh đi nơi khác. Đến lúc này, hai người đó mới dắt thêm bốn cô gái đi vào. Vừa nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, trong lòng Trương Nhất Phàm chứa đầy mọi cảm giác.
Hà Tiêu Tiêu đương nhiên cũng không biết lai lịch của những người này, chỉ vừa rồi cũng mới được Nhâm Quốc Đống dặn dò, bên trong đều là những nhân vật có máu mặt, muốn các cô lanh lợi một chút. Không nghĩ đến người đàn ông muốn mình lần đầu tiên, không ngờ cũng ở trong số này, Hà Tiêu Tiêu thầm đoán thân phận của Trương Nhất Phàm, rốt cuộc hắn là ai?
Bởi vì gần đây liên tiếp tới lui giữa Thị xã và Thị trấn, đi về rất là bất tiện, trong huyện có chiếc xe Jeep đã cũ nát, chiếc xe càng ngày càng tồi tệ, thường xuyên bị chết máy trên đường, làm cách nào cũng không chịu nổ máy.
Có mấy lần vội vã chạy đến Huyện dự họp, xém chút nữa là bị trễ, cho đến khi hắn đành dùng tiền có trong thẻ, nhờ bạn bè mua dùm một chiếc xe Ford Santana second hand.
Trong Thị Trấn Liễu Thủy, hắn được xem như là người đầu tiên có xe riêng, mặc dù chiếc xe này giá chưa đến 50.000 tệ, nhưng so với cái xe cũ rách kia còn thoải mái hơn nhiều.
Từ sau khi trận mưa kéo dài, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, trong phút chốc đã chuyển từ cuối hạ sang đầu đông. Mùa thu, thời tiết ở đây rất kỳ lạ, những ngày mùa bội thu này, vẫn không để người ta kịp nhấp nháp vụ mùa thắng lợi, nó lại không cánh mà bay.
Ngày hai mươi sáu tháng mười một, là sinh nhật của Lương Chính.
Trương Nhất Phàm và Hồ Lôi đều có tên trong danh sách mời, là một nhân vật lớn của phòng tài chính, người đến chúc mừng sinh nhật rất nhiều, Trương Nhất Phàm cũng bỏ bao lì xì hai ngàn đồng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, chỉ còn vài người ở lại, những người ngồi lại là vây cánh của Lương Chính Hòa. Trong đó có cục trưởng Hoàng là người của cục Giao thông, Trưởng ban thư ký Đỗ của Huyện ủy, Lã Hùng Vỹ là người của Ủy ban xây dựng, và còn có Trương Nhất Phàm..
Lúc đầu định bụng ăn cơm xong, sẽ đến Vạn Tử Thiên Hồng, mọi người sẽ tụ tập ở đó, chơi mấy ván mạt chược.
Trương Nhất Phàm đã đến lúc phải đi, nhưng Lương Chính Hòa làm ra vẻ bí mật tiết lộ cho hắn một thông tin,Trưởng ban thư ký Đỗ tự mình chỉ đích thân hắn phải ở lại.
Đợi mọi người đi lên lầu, Lương Chính Hòa mở cửa một căn phòng trong, Trương Nhất Phàm mới phát hiện ra chỉ còn lại Trưởng ban thư ký Đỗ, Cục trưởng cục Giao Thông Hoàng và mình, ngay cả Lã Hùng Vỹ người của Ủy ban xây dựng không biết đã đi đằng nào rồi.
Trưởng ban thư ký Đỗ từ trước đến giờ ít khi qua lại với hắn, khi Trương Nhất Phàm còn làm thư ký Huyện, hai người cũng chẳng có bất cứ mối liên hệ nào. Bây giờ mình đến thị trấn nhỏ, hai người càng hiếm khi có cơ hội đụng mặt nhau, lần trước nhìn thấy Trưởng ban thư ký Đỗ cũng có mặt trong cuộc họp.
Ông ấy chỉ đích danh giữ mình ở lại, Trương Nhất Phàm đang cân nhắc xem đây có thể là ý tứ gì đó của Bí thư Phong, phải chăng muốn ông ta tiết lộ một tín hiệu gì đó, trong quy tắc ngầm ở chốn quan trường, xếp hàng rất quan trọng, những năm gần đây, hắn là người của Chủ tịch Huyện Lâm, vì vậy người mà Bí thư Phong phái đến luôn kính trọng hắn.
Vốn định là lên lầu hai chơi mạt chược, sau đó lại thay đổi chủ đề. Thư ký Đỗ đề xuất muốn đi ăn uống ca hát, bởi vì ông ta biết rằng, khi uống rượu thì rất dễ dàng khơi thông tình cảm.
Ông ta và Trương Nhất Phàm không có qua lại với nhau, mượn rượu để tìm cách nói chuyện thân mật vẫn hơn, truyền đạt lại ý tứ của Bí thư Phong cũng được, ít nhất Trương Nhất Phàm có quyết định thế nào, thì đó cũng là việc của hắn ta.
Mấy người đi vào phòng VIP ở lầu ba, Nhâm Quốc Đống sớm đã có mặt ở đây, đưa thuốc cho mọi người rất cung kính, lại còn gọi nhân viên phục vụ, rất xem trọng nơi này, không cho bất cứ ai vào.
Đỗ Kiếm Phong là Trưởng ban thư ký, Ủy viên thường vụ của Huyện ủy, Lương Chính Hòa là Cục trưởng cục tài chính, Hoàng Thái Long là Cục trưởng cục Giao thông, những người ngồi đây đều là những nhân vật có máu mặt ở Thông Thành, Nhâm Quốc Đống hiển nhiên là không dám sơ suất.
Khi anh ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi cùng những người này hơi ngạc nhiên, ngầm giơ ngón tay cái về phía hắn, Nhâm Quốc Đống đoán là Trương Nhất Phàm thăng chức chỉ là việc sớm muộn mà thôi. Dù sao người có thể cùng chung với Trưởng ban thư ký Đỗ ở Thông Thành này chẳng có mấy người. Chắc hẳn Trương Nhất Phàm phải tận dụng điều này để được đứng chung hàng ngũ với Bí thư Phong.
Trà ở trong phòng bao có đến mấy loại đã được mang lên, thức ăn đủ dạng đủ kiểu, còn có cả rượu Mao Đài. Hoàng Thái Long xảo quyệt đưa ra đề nghị:
- Trưởng ban thư ký Đỗ, chỉ có mấy người đàn ông, uống rượu thì có gì hay đâu, tôi thấy chi bằng gọi mấy em xinh tươi đến góp vui có phải là thú vị hơn không?
Bí thư Đỗ nói:
- Anh đúng là, thật không hổ danh là Cục trưởng Hoàng. Hay lắm! Nếu hôm nay mọi người đã có hứng như vậy, tôi cũng không thể làm mọi người cụt hứng được? Cục trưởng Lương lo việc này nhé!
Trưởng bí thư đã hạ lệnh, Lương Chính Hòa chỉ cười khì khì bước đi. Hoàng Thái Long gọi giật ngược Lương Chính Hòa lại:
- Này, bảo Nhâm Quốc Đống đưa cô em Hà Tiêu Tiêu ở bộ phận kinh doanh xông hơi massage đến nhé.
- Ha ha..Ngắm trúng người đứng đầu của phòng xông hơi người ta rồi à?
Lương Chính Hòa chỉ vào mặt Hoàng Thái Long cười ha hả.
- Ha ha..
Hai cái lão này quá hiểu nhau, bao nhiêu cái xấu vơ hết vào người.
Không biết vì sao, khi nghe thấy tên Hà Tiêu Tiêu, trong lòng Trương Nhất Phàm có chút dao động, lại nhìn thấy vẻ mặt hai người kia có ý không đàng hoàng, trong lòng tỏ ra khó chịu.
Lúc này, Trưởng ban thư ký Đỗ gọi Trương Nhất Phàm đến ngồi bên cạnh, đưa cho một điếu thuốc, lại đích thân rót hai chén rượu.
- Chủ tịch thị trấn Trương, nào, chúng ta chạm cốc trước một cái nào.
Trương Nhất Phàm cũng bưng ly rượu lên.
- Cảm ơn Trưởng ban thư ký.
Sau đó ngửa cổ làm một hơi rất sảng khoái uống hết ly rượu, không còn vương một giọt nào trong ly.
- Hay lắm! Tôi thích tính cách này của cậu. Rất thẳng thắn!
Trưởng ban thư ký cao hứng nói, cụng liền tù tì ba ly với Trương Nhất Phàm.
Sau đó thì châm thuốc hút, Trưởng ban thư ký vắt chân bắt chéo nhìn Trương Nhất Phàm. Mặt của Trương Nhất Phàm chẳng tỏ vẻ gì cả, không ngờ ngay cả kinh nghiệm dày dạn như Đỗ Kiếm Phong cũng không nhìn ra bất cứ manh mối gì.
Vì thế trong lòng ông ta thoáng suy nghĩ, người còn trẻ như Trương Nhất Phàm, sao lại bình tĩnh hiếm thấy như vậy, ông thấy tình huống phản ứng của Lưu Thiên Lâm có lẽ sai lầm, có thể đã hiểu lầm chỉ thị của Bí thư Phong.
Trương Nhất Phàm lúc này rất bình tĩnh đến mức không có nhuệ khí như trước đây, càng không có cố ý ấy lòng của Đỗ Kiếm Phong. Theo lý thuyết, Lương Chính Hòa gọi hắn đến nơi đây, Trương Nhất Phàm cũng hiểu được hám ý bên trong đó mới đúng, nhưng hắn lại chẳng có chút phản ứng gì.
Trưởng ban thư ký Đỗ liền thử cho hắn vài ám thị, sau khi rít một hơi thuốc, tay của Trương ban thư ký Đỗ cũng rất thân thiết khoát lên vai Trương Nhất Phàm.
- Chủ tịch Thị Trấn Trương à, gần đây công việc của Thị Trấn Liễu Thủy xử lý rất tốt, quần chúng nhân dân đánh giá cậu rất cao! Ngay cả Bí thư Phong ở sau lưng cũng biểu dương cậu. Thật không đơn giản chút nào! Cậu cũng biết đó, Bí thư Phong có ánh mắt nhìn người rất khắt khe, nếu muốn nhận được sự biểu dương của ông ta thật không dễ chút nào.
Trương Nhất Phàm cười nhẹ:
- Cám ơn Trương ban thư ký Đỗ đã coi trọng, thật sự chúng tôi đều là cán bộ của Thị xã, chẳng qua là làm những việc trong nội bộ. Không đáng để nhắc tới. Thật không đáng.
- Ha ha..Là việc trong nội bộ à. Hiện nay trong chốn quan trường, có thể có một Chủ tịch Thị trấn Trương hết lòng như vậy, e rằng không còn nhiều nữa rồi.
Trưởng ban thư ký Đỗ lại bưng ly lên cụng với Trương Nhất Phàm.
Sau đó thì rất là tùy ý nói:
- Nhớ lại khi tôi còn trẻ như cậu, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên quèn trong cơ quan, không đủ tư cách xách giày cho lãnh đạo, không giống cậu giờ đây, trẻ tuổi như vậy đã có thể lọt vào mắt của lãnh đạo rồi.
Năm đó, nếu tôi không phải là thuộc hạ của Bí thư Phong, một lòng đi theo ông ấy, thì chắc cũng không có ngày hôm nay rồi. Đồng chí Nhất Phàm à, cậu cũng không nên bỏ qua cơ hội này. Với tài năng như Chủ tịch Thị trấn Trương đây, không phải là tôi uống quá chén mới nói như vậy, mà làm một Cục trưởng thì cũng có của ăn của để.
Trương Nhất Phàm khẽ mỉm cười, vẫn với dáng vẻ tìm cách để cám ơn.
- Vậy cám ơn Trưởng ban thư ký Đỗ đã dìu dắt. Tôi kính ông một ly!
- Ồ? Tiểu này này có tiến bộ, rốt cuộc đã thông suốt rồi. Tôi đã nói rồi, người thông minh như hắn làm sao có thể bỏ qua tiền đồ của mình được chứ?
Trên mặt Trưởng ban thư ký Đỗ vui mừng như hoa nở.
Cho dù nói như thế nào, ý tứ của Bí thư Phong cũng đã truyền đạt rồi, sau này xem tiểu tử này làm thế nào mà thôi.
Trưởng ban thư ký Đỗ rất vui mừng, hai người lại uống thêm mấy ly nữa.
Trong lúc hai người nói chuyện, Lương Chính Hòa và Hoàng Thái Long đã tránh đi nơi khác. Đến lúc này, hai người đó mới dắt thêm bốn cô gái đi vào. Vừa nhìn thấy Hà Tiêu Tiêu, trong lòng Trương Nhất Phàm chứa đầy mọi cảm giác.
Hà Tiêu Tiêu đương nhiên cũng không biết lai lịch của những người này, chỉ vừa rồi cũng mới được Nhâm Quốc Đống dặn dò, bên trong đều là những nhân vật có máu mặt, muốn các cô lanh lợi một chút. Không nghĩ đến người đàn ông muốn mình lần đầu tiên, không ngờ cũng ở trong số này, Hà Tiêu Tiêu thầm đoán thân phận của Trương Nhất Phàm, rốt cuộc hắn là ai?
/1313
|