Trương Nhất Phàm trở lại phòng khách sạn, gọi cho Hà Tiêu Tiêu.
- Tiêu Tiêu, giờ vốn lưu động trong tay còn bao nhiêu?
Hà Tiêu Tiêu vừa mới ở nhà Trương Nhất Phàm trở về, về đến nhà chưa kịp đi tắm, nghe điện thoại của Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi như vậy, cô bắt đầu lo lắng, không biết có phi vụ lớn gì đây? Vì thế cô trả lời một cách cẩn thận:
- Khoảng bốn năm tỉ!
Hà Tiêu thao túng công ty ngân sách Phàm Phàm, cô không muốn để không quá nhiều tiền trong tay, tình thế hiện nay tuy không phải là tốt lắm, nhưng cũng còn hơn là ném vào ngân hàng. Hơn nữa, là một công ty ngân sách mà không suy xét đến lợi ích của thành viên thì ai còn muốn mua cổ phiếu của mình nữa.
Từ sau khi đấu với tập đoàn Hoa Sơn, cổ phiếu Phàm Phàm danh tiếng chấn động khắp nơi, hiện nay quy mô đã lên tới trên dưới hai mươi tỷ. Mà tiền của công ty ngân sách cuối cùng cũng đầu tư vào thị trường cổ phiếu.
Hà Tiêu Tiêu đã đem bảy mươi lăm phần trăm đầu tư vào cổ phiếu rồi.
Trong thị trường cổ phiếu, Hà Tiêu Tiêu luôn khắc cốt một câu nói, không bao giờ đem hết tiền đổ một lần vào cổ phiếu, nêu không một khi đã thua thì vĩnh viễn trở tay không kịp.
Bắt đầu từ tháng 5 năm 1998, thị trường cổ phiếu xuống dốc liên tục, chỉ số từ hơn một nghìn bốn trăm điểm đến năm 1999 rớt xuống còn một nghìn lẻ mấy điểm, bây giờ đã hồi phục lại được một nghìn bốn trăm điểm.
Trong đó, vào tháng 5 năm 1999, kéo lên đến hơn một nghìn bảy trăm điểm, thời điểm đó tất cả mọi người đều cho rằng, thị trường cổ phiếu sẽ ngày càng phát triển, khi thị trường lên tới đỉnh điểm, ai ngờ được sau nửa năm lại xuống dốc thế này, một lần nữa lại rớt xuống còn một ngàn bốn trăm điểm, Hà Tiêu Tiêu cho rằng thời cơ lại tới rồi.
Bởi vậy, đến Liễu Hồng khuyên cô nên nghỉ ngơi một thời gian, cô cũng không nghỉ, hơn nữa ngày nào cũng canh bên máy vi tính, nghiên cứu xu thế thị trường. Từ tháng mười đã bắt đầu bố cục rồi, tiền vốn lần lượt đổ vào mấy cổ phiếu đã nhắm được, cơ bản đã vào khoang 50%, không ngờ cổ phiếu A liên tục rớt giá, mãi cho đến tháng 12, rớt một mạch xuống còn một ngàn bốn trăm lẻ một điểm.
Đến ngày hôm qua, Hà Tiêu Tiêu ra quyết sách, đặt tất cả cổ phiếu trong tay thêm vào đến khoảng 75%. Chỉ còn lại khoảng bốn năm tỉ.
Một công ty ngân quỹ lớn như vậy, quyền hành thực sự chỉ nằm trong tay một người là Hà Tiêu Tiêu. Ngoài ra có một vài nhân viên nghiệp vụ, Liễu Hồng là chủ quản của bộ phận nghiệp vụ đó.
Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi việc này, Hà Tiêu Tiêu không tránh khỏi có chút lo lắng, ngộ nhỡ Trương Nhất phàm cần tiền mà trong tay chỉ còn bốn năm tỉ, không biết có đủ dùng không.
- Bốn năm tỉ là đủ rồi! Hắn gật gật đầu:
- Em chuẩn bị một chút, luôn luôn để ý đến cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long.
- Tập đoàn Hoa Long?
Hà Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính nhập số hiệu của tập đoàn Hoa Long.
- Cổ phiếu này gần đây biểu hiện bình bình, không có thế tiến công, co rụp xuống dốc. Không có gì bất thường so với xu thế đại cục, không có biểu hiện gì đặc biệt cả!
Hà Tiêu Tiêu thắc mắc.
- Sắp có rồi! Ha ha...
gần đây thị trường cổ phiếu giảm sút, lòng người không vượng, cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long ngày trước 15 đồng, liên tục rớt giá, hiện nay xuống còn hơn 4 đồng, gần đây có tin đồn, chủ tịch tập đoàn Hoa Long quyết định, bỏ vốn đầu tư 5 tỉ đồng cho dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới. Đợi đến khi thông tin này được chính thức công bố, cổ phiếu tập đoàn Hoa Long chắc chắn sẽ tăng trưởng vùn vụt, trở thành ông trùm cổ phiếu vừa và nhỏ.
Khi nói chuyện với Trương Nhất Phàm , Hà Tiêu Tiêu để ý đến tài liệu về tập đoàn Hoa Long, doanh nghiệp ở tỉnh Tương, chủ tịch là Vương Phu nhân, đại diện pháp lý cũng là bà ta, tập đoàn Hoa Long Vương phu nhân này không phải là khu vực quản lý của anh Phàm sao?
Hà Tiêu tiêu đã rõ, nhất định là anh Phàm muốn chọi lại với kẻ kiêu ngạo ngông cuồng này, nghe nói người giàu có ở khu vực Song Giang này đều rất hống hách, lần trước khi cô đến đã có nghe qua.
- Nghiên cứu kỹ lưỡng, chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc của anh.
Trương Nhất Phàm ra lệnh.
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười,
- Tất cả đều nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, đảm bảo bọn chúng sẽ rơi vào kế hoạch.
Trương Nhất Phàm hỏi thăm tình hình gần đây của cô. Cô cũng không nói gì, chỉ cười cười dịu dàng, sắp xếp xong mọi thứ, Trương Nhất Phàm cúp điện thoại rồi đi tắm.
Lúc nãy mới hàn huyên cùng Hà Tiêu Tiêu, hôm nay tâm trạng vui vẻ, vừa tắm vừa thưởng thức một khúc nhạc. Lư Khoái Phi không phải rất lối, rất kiêu ngạo sao? Động cái là chuyển doanh nghiệp, không coi ông này ra gì phải không? Xem ông đùa giỡn với ngươi như thế nào.
Vương phú nhân ơi vương phú nhân, không nên trách ta lòng dạ ác độc, chính là bà không biết cách dùng người thôi.
Trương Nhất Phàm đang lau khô người, chuông cửa bổng vang lên.
- Ai đó?
- Là tôi, Ôn Nhã.
Ôn Nhã ở trong khách sạn, rất buồn chán, nên muốn qua tìm Trương Nhất Phàm tám chuyện. Khách sạn mà hai người ở cách cự li an toàn với khu bên kia. Hơn nữa Trương Nhất Phàm ở tầng bốn, phía dưới có cảnh vệ trực ban, người bình thường không vào được.
Vừa rồi khi Tần Xuyên sắp xếp, nghĩ đến an toàn của em họ nên nói nhỏ với giám đốc một tiếng, để cho Ôn Nhã ở một phòng trên tầng 4.
Tầng 4 chỉ có 4 phòng, hơn nữa đều là căn hộ, Ôn Nhã ngồi trong phòng một lát, tắm rửa xong, thấy chán bèn nghĩ đến việc qua tìm Trương Nhất Phàm tâm sự. nhân tiện hỏi thăm chút về tình hình thành phố Song Giang.
Nghe tiếng của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm đáp lại:
- Đợi một chút, sắp xong rồi.
Vừa rồi, hắn còn định gọi điện thoại cho Ôn Nhã nữa, không ngờ cô đã đến ngay trước cửa, Trương Nhất Phàm tắm vội tắm vàng, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Mở cửa ra, Ôn Nhã mang cái áo choàng màu đỏ, vừa mới gội đầu xong còn thoang thoảng mùi hương tóc, phả vào mặt, Trương Nhất Phàm nhìn cô cười:
- Vào đi!
Ôn Nhã khá ý tứ:
- Có tiện không? không làm phiền anh đấy chứ?
- Trên lầu này ngoài cô ra, không còn ai nữa.
Trương Nhất Phàm ở tầng bốn, tầng ba là đội canh gác tuyệt đối yên tâm, trên tầng 4 là sân thượng. trừ Thu Phi Tuyết-người chuyên trách phục vụ và giám đốc khách sạn, người khác muốn vào đều phải thông báo một tiếng.
Lầu ba có một cảnh vệ có thể trực tiếp gọi vào máy bộ đàm trong phòng, chỉ cần hô một tiếng, nếu Trương Nhất Phàm không đồng ý thì người khác không thể lên.
Quả thật là đã lâu không thấy Ôn Nhã rảnh rỗi như vậy, dáng vẻ quyến rũ, Ôn Nhã của trước đây rất lạnh lùng, giờ đã có chút thay đổi, nhưng trước mặt người ngoài vẫn luôn lạnh như tủ lạnh.
- Uống trà hay là cà phê? Trương Nhất Phàm hỏi cô.
Ôn Nhã cũng không khách sáo, cười thản nhiên:
- Cà phê đi! Cảm ơn nhé!
Đây là lần đầu có người nói với mình như vậy, đổi lại là người khác, sớm đã tự mình đi chế trà rồi. Ôn Nhã lại xem mình như là khách, nhìn Trương Nhất Phàm cười.
Nhìn cô cười với vẻ thần bí, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì:
- Cô uống cà phê không sợ là tối ngủ không được sao?
Trương Nhất Phàm phát hiện ra là đã hết cà phê rồi.
Ôn Nhã vuốt lại mái tóc:
- Quen rồi, tôi thích thức trắng đêm.
- Vậy thôi uống trà đi, cà phê hết mất rồi.
Trương Nhất Phàm chế hai ly trà, mang tới đặt một ly trước mặt Ôn Nhã, cô nhăn trán, bỗng cười hức lên.
- Sao vậy? Có gì đáng buồn cười à?
Ôn Nhã nhìn hắn:
- Lần đầu tiên anh chế trà cho mình phải không?
- Rất ít khi!
Trương Nhất Phàm có gì nói vậy.
- Thật làm khó cho anh rồi, Bí thư Trương.
Ôn Nhã nhếch chân lên, dưới áo ngủ màu hồng phấn, sắc xuân lóe lên rồi chợt mất, làm động lòng người. sống ở nước ngoài thời gian lâu như vậy làm da dẻ của cô cũng trắng lên nhiều.
- Lần này tới Song Giang làm gì vậy?
Trương Nhất Phàm chợt phát hiện ra thằng em của mình đã nhàn rỗi nửa tháng rồi, không khỏi có chút khó xử. Trong bụng thầm rủa một câu, mới mấy ngày không ăn thịt, lại muốn tạo phản rồi.
Nói thật, tại thành phố Song Giang này quả thật không có lấy một người bầu bạn nào cả. Dục vọng của đàn ông, lúc nào cũng mãnh liệt như vậy. bất luận về sức khỏe hay về tinh thần, đều không ngừng nghỉ, còn sinh mạng thì còn chiến đấu không ngừng.
Ôn Nhã không ngờ rằng động tác vô ý lúc nãy, đã vô tình lôi kéo người khác. Cô uống trà:
- Có một người giàu có ở bên ngoài có vợ bé, vợ của ông ta muốn tôi giúp để kiện người ta. Xem xem có thể hưởng thêm chút tài sản.
Cũng là vì tiền, Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã, phát hiện cô càng ngày càng thành thục rồi, so với hồi mới từ nước ngoài về điềm đạm già dặn hơn vài phần, cô gái hai sáu hai bảy tuổi vẫn còn đơn chiếc, Trương Nhất Phàm thật sự nghĩ không ra, vì sao bây giờ phụ nữ có năng lực, luôn không muốn lấy chồng chứ?
- Có thể giúp tôi vụ này không?
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.
- Nói đi, việc của anh, không thể chối từ!
Ôn Nhã vẫn khuôn mặt cười thản nhiên đó, có chút mê hồn người.
- Đợi cô làm xong hồ sơ của mình, để một thời gian nhé. Tôi có việc sẽ tìm cô.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc của tập đoàn Hoa Long, có lúc cần đến sự ra mặt của Ôn Nhã. Ôn Nhã không hiểu dụng ý của hắn, chỉ gật đầu:
- Được!
Cô bỏ chân xuống, xuân sắc đó lại lóe lên rồi biến mất, cậu hai củaTrương Nhất Phàm lại chịu đả kích, đạn suýt chút nữa là bắn ra ngoài rồi, lúc đó hắn đang uống trà, lập tức ho lên một tiếng, uốn uốn lưng.
Khụ khụ ——chó thật, không biết an phận, mất mặt quá.
Ôn Nhã thấy kỳ lạ, nhìn Trương Nhất Phàm không hiểu:
- Sao vậy? Có cần phải kích động như vậy không?
- Không, không có, tôi đột nhiên nhớ tới một truyện cười.
Trương Nhất Phàm đành phải bịa chuyện để tự bào chữa.
Ôn Nhã và Trương Nhất Phàm cũng đã kết giao nhiều năm nay, hai người chỉ luôn giữ mối giao tình quân tử, đừng thấy Ôn Nhã bình thường lạnh lùng như tủ lạnh, thực ra, trái tim băng giá đó sớm đã bị những người như Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cảm hóa rồi.
Lần đó, ở nhà Lưu Hiểu Hiên, khi Ôn Nhã đang tắm rửa, Trương Nhất Phàm vô ý xông vào, tấm thân của cô đã bị Trương Nhất Phàm nhìn thấu hết. Từ đó, trong lòng cô có chút khúc mắc khó giải.
Tuy ở nước ngoài nhiều năm qua, rất nhiều chuyện có thể rất cởi mở, khi ở nước ngoài, cảm thấy người ta vui đùa chút cũng không có gì, nhưng về đến nước mình, lập tức bị ảnh hưởng hoàn cảnh và tư tưởng gò bó, cô cảm thấy có chút bó buộc, không thể cởi mở được.
Ôn Nhã là là người không có hứng thú với đàn ông. Nhưng sau lần chạm mặt Trương Nhất Phàm đó, trong lòng cô cũng dậy lên một gợn sóng.
Nhìn đến Trương Nhất Phàm uốn mình một cách rất cổ quái, Ôn Nhã bèn kéo tay hắn:
- Đi, đến phòng của tôi, cho anh xem thứ này.
Trương Nhất Phàm lúc này nào dám đứng lên? Cậu hai vểnh cao như vậy, loại đồ ngủ này ép không xuống, Hắn cũng không nghĩ tới Ôn Nhã bất ngờ kéo mình đi, trong lòng lo lắng, bèn dùng chút lực.
Ôn Nhã đứng không vững, theo quán tính, bùm một cái ngã vào lòng Trương Nhất Phàm, một tay vừa khéo, vừa khéo, rất trùng hợp đặt lên cái thứ cứng cứng đó.
- Tiêu Tiêu, giờ vốn lưu động trong tay còn bao nhiêu?
Hà Tiêu Tiêu vừa mới ở nhà Trương Nhất Phàm trở về, về đến nhà chưa kịp đi tắm, nghe điện thoại của Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi như vậy, cô bắt đầu lo lắng, không biết có phi vụ lớn gì đây? Vì thế cô trả lời một cách cẩn thận:
- Khoảng bốn năm tỉ!
Hà Tiêu thao túng công ty ngân sách Phàm Phàm, cô không muốn để không quá nhiều tiền trong tay, tình thế hiện nay tuy không phải là tốt lắm, nhưng cũng còn hơn là ném vào ngân hàng. Hơn nữa, là một công ty ngân sách mà không suy xét đến lợi ích của thành viên thì ai còn muốn mua cổ phiếu của mình nữa.
Từ sau khi đấu với tập đoàn Hoa Sơn, cổ phiếu Phàm Phàm danh tiếng chấn động khắp nơi, hiện nay quy mô đã lên tới trên dưới hai mươi tỷ. Mà tiền của công ty ngân sách cuối cùng cũng đầu tư vào thị trường cổ phiếu.
Hà Tiêu Tiêu đã đem bảy mươi lăm phần trăm đầu tư vào cổ phiếu rồi.
Trong thị trường cổ phiếu, Hà Tiêu Tiêu luôn khắc cốt một câu nói, không bao giờ đem hết tiền đổ một lần vào cổ phiếu, nêu không một khi đã thua thì vĩnh viễn trở tay không kịp.
Bắt đầu từ tháng 5 năm 1998, thị trường cổ phiếu xuống dốc liên tục, chỉ số từ hơn một nghìn bốn trăm điểm đến năm 1999 rớt xuống còn một nghìn lẻ mấy điểm, bây giờ đã hồi phục lại được một nghìn bốn trăm điểm.
Trong đó, vào tháng 5 năm 1999, kéo lên đến hơn một nghìn bảy trăm điểm, thời điểm đó tất cả mọi người đều cho rằng, thị trường cổ phiếu sẽ ngày càng phát triển, khi thị trường lên tới đỉnh điểm, ai ngờ được sau nửa năm lại xuống dốc thế này, một lần nữa lại rớt xuống còn một ngàn bốn trăm điểm, Hà Tiêu Tiêu cho rằng thời cơ lại tới rồi.
Bởi vậy, đến Liễu Hồng khuyên cô nên nghỉ ngơi một thời gian, cô cũng không nghỉ, hơn nữa ngày nào cũng canh bên máy vi tính, nghiên cứu xu thế thị trường. Từ tháng mười đã bắt đầu bố cục rồi, tiền vốn lần lượt đổ vào mấy cổ phiếu đã nhắm được, cơ bản đã vào khoang 50%, không ngờ cổ phiếu A liên tục rớt giá, mãi cho đến tháng 12, rớt một mạch xuống còn một ngàn bốn trăm lẻ một điểm.
Đến ngày hôm qua, Hà Tiêu Tiêu ra quyết sách, đặt tất cả cổ phiếu trong tay thêm vào đến khoảng 75%. Chỉ còn lại khoảng bốn năm tỉ.
Một công ty ngân quỹ lớn như vậy, quyền hành thực sự chỉ nằm trong tay một người là Hà Tiêu Tiêu. Ngoài ra có một vài nhân viên nghiệp vụ, Liễu Hồng là chủ quản của bộ phận nghiệp vụ đó.
Trương Nhất Phàm đột nhiên hỏi việc này, Hà Tiêu Tiêu không tránh khỏi có chút lo lắng, ngộ nhỡ Trương Nhất phàm cần tiền mà trong tay chỉ còn bốn năm tỉ, không biết có đủ dùng không.
- Bốn năm tỉ là đủ rồi! Hắn gật gật đầu:
- Em chuẩn bị một chút, luôn luôn để ý đến cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long.
- Tập đoàn Hoa Long?
Hà Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính nhập số hiệu của tập đoàn Hoa Long.
- Cổ phiếu này gần đây biểu hiện bình bình, không có thế tiến công, co rụp xuống dốc. Không có gì bất thường so với xu thế đại cục, không có biểu hiện gì đặc biệt cả!
Hà Tiêu Tiêu thắc mắc.
- Sắp có rồi! Ha ha...
gần đây thị trường cổ phiếu giảm sút, lòng người không vượng, cổ phiếu của tập đoàn Hoa Long ngày trước 15 đồng, liên tục rớt giá, hiện nay xuống còn hơn 4 đồng, gần đây có tin đồn, chủ tịch tập đoàn Hoa Long quyết định, bỏ vốn đầu tư 5 tỉ đồng cho dây chuyền sản xuất hoàn toàn mới. Đợi đến khi thông tin này được chính thức công bố, cổ phiếu tập đoàn Hoa Long chắc chắn sẽ tăng trưởng vùn vụt, trở thành ông trùm cổ phiếu vừa và nhỏ.
Khi nói chuyện với Trương Nhất Phàm , Hà Tiêu Tiêu để ý đến tài liệu về tập đoàn Hoa Long, doanh nghiệp ở tỉnh Tương, chủ tịch là Vương Phu nhân, đại diện pháp lý cũng là bà ta, tập đoàn Hoa Long Vương phu nhân này không phải là khu vực quản lý của anh Phàm sao?
Hà Tiêu tiêu đã rõ, nhất định là anh Phàm muốn chọi lại với kẻ kiêu ngạo ngông cuồng này, nghe nói người giàu có ở khu vực Song Giang này đều rất hống hách, lần trước khi cô đến đã có nghe qua.
- Nghiên cứu kỹ lưỡng, chờ đợi màn biểu diễn đặc sắc của anh.
Trương Nhất Phàm ra lệnh.
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười,
- Tất cả đều nghe theo chỉ thị của lãnh đạo, đảm bảo bọn chúng sẽ rơi vào kế hoạch.
Trương Nhất Phàm hỏi thăm tình hình gần đây của cô. Cô cũng không nói gì, chỉ cười cười dịu dàng, sắp xếp xong mọi thứ, Trương Nhất Phàm cúp điện thoại rồi đi tắm.
Lúc nãy mới hàn huyên cùng Hà Tiêu Tiêu, hôm nay tâm trạng vui vẻ, vừa tắm vừa thưởng thức một khúc nhạc. Lư Khoái Phi không phải rất lối, rất kiêu ngạo sao? Động cái là chuyển doanh nghiệp, không coi ông này ra gì phải không? Xem ông đùa giỡn với ngươi như thế nào.
Vương phú nhân ơi vương phú nhân, không nên trách ta lòng dạ ác độc, chính là bà không biết cách dùng người thôi.
Trương Nhất Phàm đang lau khô người, chuông cửa bổng vang lên.
- Ai đó?
- Là tôi, Ôn Nhã.
Ôn Nhã ở trong khách sạn, rất buồn chán, nên muốn qua tìm Trương Nhất Phàm tám chuyện. Khách sạn mà hai người ở cách cự li an toàn với khu bên kia. Hơn nữa Trương Nhất Phàm ở tầng bốn, phía dưới có cảnh vệ trực ban, người bình thường không vào được.
Vừa rồi khi Tần Xuyên sắp xếp, nghĩ đến an toàn của em họ nên nói nhỏ với giám đốc một tiếng, để cho Ôn Nhã ở một phòng trên tầng 4.
Tầng 4 chỉ có 4 phòng, hơn nữa đều là căn hộ, Ôn Nhã ngồi trong phòng một lát, tắm rửa xong, thấy chán bèn nghĩ đến việc qua tìm Trương Nhất Phàm tâm sự. nhân tiện hỏi thăm chút về tình hình thành phố Song Giang.
Nghe tiếng của Ôn Nhã, Trương Nhất Phàm đáp lại:
- Đợi một chút, sắp xong rồi.
Vừa rồi, hắn còn định gọi điện thoại cho Ôn Nhã nữa, không ngờ cô đã đến ngay trước cửa, Trương Nhất Phàm tắm vội tắm vàng, thay bộ đồ ngủ sạch sẽ.
Mở cửa ra, Ôn Nhã mang cái áo choàng màu đỏ, vừa mới gội đầu xong còn thoang thoảng mùi hương tóc, phả vào mặt, Trương Nhất Phàm nhìn cô cười:
- Vào đi!
Ôn Nhã khá ý tứ:
- Có tiện không? không làm phiền anh đấy chứ?
- Trên lầu này ngoài cô ra, không còn ai nữa.
Trương Nhất Phàm ở tầng bốn, tầng ba là đội canh gác tuyệt đối yên tâm, trên tầng 4 là sân thượng. trừ Thu Phi Tuyết-người chuyên trách phục vụ và giám đốc khách sạn, người khác muốn vào đều phải thông báo một tiếng.
Lầu ba có một cảnh vệ có thể trực tiếp gọi vào máy bộ đàm trong phòng, chỉ cần hô một tiếng, nếu Trương Nhất Phàm không đồng ý thì người khác không thể lên.
Quả thật là đã lâu không thấy Ôn Nhã rảnh rỗi như vậy, dáng vẻ quyến rũ, Ôn Nhã của trước đây rất lạnh lùng, giờ đã có chút thay đổi, nhưng trước mặt người ngoài vẫn luôn lạnh như tủ lạnh.
- Uống trà hay là cà phê? Trương Nhất Phàm hỏi cô.
Ôn Nhã cũng không khách sáo, cười thản nhiên:
- Cà phê đi! Cảm ơn nhé!
Đây là lần đầu có người nói với mình như vậy, đổi lại là người khác, sớm đã tự mình đi chế trà rồi. Ôn Nhã lại xem mình như là khách, nhìn Trương Nhất Phàm cười.
Nhìn cô cười với vẻ thần bí, không biết trong lòng cô đang nghĩ gì:
- Cô uống cà phê không sợ là tối ngủ không được sao?
Trương Nhất Phàm phát hiện ra là đã hết cà phê rồi.
Ôn Nhã vuốt lại mái tóc:
- Quen rồi, tôi thích thức trắng đêm.
- Vậy thôi uống trà đi, cà phê hết mất rồi.
Trương Nhất Phàm chế hai ly trà, mang tới đặt một ly trước mặt Ôn Nhã, cô nhăn trán, bỗng cười hức lên.
- Sao vậy? Có gì đáng buồn cười à?
Ôn Nhã nhìn hắn:
- Lần đầu tiên anh chế trà cho mình phải không?
- Rất ít khi!
Trương Nhất Phàm có gì nói vậy.
- Thật làm khó cho anh rồi, Bí thư Trương.
Ôn Nhã nhếch chân lên, dưới áo ngủ màu hồng phấn, sắc xuân lóe lên rồi chợt mất, làm động lòng người. sống ở nước ngoài thời gian lâu như vậy làm da dẻ của cô cũng trắng lên nhiều.
- Lần này tới Song Giang làm gì vậy?
Trương Nhất Phàm chợt phát hiện ra thằng em của mình đã nhàn rỗi nửa tháng rồi, không khỏi có chút khó xử. Trong bụng thầm rủa một câu, mới mấy ngày không ăn thịt, lại muốn tạo phản rồi.
Nói thật, tại thành phố Song Giang này quả thật không có lấy một người bầu bạn nào cả. Dục vọng của đàn ông, lúc nào cũng mãnh liệt như vậy. bất luận về sức khỏe hay về tinh thần, đều không ngừng nghỉ, còn sinh mạng thì còn chiến đấu không ngừng.
Ôn Nhã không ngờ rằng động tác vô ý lúc nãy, đã vô tình lôi kéo người khác. Cô uống trà:
- Có một người giàu có ở bên ngoài có vợ bé, vợ của ông ta muốn tôi giúp để kiện người ta. Xem xem có thể hưởng thêm chút tài sản.
Cũng là vì tiền, Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã, phát hiện cô càng ngày càng thành thục rồi, so với hồi mới từ nước ngoài về điềm đạm già dặn hơn vài phần, cô gái hai sáu hai bảy tuổi vẫn còn đơn chiếc, Trương Nhất Phàm thật sự nghĩ không ra, vì sao bây giờ phụ nữ có năng lực, luôn không muốn lấy chồng chứ?
- Có thể giúp tôi vụ này không?
Trương Nhất Phàm thản nhiên nói.
- Nói đi, việc của anh, không thể chối từ!
Ôn Nhã vẫn khuôn mặt cười thản nhiên đó, có chút mê hồn người.
- Đợi cô làm xong hồ sơ của mình, để một thời gian nhé. Tôi có việc sẽ tìm cô.
Trương Nhất Phàm nghĩ đến việc của tập đoàn Hoa Long, có lúc cần đến sự ra mặt của Ôn Nhã. Ôn Nhã không hiểu dụng ý của hắn, chỉ gật đầu:
- Được!
Cô bỏ chân xuống, xuân sắc đó lại lóe lên rồi biến mất, cậu hai củaTrương Nhất Phàm lại chịu đả kích, đạn suýt chút nữa là bắn ra ngoài rồi, lúc đó hắn đang uống trà, lập tức ho lên một tiếng, uốn uốn lưng.
Khụ khụ ——chó thật, không biết an phận, mất mặt quá.
Ôn Nhã thấy kỳ lạ, nhìn Trương Nhất Phàm không hiểu:
- Sao vậy? Có cần phải kích động như vậy không?
- Không, không có, tôi đột nhiên nhớ tới một truyện cười.
Trương Nhất Phàm đành phải bịa chuyện để tự bào chữa.
Ôn Nhã và Trương Nhất Phàm cũng đã kết giao nhiều năm nay, hai người chỉ luôn giữ mối giao tình quân tử, đừng thấy Ôn Nhã bình thường lạnh lùng như tủ lạnh, thực ra, trái tim băng giá đó sớm đã bị những người như Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm cảm hóa rồi.
Lần đó, ở nhà Lưu Hiểu Hiên, khi Ôn Nhã đang tắm rửa, Trương Nhất Phàm vô ý xông vào, tấm thân của cô đã bị Trương Nhất Phàm nhìn thấu hết. Từ đó, trong lòng cô có chút khúc mắc khó giải.
Tuy ở nước ngoài nhiều năm qua, rất nhiều chuyện có thể rất cởi mở, khi ở nước ngoài, cảm thấy người ta vui đùa chút cũng không có gì, nhưng về đến nước mình, lập tức bị ảnh hưởng hoàn cảnh và tư tưởng gò bó, cô cảm thấy có chút bó buộc, không thể cởi mở được.
Ôn Nhã là là người không có hứng thú với đàn ông. Nhưng sau lần chạm mặt Trương Nhất Phàm đó, trong lòng cô cũng dậy lên một gợn sóng.
Nhìn đến Trương Nhất Phàm uốn mình một cách rất cổ quái, Ôn Nhã bèn kéo tay hắn:
- Đi, đến phòng của tôi, cho anh xem thứ này.
Trương Nhất Phàm lúc này nào dám đứng lên? Cậu hai vểnh cao như vậy, loại đồ ngủ này ép không xuống, Hắn cũng không nghĩ tới Ôn Nhã bất ngờ kéo mình đi, trong lòng lo lắng, bèn dùng chút lực.
Ôn Nhã đứng không vững, theo quán tính, bùm một cái ngã vào lòng Trương Nhất Phàm, một tay vừa khéo, vừa khéo, rất trùng hợp đặt lên cái thứ cứng cứng đó.
/1313
|