Ngày hôm sau, có vài cái hội nghị quan trọng, Trương Nhất Phàm liền đi như bay đến các cuộc hội nghị.
Hội nghị buổi chiều, chủ yếu là nói về trị an xã hội và thu hút nguồn đầu tư, và hội nghị bổ nhiệm nhân sự
Buổi sáng hôm đó, nghĩ tới Ôn Nhã, nhớ tới chuyện đêm qua, Trương Nhất Phàm có chút đỏ mặt. Ngồi trong phòng làm việc, vừa mới phê duyệt xong vài văn kiện, Diệp Á Bình ở ngoài cửa hỏi:
- Thư ký Triệu, Bí Thư Trương có ở trong văn phòng không?
Không đợi Triệu Vĩ đáp lại, Trương Nhất Phàm kêu lên một tiếng
- Vào đi!
- Bí thư Trương!
Diệp Á mặc đồng phục, thoạt nhìn tư thế rất hiên ngang oai hùng. Dáng người Diệp Á Bình vốn đã rất được, vì mỗi sáng vẫn duy trì thói quen chạy bộ, người đã 40 tuổi mà không có một chút mỡ thừa nào.
Con gái cao 1m 67 đã là rất chuẩn rồi, nếu cao hơn một chút nữa, nhiều hơn mấy chục kg thịt, ngược lại sẽ rất phản cảm. Sẽ thành quái vật khổng lồ, nhưng trên đối với Diệp Á Bình thì không thấy khuyết điểm này.
Có thể do gia nhập đội ngũ bàng an, nên bà ta trở nên càng nghiêm túc so với lúc trước, nhưng trước mặt vị lãnh đạo trẻ tuổi Trương Nhất Phàm, Diệp Á Bình vẫn luôn duy trì nụ cười hiếm hoi của mình.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bàbà ta đi vào, gật gật đầu nghiêm mặt nói
- Ừ! Mặc đồng phục cảnh sát cũng không tệ đấy, nữ anh hùng của thành phố Song Giang chúng ta.
Trong lời nói của Trương Nhất Phàm tuyệt đối không có nữa điểm đùa giỡn, đây là một loại khen ngợi. Diệp Á Bình cũng nhiều lần nghe những lời ca ngợi như thế, nhưng đều không phải từ miệng Trương Nhất Phàm, nên bà ta cảm thấy rất thoải mái.
- Bí thư Trương quá khen!
Diệp Á Bình vẫn giữ vẻ mỉm cười, hàm răng trắng nõn, chỉnh tề lộ ra, làm cho bà tăng thêm vài phần hình tượng hoàn mỹ.
Trương Nhất Phàm buông văn kiện trong tay, đặt bút xuống, ánh mắt nhình về phía nữ cục trưởng
- Tôi không phải khen ngợi bà, thật sự là như vậy, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, chỉ cần tốt, chúng ta hẳn sẽ khen ngợi, không tốt chúng ta cũng có thể chỉ ra, chỉnh sửa lại.
- Chủ tịch Mao không phải đã nói, chúng ta bất luận làm cái gì, nói cái gì, đều phải từ thực tế mà nói sao. Đồng chí Diệp Á Bình, lý luận phải liên hệ thực tế, kiên trì thực tiễn là kiểm nghiệm tiêu chuẩn chân lý, đây chính là tư tưởng đường lối của đảng.
Trương Nhất Phàm nói tới đây, Triệu Vĩ bước vào rót trà.
Diệp Á Bình cầm trà trong tay, âm thầm nhận thức ý nghĩa trong mấy câu nói của Trương Nhất Phàm, hắn tuyệt đối không phải kêu bà đến để nói về phương châm, chính sách của Đảng, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ kêu bà lại đây nói những lý luận vĩ đại đó.
Diệp Á Bình thông minh tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của lãnh đạo, hóa ra hắn khen ngợi bà chỉ làm nền, sau đó chỉ sợ là phải nghe phê bình. Cái này gọi là trước khen sau chê, ở trong quan trường cũng không phải chưa gặp qua.
Nhưng thật ra bà tình nguyện nghe Trương Nhất Phàm mắng vài câu trước rồi sau đó lại nghe hai câu nói dễ nghe đó. Nhưng chuyện xảy ra đêm qua, Diệp Á Bình cũng nghe đến báo cáo của Liễu Hải. Vài tên bàn đồ ở cái sòng bạc ngầm, đã có xung đột với Bí thư.
Tuy rằng Liễu Hải nói chuyện một cách qua loa, nhưng Diệp Á Bình ngẫm lại đều có chút rợn tóc gáy. Những người này lá gan thật sự quá lớn, dám bắt con gái người ta đi gán nợ.
Như thế, tiếp theo nếu Bí thư Trương bị thương là thật thì chính bà cũng không biết phải giải thích với tổ chức như thế nào. Diệp Á Bình đã sớm chuẩn bị xin lỗi, Trương Nhất Phàm chưa kịp nói xong thì bà tabà liền thấp thỏm lo âu buông chén trà xuống:
- Bí thư Trương, hôm nay tôi đến đây để nhận lỗi, mời Bí thư phê bình!
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Tôi không phê bình bà, về sau cũng không muốn nghe đến những từ này. Bà là một đại tướng của tôi, cục diện thành phố Song Giang cần bà là người tiên phong, nếu tôi chỉ vì phê bình bà, thì cuộc nói chuyện hôm nay không có ý nghĩa gì.
Diệp Á Bình cảm động, lập tức chào cung kính theo nghi thức quân đội:
- Cảm ơn Bí thư, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
- Ngồi xuống, ngồi xuống!
Trương Nhất Phàm khoát tay, hoàn toàn không tượng xứng với tuổi. Vừa rồi hắn chỉ nói mấy câu, hết sức rõ ràng đưa ra một quan điểm. Cũng biểu lộ lập trường, Diệp Á Bình là người của tôi, tôi đề cử bà lên thì bà phải làm tốt bàng tác được giao.
Tỏ thái độ rất rõ ràng dứt khoát, coi Diệp Á Bình hoàn toàn trở thành người một nhà.
Ở đây trong cái vòng tròn này, người một nhà và không phải người một nhà có chính sách đãi ngộ kém hơn một chút.
Người của Trương Nhất Phàm hiểu rõ Trương Nhất Phàm đều biết. nhìn Đường Vũ, Trần Xuyên, Lý Trị Quốc những người đó sẽ biết.
Diệp Á Bình mặc dù có nền tảng từ quân đội, nhưng lại không mạnh mẽ, cứng rắn, nếu không ai đề bạt, con đường làm quan của bà rất có khả năng đến phố chủ tịch thành phố thì bye bye. Dù sao cũng là phụ nữ, đã có nhiều trường hợp, nữ chủ tịnh thành phố và nữ cục trưởng đều chỉ dùng làm cảnh mà thôi.
Nếu Diệp Á Bình có chiến tích, thì điều đó lại không còn như thế nữa, có thể đường đường chính chính mà rời khỏi cái bóng của đàn ôngbà, tăng sức ảnh hưởng của bản thân, bước lên một hai bậc thang, cũng không phải là chuyện không thể.
Từ văn phòng của Bí thư Trương đi ra, Diệp Á Bình theo bản năng khá ưỡn ngực, khỏe mạnh, chắc nịch.
Phó bí thư Ninh Thành Cương thấy được, ừ một tiếng, giả vờ gặp bà thoáng qua
- Bí thư Ninh!
Diệp Á Bình lên tiếng chào. Bà taBà đương nhiên biết, Ninh Thành Cương muốn ngồi ở vị trí của Trương Nhất Phàm đến phát điên rồi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm từ trên trời rơi xuống, gã cảm thấy vô cùng bực mình.
Ninh Thành Cương gật gật đầu, rất có phong độ của lãnh đạo:
- Phó Chủ tịch thành phố Diệp, bà đến văn phòng tôi một chút.
Diệp Á Bình trong lòng cả kinh, tên cáo già này tìm bà để làm gì? Bà thực sự không đoán được dụng ý của Ninh Thành Cương. Phó Bí thư chuyên trách cho mời, bà không thể không đi, trước giờ cả hai chưa qua lại với nhau, đây là lần đầu tiên ngồi chung trong phòng làm việc.
Thư ký Ninh Thành Cương rót trà, mời Diệp Á Bình uống:
- Bí thư Ninh, không cần khách sáo, tôi vừa mới uống cùng Bí thư Trương.
Ninh Thành Cương liếc bà một cái, nhất là bộ ngực kia, khi mặc trang phục cảnh sát, Diệp Á Bình thật đúng là đẹp, Trước tại sao không phát hiện ra? Gã càng cảm thấy thích. Đã lâu rồi không nhìn thấy con gái mặc quân phục, rất ra bộ dáng cảnh sát.
Nghe Diệp Á Bình nói như vậy, Ninh Thành Cương cũng không ngại, bà dù sao cũng là Trương Nhất Phàm đề bạt lên, gần gũi với Trương Nhất Phàm cũng là lẽ thường.
- Đây là loại trà mới tôi cố ý cho người đem từ Hàng Châu gửi tới, người bình thường cũng không uống được nha!
Ninh Thành Cương cười mỉm, ai cũng không biết rõ gã muốn nói gì.
Diệp Á Bình uống một ngụm:
- Ừ, cũng không tồi, chính tông Long Tỉnh.
- Phó chủ tịch thành phố Diệp cũng có nghiên cứu trà đạo ư?
Ninh Thành Cương cười ra mặt, dường như ngày hôm qua nhặt được bảo bối, dường không ai chia xẻ niềm sung sướng đó, nên gã khẩn trương đem tin tức này truyền ra ngoài.
- Không phải, tôi kì thật không có, chẳng qua ba tôi thích uống trà.
Diệp Á Bình không dám nói bất cứ điều gì, cân nhắc ý nghĩ của Ninh Thành Cương.
Thật ra bà có chút lo lắng, vừa mới từ văn phòng của Bí thư Trương ra, nay lại chạy vào văn phòng Phó bí thư Ninh. Nếu việc này đến tai Bí thư Trương, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Liệu có nghĩ mình là ngọn cỏ luôn lay động không?
Nhưng Ninh Thành Cương gọi, bà không tiện từ chối. Uống hai ngụm trà, Ninh Thành Cương lên tiếng:
- Ông cụ Diệp thật đúng là một vị tướng quân, có cơ hội tôi cũng muốn qua thăm hỏi ông.
Diệp Á Bình buộc lòng đáp:
- Bí thư Ninh khách sáo quá.
Sau đó Ninh Thành Cương liền nói tới vấn đề của Cục Công an.
- Phó Chủ tịch thành phố Diệp, hiện giờ một mình bà kiêm cả hai chức, nữ kiệt anh thư ở thành phố Song Giang chúng ta. Cục Công an chắc là khó quản lý lắm phải không?
Diệp Á Bình ăn ngay nói thẳng:
- Nhân khẩu ở thành phố Song Giang không cố định, trị an không tốt, áp lực rất lớn.
- Đúng vậy! Đúng là nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm, gánh nặng đường xa! Nhất là khi một nữ đồng chí nữ lại quản lý công việc này, thật không dễ dàng!
Ninh Thành Cương quan tâm nói, bộ dáng đồng cảm.
- Nếu bà có khó khăn, có thể đề xuất với tổ chức, không phải sợ, cứ lớn tiếng nói ra, tổ chức sẽ suy xét, nhất định sẽ hỗ trợ giải quyết.
Những lời này của Ninh Thành Cương nói ra làm cho người ta cảm động. Nếu đổi lại là một người bình thường khác, chỉ sợ nghe thấy như vậy liền biểu lộ một lòng trung thành, máu chảy đầu rơi không tiếc.
Diệp Á Bình quả thật không hiểu dụng ý của gã đang tính cái gì? Lôi kéo? Hay là ly gián?
Nhưng mặt ngoài phải ứng phó một chút, dù sao người ta cũng là lãnh đạo.
- Cám ơn Bí thư Ninh quan tâm, Á Bình sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nói đến như thế này rồi, việc tốt cũng đã làm rồi, lôi kéo cũng đã lôi kéo rồi, cũng nên để mình đi chứ nhỉ? Nhưng Ninh Thành Cương dường như vẫn chưa có biểu hiện là đã nói chuyện xong:
- Chồng bà vẫn ở cục thuế phải không, người này năng lực làm việc khá tốt, chỉ có điều tư tưởng quá bảo thủ. Ở Cục thuế vụ nhiều năm như vậy rồi cũng nên thay đổi đi thôi.
Diệp Á Bình cả kinh, Ninh Thanh Cương có ý gì đây? Sao tự dưng lại muốn đề bạt cho lão Vu, yên tâm làm sao được? Kiểu gì mà lão Vu chẳng có lời oán giận chứ, nói rằng mình là một nữ đồng chí, cưỡi lên đầu ông xã. Lão cảm thấy mất mặt, thường xuyên càu nhàu bà.
Nhưng với tính cách của gã, tuyệt đối không thể đảm đương một mình một phía, bản thân bà rất rõ con người chồng bà, gã thích hợp làm chức phó hơn.
- Đồng chí Diệp Á Bình…
Ninh Thành Cương liếc mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Diệp Á Bình một cái, uống một ngụm trà nói.
- Linh…linh…
Đúng lúc này, di động Diệp Á Bình vang lên, bà vội vàng đứng lên:
- Thật ngại, Bí thư Ninh, tôi nghe điện thoại!
Ninh Thành Cương gật gật đầu, bưng chén uống trà.
Diệp Á Bình cầm di động
- Cái gì? phố Hoa có án mạng à, một cô gái chết? tôi lập tức tới ngay!
Nghe nói có tai nạn chết người, Diệp Á Bình liền đứng lên, ngượng ngùng cười nói:
- Ngại quá, Bí thư Ninh, có việc gấp, tôi xin phép đi trước.
- Ừ !
Ninh Thành Cương ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Diệp Á Bình vội vàng rời đi, không kìm nổi nuốt nước miếng xuống. Mông thật sự đầy đặn, co dãn không tồi!
Ôi! Tuổi bà như thế này rất thích hợp với mình. Mặc kệ thế nào, phải nghĩ biện pháp chinh phục nữ cục trưởng này. Đợi đến khi hai người có mối quan hệ thực chất rồi thì công sức của Trương Nhất Phàm chỉ là giỏ trúc múc nước mà thôi!
Trên mặt Ninh Thành Cương hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Cho dù mối quan hệ đó có bền vững như gang như thép đến đâu thì cũng khó mà thắng nổi tình cảm lưu luyến âm thầm của hai người. Ninh Thành Cương tin tưởng vào sự hào hoa phong nhã của mình, phong thái thành thục đầy phong độ, thì việc chinh phục bà ta không phải là điều khó khăn.
Triệu Vĩ trông thấy Diệp Á Bình vào văn phòng Ninh Thành Cương suốt một hồi lâu mới thấy đi ra. Anh ta bước vào phòng Trương Nhất Phàm đi tới đi lui mấy lượt. Mỗi lần đi vào, đều chần chừ do dự không dám nói.
Trương Nhất Phàm nhìn gã:
- Anh có việc gì sao?
Triệu Vĩ lắp bắp nói:
- Bí thư Trương, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không?
Trương Nhất Phàm nhíu mày, không có chút kiên nhẫn:
- Nói đi!
Hắn ghét nhất là người nào do dự, ấp a ấp úng.
- Tôi vừa mới nhìn thấy phó chủ tịch thành phố Diệp từ văn phòng của Phó bí thư Ninh đi ra.
Triệu Vĩ cẩn thận nói việc này cho Trương Nhất Phàm nghe.
- Việc này à?
- Dạ!
Triệu Vĩ ra sức gật đầu
- Biết rồi, ra ngoài đi
Nhìn thấy Triệu Vĩ hoàn toàn rời khỏi, Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Cáo già!
Hội nghị buổi chiều, chủ yếu là nói về trị an xã hội và thu hút nguồn đầu tư, và hội nghị bổ nhiệm nhân sự
Buổi sáng hôm đó, nghĩ tới Ôn Nhã, nhớ tới chuyện đêm qua, Trương Nhất Phàm có chút đỏ mặt. Ngồi trong phòng làm việc, vừa mới phê duyệt xong vài văn kiện, Diệp Á Bình ở ngoài cửa hỏi:
- Thư ký Triệu, Bí Thư Trương có ở trong văn phòng không?
Không đợi Triệu Vĩ đáp lại, Trương Nhất Phàm kêu lên một tiếng
- Vào đi!
- Bí thư Trương!
Diệp Á mặc đồng phục, thoạt nhìn tư thế rất hiên ngang oai hùng. Dáng người Diệp Á Bình vốn đã rất được, vì mỗi sáng vẫn duy trì thói quen chạy bộ, người đã 40 tuổi mà không có một chút mỡ thừa nào.
Con gái cao 1m 67 đã là rất chuẩn rồi, nếu cao hơn một chút nữa, nhiều hơn mấy chục kg thịt, ngược lại sẽ rất phản cảm. Sẽ thành quái vật khổng lồ, nhưng trên đối với Diệp Á Bình thì không thấy khuyết điểm này.
Có thể do gia nhập đội ngũ bàng an, nên bà ta trở nên càng nghiêm túc so với lúc trước, nhưng trước mặt vị lãnh đạo trẻ tuổi Trương Nhất Phàm, Diệp Á Bình vẫn luôn duy trì nụ cười hiếm hoi của mình.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy bàbà ta đi vào, gật gật đầu nghiêm mặt nói
- Ừ! Mặc đồng phục cảnh sát cũng không tệ đấy, nữ anh hùng của thành phố Song Giang chúng ta.
Trong lời nói của Trương Nhất Phàm tuyệt đối không có nữa điểm đùa giỡn, đây là một loại khen ngợi. Diệp Á Bình cũng nhiều lần nghe những lời ca ngợi như thế, nhưng đều không phải từ miệng Trương Nhất Phàm, nên bà ta cảm thấy rất thoải mái.
- Bí thư Trương quá khen!
Diệp Á Bình vẫn giữ vẻ mỉm cười, hàm răng trắng nõn, chỉnh tề lộ ra, làm cho bà tăng thêm vài phần hình tượng hoàn mỹ.
Trương Nhất Phàm buông văn kiện trong tay, đặt bút xuống, ánh mắt nhình về phía nữ cục trưởng
- Tôi không phải khen ngợi bà, thật sự là như vậy, tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, chỉ cần tốt, chúng ta hẳn sẽ khen ngợi, không tốt chúng ta cũng có thể chỉ ra, chỉnh sửa lại.
- Chủ tịch Mao không phải đã nói, chúng ta bất luận làm cái gì, nói cái gì, đều phải từ thực tế mà nói sao. Đồng chí Diệp Á Bình, lý luận phải liên hệ thực tế, kiên trì thực tiễn là kiểm nghiệm tiêu chuẩn chân lý, đây chính là tư tưởng đường lối của đảng.
Trương Nhất Phàm nói tới đây, Triệu Vĩ bước vào rót trà.
Diệp Á Bình cầm trà trong tay, âm thầm nhận thức ý nghĩa trong mấy câu nói của Trương Nhất Phàm, hắn tuyệt đối không phải kêu bà đến để nói về phương châm, chính sách của Đảng, cũng không có chuyện vô duyên vô cớ kêu bà lại đây nói những lý luận vĩ đại đó.
Diệp Á Bình thông minh tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của lãnh đạo, hóa ra hắn khen ngợi bà chỉ làm nền, sau đó chỉ sợ là phải nghe phê bình. Cái này gọi là trước khen sau chê, ở trong quan trường cũng không phải chưa gặp qua.
Nhưng thật ra bà tình nguyện nghe Trương Nhất Phàm mắng vài câu trước rồi sau đó lại nghe hai câu nói dễ nghe đó. Nhưng chuyện xảy ra đêm qua, Diệp Á Bình cũng nghe đến báo cáo của Liễu Hải. Vài tên bàn đồ ở cái sòng bạc ngầm, đã có xung đột với Bí thư.
Tuy rằng Liễu Hải nói chuyện một cách qua loa, nhưng Diệp Á Bình ngẫm lại đều có chút rợn tóc gáy. Những người này lá gan thật sự quá lớn, dám bắt con gái người ta đi gán nợ.
Như thế, tiếp theo nếu Bí thư Trương bị thương là thật thì chính bà cũng không biết phải giải thích với tổ chức như thế nào. Diệp Á Bình đã sớm chuẩn bị xin lỗi, Trương Nhất Phàm chưa kịp nói xong thì bà tabà liền thấp thỏm lo âu buông chén trà xuống:
- Bí thư Trương, hôm nay tôi đến đây để nhận lỗi, mời Bí thư phê bình!
Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:
- Tôi không phê bình bà, về sau cũng không muốn nghe đến những từ này. Bà là một đại tướng của tôi, cục diện thành phố Song Giang cần bà là người tiên phong, nếu tôi chỉ vì phê bình bà, thì cuộc nói chuyện hôm nay không có ý nghĩa gì.
Diệp Á Bình cảm động, lập tức chào cung kính theo nghi thức quân đội:
- Cảm ơn Bí thư, tôi cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
- Ngồi xuống, ngồi xuống!
Trương Nhất Phàm khoát tay, hoàn toàn không tượng xứng với tuổi. Vừa rồi hắn chỉ nói mấy câu, hết sức rõ ràng đưa ra một quan điểm. Cũng biểu lộ lập trường, Diệp Á Bình là người của tôi, tôi đề cử bà lên thì bà phải làm tốt bàng tác được giao.
Tỏ thái độ rất rõ ràng dứt khoát, coi Diệp Á Bình hoàn toàn trở thành người một nhà.
Ở đây trong cái vòng tròn này, người một nhà và không phải người một nhà có chính sách đãi ngộ kém hơn một chút.
Người của Trương Nhất Phàm hiểu rõ Trương Nhất Phàm đều biết. nhìn Đường Vũ, Trần Xuyên, Lý Trị Quốc những người đó sẽ biết.
Diệp Á Bình mặc dù có nền tảng từ quân đội, nhưng lại không mạnh mẽ, cứng rắn, nếu không ai đề bạt, con đường làm quan của bà rất có khả năng đến phố chủ tịch thành phố thì bye bye. Dù sao cũng là phụ nữ, đã có nhiều trường hợp, nữ chủ tịnh thành phố và nữ cục trưởng đều chỉ dùng làm cảnh mà thôi.
Nếu Diệp Á Bình có chiến tích, thì điều đó lại không còn như thế nữa, có thể đường đường chính chính mà rời khỏi cái bóng của đàn ôngbà, tăng sức ảnh hưởng của bản thân, bước lên một hai bậc thang, cũng không phải là chuyện không thể.
Từ văn phòng của Bí thư Trương đi ra, Diệp Á Bình theo bản năng khá ưỡn ngực, khỏe mạnh, chắc nịch.
Phó bí thư Ninh Thành Cương thấy được, ừ một tiếng, giả vờ gặp bà thoáng qua
- Bí thư Ninh!
Diệp Á Bình lên tiếng chào. Bà taBà đương nhiên biết, Ninh Thành Cương muốn ngồi ở vị trí của Trương Nhất Phàm đến phát điên rồi, nhìn thấy Trương Nhất Phàm từ trên trời rơi xuống, gã cảm thấy vô cùng bực mình.
Ninh Thành Cương gật gật đầu, rất có phong độ của lãnh đạo:
- Phó Chủ tịch thành phố Diệp, bà đến văn phòng tôi một chút.
Diệp Á Bình trong lòng cả kinh, tên cáo già này tìm bà để làm gì? Bà thực sự không đoán được dụng ý của Ninh Thành Cương. Phó Bí thư chuyên trách cho mời, bà không thể không đi, trước giờ cả hai chưa qua lại với nhau, đây là lần đầu tiên ngồi chung trong phòng làm việc.
Thư ký Ninh Thành Cương rót trà, mời Diệp Á Bình uống:
- Bí thư Ninh, không cần khách sáo, tôi vừa mới uống cùng Bí thư Trương.
Ninh Thành Cương liếc bà một cái, nhất là bộ ngực kia, khi mặc trang phục cảnh sát, Diệp Á Bình thật đúng là đẹp, Trước tại sao không phát hiện ra? Gã càng cảm thấy thích. Đã lâu rồi không nhìn thấy con gái mặc quân phục, rất ra bộ dáng cảnh sát.
Nghe Diệp Á Bình nói như vậy, Ninh Thành Cương cũng không ngại, bà dù sao cũng là Trương Nhất Phàm đề bạt lên, gần gũi với Trương Nhất Phàm cũng là lẽ thường.
- Đây là loại trà mới tôi cố ý cho người đem từ Hàng Châu gửi tới, người bình thường cũng không uống được nha!
Ninh Thành Cương cười mỉm, ai cũng không biết rõ gã muốn nói gì.
Diệp Á Bình uống một ngụm:
- Ừ, cũng không tồi, chính tông Long Tỉnh.
- Phó chủ tịch thành phố Diệp cũng có nghiên cứu trà đạo ư?
Ninh Thành Cương cười ra mặt, dường như ngày hôm qua nhặt được bảo bối, dường không ai chia xẻ niềm sung sướng đó, nên gã khẩn trương đem tin tức này truyền ra ngoài.
- Không phải, tôi kì thật không có, chẳng qua ba tôi thích uống trà.
Diệp Á Bình không dám nói bất cứ điều gì, cân nhắc ý nghĩ của Ninh Thành Cương.
Thật ra bà có chút lo lắng, vừa mới từ văn phòng của Bí thư Trương ra, nay lại chạy vào văn phòng Phó bí thư Ninh. Nếu việc này đến tai Bí thư Trương, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Liệu có nghĩ mình là ngọn cỏ luôn lay động không?
Nhưng Ninh Thành Cương gọi, bà không tiện từ chối. Uống hai ngụm trà, Ninh Thành Cương lên tiếng:
- Ông cụ Diệp thật đúng là một vị tướng quân, có cơ hội tôi cũng muốn qua thăm hỏi ông.
Diệp Á Bình buộc lòng đáp:
- Bí thư Ninh khách sáo quá.
Sau đó Ninh Thành Cương liền nói tới vấn đề của Cục Công an.
- Phó Chủ tịch thành phố Diệp, hiện giờ một mình bà kiêm cả hai chức, nữ kiệt anh thư ở thành phố Song Giang chúng ta. Cục Công an chắc là khó quản lý lắm phải không?
Diệp Á Bình ăn ngay nói thẳng:
- Nhân khẩu ở thành phố Song Giang không cố định, trị an không tốt, áp lực rất lớn.
- Đúng vậy! Đúng là nhiệm vụ quan trọng và nguy hiểm, gánh nặng đường xa! Nhất là khi một nữ đồng chí nữ lại quản lý công việc này, thật không dễ dàng!
Ninh Thành Cương quan tâm nói, bộ dáng đồng cảm.
- Nếu bà có khó khăn, có thể đề xuất với tổ chức, không phải sợ, cứ lớn tiếng nói ra, tổ chức sẽ suy xét, nhất định sẽ hỗ trợ giải quyết.
Những lời này của Ninh Thành Cương nói ra làm cho người ta cảm động. Nếu đổi lại là một người bình thường khác, chỉ sợ nghe thấy như vậy liền biểu lộ một lòng trung thành, máu chảy đầu rơi không tiếc.
Diệp Á Bình quả thật không hiểu dụng ý của gã đang tính cái gì? Lôi kéo? Hay là ly gián?
Nhưng mặt ngoài phải ứng phó một chút, dù sao người ta cũng là lãnh đạo.
- Cám ơn Bí thư Ninh quan tâm, Á Bình sẽ ghi nhớ trong lòng.
Nói đến như thế này rồi, việc tốt cũng đã làm rồi, lôi kéo cũng đã lôi kéo rồi, cũng nên để mình đi chứ nhỉ? Nhưng Ninh Thành Cương dường như vẫn chưa có biểu hiện là đã nói chuyện xong:
- Chồng bà vẫn ở cục thuế phải không, người này năng lực làm việc khá tốt, chỉ có điều tư tưởng quá bảo thủ. Ở Cục thuế vụ nhiều năm như vậy rồi cũng nên thay đổi đi thôi.
Diệp Á Bình cả kinh, Ninh Thanh Cương có ý gì đây? Sao tự dưng lại muốn đề bạt cho lão Vu, yên tâm làm sao được? Kiểu gì mà lão Vu chẳng có lời oán giận chứ, nói rằng mình là một nữ đồng chí, cưỡi lên đầu ông xã. Lão cảm thấy mất mặt, thường xuyên càu nhàu bà.
Nhưng với tính cách của gã, tuyệt đối không thể đảm đương một mình một phía, bản thân bà rất rõ con người chồng bà, gã thích hợp làm chức phó hơn.
- Đồng chí Diệp Á Bình…
Ninh Thành Cương liếc mắt nhìn bộ ngực đầy đặn của Diệp Á Bình một cái, uống một ngụm trà nói.
- Linh…linh…
Đúng lúc này, di động Diệp Á Bình vang lên, bà vội vàng đứng lên:
- Thật ngại, Bí thư Ninh, tôi nghe điện thoại!
Ninh Thành Cương gật gật đầu, bưng chén uống trà.
Diệp Á Bình cầm di động
- Cái gì? phố Hoa có án mạng à, một cô gái chết? tôi lập tức tới ngay!
Nghe nói có tai nạn chết người, Diệp Á Bình liền đứng lên, ngượng ngùng cười nói:
- Ngại quá, Bí thư Ninh, có việc gấp, tôi xin phép đi trước.
- Ừ !
Ninh Thành Cương ngồi ở đó, nhìn bóng dáng Diệp Á Bình vội vàng rời đi, không kìm nổi nuốt nước miếng xuống. Mông thật sự đầy đặn, co dãn không tồi!
Ôi! Tuổi bà như thế này rất thích hợp với mình. Mặc kệ thế nào, phải nghĩ biện pháp chinh phục nữ cục trưởng này. Đợi đến khi hai người có mối quan hệ thực chất rồi thì công sức của Trương Nhất Phàm chỉ là giỏ trúc múc nước mà thôi!
Trên mặt Ninh Thành Cương hiện lên một nụ cười nham hiểm.
Cho dù mối quan hệ đó có bền vững như gang như thép đến đâu thì cũng khó mà thắng nổi tình cảm lưu luyến âm thầm của hai người. Ninh Thành Cương tin tưởng vào sự hào hoa phong nhã của mình, phong thái thành thục đầy phong độ, thì việc chinh phục bà ta không phải là điều khó khăn.
Triệu Vĩ trông thấy Diệp Á Bình vào văn phòng Ninh Thành Cương suốt một hồi lâu mới thấy đi ra. Anh ta bước vào phòng Trương Nhất Phàm đi tới đi lui mấy lượt. Mỗi lần đi vào, đều chần chừ do dự không dám nói.
Trương Nhất Phàm nhìn gã:
- Anh có việc gì sao?
Triệu Vĩ lắp bắp nói:
- Bí thư Trương, có chuyện tôi không biết có nên nói hay không?
Trương Nhất Phàm nhíu mày, không có chút kiên nhẫn:
- Nói đi!
Hắn ghét nhất là người nào do dự, ấp a ấp úng.
- Tôi vừa mới nhìn thấy phó chủ tịch thành phố Diệp từ văn phòng của Phó bí thư Ninh đi ra.
Triệu Vĩ cẩn thận nói việc này cho Trương Nhất Phàm nghe.
- Việc này à?
- Dạ!
Triệu Vĩ ra sức gật đầu
- Biết rồi, ra ngoài đi
Nhìn thấy Triệu Vĩ hoàn toàn rời khỏi, Trương Nhất Phàm cười lạnh nói:
- Cáo già!
/1313
|