- Tiểu Phàm, em nghe anh nói.
Trương Nhất Phàm vội thanh minh, đáng tiếc rằng nói thế nào Đổng Tiểu Phàm cũng không chịu nghe. Đã để anh chiếm đoạt mất rồi, còn muốn nói gì nữa chứ? Tôi đánh, tôi đánh, tôi đánh chết tên khốn khiếp nhà anh.
- Dừng lại ——
Trương Nhất Phàm thấy cô vừa gào, vừa khóc, liền quát to một tiếng.
Đổng Tiểu Phàm đứng khựng lại, hai mắt đỏ quạch Lúc này trên mình cô chỉ mặc đồ lót.
- Đấy không phải là máu của em. Là máu mũi!
Trương Nhất Phàm chỉ vào mũi mình lúc này vẫn đang phải bịt khăn giấy.
- Máu mũi anh, em rõ chưa hả?
Đổng Tiểu Phàm ngây người nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.
- Có thật là máu mũi không?
- Thế em cho là cái gì?
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô.
- Học nhiều như vậy, thật vô ích. Nếu anh thật sự làm gì đó với em, chẳng lẽ em không có cảm giác gì à? Ít ra cũng phải thấy đau chứ?
Trương Nhất Phàm nói thẳng ra như vậy, khiến mặt Đổng Tiểu Phàm thoáng chốc đỏ bừng lên. Chỉ có điều sau khi nghĩ kĩ lại, hình như thật sự không có cảm giác đau. Lẽ nào hắn không lừa mình?
Thấy Trương Nhất Phàm nhìn mình chằm chặp, Đổng Tiểu Phàm liền mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ bại hoại.
- Nếu em còn không mặc quần áo vào, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra thật đấy.
Trương Nhất Phàm đáp lại một câu rồi quay người bỏ đi.
- Đứng lại!
Đổng Tiểu Phàm sau khi thấy mình không bị làm sao liền gọi Trương Nhất Phàm:
- Anh đi đâu thế?
- Nếu em không tin vào nhân cách của anh, anh còn ở lại đây làm gì?
Trương Nhất Phàm cười thầm, kỳ thực hắn muốn vào nhà vệ sinh, rửa sạch vết máu mũi.
- Xin lỗi, người ta... người ta... không phải trách anh đâu, chỉ là không muốn lần đầu tiên lại không rõ ràng như vậy...
Đổng Tiểu Phàm oan ức nói, cũng không để ý mặc quần áo vào, nhảy từ trên giường xuống kéo Trương Nhất Phàm lại.
Ồ? Hóa ra là như vậy? Mình còn cho rằng con bé này có lòng dạ khác. Trương Nhất Phàm nhịn cười.
- Thôi vậy, anh vẫn nên đi thì hơn, tránh để em cho rằng anh lợi dụng em. Thật ra quần áo đó là do em tự cởi. Em uống rượu xong, sẽ thấy nóng. Anh thật sự không hề động vào em.
Trương Nhất Phàm nói xong, lại muốn đi ra ngoài.
Đổng Tiểu Phàm vội đứng chắn trước mặt.
- Không cho anh đi. Ở lại đây với em.
Nhìn thấy ngực Đổng Tiểu Phàm không ngớt phập phồng, Trương Nhất Phàm nhịn không được, đành nuốt nước bọt khan. Nhớ tới cảnh sau khi cô ấy say rượu nằm ngủ trên đùi mình, Trương Nhất Phàm lại có cảm giác kích động.
- Em không trách anh chứ?
- Ừ.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu, nhích lại gần, tựa đầu vào ngực Trương Nhất Phàm.
- Xin lỗi nha, em trách lầm anh, anh Nhất Phàm.
Sau đó, không đợi Trương Nhất Phàm làm gì, Đổng Tiểu Phàm chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hé cái miệng nhỏ kề vào môi hắn.
Thế nhưng Đổng Tiểu Phàm lại không biết cách hôn, động tác không thuần thục. Trương Nhất Phàm cũng không dám quá chủ động, sợ khiến cô nghi ngờ. Hai người gượng gạo hôn xong, Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ lên lưng cô nói:
- Mặc quần áo vào đi chứ? Nếu không anh thật sự nhịn không nổi.
Đổng Tiểu Phàm không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực hắn. Trương Nhất Phàm ôm cô đặt lên giường, lấy chăn đắp lên người cô.
Đổng Tiểu Phàm thuận thế kéo hắn lại.
- Ôm em ngủ nhé.
- Em không sợ anh thật sự làm cái việc kia với em à?
Trương Nhất Phàm cười cười, nhìn vào bộ ngực trắng ngần của Đổng Tiểu Phàm.
- Anh sẽ không làm đâu, anh Nhất Phàm là chính nhân quân tử mà.
Đổng Tiểu Phàm toát ra một vẻ quyến rũ, kéo Trương Nhất Phàm đến gần.
Haiz! Không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm đành lên giường một lần nữa, cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Đổng Tiểu Phàm giống như con cá chạch nhỏ, chui tọt vào trong chăn, nằm sát lại gần Trương Nhất Phàm. Một lát sau, lại vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Như thế này thật không phải là ngủ nữa? Rõ ràng là thử thách bình tĩnh của hắn mà, có khác nào bắt hắn làm một Liễu Hạ Huệ đâu. Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến cái việc kia, yên lặng ôm Đổng Tiểu Phàm đang ngủ say.
Trải qua một buổi tối giày vò, ngày hôm sau đi làm thật chẳng còn chút hứng thú gì.. Tám giờ hơn, Hà Tiêu Tiêu gọi điện thoại đến. Con bé này suy nghĩ thật là tinh tế, không hề hỏi Trương Nhất Phàm đi đâu. Nhưng báo rằng cô đã bán tám trăm cổ phiếu, giảm mất sáu trăm điểm.
Trương Nhất Phàm cười nhẹ.
- Sao mua ít vậy? Có giảm cũng đừng lo, buông tay là được rồi! Anh tin tưởng em thì mới giao cho em việc này, em cũng đừng quá căng thẳng.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì. Trương Nhất Phàm tiếp tục nói:
- Giảm thì cũng giảm rồi, vậy em tiếp tục mua đi, mua gấp đôi. Làm như vậy còn có thể giảm bớt tiền vốn, chỉ cần nó tăng lên, là em có thể kiếm lời rồi.
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu đáp một tiếng.
- Tối qua anh ăn cơm chưa?
- Ờ! Hôm qua đến chỗ bạn, anh quên nói với em, sau này em đừng đợi anh, biết chưa? Tập trung tư tưởng vào thị trường chứng khoán ấy. Trước mắt lỗ cũng không cần lo lắng, mấu chốt là học cách kết hợp lý luận và thực tiễn. Đừng khiến mình thấy áp lực, học cách đầu tư cổ phiếu, thấy tốt rồi thì đừng sợ, tốn chút thời gian, nó sẽ tăng lên. Đương nhiên, em cũng có thể lấy ra một phần tiền để đầu tư ngắn hạn, một phần đầu tư dài hạn, như vậy có thể học được càng nhiều hơn.
- Vâng! Em nghe lời anh.
Hà Tiêu Tiêu nhẹ nhàng trả lời.
- Còn nữa, Tiêu Tiêu, anh có một người bạn ở Thâm Quyến, cô ấy cũng giúp người ta lên sàn, nếu có thời gian, em có thể học hỏi thêm từ cô ấy.
- Thật không? Vậy lúc nào rảnh, em có thể tìm cô ấy học hỏi chứ?
Nghe thấy có cơ hội tốt như vậy, Hà Tiêu Tiêu mắt sáng lên, có chút kích động.
- Để qua một thời gian đã, anh xong việc rồi sẽ nói tiếp, em cứ cố gắng xem xét đi.
Trương Nhất Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe nói mình có thể học hỏi từ cao thủ chứng khoán của một công ty lớn, Hà Tiêu Tiêu có chút kích động. Cô tưởng tượng ra có một ngày, với số tiền này, giúp Trương Nhất Phàm kiếm lời gấp mười, hai mươi lần, thậm chínhiều hơn nữa, như vậy mới có thể báo đáp anh. .
Quen Trương Nhất Phàm lâu như vậy, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để giúp anh, chỉ có thể làm mấy việc nhỏ nhặt như nấu cơm, giặt quần áo. Nếu có thể giúp anh nhiều hơn về mặt kinh tế, thì cũng không phụ công anh khổ tâm.
Cũng sắp tới chín giờ rưỡi, là giờ mở cửa sàn chứng khoán, Hà Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính, bắt đầu khoảng thời gian căng thẳng mà kích thích nhất trong ngày. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hà Tiêu Tiêu vội đứng dậy chạy ra mở cửa.
Không phải là anh Nhất Phàm về chứ? Cô nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Chu Phán Phán.
- Tiêu Tiêu! Nói cho cậu một tin vui nha.
Chu Phán Phán vừa bước vào đã cười hi hi thông báo.
- Tin gì thế?
- Mình được tuyển vào tổ biểu diễn của đài truyền hình huyện rồi.
Chu Phán Phán bổ nhào tới, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu, nhảy lên sung sướng.
- Hả? Vậy thì tốt quá rồi!
Hà Tiêu Tiêu cũng ôm chặt lấy Chu Phán Phán. Hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.
Vào trong thư phòng, nhìn những con số nhấp nháy trên màn hình máy tính đặt trên bàn, Chu Phán Phán lại nhảy lên reo hò:
- A ha! Laptop cơ à?
- Ừ, cái này do anh Nhất Phàm mua đấy.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, mang một vẻ rất khó nắm bắt.
- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đối với cậu thật tốt! Nói mau, có phải giữa hai người có gian tình không?
Chu Phán Phán tự nhiên xoay người, giọng điệu như thể nếu không nói thật sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.
Hà Tiêu Tiêu cố ý làm mặt giận, mở trừng hai mắt.
- Cậu nói cái gì thế? Anh Nhất Phàm là người tốt, không cho cậu nói linh tinh.
- Ờ, vậy ý của cậu là cậu không thích anh ấy hả?
Con ngươi Chu Phán Phán đảo qua đảo lại, dùđã biết rõ mọi việc, song vẫn cố ý hỏi.
Hà Tiêu Tiêu không biết kế của cô nên lắc đầu nói:
- Anh ấy không thích mình. Hơn nữa anh ấy là Phó Chủ tịch trẻ nhất của huyện Thông Thành, sau này tương lai rộng mở.
- Vậy cậu chịu làm nhân tình của anh ta à? Mẫu đàn ông tốt như vậy, nếu cậu không tóm chặt lấy, sau này hối không kịp.
- Cậu có biết xấu hổ không vậy. Con gái con lứa gì từ sáng tới tối toàn nói tới nhân tình, bồ nhí.
Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu cũng có chút ngại ngùng.
- Được rồi, cậu đã không thích anh ta, thì mình theo đuổi vậy. Dùng lại cũng tốt, ha!
Chu Phán Phán chu khuôn miệng nhỏ xinh.
- Trong trường học các em gái được các anh giàu có bao nuôi, cậu không phải là không thấy. Làm nhân tình cũng có gì là không tốt đâu, thật ra nhân tình so với vợ còn tốt hơn nhiều. Cậu nói có phải không? Mình thật sự muốn theo đuổi anh ấy đấy.
Hà Tiêu Tiêu không dám nói tiếp, chỉ trả lời:
- Chỉ cần cậu có bản lĩnh thì cứ việc theo đuổi.
Thế nhưng, lúc nói những lời này, trong lòng cô thật sự rất khó chịu. Con quỷ này muốn làm cái gì chứ? Thật có ý muốn gây khó dễ cho mình ư? Muốn làm nhân tình của anh Nhất Phàm ư, còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã?
Trương Nhất Phàm vội thanh minh, đáng tiếc rằng nói thế nào Đổng Tiểu Phàm cũng không chịu nghe. Đã để anh chiếm đoạt mất rồi, còn muốn nói gì nữa chứ? Tôi đánh, tôi đánh, tôi đánh chết tên khốn khiếp nhà anh.
- Dừng lại ——
Trương Nhất Phàm thấy cô vừa gào, vừa khóc, liền quát to một tiếng.
Đổng Tiểu Phàm đứng khựng lại, hai mắt đỏ quạch Lúc này trên mình cô chỉ mặc đồ lót.
- Đấy không phải là máu của em. Là máu mũi!
Trương Nhất Phàm chỉ vào mũi mình lúc này vẫn đang phải bịt khăn giấy.
- Máu mũi anh, em rõ chưa hả?
Đổng Tiểu Phàm ngây người nhìn hắn, nửa tin nửa ngờ.
- Có thật là máu mũi không?
- Thế em cho là cái gì?
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn cô.
- Học nhiều như vậy, thật vô ích. Nếu anh thật sự làm gì đó với em, chẳng lẽ em không có cảm giác gì à? Ít ra cũng phải thấy đau chứ?
Trương Nhất Phàm nói thẳng ra như vậy, khiến mặt Đổng Tiểu Phàm thoáng chốc đỏ bừng lên. Chỉ có điều sau khi nghĩ kĩ lại, hình như thật sự không có cảm giác đau. Lẽ nào hắn không lừa mình?
Thấy Trương Nhất Phàm nhìn mình chằm chặp, Đổng Tiểu Phàm liền mắng:
- Nhìn cái gì mà nhìn? Đồ bại hoại.
- Nếu em còn không mặc quần áo vào, nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra thật đấy.
Trương Nhất Phàm đáp lại một câu rồi quay người bỏ đi.
- Đứng lại!
Đổng Tiểu Phàm sau khi thấy mình không bị làm sao liền gọi Trương Nhất Phàm:
- Anh đi đâu thế?
- Nếu em không tin vào nhân cách của anh, anh còn ở lại đây làm gì?
Trương Nhất Phàm cười thầm, kỳ thực hắn muốn vào nhà vệ sinh, rửa sạch vết máu mũi.
- Xin lỗi, người ta... người ta... không phải trách anh đâu, chỉ là không muốn lần đầu tiên lại không rõ ràng như vậy...
Đổng Tiểu Phàm oan ức nói, cũng không để ý mặc quần áo vào, nhảy từ trên giường xuống kéo Trương Nhất Phàm lại.
Ồ? Hóa ra là như vậy? Mình còn cho rằng con bé này có lòng dạ khác. Trương Nhất Phàm nhịn cười.
- Thôi vậy, anh vẫn nên đi thì hơn, tránh để em cho rằng anh lợi dụng em. Thật ra quần áo đó là do em tự cởi. Em uống rượu xong, sẽ thấy nóng. Anh thật sự không hề động vào em.
Trương Nhất Phàm nói xong, lại muốn đi ra ngoài.
Đổng Tiểu Phàm vội đứng chắn trước mặt.
- Không cho anh đi. Ở lại đây với em.
Nhìn thấy ngực Đổng Tiểu Phàm không ngớt phập phồng, Trương Nhất Phàm nhịn không được, đành nuốt nước bọt khan. Nhớ tới cảnh sau khi cô ấy say rượu nằm ngủ trên đùi mình, Trương Nhất Phàm lại có cảm giác kích động.
- Em không trách anh chứ?
- Ừ.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu, nhích lại gần, tựa đầu vào ngực Trương Nhất Phàm.
- Xin lỗi nha, em trách lầm anh, anh Nhất Phàm.
Sau đó, không đợi Trương Nhất Phàm làm gì, Đổng Tiểu Phàm chủ động đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hé cái miệng nhỏ kề vào môi hắn.
Thế nhưng Đổng Tiểu Phàm lại không biết cách hôn, động tác không thuần thục. Trương Nhất Phàm cũng không dám quá chủ động, sợ khiến cô nghi ngờ. Hai người gượng gạo hôn xong, Trương Nhất Phàm vỗ nhẹ lên lưng cô nói:
- Mặc quần áo vào đi chứ? Nếu không anh thật sự nhịn không nổi.
Đổng Tiểu Phàm không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực hắn. Trương Nhất Phàm ôm cô đặt lên giường, lấy chăn đắp lên người cô.
Đổng Tiểu Phàm thuận thế kéo hắn lại.
- Ôm em ngủ nhé.
- Em không sợ anh thật sự làm cái việc kia với em à?
Trương Nhất Phàm cười cười, nhìn vào bộ ngực trắng ngần của Đổng Tiểu Phàm.
- Anh sẽ không làm đâu, anh Nhất Phàm là chính nhân quân tử mà.
Đổng Tiểu Phàm toát ra một vẻ quyến rũ, kéo Trương Nhất Phàm đến gần.
Haiz! Không còn cách nào khác, Trương Nhất Phàm đành lên giường một lần nữa, cởi áo ngoài, chui vào trong chăn.
Đổng Tiểu Phàm giống như con cá chạch nhỏ, chui tọt vào trong chăn, nằm sát lại gần Trương Nhất Phàm. Một lát sau, lại vùi mặt vào ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
Như thế này thật không phải là ngủ nữa? Rõ ràng là thử thách bình tĩnh của hắn mà, có khác nào bắt hắn làm một Liễu Hạ Huệ đâu. Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến cái việc kia, yên lặng ôm Đổng Tiểu Phàm đang ngủ say.
Trải qua một buổi tối giày vò, ngày hôm sau đi làm thật chẳng còn chút hứng thú gì.. Tám giờ hơn, Hà Tiêu Tiêu gọi điện thoại đến. Con bé này suy nghĩ thật là tinh tế, không hề hỏi Trương Nhất Phàm đi đâu. Nhưng báo rằng cô đã bán tám trăm cổ phiếu, giảm mất sáu trăm điểm.
Trương Nhất Phàm cười nhẹ.
- Sao mua ít vậy? Có giảm cũng đừng lo, buông tay là được rồi! Anh tin tưởng em thì mới giao cho em việc này, em cũng đừng quá căng thẳng.
Hà Tiêu Tiêu không nói gì. Trương Nhất Phàm tiếp tục nói:
- Giảm thì cũng giảm rồi, vậy em tiếp tục mua đi, mua gấp đôi. Làm như vậy còn có thể giảm bớt tiền vốn, chỉ cần nó tăng lên, là em có thể kiếm lời rồi.
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu đáp một tiếng.
- Tối qua anh ăn cơm chưa?
- Ờ! Hôm qua đến chỗ bạn, anh quên nói với em, sau này em đừng đợi anh, biết chưa? Tập trung tư tưởng vào thị trường chứng khoán ấy. Trước mắt lỗ cũng không cần lo lắng, mấu chốt là học cách kết hợp lý luận và thực tiễn. Đừng khiến mình thấy áp lực, học cách đầu tư cổ phiếu, thấy tốt rồi thì đừng sợ, tốn chút thời gian, nó sẽ tăng lên. Đương nhiên, em cũng có thể lấy ra một phần tiền để đầu tư ngắn hạn, một phần đầu tư dài hạn, như vậy có thể học được càng nhiều hơn.
- Vâng! Em nghe lời anh.
Hà Tiêu Tiêu nhẹ nhàng trả lời.
- Còn nữa, Tiêu Tiêu, anh có một người bạn ở Thâm Quyến, cô ấy cũng giúp người ta lên sàn, nếu có thời gian, em có thể học hỏi thêm từ cô ấy.
- Thật không? Vậy lúc nào rảnh, em có thể tìm cô ấy học hỏi chứ?
Nghe thấy có cơ hội tốt như vậy, Hà Tiêu Tiêu mắt sáng lên, có chút kích động.
- Để qua một thời gian đã, anh xong việc rồi sẽ nói tiếp, em cứ cố gắng xem xét đi.
Trương Nhất Phàm nói xong liền cúp điện thoại.
Nghe nói mình có thể học hỏi từ cao thủ chứng khoán của một công ty lớn, Hà Tiêu Tiêu có chút kích động. Cô tưởng tượng ra có một ngày, với số tiền này, giúp Trương Nhất Phàm kiếm lời gấp mười, hai mươi lần, thậm chínhiều hơn nữa, như vậy mới có thể báo đáp anh. .
Quen Trương Nhất Phàm lâu như vậy, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để giúp anh, chỉ có thể làm mấy việc nhỏ nhặt như nấu cơm, giặt quần áo. Nếu có thể giúp anh nhiều hơn về mặt kinh tế, thì cũng không phụ công anh khổ tâm.
Cũng sắp tới chín giờ rưỡi, là giờ mở cửa sàn chứng khoán, Hà Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính, bắt đầu khoảng thời gian căng thẳng mà kích thích nhất trong ngày. Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Hà Tiêu Tiêu vội đứng dậy chạy ra mở cửa.
Không phải là anh Nhất Phàm về chứ? Cô nhìn qua mắt mèo, hóa ra là Chu Phán Phán.
- Tiêu Tiêu! Nói cho cậu một tin vui nha.
Chu Phán Phán vừa bước vào đã cười hi hi thông báo.
- Tin gì thế?
- Mình được tuyển vào tổ biểu diễn của đài truyền hình huyện rồi.
Chu Phán Phán bổ nhào tới, ôm chầm lấy Hà Tiêu Tiêu, nhảy lên sung sướng.
- Hả? Vậy thì tốt quá rồi!
Hà Tiêu Tiêu cũng ôm chặt lấy Chu Phán Phán. Hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.
Vào trong thư phòng, nhìn những con số nhấp nháy trên màn hình máy tính đặt trên bàn, Chu Phán Phán lại nhảy lên reo hò:
- A ha! Laptop cơ à?
- Ừ, cái này do anh Nhất Phàm mua đấy.
Hà Tiêu Tiêu gật đầu, mang một vẻ rất khó nắm bắt.
- Tiêu Tiêu, anh Nhất Phàm của cậu đối với cậu thật tốt! Nói mau, có phải giữa hai người có gian tình không?
Chu Phán Phán tự nhiên xoay người, giọng điệu như thể nếu không nói thật sẽ chịu hình phạt nghiêm khắc.
Hà Tiêu Tiêu cố ý làm mặt giận, mở trừng hai mắt.
- Cậu nói cái gì thế? Anh Nhất Phàm là người tốt, không cho cậu nói linh tinh.
- Ờ, vậy ý của cậu là cậu không thích anh ấy hả?
Con ngươi Chu Phán Phán đảo qua đảo lại, dùđã biết rõ mọi việc, song vẫn cố ý hỏi.
Hà Tiêu Tiêu không biết kế của cô nên lắc đầu nói:
- Anh ấy không thích mình. Hơn nữa anh ấy là Phó Chủ tịch trẻ nhất của huyện Thông Thành, sau này tương lai rộng mở.
- Vậy cậu chịu làm nhân tình của anh ta à? Mẫu đàn ông tốt như vậy, nếu cậu không tóm chặt lấy, sau này hối không kịp.
- Cậu có biết xấu hổ không vậy. Con gái con lứa gì từ sáng tới tối toàn nói tới nhân tình, bồ nhí.
Nói đến đây, Hà Tiêu Tiêu cũng có chút ngại ngùng.
- Được rồi, cậu đã không thích anh ta, thì mình theo đuổi vậy. Dùng lại cũng tốt, ha!
Chu Phán Phán chu khuôn miệng nhỏ xinh.
- Trong trường học các em gái được các anh giàu có bao nuôi, cậu không phải là không thấy. Làm nhân tình cũng có gì là không tốt đâu, thật ra nhân tình so với vợ còn tốt hơn nhiều. Cậu nói có phải không? Mình thật sự muốn theo đuổi anh ấy đấy.
Hà Tiêu Tiêu không dám nói tiếp, chỉ trả lời:
- Chỉ cần cậu có bản lĩnh thì cứ việc theo đuổi.
Thế nhưng, lúc nói những lời này, trong lòng cô thật sự rất khó chịu. Con quỷ này muốn làm cái gì chứ? Thật có ý muốn gây khó dễ cho mình ư? Muốn làm nhân tình của anh Nhất Phàm ư, còn phải xem anh ấy có đồng ý không đã?
/1313
|