Hơn năm giờ chiều Trương Mạnh Phàm mới tới khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương, Trương Nhất Phàm không nghĩ tới anh và Hồ Lôi đang ngồi ở đại sảnh.
Khi hai người đi vào, Lưu Hiểu Hiên từ xa nhìn thấy Hồ Lôi đang ngồi cùng một người ở đằng kia, cô và Trương Mạnh Phàm từng gặp nhau một lần nên liền lén lút chạy qua một bên, nói với Trương Nhất Phàm:
- Em về phòng chờ anh. Sau đó một mình vào thang máy.
Trương Mạnh Phàm tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái kia, đó không phải là người dẫn chương trình truyền hình ở tỉnh Hồ Nam sao? Sao cô lại đến Hongkong?
Tuy rằng Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm cải trang thành như vậy, nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra. Trương Mạnh Phàm có chút hoài nghi liền nhìn sau lưng cô, lại nhìn thấy cách ăn mặc của Trương Nhất Phàm thần nghĩ: Anh hai không lợi hại như vậy chứ, không lẽ Lưu Hiểu Hiên này cũng lên giường với hắn rồi?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy hai người, cũng không vội vã đi tới, mà lấy di động ra dặn dò Lưu Hiểu Hiên:
- Em đi đặt thêm một căn phòng nữa, buổi tối có thể có rất nhiều người.
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Em biết rồi làm ngay đây.
Gọi điện thoại xong, Trương Nhất Phàm mới đi tới.
- Em cũng tới tham gia lễ mừng thọ của lão Lý à?
Trương Mạnh Phàm cười nói:
- Đến tham gia thôi, anh và đại ca mới là diễn viên chính.
Trương Mạnh Phàm nhìn hắn,
- Em đem Hạ Vi Nhi tới. Lần này cô ấy sẽ dẫn chương trình lễ mừng thọ lão Lý.
Khi nói đến Hạ Vi Nhi, Trương Mạnh Phàm cố ý nhấn mạnh một chút, không ngờ Trương Nhất Phàm không có chút biểu cảm gì cả giống như chưa hề quen biết Hạ Vi Nhi vậy.
Nhưng mặt của Hồ Lôi lại có biến sắc,
- Hạ Vi Nhi cũng đến đây? Oa!
Sau đó anh liền hỏi Trương Mạnh Phàm
- Thành thật khai ra, Hạ Vi Nhi có bị em sử dụng quy tắc ngầm không?
- Lại còn quy tắc ngầm với cô ấy, em sắp bị quy tắc ngầm thì có.
Trương Mạnh Phàm nhìn anh hai,
- Buổi tối sắp xếp thế nào đấy?
Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi:
- Quà tặng chuẩn bị thế nào rồi?
Hồ Lôi đáp:
- Đã sớm chuẩn bị xong rồi. Yên tâm đi!
- Vậy được, buổi tối đi thăm hỏi một chút lão Lý. Ngày mai tha hồ mà đi chơi.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Không đợi đại ca tới sao? Đại tẩu cũng tới.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Bọn họ khi nào đến?
- Hình như muộn một chút.
- Vậy khỏi chờ đi, chúng ta còn có chuyện của chúng ta.
Ba người cùng nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ mười lắm, nửa giờ sau xuất phát.
Khi trở lại phòng, Lưu Hiểu Hiên nhìn từ khe cửa, xác định là Trương Nhất Phàm mới dám mở cửa. Trương Nhất Phàm tiến vào thay bộ quần áo.
- Buổi tối em chịu khó tự tìm cái gì ăn, bọn anh đi hỏi thăm lão Lý một chút.
Lưu Hiểu Hiên vừa định trả lời thì Trương Mạnh Phàm gõ cửa, hai người thất kinh liếc mắt nhìn nhau một cái, Lưu Hiểu Hiên nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn vào buồng vệ sinh.
- Làm gì vậy? Lâu như thế mới mở cửa.
Trương Mạnh Phàm tiến vào, nhìn ngó xung quanh, nói như không chút để ý:
- Anh thật lôi thôi lề mề, giống như trong phòng có dấu phụ nữ vậy. Nhanh lên!
Trương Nhất Phàm thay âu phục, đi giày da. Sau khi soi gương, xác định không có gì sai sót, lúc sau mới chầm chậm ra khỏi phòng.
Lưu Hiểu Hiên nghe bên ngoài không còn tiếng động gì, lúc này mới vỗ ngực đi ra, nói thầm, làm mình sợ muốn chết.
Xem ra nên lập tức rời khỏi phòng, không đến lúc bị bọn họ phát hiện ra thì xấu hổ lắm.
Ba người lên xe, đi vào biệt thự của lão Lý, đợi rất lâu ở bên ngoài mới có một người giúp việc hơn ba mươi tuổi ra mở cửa, hỏi danh tính của ba người, sau đó lại đóng cửa đi vào.
Không lâu sau, bên trong truyền đến một tiếng reo vui:
- Anh Nhất Phàm đến rồi à?
Sau đó ba người nhìn thấy một cô gái độ hai mươi tuổi vội vàng chạy ra.
Cửa còn chưa mở, cô gái liền hét lên sau cách cửa sắt:
- Anh Nhất Phàm, đúng là anh rồi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Thế nào, không hoan nghênh sao?
Khi Âu Dương Viện Viện ra mở cửa, Lý lão tiên sinh cũng từ đại sảnh đi tới, đi theo phía sau là Âu Dương Kiến Thành và Lý Tuệ Hoa. Gặp lại Âu Dương Viện Viện, Trương Nhất Phàm phát hiện cô thay đổi rất lớn. Cao lên khá nhiều, sắp được một mét sáu tám rồi.
Tính toán thời gian, hai người đã bốn năm không gặp mặt, Âu Dương Viện Viện vẫn đáng yêu nghịch ngợm như trước kia, chỉ có điều là đã trưởng thành lên chút ít.
Con gái bước sang tuổi hai mươi, duyên dáng yêu kiều, mang chút bóng dáng của mẹ cô, hai mẹ con khá giống nhau. Âu Dương Kiến Thành vẫn thế, vẻ mặt lãnh đạm, giống như là nhìn thấy tình địch vậy.
Nhìn thấy mấy hậu bối này, lão Lý khách khí bắt tay ba người, khi ông ấy nhìn thấy Hồ Lôi, liền quay ra hỏi Trương Nhất Phàm:
- Vị này là?
- Bác Lý, cháu là Hồ Lôi, con trai Hồ Chí Minh.
Lý lão tiên sinh đã từng nghe qua danh tính của Hồ Chí Minh này, là danh nhân của tỉnh Hồ Nam, tuy rằng so sánh với ông, thì không phải cùng một cấp bậc, nhưng suy cho cùng vẫn là người và chuyện mà ông đã từng quan tâm.
Âu Dương Viện Viện đột nhiên nói câu:
- Lý gia chúng tôi không phải nơi có thể đến một cách tùy tiện được!
- Ha ha…
Mọi người được trận cười vỡ bụng bởi lời nói của cô ấy.
Lão Lý nhiệt tình mời mọi người vào nhà, mọi người ngồi trong phòng khách. Trương Nhất Phàm giải thích:
- Vốn là bố cháu muốn đích thân tới, nhưng vì có việc phải đi xử lý gấp, phải xuất ngoại, cho nên cử mấy người trẻ bọn cháu đến đây.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Anh cả và chị dâu sáng ngày mai mới tới, cũng sẽ đến chúc thọ Lý lão tiên sinh.
- Ai, khách khí như vậy làm chi, mọi người đều là quan to một vùng, gọi điện thoại đến là được, cần gì phải vất vả đường xá xa xôi tới đây. Tôi với bố cháu cũng là bạn cũ, giao tình của người quân tử không chú trọng hình thức. Ông ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà. Năm nay cần phải bớt chút thời gian tới Bắc Kinh gặp ông cụ bên ấy mới được. Ha ha…
Lý Tuệ Hoa và chồng ngồi sau ông, cũng không nói gì cả, Âu Dương Kiến Thành tính tình vẫn như cũ, dường như có chút khinh thường người đại lục.
Âu Dương Viện Viện thì lại giữ nguyên dáng vẻ trẻ con ấy, kéo tay Trương Nhất Phàm đang ngồi bên cạnh khiến Trương Nhất Phàm ngượng ngùng. Âu Dương Kiến Thành nhắc cô vài lần cô cũng không thèm để ý, chỉ muốn ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Lão Lýnói:
- Con bé Viện Viện này lần trước nghe nói cháu kết hôn cứ làm ầm ĩ lên đòi đi, kết quả không đưa nó đi, nó khóc mất mấy ngày. Một thời gian dài sau cũng không thèm để ý đến ta.
Ông Lý âu yếm nhìn đứa cháu ngoại.
Viện Viện nói:
- Ông ngoại không được nói xấu cháu thế. Cháu và anh Nhất Phàm là bạn tốt.
Sau đó cô lại kéo tay Trương Nhất Phàm:
- Anh Nhất Phàm, các anh là lần đầu tiên đến Hongkong, ngày mai em dẫn các anh đến nơi vui chơi náo nhiệt nhất Hongkong này.
Trương Nhất Phàm cười cười. lão Lý hỏi:
- Các cháu ở đâu? Sao trước khi đến không gọi điện thoại, để tôi bảo người chuẩn bị phòng.
Ông ta quay lại nói với Lý Tuệ Hoa:
- Tuệ Hoa, việc của hai đứa giải quyết thế nào rồi? Khách quý nên sắp xếp ra sao?
Lý Tuệ Hoa thật thà trả lời,
- Đều sắp xếp ở khách sạn Châu Tế.
Khách sạn Châu Tế nằm ở bên bờ biển, tất cả các phòng khách của khách sạn đều nhìn ra hải cảng Victoria, có thể ngắm nhìn sự tráng lệ của cảng Victorya và Hongkong.
Lão Lý nói:
- Các cháu cũng dọn tới đây đi! Cả nhà cùng ở một chỗ cho tiện.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không nhất thiết phải như vậy, chúng cháu ở tại khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương, rất gần.
Âu Dương Kiến Thành nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường:
- Khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương sao có thể đánh đồng với khách sạn Châu Tế được, nơi đó chỉ là khách sạn bốn sao, các anh ở đó mọi người lại tưởng là Lý gia chúng ta keo kiệt, không tiếp đãi tốt khách. Ba người tốt nhất là dọn đến đây đi!
Lý Tuệ Hoa liếc nhìn chồng một cái, thầm nghĩ Kiến Thành như này là thế nào? Đúng là trời sinh có thành kiến đối với người đại lục. Cô sợ làm cho ba người hiểu lầm, liền giảng hòa,
- Nhất Phàm, mọi người hay là đến đây đi, như vậy chúng tôi cũng tiếp đãi chu đáo hơn. Dù sao bên kia cũng hơi xa.
Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu đã thế, thì chờ bọn anh cả tới rồi chúng cháu cùng dọn tới.
Lão Lý cũng gật gật đầu:
- Nếu các cháu đã nể mặt như vậy, vậy thì cả nhà cùng ở, cũng thuận tiện hơn.
Lúc này, Âu Dương Viện Viện mới kêu lên:
- Anh Mạnh Phàm, anh đã gọi chị Hạ Vi Nhi tới chưa?
Trương Mạnh Phàm mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện mà Viện Viện chỉ bảo, anh tuyệt đối không dám quên. Tối chị Hạ Vi Nhi sẽ tới, ngày mai là em có thể nhìn thấy cô ấy.
- Cảm ơn anh Mạnh Phàm.
Âu Dương Viện Viện cười rất tươi.
Lần này mời Hạ Vi Nhi làm chủ trò, cũng là quyết định của cô cháu ngoại yêu quý này, lão Lý thấy Hạ Vi Nhi danh tiếng không tồi, nhân phẩm cũng tốt, mệnh danh là ngọc nữ thuần khiết, trong giới nghệ sĩ không có chuyện xấu gì. Bởi vậy, bọn họ đều đồng ý với đề nghị này của Âu Dương Viện Viện
Ba người ngồi ở nhà họ Lý một lúc thì chào về.
Khi hai người đi vào, Lưu Hiểu Hiên từ xa nhìn thấy Hồ Lôi đang ngồi cùng một người ở đằng kia, cô và Trương Mạnh Phàm từng gặp nhau một lần nên liền lén lút chạy qua một bên, nói với Trương Nhất Phàm:
- Em về phòng chờ anh. Sau đó một mình vào thang máy.
Trương Mạnh Phàm tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái kia, đó không phải là người dẫn chương trình truyền hình ở tỉnh Hồ Nam sao? Sao cô lại đến Hongkong?
Tuy rằng Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm cải trang thành như vậy, nhưng anh ta vẫn có thể nhận ra. Trương Mạnh Phàm có chút hoài nghi liền nhìn sau lưng cô, lại nhìn thấy cách ăn mặc của Trương Nhất Phàm thần nghĩ: Anh hai không lợi hại như vậy chứ, không lẽ Lưu Hiểu Hiên này cũng lên giường với hắn rồi?
Trương Nhất Phàm nhìn thấy hai người, cũng không vội vã đi tới, mà lấy di động ra dặn dò Lưu Hiểu Hiên:
- Em đi đặt thêm một căn phòng nữa, buổi tối có thể có rất nhiều người.
Lưu Hiểu Hiên đáp:
- Em biết rồi làm ngay đây.
Gọi điện thoại xong, Trương Nhất Phàm mới đi tới.
- Em cũng tới tham gia lễ mừng thọ của lão Lý à?
Trương Mạnh Phàm cười nói:
- Đến tham gia thôi, anh và đại ca mới là diễn viên chính.
Trương Mạnh Phàm nhìn hắn,
- Em đem Hạ Vi Nhi tới. Lần này cô ấy sẽ dẫn chương trình lễ mừng thọ lão Lý.
Khi nói đến Hạ Vi Nhi, Trương Mạnh Phàm cố ý nhấn mạnh một chút, không ngờ Trương Nhất Phàm không có chút biểu cảm gì cả giống như chưa hề quen biết Hạ Vi Nhi vậy.
Nhưng mặt của Hồ Lôi lại có biến sắc,
- Hạ Vi Nhi cũng đến đây? Oa!
Sau đó anh liền hỏi Trương Mạnh Phàm
- Thành thật khai ra, Hạ Vi Nhi có bị em sử dụng quy tắc ngầm không?
- Lại còn quy tắc ngầm với cô ấy, em sắp bị quy tắc ngầm thì có.
Trương Mạnh Phàm nhìn anh hai,
- Buổi tối sắp xếp thế nào đấy?
Trương Nhất Phàm hỏi Hồ Lôi:
- Quà tặng chuẩn bị thế nào rồi?
Hồ Lôi đáp:
- Đã sớm chuẩn bị xong rồi. Yên tâm đi!
- Vậy được, buổi tối đi thăm hỏi một chút lão Lý. Ngày mai tha hồ mà đi chơi.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Không đợi đại ca tới sao? Đại tẩu cũng tới.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Bọn họ khi nào đến?
- Hình như muộn một chút.
- Vậy khỏi chờ đi, chúng ta còn có chuyện của chúng ta.
Ba người cùng nhìn đồng hồ, bây giờ là sáu giờ mười lắm, nửa giờ sau xuất phát.
Khi trở lại phòng, Lưu Hiểu Hiên nhìn từ khe cửa, xác định là Trương Nhất Phàm mới dám mở cửa. Trương Nhất Phàm tiến vào thay bộ quần áo.
- Buổi tối em chịu khó tự tìm cái gì ăn, bọn anh đi hỏi thăm lão Lý một chút.
Lưu Hiểu Hiên vừa định trả lời thì Trương Mạnh Phàm gõ cửa, hai người thất kinh liếc mắt nhìn nhau một cái, Lưu Hiểu Hiên nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn vào buồng vệ sinh.
- Làm gì vậy? Lâu như thế mới mở cửa.
Trương Mạnh Phàm tiến vào, nhìn ngó xung quanh, nói như không chút để ý:
- Anh thật lôi thôi lề mề, giống như trong phòng có dấu phụ nữ vậy. Nhanh lên!
Trương Nhất Phàm thay âu phục, đi giày da. Sau khi soi gương, xác định không có gì sai sót, lúc sau mới chầm chậm ra khỏi phòng.
Lưu Hiểu Hiên nghe bên ngoài không còn tiếng động gì, lúc này mới vỗ ngực đi ra, nói thầm, làm mình sợ muốn chết.
Xem ra nên lập tức rời khỏi phòng, không đến lúc bị bọn họ phát hiện ra thì xấu hổ lắm.
Ba người lên xe, đi vào biệt thự của lão Lý, đợi rất lâu ở bên ngoài mới có một người giúp việc hơn ba mươi tuổi ra mở cửa, hỏi danh tính của ba người, sau đó lại đóng cửa đi vào.
Không lâu sau, bên trong truyền đến một tiếng reo vui:
- Anh Nhất Phàm đến rồi à?
Sau đó ba người nhìn thấy một cô gái độ hai mươi tuổi vội vàng chạy ra.
Cửa còn chưa mở, cô gái liền hét lên sau cách cửa sắt:
- Anh Nhất Phàm, đúng là anh rồi.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Thế nào, không hoan nghênh sao?
Khi Âu Dương Viện Viện ra mở cửa, Lý lão tiên sinh cũng từ đại sảnh đi tới, đi theo phía sau là Âu Dương Kiến Thành và Lý Tuệ Hoa. Gặp lại Âu Dương Viện Viện, Trương Nhất Phàm phát hiện cô thay đổi rất lớn. Cao lên khá nhiều, sắp được một mét sáu tám rồi.
Tính toán thời gian, hai người đã bốn năm không gặp mặt, Âu Dương Viện Viện vẫn đáng yêu nghịch ngợm như trước kia, chỉ có điều là đã trưởng thành lên chút ít.
Con gái bước sang tuổi hai mươi, duyên dáng yêu kiều, mang chút bóng dáng của mẹ cô, hai mẹ con khá giống nhau. Âu Dương Kiến Thành vẫn thế, vẻ mặt lãnh đạm, giống như là nhìn thấy tình địch vậy.
Nhìn thấy mấy hậu bối này, lão Lý khách khí bắt tay ba người, khi ông ấy nhìn thấy Hồ Lôi, liền quay ra hỏi Trương Nhất Phàm:
- Vị này là?
- Bác Lý, cháu là Hồ Lôi, con trai Hồ Chí Minh.
Lý lão tiên sinh đã từng nghe qua danh tính của Hồ Chí Minh này, là danh nhân của tỉnh Hồ Nam, tuy rằng so sánh với ông, thì không phải cùng một cấp bậc, nhưng suy cho cùng vẫn là người và chuyện mà ông đã từng quan tâm.
Âu Dương Viện Viện đột nhiên nói câu:
- Lý gia chúng tôi không phải nơi có thể đến một cách tùy tiện được!
- Ha ha…
Mọi người được trận cười vỡ bụng bởi lời nói của cô ấy.
Lão Lý nhiệt tình mời mọi người vào nhà, mọi người ngồi trong phòng khách. Trương Nhất Phàm giải thích:
- Vốn là bố cháu muốn đích thân tới, nhưng vì có việc phải đi xử lý gấp, phải xuất ngoại, cho nên cử mấy người trẻ bọn cháu đến đây.
Trương Mạnh Phàm nói:
- Anh cả và chị dâu sáng ngày mai mới tới, cũng sẽ đến chúc thọ Lý lão tiên sinh.
- Ai, khách khí như vậy làm chi, mọi người đều là quan to một vùng, gọi điện thoại đến là được, cần gì phải vất vả đường xá xa xôi tới đây. Tôi với bố cháu cũng là bạn cũ, giao tình của người quân tử không chú trọng hình thức. Ông ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà. Năm nay cần phải bớt chút thời gian tới Bắc Kinh gặp ông cụ bên ấy mới được. Ha ha…
Lý Tuệ Hoa và chồng ngồi sau ông, cũng không nói gì cả, Âu Dương Kiến Thành tính tình vẫn như cũ, dường như có chút khinh thường người đại lục.
Âu Dương Viện Viện thì lại giữ nguyên dáng vẻ trẻ con ấy, kéo tay Trương Nhất Phàm đang ngồi bên cạnh khiến Trương Nhất Phàm ngượng ngùng. Âu Dương Kiến Thành nhắc cô vài lần cô cũng không thèm để ý, chỉ muốn ngồi bên cạnh Trương Nhất Phàm.
Lão Lýnói:
- Con bé Viện Viện này lần trước nghe nói cháu kết hôn cứ làm ầm ĩ lên đòi đi, kết quả không đưa nó đi, nó khóc mất mấy ngày. Một thời gian dài sau cũng không thèm để ý đến ta.
Ông Lý âu yếm nhìn đứa cháu ngoại.
Viện Viện nói:
- Ông ngoại không được nói xấu cháu thế. Cháu và anh Nhất Phàm là bạn tốt.
Sau đó cô lại kéo tay Trương Nhất Phàm:
- Anh Nhất Phàm, các anh là lần đầu tiên đến Hongkong, ngày mai em dẫn các anh đến nơi vui chơi náo nhiệt nhất Hongkong này.
Trương Nhất Phàm cười cười. lão Lý hỏi:
- Các cháu ở đâu? Sao trước khi đến không gọi điện thoại, để tôi bảo người chuẩn bị phòng.
Ông ta quay lại nói với Lý Tuệ Hoa:
- Tuệ Hoa, việc của hai đứa giải quyết thế nào rồi? Khách quý nên sắp xếp ra sao?
Lý Tuệ Hoa thật thà trả lời,
- Đều sắp xếp ở khách sạn Châu Tế.
Khách sạn Châu Tế nằm ở bên bờ biển, tất cả các phòng khách của khách sạn đều nhìn ra hải cảng Victoria, có thể ngắm nhìn sự tráng lệ của cảng Victorya và Hongkong.
Lão Lý nói:
- Các cháu cũng dọn tới đây đi! Cả nhà cùng ở một chỗ cho tiện.
Trương Nhất Phàm nói:
- Không nhất thiết phải như vậy, chúng cháu ở tại khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương, rất gần.
Âu Dương Kiến Thành nghe xong, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường:
- Khách sạn hoàng gia Thái Bình Dương sao có thể đánh đồng với khách sạn Châu Tế được, nơi đó chỉ là khách sạn bốn sao, các anh ở đó mọi người lại tưởng là Lý gia chúng ta keo kiệt, không tiếp đãi tốt khách. Ba người tốt nhất là dọn đến đây đi!
Lý Tuệ Hoa liếc nhìn chồng một cái, thầm nghĩ Kiến Thành như này là thế nào? Đúng là trời sinh có thành kiến đối với người đại lục. Cô sợ làm cho ba người hiểu lầm, liền giảng hòa,
- Nhất Phàm, mọi người hay là đến đây đi, như vậy chúng tôi cũng tiếp đãi chu đáo hơn. Dù sao bên kia cũng hơi xa.
Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu đã thế, thì chờ bọn anh cả tới rồi chúng cháu cùng dọn tới.
Lão Lý cũng gật gật đầu:
- Nếu các cháu đã nể mặt như vậy, vậy thì cả nhà cùng ở, cũng thuận tiện hơn.
Lúc này, Âu Dương Viện Viện mới kêu lên:
- Anh Mạnh Phàm, anh đã gọi chị Hạ Vi Nhi tới chưa?
Trương Mạnh Phàm mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, chuyện mà Viện Viện chỉ bảo, anh tuyệt đối không dám quên. Tối chị Hạ Vi Nhi sẽ tới, ngày mai là em có thể nhìn thấy cô ấy.
- Cảm ơn anh Mạnh Phàm.
Âu Dương Viện Viện cười rất tươi.
Lần này mời Hạ Vi Nhi làm chủ trò, cũng là quyết định của cô cháu ngoại yêu quý này, lão Lý thấy Hạ Vi Nhi danh tiếng không tồi, nhân phẩm cũng tốt, mệnh danh là ngọc nữ thuần khiết, trong giới nghệ sĩ không có chuyện xấu gì. Bởi vậy, bọn họ đều đồng ý với đề nghị này của Âu Dương Viện Viện
Ba người ngồi ở nhà họ Lý một lúc thì chào về.
/1313
|