Tất cả mọi người đều ra ngoài hết, chỉ còn lại hắn và chị dâu trong phòng, hắn đang vô cùng nôn nóng chờ đợi tin tức của bà Ngô.
Lý Hồng và trợ lý Kim về đến nhà họ Lý, Lý lão gia vẻ mặt tiều tụy, thẫn thờ ngồi trên ghế sô fa
Cái tin dữ này thực sự chính là đòn trí mạng với lão, lão không ngờ vào lúc mình tuổi cao sức yếu như hiện nay lại phát sinh sự việc như thế, trong lòng lão quá đau buồn không thể nào nghĩ ra chuyện gì khác.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì đây sẽ là chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời lão. Lão 1 tay gây dựng nên sự nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay, bản thân cũng xem như là người giàu nhất nhì thế giới, gia sản tính ra cũng đến bạc triệu Nhưng tất cả còn ý nghĩa gì nữa khi mà đến 1 đứa con trai lão cũng không bảo vệ được.
Con người ta khi về già, người thân chính là tài sản quý giá nhất, lão chỉ có 2 thằng con trai và 1 đứa con gái, tuyệt đối không thể để mất đi đứa nào. Đến lúc này cho dù có mất bao nhiêu tài sản đi chăng nữa lão cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều bây giờ lão như cá nằm trên thớt, ngoài việc để mặc cho bọn chúng chặt chém ra lão chẳng còn cách nào khác, thậm chí ngay cả việc báo cảnh sát cũng không được. Lý Tuệ Hoa và Âu Dương Kiến Thành đứng đằng sau lão, không dám lên tiếng, vẻ mặt cũng vô cùng căng thẳng.
Lý Nhị cũng vừa mới từ châu Âu về, vừa xuống máy bay cậu vốn mang tâm trạng vui vẻ hào hứng, nhưng vừa nghe được tin dữ, trong lòng quặn đau, tại sao lại có thể như thế? Đại ca chẳng phải có hàng đống vệ sỹ sao? Bọn người này làm cái trò gì thế không biết? Mình phải đuổi hết bọn chúng đi mới được, đuổi hết bọn chúng!
- Tiểu Lý, bình tĩnh một chút, nóng vội cũng không phải là cách.
Việc đã đến nước này, Lý lão gia cũng đã bình tĩnh trở lại.
Lý Tuệ Hoa an ủi nói:
- Anh hai, bây giờ hãy cứ chuẩn bị tiền đi đã!
Lý Nhị ngẩng đầu hết nhìn em gái lại nhìn sang Âu Dương Kiến Thành,
- Kiến Thành, việc lo liệu tiền đến đâu rồi?
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Em đã liên hệ với ngân hàng rồi, phải đến 8h ngày mai mới có thể rút tiền được.Vả lại rút liền lúc 5 trăm triệu e rằng cũng rất khó, có lẽ chỉ có thể rút được khoảng 2 trăm triệu.
- Cái gì? Vậy phải liên hệ với nhiều ngân hàng chứ, nhất định không được để bọn bắt cóc này sốt ruột. Lũ súc sinh ấy chuyện gì cũng dám làm.
Lý Nhị vừa nghe đã cảm thấy lo lắng, 200 triệu, còn thiếu nhiều như vậy, bọn bắt cóc nhất định sẽ không chịu.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Đợi đến sáng mai em sẽ tìm cách.
- Không được, làm sao có thể kéo dài đến tận ngày mai được, mạng người là quan trọng, nhất định trong vòng tối hôm nay phải chuẩn bị đủ 500 triệu, tính mạng của đại ca đang gặp nguy hiểm.
Lý Nhị vốn tính nóng như lửa, lại gặp thêm chuyện này, lại càng nóng nảy hơn.
Âu Dương Kiến Thành trước mặt 2 anh trai của vợ đều không dám nói to, rõ ràng cậu chỉ là con rể của nhà họ Lý, chỉ là người ngoài, cậu không có quyền phát ngôn tại đây.
Nhưng bây giờ là nửa đêm, đi đâu để kiếm tiền bây giờ? Các ngân hàng đều đã đóng cửa từ sớm rồi, nếu không đợi đến sáng sớm mai thì số tiền này không có cách nào kiếm được. Mặc dù là như vậy nhưng cậu cũng không dám cãi lời anh hai.
Lão Nhị vội la lên:
- Ba, chuyện này không được báo cảnh sát, nhất định không được báo cảnh sát, nếu như cảnh sát Hồng Kông mà nhúng tay vào, chỉ sợ họ cũng bất lực không có cách nào. Chúng ta cứ đợi đến khi cứu được anh cả ra rồi hãy tính tiếp.
Lý Tuệ Hoa nói:
- Anh hai, đứng nóng vội như thế, mọi người vẫn chưa báo cảnh sát, nếu không cảnh sát đã đứng đầy nhà chúng ta rồi.
Đang nói thì trợ lý Kim và Lý Hồng bước vào.
Mọi người nhìn trợ lý Kim và Lý Hồng, trong lòng lão Lý cảm thấy rất đau khổ. Trong phòng này chỉ có lão Lý mới biết thân phận thực sự của Lý Hồng, Vì thế, mọi người mới không coi trọng Lý Hồng.
- Này lão Kim, bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn dẫn theo người ngoài về nhà làm gì, như vậy làm sao có thể bàn chuyện được
Lý Nhị đang muốn nổi nóng thì Lý lão đứng dậy gật gật đầu với Lý Hồng:
- Lý Hồng, cháu cũng đến à?
Lý Hồng nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không tốt, chỉ dịu dàng nói:
- Bác Lý, bác yên tâm, chuyện này chúng cháu không đứng ngoài cuộc đâu.
Lý Hồng nói chưa dứt lời, Lý nhị vừa nghe thế đã nhảy dựng lên, quát hỏi Âu Dương Kiến Thành:
- Chẳng phải cô cậu nói không cho người ngoài biết đấy sao? Chuyện gì thế này ?
Âu Dương Kiến Thành không dám nói lời nào, Lý lão quát lên 1 tiếng:
-Gào cái gì mà gào, ở đây ai là người ngoài?
Lý Nhị chỉ vào Lý Hồng nói:
-Vậy cô ta là ai?
Lão Lý tức giận trợn mắt lên nhìn Lý Nhị:
- Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, đây là Lý Hồng, cháu gái của tổng bí thư.
Lý Nhị vừa nghe vội im bặt. Cậu đã từng nghe cái tên Lý Hồng nhưng chưa gặp mặt bao giờ.
Cháu gái tổng bí thư! Chỉ dựa vào thân phận này mà mình lại dám nổi cáu với cô ta đã là điều bất kính rồi. Vì thế cậu không dám to tiếng nữa nhưng vẫn trợn mắt liếc Âu Dương Kiến Thành 1 cái, cũng không rõ là cậu ta có ý đồ gì.
Lý Hồng tất nhiên không so đo với cậu ta, chỉ nói:
- Chúng cháu đang liên hệ với bên Mỹ, mọi người yên tâm đi, nhất định sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu cả.
Lão Lý trong lòng rất rõ, cho dù là Lý Hồng đi cầu xin tổng bí thư hạ lệnh yêu cầu Sở An Ninh Quốc gia vào cuộc thì cũng e rằng với thời gian ấy cũng không thể cứu được cậu cả.
Hơn nữa, mọi người bây giờ vẫn đang do dự, thái độ vẫn chưa kiên quyết. Người của mình trong tay chúng, thỏa hiệp dường như là biện pháp lựa chọn duy nhất.Thế nhưng sau khi thỏa hiệp thì sao, liệu rằng lão đại có thể bình an vô sự trở về hay không?
Lý Hồng đang muốn khuyên giải vài câu thì Lý Nhị đã nói :
- Theo con tạm thời chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, trước hết cứ đưa tiền chuộc, cứu anh cả về rồi tính tiếp.
Lý lão gia cũng là có ý này, Lý Hồng cũng không khuyên giải thêm nữa, yên lặng ngồi lại đợi tin tức của Trương Nhất Phàm.
2 tiếng đồng hồ sau, cuối cùng thì hắn cũng nhận được điện thoại của Bà Ngô bên Mỹ gọi về:
- Mẹ, tình hình sao rồi?
Bà Ngô nói:
- Nhất Phàm, George không đồng ý, ông ấy không muốn nhúng tay vào chuyện này.
- Vì sao?
Hắn vội vã kêu lên, nếu như ngay cả George cũng không đồng ý giúp đỡ, thì chuyện này coi như xong.
Bà Ngô nói:
- Nghe điện xong mẹ vội vàng đến chỗ của ông ấy kể rõ chuyện này, nhưng ông ấy nói chuyện này ông ấy đã biết từ lâu rồi, nhưng chuyện bắt cóc cậu cả nhà họ Lý này chúng đã lên kế hoạch từ lâu, không phải chuyện ngày một ngày hai đâu.
Đúng là rác rưởi, bọn súc sinh này không lẽ đã cấu kết với bọn xã hội đen nước ngoài? Hắn sốt ruột tới mức vội vàng hỏi luôn:
- Liệu có phải bang 3K cũng có tham gia vào chuyện này?
Bà Ngô nói:
- Đúng vậy, có 1 tổ chức của băng 3K tham gia chuyện này. Mà người bày ra chuyện này lại là 1 tên Hoa kiều ở Hồng Kông. Nếu như George mở miệng can thiệp vào chuyện này, rất có thể sẽ khơi mào lên 1 cuộc nội chiến mới trong nội bộ băng 3K.
Nếu đã như vậy, thì là 1 kẻ có quốc tịch Trung Quốc đã câu kết với băng đảng xã hội đen nước ngoài bày ra trò bắt cóc cậu cả nhà họ Lý. Hắn nghĩ ngợi 1 lúc rồi nói với bà Ngô:
- Không được, con phải gọi lại cho ông ấy 1 lần nữa mới được.
Bà Ngô nói:
- Con định nói cái gì? Nói cho con biết, loại người như ông ấy ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Mẹ khuyên con nên tìm cách khác đi, ông ấy sẽ không nhúng tay vào đâu.
Bà Ngô ngừng 1 lúc rồi nói:
- Hay là thế này, con thử hỏi xem nhà họ Lý có thể trong thời gian ngắn như vậy xoay được bằng đấy tiền không. Nếu không xoay kịp, để mẹ nghĩ cách thử xem, 500 triệu cũng không phải là con số nhỏ.
Bà Ngô biết bây giờ ở Trung Quốc đang là buổi tối, rút tiền ở ngân hàng trong nước cũng không thuận lợi, bà ở Mỹ thời gian tương đối dễ làm việc.
Hắn chỉ đáp:
- Cứ như vậy trước đi!Nhưng con vẫn muốn thử xem sao!
- Nếu con nhất định muốn thử thì mẹ cũng không cản, nhưng chỉ muốn nhắc nhở con nhất định không được trọc giận ông ta.
- Con biết phải làm thế nào, cảm ơn mẹ!
Hắn thở dài 1 tiếng rồi gọi điện cho Lý Hồng, hỏi tình hình xoay tiền phía bên đó như thế nào? Đúng lúc Âu Dương Kiến Thành đang không có cách gì, cậu ấy đã nói trước từ đầu là tiền mặt nên chỉ có thể xoay được tầm 200 triệu.
Hắn sau khi nghe được tin này liền nói với Lý Hồng rằng mẹ vợ của hắn có thể giúp đỡ giải quyết chuyện tiền nong. Nghe được tin này, Lý lão gia mới thở phào được chút ít, liên mồm nói cảm ơn.!
Lý Hồng và trợ lý Kim về đến nhà họ Lý, Lý lão gia vẻ mặt tiều tụy, thẫn thờ ngồi trên ghế sô fa
Cái tin dữ này thực sự chính là đòn trí mạng với lão, lão không ngờ vào lúc mình tuổi cao sức yếu như hiện nay lại phát sinh sự việc như thế, trong lòng lão quá đau buồn không thể nào nghĩ ra chuyện gì khác.
Nếu như thật sự xảy ra chuyện kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thì đây sẽ là chuyện đáng tiếc nhất trong cuộc đời lão. Lão 1 tay gây dựng nên sự nghiệp đồ sộ như ngày hôm nay, bản thân cũng xem như là người giàu nhất nhì thế giới, gia sản tính ra cũng đến bạc triệu Nhưng tất cả còn ý nghĩa gì nữa khi mà đến 1 đứa con trai lão cũng không bảo vệ được.
Con người ta khi về già, người thân chính là tài sản quý giá nhất, lão chỉ có 2 thằng con trai và 1 đứa con gái, tuyệt đối không thể để mất đi đứa nào. Đến lúc này cho dù có mất bao nhiêu tài sản đi chăng nữa lão cũng cam tâm tình nguyện.
Chỉ có điều bây giờ lão như cá nằm trên thớt, ngoài việc để mặc cho bọn chúng chặt chém ra lão chẳng còn cách nào khác, thậm chí ngay cả việc báo cảnh sát cũng không được. Lý Tuệ Hoa và Âu Dương Kiến Thành đứng đằng sau lão, không dám lên tiếng, vẻ mặt cũng vô cùng căng thẳng.
Lý Nhị cũng vừa mới từ châu Âu về, vừa xuống máy bay cậu vốn mang tâm trạng vui vẻ hào hứng, nhưng vừa nghe được tin dữ, trong lòng quặn đau, tại sao lại có thể như thế? Đại ca chẳng phải có hàng đống vệ sỹ sao? Bọn người này làm cái trò gì thế không biết? Mình phải đuổi hết bọn chúng đi mới được, đuổi hết bọn chúng!
- Tiểu Lý, bình tĩnh một chút, nóng vội cũng không phải là cách.
Việc đã đến nước này, Lý lão gia cũng đã bình tĩnh trở lại.
Lý Tuệ Hoa an ủi nói:
- Anh hai, bây giờ hãy cứ chuẩn bị tiền đi đã!
Lý Nhị ngẩng đầu hết nhìn em gái lại nhìn sang Âu Dương Kiến Thành,
- Kiến Thành, việc lo liệu tiền đến đâu rồi?
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Em đã liên hệ với ngân hàng rồi, phải đến 8h ngày mai mới có thể rút tiền được.Vả lại rút liền lúc 5 trăm triệu e rằng cũng rất khó, có lẽ chỉ có thể rút được khoảng 2 trăm triệu.
- Cái gì? Vậy phải liên hệ với nhiều ngân hàng chứ, nhất định không được để bọn bắt cóc này sốt ruột. Lũ súc sinh ấy chuyện gì cũng dám làm.
Lý Nhị vừa nghe đã cảm thấy lo lắng, 200 triệu, còn thiếu nhiều như vậy, bọn bắt cóc nhất định sẽ không chịu.
Âu Dương Kiến Thành nói:
- Đợi đến sáng mai em sẽ tìm cách.
- Không được, làm sao có thể kéo dài đến tận ngày mai được, mạng người là quan trọng, nhất định trong vòng tối hôm nay phải chuẩn bị đủ 500 triệu, tính mạng của đại ca đang gặp nguy hiểm.
Lý Nhị vốn tính nóng như lửa, lại gặp thêm chuyện này, lại càng nóng nảy hơn.
Âu Dương Kiến Thành trước mặt 2 anh trai của vợ đều không dám nói to, rõ ràng cậu chỉ là con rể của nhà họ Lý, chỉ là người ngoài, cậu không có quyền phát ngôn tại đây.
Nhưng bây giờ là nửa đêm, đi đâu để kiếm tiền bây giờ? Các ngân hàng đều đã đóng cửa từ sớm rồi, nếu không đợi đến sáng sớm mai thì số tiền này không có cách nào kiếm được. Mặc dù là như vậy nhưng cậu cũng không dám cãi lời anh hai.
Lão Nhị vội la lên:
- Ba, chuyện này không được báo cảnh sát, nhất định không được báo cảnh sát, nếu như cảnh sát Hồng Kông mà nhúng tay vào, chỉ sợ họ cũng bất lực không có cách nào. Chúng ta cứ đợi đến khi cứu được anh cả ra rồi hãy tính tiếp.
Lý Tuệ Hoa nói:
- Anh hai, đứng nóng vội như thế, mọi người vẫn chưa báo cảnh sát, nếu không cảnh sát đã đứng đầy nhà chúng ta rồi.
Đang nói thì trợ lý Kim và Lý Hồng bước vào.
Mọi người nhìn trợ lý Kim và Lý Hồng, trong lòng lão Lý cảm thấy rất đau khổ. Trong phòng này chỉ có lão Lý mới biết thân phận thực sự của Lý Hồng, Vì thế, mọi người mới không coi trọng Lý Hồng.
- Này lão Kim, bây giờ là lúc nào rồi mà ông còn dẫn theo người ngoài về nhà làm gì, như vậy làm sao có thể bàn chuyện được
Lý Nhị đang muốn nổi nóng thì Lý lão đứng dậy gật gật đầu với Lý Hồng:
- Lý Hồng, cháu cũng đến à?
Lý Hồng nhìn thấy sắc mặt mọi người đều không tốt, chỉ dịu dàng nói:
- Bác Lý, bác yên tâm, chuyện này chúng cháu không đứng ngoài cuộc đâu.
Lý Hồng nói chưa dứt lời, Lý nhị vừa nghe thế đã nhảy dựng lên, quát hỏi Âu Dương Kiến Thành:
- Chẳng phải cô cậu nói không cho người ngoài biết đấy sao? Chuyện gì thế này ?
Âu Dương Kiến Thành không dám nói lời nào, Lý lão quát lên 1 tiếng:
-Gào cái gì mà gào, ở đây ai là người ngoài?
Lý Nhị chỉ vào Lý Hồng nói:
-Vậy cô ta là ai?
Lão Lý tức giận trợn mắt lên nhìn Lý Nhị:
- Đúng là không biết trời cao đất dày là gì, đây là Lý Hồng, cháu gái của tổng bí thư.
Lý Nhị vừa nghe vội im bặt. Cậu đã từng nghe cái tên Lý Hồng nhưng chưa gặp mặt bao giờ.
Cháu gái tổng bí thư! Chỉ dựa vào thân phận này mà mình lại dám nổi cáu với cô ta đã là điều bất kính rồi. Vì thế cậu không dám to tiếng nữa nhưng vẫn trợn mắt liếc Âu Dương Kiến Thành 1 cái, cũng không rõ là cậu ta có ý đồ gì.
Lý Hồng tất nhiên không so đo với cậu ta, chỉ nói:
- Chúng cháu đang liên hệ với bên Mỹ, mọi người yên tâm đi, nhất định sẽ đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu cả.
Lão Lý trong lòng rất rõ, cho dù là Lý Hồng đi cầu xin tổng bí thư hạ lệnh yêu cầu Sở An Ninh Quốc gia vào cuộc thì cũng e rằng với thời gian ấy cũng không thể cứu được cậu cả.
Hơn nữa, mọi người bây giờ vẫn đang do dự, thái độ vẫn chưa kiên quyết. Người của mình trong tay chúng, thỏa hiệp dường như là biện pháp lựa chọn duy nhất.Thế nhưng sau khi thỏa hiệp thì sao, liệu rằng lão đại có thể bình an vô sự trở về hay không?
Lý Hồng đang muốn khuyên giải vài câu thì Lý Nhị đã nói :
- Theo con tạm thời chúng ta không được hành động thiếu suy nghĩ, trước hết cứ đưa tiền chuộc, cứu anh cả về rồi tính tiếp.
Lý lão gia cũng là có ý này, Lý Hồng cũng không khuyên giải thêm nữa, yên lặng ngồi lại đợi tin tức của Trương Nhất Phàm.
2 tiếng đồng hồ sau, cuối cùng thì hắn cũng nhận được điện thoại của Bà Ngô bên Mỹ gọi về:
- Mẹ, tình hình sao rồi?
Bà Ngô nói:
- Nhất Phàm, George không đồng ý, ông ấy không muốn nhúng tay vào chuyện này.
- Vì sao?
Hắn vội vã kêu lên, nếu như ngay cả George cũng không đồng ý giúp đỡ, thì chuyện này coi như xong.
Bà Ngô nói:
- Nghe điện xong mẹ vội vàng đến chỗ của ông ấy kể rõ chuyện này, nhưng ông ấy nói chuyện này ông ấy đã biết từ lâu rồi, nhưng chuyện bắt cóc cậu cả nhà họ Lý này chúng đã lên kế hoạch từ lâu, không phải chuyện ngày một ngày hai đâu.
Đúng là rác rưởi, bọn súc sinh này không lẽ đã cấu kết với bọn xã hội đen nước ngoài? Hắn sốt ruột tới mức vội vàng hỏi luôn:
- Liệu có phải bang 3K cũng có tham gia vào chuyện này?
Bà Ngô nói:
- Đúng vậy, có 1 tổ chức của băng 3K tham gia chuyện này. Mà người bày ra chuyện này lại là 1 tên Hoa kiều ở Hồng Kông. Nếu như George mở miệng can thiệp vào chuyện này, rất có thể sẽ khơi mào lên 1 cuộc nội chiến mới trong nội bộ băng 3K.
Nếu đã như vậy, thì là 1 kẻ có quốc tịch Trung Quốc đã câu kết với băng đảng xã hội đen nước ngoài bày ra trò bắt cóc cậu cả nhà họ Lý. Hắn nghĩ ngợi 1 lúc rồi nói với bà Ngô:
- Không được, con phải gọi lại cho ông ấy 1 lần nữa mới được.
Bà Ngô nói:
- Con định nói cái gì? Nói cho con biết, loại người như ông ấy ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Mẹ khuyên con nên tìm cách khác đi, ông ấy sẽ không nhúng tay vào đâu.
Bà Ngô ngừng 1 lúc rồi nói:
- Hay là thế này, con thử hỏi xem nhà họ Lý có thể trong thời gian ngắn như vậy xoay được bằng đấy tiền không. Nếu không xoay kịp, để mẹ nghĩ cách thử xem, 500 triệu cũng không phải là con số nhỏ.
Bà Ngô biết bây giờ ở Trung Quốc đang là buổi tối, rút tiền ở ngân hàng trong nước cũng không thuận lợi, bà ở Mỹ thời gian tương đối dễ làm việc.
Hắn chỉ đáp:
- Cứ như vậy trước đi!Nhưng con vẫn muốn thử xem sao!
- Nếu con nhất định muốn thử thì mẹ cũng không cản, nhưng chỉ muốn nhắc nhở con nhất định không được trọc giận ông ta.
- Con biết phải làm thế nào, cảm ơn mẹ!
Hắn thở dài 1 tiếng rồi gọi điện cho Lý Hồng, hỏi tình hình xoay tiền phía bên đó như thế nào? Đúng lúc Âu Dương Kiến Thành đang không có cách gì, cậu ấy đã nói trước từ đầu là tiền mặt nên chỉ có thể xoay được tầm 200 triệu.
Hắn sau khi nghe được tin này liền nói với Lý Hồng rằng mẹ vợ của hắn có thể giúp đỡ giải quyết chuyện tiền nong. Nghe được tin này, Lý lão gia mới thở phào được chút ít, liên mồm nói cảm ơn.!
/1313
|