Bỏ qua chuyện của Diêu Mộ Tình, bốn người Trương Nhất Phàm đến huyện Đạo An. Trên đường đi, Trương Nhất Phàm thấy cuộc sống ở đây khá khó khăn. So với cuộc sống ở thành phố Song Giang, có thể nói là cách biệt một trời một vực.
Những nông trại hai bên đường, phần lớn vẫn còn được xây bằng gạch mộc như những năm bảy mươi tám mươi. Những ngôi nhà được xây bằng gạch mộc như vậy thường có hai tầng, ở giữa là sàn gỗ, bên trên là mái nhà bằng ngói.
Nhưng những ngôi nhà được xây bằng gạch mộc ở huyện Đạo An như thế này đều đã khá lâu đời, đã xuống cấp nghiêm trọng, không thể sửa chữa. Có nơi khi trời mưa gió đã bị sụt lún, chỉ còn lại những mảng tường đất.
Mà trong thành phố Song Giang, cực kỳ hiếm thấy những ngôi nhà như thế, phóng tầm mắt ra xa, nếu không phải là nhà cao tầng thì cũng là những ngôi nhà mái bằng. Từ điểm này có thể nhận định, thành phố Vĩnh Lâm lạc hậu hơn Song Giang ít nhất năm đến mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Đi vào trong huyện, tình hình có khá hơn một chút, nhưng tuyệt đối không hề có khu nhà nào vượt quá mười hai tầng.
Mấy người vừa đi lại quan sát, vừa chụp ảnh.
Một huyện tuy nhỏ đến thế nào, nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn có đầy đủ lục phủ ngũ tạng, những lời này tuyệt đối không sai. Bộ máy chính quyền và cơ cấu tổ chức cũng không tệ. Trương Nhất Phàm để ý rằng, nơi này thật sự có rất ít xe ô tô, phần lớn dùng xe máy và xe ba bánh làm phương tiện đi lại chính.
Đến giữa trưa, Chu Bân đề nghị đi ăn cơm. Y nói điều kiện ở nơi này không tốt, nhưng chỗ ăn uống cũng không ít. Ở huyện Đạo An, chỉ có hai nhà hàng tốt một chút, còn quán ăn loại nhỏ thì có rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến huyện Đạo An, hắn nói với Chu Bân, hôm nay coi như mọi người ra ngoài đi dạo, không phải đi làm việc, đích thân hắn mời cơm, nên chọn nhà hàng nào tốt một chút.
Chu Bân cười nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu.
- Tôi đã đến huyện Đạo An này nhiều lần, nếu Bí thư Trương đã nói vậy thì hôm nay chúng ta phải đến nhà hàng tốt nhất. Bí thư Trương, tôi đã đói lắm rồi đây, anh sẽ không tiếc bỏ tiền chứ?
Thấy Trương Nhất Phàm mỉm cười, Chu Bân liền nói với lão Trần:
- Theo tôi, hôm nay chúng ta sẽ được làm ông chủ lớn một lần, đến Túy Bát Tiên!
Túy Bát Tiên là nhà hàng bậc nhất ở huyện Đạo An, Trương Nhất Phàm hoàn toàn không biết gì về huyện Đạo An. Còn Đằng Phi đã nghe nói, nhưng chưa từng đến đó. Lão Trần trong lòng đã hiểu, không nói gì.
Khi mọi người bước vào Túy Bát Tiên mới nhận ra nơi này có rất nhiều xe ô tô loại sang. Cửa nhà hàng đông nghịt, đương nhiên những chiếc xe sang ở đây, chẳng qua cao nhất cũng chỉ có giá trên dưới ba trăm ngàn nhân dân tệ. Ở huyện Đạo An này, người sở hữu những chiếc xe có giá ba trăm ngàn cũng không nhiều, nghe nói tuyệt đối không vượt quá trăm người.
Nhưng hôm nay ở cửa Túy Bát Tiên, ít nhất cũng có ba bốn mươi chiếc xe loại này.
Chu Bân đang muốn bước vào, liền bị bảo vệ chặn lại:
- Xin lỗi quý khách, hôm nay nhà hàng đã bị đặt chỗ trước hết rồi! Xin mời quý khách đến chỗ khác ăn cơm!
Nghe thấy những lời này, Chu Bân lại một lần nữa chịu sự đả kích. Mẹ ơi, ngày thường ông đây chả bao giờ đến cái nơi tồi tàn này, không ngờ hôm nay đến đây lại bị một tên bảo vệ coi thường!
Dựa vào cái gì chứ, ông đây đường đường là Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy cơ mà?
Nhưng hôm nay đang cải trang đi quan sát nên Chu Bân cũng không dám nổi giận, chỉ quay lại báo cáo với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nhìn những chiếc xe trước mắt, nói với Đằng Phi:
- Này, chụp lại toàn bộ cho tôi, nhớ chụp cả biển số xe!
Đằng Phi lúc này cũng rất khôn ngoan, sau khi xuống xe cũng không chụp ảnh một cách lộ liễu.
Trương Nhất Phàm nhìn về phía đối diện, nói:
- Chúng ta ăn ở đó là được rồi!
Nhà hàng đối diện Túy Bát Tiên cũng không quá tệ, lão Trần liền lập tức đánh xe đến nhà hàng đối diện. Chu Bân thầm nghĩ:
- Xem ra Bí thư Trương muốn quan sát tình hình Túy Bát Tiên một chút. Hôm nay Túy Bát Tiên náo nhiệt như vậy, có lẽ là do một vị tai to mặt lớn nào đó trong huyện mở tiệc.
Y càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Có thể phô trương như vậy, khí thế như vậy, nhất định là một nhân vật rất có thế lực ở huyện Đạo An. Đằng Phi đếm được bốn mươi hai chiếc xe, trong đó có rất nhiều chiếc treo biển của các đơn vị.
Mọi người bước vảo nhà hàng đối diện, chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ ở lầu hai. Chu Bân suy nghĩ rất nhanh, thấy Bí thư Trương rất có hứng thú với bữa tiệc này, đã đoán được đại khái mục đích hắn đến huyện Đạo An.
Xuyên qua lớp kính cửa sổ dày, Trương Nhất Phàm nhìn thấy những bóng người chuyển động ở phía đối diện, còn có hai người mang máy ảnh đi tới đi lui ở bên trong.
Trương Nhất Phàm đang định không nhìn nữa thì một chiếc xe con màu trắng vội vã chạy đến.
Sau khi dừng lại ở cửa Túy Bát Tiên, Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy dài màu đen, được hai người nắm tay đỡ xuống xe, bước nhanh vào bên trong nhà hàng. Nhìn điệu bộ vội vàng của cô, Trương Nhất Phàm nhíu mày, tại sao Lưu Hiểu Hiên cũng đến đây?
Lưu Hiểu Hiên nhanh chóng bước lên đại sảnh lầu hai, cầm lấy một chiếc micro, bắt đầu nói. Trương Nhất Phàm nhìn từ xa không rõ là cô đang nói gì, chỉ có điều nhìn thấy toàn bộ người trong đại sảnh đều đứng lên vỗ tay.
Phía trước đại sảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy một ông lão đang ngồi ngay ngắn trên đài. Sau đó Lưu Hiểu Hiên còn vừa nói vừa cười, khiến không khi trở nên rất sôi động. Trương Nhất Phàm đoán rằng, đây chắc chắn là lễ mừng thọ của ông lão đang ngồi đó.
Quả nhiên không sai, nhân lúc nhân viên phục vụ đợi gọi món ăn, không chờ Trương Nhất Phàm mở miệng, Chu Bân liền hỏi:
- Người đẹp, sao nhà hàng đối diện lại đông vui như vậy?
Nhân viên phục vụ cười một cách yếu ớt, giải thích:
- Hình như có bữa tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi ở nhà hàng đối diện.
- Đại thọ tám mươi của ai vậy? Xem ra ít nhất cũng đến năm sáu mươi bàn tiệc, cả lầu trên lẫn lầu dưới đều chật ních cả rồi!
- Thế vẫn chưa hết đâu, đây mới là buổi tiệc đầu tiên, còn có buổi thứ hai nữa, chia làm hai buổi. Một buổi chắc chắn không còn chỗ ngồi, rất đông khách, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đón tiếp được ngần đó người thôi.
Nhân viên phục vụ nhìn bốn người:
- Nghe nói là cha của một vị quan lớn trong huyện hôm nay mừng thọ tám mươi tuổi.
Xem ra cô nhân viên phục vụ này cũng không biết rõ, Chu Bân cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt y nhìn Bí thư Trương, thầm hỏi: anh đã hài lòng chưa? Trương Nhất Phàm cười nói:
- Sao không gọi mấy món ăn đi, hôm nay tôi mời, không thể để cho mọi người bị đói được!
Lão Trần khó có cơ hội được ngồi cùng bàn với Bí thư, hôm nay ông ta liền nhân cơ hội này, mời lãnh đạo một chén rượu. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta, lão Trần ngay lập tức hiểu ý thu về, bởi vì nhân viên phục vụ còn chưa đi khỏi, không thể tùy tiện nói lộ ra thân phận của hắn.
Trương Nhất Phàm lại gọi thêm bốn món nữa:
- Hôm nay không uống rượu, nếu ai muốn uống thì đến nhà hàng đối diện mà uống.
Mọi người đương nhiên không dám chống lại ý muốn của Bí thư Trương. Đằng Phi cầm máy ảnh, trong lòng thầm nghĩ có nên đi chụp mấy tấm ảnh hay không.
Vẫn là Chu Bân thông minh, y kéo tay Đằng Phi:
- Chúng ta đi toilet đi.
Đằng Phi biết y có chuyện muốn nói, lập tức đi theo Chu Bân vào toilet. Chu Bân đưa ra năm trăm đồng, nói:
- Cậu đến nhà hàng đối diện uống rượu đi. Đừng mang theo máy ảnh, đưa tôi!
Đằng Phi đẩy tiền lại, nói:
- Tôi có tiền rồi!
Chu Bân trừng mắt:
- Cậu có bao nhiêu tiền, tôi còn không biết hay sao? Năm trăm đồng này bằng một nửa tháng tiền lương của cậu. Cầm lấy, đến đó dò hỏi rõ ràng mọi chuyện. Chúng tôi ở đây đợi tin của cậu.
Đằng Phi gật đầu, nhận tiền rồi bước xuống dưới lầu, trong lòng thầm nhủ: Chu Bân quả nhiên là người rất tinh ranh, mình còn phải học hỏi y nhiều!
Đằng Phi đi vào nhà hàng đối diện, đưa phong bì mừng ở chỗ lễ tân, tùy tiện báo một cái tên, rồi nghênh ngang bước vào bên trong. Chu Bân quen biết rất nhiều người ở đây, y không thể đích thân đi. Hơn nữa nếu y đi, có mật báo thì ngại. Bởi vậy, chỉ có thể để Đằng Phi đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Trương Nhất Phàm thấy Đằng Phi bước vào nhà hàng đối diện, liền cả cười, tên Chu Bân này chọn người không sai, giỏi đoán suy nghĩ của lãnh đạo. Mình mới chỉ nói một câu, y đã nghĩ đến bước tiếp theo, người như vậy thật không đơn giản!
Những nông trại hai bên đường, phần lớn vẫn còn được xây bằng gạch mộc như những năm bảy mươi tám mươi. Những ngôi nhà được xây bằng gạch mộc như vậy thường có hai tầng, ở giữa là sàn gỗ, bên trên là mái nhà bằng ngói.
Nhưng những ngôi nhà được xây bằng gạch mộc ở huyện Đạo An như thế này đều đã khá lâu đời, đã xuống cấp nghiêm trọng, không thể sửa chữa. Có nơi khi trời mưa gió đã bị sụt lún, chỉ còn lại những mảng tường đất.
Mà trong thành phố Song Giang, cực kỳ hiếm thấy những ngôi nhà như thế, phóng tầm mắt ra xa, nếu không phải là nhà cao tầng thì cũng là những ngôi nhà mái bằng. Từ điểm này có thể nhận định, thành phố Vĩnh Lâm lạc hậu hơn Song Giang ít nhất năm đến mười năm, thậm chí là hai mươi năm.
Đi vào trong huyện, tình hình có khá hơn một chút, nhưng tuyệt đối không hề có khu nhà nào vượt quá mười hai tầng.
Mấy người vừa đi lại quan sát, vừa chụp ảnh.
Một huyện tuy nhỏ đến thế nào, nhưng chim sẻ tuy nhỏ vẫn có đầy đủ lục phủ ngũ tạng, những lời này tuyệt đối không sai. Bộ máy chính quyền và cơ cấu tổ chức cũng không tệ. Trương Nhất Phàm để ý rằng, nơi này thật sự có rất ít xe ô tô, phần lớn dùng xe máy và xe ba bánh làm phương tiện đi lại chính.
Đến giữa trưa, Chu Bân đề nghị đi ăn cơm. Y nói điều kiện ở nơi này không tốt, nhưng chỗ ăn uống cũng không ít. Ở huyện Đạo An, chỉ có hai nhà hàng tốt một chút, còn quán ăn loại nhỏ thì có rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm đến huyện Đạo An, hắn nói với Chu Bân, hôm nay coi như mọi người ra ngoài đi dạo, không phải đi làm việc, đích thân hắn mời cơm, nên chọn nhà hàng nào tốt một chút.
Chu Bân cười nói:
- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ không khách khí đâu.
- Tôi đã đến huyện Đạo An này nhiều lần, nếu Bí thư Trương đã nói vậy thì hôm nay chúng ta phải đến nhà hàng tốt nhất. Bí thư Trương, tôi đã đói lắm rồi đây, anh sẽ không tiếc bỏ tiền chứ?
Thấy Trương Nhất Phàm mỉm cười, Chu Bân liền nói với lão Trần:
- Theo tôi, hôm nay chúng ta sẽ được làm ông chủ lớn một lần, đến Túy Bát Tiên!
Túy Bát Tiên là nhà hàng bậc nhất ở huyện Đạo An, Trương Nhất Phàm hoàn toàn không biết gì về huyện Đạo An. Còn Đằng Phi đã nghe nói, nhưng chưa từng đến đó. Lão Trần trong lòng đã hiểu, không nói gì.
Khi mọi người bước vào Túy Bát Tiên mới nhận ra nơi này có rất nhiều xe ô tô loại sang. Cửa nhà hàng đông nghịt, đương nhiên những chiếc xe sang ở đây, chẳng qua cao nhất cũng chỉ có giá trên dưới ba trăm ngàn nhân dân tệ. Ở huyện Đạo An này, người sở hữu những chiếc xe có giá ba trăm ngàn cũng không nhiều, nghe nói tuyệt đối không vượt quá trăm người.
Nhưng hôm nay ở cửa Túy Bát Tiên, ít nhất cũng có ba bốn mươi chiếc xe loại này.
Chu Bân đang muốn bước vào, liền bị bảo vệ chặn lại:
- Xin lỗi quý khách, hôm nay nhà hàng đã bị đặt chỗ trước hết rồi! Xin mời quý khách đến chỗ khác ăn cơm!
Nghe thấy những lời này, Chu Bân lại một lần nữa chịu sự đả kích. Mẹ ơi, ngày thường ông đây chả bao giờ đến cái nơi tồi tàn này, không ngờ hôm nay đến đây lại bị một tên bảo vệ coi thường!
Dựa vào cái gì chứ, ông đây đường đường là Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy cơ mà?
Nhưng hôm nay đang cải trang đi quan sát nên Chu Bân cũng không dám nổi giận, chỉ quay lại báo cáo với Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm nhìn những chiếc xe trước mắt, nói với Đằng Phi:
- Này, chụp lại toàn bộ cho tôi, nhớ chụp cả biển số xe!
Đằng Phi lúc này cũng rất khôn ngoan, sau khi xuống xe cũng không chụp ảnh một cách lộ liễu.
Trương Nhất Phàm nhìn về phía đối diện, nói:
- Chúng ta ăn ở đó là được rồi!
Nhà hàng đối diện Túy Bát Tiên cũng không quá tệ, lão Trần liền lập tức đánh xe đến nhà hàng đối diện. Chu Bân thầm nghĩ:
- Xem ra Bí thư Trương muốn quan sát tình hình Túy Bát Tiên một chút. Hôm nay Túy Bát Tiên náo nhiệt như vậy, có lẽ là do một vị tai to mặt lớn nào đó trong huyện mở tiệc.
Y càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng.
Có thể phô trương như vậy, khí thế như vậy, nhất định là một nhân vật rất có thế lực ở huyện Đạo An. Đằng Phi đếm được bốn mươi hai chiếc xe, trong đó có rất nhiều chiếc treo biển của các đơn vị.
Mọi người bước vảo nhà hàng đối diện, chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ ở lầu hai. Chu Bân suy nghĩ rất nhanh, thấy Bí thư Trương rất có hứng thú với bữa tiệc này, đã đoán được đại khái mục đích hắn đến huyện Đạo An.
Xuyên qua lớp kính cửa sổ dày, Trương Nhất Phàm nhìn thấy những bóng người chuyển động ở phía đối diện, còn có hai người mang máy ảnh đi tới đi lui ở bên trong.
Trương Nhất Phàm đang định không nhìn nữa thì một chiếc xe con màu trắng vội vã chạy đến.
Sau khi dừng lại ở cửa Túy Bát Tiên, Lưu Hiểu Hiên mặc một chiếc váy dài màu đen, được hai người nắm tay đỡ xuống xe, bước nhanh vào bên trong nhà hàng. Nhìn điệu bộ vội vàng của cô, Trương Nhất Phàm nhíu mày, tại sao Lưu Hiểu Hiên cũng đến đây?
Lưu Hiểu Hiên nhanh chóng bước lên đại sảnh lầu hai, cầm lấy một chiếc micro, bắt đầu nói. Trương Nhất Phàm nhìn từ xa không rõ là cô đang nói gì, chỉ có điều nhìn thấy toàn bộ người trong đại sảnh đều đứng lên vỗ tay.
Phía trước đại sảnh, có thể lờ mờ nhìn thấy một ông lão đang ngồi ngay ngắn trên đài. Sau đó Lưu Hiểu Hiên còn vừa nói vừa cười, khiến không khi trở nên rất sôi động. Trương Nhất Phàm đoán rằng, đây chắc chắn là lễ mừng thọ của ông lão đang ngồi đó.
Quả nhiên không sai, nhân lúc nhân viên phục vụ đợi gọi món ăn, không chờ Trương Nhất Phàm mở miệng, Chu Bân liền hỏi:
- Người đẹp, sao nhà hàng đối diện lại đông vui như vậy?
Nhân viên phục vụ cười một cách yếu ớt, giải thích:
- Hình như có bữa tiệc mừng đại thọ tám mươi tuổi ở nhà hàng đối diện.
- Đại thọ tám mươi của ai vậy? Xem ra ít nhất cũng đến năm sáu mươi bàn tiệc, cả lầu trên lẫn lầu dưới đều chật ních cả rồi!
- Thế vẫn chưa hết đâu, đây mới là buổi tiệc đầu tiên, còn có buổi thứ hai nữa, chia làm hai buổi. Một buổi chắc chắn không còn chỗ ngồi, rất đông khách, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể đón tiếp được ngần đó người thôi.
Nhân viên phục vụ nhìn bốn người:
- Nghe nói là cha của một vị quan lớn trong huyện hôm nay mừng thọ tám mươi tuổi.
Xem ra cô nhân viên phục vụ này cũng không biết rõ, Chu Bân cũng không hỏi nhiều nữa, ánh mắt y nhìn Bí thư Trương, thầm hỏi: anh đã hài lòng chưa? Trương Nhất Phàm cười nói:
- Sao không gọi mấy món ăn đi, hôm nay tôi mời, không thể để cho mọi người bị đói được!
Lão Trần khó có cơ hội được ngồi cùng bàn với Bí thư, hôm nay ông ta liền nhân cơ hội này, mời lãnh đạo một chén rượu. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta, lão Trần ngay lập tức hiểu ý thu về, bởi vì nhân viên phục vụ còn chưa đi khỏi, không thể tùy tiện nói lộ ra thân phận của hắn.
Trương Nhất Phàm lại gọi thêm bốn món nữa:
- Hôm nay không uống rượu, nếu ai muốn uống thì đến nhà hàng đối diện mà uống.
Mọi người đương nhiên không dám chống lại ý muốn của Bí thư Trương. Đằng Phi cầm máy ảnh, trong lòng thầm nghĩ có nên đi chụp mấy tấm ảnh hay không.
Vẫn là Chu Bân thông minh, y kéo tay Đằng Phi:
- Chúng ta đi toilet đi.
Đằng Phi biết y có chuyện muốn nói, lập tức đi theo Chu Bân vào toilet. Chu Bân đưa ra năm trăm đồng, nói:
- Cậu đến nhà hàng đối diện uống rượu đi. Đừng mang theo máy ảnh, đưa tôi!
Đằng Phi đẩy tiền lại, nói:
- Tôi có tiền rồi!
Chu Bân trừng mắt:
- Cậu có bao nhiêu tiền, tôi còn không biết hay sao? Năm trăm đồng này bằng một nửa tháng tiền lương của cậu. Cầm lấy, đến đó dò hỏi rõ ràng mọi chuyện. Chúng tôi ở đây đợi tin của cậu.
Đằng Phi gật đầu, nhận tiền rồi bước xuống dưới lầu, trong lòng thầm nhủ: Chu Bân quả nhiên là người rất tinh ranh, mình còn phải học hỏi y nhiều!
Đằng Phi đi vào nhà hàng đối diện, đưa phong bì mừng ở chỗ lễ tân, tùy tiện báo một cái tên, rồi nghênh ngang bước vào bên trong. Chu Bân quen biết rất nhiều người ở đây, y không thể đích thân đi. Hơn nữa nếu y đi, có mật báo thì ngại. Bởi vậy, chỉ có thể để Đằng Phi đi hoàn thành nhiệm vụ này.
Trương Nhất Phàm thấy Đằng Phi bước vào nhà hàng đối diện, liền cả cười, tên Chu Bân này chọn người không sai, giỏi đoán suy nghĩ của lãnh đạo. Mình mới chỉ nói một câu, y đã nghĩ đến bước tiếp theo, người như vậy thật không đơn giản!
/1313
|