Uống rượu xong, Khang Đại Vũ rất hào hứng, còn đòi đi hát, đi nhảy.
Trương Nhất Phàm đã tổng kết ra một kinh nghiệm khi đi tiếp khách là thương nhân thì phải đưa bọn họ đi đi ăn uống, chơi gái, còn khi tiếp lãnh đạo thì pải đưa bọn họ đi du sơn ngoạn thủy.
Nếu không phải vì Vĩnh Lâm là nơi quá yếu kém thì mình đã không phải nhịn nhục như vậy, phải mời uống rượu, lại còn đưa đi hát, đi nhảy, thành ba lần tiếp. Ai nói làm quan là dễ? Nếu người dân không biết rõ sự thật, họ sẽ nói mình đang làm những điều hủ bại.
Khang Đại Vũ hát thật sự không tốt lắm, nhưng gã rất thích hát, hơn nữa lúc nào cũng khiến mọi người phải ôm bụng cười. Trương Nhất Phàm nhìn gã, có cảm giác rằng người này rất biết đùa, có can đảm hát loại nhạc này để giải trí, thật không tồi.
Đúng là người Hongkong, rất cởi mở, da mặt cũng dày hơn người khác.
Cả ngày chỉ giải trí, cũng không nhắc đến chuyện đầu tư. Khang Đại Vũ thấy Trương Nhất Phàm ngồi im một chỗ, liền đưa micro qua, bảo Trương Nhất Phàm cũng hát một bài.
Trương Nhất Phàm khoát tay, lấy lý do mình bị viêm họng để từ chối. Hắn bảo Diêu Mộ Tình hát, Diêu Mộ Tình nói tôi không dám hát.
Khang Đại Vũ bực mình:
- Tại sao lại không dám hát? Chẳng lẽ hát còn chán hơn cả tôi hay sao?
Diêu Mộ Tình lấy tay che miệng mỉm cười, mắt liếc nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sợ sẽ gây đả kích với anh.
Khang Đại Vũ mặc kệ:
- Xem ra cô cũng tự biết mình, vậy cô đi nhảy với Bí thư Trương đi! Vóc dáng tôi lùn không xứng với cô, tôi đoán rằng cô quen nhảy với những người như anh ta.
Diêu Mộ Tình liền đừng lên, giơ bàn tay nhỏ và dài, mời Trương Nhất Phàm nhảy.
Hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở, có lẽ là chuẩn bị vì công việc hôm nay, chiếc quần âu màu đen dài, rất hợp với chiếc áo sơ mi ngắn tay. Giữa chiếc áo cổ chữ V là chiếc áo lót tơ tằm, bộ ngực hấp dẫn như ẩn như hiện bên dưới lớp áo.
Khi cô đứng dậy, đi ngang qua Khang Đại Vũ, hai người cũng có chênh lệch về chiều cao. Khang Đại Vũ chỉ cao ngang vai của cô, đây cũng là nguyên nhân khiến Diêu Mộ Tình không chịu nhảy cùng gã.
Cô bước tới, nắm lấy bàn tay phải của Trương Nhất Phàm, ngón tay cô nhỏ và dài, trắng trẻo không tì vết. Vừa mới uống rượu xong nên hai má cô ửng hồng, khi bước đi dường như hơi run rẩy, mong manh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cô say rồi, tốt nhất không nên nhảy, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!
Diêu Mộ Tình nhất định không chịu, chủ động kéo tay Trương Nhất Phàm. Dáng vẻ yếu đuối như thể chỉ cần Trương Nhất Phàm hơi dùng sức, cô sẽ ngã vào lòng hắn.
Trương Nhất Phàm đành phải đứng lên, hai người từ từ bước vào sàn nhảy. Trong phòng ngoài ba người, còn có Cục trưởng Chu, thư ký Đằng Phi, cùng với trợ lý của Khang Đại Vũ. Cục trưởng Chu vẫn còn tỉnh táo, người khác cũng không dám làm bừa, thậm chí còn ngồi im một chỗ.
Tuy bên cạnh mỗi người đều có một cô gái, nhưng mọi người giống như Đằng Phi còn không dám nắm tay. Trương Nhất Phàm nhìn thấy, nói:
- Mọi người còn ngồi đấy làm gì? Mọi người cùng nhảy mới có cảm giác, nếu không sẽ thành buổi biếu diễn của hai chúng tôi mất.
Các cô gái kia đương nhiên ngầm hiểu, lập tức chủ động mời, sàn nhảy không còn có mỗi hai bóng người nữa.
Diêu Mộ Tình gần như dán vào người Trương Nhất Phàm, hai người dựa vào nhau quá gần, nhìn thấy bộ ngực cao của cô ép sát vào người mình, ai cũng phải cảm thấy một sự kích động rất khó kiềm chế.
Mùi nước hóa trên người cô tỏa ra rất nồng buồn mà khiến người ta mê mẩn, một sự kích thích mãnh liệt đến đôi mắt của Trương Nhất Phàm, hắn nhìn xuống, đột nhiên phát hiện ra trên bộ ngực trắng trẻo kia đeo một chiếc dây chuyền tinh xảo, chiếc dây chuyền làm bằng bạc, mặt dây chuyền là một cây thánh giá bằng pha lê.
Cô ấy theo đạo ư?
Diêu Mộ Tình ngẩng đầu, đôi mắt mang theo chút men rượu, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt. Bên trong đôi môi mỏng là cái lưỡi yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, giống như giọt sương không nhiễm bụi bặm, hai má ửng hồng làm lay động lòng người.
Nhìn qua giống như chỉ cần chạm nhẹ một chút là có thể nhào nặn giống như nước vậy.
- Bí thư Trương, tôi uống hơi nhiều, anh nên giúp đỡ tôi một chút.
Diêu Mộ Tình hơi thở nhẹ nhàng, quyến rũ xinh đẹp. Tuy chỉ là bỗng nhiên quay lại, hay thản nhiên cười, cô cũng có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Trương Nhất Phàm kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói:
- Vậy đừng nhảy nữa, chúng ta về chỗ ngồi đi!
- Không được!
Diêu Mộ Tình lắc đầu, ghé sát vào tai Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu tôi về chỗ ngồi, chắc chắn bọn họ sẽ vây lấy tôi mời nhảy. Bị bọn họ bao vây không bằng nhảy cùng với anh còn thoải mái hơn.
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, đến giờ hắn mới nhận ra mục đích của Diêu Mộ Tình. Diêu Mộ Tình vẫn nói nhỏ với hắn:
- Chẳng lẽ anh thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc, bảo vệ một cô gái yếu ớt như tôi sao?
Với yêu cầu của người đẹp, rất ít người có thể từ chối, chưa kể đó là một cô gái ngàn dặm mới tìm được một như Diêu Mộ Tình. Cô đi đôi giày cao gót nên chiều cao cũng chỉ kém Trương Nhất Phàm một chút, bởi vậy, khi hai người nhảy, ngực sát ngực, mặt đối mặt.
Đây thật sự là mắt đối mắt, mũi đối mũi. Những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể người phụ nữ đang kề sát ngực Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đỡ lấy eo của cô, chậm rãi di chuyển theo điệu nhac.
Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, Trương Nhất Phàm rất ít khi gặp phải trường hợp này, chỉ có lúc đón tiếp lãnh đạo, bất đắc dĩ mới phải làm thế. Hôm nay vì đón tiếp Khang Đại Vũ đến từ Hongkong mà hắn lại một lần nữa hy sinh thời gian cá nhân của mình.
Đến giờ Trương Nhất Phàm mới nhận ra, trường đại học đúng là một nơi đào tạo con người rất tốt. Đổng Tiểu Phàm ép hắn, xây dựng sự thích thú khi ăn cơm Tây cho hắn, cũng nâng cao trình độ khiêu vũ của hắn, hôm nay khó khăn lắm mới có dịp dùng đến.
Tuy rằng không quá giỏi, nhưng hai người nhảy cùng với nhau, không phải để biểu diễn, cũng không phải vì muốn nổi bật, chỉ là một hành động xã giao. Hai người nhảy rất tùy ý, rất thoải mái.
Vì yêu cầu của Diêu Mộ Tình, nên hắn cũng nhảy với cô thêm một điệu. Điệu nhảy còn chưa dứt, Diêu Mộ Tình đã kéo tay hắn, khen ngợi:
- Thật không ngờ Bí thư Trương không chỉ có vẻ bề ngoài đẹp trai, tài năng hơn người, ngay cả khiêu vũ cũng giỏi như vậy! Thật khiến người ta khâm phục! E rằng tối nay không có ai được như vậy.
Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Chu, ở trong Cục vốn là một người rất thích khiêu vũ, đang định mời Diêu Mộ Tình nhảy một điệu, nghe thấy câu này, lập tức từ bỏ ý định.
Nếu mình mạo muội bước lên mời, có thể sẽ bị cho là nhảy giỏi hơn Bí thư Trương. Đó không phải là chiếm sự nổi bật của hắn sao? Cục trưởng Chu sao dám mạo hiểm như vậy chứ?
Trương Nhất Phàm biết rằng, Diêu Mộ Tình đang dùng mình làm lý do để từ chối những người muốn mời cô nhảy, thật đúng là một người giảo hoạt, biết cách tự bảo vệ mình, Trương Nhất Phàm nghĩ thầm.
Khang Đại Vũ chỉ uống rượu, ca hát, không khiêu vũ, có lẽ gã biết vóc dáng mình không thể nào xứng đôi với một cô gái. Nhưng gã không muốn buông tha cho Diêu Mộ Tình dễ dàng như vậy.
- Cô không nhảy với tôi thì hát đi. Tối nay, dù thế nào cô cũng phải hát một bài. Coi thường tôi cũng không sao, vì vừa rồi cô và Bí thư Trương phối hợp với nhau ăn ý như vậy, cô cũng phải tặng chúng tôi một bài chứ?
Diêu Mộ Tình đứng lên, nói:
- Tôi chỉ hát cho một người nghe thôi!
Khang Đại Vũ ha hả cười rộ lên, cười như thể một tên trộm, rất phóng đãng. Diêu Mộ Tình nói:
- Sao vậy? Tôi nói gì sai à?
Khang Đại Vũ nở nụ cười thần bí, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Trương, tôi đố anh một câu được không? Anh nói xem, bài hát mà phụ nữ chỉ có thể hát cho một người đàn ông nghe là bài hát gì?
Trương Nhất Phàm cười mà không nói, gã Khang Đại Vũ này, không đi làm diễn viên hài, thực sự là một điều đáng tiếc.
Diêu Mộ Tình dường như không hiểu câu này, hỏi Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, đó là bài hát gì?
Cục trưởng Chu nói là tình ca!
Diêu Mộ Tình chớp chớp đôi mắt vài cái:
- Không hẳn chỉ là tình ca, tuy nhiên bài tình ca này tôi cũng không dám hát bừa. Nếu Bí thư phu nhân biết, thì tôi sẽ mắc phải sai lầm lớn.
Khang Đại Vũ ha hả cười:
- Những bài tình ca bình thường thì không sao cả, chỉ cần cô đừng để cho Bí thư Trương hát bài tình ca như thế này là được.
Diêu Mộ Tình vẫn không hiểu:
- Tình ca còn chia ra nhiều loại ư? Tôi cũng không biết nhiều loại tình ca như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô, vẻ mặt ngơ ngác, còn có một chút ngây thơ, rất giống một cô gái chưa hiểu chuyện đời.
Khang Đại Vũ ôm lấy cô gái bên cạnh:
- Cô lên hát vài tiếng cho cô Diêu mở rộng tầm mắt đi!
Cô gái kia quả nhiên rất hiểu ý, kêu lên vài tiếng, diễn lại y hệt những động tác trên giường, khiến mọi người cười ồ lên. Diêu Mộ Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm có vẻ trách cứ.
Trương Nhất Phàm đã tổng kết ra một kinh nghiệm khi đi tiếp khách là thương nhân thì phải đưa bọn họ đi đi ăn uống, chơi gái, còn khi tiếp lãnh đạo thì pải đưa bọn họ đi du sơn ngoạn thủy.
Nếu không phải vì Vĩnh Lâm là nơi quá yếu kém thì mình đã không phải nhịn nhục như vậy, phải mời uống rượu, lại còn đưa đi hát, đi nhảy, thành ba lần tiếp. Ai nói làm quan là dễ? Nếu người dân không biết rõ sự thật, họ sẽ nói mình đang làm những điều hủ bại.
Khang Đại Vũ hát thật sự không tốt lắm, nhưng gã rất thích hát, hơn nữa lúc nào cũng khiến mọi người phải ôm bụng cười. Trương Nhất Phàm nhìn gã, có cảm giác rằng người này rất biết đùa, có can đảm hát loại nhạc này để giải trí, thật không tồi.
Đúng là người Hongkong, rất cởi mở, da mặt cũng dày hơn người khác.
Cả ngày chỉ giải trí, cũng không nhắc đến chuyện đầu tư. Khang Đại Vũ thấy Trương Nhất Phàm ngồi im một chỗ, liền đưa micro qua, bảo Trương Nhất Phàm cũng hát một bài.
Trương Nhất Phàm khoát tay, lấy lý do mình bị viêm họng để từ chối. Hắn bảo Diêu Mộ Tình hát, Diêu Mộ Tình nói tôi không dám hát.
Khang Đại Vũ bực mình:
- Tại sao lại không dám hát? Chẳng lẽ hát còn chán hơn cả tôi hay sao?
Diêu Mộ Tình lấy tay che miệng mỉm cười, mắt liếc nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi sợ sẽ gây đả kích với anh.
Khang Đại Vũ mặc kệ:
- Xem ra cô cũng tự biết mình, vậy cô đi nhảy với Bí thư Trương đi! Vóc dáng tôi lùn không xứng với cô, tôi đoán rằng cô quen nhảy với những người như anh ta.
Diêu Mộ Tình liền đừng lên, giơ bàn tay nhỏ và dài, mời Trương Nhất Phàm nhảy.
Hôm nay cô mặc một bộ trang phục công sở, có lẽ là chuẩn bị vì công việc hôm nay, chiếc quần âu màu đen dài, rất hợp với chiếc áo sơ mi ngắn tay. Giữa chiếc áo cổ chữ V là chiếc áo lót tơ tằm, bộ ngực hấp dẫn như ẩn như hiện bên dưới lớp áo.
Khi cô đứng dậy, đi ngang qua Khang Đại Vũ, hai người cũng có chênh lệch về chiều cao. Khang Đại Vũ chỉ cao ngang vai của cô, đây cũng là nguyên nhân khiến Diêu Mộ Tình không chịu nhảy cùng gã.
Cô bước tới, nắm lấy bàn tay phải của Trương Nhất Phàm, ngón tay cô nhỏ và dài, trắng trẻo không tì vết. Vừa mới uống rượu xong nên hai má cô ửng hồng, khi bước đi dường như hơi run rẩy, mong manh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cô say rồi, tốt nhất không nên nhảy, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi!
Diêu Mộ Tình nhất định không chịu, chủ động kéo tay Trương Nhất Phàm. Dáng vẻ yếu đuối như thể chỉ cần Trương Nhất Phàm hơi dùng sức, cô sẽ ngã vào lòng hắn.
Trương Nhất Phàm đành phải đứng lên, hai người từ từ bước vào sàn nhảy. Trong phòng ngoài ba người, còn có Cục trưởng Chu, thư ký Đằng Phi, cùng với trợ lý của Khang Đại Vũ. Cục trưởng Chu vẫn còn tỉnh táo, người khác cũng không dám làm bừa, thậm chí còn ngồi im một chỗ.
Tuy bên cạnh mỗi người đều có một cô gái, nhưng mọi người giống như Đằng Phi còn không dám nắm tay. Trương Nhất Phàm nhìn thấy, nói:
- Mọi người còn ngồi đấy làm gì? Mọi người cùng nhảy mới có cảm giác, nếu không sẽ thành buổi biếu diễn của hai chúng tôi mất.
Các cô gái kia đương nhiên ngầm hiểu, lập tức chủ động mời, sàn nhảy không còn có mỗi hai bóng người nữa.
Diêu Mộ Tình gần như dán vào người Trương Nhất Phàm, hai người dựa vào nhau quá gần, nhìn thấy bộ ngực cao của cô ép sát vào người mình, ai cũng phải cảm thấy một sự kích động rất khó kiềm chế.
Mùi nước hóa trên người cô tỏa ra rất nồng buồn mà khiến người ta mê mẩn, một sự kích thích mãnh liệt đến đôi mắt của Trương Nhất Phàm, hắn nhìn xuống, đột nhiên phát hiện ra trên bộ ngực trắng trẻo kia đeo một chiếc dây chuyền tinh xảo, chiếc dây chuyền làm bằng bạc, mặt dây chuyền là một cây thánh giá bằng pha lê.
Cô ấy theo đạo ư?
Diêu Mộ Tình ngẩng đầu, đôi mắt mang theo chút men rượu, mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt. Bên trong đôi môi mỏng là cái lưỡi yêu kiều, gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, giống như giọt sương không nhiễm bụi bặm, hai má ửng hồng làm lay động lòng người.
Nhìn qua giống như chỉ cần chạm nhẹ một chút là có thể nhào nặn giống như nước vậy.
- Bí thư Trương, tôi uống hơi nhiều, anh nên giúp đỡ tôi một chút.
Diêu Mộ Tình hơi thở nhẹ nhàng, quyến rũ xinh đẹp. Tuy chỉ là bỗng nhiên quay lại, hay thản nhiên cười, cô cũng có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Trương Nhất Phàm kiềm chế bản thân, bình tĩnh nói:
- Vậy đừng nhảy nữa, chúng ta về chỗ ngồi đi!
- Không được!
Diêu Mộ Tình lắc đầu, ghé sát vào tai Trương Nhất Phàm nói:
- Nếu tôi về chỗ ngồi, chắc chắn bọn họ sẽ vây lấy tôi mời nhảy. Bị bọn họ bao vây không bằng nhảy cùng với anh còn thoải mái hơn.
Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt, đến giờ hắn mới nhận ra mục đích của Diêu Mộ Tình. Diêu Mộ Tình vẫn nói nhỏ với hắn:
- Chẳng lẽ anh thực sự không biết thương hoa tiếc ngọc, bảo vệ một cô gái yếu ớt như tôi sao?
Với yêu cầu của người đẹp, rất ít người có thể từ chối, chưa kể đó là một cô gái ngàn dặm mới tìm được một như Diêu Mộ Tình. Cô đi đôi giày cao gót nên chiều cao cũng chỉ kém Trương Nhất Phàm một chút, bởi vậy, khi hai người nhảy, ngực sát ngực, mặt đối mặt.
Đây thật sự là mắt đối mắt, mũi đối mũi. Những điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể người phụ nữ đang kề sát ngực Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm đỡ lấy eo của cô, chậm rãi di chuyển theo điệu nhac.
Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, Trương Nhất Phàm rất ít khi gặp phải trường hợp này, chỉ có lúc đón tiếp lãnh đạo, bất đắc dĩ mới phải làm thế. Hôm nay vì đón tiếp Khang Đại Vũ đến từ Hongkong mà hắn lại một lần nữa hy sinh thời gian cá nhân của mình.
Đến giờ Trương Nhất Phàm mới nhận ra, trường đại học đúng là một nơi đào tạo con người rất tốt. Đổng Tiểu Phàm ép hắn, xây dựng sự thích thú khi ăn cơm Tây cho hắn, cũng nâng cao trình độ khiêu vũ của hắn, hôm nay khó khăn lắm mới có dịp dùng đến.
Tuy rằng không quá giỏi, nhưng hai người nhảy cùng với nhau, không phải để biểu diễn, cũng không phải vì muốn nổi bật, chỉ là một hành động xã giao. Hai người nhảy rất tùy ý, rất thoải mái.
Vì yêu cầu của Diêu Mộ Tình, nên hắn cũng nhảy với cô thêm một điệu. Điệu nhảy còn chưa dứt, Diêu Mộ Tình đã kéo tay hắn, khen ngợi:
- Thật không ngờ Bí thư Trương không chỉ có vẻ bề ngoài đẹp trai, tài năng hơn người, ngay cả khiêu vũ cũng giỏi như vậy! Thật khiến người ta khâm phục! E rằng tối nay không có ai được như vậy.
Cục trưởng Cục Xúc tiến đầu tư Chu, ở trong Cục vốn là một người rất thích khiêu vũ, đang định mời Diêu Mộ Tình nhảy một điệu, nghe thấy câu này, lập tức từ bỏ ý định.
Nếu mình mạo muội bước lên mời, có thể sẽ bị cho là nhảy giỏi hơn Bí thư Trương. Đó không phải là chiếm sự nổi bật của hắn sao? Cục trưởng Chu sao dám mạo hiểm như vậy chứ?
Trương Nhất Phàm biết rằng, Diêu Mộ Tình đang dùng mình làm lý do để từ chối những người muốn mời cô nhảy, thật đúng là một người giảo hoạt, biết cách tự bảo vệ mình, Trương Nhất Phàm nghĩ thầm.
Khang Đại Vũ chỉ uống rượu, ca hát, không khiêu vũ, có lẽ gã biết vóc dáng mình không thể nào xứng đôi với một cô gái. Nhưng gã không muốn buông tha cho Diêu Mộ Tình dễ dàng như vậy.
- Cô không nhảy với tôi thì hát đi. Tối nay, dù thế nào cô cũng phải hát một bài. Coi thường tôi cũng không sao, vì vừa rồi cô và Bí thư Trương phối hợp với nhau ăn ý như vậy, cô cũng phải tặng chúng tôi một bài chứ?
Diêu Mộ Tình đứng lên, nói:
- Tôi chỉ hát cho một người nghe thôi!
Khang Đại Vũ ha hả cười rộ lên, cười như thể một tên trộm, rất phóng đãng. Diêu Mộ Tình nói:
- Sao vậy? Tôi nói gì sai à?
Khang Đại Vũ nở nụ cười thần bí, nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Bí thư Trương, tôi đố anh một câu được không? Anh nói xem, bài hát mà phụ nữ chỉ có thể hát cho một người đàn ông nghe là bài hát gì?
Trương Nhất Phàm cười mà không nói, gã Khang Đại Vũ này, không đi làm diễn viên hài, thực sự là một điều đáng tiếc.
Diêu Mộ Tình dường như không hiểu câu này, hỏi Trương Nhất Phàm:
- Bí thư Trương, đó là bài hát gì?
Cục trưởng Chu nói là tình ca!
Diêu Mộ Tình chớp chớp đôi mắt vài cái:
- Không hẳn chỉ là tình ca, tuy nhiên bài tình ca này tôi cũng không dám hát bừa. Nếu Bí thư phu nhân biết, thì tôi sẽ mắc phải sai lầm lớn.
Khang Đại Vũ ha hả cười:
- Những bài tình ca bình thường thì không sao cả, chỉ cần cô đừng để cho Bí thư Trương hát bài tình ca như thế này là được.
Diêu Mộ Tình vẫn không hiểu:
- Tình ca còn chia ra nhiều loại ư? Tôi cũng không biết nhiều loại tình ca như vậy.
Nhìn bộ dạng của cô, vẻ mặt ngơ ngác, còn có một chút ngây thơ, rất giống một cô gái chưa hiểu chuyện đời.
Khang Đại Vũ ôm lấy cô gái bên cạnh:
- Cô lên hát vài tiếng cho cô Diêu mở rộng tầm mắt đi!
Cô gái kia quả nhiên rất hiểu ý, kêu lên vài tiếng, diễn lại y hệt những động tác trên giường, khiến mọi người cười ồ lên. Diêu Mộ Tình xấu hổ đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm có vẻ trách cứ.
/1313
|