Vì Dương Lăng Vân đã từng xử lý chuyện ở huyện Đạo An, có kinh nghiệm trong việc điều chỉnh cả xí nghiệp, vì vậy Trương Nhất Phàm liền cử anh ta đến chỉnh đốn và cải cách ba xí nghiệp nhà nước, tự nhiên trong đó cũng bao gồm luôn cả nhà máy cơ giới Tương An của huyện Đạo An.
Buổi sáng xuất phát, đi theo có Đằng Phi, Lão Trần, Chu Bân. Thời gian này Chu Bân luôn về nông thôn, đã khá quen thuộc với những chuyện và con người ở dưới đó.
Liễu Hải cố ý đến phòng làm việc của Bí thư, muốn xin đi cùng, Trương Nhất Phàm không đồng ý, với thân phận là một Phó cục như Liễu Hải, để anh ta có thời gian riêng có lẽ tốt hơn, không thể cứ để anh ta ở bên mình với vai trò là một vệ sĩ.
Âu Dương Mạc nghe được chuyện này, cũng không yên tâm. Cố ý đích thân cùng đi, Trương Nhất Phàm ý tốt khó mà từ chối, chỉ cần hai cảnh sát đi cùng.
Lần này đi xuống dưới thị sát, hắn không muốn kinh động quá nhiều người, cũng không thông báo cho bên dưới biết, hắn chỉ muốn xem bộ mặt thật sự của nhân dân bị thiên tai sau khi mưa to gió lớn qua đi.
Ai ngờ được vừa mới ra khỏi nội thành, liền nhận được điện thoại của Dương Lăng Vân, sắc mặt của Trương Nhất Phàm trở nên có chút nghiêm túc:
- Đi An Đông.
Trong ba từ ngắn ngủ này khiến cho Lão Trần cảm thấy áp lực không nhỏ, rốt cuộc An Đông xảy ra chuyện gì rồi? Không ngờ đến lúc này Bí thư Trương lại thay đổi ý định?
Ba người trên xe đều âm thầm đoán trong lòng, nhưng ai cũng không dám nói nhiều.
Để đơn giản gọn nhẹ, Chu Bân không lái xe, ngồi phía sau cùng với Trương Nhất Phàm, vì có những lúc, Trương Nhất Phàm cần có Chu Bân bên cạnh để bất cứ nào cũng giải thích thêm.
Phía trước là xe cảnh sát của hai cảnh sát, Đằng Phi thông báo với họ quay đầu, cùng đi về hướng huyện An Đông.
Huyện An Đông nằm ở góc phía Tây Bắc của Vĩnh Lâm, hai khu vưc liền sát nhau, lộ trình cũng không bao nhiêu. Dương Lăng Vân đang ở nhà máy dệt huyện An Đông, lần này có một trách nhiệm và toàn quyền trong việc chỉnh đốn và cải cách xí nghiệp.
Không ngờ hôm nay cục diện đã nằm ngoài kiểm soát, xảy ra xung đột với đại diện công nhân, trong huyện đang khẩn trương nghiên cứu tìm ra một phương án có tính khả thi.
Trương Nhất Phàm dẫn theo vài người, đi đến huyện An Đông. Đi vào thành phố, bên bờ sông gặp một chiếc BMW thế hệ ba. Chiếc xe tuy không phải là mới, nhưng ở huyện An tuyệt đối rất hiếm gặp xe BMW.
Ngay cả xe của các nhân vật số một số hai trong huyện cũng đều là Santana, một chiếc Audi cũng không có. Vì vậy, lái chiếc BMW 67 này trên đường cái vô cùng gây chú ý.
Hai bên đường, đông nghịt sạp trái cây, Trương Nhất Phàm cho dù có xe cảnh sát mở đường cũng không làm được gì, chỉ có thể từ từ tiến lên phía trước. Chiếc BMW lái đến, dừng cẩu thả trước mặt, một người trung niên hơn năm mươi tuổi thò đầu ra, tiến đến trước mặt xe cảnh sát hét lên:
- Kêu gì mà kêu, xe cảnh sát thì ghê lắm sao! Đụng vào chiếc BMW của tôi, chúng mày có đền nổi không.
Sau đó y cứ ra sức ở đó bấm còi, muốn hai chiếc xe ở phía trước tránh ra.
Một cảnh sát xuống xe, muốn khuyên người này, ai biết được rằng người đó cứ bấm còi không chịu thả tay ra. Chiếc BMW của tên chó nhật này đã tân trang qua, tiếng còi xe rất lớn, ồn đến nỗi tai người khác muốn điếc luôn.
Không đợi Trương Nhất Phàm nổi giận, Chu Bân liền chạy đến.
Nào ngờ đối phương rất hung hãn, cũng từ trên xe nhảy xuống, bụng phệ đến thắt lưng quát lên:
- Tôi mặc kệ mấy người là ai? Đây là đường một chiều có biết không? Đường một chiều.
- Đúng! Nếu anh đã biết đây là đường một chiều, anh còn từ đây đi qua? Chu Bân cũng không quen biết người này, nhưng nhìn đối phương lái một chiếc BMW cũ kĩ, trong lòng đoán chắc cũng là nhân vật có mặt có mũi, lúc này mới giữ thể diện cho y một chút.
Không ngờ người này còn lằng nhằng làm loạn:
- Đường một chiều nghĩa là tôi đi qua rồi các anh mới được đi qua, chỉ có thể một người đi qua. Là tôi lái đến trước, các anh lái đến sau, ngay cả khi anh là Bí thư Thành ủy cũng phải nói đến thứ tự trước sau chứ!
Cái này thì không sai, rõ ràng là ông ta lái đến trước, hơn nữa ông ta muốn lùi lại, phía sau đường rất dài. Chỉ có điều đám người Chu Bân nghe xong lời giải thích của ông ta, trong lòng nói thì ra tên tiểu tử này là một tên ngốc.
Ngay đến luật giao thông cũng không hiểu, còn nói ý nghĩa của đường một chiều, là ông ta đi qua rồi người khác mới có thể đi qua, chỉ một người được đi qua?
Thật đúng là ăn nói lung tung mà!
Lãnh đạo có chuyện gấp, sao có thể để ông ta càn quấy được chứ?
Chu Bân gọi hai cảnh sát kia, kéo người xuống xe, đầy xe ra ngoài!
- Này, này —— Các anh muốn làm gì? Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người ——
Nghe thấy ông ta kêu lên, những người bán hàng rong bên kia đường cứ liên tục cười lớn, Chu Bân đã nhịn lâu rồi, đưa tay ra tát một cái:
- Mắt của ông mù rồi hả, xem thử ai đến đấy?
Bốp —— Một âm thanh lanh lảnh vang lên, cái tên này lúc ấy liền choáng váng.
- Mẹ mày, không ngờ dám đánh ông đây, ông đây kêu người đến lột da chúng mày.
Người đàn ông trung niên vén tay áo lên, dựng cái bụng đầy mỡ lên, lấy di động ra quát lên:
- Tôi Diêu Mộc Lâm đây, gọi vài người đến đây, tôi bị người ta đánh ở con đường ven sông.
Mẹ kiếp, vậy có được không? Diêu tổng bị người khác đánh, người trong điện thoại hoảng đến nỗi nhảy cẫng lên:
- Chúng tôi lập tức đến đó!
Chu Bân đẩy ông ta một cái:
- Có cho xe tránh ra không?
Lúc này, Trương Nhất Phàm ngồi phía sau xe nói với Đằng Phi:
- Anh nói Chu Bân ở đây xử lý chuyện này, chúng ta đi đến huyện trước.
Đằng Phi nói vài câu với Chu Bân, lão Trần lập tức lùi xe lại, cũng mặc kệ chuyện này luôn. Sự việc có cái nặng nhẹ, Trương Nhất Phàm không có tâm trạng để giằng co với loại người không có tố chất này.
Cái người trung niên ngốc nghếch này, không ngờ không nhìn thấy giấy phép lái xe của chiếc Audi phía sau. Ông ta còn nói cảnh sát gặp nhiều rồi, các anh là cái quái gì chứ!
Trương Nhất Phàm đi rồi, tin rằng Chu Bân có thể ứng phó với chuyện nhỏ này.
Mấy vị lãnh đạo trong huyện, đang chuẩn bị tổ chức hội nghị, bàn bạc làm thế nào để giải quyết chuyện của nhà máy dệt. Dương Lăng Vân tuyên bố tạm ngưng cuộc họp mười phút, sau đó anh đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Đằng Phi.
- Khi nào Bí thư Trương đến?
Đằng Phi nói:
- Chúng tôi sắp đến rồi.
Sau đó Dương Lăng Vân liền nghe thấy tiếng còi xe từ dưới lầu vọng lên.
Phó chủ tịch huyện của huyện An Đông đi theo Dương Lăng Vân xuống lầu:
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm vội vàng đi lên, vẻ mặt nghiêm túc, mấy người đều không dám nói nhiều, thành thật đi theo sau.
Vào đến phòng khách ở lầu ba, những người khác đều đứng ở ngoài cửa, chỉ có Dương Lăng Vân ở trong phòng khách, báo cáo tình hình với Trương Nhất Phàm. Nhà máy dệt An Đông thành lập từ năm sáu mươi, có hơn năm nghìn công nhân, tính cả người trong gia đình có hơn mười nghìn người.
Lần này trong huyện khởi xướng chuyện chỉnh đốn và cải cách, điều mà mọi người tranh luận không ngừng là, rốt cuộc tính toán lại một lần nữa những giá trị của cả một xí nghiệp, sau đó bán cho một người phụ trách nào đó trong tổng thể nhà máy. Cứ như vậy, nhà máy dệt sẽ chính thức trở thành xí nghiệp tư nhân.
Một phương án khác chính là, tiếp tục tăng các khoản vay, một lần nữa chọn ra người phụ trách xí nghiệp, tiếp tục duy trì xí nghiệp.
Hiện tại đại bộ phận những người trong huyện, bao gồm Chủ tịch huyện trong đó, họ đều ủng hộ phương án thứ nhất. Vì sự xuất hiện của chính quyền, đã cung cấp cho chính quyền một khoản vay không phải trả nợ, ai cũng đều không thể đảm nhận trọng trách nặng nề này.
Thậm chí có người đề xuất, để xí nghiệp phải sản, dù sao thì số vốn không phải gán nợ rối ren này khiến cho nhà máy dệt tự sinh tự diệt. Tuy cách này chỉ là đề xướng của cá nhân, nhưng thật ra rất nhiều người đã nghĩ như vậy, làm như vậy.
Trương Nhất Phàm nghe xong báo cáo của Dương Lăng Vân, hắn hỏi Dương Lăng Vân:
- Anh thấy thế nào?
Dương Lăng Vân vẫn luôn không nói ra suy nghĩ thật sự của mình, nghe thấy câu hỏi của Bí thư Trương, anh ta mới trả lời:
- Cách nghĩ của tôi là, vốn dĩ Vĩnh Lâm không dễ thu hút được vốn đầu tư, bây giờ có sẵn một xí nghiệp, chúng ta nên cố gằng hết sức cứu lấy nó, chứ không phải vứt bỏ đi không quan tâm nữa.
- Anh có phương án cụ thể không?
Dương Lăng Vân nói:
- Tôi đã phân tích tình cảnh khó khăn hiện tại của nhà máy dệt, thật ra nhà máy dệt cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa. Hiện tại cả một nhà máy đều bị một người tên là Diêu Mộc Lâm kiểm soát hết, đang sống lại. Tuy rằng năm nào chính quyền cũng đều cho vay vốn, nhưng nhà máy dệt chỉ duy trì với một quy mô nhỏ bé. Tôi nghĩ, trong đó nhất định có nguyên nhân.
Ba năm trước, nhà máy dệt rõ ràng không còn ổn nữa, cận kế đóng cửa, nhưng sau khi Diêu Mộc Lâm đảm nhận chức chủ nhà máy, nhà máy có chút sức sống, gần đây thay đổi rất nhiều.
Diêu Mộc Lâm này là ai?
Trước kia Diêu Mộc Lâm cũng là công nhân trong nhà máy này, sau này hiệu quả và lợi ích của nhà máy không ổn, ông ta mở một siêu thị nhỏ, lại kinh doanh thêm các ngành khác, ba năm trước, quay về nhà máy dệt đảm nhận chức chủ nhà máy.
Những điều này, Dương Lăng Vân cũng mới nghe ngóng được. Nhưng Dương Lăng Vân có một ý kiến, nhìn thấy Trương Nhất Phàm rất ủng hộ mình, anh ta liền dũng cảm đề xuất:
- Bí thư Trương, nếu họ đã rất ghét nhà máy dệt này, nhà máy dệt này trở thành con ghẻ của huyện, tôi nghĩ hay là như vậy, hợp nhất ba nhà máy này lại, dời tất cả đến thành phố Vĩnh Lâm. Ba nhà máy này có hệ thống kinh doanh độc lập, có nguồn vốn độc lập, chỉ có điều để trở thành ba nhà máy của một công ty lớn, thành phố cấp một chút vốn, đổi mới toàn bộ xí nghiệp.
- Phương án này rất tốt, chỉ có điều di dời và chình đốn cải cách cần một số vốn rất lớn, để tôi nghĩ xem.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
Buổi sáng xuất phát, đi theo có Đằng Phi, Lão Trần, Chu Bân. Thời gian này Chu Bân luôn về nông thôn, đã khá quen thuộc với những chuyện và con người ở dưới đó.
Liễu Hải cố ý đến phòng làm việc của Bí thư, muốn xin đi cùng, Trương Nhất Phàm không đồng ý, với thân phận là một Phó cục như Liễu Hải, để anh ta có thời gian riêng có lẽ tốt hơn, không thể cứ để anh ta ở bên mình với vai trò là một vệ sĩ.
Âu Dương Mạc nghe được chuyện này, cũng không yên tâm. Cố ý đích thân cùng đi, Trương Nhất Phàm ý tốt khó mà từ chối, chỉ cần hai cảnh sát đi cùng.
Lần này đi xuống dưới thị sát, hắn không muốn kinh động quá nhiều người, cũng không thông báo cho bên dưới biết, hắn chỉ muốn xem bộ mặt thật sự của nhân dân bị thiên tai sau khi mưa to gió lớn qua đi.
Ai ngờ được vừa mới ra khỏi nội thành, liền nhận được điện thoại của Dương Lăng Vân, sắc mặt của Trương Nhất Phàm trở nên có chút nghiêm túc:
- Đi An Đông.
Trong ba từ ngắn ngủ này khiến cho Lão Trần cảm thấy áp lực không nhỏ, rốt cuộc An Đông xảy ra chuyện gì rồi? Không ngờ đến lúc này Bí thư Trương lại thay đổi ý định?
Ba người trên xe đều âm thầm đoán trong lòng, nhưng ai cũng không dám nói nhiều.
Để đơn giản gọn nhẹ, Chu Bân không lái xe, ngồi phía sau cùng với Trương Nhất Phàm, vì có những lúc, Trương Nhất Phàm cần có Chu Bân bên cạnh để bất cứ nào cũng giải thích thêm.
Phía trước là xe cảnh sát của hai cảnh sát, Đằng Phi thông báo với họ quay đầu, cùng đi về hướng huyện An Đông.
Huyện An Đông nằm ở góc phía Tây Bắc của Vĩnh Lâm, hai khu vưc liền sát nhau, lộ trình cũng không bao nhiêu. Dương Lăng Vân đang ở nhà máy dệt huyện An Đông, lần này có một trách nhiệm và toàn quyền trong việc chỉnh đốn và cải cách xí nghiệp.
Không ngờ hôm nay cục diện đã nằm ngoài kiểm soát, xảy ra xung đột với đại diện công nhân, trong huyện đang khẩn trương nghiên cứu tìm ra một phương án có tính khả thi.
Trương Nhất Phàm dẫn theo vài người, đi đến huyện An Đông. Đi vào thành phố, bên bờ sông gặp một chiếc BMW thế hệ ba. Chiếc xe tuy không phải là mới, nhưng ở huyện An tuyệt đối rất hiếm gặp xe BMW.
Ngay cả xe của các nhân vật số một số hai trong huyện cũng đều là Santana, một chiếc Audi cũng không có. Vì vậy, lái chiếc BMW 67 này trên đường cái vô cùng gây chú ý.
Hai bên đường, đông nghịt sạp trái cây, Trương Nhất Phàm cho dù có xe cảnh sát mở đường cũng không làm được gì, chỉ có thể từ từ tiến lên phía trước. Chiếc BMW lái đến, dừng cẩu thả trước mặt, một người trung niên hơn năm mươi tuổi thò đầu ra, tiến đến trước mặt xe cảnh sát hét lên:
- Kêu gì mà kêu, xe cảnh sát thì ghê lắm sao! Đụng vào chiếc BMW của tôi, chúng mày có đền nổi không.
Sau đó y cứ ra sức ở đó bấm còi, muốn hai chiếc xe ở phía trước tránh ra.
Một cảnh sát xuống xe, muốn khuyên người này, ai biết được rằng người đó cứ bấm còi không chịu thả tay ra. Chiếc BMW của tên chó nhật này đã tân trang qua, tiếng còi xe rất lớn, ồn đến nỗi tai người khác muốn điếc luôn.
Không đợi Trương Nhất Phàm nổi giận, Chu Bân liền chạy đến.
Nào ngờ đối phương rất hung hãn, cũng từ trên xe nhảy xuống, bụng phệ đến thắt lưng quát lên:
- Tôi mặc kệ mấy người là ai? Đây là đường một chiều có biết không? Đường một chiều.
- Đúng! Nếu anh đã biết đây là đường một chiều, anh còn từ đây đi qua? Chu Bân cũng không quen biết người này, nhưng nhìn đối phương lái một chiếc BMW cũ kĩ, trong lòng đoán chắc cũng là nhân vật có mặt có mũi, lúc này mới giữ thể diện cho y một chút.
Không ngờ người này còn lằng nhằng làm loạn:
- Đường một chiều nghĩa là tôi đi qua rồi các anh mới được đi qua, chỉ có thể một người đi qua. Là tôi lái đến trước, các anh lái đến sau, ngay cả khi anh là Bí thư Thành ủy cũng phải nói đến thứ tự trước sau chứ!
Cái này thì không sai, rõ ràng là ông ta lái đến trước, hơn nữa ông ta muốn lùi lại, phía sau đường rất dài. Chỉ có điều đám người Chu Bân nghe xong lời giải thích của ông ta, trong lòng nói thì ra tên tiểu tử này là một tên ngốc.
Ngay đến luật giao thông cũng không hiểu, còn nói ý nghĩa của đường một chiều, là ông ta đi qua rồi người khác mới có thể đi qua, chỉ một người được đi qua?
Thật đúng là ăn nói lung tung mà!
Lãnh đạo có chuyện gấp, sao có thể để ông ta càn quấy được chứ?
Chu Bân gọi hai cảnh sát kia, kéo người xuống xe, đầy xe ra ngoài!
- Này, này —— Các anh muốn làm gì? Cảnh sát đánh người, cảnh sát đánh người ——
Nghe thấy ông ta kêu lên, những người bán hàng rong bên kia đường cứ liên tục cười lớn, Chu Bân đã nhịn lâu rồi, đưa tay ra tát một cái:
- Mắt của ông mù rồi hả, xem thử ai đến đấy?
Bốp —— Một âm thanh lanh lảnh vang lên, cái tên này lúc ấy liền choáng váng.
- Mẹ mày, không ngờ dám đánh ông đây, ông đây kêu người đến lột da chúng mày.
Người đàn ông trung niên vén tay áo lên, dựng cái bụng đầy mỡ lên, lấy di động ra quát lên:
- Tôi Diêu Mộc Lâm đây, gọi vài người đến đây, tôi bị người ta đánh ở con đường ven sông.
Mẹ kiếp, vậy có được không? Diêu tổng bị người khác đánh, người trong điện thoại hoảng đến nỗi nhảy cẫng lên:
- Chúng tôi lập tức đến đó!
Chu Bân đẩy ông ta một cái:
- Có cho xe tránh ra không?
Lúc này, Trương Nhất Phàm ngồi phía sau xe nói với Đằng Phi:
- Anh nói Chu Bân ở đây xử lý chuyện này, chúng ta đi đến huyện trước.
Đằng Phi nói vài câu với Chu Bân, lão Trần lập tức lùi xe lại, cũng mặc kệ chuyện này luôn. Sự việc có cái nặng nhẹ, Trương Nhất Phàm không có tâm trạng để giằng co với loại người không có tố chất này.
Cái người trung niên ngốc nghếch này, không ngờ không nhìn thấy giấy phép lái xe của chiếc Audi phía sau. Ông ta còn nói cảnh sát gặp nhiều rồi, các anh là cái quái gì chứ!
Trương Nhất Phàm đi rồi, tin rằng Chu Bân có thể ứng phó với chuyện nhỏ này.
Mấy vị lãnh đạo trong huyện, đang chuẩn bị tổ chức hội nghị, bàn bạc làm thế nào để giải quyết chuyện của nhà máy dệt. Dương Lăng Vân tuyên bố tạm ngưng cuộc họp mười phút, sau đó anh đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Đằng Phi.
- Khi nào Bí thư Trương đến?
Đằng Phi nói:
- Chúng tôi sắp đến rồi.
Sau đó Dương Lăng Vân liền nghe thấy tiếng còi xe từ dưới lầu vọng lên.
Phó chủ tịch huyện của huyện An Đông đi theo Dương Lăng Vân xuống lầu:
- Bí thư Trương!
Trương Nhất Phàm vội vàng đi lên, vẻ mặt nghiêm túc, mấy người đều không dám nói nhiều, thành thật đi theo sau.
Vào đến phòng khách ở lầu ba, những người khác đều đứng ở ngoài cửa, chỉ có Dương Lăng Vân ở trong phòng khách, báo cáo tình hình với Trương Nhất Phàm. Nhà máy dệt An Đông thành lập từ năm sáu mươi, có hơn năm nghìn công nhân, tính cả người trong gia đình có hơn mười nghìn người.
Lần này trong huyện khởi xướng chuyện chỉnh đốn và cải cách, điều mà mọi người tranh luận không ngừng là, rốt cuộc tính toán lại một lần nữa những giá trị của cả một xí nghiệp, sau đó bán cho một người phụ trách nào đó trong tổng thể nhà máy. Cứ như vậy, nhà máy dệt sẽ chính thức trở thành xí nghiệp tư nhân.
Một phương án khác chính là, tiếp tục tăng các khoản vay, một lần nữa chọn ra người phụ trách xí nghiệp, tiếp tục duy trì xí nghiệp.
Hiện tại đại bộ phận những người trong huyện, bao gồm Chủ tịch huyện trong đó, họ đều ủng hộ phương án thứ nhất. Vì sự xuất hiện của chính quyền, đã cung cấp cho chính quyền một khoản vay không phải trả nợ, ai cũng đều không thể đảm nhận trọng trách nặng nề này.
Thậm chí có người đề xuất, để xí nghiệp phải sản, dù sao thì số vốn không phải gán nợ rối ren này khiến cho nhà máy dệt tự sinh tự diệt. Tuy cách này chỉ là đề xướng của cá nhân, nhưng thật ra rất nhiều người đã nghĩ như vậy, làm như vậy.
Trương Nhất Phàm nghe xong báo cáo của Dương Lăng Vân, hắn hỏi Dương Lăng Vân:
- Anh thấy thế nào?
Dương Lăng Vân vẫn luôn không nói ra suy nghĩ thật sự của mình, nghe thấy câu hỏi của Bí thư Trương, anh ta mới trả lời:
- Cách nghĩ của tôi là, vốn dĩ Vĩnh Lâm không dễ thu hút được vốn đầu tư, bây giờ có sẵn một xí nghiệp, chúng ta nên cố gằng hết sức cứu lấy nó, chứ không phải vứt bỏ đi không quan tâm nữa.
- Anh có phương án cụ thể không?
Dương Lăng Vân nói:
- Tôi đã phân tích tình cảnh khó khăn hiện tại của nhà máy dệt, thật ra nhà máy dệt cũng không phải hoàn toàn không có thuốc chữa. Hiện tại cả một nhà máy đều bị một người tên là Diêu Mộc Lâm kiểm soát hết, đang sống lại. Tuy rằng năm nào chính quyền cũng đều cho vay vốn, nhưng nhà máy dệt chỉ duy trì với một quy mô nhỏ bé. Tôi nghĩ, trong đó nhất định có nguyên nhân.
Ba năm trước, nhà máy dệt rõ ràng không còn ổn nữa, cận kế đóng cửa, nhưng sau khi Diêu Mộc Lâm đảm nhận chức chủ nhà máy, nhà máy có chút sức sống, gần đây thay đổi rất nhiều.
Diêu Mộc Lâm này là ai?
Trước kia Diêu Mộc Lâm cũng là công nhân trong nhà máy này, sau này hiệu quả và lợi ích của nhà máy không ổn, ông ta mở một siêu thị nhỏ, lại kinh doanh thêm các ngành khác, ba năm trước, quay về nhà máy dệt đảm nhận chức chủ nhà máy.
Những điều này, Dương Lăng Vân cũng mới nghe ngóng được. Nhưng Dương Lăng Vân có một ý kiến, nhìn thấy Trương Nhất Phàm rất ủng hộ mình, anh ta liền dũng cảm đề xuất:
- Bí thư Trương, nếu họ đã rất ghét nhà máy dệt này, nhà máy dệt này trở thành con ghẻ của huyện, tôi nghĩ hay là như vậy, hợp nhất ba nhà máy này lại, dời tất cả đến thành phố Vĩnh Lâm. Ba nhà máy này có hệ thống kinh doanh độc lập, có nguồn vốn độc lập, chỉ có điều để trở thành ba nhà máy của một công ty lớn, thành phố cấp một chút vốn, đổi mới toàn bộ xí nghiệp.
- Phương án này rất tốt, chỉ có điều di dời và chình đốn cải cách cần một số vốn rất lớn, để tôi nghĩ xem.
Trương Nhất Phàm gật đầu.
/1313
|