Được một người đẹp khen là người tốt, đúng là một chuyện rất hạnh phúc.
Hơn nữa là đệ nhất mỹ nữ ở thành phố Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình được phong cho danh hiệu như thế, tuyệt đối là người thật việc thật, trăm người mong đợi.
Trương Nhất Phàm nghĩ cô vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin, không ngờ lại nói ra một nguyện vọng như thế. Chẳng lẽ còn cô không biết Diêu Mộc Lâm đã bị bắt?
Nhớ tới Diêu Mộc Lâm vì tiền mà không có nhân tính, ra vẻ rất kiêu ngạo, ngông cuồng, Trương Nhất Phàm liền tức giận.
Nhìn đến Diêu Mộ Tình dịu dàng mềm yếu, vẻ mặt nhợt nhạt, thêm vào bộ dạng mỏng manh, trời thấy cũng phải thương. Nếu người con gái như vậy, trong đêm tối hiu quạnh, âm thầm lặng lẽ ra đi, sẽ làm cho người ta thấy nuối tiếc.
Diêu Mộ Tình yếu ớt ngồi dựa ở đó, vô tình Trương Nhất Phàm nhớ tới Lâm Muội Muội trong Hồng Lâu Mộng, bất kể lúc nào, cũng có thể làm người ta xót thương, với dáng vẻ buồn bã, đau khổ.
Lúc này, không ngờ hai người giống hệt nhau. Diêu Mộ Tình chính là Lâm Muội Muội thứ hai sao?
Đàn bà yếu đuối, có thể làm cho đàn ông đồng cảm, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, càng làm rung động lòng người. Tin rằng những ai mà gặp được bộ dạng các cô, cũng nguyện vì các cô làm điều gì đó, nếu không đúng là rất áy náy.
Trên thế giới này đàn ông là loài động vật hùng mạnh nhất , nhưng lại không qua được tình cảm dịu dàng của nữ nhi.
Hiện nay Diêu Mộ Tình, giống như một sinh mạng yếu ớt đang gần đất xa trời, chỉ cần một ngọn gió, có thể thổi cô đi. Lẽ nào thật sự bệnh của cô đã nghiêm trọng, hay là cô tự biết được mình không còn bao nhiêu thời gian nữa?
Trong lòng Trương Nhất Phàm có rất nhiều suy đoán, hoàn toàn quên đi suy nghĩ về thân phận thần bí của cô.
Diêu Mộ Tình hơi ngẩng đầu, nhìn khung ảnh kế bên ti vi.
- Có thể giúp em lấy tấm ảnh kia không? Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm đưa tay qua cầm lấy tấm ảnh chụp cả gia đình. Diêu Mộ Tình cầm lấy, nhìn tấm ảnh rồi gượng cười.
- Đây là kỉ vật duy nhất mà ba mẹ em để lại, nhưng họ đều đi hết rồi, chỉ để lại một mình em. Trên đời này không ai cần em nữa. Lúc nhỏ, thầy bói coi vận mệnh cho em, nói em sinh ra khắc với gia đình, ba mẹ em không tin, không ngờ thật sự họ lại… Bí thư Trương, em thật sự là một đứa sao chổi mà?
- Không cần nói nữa, em nghỉ ngơi chút đi!
Trương Nhất Phàm an ủi.
Hắn ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rất nhanh đã ba giờ sáng rồi. Cơ thể Diêu Mộ Tình vẫn vậy không chuyển biến tốt hơn chút nào.
Diêu Mộ Tình nói:
- Anh không cần lo cho em, em không sao đâu, nghỉ ngơi chút sẽ khoẻ lại thôi. Anh nằm nghỉ chút trên ghế sô pha đi, mai còn đi làm nữa.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ chút rồi nói,
- Ngày mai đi bệnh viện đi! Anh gọi điện thoại gọi xe bệnh viện tới đây chở em. Bây giờ em không cần nói gì cả, ngủ đi.
Không hiểu vì sao, trong thâm tâm Trương Nhất Phàm không mong Diêu Mộ Tình có chuyện.
Có lẽ sự gặp mặt của hai người Diêu Mộ Tình đã cho hắn cảm giác rất tốt. Nhưng mặc kệ, Trương Nhất Phàm cũng không mong ai đótừ từ biến mất trước mặt mình.
Diêu Mộ Tình mệt rồi, nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại, Trương Nhất Phàm cũng nằm trên ghế sô pha đối diện với cô, suy nghĩ xem tối nay phải làm gì.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi, Trương Nhất Phàm đứng lên ra ban công hút thuốc. Diêu Mộ Tình mở mắt ra, nhìn sau lưng hắn, có vẻ gì đó kì lạ.
Cô hơi lắc lắc đầu, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Đã năm giờ sáng rồi, Diêu Mộ Tình tỉnh dậy, thấy trên người có thêm tấm chăn, Trương Nhất Phàm vẫn ngồi trên ghế sô pha ở phía đối diện, lông mày sâu. Một người đàn ông vì mình mà suốt đêm không chợp mắt, trong lòng Diêu Mộ Tình có một loại cảm giác khó nói, cảm giá khó diễn tả.
Cô còn muốn ngủ tiếp, chỉ vì nghĩ đến Trương Nhất Phàm đường đường một Bí thư Thành uỷ, vì mình mà phải thức suốt đêm, trong lòng có chút áy náy.
Sau một giờ đồng hồ nghỉ ngơi, thần sắc Diêu Mộ Tình tốt hơn nhiều, khuôn mặt hồng hào trở lại. Cô giở tấm chăn ra rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Lúc cô đi ra, Trương Nhất Phàm ngồi ở đó nhìn cô,
- Sao không ngủ nữa đi?
- Xin lỗi, đã làm phiền anh phải coi em một đêm.
Khi Diêu Mộ Tình cười, tất nhiên đẹp hơn nhiều. Con người tốt nhất đừng nên bị bệnh, nếu đã bị bệnh tật ốm đau, sẽ khiến cho người ta thương tiếc không nguôi.
- Không có gì, anh tính nói với em là trời đã sáng rồi, hay là đi ngắm cảnh một chút nha!
Trương Nhất Phàm đứng dậy,
- Không còn sớm nữa, anh đi về trước nha!
Diêu Mộ Tình gật gật đầu,
- Cảm ơn anh!
Nụ cười này, có chút quyến rũ, thậm chí có chút gì đó khả nghi. Nhưng cũng đưa bàn tay trắng ra.
Hai người bắt tay nhau, Trương Nhất Phàm cảm thấy tay của cô giống như những gì được ghi trong sách, mềm mại không xương, da dẻ nõn nà.
- Bye Bye!
Diêu Mộ Tình vẫy tay, vẻ mặt dịu dàng, gần như khiến Trương Nhất Phàm có một cảm giác kì lạ. Cảm giác này giống như hai người đã từng quen biết. Không có khả năng, tuyệt đối không thể. Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu rồi đi.
Từ chung cư Nam Hồ đi ra, Trương Nhất Phàm đi về nhà. Trời, đã sáng rồi.
Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm, Trương Nhất Phàm ngã vào ghế sô pha ngủ.
Trong hai tiếng ngắn ngủn, Trương Nhất Phàm lại nằm mơ.
Mơ thấy trời mưa, một cô gái mặc áo trắng, không thấy rõ mặt. cô ngã xuống bùn đất lầy lội mưa to, kêu cứu với mình, cứu tôi, cứu tôi!
Mưa rất lớn, sấm sét xuất hiện, bầu trời tối đen. Trong mắt Trương Nhất Phàm, chỉ nhìn thấy cô gái áo trắng ngã vào vũng bùn.
Lúc hắn chạy tới, đưa tay qua đó, cảm thấy tay của phía bên kia rất lạnh, rất lạnh.
- Cứu tôi ---
Ánh mắt của đối phương rất thê thảm, làm cho người ta không đành lòng. Ánh mắt này, rất quen thuộc, rất quen thuộc…
Ầm ầm một tiếng sấm bất thình lình đánh xuống, tia chớp rất đỏ, mặt đất đen như mực tức thì trắng như tuyết.
- A ---
Cô gái áo trắng ra sức nắm lấy tay mình, giật mình kêu lên, bỗng nhiên không thấy nữa!
- Này ---
Trương Nhất Phàm hô to một tiếng, giật mình trên ghế sô pha. Thở hổn hển! Mồ hôi đầm đìa trên trán.
Mưa to, sấm sét, tia chớp, cô gái áo trắng, …
Trong đầu Trương Nhất Phàm hiện lên từng hình ảnh một, rất rõ ràng, giống như chính mình đang trải qua hiện thực vậy. Lúc sờ tay lên trán, mới thấy ngón tay hơi đau nhức.
Hắn không tự chủ được nắm chặt tay, lại buông ra thấy mình bị cô gái áo trắng nắm đến đau cả năm ngón tay. Có chuyện gì đây? Nếu đúng là mơ, thì thật không thể tin được.
Hơn nữa những hình ảnh này, dường như đã thấy qua ở đâu đó, rành rành ngay trước mắt.
Nằm mơ thường sẽ có chuyện, tuy rằng Trương Nhất Phàm không thường xuyên nằm mơ, nếu thật là vậy, giống như vẫn trong sâu thẳm trí nhớ của mình vậy, cảnh tượng vừa quen vừa lạ, làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.
Trong mơ cô gái áo trắng là ai? Diêu Mộ Tình sao?
Đột nhiên Trương Nhất Phàm nhớ tới, trong mơ khi chạm vào tay đối phương, cổ tay rất lạnh, đặc biệt giống với Diêu Mộ Tình. Không rõ ràng nhất chính là khuôn mặt mơ hồ của đối phương, lúc trước Trương Nhất Phàm còn cho rằng là Lưu Hiểu Hiên, nhưng nghĩ kỹ, dường như giống Diêu Mộ Tình hơn.
- Bí thư Trương! Có ở nhà không?
Đằng Phi đến gõ cửa, Trương Nhất Phàm chợt tỉnh,
- A, chờ chút.
Hắn đứng lên vỗ vỗ cái đầu không tỉnh táo của mình, rồi mở cửa.
Đằng Phi nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh giấc của Bí thư Trương, quan tâm hỏi,
- Cần ngủ tiếp không? Để tôi tới văn phòng trước, đợi đến lúc anh tỉnh giấc rồi hãy gọi cho tôi.
- Không cần, chút xíu là xong rồi.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà vệ sinh, mới biết hôm qua mình chưa tắm.
Ngồi trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm vẫn có chút choáng váng, chủ yếu là giấc mơ đó, dù sao cũng làm cho hắn lo lắng.
Chuyện đêm qua, có chút hoang đường, không ngờ mình và một cô gái, một trai một gái qua đêm. Bây giờ nghĩ đến không thực chút nào, nhưng đã xảy ra rồi.
Nhớ ngày đó gặp lại Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, Hơn nữa đêm qua, Trương Nhất Phàm có thể lấy nhân cách ra bảo đảm, chính mình không có một chút ý nghĩ xấu.
Chỉ có điều Diêu Mộ Tình cho hắn cảm giác, rất bỡ ngỡ xa lạ, lập tức được kéo gần. Ở đằng sau người phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng và diễm lệ, không ngờ tới là một sự yếu đuối.
Tâm sự đúng là rất dễ kéo hai người xa lạ lại gần nhau, nếu không phải tối qua, hắn cũng sẽ không biết đằng sau Diêu Mộ Tình còn có một con người làm người ta đồng cảm như vậy.
Cô là một cô gái yếu ớt.
Cả buổi tối, hai người chưa kịp nhắc đến chuyện kia, chính là chuyện của Diêu Mộc Lâm. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, nếu nhắc đến chuyện Diêu Mộc Lâm, mình có từ chối không?
Thông thường có người van xin, tuyệt đối Trương Nhất Phàm không đồng ý, chỉ có điều với tình cảnh đêm qua, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ có trái tim động lòng xót xa.
Cũng không biết Diêu Mộ Tình có đi bệnh viện hay không, vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn gọi điện cho cô, nghĩ lại vẫn là không gọi thì hơn.
Điện thoại này không thể gọi!
Hơn nữa là đệ nhất mỹ nữ ở thành phố Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình được phong cho danh hiệu như thế, tuyệt đối là người thật việc thật, trăm người mong đợi.
Trương Nhất Phàm nghĩ cô vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin, không ngờ lại nói ra một nguyện vọng như thế. Chẳng lẽ còn cô không biết Diêu Mộc Lâm đã bị bắt?
Nhớ tới Diêu Mộc Lâm vì tiền mà không có nhân tính, ra vẻ rất kiêu ngạo, ngông cuồng, Trương Nhất Phàm liền tức giận.
Nhìn đến Diêu Mộ Tình dịu dàng mềm yếu, vẻ mặt nhợt nhạt, thêm vào bộ dạng mỏng manh, trời thấy cũng phải thương. Nếu người con gái như vậy, trong đêm tối hiu quạnh, âm thầm lặng lẽ ra đi, sẽ làm cho người ta thấy nuối tiếc.
Diêu Mộ Tình yếu ớt ngồi dựa ở đó, vô tình Trương Nhất Phàm nhớ tới Lâm Muội Muội trong Hồng Lâu Mộng, bất kể lúc nào, cũng có thể làm người ta xót thương, với dáng vẻ buồn bã, đau khổ.
Lúc này, không ngờ hai người giống hệt nhau. Diêu Mộ Tình chính là Lâm Muội Muội thứ hai sao?
Đàn bà yếu đuối, có thể làm cho đàn ông đồng cảm, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, càng làm rung động lòng người. Tin rằng những ai mà gặp được bộ dạng các cô, cũng nguyện vì các cô làm điều gì đó, nếu không đúng là rất áy náy.
Trên thế giới này đàn ông là loài động vật hùng mạnh nhất , nhưng lại không qua được tình cảm dịu dàng của nữ nhi.
Hiện nay Diêu Mộ Tình, giống như một sinh mạng yếu ớt đang gần đất xa trời, chỉ cần một ngọn gió, có thể thổi cô đi. Lẽ nào thật sự bệnh của cô đã nghiêm trọng, hay là cô tự biết được mình không còn bao nhiêu thời gian nữa?
Trong lòng Trương Nhất Phàm có rất nhiều suy đoán, hoàn toàn quên đi suy nghĩ về thân phận thần bí của cô.
Diêu Mộ Tình hơi ngẩng đầu, nhìn khung ảnh kế bên ti vi.
- Có thể giúp em lấy tấm ảnh kia không? Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm đưa tay qua cầm lấy tấm ảnh chụp cả gia đình. Diêu Mộ Tình cầm lấy, nhìn tấm ảnh rồi gượng cười.
- Đây là kỉ vật duy nhất mà ba mẹ em để lại, nhưng họ đều đi hết rồi, chỉ để lại một mình em. Trên đời này không ai cần em nữa. Lúc nhỏ, thầy bói coi vận mệnh cho em, nói em sinh ra khắc với gia đình, ba mẹ em không tin, không ngờ thật sự họ lại… Bí thư Trương, em thật sự là một đứa sao chổi mà?
- Không cần nói nữa, em nghỉ ngơi chút đi!
Trương Nhất Phàm an ủi.
Hắn ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rất nhanh đã ba giờ sáng rồi. Cơ thể Diêu Mộ Tình vẫn vậy không chuyển biến tốt hơn chút nào.
Diêu Mộ Tình nói:
- Anh không cần lo cho em, em không sao đâu, nghỉ ngơi chút sẽ khoẻ lại thôi. Anh nằm nghỉ chút trên ghế sô pha đi, mai còn đi làm nữa.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ chút rồi nói,
- Ngày mai đi bệnh viện đi! Anh gọi điện thoại gọi xe bệnh viện tới đây chở em. Bây giờ em không cần nói gì cả, ngủ đi.
Không hiểu vì sao, trong thâm tâm Trương Nhất Phàm không mong Diêu Mộ Tình có chuyện.
Có lẽ sự gặp mặt của hai người Diêu Mộ Tình đã cho hắn cảm giác rất tốt. Nhưng mặc kệ, Trương Nhất Phàm cũng không mong ai đótừ từ biến mất trước mặt mình.
Diêu Mộ Tình mệt rồi, nằm trên ghế sô pha nhắm mắt lại, Trương Nhất Phàm cũng nằm trên ghế sô pha đối diện với cô, suy nghĩ xem tối nay phải làm gì.
Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi, Trương Nhất Phàm đứng lên ra ban công hút thuốc. Diêu Mộ Tình mở mắt ra, nhìn sau lưng hắn, có vẻ gì đó kì lạ.
Cô hơi lắc lắc đầu, rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Đã năm giờ sáng rồi, Diêu Mộ Tình tỉnh dậy, thấy trên người có thêm tấm chăn, Trương Nhất Phàm vẫn ngồi trên ghế sô pha ở phía đối diện, lông mày sâu. Một người đàn ông vì mình mà suốt đêm không chợp mắt, trong lòng Diêu Mộ Tình có một loại cảm giác khó nói, cảm giá khó diễn tả.
Cô còn muốn ngủ tiếp, chỉ vì nghĩ đến Trương Nhất Phàm đường đường một Bí thư Thành uỷ, vì mình mà phải thức suốt đêm, trong lòng có chút áy náy.
Sau một giờ đồng hồ nghỉ ngơi, thần sắc Diêu Mộ Tình tốt hơn nhiều, khuôn mặt hồng hào trở lại. Cô giở tấm chăn ra rồi đứng lên đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt. Lúc cô đi ra, Trương Nhất Phàm ngồi ở đó nhìn cô,
- Sao không ngủ nữa đi?
- Xin lỗi, đã làm phiền anh phải coi em một đêm.
Khi Diêu Mộ Tình cười, tất nhiên đẹp hơn nhiều. Con người tốt nhất đừng nên bị bệnh, nếu đã bị bệnh tật ốm đau, sẽ khiến cho người ta thương tiếc không nguôi.
- Không có gì, anh tính nói với em là trời đã sáng rồi, hay là đi ngắm cảnh một chút nha!
Trương Nhất Phàm đứng dậy,
- Không còn sớm nữa, anh đi về trước nha!
Diêu Mộ Tình gật gật đầu,
- Cảm ơn anh!
Nụ cười này, có chút quyến rũ, thậm chí có chút gì đó khả nghi. Nhưng cũng đưa bàn tay trắng ra.
Hai người bắt tay nhau, Trương Nhất Phàm cảm thấy tay của cô giống như những gì được ghi trong sách, mềm mại không xương, da dẻ nõn nà.
- Bye Bye!
Diêu Mộ Tình vẫy tay, vẻ mặt dịu dàng, gần như khiến Trương Nhất Phàm có một cảm giác kì lạ. Cảm giác này giống như hai người đã từng quen biết. Không có khả năng, tuyệt đối không thể. Trương Nhất Phàm thầm lắc đầu rồi đi.
Từ chung cư Nam Hồ đi ra, Trương Nhất Phàm đi về nhà. Trời, đã sáng rồi.
Còn hai tiếng nữa mới tới giờ làm, Trương Nhất Phàm ngã vào ghế sô pha ngủ.
Trong hai tiếng ngắn ngủn, Trương Nhất Phàm lại nằm mơ.
Mơ thấy trời mưa, một cô gái mặc áo trắng, không thấy rõ mặt. cô ngã xuống bùn đất lầy lội mưa to, kêu cứu với mình, cứu tôi, cứu tôi!
Mưa rất lớn, sấm sét xuất hiện, bầu trời tối đen. Trong mắt Trương Nhất Phàm, chỉ nhìn thấy cô gái áo trắng ngã vào vũng bùn.
Lúc hắn chạy tới, đưa tay qua đó, cảm thấy tay của phía bên kia rất lạnh, rất lạnh.
- Cứu tôi ---
Ánh mắt của đối phương rất thê thảm, làm cho người ta không đành lòng. Ánh mắt này, rất quen thuộc, rất quen thuộc…
Ầm ầm một tiếng sấm bất thình lình đánh xuống, tia chớp rất đỏ, mặt đất đen như mực tức thì trắng như tuyết.
- A ---
Cô gái áo trắng ra sức nắm lấy tay mình, giật mình kêu lên, bỗng nhiên không thấy nữa!
- Này ---
Trương Nhất Phàm hô to một tiếng, giật mình trên ghế sô pha. Thở hổn hển! Mồ hôi đầm đìa trên trán.
Mưa to, sấm sét, tia chớp, cô gái áo trắng, …
Trong đầu Trương Nhất Phàm hiện lên từng hình ảnh một, rất rõ ràng, giống như chính mình đang trải qua hiện thực vậy. Lúc sờ tay lên trán, mới thấy ngón tay hơi đau nhức.
Hắn không tự chủ được nắm chặt tay, lại buông ra thấy mình bị cô gái áo trắng nắm đến đau cả năm ngón tay. Có chuyện gì đây? Nếu đúng là mơ, thì thật không thể tin được.
Hơn nữa những hình ảnh này, dường như đã thấy qua ở đâu đó, rành rành ngay trước mắt.
Nằm mơ thường sẽ có chuyện, tuy rằng Trương Nhất Phàm không thường xuyên nằm mơ, nếu thật là vậy, giống như vẫn trong sâu thẳm trí nhớ của mình vậy, cảnh tượng vừa quen vừa lạ, làm cho hắn cảm thấy khó hiểu.
Trong mơ cô gái áo trắng là ai? Diêu Mộ Tình sao?
Đột nhiên Trương Nhất Phàm nhớ tới, trong mơ khi chạm vào tay đối phương, cổ tay rất lạnh, đặc biệt giống với Diêu Mộ Tình. Không rõ ràng nhất chính là khuôn mặt mơ hồ của đối phương, lúc trước Trương Nhất Phàm còn cho rằng là Lưu Hiểu Hiên, nhưng nghĩ kỹ, dường như giống Diêu Mộ Tình hơn.
- Bí thư Trương! Có ở nhà không?
Đằng Phi đến gõ cửa, Trương Nhất Phàm chợt tỉnh,
- A, chờ chút.
Hắn đứng lên vỗ vỗ cái đầu không tỉnh táo của mình, rồi mở cửa.
Đằng Phi nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh giấc của Bí thư Trương, quan tâm hỏi,
- Cần ngủ tiếp không? Để tôi tới văn phòng trước, đợi đến lúc anh tỉnh giấc rồi hãy gọi cho tôi.
- Không cần, chút xíu là xong rồi.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà vệ sinh, mới biết hôm qua mình chưa tắm.
Ngồi trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm vẫn có chút choáng váng, chủ yếu là giấc mơ đó, dù sao cũng làm cho hắn lo lắng.
Chuyện đêm qua, có chút hoang đường, không ngờ mình và một cô gái, một trai một gái qua đêm. Bây giờ nghĩ đến không thực chút nào, nhưng đã xảy ra rồi.
Nhớ ngày đó gặp lại Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, Hơn nữa đêm qua, Trương Nhất Phàm có thể lấy nhân cách ra bảo đảm, chính mình không có một chút ý nghĩ xấu.
Chỉ có điều Diêu Mộ Tình cho hắn cảm giác, rất bỡ ngỡ xa lạ, lập tức được kéo gần. Ở đằng sau người phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng và diễm lệ, không ngờ tới là một sự yếu đuối.
Tâm sự đúng là rất dễ kéo hai người xa lạ lại gần nhau, nếu không phải tối qua, hắn cũng sẽ không biết đằng sau Diêu Mộ Tình còn có một con người làm người ta đồng cảm như vậy.
Cô là một cô gái yếu ớt.
Cả buổi tối, hai người chưa kịp nhắc đến chuyện kia, chính là chuyện của Diêu Mộc Lâm. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, nếu nhắc đến chuyện Diêu Mộc Lâm, mình có từ chối không?
Thông thường có người van xin, tuyệt đối Trương Nhất Phàm không đồng ý, chỉ có điều với tình cảnh đêm qua, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ có trái tim động lòng xót xa.
Cũng không biết Diêu Mộ Tình có đi bệnh viện hay không, vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn gọi điện cho cô, nghĩ lại vẫn là không gọi thì hơn.
Điện thoại này không thể gọi!
/1313
|