Trương Nhất Phàm lên tỉnh gặp Emi và Ôn Nhã, mọi người đều là những người quen cũ, Ôn Nhã lại là tình nhân cũ của hắn, bởi vậy mọi người cũng không câu nệ có gì nói nấy.
Emi vừa mới gặp cảnh sát, nghe nói cần phải khởi tố Michael, cô không biết phải nói sao về sự việc này. Nhưng Michael từ nay về sau sẽ mất quyền tới Trung Quốc. Nếu khởi tố thành công, sẽ bị trục xuất khỏi Trung Quốc.
Việc xử phạt này thật sự là đã quá nhẹ nhàng rồi, chỉ có điều cảnh sát không có chứng cứ cụ thể, chứng minh Joe là được Michael thuê. Nếu Joe không chết, thì sẽ có ích hơn một chút với vụ án của Michael, nhưng bọn Hồ Khoa này lại giở trò trừng trị người, để kiến đến cắn cậu nhỏ của người ta.
Việc này nếu mà truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, Liễu Hải cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
May mắn là Ema không sao, chỉ có Hồ Khoa bị chấn thương, nếu không Trương Nhất Phàm không biết ăn nói ra sao. Chuyện này hắn tạm thời không dám lộ ra cho George biết.
Vì Michael là người kế nghiệp của tập đoàn AnBufet, tập đoàn này rất lớn có ảnh hưởng mang tầm quốc tế, bởi vậy bọn họ nhờ đến Bộ ngoại giao, trong thời ngắn nữa Michael có thể bị dẫn độ về nước.
Một kỳ nghỉ thoải mái vì đối phó với tên sát thủ này mà tiêu tan, sự xuất hiện của Ema làm Trương Nhất Phàm lại càng bận rộn hơn.
Hồ Khoa nằm ở bệnh viện tỉnh, Ema lại tới bệnh viện thăm anh ta, vì Emi cũng muốn tới, buổi tối Trương Nhất Phàm đặt bàn ăn ở Ngọc Lầu Đông tiếp đãi Emi và Ôn Nhã, để Ema ở bệnh viện, Trương Nhất Phàm cũng không muốn cho cô xuất hiện, sợ khi Emi hỏi tới, bản thân cũng không biết phải trả lời thế nào cho ổn.
Trong phòng riêng của Ngọc Lầu Đông là hai đại mỹ nữ, hai đại mỹ nữ này lại đến từ hai nửa trái đất, một đông một tây, mỗi người một vẻ. Tóc vàng mắt xanh của Emi rất thu hút sự chú ý của mọi người, vẻ trầm tư bình tĩnh có phần hơi nghiêm túc của Ôn Nhã làm cho người ta thấy một vẻ đẹp lạnh lùng diễm lệ.
Ngoài cửa là hai vệ sĩ, Trương Nhất Phàm đi vào trong phòng, đặt túi lên bàn. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Ôn Nhã, Ôn Nhã vẻ mặt nghiêm túc cho người ta cảm giác chúng ta không thân thiết đến thế.
Điều đó khiến cho Trương Nhất Phàm khá buồn bực, ngược lại Emi lại niềm nở hơn cô một chút, cô sửa lại mấy lọn tóc rủ xuống mặt để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Trương Nhất Phàm nói:
- Uống gì nào? Rượu hay nước ngọt?
Ôn Nhã nói tùy thích, Emi nói:
- Chúng ta vẫn nên cùng anh ấy uống chút rượu chứ!
Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã, nói một câu hàm ý:
- Em thật sự muốn tùy ý như vậy sao?
Ôn Nhã nghe hiểu dụng ý nghĩ những lời này của hắn, trừng mắt nhìn hắn, hơn nữa lại dùng chân dưới bàn đá hắn một cái. Cô luôn luôn không thích nói nhiều, nếu muốn nói thì cũng dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt.
Trương Nhất Phàm nghe thấy Emi muốn tiếp rượu hắn, hắn cũng không hề khách sáo, cười hỏi hai người:
- Muốn uống loại mạnh một chút, hay là nhẹ một chút.
Ôn Nhã lại nói tùy, Emi thì suy nghĩ một chút:
- Em thì sẽ tôn trọng ý kiến của đàn ông, tối nay chủ yếu là muốn cho anh uống, hai người bọn em chỉ tiếp rượu thôi.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp như thế này làm người ta không khỏi xao động. Chỉ tiếc rằng trong thiên hạ này ít ai có được diễm phúc ấy.
Trương Nhất Phàm nói,
- Vậy được sẽ gọi một chai Hennessy xo!
Hắn nhìn hai người:
- Nói trước rồi nhé hôm nay anh mời.
Emi ở Trung Quốc lâu rồi, ít nhiều cũng biết một vài phép tắc trong giao tiếp với cán bộ nhà nước, nhờ người ta giúp đỡ, đương nhiên là mình phải bỏ tiền ra sao có thể để Trương Nhất Phàm trả chứ?
Hơn nữa giá chai Hennessy này cũng đắt, Trương Nhất Phàm chọn loại này cũng tầm hơn hai nghìn tệ. Hơn hai nghìn tệ đối với người dân thường quả thực là quá lớn, nhưng những người này, ai cũng có tài sản vài chục thậm chí là vài trăm triệu.
Emi nói bữa cơm này phải là mình mời mới đúng, Trương Nhất Phàm nói, em muốn mời, vậy thì khi chúng ta đi Châu Âu, em mời cũng được. Đến lúc đó mời anh và Ôn Nhã đi du lịch Âu Châu, ăn ở em bao hết.
Emi vui sướng trả lời, được, được!
Nếu Trương Nhất Phàm đi Châu Âu thật, cô đương nhiên vui vẻ tiếp đón, bởi vì đến Trung Quốc này, Emi chỉ có hai người bạn là Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã.
Cô cười hì hì nói:
- Cả hai phải đi đấy nhé.
Ôn Nhã nói cô ở Âu Châu chán rồi, muốn đi thì một mình hắn đi. Đôi mắt xanh xinh đẹp của Emi mở to:
- Cậu bắt đầu ghét Châu Âu từ lúc nào thế?
Trương Nhất Phàm nhìn cô, nhẹ nhành hỏi:
- Em giận à?
Ôn Nhã nói cô rất giận, Trương Nhất Phàm bảo vậy tối nay mời hai người đi ngâm suối nước nóng.
Ôn Nhã nhìn hắn, chẳng lẽ lại định giở trò à! Cô nhớ lại cảnh cô và Lưu Hiểu Hiên ngâm suối nước nóng cùng hắn lần ấy, khung cảnh có chút ngượng ngùng, cô nàng Lưu Hiểu Hiên đó, không ngờ lại cởi sạch như vậy.
- Em gà sao?
- Anh mới là gà ý.
Ôn Nhã tức chết đi được, duỗi cánh tay ra thò xuống gầm bàn véo hắn một cái, Trương Nhất Phàm cảm nhận được cái đau đớn truyền đến từ đùi, tay con gái cứ coi như là dùng hết sức thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Hơn nữa trong cảnh giống liếc mắt đưa tình này, Ôn Nhã cũng không phải muốn tra tấn hắn. Trương Nhất Phàm thừa lúc Emi không chú ý, nhẹ nhàng nói:
- Có bản lĩnh thì em lên thêm chút nữa.
Ôn Nhã không phục:
- Lên thêm chút nữa thì sao?
Khi tay thò lên trên thêm chút nữa, lập tức rụt lại ngay, mặt đỏ bừng lên, cô liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, cúi đầu, cầm ống hút quấy liên tục cái cốc.
Rượu và thức ăn được mang đến, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ đi vào, đặt đồ ăn và rượu lên bàn. Trương Nhất Phàm nói:
- Cô ra ngoài được rồi, chúng tôi tự phục vụ.
Nhân viên phục vụ biết ý lui ra, Emi giơ tay lấy chai rượu bị Trương Nhất Phàm giành mất. Đương nhiên không thể để một vị khách như Emi rót rượu được, hắn cầm chai rượu lên đưa cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã không ngờ lại ngoan ngoãn làm việc này, khi cầm chén rót rượu liền nói:
- Emi đã nói với anh chưa? Việc công trình ở Song Giang bị bắt dừng lại ấy?
Nói đến việc chính, Trương Nhất Phàm nghiêm chỉnh hỏi:
- Sao lại thế?
Khi Trương Nhất Phàm nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhã, cô lập tức nhìn ra chỗ khác:
- Tốt nhất là để đích thân Emi nói với anh đi!
Cô phát hiện ánh mắt kia của Trương Nhất Phàm làm cô không thể tự chủ được. Lần nào nhìn hắn cô cũng bị phân tâm.
Người ta nói đàn bà là mầm mống của mọi tai họa, chẳng lẽ đàn ông lại là thuốc độc? Mình trúng độc rồi! Hơn nữa loại độc này lại không có thuốc giải.
Cô không biết vì sao Trương Nhất Phàm lâu thế không đến tìm mình, không lẽ hắn thực sự coi lần đó như không có gì? Trong lòng Ôn Nhã có chút lo lắng.
Cô nhìn sang Emi, trao đổi với cô ấy vài câu, Emi liền kể tỉ mỉ tình hình công ty đang gặp phải cho Trương Nhất Phàm nghe. Ý cô là muốn nhờ Trương Nhất Phàm xem có thể thông qua quan hệ cá nhân giải quyết chuyện này không.
Nếu cứ làm theo trình tự thông thường sẽ rất tốn thời gian, Emi cam đoan, tuyệt đối sẽ làm theo quy định, không để lại hậu quả gì.
Trương Nhất Phàm về cơ bản cũng khá hiểu cách đối nhân xử thế của Lý Hồng. Về mặt nguyên tắc, cô thường sẽ không lui bước. Bởi vậy khi nghe nói công trình lần này của Âu Phil tồn tại một số vấn đề về an toàn, hắn không dám đồng ý ngay.
- Chuyện này, anh phải nghe ngóng tình hình đã.
Những quy tắc trong chốn quan trường ở Trung Quốc này Emi đương nhiên không hiểu, rất nhiều điều đều là Ôn Nhã nói cho cô biết. Nếu Trương Nhất Phàm đã nói như vậy, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức, bởi vậy cô rất cảm kích mỉm cười, cầm chén lên chúc rượu Trương Nhất Phàm.
Đối với Trương Nhất Phàm mà nói, hắn tình nguyện giúp đỡ một người bạn như Emi. Từ sau khi Emi đến đại lục đã giúp đỡ hắn không ít.
Thành phố Đông Lâm trước kia, có rất nhiều truyền thuyết về người phụ nữ phương Tây này. Trạm thủy điện hiện tại của Thành phố Đông Lâm đã sớm đi vào hoạt động, dân chúng của Đông Lâm nhờ đó mà có được rất nhiều lợi ích thực tế, có thế được hưởng mức thu tiền điện thấp hơn các thành phố khác một chút, quan trọng hơn là, bọn họ không bị cắt điện vào những ngày mùa hè oi bức như các thành phố khác.
Còn cả việc bình ổn chi phí khám chữa bệnh của thành phố Đông Lâm, từ thời Trương Nhất Phàm đến nay, vẫn luôn giữ được uy tín tốt, càng làm cho người dân được hưởng nhiều quyền lợi.
Bởi vậy trong vấn đề của Emi, Trương Nhất Phàm sẽ tận tâm tận lực.
Hắn nói hắn gọi điện thoại hỏi Lý Hồng xem xem có thể giải quyết giúp cô không. Những việc như thế này, đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Lý Hồng nghe điện thoại là giọng Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Có chuyện gì à?
Lý Hồng là một cô gái có tính cách rất quái lạ, Trương Nhất Phàm kết luận nguyên nhân là do Lý Hồng ba mươi hai tuổi rồi còn chưa lập gia đình, có thể là vì như thế nên tính cách cô mới thất thường đến vậy.
Trương Nhất Phàm cũng không giấu diếm nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, anh muốn nhờ em giúp anh một chuyện. Là như thế này…
Trương Nhất Phàm thuật lại toàn bộ sự việc của công ty Âu Phil cho cô nghe.
- Em cũng biết, công ty Âu Phil lúc trước là do anh giới thiệu vào đại lục, Chủ tịch Lý có thể châm trước một chút không?
Lý Hồng nói:
- Châm trước một chút không phải là không được, chỉ là tôi phải có trách nhiệm với nhân dân thành phố!
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện này em không muốn giúp cũng phải giúp, muốn giúp càng nên giúp, dù sao cũng quyết định như vậy đi. Lý Hồng, anh nợ em lần này.
Lý Hồng thở dài:
- Vậy được! Tôi vì anh phá lệ một lần! Tuy nhiên ân tình này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại, anh nhớ cho kỹ!
Emi vừa mới gặp cảnh sát, nghe nói cần phải khởi tố Michael, cô không biết phải nói sao về sự việc này. Nhưng Michael từ nay về sau sẽ mất quyền tới Trung Quốc. Nếu khởi tố thành công, sẽ bị trục xuất khỏi Trung Quốc.
Việc xử phạt này thật sự là đã quá nhẹ nhàng rồi, chỉ có điều cảnh sát không có chứng cứ cụ thể, chứng minh Joe là được Michael thuê. Nếu Joe không chết, thì sẽ có ích hơn một chút với vụ án của Michael, nhưng bọn Hồ Khoa này lại giở trò trừng trị người, để kiến đến cắn cậu nhỏ của người ta.
Việc này nếu mà truyền ra ngoài sẽ gây ảnh hưởng rất lớn, Liễu Hải cũng là bất đắc dĩ mới phải làm vậy.
May mắn là Ema không sao, chỉ có Hồ Khoa bị chấn thương, nếu không Trương Nhất Phàm không biết ăn nói ra sao. Chuyện này hắn tạm thời không dám lộ ra cho George biết.
Vì Michael là người kế nghiệp của tập đoàn AnBufet, tập đoàn này rất lớn có ảnh hưởng mang tầm quốc tế, bởi vậy bọn họ nhờ đến Bộ ngoại giao, trong thời ngắn nữa Michael có thể bị dẫn độ về nước.
Một kỳ nghỉ thoải mái vì đối phó với tên sát thủ này mà tiêu tan, sự xuất hiện của Ema làm Trương Nhất Phàm lại càng bận rộn hơn.
Hồ Khoa nằm ở bệnh viện tỉnh, Ema lại tới bệnh viện thăm anh ta, vì Emi cũng muốn tới, buổi tối Trương Nhất Phàm đặt bàn ăn ở Ngọc Lầu Đông tiếp đãi Emi và Ôn Nhã, để Ema ở bệnh viện, Trương Nhất Phàm cũng không muốn cho cô xuất hiện, sợ khi Emi hỏi tới, bản thân cũng không biết phải trả lời thế nào cho ổn.
Trong phòng riêng của Ngọc Lầu Đông là hai đại mỹ nữ, hai đại mỹ nữ này lại đến từ hai nửa trái đất, một đông một tây, mỗi người một vẻ. Tóc vàng mắt xanh của Emi rất thu hút sự chú ý của mọi người, vẻ trầm tư bình tĩnh có phần hơi nghiêm túc của Ôn Nhã làm cho người ta thấy một vẻ đẹp lạnh lùng diễm lệ.
Ngoài cửa là hai vệ sĩ, Trương Nhất Phàm đi vào trong phòng, đặt túi lên bàn. Ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Ôn Nhã, Ôn Nhã vẻ mặt nghiêm túc cho người ta cảm giác chúng ta không thân thiết đến thế.
Điều đó khiến cho Trương Nhất Phàm khá buồn bực, ngược lại Emi lại niềm nở hơn cô một chút, cô sửa lại mấy lọn tóc rủ xuống mặt để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
Trương Nhất Phàm nói:
- Uống gì nào? Rượu hay nước ngọt?
Ôn Nhã nói tùy thích, Emi nói:
- Chúng ta vẫn nên cùng anh ấy uống chút rượu chứ!
Trương Nhất Phàm nhìn Ôn Nhã, nói một câu hàm ý:
- Em thật sự muốn tùy ý như vậy sao?
Ôn Nhã nghe hiểu dụng ý nghĩ những lời này của hắn, trừng mắt nhìn hắn, hơn nữa lại dùng chân dưới bàn đá hắn một cái. Cô luôn luôn không thích nói nhiều, nếu muốn nói thì cũng dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt.
Trương Nhất Phàm nghe thấy Emi muốn tiếp rượu hắn, hắn cũng không hề khách sáo, cười hỏi hai người:
- Muốn uống loại mạnh một chút, hay là nhẹ một chút.
Ôn Nhã lại nói tùy, Emi thì suy nghĩ một chút:
- Em thì sẽ tôn trọng ý kiến của đàn ông, tối nay chủ yếu là muốn cho anh uống, hai người bọn em chỉ tiếp rượu thôi.
Nhìn hai cô gái xinh đẹp như thế này làm người ta không khỏi xao động. Chỉ tiếc rằng trong thiên hạ này ít ai có được diễm phúc ấy.
Trương Nhất Phàm nói,
- Vậy được sẽ gọi một chai Hennessy xo!
Hắn nhìn hai người:
- Nói trước rồi nhé hôm nay anh mời.
Emi ở Trung Quốc lâu rồi, ít nhiều cũng biết một vài phép tắc trong giao tiếp với cán bộ nhà nước, nhờ người ta giúp đỡ, đương nhiên là mình phải bỏ tiền ra sao có thể để Trương Nhất Phàm trả chứ?
Hơn nữa giá chai Hennessy này cũng đắt, Trương Nhất Phàm chọn loại này cũng tầm hơn hai nghìn tệ. Hơn hai nghìn tệ đối với người dân thường quả thực là quá lớn, nhưng những người này, ai cũng có tài sản vài chục thậm chí là vài trăm triệu.
Emi nói bữa cơm này phải là mình mời mới đúng, Trương Nhất Phàm nói, em muốn mời, vậy thì khi chúng ta đi Châu Âu, em mời cũng được. Đến lúc đó mời anh và Ôn Nhã đi du lịch Âu Châu, ăn ở em bao hết.
Emi vui sướng trả lời, được, được!
Nếu Trương Nhất Phàm đi Châu Âu thật, cô đương nhiên vui vẻ tiếp đón, bởi vì đến Trung Quốc này, Emi chỉ có hai người bạn là Trương Nhất Phàm và Ôn Nhã.
Cô cười hì hì nói:
- Cả hai phải đi đấy nhé.
Ôn Nhã nói cô ở Âu Châu chán rồi, muốn đi thì một mình hắn đi. Đôi mắt xanh xinh đẹp của Emi mở to:
- Cậu bắt đầu ghét Châu Âu từ lúc nào thế?
Trương Nhất Phàm nhìn cô, nhẹ nhành hỏi:
- Em giận à?
Ôn Nhã nói cô rất giận, Trương Nhất Phàm bảo vậy tối nay mời hai người đi ngâm suối nước nóng.
Ôn Nhã nhìn hắn, chẳng lẽ lại định giở trò à! Cô nhớ lại cảnh cô và Lưu Hiểu Hiên ngâm suối nước nóng cùng hắn lần ấy, khung cảnh có chút ngượng ngùng, cô nàng Lưu Hiểu Hiên đó, không ngờ lại cởi sạch như vậy.
- Em gà sao?
- Anh mới là gà ý.
Ôn Nhã tức chết đi được, duỗi cánh tay ra thò xuống gầm bàn véo hắn một cái, Trương Nhất Phàm cảm nhận được cái đau đớn truyền đến từ đùi, tay con gái cứ coi như là dùng hết sức thì cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.
Hơn nữa trong cảnh giống liếc mắt đưa tình này, Ôn Nhã cũng không phải muốn tra tấn hắn. Trương Nhất Phàm thừa lúc Emi không chú ý, nhẹ nhàng nói:
- Có bản lĩnh thì em lên thêm chút nữa.
Ôn Nhã không phục:
- Lên thêm chút nữa thì sao?
Khi tay thò lên trên thêm chút nữa, lập tức rụt lại ngay, mặt đỏ bừng lên, cô liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, cúi đầu, cầm ống hút quấy liên tục cái cốc.
Rượu và thức ăn được mang đến, nhân viên phục vụ nhẹ nhàng gõ đi vào, đặt đồ ăn và rượu lên bàn. Trương Nhất Phàm nói:
- Cô ra ngoài được rồi, chúng tôi tự phục vụ.
Nhân viên phục vụ biết ý lui ra, Emi giơ tay lấy chai rượu bị Trương Nhất Phàm giành mất. Đương nhiên không thể để một vị khách như Emi rót rượu được, hắn cầm chai rượu lên đưa cho Ôn Nhã.
Ôn Nhã không ngờ lại ngoan ngoãn làm việc này, khi cầm chén rót rượu liền nói:
- Emi đã nói với anh chưa? Việc công trình ở Song Giang bị bắt dừng lại ấy?
Nói đến việc chính, Trương Nhất Phàm nghiêm chỉnh hỏi:
- Sao lại thế?
Khi Trương Nhất Phàm nói chuyện ánh mắt nhìn về phía Ôn Nhã, cô lập tức nhìn ra chỗ khác:
- Tốt nhất là để đích thân Emi nói với anh đi!
Cô phát hiện ánh mắt kia của Trương Nhất Phàm làm cô không thể tự chủ được. Lần nào nhìn hắn cô cũng bị phân tâm.
Người ta nói đàn bà là mầm mống của mọi tai họa, chẳng lẽ đàn ông lại là thuốc độc? Mình trúng độc rồi! Hơn nữa loại độc này lại không có thuốc giải.
Cô không biết vì sao Trương Nhất Phàm lâu thế không đến tìm mình, không lẽ hắn thực sự coi lần đó như không có gì? Trong lòng Ôn Nhã có chút lo lắng.
Cô nhìn sang Emi, trao đổi với cô ấy vài câu, Emi liền kể tỉ mỉ tình hình công ty đang gặp phải cho Trương Nhất Phàm nghe. Ý cô là muốn nhờ Trương Nhất Phàm xem có thể thông qua quan hệ cá nhân giải quyết chuyện này không.
Nếu cứ làm theo trình tự thông thường sẽ rất tốn thời gian, Emi cam đoan, tuyệt đối sẽ làm theo quy định, không để lại hậu quả gì.
Trương Nhất Phàm về cơ bản cũng khá hiểu cách đối nhân xử thế của Lý Hồng. Về mặt nguyên tắc, cô thường sẽ không lui bước. Bởi vậy khi nghe nói công trình lần này của Âu Phil tồn tại một số vấn đề về an toàn, hắn không dám đồng ý ngay.
- Chuyện này, anh phải nghe ngóng tình hình đã.
Những quy tắc trong chốn quan trường ở Trung Quốc này Emi đương nhiên không hiểu, rất nhiều điều đều là Ôn Nhã nói cho cô biết. Nếu Trương Nhất Phàm đã nói như vậy, hắn nhất định sẽ cố gắng hết sức, bởi vậy cô rất cảm kích mỉm cười, cầm chén lên chúc rượu Trương Nhất Phàm.
Đối với Trương Nhất Phàm mà nói, hắn tình nguyện giúp đỡ một người bạn như Emi. Từ sau khi Emi đến đại lục đã giúp đỡ hắn không ít.
Thành phố Đông Lâm trước kia, có rất nhiều truyền thuyết về người phụ nữ phương Tây này. Trạm thủy điện hiện tại của Thành phố Đông Lâm đã sớm đi vào hoạt động, dân chúng của Đông Lâm nhờ đó mà có được rất nhiều lợi ích thực tế, có thế được hưởng mức thu tiền điện thấp hơn các thành phố khác một chút, quan trọng hơn là, bọn họ không bị cắt điện vào những ngày mùa hè oi bức như các thành phố khác.
Còn cả việc bình ổn chi phí khám chữa bệnh của thành phố Đông Lâm, từ thời Trương Nhất Phàm đến nay, vẫn luôn giữ được uy tín tốt, càng làm cho người dân được hưởng nhiều quyền lợi.
Bởi vậy trong vấn đề của Emi, Trương Nhất Phàm sẽ tận tâm tận lực.
Hắn nói hắn gọi điện thoại hỏi Lý Hồng xem xem có thể giải quyết giúp cô không. Những việc như thế này, đương nhiên là càng nhanh càng tốt. Lý Hồng nghe điện thoại là giọng Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Có chuyện gì à?
Lý Hồng là một cô gái có tính cách rất quái lạ, Trương Nhất Phàm kết luận nguyên nhân là do Lý Hồng ba mươi hai tuổi rồi còn chưa lập gia đình, có thể là vì như thế nên tính cách cô mới thất thường đến vậy.
Trương Nhất Phàm cũng không giấu diếm nói:
- Chủ tịch thành phố Lý, anh muốn nhờ em giúp anh một chuyện. Là như thế này…
Trương Nhất Phàm thuật lại toàn bộ sự việc của công ty Âu Phil cho cô nghe.
- Em cũng biết, công ty Âu Phil lúc trước là do anh giới thiệu vào đại lục, Chủ tịch Lý có thể châm trước một chút không?
Lý Hồng nói:
- Châm trước một chút không phải là không được, chỉ là tôi phải có trách nhiệm với nhân dân thành phố!
Trương Nhất Phàm nói:
- Chuyện này em không muốn giúp cũng phải giúp, muốn giúp càng nên giúp, dù sao cũng quyết định như vậy đi. Lý Hồng, anh nợ em lần này.
Lý Hồng thở dài:
- Vậy được! Tôi vì anh phá lệ một lần! Tuy nhiên ân tình này, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đòi lại, anh nhớ cho kỹ!
/1313
|