Bảy giờ tối, Liễu Hồng lái xe đến đón Trương Nhất Phàm.
Ô Dật Long đã nói rồi, thời gian do Trương Nhất Phàm định, còn địa điểm do y định.
Địa điểm ăn là ở nhà ăn của Cục tài chính.
Nhà ăn Cục tài chính vẫn luôn là nơi chiêu đãi khách riêng của Ô Dật Long, người bình thường làm sao có được điều kiện như thế?
Tiền Trình nghe nói Trương Nhất Phàm sắp đến, liền đoán ngay được thế cục ở Vĩnh Lâm, hoàn toàn thay đổi rồi, ông chủ đã bị Bí thư Trương thuyết phục.
Thế nhưng, việc như thế này, bất luận là xảy ra đối với ai thì người đó cũng đều sẽ chọn cách giải quyết như vậy. Trong sự việc của Ô Cương, Trương Nhất Phàm đã giúp cho Ô Dật Long rất nhiều. Nếu như Ô Dật Long vẫn không vui vẻ, thì y quả thật khiến người ta quá thất vọng rồi.
Khả năng nhìn người của Trương Nhất Phàm có thể xem là rất chính xác. Ít nhất cho đến bây giờ, những người mà hắn sử dụng, đều rất trung thành và tận tâm với hắn. Đây chính là nghệ thuật dùng người mà trước đây ông nội dạy cho hắn.
Ở Vĩnh Lâm đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm tới ăn cơm ở phòng chiêu đãi Cục tài chính.
Ngoài Ô Dật Long và Tiền Trình ra, những người khác đều không được mời. Trương Nhất Phàm cũng chỉ dẫn theo Liễu Hải.
Liễu Hải xuất hiện, Ô Dật Long liền đoán ra ngay được dụng ý của hắn. Liễu Hải là trợ thủ đắc lực của Bí thư Trương, cũng là trợ thủ duy nhất của hắn ở Vĩnh Lâm, trước mặt Liễu Hải, những người khác đều không là gì.
Hiện tại, trước mắt Liễu Hải chỉ có hai con đường, một là tiếp tục ở lại Vĩnh Lâm, hai là, y đương nhiên cũng có thể chọn được điều đi. Nhưng khi Trương Nhất Phàm đưa y đến buổi hẹn, y đã rõ ý định của đại ca.
Ô Dật Long sau khi bắt tay Trương Nhất Phàm liền quay qua bắt tay Liễu Hải:
- Liễu Cục Trưởng quả không tồi, không tồi!
Liễu Hải nhận thấy tay của Ô Dật Long rất có lực, y cũng nhiệt tình đáp lại. Bốn người vào chỗ ngồi, Tiền Trình nói:
- Tôi đi đón một người.
Ô Dật Long gật gật đầu, Tiền Trình nhìn về phía Trương Nhất Phàm cười, vội vàng ra khỏi phòng.
Khi Trương Nhất Phàm vào phòng, hắn đã quan sát khắp phòng, thấy là Tiền Trình đã biến căn phòng thành lộng lẫy như khách sạn. Nhưng cảm giác thậm chí còn tốt hơn khách sạn. Bên trong là phòng riêng, bên ngoài là đại sảnh, có thể hát karaoke, bên cạnh còn còn một phòng nghỉ.
Tất nhiên, kiểu như thế này, chỉ cần thoáng nhìn là hiểu.
Đang nói chuyện với Ô Dật Long, Tiền Trình đến dắt theo hai cô gái, một người trong đó là Diêu Mộ Tình, còn một cô gái, mặc váy dài màu trắng, Trương Nhất Phàm không nhận ra.
Sự xuất hiện của Diêu Mộ Tình cũng không làm cho Trương Nhất Phàm quá ngạc nhiên. Bởi vì thời gian này, Liễu Hải đã gần như tìm hiểu rất rõ về thân phận của cô. Còn cô gái kia, là nghệ sỹ chính của hộp đêm, vô cùng xinh đẹp. Nghe nói cô hát rất hay, tối nay đặc biệt đến tiếp rượu các vị khách quý.
Tiền Trình không biết có Liễu Hải tới, cho nên chỉ gọi có hai cô.
Lần này nhìn Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy, so với Lý Hồng, sắc đẹp của cô vẫn còn thua. Trước đây hắn rất hâm mộ sắc đẹp của Diêu Mộ Hồng, nhưng sau khi có quan hệ tình cảm bí mật với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trở về Vĩnh Lâm, tự nhiên không còn cảm giác hứng thú với bất cứ cô gái nào khác nữa.
Ô Dật Long nói:
- Bí thư Trương, tiểu thư Diêu chính là mỹ nhân đẹp nhất Vĩnh Lâm năm xưa, hôm nay tôi đặc biệt mời cô ấy đến hầu rượu, giúp ngài thêm hứng thú.
Trương Nhất Phàm cười, ánh mắt rất điềm đạm, hoàn toàn không có cái nhìn rực lửa như những người đàn ông bình thường khác khi nhìn thấy con gái đẹp. Chỉ nghe thấy hắn nói giọng bình tĩnh:
- Diêu tiểu thư là công thần có công thu hút đầu tư của Vĩnh Lâm, để cho cô tiếp rượu tôi thật không dám.
Hắn nhìn cô gái ăn mặc rất khiêu gợi bên cạnh hỏi:
- Cô gái xinh đẹp này là?
Cô gái lễ độ đứng dậy chào:
- Tôi tên là Tiểu Kỳ, chào Bí thư Trương.
Vốn dĩ tối nay hắn định cùng Ô Dật Long ôn lại chuyện cũ, thế nhưng Ô Dật Long đã sắp xếp bữa ăn như thế này, Trương Nhất Phàm cũng không muốn làm phật lòng ai. Do đó, hai cô gái ngồi xuống, rất tùy ý, cũng không cần ranh giới gì cả.
Ô Dật Long chúc Trương Nhất Phàm một chén nói, Trương Nhất Phàm đi Kinh thành, mọi việc ở Vĩnh Lâm có thể tuyệt đối an tâm giao cho tôi, tôi sẽ nghe theo chỉ thị của ngài, làm cho mọi việc đều gọn gàng, êm xuôi.
Trương Nhất Phàm nâng chén:
- Ô thị trưởng là người có kinh nghiệm nhất ở Vĩnh Lâm, ông làm việc, tôi rất yên tâm! Hôm nay uống xong chén rượu này, hy vọng lần sau chúng ta có thể lại uống với nhau ở tỉnh thành.
Ô Dật Long liền cười:
- Nhất định, nhất định!
Hai người sau khi chạm chén, Tiền Trình lại cầm chén đứng lên:
- Bí thư Trương, hôm nay mới mời rượu ngài lần đầu, Tiền Trình tôi xin được kính ngài một chén để nhận lỗi. Đây là sự sơ suất của tôi, lẽ ra tôi nên sớm mời Bí thư Trương đến thị sát công việc, nhưng Bí thư Trương cứ bận suốt, cũng không có mấy thời gian đến thăm nơi tồi tàn này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi không đến Cục tài chính, đó là sự tín nhiệm đối với cậu, cho nên cậu càng phải cố gắng làm tốt công việc.
Tiền Trình cười nói, đúng vậy, đúng vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải tạ tội với Bí thư Trương, thế này đi, tôi uống ba chén, ngài tùy ý.
Chén rượu này của Tiền Trình, Trương Nhất Phàm thấy nên uống, vì dù sao lão ta cũng nắm quyền quản lý tài chính của cả thành phố Vĩnh Lâm, do đó hắn gật đầu. Tôi sẽ uống hết chén rượu này, ông không cần phải uống ba chén nữa.
Tiền Trình nói, nên như thế, nên như thế.
Trương Nhất Phàm uống một hơi hết chén rượu, Tiền Trình thì uống liền ba chén thật. Hai cô gái vẫn giữ vẻ mặt cười ngồi nhìn hai người uống rượu.
Sau khi uống xong, Ô Dật Long cầm chén đứng lên:
- Liễu cục trưởng, chúng ta cùng uống một chén!
Liễu Hải nào dám tự cao:
- Thế này sao được, ngài ngồi xuống đã rồi nói, nếu không chén rượu này, tôi uống không nổi.
Trương Nhất Phàm hiểu suy nghĩ của Ô Dật Long, y đang cố tình làm vẻ để cho hắn thấy, đó cũng có thể xem như là một cách để thể hiện thái độ, quan điểm.
Liễu Hải rót liền ba chén rượu:
- Ô thị trưởng, tôi vốn dĩ định chờ để mời ngài, không ngờ ngài lại tranh mời trước rồi, tôi có lỗi. Ngài mời rượu thế này làm tôi thấy áy náy quá, Liễu Hải tôi là người bộc trực, không biết ăn nói. Thôi không nói nữa, tôi tự phạt ba chén, sau đó sẽ kính ngài một ly.
- Ây da, đừng có nghe lời Tiền Trình, tửu lượng của y tốt, sợ uống không đã, nên mượn cớ để tự rót cho mình đấy thôi.
Ô Dật Long nói vậy, nhưng cũng không ngăn Liễu Hải uống.
Liễu Hải uống liền ba chén, rồi lại tiếp tục mời Ô Dật Long. Lúc này, Diêu Mộ Tình đứng dậy nói:
- Chúng ta cùng Bí thư Trương uống rượu cũng không phải một lần hai lần, hôm nay tôi muốn chúc ngài một chén, chúc Bí thư Trương lần này lên kinh thành học tập thành công. Sau này con đường công danh rộng mở, thẳng tiến lên mây.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các cậu như thế này là chơi chiến thuật tiếp sức đây mà. Diêu tiểu thư, chén rượu này của cô, tôi nên uống, nhất định uống. Nhưng tôi muốn hỏi cô một câu, tối nay, cô rốt cục là đứng về phía ai??
Diêu Mộ Tình cười nũng nịu:
- Tôi không đứng về bên nào cả, tôi chỉ muốn chúc ngài một chén. Thế nào? Nếu Bí thư Trương thấy tôi chúc rượu không tốt, vậy để tiểu Kỳ chúc ngài vậy. Tuy nhiên, tửu lượng của tiểu Kỳ, đến tôi cũng không thể bì được. Nếu cô ấy mời rượu ngài, tôi sợ Bí thư Trương không đổ vì rượu thì cũng đổ vì cô ấy.
Tiền Trình nói:
- Rượu của Diêu tiểu thư, ngài dứt khoát nên uống. Phải uống. Nếu là tôi được cô ấy mời, thì dù có bị say bất tỉnh nhân sự, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Diêu Mộ Tình nói:
- Tiền Cục trưởng đúng là cái ba que, vậy ngài chờ đó, tôi mời Bí thư Trương xong sẽ chuốc rượu cho ngài.
Cô quay về phía Tiểu Kỳ nói:
- Tiểu Kỳ, cô cũng không được ngồi nhàn rỗi đâu, nếu như hôm nay Bí thư Trương và Ô Thị trưởng uống không được vui vẻ, thì tội của chúng ta lớn đó.
Tiểu Kỳ nghe vậy liền nâng chén:
- Vậy tôi cũng xin được cùng với Diêu Mộ Tình chúc Bí thư Trương một ly, không có ngài lại nói chúng tôi chơi chiến thuật uống tiếp sức.
Hai mỹ nữ, một người bên trái một người bên phải, cùng mời rượu Trương Nhất Phàm.
Ô Dật Long ở bên cạnh cười lớn:
- Tối nay nếu như hai cô có thể hạ đổ được Bí thư Trương, tôi sẽ có thưởng lớn.
Trương Nhất Phàm che miệng chén:
- Lẽ nào tối nay là tiệc Hồng Môn? Nhất định phải chuốc say tôi mới được?
Ồ không, chỉ là người đẹp chúc rươu, ngài càng nên thể hiện khí phách anh hùng, không nên từ chối. Diêu Tiểu Thư và Tiểu Kỳ đều là những mỹ nhân đẹp thứ nhất thứ nhì ở Vĩnh Lâm, nếu là người bình thường, tôi làm sao dám để họ làm phiền ngài đúng không? Cổ nhân có câu: khó nhất là nợ ân tình của mỹ nhân, cho nên hôm nay, ngài không được làm mất hứng đấy nhé!
Tiền Trình cũng họa theo, Ô Thị trưởng nói đúng, tối nay Bí thư Trương ngài cứ uống thoải mái, uống xong chúng ta đi hát vài bài, cho hơi rượu bay hết rồi về.
Trương Nhất Phàm nói: Tôi cũng không có vợ ở đây, làm sao phải đợi hơi rượu bay hết mới về?
Không ngờ Cục trưởng Tiền lại còn quản nghiêm hơn cả vợ nữa. haha…
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, Tiền Trình cũng cười sảng khoái.
Sau đó hai cô gái mặc kệ, để cho Trương Nhất Phàm nhất định phải uống hết chén rượu, hai người đã đứng rất lâu, chân đều tê cứng rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được, uống thì uống! Hai người đẹp đã có nhã ý mời rượu, tôi không thể không nể mặt!
Uống xong chén rượu, hắn liền nói:
- Được rồi, chén rượu này tôi đã uống hết, tiếp theo đến lượt Ô thị trưởng thể hiện. Nếu các cô làm cho Thị trưởng Ô uống đổ, Diêu tiểu thư, tôi sẽ đáp ứng một việc của cô, lúc nào cô yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng ngay lúc đó. Nếu như lúc đó tôi không ở Vĩnh Lâm, thì cô đi tìm Thị trưởng Ô, dù sao cũng là việc công, là Vĩnh Lâm nợ ân tình của cô, để Thị trưởng Ô trả thì cũng vậy thôi.
Ô Dật Long hỏi là việc gì? Trương Nhất Phàm nói, đó là khi Diêu tiểu thư thu hút công ty Daewoo, tôi đã đồng ý yêu cầu của cô ấy. Việc này bây giờ đã thành rồi, Ô Thị trưởng, tôi sẽ chuyển lời hứa này cho ngài thực hiện. Chỉ cần là sai lầm không phạm vào nguyên tắc, tôi sẽ không quan tâm, cho nên nếu phạm sai lầm thì đó cũng là việc của ông.
Ô Dật Long nói như vậy không được, việc ngài hứa với người khác, làm sao có thể để cho tôi làm được? Như vậy chẳng phải là đùn đẩy trách nhiệm hay sao? Oan có đầu, nợ có chủ, ngài ngang dọc đều không quản như thế không được, không được.
Diêu Mộ Tình cũng không vui:
- Bí thư Trương, tôi bây giờ đã hiểu tại sao người dân lại nói chính phủ như vậy rồi.
Nói như thế nào?
Diêu Mộ Tình cười, nói tôi không dám nói đâu.
Ô Dật Long liền nói:
- Bí thư Trương sẽ miễn hết tội cho cô! Nói đi!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, hôm nay những lời trên bàn rượu, tất cả đều không tính! Cô cứ nói đi, chúng ta sẽ coi như là lời nói vui thôi. Tôi cũng muốn biết chính phủ trong mắt người dân như thế nào. Làm người phải biết khiêm tốn, nghe góp ý mà.
Diêu Mộ Tình lúc này mới nói: Tôi cũng là xem trên mạng thôi, họ bình luận về các cán bộ của chính phủ như thế này!
Dân chúng tự hỏi, tại sao không thể thắng được chính phủ? Nguyên nhân là: Nếu cậu nói lý với chính phủ, chính phủ sẽ giở trò lưu manh với cậu; Nếu cậu giở trò lưu manh, chính phủ sẽ mang luật pháp ra để trị; Nếu cậu dùng luật pháp, chính phủ sẽ dùng chính trị để đối phó với cậu; Nếu cậu dùng chính trị, chính phủ sẽ thuyết bài tình hình đất nước; Nếu cậu nói chuyện tình hình đất nước, chính phủ sẽ nói về quan hệ quốc tế; Nếu cậu nói về quan hệ quốc tế, chính phủ sẽ giảng bài về văn hóa cho cậu nghe; Nếu cậu nói đến văn hóa, chính phủ sẽ nói về Khổng Tử; Nếu cậu đề cập đến Khổng tử, chính phủ sẽ giảng về Lão Tử; Nếu cậu nói về Lão Tử, chính phủ sẽ giả ngốc lờ đi!
Diêu Mộ Tình nói xong, Trương Nhất Phàm nhìn Ô Dật Long:
- Ô Thị trưởng, việc Diêu tiểu thư nói là chính phủ, là chuyện của ông, người ở dưới ông có như thế này không?
Ô Dật Long cười:
- Người dân đúng là không đấu lại được chính phủ, nhưng họ không biết chính phủ cũng phải chịu lép vế trước thành ủy, chúng tôi đều phải giả ngốc trước các vị lãnh đạo đảng đấy thôi.
Tuy nhiên Bí thư Trương ngài yên tâm, từ nay về sau ai dám giả ngốc trước mặt nhân dân, tôi sẽ cho kẻ đó biến thành Tôn Tử!
- Ha ha.
Tất cả mấy người đều không kìm nổi liền cười phá lên. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ: Ô Dật Long, con người này quả thật có sức chi phối lớn. Vĩnh Lâm giao cho y, hẳn là có thể yên tâm được.
Ô Dật Long đã nói rồi, thời gian do Trương Nhất Phàm định, còn địa điểm do y định.
Địa điểm ăn là ở nhà ăn của Cục tài chính.
Nhà ăn Cục tài chính vẫn luôn là nơi chiêu đãi khách riêng của Ô Dật Long, người bình thường làm sao có được điều kiện như thế?
Tiền Trình nghe nói Trương Nhất Phàm sắp đến, liền đoán ngay được thế cục ở Vĩnh Lâm, hoàn toàn thay đổi rồi, ông chủ đã bị Bí thư Trương thuyết phục.
Thế nhưng, việc như thế này, bất luận là xảy ra đối với ai thì người đó cũng đều sẽ chọn cách giải quyết như vậy. Trong sự việc của Ô Cương, Trương Nhất Phàm đã giúp cho Ô Dật Long rất nhiều. Nếu như Ô Dật Long vẫn không vui vẻ, thì y quả thật khiến người ta quá thất vọng rồi.
Khả năng nhìn người của Trương Nhất Phàm có thể xem là rất chính xác. Ít nhất cho đến bây giờ, những người mà hắn sử dụng, đều rất trung thành và tận tâm với hắn. Đây chính là nghệ thuật dùng người mà trước đây ông nội dạy cho hắn.
Ở Vĩnh Lâm đã hơn một năm, đây là lần đầu tiên Trương Nhất Phàm tới ăn cơm ở phòng chiêu đãi Cục tài chính.
Ngoài Ô Dật Long và Tiền Trình ra, những người khác đều không được mời. Trương Nhất Phàm cũng chỉ dẫn theo Liễu Hải.
Liễu Hải xuất hiện, Ô Dật Long liền đoán ra ngay được dụng ý của hắn. Liễu Hải là trợ thủ đắc lực của Bí thư Trương, cũng là trợ thủ duy nhất của hắn ở Vĩnh Lâm, trước mặt Liễu Hải, những người khác đều không là gì.
Hiện tại, trước mắt Liễu Hải chỉ có hai con đường, một là tiếp tục ở lại Vĩnh Lâm, hai là, y đương nhiên cũng có thể chọn được điều đi. Nhưng khi Trương Nhất Phàm đưa y đến buổi hẹn, y đã rõ ý định của đại ca.
Ô Dật Long sau khi bắt tay Trương Nhất Phàm liền quay qua bắt tay Liễu Hải:
- Liễu Cục Trưởng quả không tồi, không tồi!
Liễu Hải nhận thấy tay của Ô Dật Long rất có lực, y cũng nhiệt tình đáp lại. Bốn người vào chỗ ngồi, Tiền Trình nói:
- Tôi đi đón một người.
Ô Dật Long gật gật đầu, Tiền Trình nhìn về phía Trương Nhất Phàm cười, vội vàng ra khỏi phòng.
Khi Trương Nhất Phàm vào phòng, hắn đã quan sát khắp phòng, thấy là Tiền Trình đã biến căn phòng thành lộng lẫy như khách sạn. Nhưng cảm giác thậm chí còn tốt hơn khách sạn. Bên trong là phòng riêng, bên ngoài là đại sảnh, có thể hát karaoke, bên cạnh còn còn một phòng nghỉ.
Tất nhiên, kiểu như thế này, chỉ cần thoáng nhìn là hiểu.
Đang nói chuyện với Ô Dật Long, Tiền Trình đến dắt theo hai cô gái, một người trong đó là Diêu Mộ Tình, còn một cô gái, mặc váy dài màu trắng, Trương Nhất Phàm không nhận ra.
Sự xuất hiện của Diêu Mộ Tình cũng không làm cho Trương Nhất Phàm quá ngạc nhiên. Bởi vì thời gian này, Liễu Hải đã gần như tìm hiểu rất rõ về thân phận của cô. Còn cô gái kia, là nghệ sỹ chính của hộp đêm, vô cùng xinh đẹp. Nghe nói cô hát rất hay, tối nay đặc biệt đến tiếp rượu các vị khách quý.
Tiền Trình không biết có Liễu Hải tới, cho nên chỉ gọi có hai cô.
Lần này nhìn Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm đột nhiên cảm thấy, so với Lý Hồng, sắc đẹp của cô vẫn còn thua. Trước đây hắn rất hâm mộ sắc đẹp của Diêu Mộ Hồng, nhưng sau khi có quan hệ tình cảm bí mật với Lý Hồng, Trương Nhất Phàm trở về Vĩnh Lâm, tự nhiên không còn cảm giác hứng thú với bất cứ cô gái nào khác nữa.
Ô Dật Long nói:
- Bí thư Trương, tiểu thư Diêu chính là mỹ nhân đẹp nhất Vĩnh Lâm năm xưa, hôm nay tôi đặc biệt mời cô ấy đến hầu rượu, giúp ngài thêm hứng thú.
Trương Nhất Phàm cười, ánh mắt rất điềm đạm, hoàn toàn không có cái nhìn rực lửa như những người đàn ông bình thường khác khi nhìn thấy con gái đẹp. Chỉ nghe thấy hắn nói giọng bình tĩnh:
- Diêu tiểu thư là công thần có công thu hút đầu tư của Vĩnh Lâm, để cho cô tiếp rượu tôi thật không dám.
Hắn nhìn cô gái ăn mặc rất khiêu gợi bên cạnh hỏi:
- Cô gái xinh đẹp này là?
Cô gái lễ độ đứng dậy chào:
- Tôi tên là Tiểu Kỳ, chào Bí thư Trương.
Vốn dĩ tối nay hắn định cùng Ô Dật Long ôn lại chuyện cũ, thế nhưng Ô Dật Long đã sắp xếp bữa ăn như thế này, Trương Nhất Phàm cũng không muốn làm phật lòng ai. Do đó, hai cô gái ngồi xuống, rất tùy ý, cũng không cần ranh giới gì cả.
Ô Dật Long chúc Trương Nhất Phàm một chén nói, Trương Nhất Phàm đi Kinh thành, mọi việc ở Vĩnh Lâm có thể tuyệt đối an tâm giao cho tôi, tôi sẽ nghe theo chỉ thị của ngài, làm cho mọi việc đều gọn gàng, êm xuôi.
Trương Nhất Phàm nâng chén:
- Ô thị trưởng là người có kinh nghiệm nhất ở Vĩnh Lâm, ông làm việc, tôi rất yên tâm! Hôm nay uống xong chén rượu này, hy vọng lần sau chúng ta có thể lại uống với nhau ở tỉnh thành.
Ô Dật Long liền cười:
- Nhất định, nhất định!
Hai người sau khi chạm chén, Tiền Trình lại cầm chén đứng lên:
- Bí thư Trương, hôm nay mới mời rượu ngài lần đầu, Tiền Trình tôi xin được kính ngài một chén để nhận lỗi. Đây là sự sơ suất của tôi, lẽ ra tôi nên sớm mời Bí thư Trương đến thị sát công việc, nhưng Bí thư Trương cứ bận suốt, cũng không có mấy thời gian đến thăm nơi tồi tàn này.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi không đến Cục tài chính, đó là sự tín nhiệm đối với cậu, cho nên cậu càng phải cố gắng làm tốt công việc.
Tiền Trình cười nói, đúng vậy, đúng vậy.
Tuy nhiên, tôi vẫn phải tạ tội với Bí thư Trương, thế này đi, tôi uống ba chén, ngài tùy ý.
Chén rượu này của Tiền Trình, Trương Nhất Phàm thấy nên uống, vì dù sao lão ta cũng nắm quyền quản lý tài chính của cả thành phố Vĩnh Lâm, do đó hắn gật đầu. Tôi sẽ uống hết chén rượu này, ông không cần phải uống ba chén nữa.
Tiền Trình nói, nên như thế, nên như thế.
Trương Nhất Phàm uống một hơi hết chén rượu, Tiền Trình thì uống liền ba chén thật. Hai cô gái vẫn giữ vẻ mặt cười ngồi nhìn hai người uống rượu.
Sau khi uống xong, Ô Dật Long cầm chén đứng lên:
- Liễu cục trưởng, chúng ta cùng uống một chén!
Liễu Hải nào dám tự cao:
- Thế này sao được, ngài ngồi xuống đã rồi nói, nếu không chén rượu này, tôi uống không nổi.
Trương Nhất Phàm hiểu suy nghĩ của Ô Dật Long, y đang cố tình làm vẻ để cho hắn thấy, đó cũng có thể xem như là một cách để thể hiện thái độ, quan điểm.
Liễu Hải rót liền ba chén rượu:
- Ô thị trưởng, tôi vốn dĩ định chờ để mời ngài, không ngờ ngài lại tranh mời trước rồi, tôi có lỗi. Ngài mời rượu thế này làm tôi thấy áy náy quá, Liễu Hải tôi là người bộc trực, không biết ăn nói. Thôi không nói nữa, tôi tự phạt ba chén, sau đó sẽ kính ngài một ly.
- Ây da, đừng có nghe lời Tiền Trình, tửu lượng của y tốt, sợ uống không đã, nên mượn cớ để tự rót cho mình đấy thôi.
Ô Dật Long nói vậy, nhưng cũng không ngăn Liễu Hải uống.
Liễu Hải uống liền ba chén, rồi lại tiếp tục mời Ô Dật Long. Lúc này, Diêu Mộ Tình đứng dậy nói:
- Chúng ta cùng Bí thư Trương uống rượu cũng không phải một lần hai lần, hôm nay tôi muốn chúc ngài một chén, chúc Bí thư Trương lần này lên kinh thành học tập thành công. Sau này con đường công danh rộng mở, thẳng tiến lên mây.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các cậu như thế này là chơi chiến thuật tiếp sức đây mà. Diêu tiểu thư, chén rượu này của cô, tôi nên uống, nhất định uống. Nhưng tôi muốn hỏi cô một câu, tối nay, cô rốt cục là đứng về phía ai??
Diêu Mộ Tình cười nũng nịu:
- Tôi không đứng về bên nào cả, tôi chỉ muốn chúc ngài một chén. Thế nào? Nếu Bí thư Trương thấy tôi chúc rượu không tốt, vậy để tiểu Kỳ chúc ngài vậy. Tuy nhiên, tửu lượng của tiểu Kỳ, đến tôi cũng không thể bì được. Nếu cô ấy mời rượu ngài, tôi sợ Bí thư Trương không đổ vì rượu thì cũng đổ vì cô ấy.
Tiền Trình nói:
- Rượu của Diêu tiểu thư, ngài dứt khoát nên uống. Phải uống. Nếu là tôi được cô ấy mời, thì dù có bị say bất tỉnh nhân sự, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Diêu Mộ Tình nói:
- Tiền Cục trưởng đúng là cái ba que, vậy ngài chờ đó, tôi mời Bí thư Trương xong sẽ chuốc rượu cho ngài.
Cô quay về phía Tiểu Kỳ nói:
- Tiểu Kỳ, cô cũng không được ngồi nhàn rỗi đâu, nếu như hôm nay Bí thư Trương và Ô Thị trưởng uống không được vui vẻ, thì tội của chúng ta lớn đó.
Tiểu Kỳ nghe vậy liền nâng chén:
- Vậy tôi cũng xin được cùng với Diêu Mộ Tình chúc Bí thư Trương một ly, không có ngài lại nói chúng tôi chơi chiến thuật uống tiếp sức.
Hai mỹ nữ, một người bên trái một người bên phải, cùng mời rượu Trương Nhất Phàm.
Ô Dật Long ở bên cạnh cười lớn:
- Tối nay nếu như hai cô có thể hạ đổ được Bí thư Trương, tôi sẽ có thưởng lớn.
Trương Nhất Phàm che miệng chén:
- Lẽ nào tối nay là tiệc Hồng Môn? Nhất định phải chuốc say tôi mới được?
Ồ không, chỉ là người đẹp chúc rươu, ngài càng nên thể hiện khí phách anh hùng, không nên từ chối. Diêu Tiểu Thư và Tiểu Kỳ đều là những mỹ nhân đẹp thứ nhất thứ nhì ở Vĩnh Lâm, nếu là người bình thường, tôi làm sao dám để họ làm phiền ngài đúng không? Cổ nhân có câu: khó nhất là nợ ân tình của mỹ nhân, cho nên hôm nay, ngài không được làm mất hứng đấy nhé!
Tiền Trình cũng họa theo, Ô Thị trưởng nói đúng, tối nay Bí thư Trương ngài cứ uống thoải mái, uống xong chúng ta đi hát vài bài, cho hơi rượu bay hết rồi về.
Trương Nhất Phàm nói: Tôi cũng không có vợ ở đây, làm sao phải đợi hơi rượu bay hết mới về?
Không ngờ Cục trưởng Tiền lại còn quản nghiêm hơn cả vợ nữa. haha…
Tất cả mọi người đều cười vui vẻ, Tiền Trình cũng cười sảng khoái.
Sau đó hai cô gái mặc kệ, để cho Trương Nhất Phàm nhất định phải uống hết chén rượu, hai người đã đứng rất lâu, chân đều tê cứng rồi.
Trương Nhất Phàm nói:
- Được, uống thì uống! Hai người đẹp đã có nhã ý mời rượu, tôi không thể không nể mặt!
Uống xong chén rượu, hắn liền nói:
- Được rồi, chén rượu này tôi đã uống hết, tiếp theo đến lượt Ô thị trưởng thể hiện. Nếu các cô làm cho Thị trưởng Ô uống đổ, Diêu tiểu thư, tôi sẽ đáp ứng một việc của cô, lúc nào cô yêu cầu, tôi sẽ đáp ứng ngay lúc đó. Nếu như lúc đó tôi không ở Vĩnh Lâm, thì cô đi tìm Thị trưởng Ô, dù sao cũng là việc công, là Vĩnh Lâm nợ ân tình của cô, để Thị trưởng Ô trả thì cũng vậy thôi.
Ô Dật Long hỏi là việc gì? Trương Nhất Phàm nói, đó là khi Diêu tiểu thư thu hút công ty Daewoo, tôi đã đồng ý yêu cầu của cô ấy. Việc này bây giờ đã thành rồi, Ô Thị trưởng, tôi sẽ chuyển lời hứa này cho ngài thực hiện. Chỉ cần là sai lầm không phạm vào nguyên tắc, tôi sẽ không quan tâm, cho nên nếu phạm sai lầm thì đó cũng là việc của ông.
Ô Dật Long nói như vậy không được, việc ngài hứa với người khác, làm sao có thể để cho tôi làm được? Như vậy chẳng phải là đùn đẩy trách nhiệm hay sao? Oan có đầu, nợ có chủ, ngài ngang dọc đều không quản như thế không được, không được.
Diêu Mộ Tình cũng không vui:
- Bí thư Trương, tôi bây giờ đã hiểu tại sao người dân lại nói chính phủ như vậy rồi.
Nói như thế nào?
Diêu Mộ Tình cười, nói tôi không dám nói đâu.
Ô Dật Long liền nói:
- Bí thư Trương sẽ miễn hết tội cho cô! Nói đi!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, hôm nay những lời trên bàn rượu, tất cả đều không tính! Cô cứ nói đi, chúng ta sẽ coi như là lời nói vui thôi. Tôi cũng muốn biết chính phủ trong mắt người dân như thế nào. Làm người phải biết khiêm tốn, nghe góp ý mà.
Diêu Mộ Tình lúc này mới nói: Tôi cũng là xem trên mạng thôi, họ bình luận về các cán bộ của chính phủ như thế này!
Dân chúng tự hỏi, tại sao không thể thắng được chính phủ? Nguyên nhân là: Nếu cậu nói lý với chính phủ, chính phủ sẽ giở trò lưu manh với cậu; Nếu cậu giở trò lưu manh, chính phủ sẽ mang luật pháp ra để trị; Nếu cậu dùng luật pháp, chính phủ sẽ dùng chính trị để đối phó với cậu; Nếu cậu dùng chính trị, chính phủ sẽ thuyết bài tình hình đất nước; Nếu cậu nói chuyện tình hình đất nước, chính phủ sẽ nói về quan hệ quốc tế; Nếu cậu nói về quan hệ quốc tế, chính phủ sẽ giảng bài về văn hóa cho cậu nghe; Nếu cậu nói đến văn hóa, chính phủ sẽ nói về Khổng Tử; Nếu cậu đề cập đến Khổng tử, chính phủ sẽ giảng về Lão Tử; Nếu cậu nói về Lão Tử, chính phủ sẽ giả ngốc lờ đi!
Diêu Mộ Tình nói xong, Trương Nhất Phàm nhìn Ô Dật Long:
- Ô Thị trưởng, việc Diêu tiểu thư nói là chính phủ, là chuyện của ông, người ở dưới ông có như thế này không?
Ô Dật Long cười:
- Người dân đúng là không đấu lại được chính phủ, nhưng họ không biết chính phủ cũng phải chịu lép vế trước thành ủy, chúng tôi đều phải giả ngốc trước các vị lãnh đạo đảng đấy thôi.
Tuy nhiên Bí thư Trương ngài yên tâm, từ nay về sau ai dám giả ngốc trước mặt nhân dân, tôi sẽ cho kẻ đó biến thành Tôn Tử!
- Ha ha.
Tất cả mấy người đều không kìm nổi liền cười phá lên. Trương Nhất Phàm thầm nghĩ: Ô Dật Long, con người này quả thật có sức chi phối lớn. Vĩnh Lâm giao cho y, hẳn là có thể yên tâm được.
/1313
|