Nghe nói tối nay bọn họ sẽ xã giao với một đạo diễn và một nhà sản xuất nổi tiếng trong giới điện ảnh, nhà sản xuất này rất có tiếng tăm, rất có thế lực, đồng thời cũng là bạn của giám đốc đài.
Còn vị đạo diễn kia cũng rất nổi danh, nghe nói tuổi còn khá trẻ. Hai người này vừa tới thủ đô, giám đốc đài liền dẫn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn cùng một cô gái nữa đến tiếp đón bọn họ.
Ba người họ đều rất đẹp, Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn thì không cần bàn đến, còn cô gái kia thì ăn mặt rất gợi cảm. Cô ta mặc áo hai dây ngực trễ, không chỉ lộ ra rãnh ngực có thể hấp dẫn bất kỳ gã đàn ông nào, mà còn cả quá nửa cặp tuyết lê kia nữa.
Cô ta tên là Hạ Nhu Nhu, rất nhiều đồng nghiệp nam trong đài vẫn thầm khát khao cô ta. Lưu Hiểu Hiên thật không hiểu nổi, cô Nhu Nhu này năm nay mới hai mươi ba, mà dáng người quả thật đáng kinh ngạc. Bộ ngực lớn căng tròn như vậy chắc cũng gây không ít khó khăn cho cô ta.
Có điều, cô nghe nhiều người bàn tán, bộ ngực ấy chỉ là đồ giả, nhờ thẩm mỹ mới lớn như vậy. So ra thì ngực Tiểu Mẫn vẫn còn kém nhiều.
Trong tình trạng mỹ nữ vô số như vậy, Lưu Hiểu Hiên cũng cảm thấy rất áp lực. Cái cô có thể dựa vào cũng chỉ có tố chất vững vàng cùng kinh nghiệm lâu năm mà thôi. Ở tuổi này cô căn bản không thể nào so được với đám tiểu yêu tinh ấy nữa.
Hơn nữa con gái thời nay dám làm dám chịu, dám nghĩ dám lộ, cái gì cũng dám làm. Bọn họ thậm chí nửa đêm cũng dám đến gõ cửa nhà giám đốc dâng lên lễ vật ấm áp nhất.
Trong ba người, Lưu Hiểu Hiên có danh tiếng nhất, thời cô còn ở Hồ Nam đã có rất nhiều người hâm mộ rồi. Tỷ suất xem của đài truyền hình Hồ Nam trước giờ vẫn luôn dẫn đầu trong lĩnh vực truyền hình vệ tinh của các địa phương trên cả nước.
Có lẽ cái nhà đài coi trọng chính là điểm này của cô, chính điều này đã phá lệ giúp cô được nhận chương trình. Ai ngờ sau khi chương trình phát sóng, phản ứng của khán giả khá tốt, vì thế, Lưu Hiểu Hiên dần khẳng định được vị trí của chính mình.
Chẳng qua, thời gian cô đến chưa lâu, mà mức độ cạnh tranh lại khốc liệt như vậy, nên cô cũng chỉ có thể cố gắng bảo toàn lãnh địa của mình mà thôi. Nhìn sang hai tiểu yêu tinh kia, người này gợi cảm hơn người kia, người kia lại xinh đẹp hơn người này, cô hiểu rằng, cả hai người họ đều đang thầm cạnh tranh nhau.
Lưu Hiểu Hiên không có hứng thú tham gia vàonhững việc này. Cái bọn họ đang âm thầm tranh đấu chính là một chương trình mới nhà đài đang chuẩn bị làm, vị trí MC cho chương trình này đã trở thành mục tiêu giành giật của rất nhiều người.
Tiểu Mẫn cũng muốn vị trí này, lúc cô ta trông thấy Hạ Nhu Nhu, liền thì thầm, biết trước con hồ tinh này cũng ở đây thì mình đã chẳng thèm đến.
Tuy nói như vậy nhưng cô ta cũng không thể không đi. Nếu tỏ ra quá thanh cao thì giám đốc sẽ tức giận mà vùi dập cô ta, thế là hết. Bởi vậy, ba người họ đi theo giám đốc đến khách sạn Kiến Quốc sang trọng bậc nhất Bắc Kinh.
Trong phòng bao, Lưu Hiểu Hiên trông thấy hai nhân vật tai to mặt lớn trong giới điện ảnh. Nhà sản xuất phim đã gần năm mươi tuổi, còn tay đạo diễn kia chắc chỉ ngoài ba mươi.
Thời điểm gặp mặt, giám đốc đài đứng ra giới thiệu để bọn họ làm quen với nhau. Sau đó ông ta chỉ vào ba mỹ nữ đứng bên cạnh nói:
- Các cô ấy là Hiểu Hiên, Tiểu Mẫn, Nhu Nhu.
Nhà sản xuất phim nhìn ba vị đại mỹ nữ trước mặt, ánh mắt có chút kỳ lạ. Ánh nhìn của lão ta dừng lại bộ ngực đầy đặn của Nhu Nhu, trên mặt hiện rõ khát khao muốn chơi đùa với chúng. Nhưng rồi, lão nhìn sang Lưu Hiểu Hiên, cười lớn nói:
- Cô Hiểu Hiên, danh tiếng của cô tôi ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy! Ha ha...
Điệu cười của lão nghe thật thô lỗ. Lưu Hiểu Hiên chỉ có thể thầm nhăn mặt nhíu mày, nhưng bề ngoài vẫn khiêm tốn nói:
- Thật không dám, không dám. Đều nhờ giám đốc chúng tôi quan tâm cất nhắc, không phải công của một mình tôi đâu ạ.
Giám đốc đài nói:
- Ấy, đừng nói vậy. Hiểu Hiên thật sự rất giỏi mà, từ lúc ở Hồ Nam đến đây, đã nhận được sự yêu mến của rất nhiều khán giả. Xã hội bây giờ kinh tế thị trường, ai thu hút được người xem, người ấy sẽ có thị trường thôi.
Mấy người họ đều hùa theo, giám đốc đài nói rất hay, nói rất phải.
Nhu Nhu và Tiểu Mẫn đều không phục, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt. Tay sản xuất hình như rất chú ý đến Lưu Hiểu Hiên, lão bắt tay cô rồi kéo cô lại gần, nói:
- Hôm nay cô ngồi đây đi, các vị đừng để bụng nhé. Ha ha...
Lão giám đốc thấy ông bạn hình như có ý với Lưu Hiểu Hiên, liền nói:
- Hiểu Hiên, em cứ ngồi đó đi!
Vì vậy, Lưu Hiểu Hiên an vị ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất. Tiểu Mẫn ngồi giữa giám đốc và đạo diễn, còn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu thấy vậy chu môi:
- Vậy còn em ngồi đâu?
Giám đốc nói, em tự chọn đi!
“Trái bom nhỏ” dĩ nhiên muốn ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất nhất, nhưng Lưu Hiểu Hiên đã ngồi đó rồi, nên cô ta thấy rất khó chịu. “Bà cô này dựa vào cái gì mà ngồi đó chứ? Mình có chỗ nào kém cô ta đâu.”
Cô ta cố ý ưỡn ngực, Lưu Hiểu Hiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, bên trong chiếc váy ngắn hai dây, cô ta không mặc đồ lót. Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy có chút chán ghét.
Chỉ là ra ngoài xã giao thôi, cũng không phải đi bán thân, có cần bạt mạng như vậy không?
Đài truyền hình trung ương dù sao cũng không phải một đơn vị nhỏ, cũng không hỗn loạn như giới giải trí, cùng lắm cũng chỉ phải đi tiếp rượu, sẽ không xảy ra mấy chuyện lộn xộn này nọ. Bởi vậy, Lưu Hiểu Hiên mới dám cùng họ đến chỗ xã giao thế này.
Giám đốc đài nhìn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu, cười nói:
- Phải đấy, em cứ ngồi chỗ đạo diễn đi, tiếp cậu ấy chu đáo vào nhé. Nếu tối nay cậu ấy không thoải mái, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Thật ra thì, lão giám đốc thích những cô gái trưởng thành, điềm đạm. “Trái bom nhỏ” này tuy rằng rất quyến rũ, nhưng lại quá phô bày bản thân, người có tuổi như ông ta, tự nhiên sẽ không thích kiểu trẻ trung thế này.
Nếu không có vị đạo diễn kia đi cùng, hôm nay ông ta cũng không định gọi “trái bom nhỏ” này đến đây.
Sáu người đều đã yên vị, tay sản xuất hình như rất thích mẫu phụ nữ trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, từ đầu đến cuối nhiệt tình tán gẫu với cô, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Giám đốc đài nói:
- Anh không được đục khoét gì đâu đấy. Hiểu Hiên giờ là ngôi sao mới của đài chúng tôi rồi, vừa mới nhận chương trình đã đạt tỷ suất xem cao ngất ngưởng.
Tay sản xuất đáp:
- Tôi nào dám đục khoét nhà anh chứ, cho dù có dám thì cô Hiểu Hiên đây cũng chưa chắc đã đồng ý. Tấm kim bài của đài truyền hình các anh, ai động vào được chứ?
Vị đạo diễn kia cũng không chịu kém, có “trái bom nhỏ” gợi cảm chết người bên cạnh thế kia mà. Ban nãy, lúc ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý, cô ta kéo váy lên một chút, váy đã ngắn bị cô ta kéo lên như vậy, thì quả là hay rồi.
Ánh mắt tay đạo diễn trở nên kỳ dị, gã biết trong ba cô gái này, kẻ dễ dụ lên giường nhất, không cô ta thì còn ai vào đây nữa.
Mắt thấy hai ông anh đều thích dạng điềm đạm, trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, gã liền nâng ly rượu lên nói:
- Nào, giám đốc, sản xuất cùng ba vị mỹ nữ, chúng ta cạn một ly trước đã, rồi hẵng từ từ nói chuyện!
Vậy nên mọi người đều nâng ly, Lưu Hiểu Hiên hơi cau mày, cầu cứu giám đốc:
- Hôm nay em không uống được rượu.
Thực ra, cô không phải không thể uống, chỉ là lúc nãy ở đài truyền hình, cô đã nói dối với giám đốc là mình không khỏe rồi.
Nếu giờ lại uống rượu thì chẳng phải lộ chân tướng hay sao?
Hơn nữa giám đốc đài cũng hiểu, phụ nữ tháng nào cũng có vài ngày như vậy.
Vì thế, ông ta vẫn quan tâm mà nói đỡ cho cô:
- Em không uống được thì cũng phải thể hiện thành ý một chút. Phải nể mặt vị sản xuất này chứ.
Tay sản xuất nghe vậy liền hiểu, ngoác miệng cười với cô, ánh mắt tà ác liếc xuống chiếc váy ngắn của cô, hoài nghi hỏi:
- Cô Hiểu Hiên không khỏe thật, hay là không nể mặt tôi thế? Cũng thật trùng hợp quá đi. Cô cố ý phải không!
Hành động này của tay sản xuất khiến cô thấy buồn nôn.
Hơn nữa lão còn đắc ý nói::
- Cô đừng gạt người khác chứ? Tôi cũng nhìn ra được, có thực là không khỏe hay không?
Lưu Hiểu Hiên biến sắc, giám đốc đài phải đứng ra dàn xếp:
- Được rồi, được rồi, Hiểu Hiên, em có thành ý một chút đi, nể mặt mọi người chút.
Lưu Hiểu Hiên làm ra vẻ miễn cưỡng nâng ly rượu lên, cụng với một người. Lúc cô uống rượu, ánh mắt của tay sản xuất lại hướng về phía bộ ngực phập phồng của cô. Tất cả những điều này, cô hoàn toàn không biết.
Sau khi “trái bom nhỏ” sảng khoái uống xong ly rượu, cô ta lập tức rót tiếp, đặt ly rượu vào tay lão sản xuất, nói:
- Chị Hiểu Hiên hôm nay không khỏe, em tiếp anh uống rượu vậy, em thì lại rất khỏe đấy.
Giám đốc liền nói:
- Nhu Nhu, em không được lạnh nhạt với đạo diễn đâu đấy!
Nhu Nhu thản nhiên cười đáp:
- Không vấn đề, hai người một lúc, em đối phó được hết!
Lão sản xuất liền nở nụ cười tà ác.
- Em thực sự lợi hại như vậy sao, có thể đối phó được với cả hai chúng tôi sao?
Nhu Nhu đáp:
- Không tin thử xem, không đối phó nổi hai người, thì hai người đối phó lại em!
- Ha ha...
Trong phòng bao vang lên một trận cười lớn.
Lưu Hiểu Hiên vẫn ngồi yên một chỗ không dám động đậy, vì không mặc quần lót nên cô cảm thấy thiếu tự nhiên. Hơn nữa, cô còn kẹp chặt hai chân, như thể sợ không cẩn thận chút, ánh mắt ai đó sẽ theo khe váy mà chui vào trong.
Nhiệt độ trong phòng bao rất lạnh, từng đợt gió vù vù thổi dọc theo đùi, khiến nơi đó cũng lạnh run, giống như có thứ gì đó không ngừng chui vào.
Trương Nhất Phàm từ chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên đến thẳng khách sạn Kiến Quốc gặp Thẩm Kế Văn.
Đã rất lâu không gặp anh ta, tiểu tử này có vẻ khiêm tốn đi rất nhiêu, không còn dáng vẻ tùy tiện cùng hống hách như trước kia nữa. Có lẽ được làm cha rồi nên người cũng trưởng thành hơn.
- Sao lại đến đây ăn cơm?
- Mẹ kiếp, anh đến rồi à, có thể để anh đến những nơi thấp kém được sao? Khách sạn Kiến Quốc này không tệ đâu, đi nào, tối nay em sẽ khiến anh thích thú giữa chốn thiên thượng nhân gian.
Trương Nhất Phàm hoài nghi nhìn anh ta.
- Có phải bà xã sinh nên cậu lại thèm đúng không?
Thẩm Kế Văn buồn bực đáp:
- Đừng nhắc đến nữa, sinh con gái, cũng là ý trời cả.
- Đã là thời nào rồi còn trọng nam khinh nữ?
Trương Nhất Phàm chỉ mỉm cười, cảm thấy có chút khó tin. Sau đó, hai người đi thẳng vào khách sạn Kiến Quốc.
Còn vị đạo diễn kia cũng rất nổi danh, nghe nói tuổi còn khá trẻ. Hai người này vừa tới thủ đô, giám đốc đài liền dẫn Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn cùng một cô gái nữa đến tiếp đón bọn họ.
Ba người họ đều rất đẹp, Lưu Hiểu Hiên và Tiểu Mẫn thì không cần bàn đến, còn cô gái kia thì ăn mặt rất gợi cảm. Cô ta mặc áo hai dây ngực trễ, không chỉ lộ ra rãnh ngực có thể hấp dẫn bất kỳ gã đàn ông nào, mà còn cả quá nửa cặp tuyết lê kia nữa.
Cô ta tên là Hạ Nhu Nhu, rất nhiều đồng nghiệp nam trong đài vẫn thầm khát khao cô ta. Lưu Hiểu Hiên thật không hiểu nổi, cô Nhu Nhu này năm nay mới hai mươi ba, mà dáng người quả thật đáng kinh ngạc. Bộ ngực lớn căng tròn như vậy chắc cũng gây không ít khó khăn cho cô ta.
Có điều, cô nghe nhiều người bàn tán, bộ ngực ấy chỉ là đồ giả, nhờ thẩm mỹ mới lớn như vậy. So ra thì ngực Tiểu Mẫn vẫn còn kém nhiều.
Trong tình trạng mỹ nữ vô số như vậy, Lưu Hiểu Hiên cũng cảm thấy rất áp lực. Cái cô có thể dựa vào cũng chỉ có tố chất vững vàng cùng kinh nghiệm lâu năm mà thôi. Ở tuổi này cô căn bản không thể nào so được với đám tiểu yêu tinh ấy nữa.
Hơn nữa con gái thời nay dám làm dám chịu, dám nghĩ dám lộ, cái gì cũng dám làm. Bọn họ thậm chí nửa đêm cũng dám đến gõ cửa nhà giám đốc dâng lên lễ vật ấm áp nhất.
Trong ba người, Lưu Hiểu Hiên có danh tiếng nhất, thời cô còn ở Hồ Nam đã có rất nhiều người hâm mộ rồi. Tỷ suất xem của đài truyền hình Hồ Nam trước giờ vẫn luôn dẫn đầu trong lĩnh vực truyền hình vệ tinh của các địa phương trên cả nước.
Có lẽ cái nhà đài coi trọng chính là điểm này của cô, chính điều này đã phá lệ giúp cô được nhận chương trình. Ai ngờ sau khi chương trình phát sóng, phản ứng của khán giả khá tốt, vì thế, Lưu Hiểu Hiên dần khẳng định được vị trí của chính mình.
Chẳng qua, thời gian cô đến chưa lâu, mà mức độ cạnh tranh lại khốc liệt như vậy, nên cô cũng chỉ có thể cố gắng bảo toàn lãnh địa của mình mà thôi. Nhìn sang hai tiểu yêu tinh kia, người này gợi cảm hơn người kia, người kia lại xinh đẹp hơn người này, cô hiểu rằng, cả hai người họ đều đang thầm cạnh tranh nhau.
Lưu Hiểu Hiên không có hứng thú tham gia vàonhững việc này. Cái bọn họ đang âm thầm tranh đấu chính là một chương trình mới nhà đài đang chuẩn bị làm, vị trí MC cho chương trình này đã trở thành mục tiêu giành giật của rất nhiều người.
Tiểu Mẫn cũng muốn vị trí này, lúc cô ta trông thấy Hạ Nhu Nhu, liền thì thầm, biết trước con hồ tinh này cũng ở đây thì mình đã chẳng thèm đến.
Tuy nói như vậy nhưng cô ta cũng không thể không đi. Nếu tỏ ra quá thanh cao thì giám đốc sẽ tức giận mà vùi dập cô ta, thế là hết. Bởi vậy, ba người họ đi theo giám đốc đến khách sạn Kiến Quốc sang trọng bậc nhất Bắc Kinh.
Trong phòng bao, Lưu Hiểu Hiên trông thấy hai nhân vật tai to mặt lớn trong giới điện ảnh. Nhà sản xuất phim đã gần năm mươi tuổi, còn tay đạo diễn kia chắc chỉ ngoài ba mươi.
Thời điểm gặp mặt, giám đốc đài đứng ra giới thiệu để bọn họ làm quen với nhau. Sau đó ông ta chỉ vào ba mỹ nữ đứng bên cạnh nói:
- Các cô ấy là Hiểu Hiên, Tiểu Mẫn, Nhu Nhu.
Nhà sản xuất phim nhìn ba vị đại mỹ nữ trước mặt, ánh mắt có chút kỳ lạ. Ánh nhìn của lão ta dừng lại bộ ngực đầy đặn của Nhu Nhu, trên mặt hiện rõ khát khao muốn chơi đùa với chúng. Nhưng rồi, lão nhìn sang Lưu Hiểu Hiên, cười lớn nói:
- Cô Hiểu Hiên, danh tiếng của cô tôi ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy! Ha ha...
Điệu cười của lão nghe thật thô lỗ. Lưu Hiểu Hiên chỉ có thể thầm nhăn mặt nhíu mày, nhưng bề ngoài vẫn khiêm tốn nói:
- Thật không dám, không dám. Đều nhờ giám đốc chúng tôi quan tâm cất nhắc, không phải công của một mình tôi đâu ạ.
Giám đốc đài nói:
- Ấy, đừng nói vậy. Hiểu Hiên thật sự rất giỏi mà, từ lúc ở Hồ Nam đến đây, đã nhận được sự yêu mến của rất nhiều khán giả. Xã hội bây giờ kinh tế thị trường, ai thu hút được người xem, người ấy sẽ có thị trường thôi.
Mấy người họ đều hùa theo, giám đốc đài nói rất hay, nói rất phải.
Nhu Nhu và Tiểu Mẫn đều không phục, nhưng lại không dám thể hiện ra mặt. Tay sản xuất hình như rất chú ý đến Lưu Hiểu Hiên, lão bắt tay cô rồi kéo cô lại gần, nói:
- Hôm nay cô ngồi đây đi, các vị đừng để bụng nhé. Ha ha...
Lão giám đốc thấy ông bạn hình như có ý với Lưu Hiểu Hiên, liền nói:
- Hiểu Hiên, em cứ ngồi đó đi!
Vì vậy, Lưu Hiểu Hiên an vị ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất. Tiểu Mẫn ngồi giữa giám đốc và đạo diễn, còn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu thấy vậy chu môi:
- Vậy còn em ngồi đâu?
Giám đốc nói, em tự chọn đi!
“Trái bom nhỏ” dĩ nhiên muốn ngồi giữa giám đốc và tay sản xuất nhất, nhưng Lưu Hiểu Hiên đã ngồi đó rồi, nên cô ta thấy rất khó chịu. “Bà cô này dựa vào cái gì mà ngồi đó chứ? Mình có chỗ nào kém cô ta đâu.”
Cô ta cố ý ưỡn ngực, Lưu Hiểu Hiên kinh ngạc phát hiện ra rằng, bên trong chiếc váy ngắn hai dây, cô ta không mặc đồ lót. Nhìn thấy cảnh này, cô cảm thấy có chút chán ghét.
Chỉ là ra ngoài xã giao thôi, cũng không phải đi bán thân, có cần bạt mạng như vậy không?
Đài truyền hình trung ương dù sao cũng không phải một đơn vị nhỏ, cũng không hỗn loạn như giới giải trí, cùng lắm cũng chỉ phải đi tiếp rượu, sẽ không xảy ra mấy chuyện lộn xộn này nọ. Bởi vậy, Lưu Hiểu Hiên mới dám cùng họ đến chỗ xã giao thế này.
Giám đốc đài nhìn “trái bom nhỏ” Nhu Nhu, cười nói:
- Phải đấy, em cứ ngồi chỗ đạo diễn đi, tiếp cậu ấy chu đáo vào nhé. Nếu tối nay cậu ấy không thoải mái, em phải chịu trách nhiệm đấy.
Thật ra thì, lão giám đốc thích những cô gái trưởng thành, điềm đạm. “Trái bom nhỏ” này tuy rằng rất quyến rũ, nhưng lại quá phô bày bản thân, người có tuổi như ông ta, tự nhiên sẽ không thích kiểu trẻ trung thế này.
Nếu không có vị đạo diễn kia đi cùng, hôm nay ông ta cũng không định gọi “trái bom nhỏ” này đến đây.
Sáu người đều đã yên vị, tay sản xuất hình như rất thích mẫu phụ nữ trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, từ đầu đến cuối nhiệt tình tán gẫu với cô, nói hết chuyện này đến chuyện khác. Giám đốc đài nói:
- Anh không được đục khoét gì đâu đấy. Hiểu Hiên giờ là ngôi sao mới của đài chúng tôi rồi, vừa mới nhận chương trình đã đạt tỷ suất xem cao ngất ngưởng.
Tay sản xuất đáp:
- Tôi nào dám đục khoét nhà anh chứ, cho dù có dám thì cô Hiểu Hiên đây cũng chưa chắc đã đồng ý. Tấm kim bài của đài truyền hình các anh, ai động vào được chứ?
Vị đạo diễn kia cũng không chịu kém, có “trái bom nhỏ” gợi cảm chết người bên cạnh thế kia mà. Ban nãy, lúc ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý, cô ta kéo váy lên một chút, váy đã ngắn bị cô ta kéo lên như vậy, thì quả là hay rồi.
Ánh mắt tay đạo diễn trở nên kỳ dị, gã biết trong ba cô gái này, kẻ dễ dụ lên giường nhất, không cô ta thì còn ai vào đây nữa.
Mắt thấy hai ông anh đều thích dạng điềm đạm, trưởng thành như Lưu Hiểu Hiên, gã liền nâng ly rượu lên nói:
- Nào, giám đốc, sản xuất cùng ba vị mỹ nữ, chúng ta cạn một ly trước đã, rồi hẵng từ từ nói chuyện!
Vậy nên mọi người đều nâng ly, Lưu Hiểu Hiên hơi cau mày, cầu cứu giám đốc:
- Hôm nay em không uống được rượu.
Thực ra, cô không phải không thể uống, chỉ là lúc nãy ở đài truyền hình, cô đã nói dối với giám đốc là mình không khỏe rồi.
Nếu giờ lại uống rượu thì chẳng phải lộ chân tướng hay sao?
Hơn nữa giám đốc đài cũng hiểu, phụ nữ tháng nào cũng có vài ngày như vậy.
Vì thế, ông ta vẫn quan tâm mà nói đỡ cho cô:
- Em không uống được thì cũng phải thể hiện thành ý một chút. Phải nể mặt vị sản xuất này chứ.
Tay sản xuất nghe vậy liền hiểu, ngoác miệng cười với cô, ánh mắt tà ác liếc xuống chiếc váy ngắn của cô, hoài nghi hỏi:
- Cô Hiểu Hiên không khỏe thật, hay là không nể mặt tôi thế? Cũng thật trùng hợp quá đi. Cô cố ý phải không!
Hành động này của tay sản xuất khiến cô thấy buồn nôn.
Hơn nữa lão còn đắc ý nói::
- Cô đừng gạt người khác chứ? Tôi cũng nhìn ra được, có thực là không khỏe hay không?
Lưu Hiểu Hiên biến sắc, giám đốc đài phải đứng ra dàn xếp:
- Được rồi, được rồi, Hiểu Hiên, em có thành ý một chút đi, nể mặt mọi người chút.
Lưu Hiểu Hiên làm ra vẻ miễn cưỡng nâng ly rượu lên, cụng với một người. Lúc cô uống rượu, ánh mắt của tay sản xuất lại hướng về phía bộ ngực phập phồng của cô. Tất cả những điều này, cô hoàn toàn không biết.
Sau khi “trái bom nhỏ” sảng khoái uống xong ly rượu, cô ta lập tức rót tiếp, đặt ly rượu vào tay lão sản xuất, nói:
- Chị Hiểu Hiên hôm nay không khỏe, em tiếp anh uống rượu vậy, em thì lại rất khỏe đấy.
Giám đốc liền nói:
- Nhu Nhu, em không được lạnh nhạt với đạo diễn đâu đấy!
Nhu Nhu thản nhiên cười đáp:
- Không vấn đề, hai người một lúc, em đối phó được hết!
Lão sản xuất liền nở nụ cười tà ác.
- Em thực sự lợi hại như vậy sao, có thể đối phó được với cả hai chúng tôi sao?
Nhu Nhu đáp:
- Không tin thử xem, không đối phó nổi hai người, thì hai người đối phó lại em!
- Ha ha...
Trong phòng bao vang lên một trận cười lớn.
Lưu Hiểu Hiên vẫn ngồi yên một chỗ không dám động đậy, vì không mặc quần lót nên cô cảm thấy thiếu tự nhiên. Hơn nữa, cô còn kẹp chặt hai chân, như thể sợ không cẩn thận chút, ánh mắt ai đó sẽ theo khe váy mà chui vào trong.
Nhiệt độ trong phòng bao rất lạnh, từng đợt gió vù vù thổi dọc theo đùi, khiến nơi đó cũng lạnh run, giống như có thứ gì đó không ngừng chui vào.
Trương Nhất Phàm từ chỗ ở của Lưu Hiểu Hiên đến thẳng khách sạn Kiến Quốc gặp Thẩm Kế Văn.
Đã rất lâu không gặp anh ta, tiểu tử này có vẻ khiêm tốn đi rất nhiêu, không còn dáng vẻ tùy tiện cùng hống hách như trước kia nữa. Có lẽ được làm cha rồi nên người cũng trưởng thành hơn.
- Sao lại đến đây ăn cơm?
- Mẹ kiếp, anh đến rồi à, có thể để anh đến những nơi thấp kém được sao? Khách sạn Kiến Quốc này không tệ đâu, đi nào, tối nay em sẽ khiến anh thích thú giữa chốn thiên thượng nhân gian.
Trương Nhất Phàm hoài nghi nhìn anh ta.
- Có phải bà xã sinh nên cậu lại thèm đúng không?
Thẩm Kế Văn buồn bực đáp:
- Đừng nhắc đến nữa, sinh con gái, cũng là ý trời cả.
- Đã là thời nào rồi còn trọng nam khinh nữ?
Trương Nhất Phàm chỉ mỉm cười, cảm thấy có chút khó tin. Sau đó, hai người đi thẳng vào khách sạn Kiến Quốc.
/1313
|