Trương Nhất Phàm đang ở trong phòng làm việc xem bảng báo cáo của ngày hôm qua, hiện tại mỗi ngày đều có các số liệu báo cáo được gửi tới từ các thị trấn, Trương Nhất Phàm đều tự mình xem qua một lần.
Số liệu ngày hôm nay không có gì thay đổi so với ngày hôm qua, trên báo cáo không có điều gì mới mẻ về tình hình bệnh dịch. Trong khoảng thời gian này, những người bị chuẩn đoán bệnh Sars ngày càng ít, cho dù là có thì cũng được chữa trịnói chung là không chết người. Trừ phi người này trên đường đưa tới đã nặng, bệnh viện không cứu chữa được.
Vừa mới nhìn báo cáo, Vương Bác đã điện thoại tới. Anh ta trực tiếp gọi điện thoại tới bộ chỉ huy văn phòng, Trương Nhất Phàm nhấc điện thoại nghe thấy giọng của Vương Bác, hắn hỏi,
- Cục trưởng Vương, có tình hình gì mới sao?
Vương Bác nghe được giọng của Trương Nhất Phàm, lại có vài phần kích động.
- Chủ tịch tỉnh Trương, Lã Cường bị đưa vào khu cách ly.
- Cái gì? Lã Cường bị nhiễm bệnh?
Nghe nói vậy, lòng Trương Nhất Phàm trầm xuống, Tống Thúy Bình vừa đi, Lã Cường lại bị nhiễm bệnh, đây là một bi kịch rất lớn.
Tuy nhiên, nguy cơ Lã Cường bị nhiễm bệnh rất lớn, bởi vì anh ta ở khu cách ly lâu như vậy,này tiếp xúc gần gũi với người bệnh nhiều lần. Mà khi đi ra, bác sĩ kiểm tra qua, Lã Cường không có vấn đề gì, việc này ai nói được rõ ràng? Không lẽ là sau khi đi bị nhiễm bệnh?
Vương Bác cũng không thể khẳng định, chỉ đáp:
- Tôi đang ở dưới xã, thị trấn chấp hành nhiệm vụ, khi trở về anh ta đã bị đưa vào khu cách ly. Nghe nói đã bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm nghe nói như vậy, có chút không hài lòng,
- Anh là công an, việc này cũng có thể nghe nói? Rốt cục xác định là có phải bị lây nhiễm hay không, bị từ khi nào?
Vương Bác nói:
- Ngày hôm qua, buổi sáng hôm qua đã bị đưa vào, cùng với anh ta còn có thư ký tiểu Từ của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.
Trương Nhất Phàm không có ấn tượng gì đối với tiểu Từ.
Một là thư ký Tống Thúy Bình, một là chồng của cô, hai người tiếp xúc với cô nhiều nhất, rất có khả năng. Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện ra một điểm đáng ngờ, lại nhìn báo cáo của huyện Sa đưa tới một lần nữa, trên báo cáo không thấy nói đến chuyện tăng thêm hai người bệnh, thực hư chuyện này là như nào. Đây là có ý gì?
Sự việc lớn như vậy cũng có thể quên sao?
Đám khốn khiếp này làm việc như thế nào vậy?
Hắn càng ngày càng không hài lòng về bộ máy làm việc và thái độ của huyện Sa, Tào Lương Kỳ này là làm việc như thế nào? Anh ta ở huyện Sa chẳng lẽ cũng chỉ đề trang trí sao?
Số liệu quan trọng như vậy cũng có thể quên?
Vương Bác nghe được giọng điệu bất mãn của Trương Nhất Phàm trong điện thoại, lập tức cung kính nói:
- Chuyện này tôi đi thăm dò một chút.
Lúc này, Đằng Phi gõ cửa từ bên ngoài,
- Chủ tịch tỉnh, có chuyện quan trọng.
Nhìn bộ dáng vội vã của Đằng Phi, Trương Nhất Phàm không đành lòng nhíu nhíu mày, Đằng Phi này vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hắn cúp điện thoại,
- Chuyện gì?
Đằng Phi không quan tâm đến việc ông chủ không hài lòng, vội vàng đưa tờ giấy trong tay lên.
- Đây là một bác nông dân đưa tới, nói là ở sau tường của khu cách ly nhặt được, ông ấy còn nhìn thấy người ném tờ giấy này là một cô gái.
- Mở ra xem xem!
Đằng Phi tháo găng tay mở tờ giấy ra, mặt trên xuất hiện dòng chữ to màu đỏ. “Chủ tịch Trương cứu mạng!”
Huyết thư!
Không ngờ là có người dùng máu tươi viết thư cầu cứu, Trương Nhất Phàm sắc mặt đại biến,
- Đây là chuyện gì?
Đằng Phi nói:
- Ông lão kia đang ở ngoài cửa, tôi mời ông ấy vào!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ánh mắt dừng trên dòng chữ. Hắn dường như cảm giác được hơi thở ai oán. Đối phương là ai? Không ngờ lại chỉ đúng tên mình để cầu cứu mạng. Khu cách ly ở huyện Sa có chuyện gì?
Khi bác nông dân vào, ở vị trí ngoài năm thước dừng lại. Đằng Phi nói:
- Vị này chính là Chủ tịch tỉnh Trương, ông nói lại tình huống khi nhặt được tờ giấy này cho Chủ tịch tỉnh nghe một lần!
Ông lão đánh giá Trương Nhất Phàm,
- Đúng, anh ta chính là Chủ tịch tỉnh Trương, tôi ở trên TV có nhìn thấy, Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt. Là một người tốt!
Đằng Phi buồn bực,
- Bác à, bác hãy nói chuyện nhặt được tờ giấy đi!
Ông bác lúc này mới gật gật đầu, rất hợp tác kể lại:
- Sự việc là như vậy, buổi sáng hôm nay tôi đi qua khu cách ly liền nhìn thấy vật này từ cửa sổ phía trên bay ra, vừa vặn rơi ở dưới chân tôi. Vì thế tôi nhặt lên nhìn, liền phát hiện có hai tờ giấy. Một tờ mặt trên viết biển số xe của Chủ tịch tỉnh, một tờ viết những chữ này.
Trương Nhất Phàm phát hiện, khi bác nông dân kia nói chuyện, ánh mắt sáng lên, hắn liền hỏi,
- Chỉ có hai tờ giấy này thôi sao?
- Còn, còn có hai trăm tệ!
Bác nông dân rốt cục nói thật, tay run run từ trong túi quần lấy ra hai trăm tệ.
Trương Nhất Phàm nhìn ông ta rồi lại hỏi,
- Ông đi tới khu cách ly làm gì?
Ông lão thở dài,
- Con trai tôi và vợ của nó đều bị nhốt ở bên trong, bị cách ly rồi, cho nên tôi mỗi ngày đều tới một lần. Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy một cô gái từ ô cửa sổ kia, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi. Muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài.
Trương Nhất Phàm phất tay, Đằng Phi đưa ông ấy đi, Trương Nhất Phàm lại gọi lại,
- Từ từ!
Hai người lập tức dừng lại, Trương Nhất Phàm nói:
- Đưa ông ấy tiền! Đây là tiền ông ấy nên được. Đằng Phi, anh cho ông ta thêm năm trăm tệ. Tiện thể anh đi cùng với cục trưởng Cổ Chí Cương đi huyện Sa, làm rõ ràng chuyện này.
Đằng Phi nhận mệnh lệnh, lập tức đưa tiền cho ông bác. Ông bác liên tục nói cảm ơn, cảm ơn! Chủ tịch tỉnh Trương thật sự là một người tốt!
Quyền Cục trưởng cục Công an thành phố Đông Lâm Cổ Chí Cương vừa nhận được điện thoại, lập tức mang theo bảy tám cảnh sát và Đằng Phi cùng nhau đi tới huyện Sa.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, khu cách ly của huyện Sa rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lã Cường bị cách ly, còn cô gái cầu cứu kia là ai?
Hắn cứ lo lắng mãi vì việc này.
- Chủ tịch tỉnh Trương! Nghỉ ngơi một chút, đã đến lúc ăn cơm rồi.
Trương Nhất Phàm hạ tay xuống, bước vài bước lại dừng lại.
Vừa mới nghĩ ra một chút manh mối lại bị Bộ Kiên Cố cắt ngang, hắn thở dài,
- Đi thôi, ăn cơm trước.
Khi ăn cơm, Bộ Kiên Cố cùng Trương Nhất Phàm ở một chỗ, hai người ăn cơm trong căn tin.
Trương Nhất Phàm nói,
- Các báo cáo mấy ngày nay của các huyện gửi tới, anh có xem qua không?
Loại báo cáo này mỗi ngày đều phải giao cho Tỉnh ủy, đương nhiên phải xem qua, anh ta gật gật đầu,
- Hai ngày nay đều không tăng bệnh nhân bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu sai rồi, tôi vừa nhận được tin tức, huyện Sa rõ ràng tăng thêm hai bệnh nhân, vì sao huyện Sa không ghi trong báo cáo? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Lần này, huyện Sa là phần chính, nó có ảnh hướng rất lớn đến thành phố Đông Lâm. Một lần chết ba mạng, sau lại thêm vài mạng nữa. Bao gồm Tống Thúy Bình và một gã nhân viên y tế bên ngoài, ít nhất tử vong chín người. Mà toàn bộ khu vực Đông Lâm, cũng chỉ chết mười mấy người, huyện Sa đã chiếm một nửa.
Bộ Kiên Cố kinh ngạc nói:
- Có đúng không? Có việc này sao?
Anh ta liền lấy điện thoại ra gọi, Trương Nhất Phàm nói:
- Không cần gọi, tôi đã cho người đi thăm dò rồi.
Bộ Kiên Cố trong lòng thầm giật mình, tin tức của Trương Nhất Phàm không ngờ lại linh thông như vậy. Hơn nữa hắn làm việc luôn sạch sẽ lưu loát, Bộ Kiên Cố từng chứng kiến qua.
Chỉ có điều việc huyện Sa cố ý giấu diếm hai ca bệnh này là có ý gì? Lại nói, phát sinh loại việc này, báo lên cũng không thể bị phạt. Bọn họ đang làm gì?
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại nói một câu, khiến cho chiếc đũa anh ta đang cầm trên tay rớt xuống.
- Cậu có biết thực hư chuyện hai bệnh nhân kia là ai không? Là Lã Cường và thư ký của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.
- Lã Cường, Lã Cường bị nhiễm bệnh?
Bộ Kiên Cố quả nhiên có chút kinh ngạc, tuy nhiên anh ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Lã Cường và Tống Thúy Bình ở khu cách ly lâu như vậy, khả năng nhiễm bệnh rất cao.
Chính vì mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên cảm thấy điều này là lẽ đương nhiên.
Trương Nhất Phàm lại nói,
- Cậu nghĩ vì sao bọn họ lại bỏ qua tên của hai người đó? Nhân vật như bọn họ, vì sao lại bỏ bớt đi? Đáng lẽ phải báo cáo ngay mới đúng.
Bộ Kiên Cố nói:
- Đúng vậy! Tào Lương Kỳ này ở huyện Sa làm chuyện gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cho nên, tôi nghi ngờ bọn họ có vấn đề!
Bộ chỉ huy văn phòng chống Sars của huyện Sa, Hoàng Vệ Hoa trong khoảng thời gian này càng ngày càng bình tĩnh anh ta phát hiện có Tào Lương Kỳ ở đây, anh ta liền trở nên không có chủ kiến, mọi chuyện đều hỏi Tào Lương Kỳ. Đây tuyệt đối không phải hành vi lấy lòng Tào Lương Kỳ, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy không đủ tin tưởng chính mình, nhất là việc của Lã Cường và tiểu Từ.
Hôm đó Tào Lươg Kỳ giấutên của Lã Cường và tiểu Từ, anh ta thầm kinh ngạc không ngừng.
Anh ta cảm thấy vẻ mặt Tào Lương Kỳ lúc đó, giống như Tào Tháo thời tam quốc, ác nghiệt, lạnh lùng, coi sinh mạng như trò đùa. Hiện tại, từ khi Tống Thúy Bình gặp chuyện không may, hai người liền giống như cùng trên chiến tuyến.
Anh ta hỏi Tào Lương Kỳ,
- Chuyện của Lã Cường và tiểu Từ, không báo cáo có ổn không?
Tào Lương Kỳ nói,
- Báo cáo, vì sao không báo cáo, chẳng qua là chậm lại, ngày mai có thể báo cáo.
Khoảng thời gian từ nay về sau, hẳn là không có vấn đề. Hoàng Vệ Hoa trong lòng nắm chắc. Anh ta lau mồ hôi nói:
- Luận về âm mưu quỷ kế công phu này, tôi không bằng anh ta!
Số liệu ngày hôm nay không có gì thay đổi so với ngày hôm qua, trên báo cáo không có điều gì mới mẻ về tình hình bệnh dịch. Trong khoảng thời gian này, những người bị chuẩn đoán bệnh Sars ngày càng ít, cho dù là có thì cũng được chữa trịnói chung là không chết người. Trừ phi người này trên đường đưa tới đã nặng, bệnh viện không cứu chữa được.
Vừa mới nhìn báo cáo, Vương Bác đã điện thoại tới. Anh ta trực tiếp gọi điện thoại tới bộ chỉ huy văn phòng, Trương Nhất Phàm nhấc điện thoại nghe thấy giọng của Vương Bác, hắn hỏi,
- Cục trưởng Vương, có tình hình gì mới sao?
Vương Bác nghe được giọng của Trương Nhất Phàm, lại có vài phần kích động.
- Chủ tịch tỉnh Trương, Lã Cường bị đưa vào khu cách ly.
- Cái gì? Lã Cường bị nhiễm bệnh?
Nghe nói vậy, lòng Trương Nhất Phàm trầm xuống, Tống Thúy Bình vừa đi, Lã Cường lại bị nhiễm bệnh, đây là một bi kịch rất lớn.
Tuy nhiên, nguy cơ Lã Cường bị nhiễm bệnh rất lớn, bởi vì anh ta ở khu cách ly lâu như vậy,này tiếp xúc gần gũi với người bệnh nhiều lần. Mà khi đi ra, bác sĩ kiểm tra qua, Lã Cường không có vấn đề gì, việc này ai nói được rõ ràng? Không lẽ là sau khi đi bị nhiễm bệnh?
Vương Bác cũng không thể khẳng định, chỉ đáp:
- Tôi đang ở dưới xã, thị trấn chấp hành nhiệm vụ, khi trở về anh ta đã bị đưa vào khu cách ly. Nghe nói đã bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm nghe nói như vậy, có chút không hài lòng,
- Anh là công an, việc này cũng có thể nghe nói? Rốt cục xác định là có phải bị lây nhiễm hay không, bị từ khi nào?
Vương Bác nói:
- Ngày hôm qua, buổi sáng hôm qua đã bị đưa vào, cùng với anh ta còn có thư ký tiểu Từ của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.
Trương Nhất Phàm không có ấn tượng gì đối với tiểu Từ.
Một là thư ký Tống Thúy Bình, một là chồng của cô, hai người tiếp xúc với cô nhiều nhất, rất có khả năng. Tuy nhiên, hắn rất nhanh phát hiện ra một điểm đáng ngờ, lại nhìn báo cáo của huyện Sa đưa tới một lần nữa, trên báo cáo không thấy nói đến chuyện tăng thêm hai người bệnh, thực hư chuyện này là như nào. Đây là có ý gì?
Sự việc lớn như vậy cũng có thể quên sao?
Đám khốn khiếp này làm việc như thế nào vậy?
Hắn càng ngày càng không hài lòng về bộ máy làm việc và thái độ của huyện Sa, Tào Lương Kỳ này là làm việc như thế nào? Anh ta ở huyện Sa chẳng lẽ cũng chỉ đề trang trí sao?
Số liệu quan trọng như vậy cũng có thể quên?
Vương Bác nghe được giọng điệu bất mãn của Trương Nhất Phàm trong điện thoại, lập tức cung kính nói:
- Chuyện này tôi đi thăm dò một chút.
Lúc này, Đằng Phi gõ cửa từ bên ngoài,
- Chủ tịch tỉnh, có chuyện quan trọng.
Nhìn bộ dáng vội vã của Đằng Phi, Trương Nhất Phàm không đành lòng nhíu nhíu mày, Đằng Phi này vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy.
Hắn cúp điện thoại,
- Chuyện gì?
Đằng Phi không quan tâm đến việc ông chủ không hài lòng, vội vàng đưa tờ giấy trong tay lên.
- Đây là một bác nông dân đưa tới, nói là ở sau tường của khu cách ly nhặt được, ông ấy còn nhìn thấy người ném tờ giấy này là một cô gái.
- Mở ra xem xem!
Đằng Phi tháo găng tay mở tờ giấy ra, mặt trên xuất hiện dòng chữ to màu đỏ. “Chủ tịch Trương cứu mạng!”
Huyết thư!
Không ngờ là có người dùng máu tươi viết thư cầu cứu, Trương Nhất Phàm sắc mặt đại biến,
- Đây là chuyện gì?
Đằng Phi nói:
- Ông lão kia đang ở ngoài cửa, tôi mời ông ấy vào!
Trương Nhất Phàm gật gật đầu, ánh mắt dừng trên dòng chữ. Hắn dường như cảm giác được hơi thở ai oán. Đối phương là ai? Không ngờ lại chỉ đúng tên mình để cầu cứu mạng. Khu cách ly ở huyện Sa có chuyện gì?
Khi bác nông dân vào, ở vị trí ngoài năm thước dừng lại. Đằng Phi nói:
- Vị này chính là Chủ tịch tỉnh Trương, ông nói lại tình huống khi nhặt được tờ giấy này cho Chủ tịch tỉnh nghe một lần!
Ông lão đánh giá Trương Nhất Phàm,
- Đúng, anh ta chính là Chủ tịch tỉnh Trương, tôi ở trên TV có nhìn thấy, Chủ tịch tỉnh Trương là người tốt. Là một người tốt!
Đằng Phi buồn bực,
- Bác à, bác hãy nói chuyện nhặt được tờ giấy đi!
Ông bác lúc này mới gật gật đầu, rất hợp tác kể lại:
- Sự việc là như vậy, buổi sáng hôm nay tôi đi qua khu cách ly liền nhìn thấy vật này từ cửa sổ phía trên bay ra, vừa vặn rơi ở dưới chân tôi. Vì thế tôi nhặt lên nhìn, liền phát hiện có hai tờ giấy. Một tờ mặt trên viết biển số xe của Chủ tịch tỉnh, một tờ viết những chữ này.
Trương Nhất Phàm phát hiện, khi bác nông dân kia nói chuyện, ánh mắt sáng lên, hắn liền hỏi,
- Chỉ có hai tờ giấy này thôi sao?
- Còn, còn có hai trăm tệ!
Bác nông dân rốt cục nói thật, tay run run từ trong túi quần lấy ra hai trăm tệ.
Trương Nhất Phàm nhìn ông ta rồi lại hỏi,
- Ông đi tới khu cách ly làm gì?
Ông lão thở dài,
- Con trai tôi và vợ của nó đều bị nhốt ở bên trong, bị cách ly rồi, cho nên tôi mỗi ngày đều tới một lần. Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy một cô gái từ ô cửa sổ kia, cô ấy vẫy vẫy tay với tôi. Muốn tôi cầm tờ giấy này đến tìm ngài.
Trương Nhất Phàm phất tay, Đằng Phi đưa ông ấy đi, Trương Nhất Phàm lại gọi lại,
- Từ từ!
Hai người lập tức dừng lại, Trương Nhất Phàm nói:
- Đưa ông ấy tiền! Đây là tiền ông ấy nên được. Đằng Phi, anh cho ông ta thêm năm trăm tệ. Tiện thể anh đi cùng với cục trưởng Cổ Chí Cương đi huyện Sa, làm rõ ràng chuyện này.
Đằng Phi nhận mệnh lệnh, lập tức đưa tiền cho ông bác. Ông bác liên tục nói cảm ơn, cảm ơn! Chủ tịch tỉnh Trương thật sự là một người tốt!
Quyền Cục trưởng cục Công an thành phố Đông Lâm Cổ Chí Cương vừa nhận được điện thoại, lập tức mang theo bảy tám cảnh sát và Đằng Phi cùng nhau đi tới huyện Sa.
Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ, khu cách ly của huyện Sa rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Lã Cường bị cách ly, còn cô gái cầu cứu kia là ai?
Hắn cứ lo lắng mãi vì việc này.
- Chủ tịch tỉnh Trương! Nghỉ ngơi một chút, đã đến lúc ăn cơm rồi.
Trương Nhất Phàm hạ tay xuống, bước vài bước lại dừng lại.
Vừa mới nghĩ ra một chút manh mối lại bị Bộ Kiên Cố cắt ngang, hắn thở dài,
- Đi thôi, ăn cơm trước.
Khi ăn cơm, Bộ Kiên Cố cùng Trương Nhất Phàm ở một chỗ, hai người ăn cơm trong căn tin.
Trương Nhất Phàm nói,
- Các báo cáo mấy ngày nay của các huyện gửi tới, anh có xem qua không?
Loại báo cáo này mỗi ngày đều phải giao cho Tỉnh ủy, đương nhiên phải xem qua, anh ta gật gật đầu,
- Hai ngày nay đều không tăng bệnh nhân bị nhiễm bệnh.
Trương Nhất Phàm nói:
- Cậu sai rồi, tôi vừa nhận được tin tức, huyện Sa rõ ràng tăng thêm hai bệnh nhân, vì sao huyện Sa không ghi trong báo cáo? Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
Lần này, huyện Sa là phần chính, nó có ảnh hướng rất lớn đến thành phố Đông Lâm. Một lần chết ba mạng, sau lại thêm vài mạng nữa. Bao gồm Tống Thúy Bình và một gã nhân viên y tế bên ngoài, ít nhất tử vong chín người. Mà toàn bộ khu vực Đông Lâm, cũng chỉ chết mười mấy người, huyện Sa đã chiếm một nửa.
Bộ Kiên Cố kinh ngạc nói:
- Có đúng không? Có việc này sao?
Anh ta liền lấy điện thoại ra gọi, Trương Nhất Phàm nói:
- Không cần gọi, tôi đã cho người đi thăm dò rồi.
Bộ Kiên Cố trong lòng thầm giật mình, tin tức của Trương Nhất Phàm không ngờ lại linh thông như vậy. Hơn nữa hắn làm việc luôn sạch sẽ lưu loát, Bộ Kiên Cố từng chứng kiến qua.
Chỉ có điều việc huyện Sa cố ý giấu diếm hai ca bệnh này là có ý gì? Lại nói, phát sinh loại việc này, báo lên cũng không thể bị phạt. Bọn họ đang làm gì?
Không ngờ Trương Nhất Phàm lại nói một câu, khiến cho chiếc đũa anh ta đang cầm trên tay rớt xuống.
- Cậu có biết thực hư chuyện hai bệnh nhân kia là ai không? Là Lã Cường và thư ký của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.
- Lã Cường, Lã Cường bị nhiễm bệnh?
Bộ Kiên Cố quả nhiên có chút kinh ngạc, tuy nhiên anh ta ngay lập tức lấy lại bình tĩnh. Lã Cường và Tống Thúy Bình ở khu cách ly lâu như vậy, khả năng nhiễm bệnh rất cao.
Chính vì mọi người đều nghĩ như vậy, cho nên cảm thấy điều này là lẽ đương nhiên.
Trương Nhất Phàm lại nói,
- Cậu nghĩ vì sao bọn họ lại bỏ qua tên của hai người đó? Nhân vật như bọn họ, vì sao lại bỏ bớt đi? Đáng lẽ phải báo cáo ngay mới đúng.
Bộ Kiên Cố nói:
- Đúng vậy! Tào Lương Kỳ này ở huyện Sa làm chuyện gì?
Trương Nhất Phàm nói:
- Cho nên, tôi nghi ngờ bọn họ có vấn đề!
Bộ chỉ huy văn phòng chống Sars của huyện Sa, Hoàng Vệ Hoa trong khoảng thời gian này càng ngày càng bình tĩnh anh ta phát hiện có Tào Lương Kỳ ở đây, anh ta liền trở nên không có chủ kiến, mọi chuyện đều hỏi Tào Lương Kỳ. Đây tuyệt đối không phải hành vi lấy lòng Tào Lương Kỳ, hơn nữa anh ta cũng cảm thấy không đủ tin tưởng chính mình, nhất là việc của Lã Cường và tiểu Từ.
Hôm đó Tào Lươg Kỳ giấutên của Lã Cường và tiểu Từ, anh ta thầm kinh ngạc không ngừng.
Anh ta cảm thấy vẻ mặt Tào Lương Kỳ lúc đó, giống như Tào Tháo thời tam quốc, ác nghiệt, lạnh lùng, coi sinh mạng như trò đùa. Hiện tại, từ khi Tống Thúy Bình gặp chuyện không may, hai người liền giống như cùng trên chiến tuyến.
Anh ta hỏi Tào Lương Kỳ,
- Chuyện của Lã Cường và tiểu Từ, không báo cáo có ổn không?
Tào Lương Kỳ nói,
- Báo cáo, vì sao không báo cáo, chẳng qua là chậm lại, ngày mai có thể báo cáo.
Khoảng thời gian từ nay về sau, hẳn là không có vấn đề. Hoàng Vệ Hoa trong lòng nắm chắc. Anh ta lau mồ hôi nói:
- Luận về âm mưu quỷ kế công phu này, tôi không bằng anh ta!
/1313
|