Hà Tiêu Tiêu từ từ mở mắt:
- Hai người đang làm gì vậy?
Sau đó cô nhìn hai tay Trương Nhất Phàm đang đặt trên ngực mình, mặt Hà Tiêu Tiêu liền đỏ bừng, vội vàng đẩy đẩy Trương Nhất Phàm.
Đổng Tiểu Phàm vẫn nâng đầu cô nói:
- Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, làm bọn em sợ chết khiếp.
Khụ khụ ——
Hà Tiêu Tiêu ho liên tục vài cái, lại nôn ra nước, lúc này mới tỉnh táo lại:
- Không được rồi, bơi có một tý mà cũng xảy ra chuyện.
Trương Nhất Phàm ân cần nói:
- Đi bệnh viện đi? Em như vậy thật sự khiến người khác sợ lắm.
- Đi bệnh viện làm gì, không phải chỉ là sặc nước thôi sao, có yếu đến vậy đâu chứ?
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Em không sao, nghỉ một chút là khỏe.
Hai người đỡ cô lên ghế, Hà Tiêu Tiêu nắm xuống cười khổ:
- Xem ra vẫn là không thể thể hiện được rồi, vốn dĩ muốn thể hiện một chút, ai ngờ suýt chút nữa thì mất mạng.
Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt đau khổ:
- Chị thể hiện gì chứ? Với sức khỏe của chị, trước mặt anh ấy có gì mà thể hiện. Buổi tối để chị thể hiện cho đã.
Vốn câu này là lời vô tình của Đổng Tiểu Phàm, nhưng trong tai của hai người lại nghe thành một ý khác, cũng không biết Đổng Tiểu Phàm đang chỉ cái gì. Có lúc Trương Nhất Phàm thật sự có chút nghi ngờ, có phải cô ấy đã nhận ra chuyện gì rồi không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Lần sau hai người cứ đùa nghịch ở bể bơi nhà mình là tốt nhất, nhìn hai người như vậy sẽ dọa người khác sợ chết mất.
Hà Tiêu Tiêu nhìn hắn, buồn bã nói:
- Có phải lo lắng hai người tụi em chết rồi không có ai kiếm tiền cho anh phải không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiêu Tiêu, câu nói này của em thật khiến anh bị tổn thương đó.
Sai đó hắn liền đứng dậy:
- Xem ra anh phải đến bệnh viện một chuyến.
Đổng Tiểu Phàm hỏi:
- Anh đến bệnh viện làm gì?
- Tìm người khám bệnh cho Tiêu Tiêu, hình như cô ấy bị nước biển làm cho choáng rồi.
- Đừng lộn xộn nữa, chúng ta về thôi! Ngày mai cùng ra ngoài chơi.
Đổng Tiểu Phàm nói một tiếng, Trương Nhất Phàm chỉ còn cách quay người lại, đến trước mặt Hà Tiêu Tiêu:
- Có đi được không? Có cần anh cõng em không?
Hà Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày:
- Cần anh cõng chi bằng để Tiểu Phàm cõng, Tiểu Phàm đều gọi anh là tên khốn kiếp, ai biết được anh sẽ thừa cơ mà lợi dụng chứ.
Nhìn cô bé này phối hợp như vậy, Trương Nhất Phàm liền bật cười:
- Nếu muốn lợi dụng ban nãy đã làm rồi. Đi thôi, thôi thì anh đỡ em cũng được.
Thế là, hai người đỡ Hà Tiêu Tiêu về lại trang viên.
Khi trời sắp tối, quản gia trong trang viên đến báo, ngoài cửa có người đàn ông trung niên tên Sơn Bản muốn gặp cô Đổng.
Đổng Tiểu Phàm lười biếng ngồi trên ghế sô pha, nói với quản gia:
- Ông hỏi y có chuyện gì? Nếu là đến tặng quà xin lỗi thì thôi đi, tôi không muốn gặp cái người Sơn Bản đó, nếu là bàn chuyện hợp đồng, đợi đi làm rồi nói, bây giờ đang trong kì nghỉ.
Quản gia liền đi ra, Hà Tiêu Tiêu nói:
- Sơn Bản này cũng không đơn giản, như vậy mà cũng tìm ra được chỗ ở của chúng ta.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Tình báo của người Nhật Bản từ trước đến nay, cho dù là trong quân sự hay trong chuyện làm ăn, họ đều rất tài giỏi.
Cô nói xong liền nhìn Trương Nhất Phàm:
- Tên khốn kiếp, có phải anh cũng mở một tổ chức tình báo phải không, em phát hiện tin tức của chúng ta quá bế tắc, cần phải đi đều với thời gian. Thương trường như chiến trường, bây giờ có đánh cũng là trận chiến tình báo.
Trương Nhất Phàm liền đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn chiếc Lexus hào nhoáng cao cấp đỗ ngay trước cửa, Sơn Bản Nhất Mộc đứng sau lưng Sơn Bản Nhất Lang, cúi thấp đầu, cũng không biết y đang nghĩ gì.
Sơn Bản Nhất Lang hình như rất nhụt chí, vì Đổng Tiểu Phàm không gặp y, y rất lo lắng về dự án hợp tác với Iomega, sẽ bị cưỡng ép bỏ dở, nếu như vậy, công ty của y có thể bị tổn thất mấy chục tỷ đô la Mỹ.
Việc cấp bách trước mắt là đang đúng lúc họ đang cạnh tranh gay gắt với một công ty ô tô số một Nhật Bản, nếu không có sự viện trợ của Iomega, Fiji lớn như họ sẽ bị thất bại.
Sơn Bản Nhất Lang biết rõ hậu quả khi một doanh nghiệp mất đi thị trường, vì vậy, y không tiếc đích thân mình dẫn cháu trai đến tận cửa xin lỗi, thế nhưng đổng Tiểu Phàm không gặp y, y chỉ biết đứng trước cửa thở dài.
Đổng Tiểu Phàm nói với Trưởng Châu rồi, cô muốn mua nhà hàng kia, không thể thấy được vẻ kiêu ngạo của tên tiểu tử Sơn Bản Nhất Bản này, hai chú cháu đứng trước cửa nghe được câu trả lời của quản gia, thở dài liền xoay người lên xe.
Đổng Tiểu Phàm cũng chạy qua đó, nhìn thấy hai người họ bỏ đi, mỉm cười lắc đầu:
- Cái người Sơn Bản Nhất Bản này thật hồ đồ ngu xuẩn cực kì, không ngờ lại có ý gây thù oán, loại người này không để cho y chịu khổ thì thật không biết trời cao đất dày.
Lúc này, Hà Tiêu Tiêu đứng dậy đi lên phòng ngủ ở tầng ba:
- Chị đi ngủ đây.
Đổng Tiểu Phàm đuổi theo sau kêu lớn:
- Chị, chị không sao chứ?
Cô đi theo Hà Tiêu Tiêu lên lầu, trước kia khi hai người ở New York vẫn thường ngủ chung.
Trong trang viên này, có mấy tòa nhà nhỏ, tòa nhà này tầng chính là tầng ba, chí ít cũng có bốn năm phòng ngủ, còn có phòng đọc sách. Trong tầng này còn có phòng tập thể thao.
Đổng Tiểu Phàm lo lắng chuyện của chị, liền đi lên cùng, Hà Tiêu Tiêu nằm trên giường:
- Em đi với anh ấy đi, chị ngủ trước. Không có chuyện gì lớn đâu, em yên tâm được rồi.
Đổng Tiểu Phàm đưa ta ra sờ lên trán của cô:
- Chị có chuyện gì cứ nói, đừng làm em lo lắng.
Hà Tiêu Tiêu liền đưa tay ra thọc nách cô:
- Đi, từ lúc nào nói dài dòng vậy rồi. Em thấy chị giống có chuyện lớn lắm sao?
Bị Hà Tiêu Tiêu làm như vậy, Đổng Tiểu Phàm sợ nhất là buồn, liền cười khanh khách. Nhưng Hà Tiêu Tiêu vừa trải qua sự hoảng sợ ban nãy, người không khỏe, Đổng Tiểu Phàm không dám quá sức phản kích lại cô.
Buổi tối ăn cơm xong, ba người đều ngủ sớm.
Phòng ngủ của tầng ba đều rất lớn, rất xa hoa, tối hôm qua Trương Nhất Phàm đã cùng Hà Tiêu Tiêu trải nghiệm qua, hôm nay cùng với Đổng Tiểu Phàm, hai người cũng gần khoảng một năm không gặp nhau, vì vậy, động tác tối nay có chút mãnh liệt.
Mặc dù cách âm ở đây rất tốt, mặc kệ cho anh ở trong phòng dày vò như thế nào, bên ngoài cũng nghe được một chút xíu tiếng động gì, Đổng Tiểu Phàm vẫn có chút lo lắng chị gái sẽ nghe thấy gì đó, liền lấy khăn mặt nhét vào miệng.
Xong việc, Đổng Tiểu Phàm ở trần nằm trân giường, đưa ta ra sờ ngực Trương Nhất Phàm:
- Tên khốn khiếp, thời gian này chúng ta xa cách lâu như vậy, anh có nhớ em không?
Trương Nhất Phàm thuận miệng đáp:
- Nhớ, em hiểu mà.
Sau đó hắn ngồi dậy hút thuốc, Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Có thể hút thuốc ít lại không?
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Là thói quen rồi, cai không được.
Đổng Tiểu Phàm kéo chăn ngồi xuống, tựa vào vai Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh không thể ngờ là lần này chúng ta lại gây ra tin tức lớn như vậy, một Anh Đặc Phi rất lớn, haha... Mấy tập đoàn kiêu ngạo ở thị trường Mỹ không ngờ lại bị chúng ta một miếng nuốt trọn, công lao không nhỏ!
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Tất cả những chuyện này lại không phải anh làm sao, nếu không phải anh chỉ thị cho chị gây náo loạn ở giữa, sao lại có cơ hội này chứ? Nhưng mà, em đang chuẩn bị mượn nó để tiến vào nền công nghiệp dầu mỏ, bây giờ chúng ta đã chính thức khởi động dự án ở Trung Đông. Từ nay về sau chúng ta sẽ có sản nghiệp dầu mỏ của chính mình. Khi cần thiết, thì có thể trợ giúp đất nước, cũng có thể giúp anh trên con đường công chức. Lần này trước sau chúng ta cũng quyên tiền hơn hai mươi tỷ nhân dân tệ, ngay cả Tổng bí thư cũng phải có cái nhìn khác về nhà họ Trương chúng ta, sau này em quyết định, mỗi năm sẽ cho nhà nước mấy chục tỷ mà không hoàn trả dùng vào nghiên cứu quân sự.
- Ý tưởng này rất hay, nhưng mà, em phải cẩn thận một cút những người không đáng tin, tìm cơ hội chèn ép em. Đợi khi em có thực lực, khiêm tốn một chút, học hỏi một chút các gia tộc lớn ở châu Âu. Sau này có thể không đưa ra thị trường, cố gắng không đưa ra thị trường, một khi công ty đã đưa ra thị trường đều phải nộp báo cáo năm, bị người khác kiểm soát, tất cả những lợi nhuận đều bị phơi bày.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu:
- Tên khốn kiếp, em phát hiện anh có rất nhiều ý tưởng, hợp lại với kế hoạch của chúng ta, nếu anh không giữ chức vụ này, ra ngoài kinh doanh, nhất định là một nhân tài không tồi.
Trương Nhất Phàm bật cười:
- Để anh làm cái này, em không cảm thấy tài nhiều mà sử dụng ít hay sao?
Đổng Tiểu Phàm liền đấm hắn một cái:
- Anh khoác lác vừa thôi!
Hai người cứ thể trò chuyện, liền nói đến chuyện về người thần bí bên cạnh cô Gillian, Trương Nhất Phàm phân tích, chuyện này mình đã sớm nghĩ đến, chẳng qua là thời gian trước do bùng phát dịch Sars, vẫn chưa có thời gian để nói đến. Nếu như mình đoán không sai, cô Gillian này nhất định là người của gia tộc nào đó. So sánh với gia tộc Wittgenstein, gia tộc Rose Richer ở Đức, nhất định không phải là người trung gian của mười tập đoàn lớn ở Mỹ.
- Nhưng cô ấy là người Hoa ở Singapore.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Trước đây tụi em đã từng điều tra cô ta, nhưng không điều tra được thân phận của Gillian, nhưng mà, lần này cô ấy cũng giúp đỡ không ít, hơn nữa không có bất kì điều kiện gì, điều này mới khiến tụi em suy nghĩ trăm lần mà không có lời giải đáp.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ đến khi hút hết điều thuốc, hắn mới chậm rãi nói:
- Anh đã từng nghiên cứu về lịch sử gia tộc Rockefeller, như là các gia tộc như Melon, Rockefeller, DuPont này,chẳng qua ban đầu đều là gia tộc Rose Richer nâng đỡ bồi dưỡng như một con rối. Chỉ là những kẻ xảo quyệt này nhân Chiến tranh thế giới thứ hai đã thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc Rose Richer, bây giờ mới trở nên dương oai diễu võ.
- Mà nước Mỹ trước Chiến tranh thế giới thứ hai của thế kỷ hai mươi, đã từng có một câu nói kinh điển miêu tả tình cảnh lúc bấy giờ của nước Mỹ “Đảng Dân Chủ là thuộc về gia tộc Morgan, mà Đảng Công Hòa là thuộc về gia tộc Rockfeller...”, thật ra sau câu nói này vẫn nên thêm một câu “Mà gia tộc Rockfeller và gia tộc Morgan đều từng thuộc gia tộc Rothschild!” Bởi vậy có thể thấy, bọn họ đều là một con chó của gia tộc Rose Richer.
- Cho nên anh nghi ngờ, có phải là gia tộc Rose Richer hoặc là gia tộc Wittgenstein lại muốn nâng đỡ một tập đoàn Trung Quốc đến đối kháng với mấy gia tộc của mười tập đoàn lớn này, rất nhiều khả năng người ta muốn chúng ta ở nơi sáng sủa, mà họ lại hành động trong bóng tối. Doanh nghiệp càng lớn, phiêu lưu càng lớn, vì vậy, các em phải tuyệt đối cẩn thận, không thể bị người ta bán đứng được, còn phải giúp người ta đếm tiền.
Đổng Tiểu Phàm bóp mũi hắn:
- Vợ anh đây không ngốc vậy đâu? Bây giờ em không những phải tạo nên một đế quốc kinh tế lớn mạnh, mà còn phải thân thiết với các quan viên quan trọng trong nhà nước, đồng thời cũng hy vọng xây dựng được một đội ngũ tình báo của một mình mình. Bất cứ lúc nào cũng đều nắm chắc hướng đi của nền kinh tế chủ lực thế giới, đặc biệt là nhất cử nhất động của những gia tộc lớn như họ, đều có thể ảnh hưởng đến sự chấn động của nền kinh tế thế giới, vì vậy, em càng phải cẩn thận. Chỉ có điều, em vẫn luôn không yên tâm về chị. Đừng nhìn thấy bình thường chị ấy rất vui vẻ, nhưng có những lúc, chị ấy thực sự rất buồn, em thật sự rất lo lắng cho chị ấy. Tên khốn kiếp, anh nói phải làm sao đây? Không có sự giúp đỡ của chị, Iomega nhất định không thể phát triển nhanh như vậy, chị ấy là một thiên tài. Đáng tiếc, em không biết phải làm sao giúp đỡ chị ấy.
Trương Nhất Phàm nghĩ trong lòng:
- Chuyện của Hà Tiêu Tiêu, đơn giản chính là chuyện tình cảm, chuyện này mình phải nói làm sao đây? Chẳng lẽ thẳng thắn nói ra quan hệ giữa mình và Hà Tiêu Tiêu? Điều đó tuyệt đối không được, sẽ làm tổn thương trái tim của Tiểu Phàm. Làm sao đây?
Mình vẫn phải tìm cơ hội để nói chuyện với Tiêu Tiêu!
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy chồng không nói gì, cô có chút sốt ruột:
- Anh nói em nên làm sao giúp chị ấy? Còn nữa, có mấy lần em phát hiện chỉ cần nhắc đến chuyện con cái, trên mặt chị ấy luôn có một nỗi đau khó nói, tuy chị ấy vẫn luôn cố gắng che đậy, nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường!
Trương Nhất Phàm thở dài một cái:
- Em không biết, cô ấy là vì chúng ta mới trở nên như bây giờ. Lúc trước khi em sinh Tiểu Thiên Vũ, ra rất nhiều máu, là cô ấy đã dùng máu của mình cứu em, nhưng bản thân cô ấy mắc bệnh cả đời không sinh con được nữa.
Rốt cuộc Trương Nhất Phàm cũng nói ra sự thật, khiến cho Đổng Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Hả, sao lại như vậy?
- Hai người đang làm gì vậy?
Sau đó cô nhìn hai tay Trương Nhất Phàm đang đặt trên ngực mình, mặt Hà Tiêu Tiêu liền đỏ bừng, vội vàng đẩy đẩy Trương Nhất Phàm.
Đổng Tiểu Phàm vẫn nâng đầu cô nói:
- Cuối cùng chị cũng tỉnh rồi, làm bọn em sợ chết khiếp.
Khụ khụ ——
Hà Tiêu Tiêu ho liên tục vài cái, lại nôn ra nước, lúc này mới tỉnh táo lại:
- Không được rồi, bơi có một tý mà cũng xảy ra chuyện.
Trương Nhất Phàm ân cần nói:
- Đi bệnh viện đi? Em như vậy thật sự khiến người khác sợ lắm.
- Đi bệnh viện làm gì, không phải chỉ là sặc nước thôi sao, có yếu đến vậy đâu chứ?
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Em không sao, nghỉ một chút là khỏe.
Hai người đỡ cô lên ghế, Hà Tiêu Tiêu nắm xuống cười khổ:
- Xem ra vẫn là không thể thể hiện được rồi, vốn dĩ muốn thể hiện một chút, ai ngờ suýt chút nữa thì mất mạng.
Đổng Tiểu Phàm vẻ mặt đau khổ:
- Chị thể hiện gì chứ? Với sức khỏe của chị, trước mặt anh ấy có gì mà thể hiện. Buổi tối để chị thể hiện cho đã.
Vốn câu này là lời vô tình của Đổng Tiểu Phàm, nhưng trong tai của hai người lại nghe thành một ý khác, cũng không biết Đổng Tiểu Phàm đang chỉ cái gì. Có lúc Trương Nhất Phàm thật sự có chút nghi ngờ, có phải cô ấy đã nhận ra chuyện gì rồi không.
Trương Nhất Phàm nói:
- Lần sau hai người cứ đùa nghịch ở bể bơi nhà mình là tốt nhất, nhìn hai người như vậy sẽ dọa người khác sợ chết mất.
Hà Tiêu Tiêu nhìn hắn, buồn bã nói:
- Có phải lo lắng hai người tụi em chết rồi không có ai kiếm tiền cho anh phải không?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tiêu Tiêu, câu nói này của em thật khiến anh bị tổn thương đó.
Sai đó hắn liền đứng dậy:
- Xem ra anh phải đến bệnh viện một chuyến.
Đổng Tiểu Phàm hỏi:
- Anh đến bệnh viện làm gì?
- Tìm người khám bệnh cho Tiêu Tiêu, hình như cô ấy bị nước biển làm cho choáng rồi.
- Đừng lộn xộn nữa, chúng ta về thôi! Ngày mai cùng ra ngoài chơi.
Đổng Tiểu Phàm nói một tiếng, Trương Nhất Phàm chỉ còn cách quay người lại, đến trước mặt Hà Tiêu Tiêu:
- Có đi được không? Có cần anh cõng em không?
Hà Tiêu Tiêu nhíu nhíu mày:
- Cần anh cõng chi bằng để Tiểu Phàm cõng, Tiểu Phàm đều gọi anh là tên khốn kiếp, ai biết được anh sẽ thừa cơ mà lợi dụng chứ.
Nhìn cô bé này phối hợp như vậy, Trương Nhất Phàm liền bật cười:
- Nếu muốn lợi dụng ban nãy đã làm rồi. Đi thôi, thôi thì anh đỡ em cũng được.
Thế là, hai người đỡ Hà Tiêu Tiêu về lại trang viên.
Khi trời sắp tối, quản gia trong trang viên đến báo, ngoài cửa có người đàn ông trung niên tên Sơn Bản muốn gặp cô Đổng.
Đổng Tiểu Phàm lười biếng ngồi trên ghế sô pha, nói với quản gia:
- Ông hỏi y có chuyện gì? Nếu là đến tặng quà xin lỗi thì thôi đi, tôi không muốn gặp cái người Sơn Bản đó, nếu là bàn chuyện hợp đồng, đợi đi làm rồi nói, bây giờ đang trong kì nghỉ.
Quản gia liền đi ra, Hà Tiêu Tiêu nói:
- Sơn Bản này cũng không đơn giản, như vậy mà cũng tìm ra được chỗ ở của chúng ta.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Tình báo của người Nhật Bản từ trước đến nay, cho dù là trong quân sự hay trong chuyện làm ăn, họ đều rất tài giỏi.
Cô nói xong liền nhìn Trương Nhất Phàm:
- Tên khốn kiếp, có phải anh cũng mở một tổ chức tình báo phải không, em phát hiện tin tức của chúng ta quá bế tắc, cần phải đi đều với thời gian. Thương trường như chiến trường, bây giờ có đánh cũng là trận chiến tình báo.
Trương Nhất Phàm liền đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn chiếc Lexus hào nhoáng cao cấp đỗ ngay trước cửa, Sơn Bản Nhất Mộc đứng sau lưng Sơn Bản Nhất Lang, cúi thấp đầu, cũng không biết y đang nghĩ gì.
Sơn Bản Nhất Lang hình như rất nhụt chí, vì Đổng Tiểu Phàm không gặp y, y rất lo lắng về dự án hợp tác với Iomega, sẽ bị cưỡng ép bỏ dở, nếu như vậy, công ty của y có thể bị tổn thất mấy chục tỷ đô la Mỹ.
Việc cấp bách trước mắt là đang đúng lúc họ đang cạnh tranh gay gắt với một công ty ô tô số một Nhật Bản, nếu không có sự viện trợ của Iomega, Fiji lớn như họ sẽ bị thất bại.
Sơn Bản Nhất Lang biết rõ hậu quả khi một doanh nghiệp mất đi thị trường, vì vậy, y không tiếc đích thân mình dẫn cháu trai đến tận cửa xin lỗi, thế nhưng đổng Tiểu Phàm không gặp y, y chỉ biết đứng trước cửa thở dài.
Đổng Tiểu Phàm nói với Trưởng Châu rồi, cô muốn mua nhà hàng kia, không thể thấy được vẻ kiêu ngạo của tên tiểu tử Sơn Bản Nhất Bản này, hai chú cháu đứng trước cửa nghe được câu trả lời của quản gia, thở dài liền xoay người lên xe.
Đổng Tiểu Phàm cũng chạy qua đó, nhìn thấy hai người họ bỏ đi, mỉm cười lắc đầu:
- Cái người Sơn Bản Nhất Bản này thật hồ đồ ngu xuẩn cực kì, không ngờ lại có ý gây thù oán, loại người này không để cho y chịu khổ thì thật không biết trời cao đất dày.
Lúc này, Hà Tiêu Tiêu đứng dậy đi lên phòng ngủ ở tầng ba:
- Chị đi ngủ đây.
Đổng Tiểu Phàm đuổi theo sau kêu lớn:
- Chị, chị không sao chứ?
Cô đi theo Hà Tiêu Tiêu lên lầu, trước kia khi hai người ở New York vẫn thường ngủ chung.
Trong trang viên này, có mấy tòa nhà nhỏ, tòa nhà này tầng chính là tầng ba, chí ít cũng có bốn năm phòng ngủ, còn có phòng đọc sách. Trong tầng này còn có phòng tập thể thao.
Đổng Tiểu Phàm lo lắng chuyện của chị, liền đi lên cùng, Hà Tiêu Tiêu nằm trên giường:
- Em đi với anh ấy đi, chị ngủ trước. Không có chuyện gì lớn đâu, em yên tâm được rồi.
Đổng Tiểu Phàm đưa ta ra sờ lên trán của cô:
- Chị có chuyện gì cứ nói, đừng làm em lo lắng.
Hà Tiêu Tiêu liền đưa tay ra thọc nách cô:
- Đi, từ lúc nào nói dài dòng vậy rồi. Em thấy chị giống có chuyện lớn lắm sao?
Bị Hà Tiêu Tiêu làm như vậy, Đổng Tiểu Phàm sợ nhất là buồn, liền cười khanh khách. Nhưng Hà Tiêu Tiêu vừa trải qua sự hoảng sợ ban nãy, người không khỏe, Đổng Tiểu Phàm không dám quá sức phản kích lại cô.
Buổi tối ăn cơm xong, ba người đều ngủ sớm.
Phòng ngủ của tầng ba đều rất lớn, rất xa hoa, tối hôm qua Trương Nhất Phàm đã cùng Hà Tiêu Tiêu trải nghiệm qua, hôm nay cùng với Đổng Tiểu Phàm, hai người cũng gần khoảng một năm không gặp nhau, vì vậy, động tác tối nay có chút mãnh liệt.
Mặc dù cách âm ở đây rất tốt, mặc kệ cho anh ở trong phòng dày vò như thế nào, bên ngoài cũng nghe được một chút xíu tiếng động gì, Đổng Tiểu Phàm vẫn có chút lo lắng chị gái sẽ nghe thấy gì đó, liền lấy khăn mặt nhét vào miệng.
Xong việc, Đổng Tiểu Phàm ở trần nằm trân giường, đưa ta ra sờ ngực Trương Nhất Phàm:
- Tên khốn khiếp, thời gian này chúng ta xa cách lâu như vậy, anh có nhớ em không?
Trương Nhất Phàm thuận miệng đáp:
- Nhớ, em hiểu mà.
Sau đó hắn ngồi dậy hút thuốc, Đổng Tiểu Phàm trừng mắt nhìn hắn:
- Có thể hút thuốc ít lại không?
Trương Nhất Phàm thở dài:
- Là thói quen rồi, cai không được.
Đổng Tiểu Phàm kéo chăn ngồi xuống, tựa vào vai Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm nói:
- Anh không thể ngờ là lần này chúng ta lại gây ra tin tức lớn như vậy, một Anh Đặc Phi rất lớn, haha... Mấy tập đoàn kiêu ngạo ở thị trường Mỹ không ngờ lại bị chúng ta một miếng nuốt trọn, công lao không nhỏ!
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Tất cả những chuyện này lại không phải anh làm sao, nếu không phải anh chỉ thị cho chị gây náo loạn ở giữa, sao lại có cơ hội này chứ? Nhưng mà, em đang chuẩn bị mượn nó để tiến vào nền công nghiệp dầu mỏ, bây giờ chúng ta đã chính thức khởi động dự án ở Trung Đông. Từ nay về sau chúng ta sẽ có sản nghiệp dầu mỏ của chính mình. Khi cần thiết, thì có thể trợ giúp đất nước, cũng có thể giúp anh trên con đường công chức. Lần này trước sau chúng ta cũng quyên tiền hơn hai mươi tỷ nhân dân tệ, ngay cả Tổng bí thư cũng phải có cái nhìn khác về nhà họ Trương chúng ta, sau này em quyết định, mỗi năm sẽ cho nhà nước mấy chục tỷ mà không hoàn trả dùng vào nghiên cứu quân sự.
- Ý tưởng này rất hay, nhưng mà, em phải cẩn thận một cút những người không đáng tin, tìm cơ hội chèn ép em. Đợi khi em có thực lực, khiêm tốn một chút, học hỏi một chút các gia tộc lớn ở châu Âu. Sau này có thể không đưa ra thị trường, cố gắng không đưa ra thị trường, một khi công ty đã đưa ra thị trường đều phải nộp báo cáo năm, bị người khác kiểm soát, tất cả những lợi nhuận đều bị phơi bày.
Đổng Tiểu Phàm gật đầu:
- Tên khốn kiếp, em phát hiện anh có rất nhiều ý tưởng, hợp lại với kế hoạch của chúng ta, nếu anh không giữ chức vụ này, ra ngoài kinh doanh, nhất định là một nhân tài không tồi.
Trương Nhất Phàm bật cười:
- Để anh làm cái này, em không cảm thấy tài nhiều mà sử dụng ít hay sao?
Đổng Tiểu Phàm liền đấm hắn một cái:
- Anh khoác lác vừa thôi!
Hai người cứ thể trò chuyện, liền nói đến chuyện về người thần bí bên cạnh cô Gillian, Trương Nhất Phàm phân tích, chuyện này mình đã sớm nghĩ đến, chẳng qua là thời gian trước do bùng phát dịch Sars, vẫn chưa có thời gian để nói đến. Nếu như mình đoán không sai, cô Gillian này nhất định là người của gia tộc nào đó. So sánh với gia tộc Wittgenstein, gia tộc Rose Richer ở Đức, nhất định không phải là người trung gian của mười tập đoàn lớn ở Mỹ.
- Nhưng cô ấy là người Hoa ở Singapore.
Đổng Tiểu Phàm nói:
- Trước đây tụi em đã từng điều tra cô ta, nhưng không điều tra được thân phận của Gillian, nhưng mà, lần này cô ấy cũng giúp đỡ không ít, hơn nữa không có bất kì điều kiện gì, điều này mới khiến tụi em suy nghĩ trăm lần mà không có lời giải đáp.
Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ đến khi hút hết điều thuốc, hắn mới chậm rãi nói:
- Anh đã từng nghiên cứu về lịch sử gia tộc Rockefeller, như là các gia tộc như Melon, Rockefeller, DuPont này,chẳng qua ban đầu đều là gia tộc Rose Richer nâng đỡ bồi dưỡng như một con rối. Chỉ là những kẻ xảo quyệt này nhân Chiến tranh thế giới thứ hai đã thoát khỏi sự kiểm soát của gia tộc Rose Richer, bây giờ mới trở nên dương oai diễu võ.
- Mà nước Mỹ trước Chiến tranh thế giới thứ hai của thế kỷ hai mươi, đã từng có một câu nói kinh điển miêu tả tình cảnh lúc bấy giờ của nước Mỹ “Đảng Dân Chủ là thuộc về gia tộc Morgan, mà Đảng Công Hòa là thuộc về gia tộc Rockfeller...”, thật ra sau câu nói này vẫn nên thêm một câu “Mà gia tộc Rockfeller và gia tộc Morgan đều từng thuộc gia tộc Rothschild!” Bởi vậy có thể thấy, bọn họ đều là một con chó của gia tộc Rose Richer.
- Cho nên anh nghi ngờ, có phải là gia tộc Rose Richer hoặc là gia tộc Wittgenstein lại muốn nâng đỡ một tập đoàn Trung Quốc đến đối kháng với mấy gia tộc của mười tập đoàn lớn này, rất nhiều khả năng người ta muốn chúng ta ở nơi sáng sủa, mà họ lại hành động trong bóng tối. Doanh nghiệp càng lớn, phiêu lưu càng lớn, vì vậy, các em phải tuyệt đối cẩn thận, không thể bị người ta bán đứng được, còn phải giúp người ta đếm tiền.
Đổng Tiểu Phàm bóp mũi hắn:
- Vợ anh đây không ngốc vậy đâu? Bây giờ em không những phải tạo nên một đế quốc kinh tế lớn mạnh, mà còn phải thân thiết với các quan viên quan trọng trong nhà nước, đồng thời cũng hy vọng xây dựng được một đội ngũ tình báo của một mình mình. Bất cứ lúc nào cũng đều nắm chắc hướng đi của nền kinh tế chủ lực thế giới, đặc biệt là nhất cử nhất động của những gia tộc lớn như họ, đều có thể ảnh hưởng đến sự chấn động của nền kinh tế thế giới, vì vậy, em càng phải cẩn thận. Chỉ có điều, em vẫn luôn không yên tâm về chị. Đừng nhìn thấy bình thường chị ấy rất vui vẻ, nhưng có những lúc, chị ấy thực sự rất buồn, em thật sự rất lo lắng cho chị ấy. Tên khốn kiếp, anh nói phải làm sao đây? Không có sự giúp đỡ của chị, Iomega nhất định không thể phát triển nhanh như vậy, chị ấy là một thiên tài. Đáng tiếc, em không biết phải làm sao giúp đỡ chị ấy.
Trương Nhất Phàm nghĩ trong lòng:
- Chuyện của Hà Tiêu Tiêu, đơn giản chính là chuyện tình cảm, chuyện này mình phải nói làm sao đây? Chẳng lẽ thẳng thắn nói ra quan hệ giữa mình và Hà Tiêu Tiêu? Điều đó tuyệt đối không được, sẽ làm tổn thương trái tim của Tiểu Phàm. Làm sao đây?
Mình vẫn phải tìm cơ hội để nói chuyện với Tiêu Tiêu!
Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy chồng không nói gì, cô có chút sốt ruột:
- Anh nói em nên làm sao giúp chị ấy? Còn nữa, có mấy lần em phát hiện chỉ cần nhắc đến chuyện con cái, trên mặt chị ấy luôn có một nỗi đau khó nói, tuy chị ấy vẫn luôn cố gắng che đậy, nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó không bình thường!
Trương Nhất Phàm thở dài một cái:
- Em không biết, cô ấy là vì chúng ta mới trở nên như bây giờ. Lúc trước khi em sinh Tiểu Thiên Vũ, ra rất nhiều máu, là cô ấy đã dùng máu của mình cứu em, nhưng bản thân cô ấy mắc bệnh cả đời không sinh con được nữa.
Rốt cuộc Trương Nhất Phàm cũng nói ra sự thật, khiến cho Đổng Tiểu Phàm ngạc nhiên:
- Hả, sao lại như vậy?
/1313
|