Sau khi Trương Nhất Phàm tiếp nhận dự án này, mỗi ngày vẫn hỏi như cũ, duy trì trạng thái chú ý.
Hắn chỉ phụ trách phương hướng lớn, cụ thể là do Chủ tịch thành phố Tằng dẫn đoàn đại biểu cùng bọn họ tiến hành đàm phán. Nội dung đàm phán trước kia toàn bộ bị lật đổ cả, tất cả đều làm lại.
Chủ tịch thành phố Tằng rất buồn bực, không hiểu trong lòng Phó chủ tịch tỉnh Trương muốn làm gì?
Lòng nghĩ đây lại là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, chẳng lẽ Bí thư Trương không hề muốn hoàn thành chuyện này, do đó xác thực lời nói trước kia của Phó chủ tịch tỉnh Bao. Nếu nói làm việc bất lực, Phó chủ tịch tỉnh Bao tự nhiên xông pha đi đầu.
Đầu tiên là chính ông ta chủ động kéo chuyện này xuống, sau đó lại xách cái đầu voi đuôi chuột. Có những lúc, Chủ tịch thành phố Tằng càng cho rằng Phó chủ tịch tỉnh Trương để lại khách, chỉ là vì để làm nhục Bao Dụ Dân.
Tranh đấu gay gắt bên trong quan trường này, trong lòng mọi người thật sự hiểu được, sự việc này ai cũng không nghĩ theo kiểu tích cực.
Chủ tịch thành phố Tằng đương nhiên cũng cho rằng như vậy, thực ra chuyện này, Phó chủ tịch tỉnh Trương làm xong rồi, đó là một công lớn, làm không xong, cũng không phải lỗi của hắn. Phía trước có Bao Dụ Dân đích thân tiếp nhận, đã làm thành như vậy, hắn làm không thành cũng đã ở trong phần tình lý.
Người duy nhất giống như bị đá qua đá lại như quả cầu, thì là chính mình rồi.
Bất luận là Phó chủ tịch thường trực của tỉnh Bao Dụ Dân, hay là Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm này, ông ta cũng không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội. Lúc trước nhìn Bao Dụ Dân vì lập chiến tích, ở trước mặt khách ra vẻ đáng thương, Chủ tịch thành phố Tằng nghĩ rằng việc này có thể thành.
Dù sao trước kia cũng không có hiện tượng này, một người đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, nhiều lắm là đi ra gặp mặt vài lần, sao có thể hầu cùng khách mỗi ngày như vậy được? Đơn giản là phần đầu tư quá lớn, Bao Dụ Dân mới nóng lòng cầu thành công.
Thái độ của Phó chủ tịch tỉnh Trương hoàn toàn ngược lại. Hắn ngoài sau lần đầu tiên cùng khách chạm mặt, không xuất hiện nữa. Chủ tịch thành phố Tằng thấy, Phó chủ tịch tỉnh Trương khẳng định là muốn mượn cơ hội để xác thực lời nói của Bao Dụ Dân, hoặc là hắn muốn mượn chuyện này để đả kích Bao Dụ Dân.
Quả nhiên, khách lưu lại ở tỉnh thành một tuần, liền trở về Hongkong.
Chủ tịch thành phố Tằng nóng vội lắm, ông ta chạy đến chỗ của Phó chủ tịch tỉnh Trương xin chỉ thị, nên làm gì bây giờ?
Không ngờ tới Trương Nhất Phàm rất điềm tĩnh nói:
- Hàng hóa so với ba nhà, người ta đương nhiên đang chọn lựa, chúng ta trong chính sách đã rất bất công rồi, bọn họ muốn đi cũng là chuyện khó mà giải quyết được. Chẳng lẽ anh có thể cưỡng ép người ta lưu lại? Anh càng biểu hiện ra bộ dáng rất mong muốn, rất chờ mong người ta lại càng bắt bẻ.
Lời này nói khá đúng, giống như mua đồ vậy. Dù sao cũng phải xem mấy cái thử xem, làm ra khá thì mới quyết định. Chủ tịch thành phố Tằng lúc đi ra từ văn phòng Trương Nhất Phàm hắn ta thở dài.
Quả nhiên chứng thật ý nghĩ của mình, Phó chủ tịch tỉnh Trương căn bản không có để tâm đến việc này
Đàm phán hoàn tất, chính là công lao của ông ta, đàm phán không thành, chính là lỗi của Bao Dụ Dân, là ông ta làm hỏng sự việc. Lại cho người ta đi chùi đít. Chủ tịch thành phố Tằng nghĩ, xem ra dự án này là không có hy vọng
Đối mặt với loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể thở dài. Tranh đấu trong quan trường nghỉ được bao lâu? Không ngờ tới một Phó chủ tịch tỉnh Trương luôn luôn được xưng cần chính yêu dân, chăm lo việc nước, cũng trong quan trường trong lòng chảo nhuộm này thoát biến thành nhân vật lục đục với nhau.
Chủ tịch thành phố Tằng là Chủ tịch thành phố tân nhậm chức lần này của tỉnh thành, thuộc loại nhân sĩ cần chính phái tính tình tương tự như Lâm Đông Hải mà số lượng không nhiều lắm , nhưng cách đối nhân xử thế lại khéo đưa đẩy hơn so với Lâm Đông Hải, hiểu được sự vu hồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao chuyện này chính mình không làm chủ được, hắn liền dứt khoát buông xuôi, coi như là mình nghỉ vài ngày phép vậy!
Việc này làm cho tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, làm thành thì không có kịch để xem nữa. .
Trương Nhất Phàm biết rằng suy nghĩ của anh ta, cũng không nói ra. Sơn Bản Nhất Mộc tên tiểu tử này là thực sự đang phân cao thấp với mình, thử xem phản ứng của mình. Đây là một loại thủ đoạn của việc mặc cả, không có gì khác biệt với thị trường mua sắm không đồng ý thì tôi đi, khách hàng mà đi, người bán sẽ sốt ruột, rồi rồi rồi, chúng ta bàn cái nữa nào, thật lòng nếu mua thì có thể bớt một chút.
Đương nhiên, Sơn Bản Nhất Mộc tuyệt đối không phải vì suy nghĩ cho Đổng Tiểu Phàm, hắn không hề biết, đây là công ty Đổng Tiểu Phàm đầu tư, bọn họ chỉ điểm ba mươi phần trăm cổ phần. Anh ta làm như vậy, cũng là vì ích lợi của công ty.
Chính bởi vì anh ta như vậy, kịch mới diễn được thực, không có sơ hở gì.
Mà Trương Nhất Phàm biết rằng, nếu Đổng Tiểu Phàm chỉ định đầu tư ở tỉnh Tương, dự án này chạy không thoát. Ở trong thương trường, mệnh lệnh của ông chủ lớn hơn tất cả!
Chủ tịch thành phố Tằng mới vừa đi, bên ngoài liền vang lên giọng của một cô gái nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương có đó không? Bí thư Bằng.
Là Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm khẽ cười một chút.
Lâm Uyên tìm đến, xem ra sự thật bên Lý Hồng kia hẳn đã được chứng thực .
Quả nhiên, Lâm Uyên gõ cửa tiến vào, Trương Nhất Phàm liền ngồi ở chỗ kia đợi cô.
Trong phòng làm việc không có khách, Lâm Uyên cười hì hì nói:
- Chào anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Lâm Uyên liếc mắt một cái nói:
- Lại có chuyện gì nữa sao?
Sắc mặt này của hắn là giả vờ, Lâm Uyên liếc mắt một cái có thể hiểu được. Tuy rằng tất cả mọi người đều ở tỉnh thành, nhưng Lâm Uyên cũng bởi vì vấn đề công tác nên rất ít đến bên Trương Nhất Phàm. Nhìn thấy bộ dáng này của Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên chủ động cầm lấy bình trà rót cho Trương Nhất Phàm.
Là bà chủ bảo em tới.
Trương Nhất Phàm uống trà Lâm Uyên rót, không có hé răng. Lâm Uyên nói:
- Bổ nhiệm chính thức của ba em đã hạ xuống là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, kiêm Giám đốc sở Giám sát.
- Bây giờ cả nhà em rốt cục có thể đoàn tụ ở tỉnh thành rồi. Xem em đắc ý, công tác cẩn thận bất lực, Bí thư Lý đá em ra đó.
Lâm Uyên không phải lo lắng Lý Hồng sẽ đá mình đi ra ngoài, cô thấy bộ dáng cười nhạt của Trương Nhất Phàm liền nói câu:
- Cảm ơn ! Anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cầm văn kiện nói:
- Đây là văn phòng, phải gọi là Phó chủ tịch tỉnh Trương.
- Dạ! Phó chủ tịch tỉnh Trương ạ!
Lâm Uyên cười nghịch ngợm nói:
- Buổi tối anh có rảnh không? Mời anh cùng đi ăn một bữa cơm.
- Có những ai?
- Dạ...
Lâm Uyên do dự một chút nói:
- Đương nhiên là ba em, còn có bà chủ của em.
- Vậy được rồi! Lúc tan ca gọi điện thoại cho anh nha!
Trương Nhất Phàm lúc này mới gật gật đầu, Lâm Đông Hải cuối cùng đã vào tỉnh phủ, đây đích thực là việc đáng chúc mừng một chút.
Lâm Uyên hưng phấn mà nói:
- Cứ như vậy mà định. Em đi trước đây ——
- Từ từ đã.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn như thế của Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm hô một câu.
Lâm Uyên dừng lại, hướng hắn cười nhợt nhạt, khiến Trương Nhất Phàm có chút thầm than, cô bé này ở cùng Lý Hồng nên sớm bị đồng hóa rồi. Hôm nay còn có thể nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, cũng là có vài phần hiếm thấy.
Có lẽ là việc lên chức của Lâm Đông Hải, khiến cô rất hưng phấn. Trương Nhất Phàm nhìn Lâm Uyên nói:
- Năm nay lại sắp trôi qua. Việc của bản thân em làm thế nào rồi?
Lâm Uyên sửng sốt liền bĩu môi nói:
- Việc này không cần anh lo lắng, em cùng ở cùng bà chủ, cô ta đã nói rồi, công việc là trên hết, mặt khác gác sang bên. Em cũng không muốn bởi vì nguyên nhân nào đó, bị bà chủ phê bình.
Tại sao có thể như vậy? Trương Nhất Phàm nghĩ Lý Hồng cũng quá đáng quá rồi chăng? Bản thân không đề cập đến chuyện tình cảm, ngay cả Lâm Uyên cũng muốn đi theo cô ta chung thân không lấy chồng? Xem vẻ mặt của Lâm Uyên, thực sự có khả năng này.
Hắn chậm rãi nói:
- Vậy để anh cùng Lý Hồng thông đồng một chút, khi nào đó cho em đặc quyền.
Lâm Uyên có chút không hài lòng nói:
- Vậy cảm ơn anh, quan tâm em đến như vậy. Nếu không có việc gì, em đi trước đây.
Trương Nhất Phàm phất tay nói:
- Em đi đi!
Nhìn bóng dáng Lâm Uyên rời khỏi, Trương Nhất Phàm đang cân nhắc, Lý Hồng đưa Lâm Đông Hải lên, Lâm Uyên e là không thể ở bên cô ta nữa. Nếu không có đoán sai, Lý Hồng rất có khả năng đem Lâm Uyên trao cho cấp dưới.
Với năng lực hiện tại của Lâm Uyên, trao cho bậc cấp dưới huyện thành phố, vẫn vào kiểm tra kỷ luật nhất hệ, giả lấy thời gian, nhất định lại là một cán bộ kiểm tra kỷ luật không tồi. Nếu thực như vậy, Lâm Uyên kia chẳng phải phải chia lìa cha mẹ sao?
Ôi ——Bữa cơm đoàn viên này thực là khó mà dùng được!
Hắn chỉ phụ trách phương hướng lớn, cụ thể là do Chủ tịch thành phố Tằng dẫn đoàn đại biểu cùng bọn họ tiến hành đàm phán. Nội dung đàm phán trước kia toàn bộ bị lật đổ cả, tất cả đều làm lại.
Chủ tịch thành phố Tằng rất buồn bực, không hiểu trong lòng Phó chủ tịch tỉnh Trương muốn làm gì?
Lòng nghĩ đây lại là một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, chẳng lẽ Bí thư Trương không hề muốn hoàn thành chuyện này, do đó xác thực lời nói trước kia của Phó chủ tịch tỉnh Bao. Nếu nói làm việc bất lực, Phó chủ tịch tỉnh Bao tự nhiên xông pha đi đầu.
Đầu tiên là chính ông ta chủ động kéo chuyện này xuống, sau đó lại xách cái đầu voi đuôi chuột. Có những lúc, Chủ tịch thành phố Tằng càng cho rằng Phó chủ tịch tỉnh Trương để lại khách, chỉ là vì để làm nhục Bao Dụ Dân.
Tranh đấu gay gắt bên trong quan trường này, trong lòng mọi người thật sự hiểu được, sự việc này ai cũng không nghĩ theo kiểu tích cực.
Chủ tịch thành phố Tằng đương nhiên cũng cho rằng như vậy, thực ra chuyện này, Phó chủ tịch tỉnh Trương làm xong rồi, đó là một công lớn, làm không xong, cũng không phải lỗi của hắn. Phía trước có Bao Dụ Dân đích thân tiếp nhận, đã làm thành như vậy, hắn làm không thành cũng đã ở trong phần tình lý.
Người duy nhất giống như bị đá qua đá lại như quả cầu, thì là chính mình rồi.
Bất luận là Phó chủ tịch thường trực của tỉnh Bao Dụ Dân, hay là Phó chủ tịch tỉnh Trương Nhất Phàm này, ông ta cũng không thể đắc tội, cũng không dám đắc tội. Lúc trước nhìn Bao Dụ Dân vì lập chiến tích, ở trước mặt khách ra vẻ đáng thương, Chủ tịch thành phố Tằng nghĩ rằng việc này có thể thành.
Dù sao trước kia cũng không có hiện tượng này, một người đường đường là Phó chủ tịch tỉnh, nhiều lắm là đi ra gặp mặt vài lần, sao có thể hầu cùng khách mỗi ngày như vậy được? Đơn giản là phần đầu tư quá lớn, Bao Dụ Dân mới nóng lòng cầu thành công.
Thái độ của Phó chủ tịch tỉnh Trương hoàn toàn ngược lại. Hắn ngoài sau lần đầu tiên cùng khách chạm mặt, không xuất hiện nữa. Chủ tịch thành phố Tằng thấy, Phó chủ tịch tỉnh Trương khẳng định là muốn mượn cơ hội để xác thực lời nói của Bao Dụ Dân, hoặc là hắn muốn mượn chuyện này để đả kích Bao Dụ Dân.
Quả nhiên, khách lưu lại ở tỉnh thành một tuần, liền trở về Hongkong.
Chủ tịch thành phố Tằng nóng vội lắm, ông ta chạy đến chỗ của Phó chủ tịch tỉnh Trương xin chỉ thị, nên làm gì bây giờ?
Không ngờ tới Trương Nhất Phàm rất điềm tĩnh nói:
- Hàng hóa so với ba nhà, người ta đương nhiên đang chọn lựa, chúng ta trong chính sách đã rất bất công rồi, bọn họ muốn đi cũng là chuyện khó mà giải quyết được. Chẳng lẽ anh có thể cưỡng ép người ta lưu lại? Anh càng biểu hiện ra bộ dáng rất mong muốn, rất chờ mong người ta lại càng bắt bẻ.
Lời này nói khá đúng, giống như mua đồ vậy. Dù sao cũng phải xem mấy cái thử xem, làm ra khá thì mới quyết định. Chủ tịch thành phố Tằng lúc đi ra từ văn phòng Trương Nhất Phàm hắn ta thở dài.
Quả nhiên chứng thật ý nghĩ của mình, Phó chủ tịch tỉnh Trương căn bản không có để tâm đến việc này
Đàm phán hoàn tất, chính là công lao của ông ta, đàm phán không thành, chính là lỗi của Bao Dụ Dân, là ông ta làm hỏng sự việc. Lại cho người ta đi chùi đít. Chủ tịch thành phố Tằng nghĩ, xem ra dự án này là không có hy vọng
Đối mặt với loại tình huống này, hắn cũng chỉ có thể thở dài. Tranh đấu trong quan trường nghỉ được bao lâu? Không ngờ tới một Phó chủ tịch tỉnh Trương luôn luôn được xưng cần chính yêu dân, chăm lo việc nước, cũng trong quan trường trong lòng chảo nhuộm này thoát biến thành nhân vật lục đục với nhau.
Chủ tịch thành phố Tằng là Chủ tịch thành phố tân nhậm chức lần này của tỉnh thành, thuộc loại nhân sĩ cần chính phái tính tình tương tự như Lâm Đông Hải mà số lượng không nhiều lắm , nhưng cách đối nhân xử thế lại khéo đưa đẩy hơn so với Lâm Đông Hải, hiểu được sự vu hồi.
Nghĩ tới nghĩ lui, dù sao chuyện này chính mình không làm chủ được, hắn liền dứt khoát buông xuôi, coi như là mình nghỉ vài ngày phép vậy!
Việc này làm cho tiếng sấm lớn, hạt mưa nhỏ, làm thành thì không có kịch để xem nữa. .
Trương Nhất Phàm biết rằng suy nghĩ của anh ta, cũng không nói ra. Sơn Bản Nhất Mộc tên tiểu tử này là thực sự đang phân cao thấp với mình, thử xem phản ứng của mình. Đây là một loại thủ đoạn của việc mặc cả, không có gì khác biệt với thị trường mua sắm không đồng ý thì tôi đi, khách hàng mà đi, người bán sẽ sốt ruột, rồi rồi rồi, chúng ta bàn cái nữa nào, thật lòng nếu mua thì có thể bớt một chút.
Đương nhiên, Sơn Bản Nhất Mộc tuyệt đối không phải vì suy nghĩ cho Đổng Tiểu Phàm, hắn không hề biết, đây là công ty Đổng Tiểu Phàm đầu tư, bọn họ chỉ điểm ba mươi phần trăm cổ phần. Anh ta làm như vậy, cũng là vì ích lợi của công ty.
Chính bởi vì anh ta như vậy, kịch mới diễn được thực, không có sơ hở gì.
Mà Trương Nhất Phàm biết rằng, nếu Đổng Tiểu Phàm chỉ định đầu tư ở tỉnh Tương, dự án này chạy không thoát. Ở trong thương trường, mệnh lệnh của ông chủ lớn hơn tất cả!
Chủ tịch thành phố Tằng mới vừa đi, bên ngoài liền vang lên giọng của một cô gái nói:
- Chủ tịch tỉnh Trương có đó không? Bí thư Bằng.
Là Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm khẽ cười một chút.
Lâm Uyên tìm đến, xem ra sự thật bên Lý Hồng kia hẳn đã được chứng thực .
Quả nhiên, Lâm Uyên gõ cửa tiến vào, Trương Nhất Phàm liền ngồi ở chỗ kia đợi cô.
Trong phòng làm việc không có khách, Lâm Uyên cười hì hì nói:
- Chào anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm trừng mắt nhìn Lâm Uyên liếc mắt một cái nói:
- Lại có chuyện gì nữa sao?
Sắc mặt này của hắn là giả vờ, Lâm Uyên liếc mắt một cái có thể hiểu được. Tuy rằng tất cả mọi người đều ở tỉnh thành, nhưng Lâm Uyên cũng bởi vì vấn đề công tác nên rất ít đến bên Trương Nhất Phàm. Nhìn thấy bộ dáng này của Trương Nhất Phàm, Lâm Uyên chủ động cầm lấy bình trà rót cho Trương Nhất Phàm.
Là bà chủ bảo em tới.
Trương Nhất Phàm uống trà Lâm Uyên rót, không có hé răng. Lâm Uyên nói:
- Bổ nhiệm chính thức của ba em đã hạ xuống là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, kiêm Giám đốc sở Giám sát.
- Bây giờ cả nhà em rốt cục có thể đoàn tụ ở tỉnh thành rồi. Xem em đắc ý, công tác cẩn thận bất lực, Bí thư Lý đá em ra đó.
Lâm Uyên không phải lo lắng Lý Hồng sẽ đá mình đi ra ngoài, cô thấy bộ dáng cười nhạt của Trương Nhất Phàm liền nói câu:
- Cảm ơn ! Anh Nhất Phàm.
Trương Nhất Phàm cầm văn kiện nói:
- Đây là văn phòng, phải gọi là Phó chủ tịch tỉnh Trương.
- Dạ! Phó chủ tịch tỉnh Trương ạ!
Lâm Uyên cười nghịch ngợm nói:
- Buổi tối anh có rảnh không? Mời anh cùng đi ăn một bữa cơm.
- Có những ai?
- Dạ...
Lâm Uyên do dự một chút nói:
- Đương nhiên là ba em, còn có bà chủ của em.
- Vậy được rồi! Lúc tan ca gọi điện thoại cho anh nha!
Trương Nhất Phàm lúc này mới gật gật đầu, Lâm Đông Hải cuối cùng đã vào tỉnh phủ, đây đích thực là việc đáng chúc mừng một chút.
Lâm Uyên hưng phấn mà nói:
- Cứ như vậy mà định. Em đi trước đây ——
- Từ từ đã.
Nhìn thấy bộ dáng hưng phấn như thế của Lâm Uyên, Trương Nhất Phàm hô một câu.
Lâm Uyên dừng lại, hướng hắn cười nhợt nhạt, khiến Trương Nhất Phàm có chút thầm than, cô bé này ở cùng Lý Hồng nên sớm bị đồng hóa rồi. Hôm nay còn có thể nhìn thấy bộ dáng cô ta như vậy, cũng là có vài phần hiếm thấy.
Có lẽ là việc lên chức của Lâm Đông Hải, khiến cô rất hưng phấn. Trương Nhất Phàm nhìn Lâm Uyên nói:
- Năm nay lại sắp trôi qua. Việc của bản thân em làm thế nào rồi?
Lâm Uyên sửng sốt liền bĩu môi nói:
- Việc này không cần anh lo lắng, em cùng ở cùng bà chủ, cô ta đã nói rồi, công việc là trên hết, mặt khác gác sang bên. Em cũng không muốn bởi vì nguyên nhân nào đó, bị bà chủ phê bình.
Tại sao có thể như vậy? Trương Nhất Phàm nghĩ Lý Hồng cũng quá đáng quá rồi chăng? Bản thân không đề cập đến chuyện tình cảm, ngay cả Lâm Uyên cũng muốn đi theo cô ta chung thân không lấy chồng? Xem vẻ mặt của Lâm Uyên, thực sự có khả năng này.
Hắn chậm rãi nói:
- Vậy để anh cùng Lý Hồng thông đồng một chút, khi nào đó cho em đặc quyền.
Lâm Uyên có chút không hài lòng nói:
- Vậy cảm ơn anh, quan tâm em đến như vậy. Nếu không có việc gì, em đi trước đây.
Trương Nhất Phàm phất tay nói:
- Em đi đi!
Nhìn bóng dáng Lâm Uyên rời khỏi, Trương Nhất Phàm đang cân nhắc, Lý Hồng đưa Lâm Đông Hải lên, Lâm Uyên e là không thể ở bên cô ta nữa. Nếu không có đoán sai, Lý Hồng rất có khả năng đem Lâm Uyên trao cho cấp dưới.
Với năng lực hiện tại của Lâm Uyên, trao cho bậc cấp dưới huyện thành phố, vẫn vào kiểm tra kỷ luật nhất hệ, giả lấy thời gian, nhất định lại là một cán bộ kiểm tra kỷ luật không tồi. Nếu thực như vậy, Lâm Uyên kia chẳng phải phải chia lìa cha mẹ sao?
Ôi ——Bữa cơm đoàn viên này thực là khó mà dùng được!
/1313
|