Giang Đạt Xương nhìn đoạn đường xóc nảy không kìm nổi nhíu mày, đây là Nam Đàm?
Ông chủ yêu cầu mình đến Xương Giang tỉnh Lê Dương, phụ trách khảo sát điều kiện xây dựng nhà máy ở địa khu Hoài Sơn và Nam Đàm. Trước kia ông ta chưa bao giờ nghe nói qua về địa phương này. Từ Xương Châu tới đây đã đi hơn bốn giờ mới vào tới huyện Nam Đàm, tình trạng đường xá thế này đã khiến Giang Đạt Xương thấy nản trong lòng.
- Tiểu Dương, chẳng lẽ này tình trạng đường Địa khu Lê Dương đều như thế này?
Tiểu Dương là người Côn Hồ Xương Giang, vốn là nhân viên công tác bên công ty Lĩnh Nam, tạm thời được điều tạm đến để tiến hành khảo sát.
- Giang tổng, tình hình cũng không khác mấy. Địa khu Lê Dương cũng là khu đất đồi núi, hơn nữa tốc độ kinh tế phát triển khá lạc hậu, tình trạng đường cũng không tốt lắm.
Tiểu Dương với Địa khu Lê Dương cũng không quen thuộc, chỉ có thể nói sơ qua.
- Nếu là như thế này, điều kiện nơi này có hơi kém một chút.
Giang Đạt Xương lắc đầu, chuyển hướng nhìn về cầu đá phía trước. Ông ta đột nhiên thấy có vài người đang cầm thước ngắm tiến hành đo đạc ở ven đường, hơi động lòng:
- Dừng xe, Tiểu Dương, cậu đi xuống hỏi xem mấy người kia đang làm gì vậy?
Sau vài phút, Tiểu Dương lên xe:
- Giang tổng, bọn họ là nhân viên Phòng giao thông Nam Đàm của Cục giao thông địa khu Lê Dương, hình như là đo đạc trước kỳ. Nghe bọn hắn nói, tháng sáu cuối năm nay sẽ khởi công cải tạo phần đường quốc lộ Phong Nam, chính là đoạn đường từ Phong Châu đến Nam Đàm, giai đoạn này sẽ coi trọng cải tạo thành đường quốc lộ cấp hai.
Giang Đạt Xương có chút nghi hoặc, khéo như vậy, mình vừa nói điều kiện giao thông Nam Đàm quá kém, bên này đã lại có ý đồ cải tạo?
Đoàn người đến Xương Giang cùng mình cũng không có nhiều người biết, liền ngay cả Tiểu Dương cũng là tạm thời mượn về dùng nên cũng không rõ lắm về mục đích chuyến đi Xương Giang này.
Tổng công ty muốn dùng người không biết điều kiện tình hình thực địa của hai nơi họ đang chuẩn bị đầu tư, đánh giá một cách chân thật về điều kiện và mức độ nguy hiểm khi xây dựng nhà máy ở hai nơi này, cho nên nghi hoặc này cũng chỉ thoáng qua trong lòng Giang Đạt Xương.
Ông ta lập tức cho rằng nếu quốc lộ này thật sự sẽ được cải tạo, ngược lại trở thành một sự kiện đáng cao hứng.
Chiếc xe Toyota đến Nam Đàm thì đã là 4 giờ chiều. Đoàn ba người của Giang Đạt Xương tiến đến trọ lại ở khách sạn Nam Hà. Tin tức này liền được truyền lại tới tai Mã Thông Tài và Lục Vi Dân.
Toàn bộ Ban quản lý khu kinh tế mới bắt đầu hoạt động. Hai ngày nay, ngoại trừ Đồng Lập Trụ dẫn người đi Hoài Sơn ra, mọi người trong Ban quản lý khu kinh tế mới đều ở trong trạng thái chuẩn bị khai chiến.
Từ bên trong, đang chiêng trống rùm beng về bản quy hoạch thật lớn về việc phát triển xây dựng đường đến khu kinh tế mới đã được cho ra lò chỉ sau một ngày một đêm.
Từ nhân viên Cục giao thông "công tác trên đồi" cấp tốc đo vẽ bản đồ đến việc dọn dẹp môi trường xung quanh khu kinh tế mới, từ nhân viên cục Nông nghiệp tích cực công tác, xuống nông thôn chỉ đạo cho các hộ nông dân gieo trồng cây kiwi về các loại phân hóa học đang bị cấm sử dụng đến việc các cơ sở xã, thị trấn chính phủ bước đầu đưa ra các loại văn kiện quy hoạch, tiến thêm một bước mở rộng diện tích gieo trồng cây kiwi. Tất cả đều không tỏ thái độ mà thúc đẩy.
Vừa muốn có hiệu quả nhưng lại không thể làm cho người ta phát hiện đây là diễn trò, thì cũng chỉ có Mã Thông Tài một tay lõi đời như vậy mới có bản lĩnh để thu xếp được thoả đáng, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn gì.
Lã Ngọc Xuyên cảm thấy dây cót của khu kinh tế mới lập tức đột nhiên xoay nhanh, thì có chút bồn chồn, không ít văn kiện được đưa đến chỗ ông ta ký phát. Tuy coi như công tác là bình thường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được động tác chiêng trống rùm beng với cường độ cao như thế.
Khi Mã Thông Tài báo cáo công tác cũng có chút ấp a ấp úng. Ban đầu ông ta còn tưởng rằng đối phương là vừa mới tiếp xúc với khu kinh tế mới này nên có chút không thích ứng kịp. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, ông ta liền cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.
Nhìn Lục Vi Dân và Mã Thông Tài đi được rất nhanh như vậy, trong lòng ông ta cũng kiên định hơn nhiều. Có Lục Vi Dân đi theo, vấn đề sẽ không lớn. Trong vô thức, Lã Ngọc Xuyên đã suy nghĩ như vậy.
Đi ra ngoài học tập một tuần liền cảm thấy khu kinh tế mới như đã thay đổi, hơn nữa đụng phải sự việc trên đường, tâm tình Lã Ngọc Xuyên lập tức còn có chút nôn nóng.
Người phụ trách của công ty xây dựng huyện đã hai lần đến gặp Lã Ngọc Xuyên, phản ánh về tình hình của khu kinh tế mới đang yêu cầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng trường ở Viên Khu.
Độ mạnh yếu của loại kiến thiết xây dựng lót này quá lớn. Công ty xây dựng huyện thì có chút không chịu nổi. Mà khu kinh tế mới lại đem mặt hai con đường khác chia làm bốn, khoán trắng từ huyện đến mấy nhà tập thể và công ty xây dựng tư nhân khác, điều kiện tiên quyết đều là kiến thiết lót tư.
Về điểm này, huyện gần như không chủ định sẽ cấp một chút tiền vào mỗi cuối tuần, cơ bản chỉ vừa đủ vận chuyển, mà các loại chi phí cho xi măng, cát đá… Vật liệu xây dựng phần lớn do công ty xây dựng áp dụng thủ đoạn đổ lỗi cho nhà máy xi măng và ông chủ tư nhân cát đá, dù sao nơi đó cũng hơn kém một bậc, nhờ biết sổ sách khá tốt, cũng liền như vậy tha lại đây .
Nhưng khu kinh tế mới rất mạnh dạn cứng rắn yêu cầu khai thác, phát triển, khởi động xây dựng ba con đường trong Viên khu đồng thời, công ty xây dựng huyện liền gánh không được .
Công ty vốn nghĩ hiệu quả và lợi ích không tốt, toàn bộ sẽ dựa vào sự ủng hộ ở huyện, mới chống đỡ xuống được, đừng nói đồng thời khởi công ba con đường, ngay cả hai con đương, công ty cũng tiếp không được.
Loại kiến thiết này có tính phiêu lưu rất lớn, nhất là thay chính phủ làm kiến thiết, liều mạng lâu, đến cuối cùng nợ nần chất thành đống lớn. Hàng năm giao phó cho một bộ phận, tám năm mười năm cũng không nhất định có thể thanh toán tiền, có mấy doanh nghiệp chống lại sức ép như vậy?
Lã Ngọc Xuyên cũng biết khu kinh tế mới quy hoạch, nhưng đề xuất lúc ấy chính là cố gắng cuối năm nay đầu năm sau hoàn thành khai thác, phát triển xây dựng xong ba con đường trong Viên khu. Không nghĩ tới động tác của khu kinh tế mới mạnh như vậy, một năm liền khởi công toàn bộ cả ba con đường.
Việc phân chia phần việc của công ty xây dựng huyện làm bốn phần khoán trắng cho xí nghiệp xây dựng bên ngoài đến xây dựng, đương nhiên Lã Ngọc Xuyên có biết. Nhưng lúc trước ông ta cũng hiểu được chỉ sợ không có doanh nghiệp nào sẽ đến tiếp nhận.
Dù sao loại kiến thiết này, người nào có chút thực lực cũng phải suy nghĩ một chút, mặt khác cũng phải cân nhắc xem có thể đúng lúc lấy được tiền từ Ủy ban nhân dân huyện hay không.
Tình trạng tài chính huyện Nam Đàm thế nào, những người có quen biết với các ban ngành của huyện đều có thể rõ ràng, có thể trả tiền đúng hạn hay không, còn phải khảo nghiệm "Bản lĩnh" của xí nghiệp đó.
Không nghĩ tới chuyện này vậy mà thật sự lại làm được, mới đi Xương Châu học tập một tuần, không ngờ chuyện này cũng đã chuyển động như chong chóng.
Bước vào tiểu viện của Ban quản lý khu kinh tế mới, Lã Ngọc Xuyên liền cảm thấy chính mình giống như đi vào một cái chợ ầm ĩ.
Nhân viên công tác lui tới, tiếng chuông điện thoại liên tiếp vang lên, còn có nhân viên kỹ thuật và cán bộ Ban quản lý chỉ vào bản vẽ đập bàn quẳng ghế. Tất cả đều khiến Lã Ngọc Xuyên có chút choáng choáng hồ hồ. Đây là làm sao vậy?
- Tiểu Tô, Mã Thông Tài và Lục Vi Dân đang ở đâu? Cao Nguyên đâu?
Hiện tại Ban quản lý được tập hợp điều tạm về từ Ủy ban Xây dựng, Phòng Kinh doanh bất động sản, phòng Tài chính được vài người, cũng hiểu được cái giá của việc lên Ban quản lý.
Lục Vi Dân phân công quản lý thu hút đầu tư, Cao Nguyên được phân công quy hoạch kiến thiết, trị an xã hội của Ban quản lý khu kinh tế mới do uỷ viên đảng công ủy, trưởng đồn công an Đồng Lập Trụ đến phân công quản lý.
Tô Yến Thanh thời gian này cũng là vội tới mức chân không chạm đất.
Vừa được biết tập đoàn Hoa Mỹ đến Xương Châu, toàn bộ Ban quản lý khu kinh tế mới liền lâm vào tình trạng rối ren mà trước nay chưa từng có.
Tô Yến Thanh tuy rằng là xử lý thu hút đầu tư, nhưng lúc này cũng không ai phân phân công quản lý ai. Toàn bộ kế hoạch phát triển khu kinh tế mới do cô phụ trách phải hoàn thành trong vòng một ngày. Đây là ấn tượng đầu tiên.
Cũng may, cô đã từng làm công tác này, chẳng qua còn không kịp dựng lên, cho nên Tô Yến Thanh gần như là thức trắng một đêm để chỉnh. Việc giám sát công nhân cùng với việc lập kế hoạch phát triển về tuyến đường lớn giao nhau giữa tỉnh và khu kinh tế mới, nghênh đón các vị Hongkong "Cải trang vi hành" tới.
- Chủ tịch huyện Lã, Chủ nhiệm Mã đi xuống nông thôn. Chủ nhiệm Cao ở công trường còn chưa về. Vi Dân vừa về, đang gọi điện thoại.
Tô Yến Thanh nhìn thoáng nhìn về phía Lục Vi Dân đang vừa gọi điện thoại vừa ghi chép:
- Đúng, đang ở bên kia.
- Lão Mã xuống nông thôn? Xuống nông thôn làm gì?
Lã Ngọc Xuyên có chút hồ đồ. Khu kinh tế mới này trước mắt dưới một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Mã Thông Tài không có việc gì xuống nông thôn làm gì?
Tô Yến Thanh cũng là biết Lục Vi Dân và Mã Thông Tài cũng phải nói ra chuyện này. Tuy nhiên, ở Ban quản lý khu kinh tế mới, cũng chỉ có vài người biết được chuyện này, chỉ những người có chức trách xử lý cụ thể mới rõ, mặt khác người ngoài cuộc cũng chỉ biết là động tác hiện tại của khu kinh tế mới rất lớn, phải trong thời gian ngắn nhất đem dàn giáo khu kinh tế mới kéo đến, cũng không rõ ràng lắm về huyền bí trong đó.
- Chủ tịch huyện Lã, anh mới đi học tập một tuần, hay là trước hết mời vào ngồi một lát, đợi Chủ nhiệm Mã trở về báo cáo cho anh đi.
Tô Yến Thanh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lã Ngọc Xuyên, bặm môi, cười nói.
- Trong hồ lô các chị bán thuốc gì? Lúc tôi trở về có đi ngang qua khu kinh tế mới, nhìn đến đứng lên một khối phát triển rất lớn. Tôi thấy, sự phát triển này có vượt quá mức quy định của quy hoạch. Bên trên đánh dấu không ít khu vực công năng. Khu kinh tế mới này chúng ta khi quy hoạch hình như không nhanh đến như vậy đi?
Lã Ngọc Xuyên nghi ngờ liếc mắt nhìn Tô Yến Thanh một cái:
- Nơi này vừa vào cửa đã thấy loạn cả một đám, quả thực giống như đi chợ vậy. Ban quản lý khu kinh tế mới của các cô thực sự đang làm cái trò gì vậy?
Lục Vi Dân nhìn thấy Lã Ngọc Xuyên tiến vào, chỉ sợ là Lã Ngọc Xuyên đến đây hỏi tội.
Gây sức ép lớn như vậy, động tĩnh lớn đến vậy, mà ông ta Phó chủ tịch huyện kiêm Bí thư Đảng công ủy - người được phân công quản lý lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ sợ thực sự có chút không nói nổi.
Tuy nhiên điều này cũng chẳng trách được. Tình huống cấp bách như vậy, hơn nữa cuối cùng có thể nắm chắc được bao nhiêu ai cũng không thể nói rõ, mạo muội báo cáo với Bí thư Chủ tịch huyện. Một khi hỏng việc, ngay cả đường sống quay về cũng không có. Cho nên Ban quản lý nghiên cứu nửa ngày, vẫn làm theo đề xuất của Lục Vi Dân, làm trước nói sau, tạm thời không báo cáo.
Mã Thông Tài ngược lại có chút quyết đoán, đưa ra quyết định xử lý theo ý tưởng của Lục Vi Dân. Mấy ngày nay xảy ra vài ba sự tình như vậy liền oanh oanh liệt liệt đứng lên.
- Tiểu Lục, xảy ra chuyện gì? Muốn làm động tĩnh lớn như vậy, vì sao Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện lại chẳng biết gì? Các cậu làm cái trò quỷ gì vậy?
Giọng điệu Lã Ngọc Xuyên cũng có một ít bất mãn. Tuy rằng ông ta cũng biết Lục Vi Dân rất được Thẩm Tử Liệt tán thưởng, An Đức Kiện cũng có ấn tượng rất tốt với Lục Vi Dân, nhưng dù sao ôg ta cũng là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý, hơn nữa còn kiêm Bí thư Đảng công ủy của Ban quản lý.
Tuy nói công tác hằng ngày đều giao cho Mã Thông Tài phụ trách, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta liền không quan tâm tới công tác bên này. Có thể nói năm nay ông ta được phân công quản lý công tác này, làm tốt cũng được làm xấu cũng được, tại đây đều phải làm cho khu kinh tế mới này hiện ra.
- Chủ tịch huyện Lã, trước tiên anh cứ ngồi đi đã, Chủ nhiệm Mã chắc cũng sắp trở lại. Yến Thanh, mang cho Chủ nhiệm Mã chén nước.
Ông chủ yêu cầu mình đến Xương Giang tỉnh Lê Dương, phụ trách khảo sát điều kiện xây dựng nhà máy ở địa khu Hoài Sơn và Nam Đàm. Trước kia ông ta chưa bao giờ nghe nói qua về địa phương này. Từ Xương Châu tới đây đã đi hơn bốn giờ mới vào tới huyện Nam Đàm, tình trạng đường xá thế này đã khiến Giang Đạt Xương thấy nản trong lòng.
- Tiểu Dương, chẳng lẽ này tình trạng đường Địa khu Lê Dương đều như thế này?
Tiểu Dương là người Côn Hồ Xương Giang, vốn là nhân viên công tác bên công ty Lĩnh Nam, tạm thời được điều tạm đến để tiến hành khảo sát.
- Giang tổng, tình hình cũng không khác mấy. Địa khu Lê Dương cũng là khu đất đồi núi, hơn nữa tốc độ kinh tế phát triển khá lạc hậu, tình trạng đường cũng không tốt lắm.
Tiểu Dương với Địa khu Lê Dương cũng không quen thuộc, chỉ có thể nói sơ qua.
- Nếu là như thế này, điều kiện nơi này có hơi kém một chút.
Giang Đạt Xương lắc đầu, chuyển hướng nhìn về cầu đá phía trước. Ông ta đột nhiên thấy có vài người đang cầm thước ngắm tiến hành đo đạc ở ven đường, hơi động lòng:
- Dừng xe, Tiểu Dương, cậu đi xuống hỏi xem mấy người kia đang làm gì vậy?
Sau vài phút, Tiểu Dương lên xe:
- Giang tổng, bọn họ là nhân viên Phòng giao thông Nam Đàm của Cục giao thông địa khu Lê Dương, hình như là đo đạc trước kỳ. Nghe bọn hắn nói, tháng sáu cuối năm nay sẽ khởi công cải tạo phần đường quốc lộ Phong Nam, chính là đoạn đường từ Phong Châu đến Nam Đàm, giai đoạn này sẽ coi trọng cải tạo thành đường quốc lộ cấp hai.
Giang Đạt Xương có chút nghi hoặc, khéo như vậy, mình vừa nói điều kiện giao thông Nam Đàm quá kém, bên này đã lại có ý đồ cải tạo?
Đoàn người đến Xương Giang cùng mình cũng không có nhiều người biết, liền ngay cả Tiểu Dương cũng là tạm thời mượn về dùng nên cũng không rõ lắm về mục đích chuyến đi Xương Giang này.
Tổng công ty muốn dùng người không biết điều kiện tình hình thực địa của hai nơi họ đang chuẩn bị đầu tư, đánh giá một cách chân thật về điều kiện và mức độ nguy hiểm khi xây dựng nhà máy ở hai nơi này, cho nên nghi hoặc này cũng chỉ thoáng qua trong lòng Giang Đạt Xương.
Ông ta lập tức cho rằng nếu quốc lộ này thật sự sẽ được cải tạo, ngược lại trở thành một sự kiện đáng cao hứng.
Chiếc xe Toyota đến Nam Đàm thì đã là 4 giờ chiều. Đoàn ba người của Giang Đạt Xương tiến đến trọ lại ở khách sạn Nam Hà. Tin tức này liền được truyền lại tới tai Mã Thông Tài và Lục Vi Dân.
Toàn bộ Ban quản lý khu kinh tế mới bắt đầu hoạt động. Hai ngày nay, ngoại trừ Đồng Lập Trụ dẫn người đi Hoài Sơn ra, mọi người trong Ban quản lý khu kinh tế mới đều ở trong trạng thái chuẩn bị khai chiến.
Từ bên trong, đang chiêng trống rùm beng về bản quy hoạch thật lớn về việc phát triển xây dựng đường đến khu kinh tế mới đã được cho ra lò chỉ sau một ngày một đêm.
Từ nhân viên Cục giao thông "công tác trên đồi" cấp tốc đo vẽ bản đồ đến việc dọn dẹp môi trường xung quanh khu kinh tế mới, từ nhân viên cục Nông nghiệp tích cực công tác, xuống nông thôn chỉ đạo cho các hộ nông dân gieo trồng cây kiwi về các loại phân hóa học đang bị cấm sử dụng đến việc các cơ sở xã, thị trấn chính phủ bước đầu đưa ra các loại văn kiện quy hoạch, tiến thêm một bước mở rộng diện tích gieo trồng cây kiwi. Tất cả đều không tỏ thái độ mà thúc đẩy.
Vừa muốn có hiệu quả nhưng lại không thể làm cho người ta phát hiện đây là diễn trò, thì cũng chỉ có Mã Thông Tài một tay lõi đời như vậy mới có bản lĩnh để thu xếp được thoả đáng, tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn gì.
Lã Ngọc Xuyên cảm thấy dây cót của khu kinh tế mới lập tức đột nhiên xoay nhanh, thì có chút bồn chồn, không ít văn kiện được đưa đến chỗ ông ta ký phát. Tuy coi như công tác là bình thường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được động tác chiêng trống rùm beng với cường độ cao như thế.
Khi Mã Thông Tài báo cáo công tác cũng có chút ấp a ấp úng. Ban đầu ông ta còn tưởng rằng đối phương là vừa mới tiếp xúc với khu kinh tế mới này nên có chút không thích ứng kịp. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, ông ta liền cảm thấy vấn đề không đơn giản như vậy.
Nhìn Lục Vi Dân và Mã Thông Tài đi được rất nhanh như vậy, trong lòng ông ta cũng kiên định hơn nhiều. Có Lục Vi Dân đi theo, vấn đề sẽ không lớn. Trong vô thức, Lã Ngọc Xuyên đã suy nghĩ như vậy.
Đi ra ngoài học tập một tuần liền cảm thấy khu kinh tế mới như đã thay đổi, hơn nữa đụng phải sự việc trên đường, tâm tình Lã Ngọc Xuyên lập tức còn có chút nôn nóng.
Người phụ trách của công ty xây dựng huyện đã hai lần đến gặp Lã Ngọc Xuyên, phản ánh về tình hình của khu kinh tế mới đang yêu cầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng trường ở Viên Khu.
Độ mạnh yếu của loại kiến thiết xây dựng lót này quá lớn. Công ty xây dựng huyện thì có chút không chịu nổi. Mà khu kinh tế mới lại đem mặt hai con đường khác chia làm bốn, khoán trắng từ huyện đến mấy nhà tập thể và công ty xây dựng tư nhân khác, điều kiện tiên quyết đều là kiến thiết lót tư.
Về điểm này, huyện gần như không chủ định sẽ cấp một chút tiền vào mỗi cuối tuần, cơ bản chỉ vừa đủ vận chuyển, mà các loại chi phí cho xi măng, cát đá… Vật liệu xây dựng phần lớn do công ty xây dựng áp dụng thủ đoạn đổ lỗi cho nhà máy xi măng và ông chủ tư nhân cát đá, dù sao nơi đó cũng hơn kém một bậc, nhờ biết sổ sách khá tốt, cũng liền như vậy tha lại đây .
Nhưng khu kinh tế mới rất mạnh dạn cứng rắn yêu cầu khai thác, phát triển, khởi động xây dựng ba con đường trong Viên khu đồng thời, công ty xây dựng huyện liền gánh không được .
Công ty vốn nghĩ hiệu quả và lợi ích không tốt, toàn bộ sẽ dựa vào sự ủng hộ ở huyện, mới chống đỡ xuống được, đừng nói đồng thời khởi công ba con đường, ngay cả hai con đương, công ty cũng tiếp không được.
Loại kiến thiết này có tính phiêu lưu rất lớn, nhất là thay chính phủ làm kiến thiết, liều mạng lâu, đến cuối cùng nợ nần chất thành đống lớn. Hàng năm giao phó cho một bộ phận, tám năm mười năm cũng không nhất định có thể thanh toán tiền, có mấy doanh nghiệp chống lại sức ép như vậy?
Lã Ngọc Xuyên cũng biết khu kinh tế mới quy hoạch, nhưng đề xuất lúc ấy chính là cố gắng cuối năm nay đầu năm sau hoàn thành khai thác, phát triển xây dựng xong ba con đường trong Viên khu. Không nghĩ tới động tác của khu kinh tế mới mạnh như vậy, một năm liền khởi công toàn bộ cả ba con đường.
Việc phân chia phần việc của công ty xây dựng huyện làm bốn phần khoán trắng cho xí nghiệp xây dựng bên ngoài đến xây dựng, đương nhiên Lã Ngọc Xuyên có biết. Nhưng lúc trước ông ta cũng hiểu được chỉ sợ không có doanh nghiệp nào sẽ đến tiếp nhận.
Dù sao loại kiến thiết này, người nào có chút thực lực cũng phải suy nghĩ một chút, mặt khác cũng phải cân nhắc xem có thể đúng lúc lấy được tiền từ Ủy ban nhân dân huyện hay không.
Tình trạng tài chính huyện Nam Đàm thế nào, những người có quen biết với các ban ngành của huyện đều có thể rõ ràng, có thể trả tiền đúng hạn hay không, còn phải khảo nghiệm "Bản lĩnh" của xí nghiệp đó.
Không nghĩ tới chuyện này vậy mà thật sự lại làm được, mới đi Xương Châu học tập một tuần, không ngờ chuyện này cũng đã chuyển động như chong chóng.
Bước vào tiểu viện của Ban quản lý khu kinh tế mới, Lã Ngọc Xuyên liền cảm thấy chính mình giống như đi vào một cái chợ ầm ĩ.
Nhân viên công tác lui tới, tiếng chuông điện thoại liên tiếp vang lên, còn có nhân viên kỹ thuật và cán bộ Ban quản lý chỉ vào bản vẽ đập bàn quẳng ghế. Tất cả đều khiến Lã Ngọc Xuyên có chút choáng choáng hồ hồ. Đây là làm sao vậy?
- Tiểu Tô, Mã Thông Tài và Lục Vi Dân đang ở đâu? Cao Nguyên đâu?
Hiện tại Ban quản lý được tập hợp điều tạm về từ Ủy ban Xây dựng, Phòng Kinh doanh bất động sản, phòng Tài chính được vài người, cũng hiểu được cái giá của việc lên Ban quản lý.
Lục Vi Dân phân công quản lý thu hút đầu tư, Cao Nguyên được phân công quy hoạch kiến thiết, trị an xã hội của Ban quản lý khu kinh tế mới do uỷ viên đảng công ủy, trưởng đồn công an Đồng Lập Trụ đến phân công quản lý.
Tô Yến Thanh thời gian này cũng là vội tới mức chân không chạm đất.
Vừa được biết tập đoàn Hoa Mỹ đến Xương Châu, toàn bộ Ban quản lý khu kinh tế mới liền lâm vào tình trạng rối ren mà trước nay chưa từng có.
Tô Yến Thanh tuy rằng là xử lý thu hút đầu tư, nhưng lúc này cũng không ai phân phân công quản lý ai. Toàn bộ kế hoạch phát triển khu kinh tế mới do cô phụ trách phải hoàn thành trong vòng một ngày. Đây là ấn tượng đầu tiên.
Cũng may, cô đã từng làm công tác này, chẳng qua còn không kịp dựng lên, cho nên Tô Yến Thanh gần như là thức trắng một đêm để chỉnh. Việc giám sát công nhân cùng với việc lập kế hoạch phát triển về tuyến đường lớn giao nhau giữa tỉnh và khu kinh tế mới, nghênh đón các vị Hongkong "Cải trang vi hành" tới.
- Chủ tịch huyện Lã, Chủ nhiệm Mã đi xuống nông thôn. Chủ nhiệm Cao ở công trường còn chưa về. Vi Dân vừa về, đang gọi điện thoại.
Tô Yến Thanh nhìn thoáng nhìn về phía Lục Vi Dân đang vừa gọi điện thoại vừa ghi chép:
- Đúng, đang ở bên kia.
- Lão Mã xuống nông thôn? Xuống nông thôn làm gì?
Lã Ngọc Xuyên có chút hồ đồ. Khu kinh tế mới này trước mắt dưới một mẫu ruộng còn có ba phần đất. Mã Thông Tài không có việc gì xuống nông thôn làm gì?
Tô Yến Thanh cũng là biết Lục Vi Dân và Mã Thông Tài cũng phải nói ra chuyện này. Tuy nhiên, ở Ban quản lý khu kinh tế mới, cũng chỉ có vài người biết được chuyện này, chỉ những người có chức trách xử lý cụ thể mới rõ, mặt khác người ngoài cuộc cũng chỉ biết là động tác hiện tại của khu kinh tế mới rất lớn, phải trong thời gian ngắn nhất đem dàn giáo khu kinh tế mới kéo đến, cũng không rõ ràng lắm về huyền bí trong đó.
- Chủ tịch huyện Lã, anh mới đi học tập một tuần, hay là trước hết mời vào ngồi một lát, đợi Chủ nhiệm Mã trở về báo cáo cho anh đi.
Tô Yến Thanh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Lã Ngọc Xuyên, bặm môi, cười nói.
- Trong hồ lô các chị bán thuốc gì? Lúc tôi trở về có đi ngang qua khu kinh tế mới, nhìn đến đứng lên một khối phát triển rất lớn. Tôi thấy, sự phát triển này có vượt quá mức quy định của quy hoạch. Bên trên đánh dấu không ít khu vực công năng. Khu kinh tế mới này chúng ta khi quy hoạch hình như không nhanh đến như vậy đi?
Lã Ngọc Xuyên nghi ngờ liếc mắt nhìn Tô Yến Thanh một cái:
- Nơi này vừa vào cửa đã thấy loạn cả một đám, quả thực giống như đi chợ vậy. Ban quản lý khu kinh tế mới của các cô thực sự đang làm cái trò gì vậy?
Lục Vi Dân nhìn thấy Lã Ngọc Xuyên tiến vào, chỉ sợ là Lã Ngọc Xuyên đến đây hỏi tội.
Gây sức ép lớn như vậy, động tĩnh lớn đến vậy, mà ông ta Phó chủ tịch huyện kiêm Bí thư Đảng công ủy - người được phân công quản lý lại hoàn toàn không biết gì cả, chỉ sợ thực sự có chút không nói nổi.
Tuy nhiên điều này cũng chẳng trách được. Tình huống cấp bách như vậy, hơn nữa cuối cùng có thể nắm chắc được bao nhiêu ai cũng không thể nói rõ, mạo muội báo cáo với Bí thư Chủ tịch huyện. Một khi hỏng việc, ngay cả đường sống quay về cũng không có. Cho nên Ban quản lý nghiên cứu nửa ngày, vẫn làm theo đề xuất của Lục Vi Dân, làm trước nói sau, tạm thời không báo cáo.
Mã Thông Tài ngược lại có chút quyết đoán, đưa ra quyết định xử lý theo ý tưởng của Lục Vi Dân. Mấy ngày nay xảy ra vài ba sự tình như vậy liền oanh oanh liệt liệt đứng lên.
- Tiểu Lục, xảy ra chuyện gì? Muốn làm động tĩnh lớn như vậy, vì sao Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện lại chẳng biết gì? Các cậu làm cái trò quỷ gì vậy?
Giọng điệu Lã Ngọc Xuyên cũng có một ít bất mãn. Tuy rằng ông ta cũng biết Lục Vi Dân rất được Thẩm Tử Liệt tán thưởng, An Đức Kiện cũng có ấn tượng rất tốt với Lục Vi Dân, nhưng dù sao ôg ta cũng là Phó chủ tịch huyện được phân công quản lý, hơn nữa còn kiêm Bí thư Đảng công ủy của Ban quản lý.
Tuy nói công tác hằng ngày đều giao cho Mã Thông Tài phụ trách, nhưng cũng không có nghĩa là ông ta liền không quan tâm tới công tác bên này. Có thể nói năm nay ông ta được phân công quản lý công tác này, làm tốt cũng được làm xấu cũng được, tại đây đều phải làm cho khu kinh tế mới này hiện ra.
- Chủ tịch huyện Lã, trước tiên anh cứ ngồi đi đã, Chủ nhiệm Mã chắc cũng sắp trở lại. Yến Thanh, mang cho Chủ nhiệm Mã chén nước.
/371
|