- Đúng rồi, Vi Dân, tôi còn muốn nói với cậu một việc.
Thẩm Tử Liệt giọng điệu làm Lục Vi Dân có chút kinh ngạc. Không biết Thẩm Tử Liệt sao lại thận trọng như vậy, muốn nói chuyện gì với mình chứ?
- Bí thư An Đức Kiện đã thương lượng qua với tôi. Lúc này, Cao Nguyên bị thương nằm viện, đoán chắc cũng phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể xuất viện. Nếu tình hình không tốt còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Lão Mã lại đang học tập ở trường Đảng. Ban đầu, tôi muốn lão Mã tạm thời về trước, nhưng Bí thư Đức Kiện đối với biểu hiện lúc này của cậu lại rất là hài lòng. Ý của ông ấy là muốn Ngọc Xuyên trong khoảng thời gian này sẽ theo dõi một chút về công tác bên Ban quản lý, công tác cụ thể của Ban quản lý đều do cậu tới phụ trách.
Giọng điệu của Thẩm Tử Liệt bình thản, nhưng nghe được tâm tình của ông ta tương đối tốt.
- Bí thư Đức Kiện tính chiều hôm nay trong cuộc họp hội nghị thường vụ sẽ xác địch chức vụ Phó chủ nhiệm Ban quản lý do cậu làm xuống dưới. Cậu làm chức Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý này cũng được ba tháng, biểu hiện công tác rất được, ủy ban Huyện ủy rất vừa lòng, cho rằng cậu tuy rằng tuổi trẻ, thời gian công tác cũng không lâu, nhưng thời kì đặc thù sẽ có suy xét đặc thù, đủ để cho cậu đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Ban quản lý này. Tôi phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu, đè nén sự vui sướng và tự hào trong lòng mình, nhưng trên mặt vẫn hiện lên chút ửng hồng vẫn để lộ cảm xúc chân thật của hắn.
Nhưng xem ra trong mắt Thẩm Tử Liệt, như vậy cũng là bình thường. Cho dù là ai ở trong chuyện này đều khó tránh khỏi hưng phấn vui mừng như điên. Một cán bộ công tác còn chưa đến một năm, tuổi còn trẻ như vậy đã bước lên chức cán bộ cấp phó phòng, điều này đối với rất nhiều người mà nói đều là không thể tưởng tượng được. Nhưng với biểu hiện của Lục Vi Dân làm được vị trí này cũng rất tốt.
Cần cù cố gắng chỉ là yêu cầu cơ bản. Năng lực xuất sắc cũng không thể thiếu. Biểu hiện bắt lấy được cơ hội của mình mới là quan trọng hơn. Nếu lãnh đạo coi trọng thưởng thức, phải cùng tụ họp với mấy người ở cùng một chỗ, vậy cũng phải chờ có cơ duyên tới, mà đúng lúc Lục Vi Dân chiếm được mấy điểm này.
Thẩm Tử Liệt cũng biết khi Lục Vi Dân bị bổ nhiệm làm Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý cũng rất miễn cưỡng, bao gồm Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản còn có La Huy và vài ủy viên thường vụ gần gũi với An Đức Kiện đều thật sự cho là không được. Nếu không phải do An Đức Kiện kiên trì, căn bản là không có khả năng.
Nhưng việc xử lý bãi tha ma lần này, khiến cho Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đã nhìn nhận năng lực của Lục Vi Dân với cặp mắt khác xưa. Trương Lập Bản còn đặc biệt đến trước mặt mình thừa nhận Lục Vi Dân một phen, cố nhiên ý tứ là có khen mình biết cách bồi dưỡng người. Nhưng biểu hiện của Lục Vi Dân thực sự khiến Bí thư Đảng ủy Công an này rất hài lòng nhưng cũng là sự thật.
Mặc dù lúc bản thân được bổ nhiệm giữ chức Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý mà lại không được phân công làm phó chủ nhiệm quản lý thu hút đầu tư, Lục Vi Dân cũng biết một chức vụ trợ lý này hẳn chỉ là một thời kỳ quá độ, nhưng hắn cũng thật không ngờ thời kỳ quá độ này lại ngắn như thế. Ba tháng, miễn cưỡng được coi như là thử việc đi, khiến cho chính mình danh chính ngôn thuận được lên chức.
Ở nơi này thì thái độ của An Đức Kiện rất trọng yếu. Lục Vi Dân cũng biết Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản cũng có thể nói giúp cho mình không ít lời tán dương. Sự kiện ở bãi tha ma do mình ứng đối thích đáng, xử lý thoả đáng, khiến Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản có một ấn tượng rất tốt. Hơn nữa, lực của Thẩm Tử Liệt đã đẩy chính mình. Nói vậy, Từ Hiểu Xuân và Trương Lập vốn cũng làm cái ân tình thuận nước giong thuyền ở trước mặt An Đức Kiện cổ vũ nói tốt giúp mình.
- Đa tạ Chủ tịch huyện quan tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, tuyệt không phụ lòng Chủ tịch huyện đã cất nhắc.
Lời này nghe có hơi giống như là lời kịch của một vài bộ phim điện ảnh, chỉ việc đem Chủ tịch huyện đổi thành hiệu trưởng, nhưng lúc này dường như cũng chỉ có thể dùng những lời nói loại này để biểu đạt tâm ý của chính mình.
- Ừ, Vi Dân, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, chỉ sợ áp lực sẽ lớn hơn nữa. Cậu tuổi trẻ như vậy đã an vị ở vị trí cao thế này, sợ lại sẽ có rất nhiều người trong lòng cảm thấy không phục. Còn có rất nhiều người chờ để xem cậu bị chê cười. Nhất là trong thời gian này lão Mã không ở bên cạnh, cậu phải phụ trách công tác hằng ngày. Nói thật, trong lòng tôi cũng có chút lo lắng. Cậu phải thường xuyên báo cáo với Ngọc Xuyên để xin chỉ thị. Trọng yếu hơn là phải nắm bắt được trọng tâm công tác.
Thẩm Tử Liệt nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân, sợ đối phương không rõ ý đồ của mình, giọng điệu cố ý tăng mạnh.
- Cậu hiểu được tôi nói trọng tâm công tác là cái gì chứ? Thu hút đầu tư! Chỉ có thu hút đầu tư đúng chỗ, xí nghiệp vào được, tài chính đúng chỗ, hạng mục công trình trụ lại. Đây mới là điều căn bản. Nắm được cái lỗ mũi trâu này thì toàn bộ hoài nghi và nghi ngờ tự nhiên sẽ tan thành mây khói. Cậu hiểu chưa? Ba tháng này đối với cậu là một gian thử thách đầy khó khăn, đồng thời cũng là một điều kiện tốt nhất để cậu có thể bước ra vũ đài. Bức họa này phải làm thế nào cho thật đẹp, thì còn phải xem cậu có thể nắm chắc thao tác như thế nào!
...
Lục Vi Dân rất kiên nhẫn cùng lão già ở khu Bạch Tháp xã Tháp Sơn đi tới giữa ruộng đồi này. Đây là vườn trái cây thứ ba ở xã Tháp Sơn, hơn nữa là hoàn toàn dựa theo ý đồ của bản nhân hắn, tùy ý chọn lựa, đi tới đâu tính tới đó, căn bản không cần chính phủ xã an bài và đề cử.
Xem ra vị ông chủ Bành này làm việc rất coi trọng thực lực vì mỗi khi đến một chỗ nào đều muốn đích thân hỏi chủ nhân vườn trái cây về các loại tình hình, nhất định phải xác định thân phận chân thật của chủ nhân vườn trái cây, mới bắt đầu hỏi tới vấn đề cụ thể.
Chỉ bằng điểm này, Lục Vi Dân đã biết vị họ Bành trước mắt này là nhân vật khôn khéo không dễ gì có thể lừa gạt được ông ta. Ít nhất là ông ta vô cùng quen thuộc với tình hình ở đại lục, nhất là đối với các loại lừa gạt của chính phủ địa phương... Tác phong tràn đầy nhận thức, cho nên mới làm được như vậy.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Lục Vi Dân cũng không ngại bị đối phương bắt bẻ một chút, ngược lại có thể chứng minh bên ta vô cùng thẳng thắn.
Nghe tới chủ nhân vườn trái cây nói năm nay nhân viên khoa học kỹ thuật phòng Nông nghiệp huyện đã chạy đến đây hai lần. Hơn nữa còn đặc biệt hướng dẫn huấn luyện cách bón phân và phun thuốc trừ sâu. Vị ông chủ Bành kia nhìn có vẻ như rất tùy ý, nhưng khi hỏi đều hỏi về những vấn đề rất mấu chốt, tỷ như sử dụng thuốc trừ sâu loại nào và mật độ sử dụng ra sao, phân lượng và sử dụng phối hợp phân hóa học. Chủ của vườn trái cây tuy rằng giải thích không thực sự chuẩn xác, nhưng trên cơ bản coi như dựa vào sự phổ biến rộng rãi. Điều này làm cho Lục Vi Dân cũng thoáng yên tâm hơn một chút.
Thực ra, Lục Vi Dân còn có chút lo lắng.
Từ đầu năm, hắn đã đặc biệt báo cáo vấn đề này với Thẩm Tử Liệt. Nếu muốn bảo đảm thương hiệu cây kiwi ở Nam Đàm thì phải tiếp tục phát dương quang đại, đó là nhất định phải bảo đảm chất lượng cao, thời gian ngắn. Nếu muốn làm cho cây kiwi Nam Đàm nổi tiếng không ngừng được mở rộng, thậm chí xuất khẩu ra thị trường. Nếu muốn hấp dẫn xí nghiệp gia công cảng tư từ bên ngoài đầu tư cây kiwi trụ lại, như vậy lại càng nhất định phải đặc biệt chú ý tới vài vấn đề liên quan.
Tỷ như sử dụng loại thuốc trừ sâu và phân hóa học, điều kiện tiên quyết là phải dùng loại tốt để có thể bảo đảm chất lượng, tăng cao sản lượng. Nếu dùng loại không tốt có lẽ sẽ phá hủy hoàn toàn chiêu bài cây kiwi Nam Đàm đã thật vất vả sáng tạo mới có được. Về điểm này, Lục Vi Dân đã phải vận dụng kiến thức và đổ nhiều tâm tư tìm kiếm mới khiến Thẩm Tử Liệt và Phó huyện – người được phân công quản lý nông nghiệp - Hồ Tấc Nguyên đồng ý với quan điểm của mình.
Trên huyện đã đặc biệt mời nhân viên kỹ thuật cục Nông nghiệp địa khu đến tiến hành chỉ đạo huấn luyện kỹ thuật cho chủ vườn trái cây kiwi, vừa phải làm cho bọn họ hiểu sử dụng phân hóa học và thuốc trừ sâu có khả năng ảnh hưởng tới chất lượng cây kiwi, cũng muốn làm cho bọn họ học được như thế nào tiến thêm một bước tăng cao sản lượng cây kiwi. Điều này cũng được các hộ gieo trồng cây kiwi nhiệt liệt hoan nghênh.
Đi theo vị ông chủ Bành này là vài nhân viên công tác của tập đoàn Hoa Mỹ, họ cũng có khả năng thực sự cao. Khi bọn họ tới khảo sát ở mỗi một vườn trái cây gieo trồng cây kiwi đều tiến hành lấy mẫu điều tra, hỏi thăm vô cùng cẩn thận.
Từ hộ nông dân thứ ba đi ra đã quá bốn giờ chiều. Thời tiết có chút nóng bức khiến đoàn người đều mồ hôi lưng chảy đầm đìa. Nhưng khách yêu cầu như thế, một đám người của Cục nông nghiệp cũng đành liều mình theo chủ nhân, cùng với những người khách đi thăm khu kinh tế mới. Đây là do trên huyện đã ra lệnh có chết cũng phải tiếp những người khách của tập đoàn Hoa Mỹ cho thật tốt, bảo đảm hạng mục công trình này trụ lại Nam Đàm.
- Ông chủ Bành, còn đi thêm hai nhà nữa hay không? Thời gian vẫn còn kịp, nếu không đi xã Đại Bách rồi hẵng quay trở về?
Lục Vi Dân đối với vị họ Bành bắt bẻ hà khắc này đã không còn tôn trọng nữa. Nếu muốn xem, phải làm cho ông ta xem cho đủ, cho nên hắn mới rõ ràng chủ động mời đối phương.
Bành Thượng Nguyên cảm thấy thú vị nhìn thoáng qua cậu thanh niên đang anh khí bừng bừng này, nghe nói đây là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Nam Đàm mới được đề bạt, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, không dây dưa bẩn thỉu. Nhưng Bành Thượng Nguyên trái lại đối với tác phong của đối phương lại rất thưởng thức.
Tuy nhiên đối phương đại khái đối với sự bắt bẻ soi mói của mình chỉ sợ là trong bụng đã chứa bất mãn. Ít nhất câu hỏi này cũng chứa không ít cảm xúc.
- Phó chủ nhiệm Lục, tôi xem cũng không khác mấy. Hơn nữa buổi sáng hôm nay, tôi cũng đi được bẩy tám vườn trái cây rồi, tình hình cơ bản tôi cũng có một ấn tượng, có thể kết thúc công việc được rồi.
Bành Thượng Nguyên cười cười,
- Tôi đoán, Chủ tịch huyện Lã các anh lúc này chỉ sợ sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa. Phó chủ nhiệm Lục, cậu nói có đúng không vậy?
Lục Vi Dân nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút trêu chọc, cũng mỉm cười:
- Ông chủ Bành, không sao. Chủ tịch huyện Lã đã nói, nhất định phải tiếp anh cho thật tốt. Buổi chiều ông ấy cũng có việc, cho nên không thể đi cùng anh, muốn tôi gửi lời xin lỗi. Tóm lại, anh muốn xem ở đâu, xem cái gì, cứ việc đề xuất. Chỉ cần ở chúng ta Nam Đàm, toàn bộ đều công khai trước anh, không có gì có thể giấu diếm.
- Ha hả, xem ra trên huyện đối với tập đoàn Hoa Mỹ chúng tôi thật sự là rất coi trọng rồi. Tôi rất cảm động.
Từ vườn trái cây gieo trồng cây kiwi đến đường cái còn đoạn tương đối dài. Mặt trời nóng bỏng, mặc dù là có mũ cỏ che bớt, nhưng vẫn cảm thấy cái nóng đến kinh người:
- Tôi nghĩ một chuyến hành trình của tôi trên cơ bản xem như đã xong. Tiếp theo, chúng ta có thể tiến hành nói chuyện cụ thể về công tác hạng mục công trình.
Lục Vi Dân vui mừng quá đỗi, đè nén vui sướng từ trong lòng xuống, nói:
- Ông chủ Bành, ý của anh là chúng ta có thể ký kết?
- Ừ, có thể hiểu như vậy đi. Công việc cụ thể sẽ do ông chủ Giang cùng bên Nam Đàm các anh trao đổi. Tôi nghĩ chỉ cần không có thay đổi gì lớn, thì cứ quyết định như vậy đi.
Bành Thượng Nguyên thản nhiên cười cười:
- Phó Chủ tịch huyện Lã đã tiếp tôi hai ngày nay. Phó chủ nhiệm Lục lại tiếp tôi từ đầu tới cuối. Nếu tôi còn muốn tìm mọi cách để bắt bẻ, chỉ sợ thật sự còn có chút không biết điều. Phó chủ nhiệm Lục, anh thấy nói vậy có đúng không hả?
- Ông chủ Bành nói quá lời. Anh là người làm ăn. Tập đoàn Hoa Mỹ lại là lần đầu tiên đến Xương Giang chúng tôi để đầu tư xây dựng nhà máy, cẩn thận một chút cũng có thể hiểu được. Điều kiện Nam Đàm chúng tôi chuẩn xác mà nói so với không ít địa phương khác còn có nhiều chênh lệch, nhưng tôi có thể nói có trời đất chứng giám là Huyện ủy huyện phủ chúng tôi nhiệt tình hoan nghênh các nhà đầu tư từ bên ngoài. Hơn nữa, Huyện ủy và ủy ban huyện chúng tôi cũng vẫn tuân theo một quan niệm là đối với người bên ngoài, cái gì còn thua kém chưa đủ cũng không lừa gạt, không kiêng dè mà nói ra, cố gắng hết sức sửa lại, cố gắng hết sức bù lại, cố gắng hết sức mình để hoàn thiện. Chúng tôi cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể chân chính giành được sự tín nhiệm và sự tán thành từ các nhà đầu tư.
Lục Vi Dân vừa đi, vừa đáp lại đối phương.
Thẩm Tử Liệt giọng điệu làm Lục Vi Dân có chút kinh ngạc. Không biết Thẩm Tử Liệt sao lại thận trọng như vậy, muốn nói chuyện gì với mình chứ?
- Bí thư An Đức Kiện đã thương lượng qua với tôi. Lúc này, Cao Nguyên bị thương nằm viện, đoán chắc cũng phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể xuất viện. Nếu tình hình không tốt còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa. Lão Mã lại đang học tập ở trường Đảng. Ban đầu, tôi muốn lão Mã tạm thời về trước, nhưng Bí thư Đức Kiện đối với biểu hiện lúc này của cậu lại rất là hài lòng. Ý của ông ấy là muốn Ngọc Xuyên trong khoảng thời gian này sẽ theo dõi một chút về công tác bên Ban quản lý, công tác cụ thể của Ban quản lý đều do cậu tới phụ trách.
Giọng điệu của Thẩm Tử Liệt bình thản, nhưng nghe được tâm tình của ông ta tương đối tốt.
- Bí thư Đức Kiện tính chiều hôm nay trong cuộc họp hội nghị thường vụ sẽ xác địch chức vụ Phó chủ nhiệm Ban quản lý do cậu làm xuống dưới. Cậu làm chức Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý này cũng được ba tháng, biểu hiện công tác rất được, ủy ban Huyện ủy rất vừa lòng, cho rằng cậu tuy rằng tuổi trẻ, thời gian công tác cũng không lâu, nhưng thời kì đặc thù sẽ có suy xét đặc thù, đủ để cho cậu đảm nhiệm chức vụ Phó chủ nhiệm Ban quản lý này. Tôi phỏng chừng sẽ không có vấn đề gì.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu, đè nén sự vui sướng và tự hào trong lòng mình, nhưng trên mặt vẫn hiện lên chút ửng hồng vẫn để lộ cảm xúc chân thật của hắn.
Nhưng xem ra trong mắt Thẩm Tử Liệt, như vậy cũng là bình thường. Cho dù là ai ở trong chuyện này đều khó tránh khỏi hưng phấn vui mừng như điên. Một cán bộ công tác còn chưa đến một năm, tuổi còn trẻ như vậy đã bước lên chức cán bộ cấp phó phòng, điều này đối với rất nhiều người mà nói đều là không thể tưởng tượng được. Nhưng với biểu hiện của Lục Vi Dân làm được vị trí này cũng rất tốt.
Cần cù cố gắng chỉ là yêu cầu cơ bản. Năng lực xuất sắc cũng không thể thiếu. Biểu hiện bắt lấy được cơ hội của mình mới là quan trọng hơn. Nếu lãnh đạo coi trọng thưởng thức, phải cùng tụ họp với mấy người ở cùng một chỗ, vậy cũng phải chờ có cơ duyên tới, mà đúng lúc Lục Vi Dân chiếm được mấy điểm này.
Thẩm Tử Liệt cũng biết khi Lục Vi Dân bị bổ nhiệm làm Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý cũng rất miễn cưỡng, bao gồm Từ Hiểu Xuân, Trương Lập Bản còn có La Huy và vài ủy viên thường vụ gần gũi với An Đức Kiện đều thật sự cho là không được. Nếu không phải do An Đức Kiện kiên trì, căn bản là không có khả năng.
Nhưng việc xử lý bãi tha ma lần này, khiến cho Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản đã nhìn nhận năng lực của Lục Vi Dân với cặp mắt khác xưa. Trương Lập Bản còn đặc biệt đến trước mặt mình thừa nhận Lục Vi Dân một phen, cố nhiên ý tứ là có khen mình biết cách bồi dưỡng người. Nhưng biểu hiện của Lục Vi Dân thực sự khiến Bí thư Đảng ủy Công an này rất hài lòng nhưng cũng là sự thật.
Mặc dù lúc bản thân được bổ nhiệm giữ chức Trợ lý Chủ nhiệm Ban quản lý mà lại không được phân công làm phó chủ nhiệm quản lý thu hút đầu tư, Lục Vi Dân cũng biết một chức vụ trợ lý này hẳn chỉ là một thời kỳ quá độ, nhưng hắn cũng thật không ngờ thời kỳ quá độ này lại ngắn như thế. Ba tháng, miễn cưỡng được coi như là thử việc đi, khiến cho chính mình danh chính ngôn thuận được lên chức.
Ở nơi này thì thái độ của An Đức Kiện rất trọng yếu. Lục Vi Dân cũng biết Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản cũng có thể nói giúp cho mình không ít lời tán dương. Sự kiện ở bãi tha ma do mình ứng đối thích đáng, xử lý thoả đáng, khiến Từ Hiểu Xuân và Trương Lập Bản có một ấn tượng rất tốt. Hơn nữa, lực của Thẩm Tử Liệt đã đẩy chính mình. Nói vậy, Từ Hiểu Xuân và Trương Lập vốn cũng làm cái ân tình thuận nước giong thuyền ở trước mặt An Đức Kiện cổ vũ nói tốt giúp mình.
- Đa tạ Chủ tịch huyện quan tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng công tác, tuyệt không phụ lòng Chủ tịch huyện đã cất nhắc.
Lời này nghe có hơi giống như là lời kịch của một vài bộ phim điện ảnh, chỉ việc đem Chủ tịch huyện đổi thành hiệu trưởng, nhưng lúc này dường như cũng chỉ có thể dùng những lời nói loại này để biểu đạt tâm ý của chính mình.
- Ừ, Vi Dân, đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm, chỉ sợ áp lực sẽ lớn hơn nữa. Cậu tuổi trẻ như vậy đã an vị ở vị trí cao thế này, sợ lại sẽ có rất nhiều người trong lòng cảm thấy không phục. Còn có rất nhiều người chờ để xem cậu bị chê cười. Nhất là trong thời gian này lão Mã không ở bên cạnh, cậu phải phụ trách công tác hằng ngày. Nói thật, trong lòng tôi cũng có chút lo lắng. Cậu phải thường xuyên báo cáo với Ngọc Xuyên để xin chỉ thị. Trọng yếu hơn là phải nắm bắt được trọng tâm công tác.
Thẩm Tử Liệt nhìn chằm chằm vào Lục Vi Dân, sợ đối phương không rõ ý đồ của mình, giọng điệu cố ý tăng mạnh.
- Cậu hiểu được tôi nói trọng tâm công tác là cái gì chứ? Thu hút đầu tư! Chỉ có thu hút đầu tư đúng chỗ, xí nghiệp vào được, tài chính đúng chỗ, hạng mục công trình trụ lại. Đây mới là điều căn bản. Nắm được cái lỗ mũi trâu này thì toàn bộ hoài nghi và nghi ngờ tự nhiên sẽ tan thành mây khói. Cậu hiểu chưa? Ba tháng này đối với cậu là một gian thử thách đầy khó khăn, đồng thời cũng là một điều kiện tốt nhất để cậu có thể bước ra vũ đài. Bức họa này phải làm thế nào cho thật đẹp, thì còn phải xem cậu có thể nắm chắc thao tác như thế nào!
...
Lục Vi Dân rất kiên nhẫn cùng lão già ở khu Bạch Tháp xã Tháp Sơn đi tới giữa ruộng đồi này. Đây là vườn trái cây thứ ba ở xã Tháp Sơn, hơn nữa là hoàn toàn dựa theo ý đồ của bản nhân hắn, tùy ý chọn lựa, đi tới đâu tính tới đó, căn bản không cần chính phủ xã an bài và đề cử.
Xem ra vị ông chủ Bành này làm việc rất coi trọng thực lực vì mỗi khi đến một chỗ nào đều muốn đích thân hỏi chủ nhân vườn trái cây về các loại tình hình, nhất định phải xác định thân phận chân thật của chủ nhân vườn trái cây, mới bắt đầu hỏi tới vấn đề cụ thể.
Chỉ bằng điểm này, Lục Vi Dân đã biết vị họ Bành trước mắt này là nhân vật khôn khéo không dễ gì có thể lừa gạt được ông ta. Ít nhất là ông ta vô cùng quen thuộc với tình hình ở đại lục, nhất là đối với các loại lừa gạt của chính phủ địa phương... Tác phong tràn đầy nhận thức, cho nên mới làm được như vậy.
Tuy nhiên như vậy cũng tốt, Lục Vi Dân cũng không ngại bị đối phương bắt bẻ một chút, ngược lại có thể chứng minh bên ta vô cùng thẳng thắn.
Nghe tới chủ nhân vườn trái cây nói năm nay nhân viên khoa học kỹ thuật phòng Nông nghiệp huyện đã chạy đến đây hai lần. Hơn nữa còn đặc biệt hướng dẫn huấn luyện cách bón phân và phun thuốc trừ sâu. Vị ông chủ Bành kia nhìn có vẻ như rất tùy ý, nhưng khi hỏi đều hỏi về những vấn đề rất mấu chốt, tỷ như sử dụng thuốc trừ sâu loại nào và mật độ sử dụng ra sao, phân lượng và sử dụng phối hợp phân hóa học. Chủ của vườn trái cây tuy rằng giải thích không thực sự chuẩn xác, nhưng trên cơ bản coi như dựa vào sự phổ biến rộng rãi. Điều này làm cho Lục Vi Dân cũng thoáng yên tâm hơn một chút.
Thực ra, Lục Vi Dân còn có chút lo lắng.
Từ đầu năm, hắn đã đặc biệt báo cáo vấn đề này với Thẩm Tử Liệt. Nếu muốn bảo đảm thương hiệu cây kiwi ở Nam Đàm thì phải tiếp tục phát dương quang đại, đó là nhất định phải bảo đảm chất lượng cao, thời gian ngắn. Nếu muốn làm cho cây kiwi Nam Đàm nổi tiếng không ngừng được mở rộng, thậm chí xuất khẩu ra thị trường. Nếu muốn hấp dẫn xí nghiệp gia công cảng tư từ bên ngoài đầu tư cây kiwi trụ lại, như vậy lại càng nhất định phải đặc biệt chú ý tới vài vấn đề liên quan.
Tỷ như sử dụng loại thuốc trừ sâu và phân hóa học, điều kiện tiên quyết là phải dùng loại tốt để có thể bảo đảm chất lượng, tăng cao sản lượng. Nếu dùng loại không tốt có lẽ sẽ phá hủy hoàn toàn chiêu bài cây kiwi Nam Đàm đã thật vất vả sáng tạo mới có được. Về điểm này, Lục Vi Dân đã phải vận dụng kiến thức và đổ nhiều tâm tư tìm kiếm mới khiến Thẩm Tử Liệt và Phó huyện – người được phân công quản lý nông nghiệp - Hồ Tấc Nguyên đồng ý với quan điểm của mình.
Trên huyện đã đặc biệt mời nhân viên kỹ thuật cục Nông nghiệp địa khu đến tiến hành chỉ đạo huấn luyện kỹ thuật cho chủ vườn trái cây kiwi, vừa phải làm cho bọn họ hiểu sử dụng phân hóa học và thuốc trừ sâu có khả năng ảnh hưởng tới chất lượng cây kiwi, cũng muốn làm cho bọn họ học được như thế nào tiến thêm một bước tăng cao sản lượng cây kiwi. Điều này cũng được các hộ gieo trồng cây kiwi nhiệt liệt hoan nghênh.
Đi theo vị ông chủ Bành này là vài nhân viên công tác của tập đoàn Hoa Mỹ, họ cũng có khả năng thực sự cao. Khi bọn họ tới khảo sát ở mỗi một vườn trái cây gieo trồng cây kiwi đều tiến hành lấy mẫu điều tra, hỏi thăm vô cùng cẩn thận.
Từ hộ nông dân thứ ba đi ra đã quá bốn giờ chiều. Thời tiết có chút nóng bức khiến đoàn người đều mồ hôi lưng chảy đầm đìa. Nhưng khách yêu cầu như thế, một đám người của Cục nông nghiệp cũng đành liều mình theo chủ nhân, cùng với những người khách đi thăm khu kinh tế mới. Đây là do trên huyện đã ra lệnh có chết cũng phải tiếp những người khách của tập đoàn Hoa Mỹ cho thật tốt, bảo đảm hạng mục công trình này trụ lại Nam Đàm.
- Ông chủ Bành, còn đi thêm hai nhà nữa hay không? Thời gian vẫn còn kịp, nếu không đi xã Đại Bách rồi hẵng quay trở về?
Lục Vi Dân đối với vị họ Bành bắt bẻ hà khắc này đã không còn tôn trọng nữa. Nếu muốn xem, phải làm cho ông ta xem cho đủ, cho nên hắn mới rõ ràng chủ động mời đối phương.
Bành Thượng Nguyên cảm thấy thú vị nhìn thoáng qua cậu thanh niên đang anh khí bừng bừng này, nghe nói đây là Phó chủ nhiệm Ban quản lý khu kinh tế mới Nam Đàm mới được đề bạt, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, không dây dưa bẩn thỉu. Nhưng Bành Thượng Nguyên trái lại đối với tác phong của đối phương lại rất thưởng thức.
Tuy nhiên đối phương đại khái đối với sự bắt bẻ soi mói của mình chỉ sợ là trong bụng đã chứa bất mãn. Ít nhất câu hỏi này cũng chứa không ít cảm xúc.
- Phó chủ nhiệm Lục, tôi xem cũng không khác mấy. Hơn nữa buổi sáng hôm nay, tôi cũng đi được bẩy tám vườn trái cây rồi, tình hình cơ bản tôi cũng có một ấn tượng, có thể kết thúc công việc được rồi.
Bành Thượng Nguyên cười cười,
- Tôi đoán, Chủ tịch huyện Lã các anh lúc này chỉ sợ sớm đã không còn kiên nhẫn được nữa. Phó chủ nhiệm Lục, cậu nói có đúng không vậy?
Lục Vi Dân nghe ra trong giọng nói của đối phương có chút trêu chọc, cũng mỉm cười:
- Ông chủ Bành, không sao. Chủ tịch huyện Lã đã nói, nhất định phải tiếp anh cho thật tốt. Buổi chiều ông ấy cũng có việc, cho nên không thể đi cùng anh, muốn tôi gửi lời xin lỗi. Tóm lại, anh muốn xem ở đâu, xem cái gì, cứ việc đề xuất. Chỉ cần ở chúng ta Nam Đàm, toàn bộ đều công khai trước anh, không có gì có thể giấu diếm.
- Ha hả, xem ra trên huyện đối với tập đoàn Hoa Mỹ chúng tôi thật sự là rất coi trọng rồi. Tôi rất cảm động.
Từ vườn trái cây gieo trồng cây kiwi đến đường cái còn đoạn tương đối dài. Mặt trời nóng bỏng, mặc dù là có mũ cỏ che bớt, nhưng vẫn cảm thấy cái nóng đến kinh người:
- Tôi nghĩ một chuyến hành trình của tôi trên cơ bản xem như đã xong. Tiếp theo, chúng ta có thể tiến hành nói chuyện cụ thể về công tác hạng mục công trình.
Lục Vi Dân vui mừng quá đỗi, đè nén vui sướng từ trong lòng xuống, nói:
- Ông chủ Bành, ý của anh là chúng ta có thể ký kết?
- Ừ, có thể hiểu như vậy đi. Công việc cụ thể sẽ do ông chủ Giang cùng bên Nam Đàm các anh trao đổi. Tôi nghĩ chỉ cần không có thay đổi gì lớn, thì cứ quyết định như vậy đi.
Bành Thượng Nguyên thản nhiên cười cười:
- Phó Chủ tịch huyện Lã đã tiếp tôi hai ngày nay. Phó chủ nhiệm Lục lại tiếp tôi từ đầu tới cuối. Nếu tôi còn muốn tìm mọi cách để bắt bẻ, chỉ sợ thật sự còn có chút không biết điều. Phó chủ nhiệm Lục, anh thấy nói vậy có đúng không hả?
- Ông chủ Bành nói quá lời. Anh là người làm ăn. Tập đoàn Hoa Mỹ lại là lần đầu tiên đến Xương Giang chúng tôi để đầu tư xây dựng nhà máy, cẩn thận một chút cũng có thể hiểu được. Điều kiện Nam Đàm chúng tôi chuẩn xác mà nói so với không ít địa phương khác còn có nhiều chênh lệch, nhưng tôi có thể nói có trời đất chứng giám là Huyện ủy huyện phủ chúng tôi nhiệt tình hoan nghênh các nhà đầu tư từ bên ngoài. Hơn nữa, Huyện ủy và ủy ban huyện chúng tôi cũng vẫn tuân theo một quan niệm là đối với người bên ngoài, cái gì còn thua kém chưa đủ cũng không lừa gạt, không kiêng dè mà nói ra, cố gắng hết sức sửa lại, cố gắng hết sức bù lại, cố gắng hết sức mình để hoàn thiện. Chúng tôi cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể chân chính giành được sự tín nhiệm và sự tán thành từ các nhà đầu tư.
Lục Vi Dân vừa đi, vừa đáp lại đối phương.
/371
|