Quan Đạo Vô Cương

Chương 260: Yêu quái nhà họ Lục

/371


Trong vấn đề này thật ra Lục Vi Dân không tiện nói xen vào.

Thẩm Tử Liệt là lãnh đạo tiền nhiệm của hắn, mà Hạ Lực Hành lại là lãnh đạo đương nhiệm mà hắn đang phục vụ, giữa hai người lại không có bao nhiêu quan hệ qua lại. Ngược lại Thẩm Tử Liệt lại có quan hệ thân thiết với Bí thư Địa ủy đương nhiệm Lê Dương là Thượng Quyền Trí, mà quan hệ giữa Hạ Lực Hành và An Đức Kiện thì lại tương đối khăng khít.

Mối liên hệ ngầm đó khiến cho Thẩm Tử Liệt khó lòng bước vào phạm vi của Hạ Lực Hành, tuy nói loại liên hệ đó càng không phải là mãi mãi cố định, nhưng một khi đã hình thành, trừ phi có một số cơ duyên và nhân tố đặc thù, thông thường mà nói đều là khó có thể dễ dàng thay đổi.

Thẩm Tử Liệt dường như cũng ý thức được điểm này, hơi cười rồi không nói thêm nhiều nữa.

Người thanh niên trước mắt này đã không còn là thư ký của mình, mà là thư ký của Hạ Lực Hành. Có thể nói sự thịnh suy trên con đường quan lộ của Hạ Lực Hành càng quan trọng đối với hắn. Điều này làm cho ông ấy có chút cảm khái.

Cách đối xử đầy lễ nghĩa của Lục Vi Dân với mình vẫn khiến Thẩm Tử Liệt rất vui, ít nhất đôi mắt của mình đã không nhìn lầm người.

Cho dù mình đã đi lâu như vậy, thậm chí còn vì việc mình rời khỏi mà làm cho Lục Vi Dân bị mấy người Tần Hải Cơ đá sang một bên, Lục Vi Dân vẫn nhớ tới mình rất sâu sắc.

Không chỉ là tới thăm hỏi mình, mà có chuyện gì cũng muốn đến tìm mình giúp đỡ, đây là chứng cứ rõ ràng cho lòng tín nhiệm của đối phương với mình, đồng thời cũng là điểm khiến mình vui nhất.

Khoảng thời gian Tết âm lịch thực sự thuộc về cá nhân Lục Vi Dân lại không hề nhiều, nhưng lại cũng là khoảng thời gian Lục Vi Dân cảm thấy thoải mái nhất.

- Chỉ có lúc này em mới có thể thực sự thư giãn, không phải nghĩ gì, cũng không phải làm gì, cứ nằm trên giường cả ngày thế này.

Vi Dân ôm đầu nằm trên giường trùm chăn, nhàn nhã nói.

- Vi Dân, em thật sự quá mệt mỏi sao?

Lục Chí Hoa với mái tóc ngắn ngồi vừa gọt táo, vừa quan tâm hỏi:

- Làm thư ký chắc chắn là rất mệt mỏi, nhưng đây cũng là một cơ hội rèn luyện bản thân vô cùng quý báu… Từ các lãnh đạo, em có thể học được rất nhiều điều mà không bao giờ có thể học được từ những người khác, điểm này, chị tin rằng em chắc hẳn là nhận thức được.

- Chị Hai, làm thư ký chính là xách cặp, làm việc vặt… có thể học được gì?

Một người thanh niên trông khá giống Lục Chí Hoa ngồi ở đầu kia chiếc sô pha không cho là đúng nói:

- Anh Ba tốt nghiệp đại học Lĩnh Nam, làm việc gì mà không hơn vị trí thư ký?

- Em thì biết gì? Câu “Thế sự động minh giai học vấn, nhân tình luyện đạt diệc văn chương” trong “Hồng Lâu mộng” có ý gì hả? “Nhân tình luyện đạt” chính là chỉ anh thấu hiểu về nhân tình thế thái, lí lẽ sự đời như thế nào, mà nếu muốn thấu hiểu nhân tình thế thái, lí lẽ sự đời, làm thư ký cho người khác chính là phương thức tốt nhất … Anh có thể trở thành một thư ký đạt tiêu chuẩn, vậy là đủ để có thể làm một Chánh văn phòng đủ tư cách, có thể làm Chánh văn phòng đủ tư cách, vậy anh cũng là có thể đủ tư cách đảm nhiệm bất kỳ một chức vị nào trong chính phủ.

Lục Ủng Quân bước vào.

Lục Chí Hoa liếc nhìn anh cả một cái, tuy là cô không cùng cách nghĩ với Lục Ủng Quân, nhưng ở điểm này quan điểm của Lục Chí Hoa và Lục Ủng Quân nhất trí một cách không ngờ.

- Anh cả?

Lục Ái Quốc lập tức nhảy cẫng lên, mừng rỡ.

- Anh về lúc nào thế?

Lục Vi Dân cũng xoay người đứng dậy… bước tới:

- Anh cả đã về rồi à? Cả nhà đều đang đợi anh đấy.

- Anh vừa về! Việc nhiều quá, hơn nữa lại không mua được vé tàu… Chẳng phải chen chúc mãi mới về được sao?

Lục Ủng Quân vỗ mạnh vào vai Lục Vi Dân, lại vuốt má Lục Ái Quốc đang tràn đầy hứng thú, lúc này mới quay đầu lại:

- Chí Hoa vẫn khỏe chứ?

- Vẫn thế, em thấy thần sắc anh hình như khá lắm đấy, làm việc ở bên đó suôn sẻ lắm hả?

Gương mặt Lục Chí Hoa không chút thay đổi nói.

- Ừ, một lời khó nói hết, dù sao thế giới bên ngoài rất đặc sắc, thế giới bên ngoài cũng rất bất đắc dĩ. Dù sao vẫn còn hơn việc cứ sống qua ngày trong cái cơ quan dở sống dở chết.

Lục Ủng Quân đặt mông ngồi xuống… nhận lấy chén trà Lục Ái Quốc đưa cho, uống ừng ực một nửa chén trà xong, lúc này mới tiếp tục nói:

- Chỉ bằng một câu, chuyến đi này không tệ. Cây bị dịch chuyển thì chết, người dịch chuyển thì sống… anh thấy chuyến đi này rất có ý nghĩa.

- Trong nhà máy có không ít người đều đang nói về sự tích huy hoàng của anh cả đấy.

Lục Ái Quốc vô cùng phấn khởi.

- Ở trường, khi em nhắc tới chuyện anh cả từ chức, các bạn học của em đều cực kỳ khâm phục anh. Nhất là khi nghe nói anh vừa là Đảng viên, lại làm Phó chủ nhiệm phân xưởng, vẫn dám từ chức, tất cả đều ồ lên, cảm thấy anh thật quá khí thế.

- Ha ha, Ái Quốc, em thế này là đang khen anh hay là đang nói móc anh đấy?

Lục Ủng Quân bật cười lớn, cốc một cái lên đầu Lục Ái Quốc.

- Chuyện anh làm mấy năm trước khi làn sóng tham gia thương trường tràn đến đã có vô số người từng làm, những người đang có điều kiện sống tốt gấp mười lần anh cũng không hề chùn bước mà vào thương trường. Đây chẳng phải là vấn đề là chí hướng lớn lao hay không, mà là em có nguyện liều một phen vì việc em muốn làm hay không mà thôi. Chuyện thành bại đương nhiên là quan trọng, nhưng việc thực hiện mộng ước của đời mình còn quan trọng hơn, sau này già rồi cũng không hối hận, ít nhất mình cũng từng liều vì lý tưởng, nguyện vọng của mình, không oán trách, không hối hận.

Lời nói này của Lục Ủng Quân khiến ba chị em trong đó có cả Lục Chí Hoa đều biến đổi sắc mặt, Lục Vi Dân cũng không phải ngoại lệ.

Anh cả tới Thượng Hải mấy tháng mà phong thái phóng khoáng không giảm, lại thêm vài phần thâm trầm, độ lượng. Phần trải nghiệm và lắng đọng lộ ra trong lời nói đủ để chứng minh cuộc sống trong mấy tháng vừa rồi không hề suôn sẻ, vẻ vang như trong tưởng tượng. Có thể tưởng tượng được, lạ nước lạ cái, nếu anh muốn lập sự nghiệp ở nơi đất khách quê người, thì nào có dễ dàng như vậy?

- Anh à, cảm thấy cũng khá chứ?

Ánh mắt Lục Vi Dân dừng trên gương mặt anh cả.

Lục Ủng Quân gật đầu, dường như hiểu được hàm ý trong câu nói này của cậu em trai.

- Cũng khá, nhìn chung cũng có thu hoạch. Mệt cũng được, vất vả cũng xong, từ khi bắt đầu thì phải lao đi khắp nơi như lũ nhặng xanh, sau đó lại tích lũy, học tập từng chút một. Sự chênh lệch trong hệ thống tiêu thụ của xí nghiệp nhà nước và xí nghiệp tư nhân quả đúng là một trời một vực, chỉ có tự mình làm việc, tự mình trải nhiệm, mới có thể học được thứ mình muốn từ trong đó.

Thấy mấy đứa em bao gồm cả Lục Chí Hoa đều vô cùng hứng thú với cuộc sống làm việc của mình ở Thượng Hải trong mấy tháng vừa rồi, Lục Ủng Quân cũng liền giới thiệu sơ qua một lượt về những trải nghiệm sau khi mình tới Thượng Hải. Anh ta cũng nói về vô vàn những khó khăn và thất bại mình gặp phải trong quá trình làm việc, ví dụ như bị từ chối khi mở rộng thị trường khách hàng, hay là không bắt nhịp được với nhịp làm việc, mãi cho đến khi dần học được cách thích ứng với cuộc sống với nhịp độ nhanh và cường độ cao.

- Nói tóm lại, rất vất vả, rất gian nan. Nhưng anh thích công việc mang tính thử thách và tính trưởng thành như vậy, nó có thể cho anh học được rất nhiều thứ, hơn nữa như thế rất có lợi đối với anh sau này.

Lục Ủng Quân cuối cùng cũng tủm tỉm cười rồi ngồi xuống.

- Đại Dân, chuyện của anh kể xong rồi, có phải nên nói về cuộc sống thư ký của em với anh không? Ha ha, làm thư ký cho Chủ tịch huyện, lại làm thư ký cho Bí thư Địa ủy, rất hiếm thấy đấy. Lãnh đạo em đang phục vụ có thể nào không chút cảm thấy băn khoăn về điều này?

- Anh cả, anh nghĩ công việc thư ký này hơi phức tạp quá rồi, cũng không thần bí như mọi người tưởng tượng đâu,...

Lục Vi Dân và anh cả luôn luôn có những đề tài nói không hết chuyện, khi Lục Chí Hoa vào bếp giúp việc bếp núc, Lục Ái Quốc đi tìm bạn học của cậu, chỉ còn lại hai anh em, Lục Ủng Quân và Lục Vi Dân càng nói chuyện sâu hơn về đề tài.

- Thượng Hải phát triển rất nhanh, nhất là hiện nay ở Phổ Đông có khả năng sẽ tiếp tục mở cửa, trở thành đặc khu giống như Thâm Quyến. Thời gian trước gây ồn ào, thời gian này lại trở nên yên ắng, nhưng anh vẫn thấy việc này e là chiều hướng phát triển chủ yếu.

Khả năng quan sát của Lục Ủng Quân cũng khá là nhạy bén.

- Quy mô doanh nghiệp đó của người bạn anh được mở rộng liên tục, cậu ta dự định trong năm nay sẽ xây dựng một thêm một phân xưởng nữa, hỏi anh có đồng ý tới đó phụ trách hay không.

- Vậy anh định thế nào? Lục Vi Dân hỏi.

- Anh định từ chối khéo. Nếu làm quản lý sản xuất thì anh tự nhận thấy mình có chút cơ sở, nhưng nếu làm về làm thị trường tiêu thụ và đối ngoại, thì lại chính là điểm yếu của anh. Anh vừa mới vào công việc mới, phương diện này đối với anh mà nói vô cùng quan trọng.

Lục Ủng Quân lắc đầu.

- Thôi bỏ đi, đừng chỉ mãi nói chuyện của anh nữa, chuyện của anh bản thân anh chắc chắn rồi. Đại Dân, thế em thì sao?

- Rất tốt ạ, Bí thư Hạ rất tín nhiệm em, em tự nhận thấy là mình cũng có thể làm rất khá. Giống như anh nói, làm thư ký là cơ hội cực kỳ hiếm có, ở vị trí này em cũng học được không ít thứ, có lẽ cả cuộc đời cũng nhờ những trải nghiệm ở vị trí này mà thu được không ít.

Lục Vi Dân gật đầu.

- Em có niềm tin rằng em có thể làm được việc ở vị trí này.

- Ừ, làm được việc! Đại Dân, em dùng từ này thực sự rất có khí thế đấy.

Lục Ủng Quân mỉm cười, nói có chút cảm khái:

- Làm ngành nghề nào thì phải yêu ngành nghề đó, phải đạt kết quả tốt nhất. Đây là nguyên tắc làm việc của anh, anh thấy em cũng như thế, Chí Hoa cũng như vậy, người nhà họ Lục chúng ta dường như đều có tinh thần chiến đấu tới cùng, không chịu thua cuộc này.

- Đúng rồi, anh cả, chị Hai cũng muốn thôi việc.

Trên mặt Lục Vi Dân hiện lên một nụ cười khổ.

- Cha mẹ vẫn chưa biết, chị Hai chỉ nói với em, em thì ngay cả đến Ái Quốc cũng không nói, chính là sợ kích động cha mẹ.

- Hả? Chí Hoa cũng muốn thôi việc?

Lục Ủng Quân kinh ngạc.

- Nó chẳng phải làm việc rất thuận lởi ở trường học sao? Có chuyện gì thế?

- Vậy anh chẳng phải cũng làm việc rất tốt ở nhà máy cơ khí Hồng Kỳ sao? Vậy vì sao anh muốn thôi việc?

Lục Vi Dân hỏi lại.

- Chí Hoa muốn làm gì? Nó nghĩ như thế nào thế?

Lục Ủng Quân nhíu mày. Anh ta đương nhiên hiểu rõ tính cách từ xưa đến nay không bao giờ chịu thua ai của cô em gái. Tính cách nó còn mạnh mẽ, cứng cỏi hơn cả mình, đến ngay cả mình nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ khiến nó chịu thua. Chuyện gì một khi nó đã quyết định, căn bản là không có cơ hội thay đổi, cũng là một nhân vật rất ghê gớm.

- Ha ha, anh còn chưa biết tính cách chị Hai nữa sao. Chị ấy chính là cảm thấy dạy học ở trường chẳng chút hứng thú, không có thử thách, chị ấy muốn tìm một công việc tràn đầy thử thách tiềm năng của chị ấy.

Lục Vi Dân xoa tay, có chút bất đắc dĩ. Khi Lục Chí Hoa nói chuyện này với hắn, hắn cũng không thể hiểu nổi.

- Có lẽ người nhà họ Lục chúng ta trời sinh đã là người không chịu an phận thủ thường. Suy nghĩ của những người trong nhà chúng ta đều có chút không giống bình thường, trong mắt người khác thì tất cả nhà chúng ta đều như yêu quái.

/371

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status