Sau khi Lục Vi Dân đi khỏi, Âu Chấn Thái mới lại lần nữa ngồi xuống với Âu Chấn Quốc.
- Anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự không cân nhắc đến Phong Châu? Em cảm thấy Phong Châu rất có thành ý, Lục Vi Dân bây giờ lại là thư ký của Bí thư Địa ủy, hơn nữa người này đầu óc rất linh hoạt, cũng có chút bản lĩnh.
Âu Chấn Quốc châm một điếu thuốc, hút một hơi.
- Nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh có thể chuyển ra sớm một chút là tốt nhất, về sau hàng hóa của bên em chuyển tới đây cũng có thể tiết kiệm một ít phí vận chuyển, vùng núi Bác Bắc kia thật sự không thuận tiện.
- Sao, chỉ mới nói chuyện với Lục Vi Dân một hồi mà bắt đầu nói giúp Phong Châu rồi? Có phải họ lại hứa cho cậu lợi ích gì hay không? Tôi thấy dường như hắn còn đang lôi kéo nhà máy cơ khí Âu Dương các cậu đầu tư xây dựng nhà máy ở Phong Châu. Người này quả rất thông minh, mọi việc đều suy xét đến nơi đến chốn.
Âu Chấn Thái vừa cười vừa lắc đầu.
- Cán bộ nhà nước có thể tận tâm với nghề nghiệp như vậy mà lại có bản lĩnh quả không nhiều, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế.
- Anh Thái, anh thật sự đừng nên nói như thế. Người này không phải là đơn giản, ở Nam Đàm thiếu chút nữa dụ được em đầu tư xây dựng nhà máy ngay ở xó xỉnh Nam Đàm đó, nếu không phải giờ phút cuối cùng bọn họ không đáp ứng một vài điều kiện của em, có lẽ em đã suy nghĩ không sáng suốt mà đốt mấy triệu vào đó rồi, nhớ tới mà cũng thấy sợ.
Âu Chấn Quốc thở hắt ra một hơi.
- Khả năng thuyết phục người khác của người này rất lợi hại, anh cũng phải chú ý một chút. Nhưng em cũng không phủ nhận điều hắn nói không ít là sự thật, hơn nữa cũng rất có sức hút. Ví dụ như chính sách chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, nếu Phong Châu thật sự có chính sách này, em dám đánh cuộc, không ít người phải chú ý điểm này mà lao đến đầu tư.
- Ừ, hơn mười năm cải cách mở cửa, lăn lộn trong biển người kinh doanh buôn bán kiếm tiền, nhưng việc thay đổi tính chất hộ khẩu này tôi thực chưa bao giờ nghe lần nào. Chấn Quốc, tôi thấy cậu cũng có chút động lòng, chẳng lẽ là thực sự định đến Phong Châu?
Âu Chấn Thái cũng xem như là hiểu tâm tư người em họ của mình. Cả nhà tuy rằng đều xuất thân từ nông thôn, ở nhà sớm đã không còn ai làm nông nghiệp nữa, nhưng hộ khẩu vẫn ghi chú rõ thân phận của anh là cư dân nông thôn, nếu có thể có một cơ hội thay đổi thì đối với bọn họ mà nói đương nhiên có sức hấp dẫn rất lớn.
- Ha ha, nếu thật sự có thể mua căn hộ cũng có thể lấy hộ khẩu thành phố, vậy cớ sao mà không làm? Vợ anh thì tính là để ở lại quê còn được, nhưng còn mấy đứa nhỏ thì sao? Nếu chẳng may lúc đó không thi đỗ đại học, sau này làm gì? Là đi theo anh làm, nếu chẳng may chúng không muốn làm ngành này như chúng ta thì sao? Có cái hộ khẩu thành phố, làm bộ đội, trở về cũng có thể sắp xếp công việc.
Âu Chấn Thái hút mạnh một ngụm khói, sắc mặt phức tạp.
- Thoạt nhìn thì chúng ta hiện nay rất khá, nhưng chính sách nhà nước thay đổi liên tục, hôm nay có thể nâng anh bằng hai tay, ngày mai có thể dẫm nát anh dưới chân. Ha ha, Trung Quốc chúng ta là nước theo chủ nghĩa xã hội đúng không? Chính sách nhà nước thay đổi, cho anh ngồi xổm trong nhà tù cũng chỉ là việc trong phút chốc. Mười năm trước anh ở Ôn Châu đã từng thấy, ai dám nói chuyện Bát Đại Vương ở thành phố Liễu trong lịch sử sẽ không tái diễn?
Sắc mặt Âu Chấn Thái trầm xuống, rõ ràng cũng bị lời nói của Âu Chấn Quốc tác động, thật lâu sau mới nói:
- Xét từ tình hình hiện nay, phương hướng xu thế đất nước đều khá rõ ràng, hẳn là sẽ không xuất hiện lại kiểu tình hình như cậu nói. Hơn nữa đề ra ý kiến khuyến khích thương nhân từ nơi khác đến đầu tư cũng càng ngày càng có tiếng vang, không có lý do gì hoan nghênh các nhà đầu tư nước ngoài đến nước chúng ta đầu tư, nhưng lại hạn chế với chúng ta, dân cư chính đất nước đầu tư xây dựng nhà máy để kinh doanh?
- Anh Thái, lời này cũng đừng nói. Hiện tại chính sách nhà nước thật đúng là không thể nói chắc, mò đá qua sông là ai nói? Câu đó mới là đúng lẽ. Chúng ta cũng không dám đi làm chim đầu đàn, hết trận gió này đến trận gió khác, ai dám cam đoan? Vẫn là các anh tốt, xí nghiệp quốc doanh, đi đến đâu thì nơi ấy đều nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn Phong Châu này vì thu hút các anh chuyển đến nơi này, có bản lĩnh gì cũng dùng toàn bộ, ha ha, khiến người ta hâm mộ đến mức chảy cả nước miếng đấy.
Âu Chấn Quốc vừa thở dài vừa nói.
- Anh thấy Lục Vi Dân đối với cậu cũng rất nhiệt tình như thế đấy thôi?
Âu Chấn Thái không cho là đúng.
- Cậu Lục Vi Dân này có tư tưởng rất cởi mở, nói cũng rất có lý, nhưng hắn cũng là thư ký Bí thư Địa ủy, nếu hắn đem hai chữ thư ký xóa đi còn là Bí thư Địa ủy vẫn không sai khác lắm.
Âu Chấn Quốc lắc đầu.
- Huống hồ hiện tại nói rất hay, nhưng cấp trên thay đổi chính sách, ai còn có thể chống đỡ được?
- Nhưng anh lại cảm thấy loại khả năng này hiện tại khá nhỏ, nhất là năm nay cậu hẳn là nhìn thấy thái độ chính sách mà đất nước ban hành xuống. Chấn Quốc, nếu cậu thực sự có ý muốn tới Phong Châu đầu tư, cũng không hẳn không phải là một thời cơ tốt, Phong Châu hiện tại vừa mới thành lập địa khu, nơi này cũng khá cấp thiết cần thu hút một vài dự án đầu tư để tạo ra thành tích thể hiện, cho nên trong chính sách chắc chắn sẽ có khá nhiều ưu đãi, cậu không phải nói ban đầu cậu thiếu chút nữa là bị Lục Vi Dân dụ đến Nam Đàm đầu tư xây dựng nhà máy sao? Mà điều kiện của Phong Châu chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với Nam Đàm, hiện nay lại gặp đúng thời cuộc như vậy, chưa chắc đã không phải là cơ hội, đương nhiên chủ yếu vẫn là xem nhu cầu phát triển của bản thân nhà máy Âu Dương.
Âu Chấn Thái suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, em sẽ cân nhắc. Tuy nhiên nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thật sự sẽ dời đến Phong Châu, thì em chắc chắn sẽ nghiêm túc cân nhắc việc đến Phong Châu đầu tư xây dựng nhà máy.
Âu Chấn Quốc cười nói:
- Nói thật, anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự có thể cân nhắc Phong Châu một chút, phía bọn họ rất có thành ý, hơn nữa có cán bộ người thật việc thật như Lục Vi Dân tham gia, em đoán các anh không cần phải một lòng một dạ đi Thanh Khê. Thanh Khê tuy tốt, nhưng chưa chắc đã thích hợp với các anh.
- Được rồi, chuyện của nhà máy cơ khí Bắc Phương không cần tới cậu lo đâu, cậu cứ làm tốt việc của mình là được.
Âu Chấn Thái nói với thái độ không vui vẻ.
- Yên tâm đi, nhà máy Âu Dương phát triển được tốt xấu gì cũng có một phần công lao của anh Thái, anh em ruột vẫn tính rõ ràng, những gì thuộc về anh Thái thì em và Trang Dương đều nhớ kỹ, không thiếu chút nào, chúng em sẽ không khiến anh Thái phải khó xử, việc của nhà máy Bắc Phương chúng em cũng tuyệt không làm tà môn ma đạo gì, nhiều lắm là khi tính tiền có thể chuẩn một chút là được.
Âu Chấn Thái không lên tiếng. Âu Chấn Quốc xem như người đáng tin, cũng không giống một số người thấy có lợi là xen vào, cơ khí Âu Dương và cơ khí Bắc Phương có quan hệ công việc qua lại nhiều năm như vậy, cơ khí Âu Dương cũng không gây phiền toái gì cho mình, giống như lời Âu Chấn Quốc, cũng chính là khi tính tiền thì thúc giục một chút thôi, kiểu tam giác nợ này rất khiến cho người ta khiếp, xí nghiệp bình thường đều chống đỡ không nổi, vậy xí nghiệp tư nhân như cơ khí Âu Dương thì càng sợ việc này.
Lục Vi Dân từ lời nói của hai anh em Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc đã suy nghĩ ra một vài điều. Âu Chấn Quốc rõ ràng rất quan tâm tới chính sách có nhà ở và thu nhập hợp pháp ổn định là có thể xin chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp mà mình nhắc tới, mà Âu Chấn Thái cũng thế. Vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của người nhà công nhân trong các xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn ở nơi nào cũng có, hơn nữa tình hình cũng khá nghiêm trọng, nếu Phong Châu có thể đi tiên phong đột phá trong vấn đề này, chắc chắn có thể tăng thêm sức hấp dẫn của Phong Châu, mà điểm này rất nhiều người đều chưa ý thức được, nhưng Lục Vi Dân lại rất rõ điểm này.
Hắn liền báo cáo vấn đề này với Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm, chí ít Âu ChấnThái đã có chút động lòng, chỉ điều này đã có thể khiến Âu Chấn Thái động lòng, nếu như có thêm một số điều kiện ưu đãi khác và hứa hẹn, Lục Vi Dân cho rằng làm thông công tác với nhà máy cơ khí Bắc Phương không phải không có khả năng, hơn nữa khả năng cũng không nhỏ.
Hắn nhất định phải nắm được cơ hội này. Khi người khác đều cảm thấy đã trở thành cục diện bế tắc không hề còn chút hy vọng nào, nếu hắn có thể tháo gỡ cục diện thì ý nghĩa không thể coi thường, Ủy ban nhân dân Địa khu cũng có thể được cộng điểm không ít, cũng có thể khiến những người nghi ngờ việc mình nhanh chóng được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp phải im miệng.
- Không cần nói nhiều, Vi Dân, chuyện này xem ra cách làm của cậu là đúng, tôi và Minh Chiêm ra mặt quá sớm ngược lại sẽ làm đối phương cảm thấy chúng ta trong lòng thiếu tự tin, cứ để cậu đứng ra tiếp đón, phối hợp. Cậu nhất định phải nhiệt tình chu đáo, nhưng cũng phải chú ý chừng mực, phải làm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Nói một chút đi, ngày mai cậu dẫn bọn họ đi chơi tham quan và giới thiệu, có yêu cầu gì không?
Vương Chu Sơn nghe Lục Vi Dân giới thiệu xong, cũng không hỏi nhiều, thẳng thắn nói.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng, Vương Chu Sơn hiện tại cũng hiểu được đã tin tưởng bản lĩnh của Lục Vi Dân thì nên mạnh dạn giao chuyện này cho đối phương làm. Dù sao Lục Vi Dân xét theo thân phận công khai mà nói cũng chỉ là Trưởng ban thư ký Văn phòng Địa ủy, nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng có đường lui, dù sao hắn cũng không thể hoàn toàn thay mặt Ủy ban nhân dân Địa khu, mình và Tiêu Minh Chiêm mới là người quyết định cuối cùng.
- Phó bí thư Vương, tình hình nhà máy Bắc Phương và nhà máy Trường Phong có chút không giống nhau, tôi nghĩ trong việc giới thiệu và giao lưu nên cố hết khả năng để kéo gần khoảng cách, chủ yếu là lợi dụng một số chính sách mà tỉnh có thể chấp thuận cho chúng ta, ví dụ như chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, tôi cảm thấy có thể mạnh dạn đồng ý hứa. Mặt khác vẫn có một số ý tưởng còn chưa thật hoàn thiện, tôi nghĩ cũng có thể giới thiệu một chút với bọn họ khi giao lưu. Tôi thấy tình hình hiện tại không được phép lạc quan, phải có một số ý tưởng mới lạ, cho dù chỉ là một ý tưởng, coi như là nói chuyện phiếm, tốt hơn nhiều so với việc lặp đi lặp lại cường điệu ưu thế của bản thân.
Lục Vi Dân nói tương đối hàm súc.
- Được rồi, Vi Dân, cái khác tôi không muốn nhiều lời, chuyện này đã giao cho cậu toàn quyền quyết định, cậu tự lo liệu sắp xếp, cần làm gì, nên nói như thế nào, tôi tin trong lòng cậu đều biết. Cần tôi và Minh Chiêm đứng ra, đến bày tỏ thái độ, chúng tôi không thể chối từ, còn chuyện cụ thể cậu lên tiếng cậu quyết định, chúng tôi ủng hộ!
Vương Chu Sơn khoát tay.
- Chỉ cần là chính sách và tài nguyên mà Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chúng ta có thể tận dụng, hiện tại và sau này, đều có thể tận dụng, nhằm một mục tiêu, đạt được ý đồ và mục đích của chúng ta.
Thấy thái độ kiên quyết của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân cũng thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn phải nhắc nhở đối phương một chút:
- Phó bí thư Vương, tuy là nói như vậy, nhưng có một số chính sách và bày tỏ thái độ có lẽ hơi nhạy cảm, thậm chí tạm thời còn có chướng ngại, theo lý mà nói thì có một số câu tôi không nên nói, nhưng tình thế lại ép chúng ta ít nhất phải cho đối phương một lời hứa hẹn rõ ràng. Điểm này tôi phải báo cáo trước cho ngài một chút, nếu có gì hơi vượt ngoài quy định, ngài phải giúp tôi gánh vác, bằng không nếu khiến đối phương cho rằng tôi là tỏ thái độ bừa, thì vở kịch này coi như thất bại.
- Anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự không cân nhắc đến Phong Châu? Em cảm thấy Phong Châu rất có thành ý, Lục Vi Dân bây giờ lại là thư ký của Bí thư Địa ủy, hơn nữa người này đầu óc rất linh hoạt, cũng có chút bản lĩnh.
Âu Chấn Quốc châm một điếu thuốc, hút một hơi.
- Nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh có thể chuyển ra sớm một chút là tốt nhất, về sau hàng hóa của bên em chuyển tới đây cũng có thể tiết kiệm một ít phí vận chuyển, vùng núi Bác Bắc kia thật sự không thuận tiện.
- Sao, chỉ mới nói chuyện với Lục Vi Dân một hồi mà bắt đầu nói giúp Phong Châu rồi? Có phải họ lại hứa cho cậu lợi ích gì hay không? Tôi thấy dường như hắn còn đang lôi kéo nhà máy cơ khí Âu Dương các cậu đầu tư xây dựng nhà máy ở Phong Châu. Người này quả rất thông minh, mọi việc đều suy xét đến nơi đến chốn.
Âu Chấn Thái vừa cười vừa lắc đầu.
- Cán bộ nhà nước có thể tận tâm với nghề nghiệp như vậy mà lại có bản lĩnh quả không nhiều, hơn nữa tuổi còn trẻ như thế.
- Anh Thái, anh thật sự đừng nên nói như thế. Người này không phải là đơn giản, ở Nam Đàm thiếu chút nữa dụ được em đầu tư xây dựng nhà máy ngay ở xó xỉnh Nam Đàm đó, nếu không phải giờ phút cuối cùng bọn họ không đáp ứng một vài điều kiện của em, có lẽ em đã suy nghĩ không sáng suốt mà đốt mấy triệu vào đó rồi, nhớ tới mà cũng thấy sợ.
Âu Chấn Quốc thở hắt ra một hơi.
- Khả năng thuyết phục người khác của người này rất lợi hại, anh cũng phải chú ý một chút. Nhưng em cũng không phủ nhận điều hắn nói không ít là sự thật, hơn nữa cũng rất có sức hút. Ví dụ như chính sách chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, nếu Phong Châu thật sự có chính sách này, em dám đánh cuộc, không ít người phải chú ý điểm này mà lao đến đầu tư.
- Ừ, hơn mười năm cải cách mở cửa, lăn lộn trong biển người kinh doanh buôn bán kiếm tiền, nhưng việc thay đổi tính chất hộ khẩu này tôi thực chưa bao giờ nghe lần nào. Chấn Quốc, tôi thấy cậu cũng có chút động lòng, chẳng lẽ là thực sự định đến Phong Châu?
Âu Chấn Thái cũng xem như là hiểu tâm tư người em họ của mình. Cả nhà tuy rằng đều xuất thân từ nông thôn, ở nhà sớm đã không còn ai làm nông nghiệp nữa, nhưng hộ khẩu vẫn ghi chú rõ thân phận của anh là cư dân nông thôn, nếu có thể có một cơ hội thay đổi thì đối với bọn họ mà nói đương nhiên có sức hấp dẫn rất lớn.
- Ha ha, nếu thật sự có thể mua căn hộ cũng có thể lấy hộ khẩu thành phố, vậy cớ sao mà không làm? Vợ anh thì tính là để ở lại quê còn được, nhưng còn mấy đứa nhỏ thì sao? Nếu chẳng may lúc đó không thi đỗ đại học, sau này làm gì? Là đi theo anh làm, nếu chẳng may chúng không muốn làm ngành này như chúng ta thì sao? Có cái hộ khẩu thành phố, làm bộ đội, trở về cũng có thể sắp xếp công việc.
Âu Chấn Thái hút mạnh một ngụm khói, sắc mặt phức tạp.
- Thoạt nhìn thì chúng ta hiện nay rất khá, nhưng chính sách nhà nước thay đổi liên tục, hôm nay có thể nâng anh bằng hai tay, ngày mai có thể dẫm nát anh dưới chân. Ha ha, Trung Quốc chúng ta là nước theo chủ nghĩa xã hội đúng không? Chính sách nhà nước thay đổi, cho anh ngồi xổm trong nhà tù cũng chỉ là việc trong phút chốc. Mười năm trước anh ở Ôn Châu đã từng thấy, ai dám nói chuyện Bát Đại Vương ở thành phố Liễu trong lịch sử sẽ không tái diễn?
Sắc mặt Âu Chấn Thái trầm xuống, rõ ràng cũng bị lời nói của Âu Chấn Quốc tác động, thật lâu sau mới nói:
- Xét từ tình hình hiện nay, phương hướng xu thế đất nước đều khá rõ ràng, hẳn là sẽ không xuất hiện lại kiểu tình hình như cậu nói. Hơn nữa đề ra ý kiến khuyến khích thương nhân từ nơi khác đến đầu tư cũng càng ngày càng có tiếng vang, không có lý do gì hoan nghênh các nhà đầu tư nước ngoài đến nước chúng ta đầu tư, nhưng lại hạn chế với chúng ta, dân cư chính đất nước đầu tư xây dựng nhà máy để kinh doanh?
- Anh Thái, lời này cũng đừng nói. Hiện tại chính sách nhà nước thật đúng là không thể nói chắc, mò đá qua sông là ai nói? Câu đó mới là đúng lẽ. Chúng ta cũng không dám đi làm chim đầu đàn, hết trận gió này đến trận gió khác, ai dám cam đoan? Vẫn là các anh tốt, xí nghiệp quốc doanh, đi đến đâu thì nơi ấy đều nhiệt liệt hoan nghênh, nhìn Phong Châu này vì thu hút các anh chuyển đến nơi này, có bản lĩnh gì cũng dùng toàn bộ, ha ha, khiến người ta hâm mộ đến mức chảy cả nước miếng đấy.
Âu Chấn Quốc vừa thở dài vừa nói.
- Anh thấy Lục Vi Dân đối với cậu cũng rất nhiệt tình như thế đấy thôi?
Âu Chấn Thái không cho là đúng.
- Cậu Lục Vi Dân này có tư tưởng rất cởi mở, nói cũng rất có lý, nhưng hắn cũng là thư ký Bí thư Địa ủy, nếu hắn đem hai chữ thư ký xóa đi còn là Bí thư Địa ủy vẫn không sai khác lắm.
Âu Chấn Quốc lắc đầu.
- Huống hồ hiện tại nói rất hay, nhưng cấp trên thay đổi chính sách, ai còn có thể chống đỡ được?
- Nhưng anh lại cảm thấy loại khả năng này hiện tại khá nhỏ, nhất là năm nay cậu hẳn là nhìn thấy thái độ chính sách mà đất nước ban hành xuống. Chấn Quốc, nếu cậu thực sự có ý muốn tới Phong Châu đầu tư, cũng không hẳn không phải là một thời cơ tốt, Phong Châu hiện tại vừa mới thành lập địa khu, nơi này cũng khá cấp thiết cần thu hút một vài dự án đầu tư để tạo ra thành tích thể hiện, cho nên trong chính sách chắc chắn sẽ có khá nhiều ưu đãi, cậu không phải nói ban đầu cậu thiếu chút nữa là bị Lục Vi Dân dụ đến Nam Đàm đầu tư xây dựng nhà máy sao? Mà điều kiện của Phong Châu chắc chắn tốt hơn rất nhiều so với Nam Đàm, hiện nay lại gặp đúng thời cuộc như vậy, chưa chắc đã không phải là cơ hội, đương nhiên chủ yếu vẫn là xem nhu cầu phát triển của bản thân nhà máy Âu Dương.
Âu Chấn Thái suy nghĩ một chút rồi nói.
- Ừ, em sẽ cân nhắc. Tuy nhiên nếu nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thật sự sẽ dời đến Phong Châu, thì em chắc chắn sẽ nghiêm túc cân nhắc việc đến Phong Châu đầu tư xây dựng nhà máy.
Âu Chấn Quốc cười nói:
- Nói thật, anh Thái, nhà máy cơ khí Bắc Phương các anh thực sự có thể cân nhắc Phong Châu một chút, phía bọn họ rất có thành ý, hơn nữa có cán bộ người thật việc thật như Lục Vi Dân tham gia, em đoán các anh không cần phải một lòng một dạ đi Thanh Khê. Thanh Khê tuy tốt, nhưng chưa chắc đã thích hợp với các anh.
- Được rồi, chuyện của nhà máy cơ khí Bắc Phương không cần tới cậu lo đâu, cậu cứ làm tốt việc của mình là được.
Âu Chấn Thái nói với thái độ không vui vẻ.
- Yên tâm đi, nhà máy Âu Dương phát triển được tốt xấu gì cũng có một phần công lao của anh Thái, anh em ruột vẫn tính rõ ràng, những gì thuộc về anh Thái thì em và Trang Dương đều nhớ kỹ, không thiếu chút nào, chúng em sẽ không khiến anh Thái phải khó xử, việc của nhà máy Bắc Phương chúng em cũng tuyệt không làm tà môn ma đạo gì, nhiều lắm là khi tính tiền có thể chuẩn một chút là được.
Âu Chấn Thái không lên tiếng. Âu Chấn Quốc xem như người đáng tin, cũng không giống một số người thấy có lợi là xen vào, cơ khí Âu Dương và cơ khí Bắc Phương có quan hệ công việc qua lại nhiều năm như vậy, cơ khí Âu Dương cũng không gây phiền toái gì cho mình, giống như lời Âu Chấn Quốc, cũng chính là khi tính tiền thì thúc giục một chút thôi, kiểu tam giác nợ này rất khiến cho người ta khiếp, xí nghiệp bình thường đều chống đỡ không nổi, vậy xí nghiệp tư nhân như cơ khí Âu Dương thì càng sợ việc này.
Lục Vi Dân từ lời nói của hai anh em Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc đã suy nghĩ ra một vài điều. Âu Chấn Quốc rõ ràng rất quan tâm tới chính sách có nhà ở và thu nhập hợp pháp ổn định là có thể xin chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp mà mình nhắc tới, mà Âu Chấn Thái cũng thế. Vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của người nhà công nhân trong các xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn ở nơi nào cũng có, hơn nữa tình hình cũng khá nghiêm trọng, nếu Phong Châu có thể đi tiên phong đột phá trong vấn đề này, chắc chắn có thể tăng thêm sức hấp dẫn của Phong Châu, mà điểm này rất nhiều người đều chưa ý thức được, nhưng Lục Vi Dân lại rất rõ điểm này.
Hắn liền báo cáo vấn đề này với Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm, chí ít Âu ChấnThái đã có chút động lòng, chỉ điều này đã có thể khiến Âu Chấn Thái động lòng, nếu như có thêm một số điều kiện ưu đãi khác và hứa hẹn, Lục Vi Dân cho rằng làm thông công tác với nhà máy cơ khí Bắc Phương không phải không có khả năng, hơn nữa khả năng cũng không nhỏ.
Hắn nhất định phải nắm được cơ hội này. Khi người khác đều cảm thấy đã trở thành cục diện bế tắc không hề còn chút hy vọng nào, nếu hắn có thể tháo gỡ cục diện thì ý nghĩa không thể coi thường, Ủy ban nhân dân Địa khu cũng có thể được cộng điểm không ít, cũng có thể khiến những người nghi ngờ việc mình nhanh chóng được đề bạt làm Trưởng phòng Tổng hợp phải im miệng.
- Không cần nói nhiều, Vi Dân, chuyện này xem ra cách làm của cậu là đúng, tôi và Minh Chiêm ra mặt quá sớm ngược lại sẽ làm đối phương cảm thấy chúng ta trong lòng thiếu tự tin, cứ để cậu đứng ra tiếp đón, phối hợp. Cậu nhất định phải nhiệt tình chu đáo, nhưng cũng phải chú ý chừng mực, phải làm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh. Nói một chút đi, ngày mai cậu dẫn bọn họ đi chơi tham quan và giới thiệu, có yêu cầu gì không?
Vương Chu Sơn nghe Lục Vi Dân giới thiệu xong, cũng không hỏi nhiều, thẳng thắn nói.
Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng, Vương Chu Sơn hiện tại cũng hiểu được đã tin tưởng bản lĩnh của Lục Vi Dân thì nên mạnh dạn giao chuyện này cho đối phương làm. Dù sao Lục Vi Dân xét theo thân phận công khai mà nói cũng chỉ là Trưởng ban thư ký Văn phòng Địa ủy, nếu thật sự có vấn đề gì thì cũng có đường lui, dù sao hắn cũng không thể hoàn toàn thay mặt Ủy ban nhân dân Địa khu, mình và Tiêu Minh Chiêm mới là người quyết định cuối cùng.
- Phó bí thư Vương, tình hình nhà máy Bắc Phương và nhà máy Trường Phong có chút không giống nhau, tôi nghĩ trong việc giới thiệu và giao lưu nên cố hết khả năng để kéo gần khoảng cách, chủ yếu là lợi dụng một số chính sách mà tỉnh có thể chấp thuận cho chúng ta, ví dụ như chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, tôi cảm thấy có thể mạnh dạn đồng ý hứa. Mặt khác vẫn có một số ý tưởng còn chưa thật hoàn thiện, tôi nghĩ cũng có thể giới thiệu một chút với bọn họ khi giao lưu. Tôi thấy tình hình hiện tại không được phép lạc quan, phải có một số ý tưởng mới lạ, cho dù chỉ là một ý tưởng, coi như là nói chuyện phiếm, tốt hơn nhiều so với việc lặp đi lặp lại cường điệu ưu thế của bản thân.
Lục Vi Dân nói tương đối hàm súc.
- Được rồi, Vi Dân, cái khác tôi không muốn nhiều lời, chuyện này đã giao cho cậu toàn quyền quyết định, cậu tự lo liệu sắp xếp, cần làm gì, nên nói như thế nào, tôi tin trong lòng cậu đều biết. Cần tôi và Minh Chiêm đứng ra, đến bày tỏ thái độ, chúng tôi không thể chối từ, còn chuyện cụ thể cậu lên tiếng cậu quyết định, chúng tôi ủng hộ!
Vương Chu Sơn khoát tay.
- Chỉ cần là chính sách và tài nguyên mà Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chúng ta có thể tận dụng, hiện tại và sau này, đều có thể tận dụng, nhằm một mục tiêu, đạt được ý đồ và mục đích của chúng ta.
Thấy thái độ kiên quyết của Vương Chu Sơn, Lục Vi Dân cũng thoáng cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng hắn phải nhắc nhở đối phương một chút:
- Phó bí thư Vương, tuy là nói như vậy, nhưng có một số chính sách và bày tỏ thái độ có lẽ hơi nhạy cảm, thậm chí tạm thời còn có chướng ngại, theo lý mà nói thì có một số câu tôi không nên nói, nhưng tình thế lại ép chúng ta ít nhất phải cho đối phương một lời hứa hẹn rõ ràng. Điểm này tôi phải báo cáo trước cho ngài một chút, nếu có gì hơi vượt ngoài quy định, ngài phải giúp tôi gánh vác, bằng không nếu khiến đối phương cho rằng tôi là tỏ thái độ bừa, thì vở kịch này coi như thất bại.
/371
|