Mà quan trọng nhất chính là phải có khả năng phối hợp tổng hợp tương đối tốt, phải biết cách phối hợp, kết nối quan điểm và ý đồ giữa Bí thư Tỉnh ủy với những những Ủy viên thường vụ khác một cách điêu luyện, nhịp nhàng, làm tiêu tan những điểm bất đồng ở mức lớn nhất, đạt đến thống nhất. Về điểm này Hạ Lực Hành trước này vẫn cho rằng Đào Hán làm tương đối ổn, nếu dùng một từ ngữ để diễn tả thì đó chính là vải bông bọc sắt, trong nhu có cương.
Bây giờ đột nhiên Điền Hải Hoa lại đề xuất cho mình đứng ra đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, sao có thể không làm cho y trong lúc quá sung sướng mà cũng cảm thấy có chút bất an lo lắng được?
Nhất thời Hạ Lực Hành ngập trong những cảm xúc phức tạp, khiến y không biết phải nói gì mới được. Những lời cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm thừa thãi chắc chắn Điền Hải Hoa không muốn nghe, giữa hai người cũng không cần phải nói mấy lời sáo rỗng như vậy, chỉ là lúc này mà không nói vài câu thì dường như không hợp lý. Hơn nữa y cũng thấy được Bí thư Điền cũng rất quan tâm đến công việc ở Phong Châu, đặc biệt dặn dò mình phải sắp xếp công việc sau này cho tốt, hiển nhiên là không an tâm cho lắm đối với công việc ở Phong Châu. Không lẽ trong lúc y rời Phong Châu đến Bắc Kinh học tập thì Phong Châu đã xảy ra chuyện gì sao?
Vài ngày trước, Lý Chí Viễn, Tôn Chấn còn có Vương Chu Sơn đều đã gọi điện thoại cho y, trong lời nói mặc dù không nói đến vấn đề gì cụ thể nhưng y vẫn cảm thấy không khí giữa ba con người này ít nhiều vẫn còn một chút không khí không được hòa thuận cho lắm.
Cũng giống như Lý Chí Viễn tuyệt không đề cập gì đến công việc chuyển đến của nhà máy cơ khí Bắc Phương mà Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đang nắm giữ, còn Vương Chu Sơn cũng chỉ báo cáo Địa ủy đang tích cực triển khai công việc bên này ra sao, bày mưu tính kế như thế nào để giành được lòng tin nơi nhà máy cơ khí Bắc Phương, từ đó khiến công việc hoàn tất, được đẩy mạnh, nửa câu cũng không nhắc đến bên Ủy ban nhân dân phối hợp triển khai như thế nào, nhưng lại nhắc không ít về biểu hiện của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân, đặc biệt là không ngớt lời khen ngợi biểu hiện xuất sắc của Lục Vi Dân, khiến cho Hạ Lực Hành cũng cảm thấy tên Lục Di Dân tại sao lại có thể mê hoặc cho Vương Chu Sơn vui như vậy.
Tôn Chấn thì lại báo cáo một chút về các phương diện của công việc, cũng gọi là khách quan, nhưng Hạ Lực Hành cũng thấy được Tôn Chấn cũng có chút ý kiến đối với Lý Chí Viễn, chỉ là ý kiến đó suy cho cùng lại là thành kiến vốn đã có trong công việc lúc đầu, hay là trong hơn hai tháng y đi khỏi giữa hai bên đã lục đục với nhau. Hạ Lực Hành còn chưa đoán ra được, cũng dự định sau khi về sẽ nói chuyện một cách thẳng thắn với mấy vị đó, tìm hiểu ngọn nguồn.
- Sao hả, cậu Hạ, sao lại không lên tiếng? Là vì thích quá đến nỗi không nói nên lời hay là không muốn tiếp nhận cái gánh nặng và thách thức này?
Đào Hán thấy Lục Vi Dân mãi chẳng nói tiếng nào, cười trêu.
- Không phải, Trưởng ban Đào cứ nói đùa, cho dù trong lòng có áp lực thì đó cũng là do anh đã làm quá tốt ở vị trí Trưởng ban thư ký, khiến kẻ đến sau như tôi thấy áp lực quá lớn, sợ rằng sau nay khi thực sự tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký, làm việc khiến Bí thư Điền và các vị lãnh đạo khác của tỉnh không hài lòng được, phụ sự kỳ vọng của Tỉnh ủy đối với tôi.
Hạ Lực Hành hít một hơi sâu bình tâm trở lại.
- Có điều, thưa Bí thư Điền, tôi có ý kiến này, muốn khẩn cầu Tỉnh ủy đồng ý.
- Hả?
Ánh mắt của Điền Hải Hoa thoáng chút ngạc nhiên, liếc qua Đào Hán rồi trở lại trên gương mặt Hạ Lực Hành. Ông ta tựa vào ghê sô pha một cách thoải mái, khoan thai đáp:*
- Lực Hành, cậu cứ nói đi.
- Tôi muốn xin Tỉnh ủy cho tôi thêm thời gian vài tháng, bởi vì tôi đến học tập tại trường Đảng, bỏ lỡ lâu như vậy, cũng may công việc Phong Châu có mấy vị nắm bắt khá chặt chẽ nên cũng không bị buông lỏng, nhưng có một số công việc tôi vẫn muốn về để nắm bắt cho chắc chắn. Ngoài công việc hai nhà máy lớn di dời và nhờ vào sự giúp đỡ về chính sách của Tỉnh ủy để khởi động xây dựng thành phố và công tác thí điểm chuyển hộ khẩu thành phố, còn có công tác giải phóng mặt bằng cho quy hoạch tiền kỳ của đường sắt Kinh Cửu sẽ khởi công vào năm sau cũng cần phải nhanh chóng đưa lên chương trình nghị sự, cố gắng bát đầu càng nhanh càng tốt. Ngoài ra tôi còn một suy nghĩ nữa, bởi vì tạm thời vẫn chưa kịp tiết lộ cho các đồng chí ở Ủy ban nhân dân Địa khu, vì vậy vốn dĩ không tiện báo cáo lên Tỉnh ủy, nhưng trong tình hình hiện giờ tôi cũng xin được báo cáo trước với Bí thư Hải Hoa và Trưởng ban Tổ chức Đào.
Đào Hán có chút lo lắng, cậu Hạ này, đang suy tính gì đây, vào giờ phút quan trọng này mà lại dám thừa lập lờ trước mặt Bí thư Điền, lại còn có ý bắt bẻ nữa, chỉ hận không thể lập tức cắt ngang lời được. Nhưng y thấy sắc mặt Điền Hải Hoa rất thận trọng, lại thấy không tiện chen vào, chỉ biết hằn học trừng mắt nhìn Hạ Lực Hành một cái.
Sau khi mình rời chức Trưởng ban thư ký, trong việc ai sẽ lên tiếp nhận, từ năm ngoái khi còn chưa biết mình có khả năng phải chuyển công tác thì Đào Hán sớm đã suy nghĩ đến. Nói đúng ra thì cũng có vài người thích hợp để lựa chọn nhưng Đào Hán biết yêu cầu của Điền Hải Hoa đối với tố chất, năng lực của một Trưởng ban thư ký rất cao.Ở địa phương có thể phát triển nhanh chóng, mọi thứ đều có thể cân đối ổn đinh, nhưng muốn đến ngồi cho vững ở vị trí Trưởng ban thư ký này thì chưa chắc đã được. Vì vậy khi việc mình chuyển công tác được quyết định xong, Điền Hải Hoa bảo anh ta tiến cử một người thích hợp nhất, anh ta liền không chút do dự mà tiến cử Hà Lực Hành. *
Khi Đào Hán thấy biểu hiện của Hạ Lực Hành ở Lê Dương khá là xuất sắc, điềm đạm đi đôi với nhiệt tình, đặc biệt là sau khi đến Phong Châu, không những không có thái độ gì, đương nhiên cũng có thể có liên quan đến một số tình hình y đã biết. Ở Phong Châu càng làm nổi bật hơn mặt ý chí tiến thủ kiên quyết của Lực Hành, mấy hạng mục công việc đề ra năm nay không những lấy lòng được Điền Hải Hoa, hơn nữa còn hoàn toàn nắm bắt được tinh thần bài phát biểu tuần hành phía Nam của đồng chí Tiểu Bình cũng như tinh thần của Trung ương truyền xuống. Ví dụ như việc dựa vào tình hình thực tế của Phong Châu thúc đẩy xây dựng thành phố và thí điểm chế độ cải cách hộ khẩu, hay là kêu gọi nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, những hạng mục công việc này lại vừa lúc đi đúng nhịp độ của nó.
Còn bây giờ nghe người này dường như vẫn còn động thái gì đó rất quan trọng. Có động thái gì cũng không sao, đất Phong Châu lại cũng không vì xa Hạ Lực Hành mà không chuyển biến được, anh đưa nêu ý tưởng với Bí thư Tỉnh ủy kế nhiệm kỳ sau để thực hiện là được rồi. Không lẽ chỉ có một Hạ Lực Hành mới có thể khiến cho Phong Châu này chuyển biến hay sao? Anh biến Phong Châu thành địa bàn riêng của mình rồi chắc?
* *- Á à, xem ra Lực Hành lại sắp cho tôi và cậu Đào thêm một niềm vui bất ngờ khác rồi đây.
Điền Hải Hoa cười, gật đầu:
- Nói đi, tôi cũng thực sự hy vọng được nghe từ chính miệng cậu những điều mới mẻ đây. Mấy ngày trước ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh tôi có nói, có một vài nơi tiểu phú tức an, thỏa mãn với những gì hiện có, bảo thủ, cố chấp, cứ khư khư ôm lấy cái cũ, thiếu hẳn đi ý chí và *tinh thần cầu tiến không ngừng, trái lại, có những vùng xa xôi lạc hậu nhưng lại đang phấn đấu đi lên, dám phá bỏ cái cũ, tìm đến cái mới, dám đột phá sáng tạo cái mới, tạo ra một cảnh tượng hết sức mới mẻ. Nếu đem ra so sánh thì cái đám khoác lác tự cho mình là khu vực loại một kia có lẽ chẳng được vài năm đã phải tụt xuống thành hạng hai, thậm chí là hạng ba, hủy hoại thế cục đang rất tốt, Tỉnh ủy tuyệt đối không cho phép xuất hiện hiện tượng đó. Tỉnh ủy chính là muốn giương cao ngọn cờ quan điểm không chịu thay đổi tư tưởng thì phải thay đổi thay đổi bộ máy. Có đồng chí sau buổi họp còn hỏi nhỏ mấy lời của tôi có phải hơi quá rồi không, tôi mới nói không quá một chút nào, mềm trước cứng sau, để khỏi phải trách tôi không nói trước.
Thời khắc này Đào Hán và Hạ Lực Hành đều đã cảm nhận được khí phách lẫm liệt mà Điền Hải Hoa đang bộc lộ ra. Bí thư của cả một Tỉnh ủy nếu thường xuyên dùng khí phách đàn áp người khác thì cũng không hay cho lắm nhưng thỉnh thoảng thể hiện ra một chút cũng là điều tất yếu, nếu không thì thì sẽ trở thành người hiền lành trong mắt kẻ khác.
- Bí thư Điền, tôi nghĩ thế này, tình thế năm nay hết sức cấp bách. Khắp cả nước trên dưới đang lĩnh hội tinh thần của bài phát biểu phía Nam của đồng chí Tiểu Bình, kết hợp với việc truyền đạt quán triệt chính sách tinh thần của trung ương, các khu vực đều đang tích cực nỗ lực để từng bước đẩy mạnh cải cách mở cửa. Xương Châu chúng ta cũng không ngoại lệ, theo những gì tôi được biết thì động thái của Quế Bình và Côn Hồ cũng rất lớn, việc chào mời doanh nghiệp và thu hút đầu tư cũng đã đi theo con đường mới, đặc biệt là việc thu hút doanh nghiệp Nhật và Mĩ đều đạt được không ít thành tích. Còn nghe nói Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình cũng đã chính thức khởi động công tác chuẩn bị mở khu kinh tế mới tại mỗi địa phương. Tôi đang nghĩ Phong Châu chúng tôi cũng không thể lạc hậu trong công tác này được.
Bây giờ đột nhiên Điền Hải Hoa lại đề xuất cho mình đứng ra đảm nhận chức Trưởng ban thư ký, sao có thể không làm cho y trong lúc quá sung sướng mà cũng cảm thấy có chút bất an lo lắng được?
Nhất thời Hạ Lực Hành ngập trong những cảm xúc phức tạp, khiến y không biết phải nói gì mới được. Những lời cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm thừa thãi chắc chắn Điền Hải Hoa không muốn nghe, giữa hai người cũng không cần phải nói mấy lời sáo rỗng như vậy, chỉ là lúc này mà không nói vài câu thì dường như không hợp lý. Hơn nữa y cũng thấy được Bí thư Điền cũng rất quan tâm đến công việc ở Phong Châu, đặc biệt dặn dò mình phải sắp xếp công việc sau này cho tốt, hiển nhiên là không an tâm cho lắm đối với công việc ở Phong Châu. Không lẽ trong lúc y rời Phong Châu đến Bắc Kinh học tập thì Phong Châu đã xảy ra chuyện gì sao?
Vài ngày trước, Lý Chí Viễn, Tôn Chấn còn có Vương Chu Sơn đều đã gọi điện thoại cho y, trong lời nói mặc dù không nói đến vấn đề gì cụ thể nhưng y vẫn cảm thấy không khí giữa ba con người này ít nhiều vẫn còn một chút không khí không được hòa thuận cho lắm.
Cũng giống như Lý Chí Viễn tuyệt không đề cập gì đến công việc chuyển đến của nhà máy cơ khí Bắc Phương mà Vương Chu Sơn và Tiêu Minh Chiêm đang nắm giữ, còn Vương Chu Sơn cũng chỉ báo cáo Địa ủy đang tích cực triển khai công việc bên này ra sao, bày mưu tính kế như thế nào để giành được lòng tin nơi nhà máy cơ khí Bắc Phương, từ đó khiến công việc hoàn tất, được đẩy mạnh, nửa câu cũng không nhắc đến bên Ủy ban nhân dân phối hợp triển khai như thế nào, nhưng lại nhắc không ít về biểu hiện của Tiêu Minh Chiêm và Lục Vi Dân, đặc biệt là không ngớt lời khen ngợi biểu hiện xuất sắc của Lục Vi Dân, khiến cho Hạ Lực Hành cũng cảm thấy tên Lục Di Dân tại sao lại có thể mê hoặc cho Vương Chu Sơn vui như vậy.
Tôn Chấn thì lại báo cáo một chút về các phương diện của công việc, cũng gọi là khách quan, nhưng Hạ Lực Hành cũng thấy được Tôn Chấn cũng có chút ý kiến đối với Lý Chí Viễn, chỉ là ý kiến đó suy cho cùng lại là thành kiến vốn đã có trong công việc lúc đầu, hay là trong hơn hai tháng y đi khỏi giữa hai bên đã lục đục với nhau. Hạ Lực Hành còn chưa đoán ra được, cũng dự định sau khi về sẽ nói chuyện một cách thẳng thắn với mấy vị đó, tìm hiểu ngọn nguồn.
- Sao hả, cậu Hạ, sao lại không lên tiếng? Là vì thích quá đến nỗi không nói nên lời hay là không muốn tiếp nhận cái gánh nặng và thách thức này?
Đào Hán thấy Lục Vi Dân mãi chẳng nói tiếng nào, cười trêu.
- Không phải, Trưởng ban Đào cứ nói đùa, cho dù trong lòng có áp lực thì đó cũng là do anh đã làm quá tốt ở vị trí Trưởng ban thư ký, khiến kẻ đến sau như tôi thấy áp lực quá lớn, sợ rằng sau nay khi thực sự tiếp nhận vị trí Trưởng ban thư ký, làm việc khiến Bí thư Điền và các vị lãnh đạo khác của tỉnh không hài lòng được, phụ sự kỳ vọng của Tỉnh ủy đối với tôi.
Hạ Lực Hành hít một hơi sâu bình tâm trở lại.
- Có điều, thưa Bí thư Điền, tôi có ý kiến này, muốn khẩn cầu Tỉnh ủy đồng ý.
- Hả?
Ánh mắt của Điền Hải Hoa thoáng chút ngạc nhiên, liếc qua Đào Hán rồi trở lại trên gương mặt Hạ Lực Hành. Ông ta tựa vào ghê sô pha một cách thoải mái, khoan thai đáp:*
- Lực Hành, cậu cứ nói đi.
- Tôi muốn xin Tỉnh ủy cho tôi thêm thời gian vài tháng, bởi vì tôi đến học tập tại trường Đảng, bỏ lỡ lâu như vậy, cũng may công việc Phong Châu có mấy vị nắm bắt khá chặt chẽ nên cũng không bị buông lỏng, nhưng có một số công việc tôi vẫn muốn về để nắm bắt cho chắc chắn. Ngoài công việc hai nhà máy lớn di dời và nhờ vào sự giúp đỡ về chính sách của Tỉnh ủy để khởi động xây dựng thành phố và công tác thí điểm chuyển hộ khẩu thành phố, còn có công tác giải phóng mặt bằng cho quy hoạch tiền kỳ của đường sắt Kinh Cửu sẽ khởi công vào năm sau cũng cần phải nhanh chóng đưa lên chương trình nghị sự, cố gắng bát đầu càng nhanh càng tốt. Ngoài ra tôi còn một suy nghĩ nữa, bởi vì tạm thời vẫn chưa kịp tiết lộ cho các đồng chí ở Ủy ban nhân dân Địa khu, vì vậy vốn dĩ không tiện báo cáo lên Tỉnh ủy, nhưng trong tình hình hiện giờ tôi cũng xin được báo cáo trước với Bí thư Hải Hoa và Trưởng ban Tổ chức Đào.
Đào Hán có chút lo lắng, cậu Hạ này, đang suy tính gì đây, vào giờ phút quan trọng này mà lại dám thừa lập lờ trước mặt Bí thư Điền, lại còn có ý bắt bẻ nữa, chỉ hận không thể lập tức cắt ngang lời được. Nhưng y thấy sắc mặt Điền Hải Hoa rất thận trọng, lại thấy không tiện chen vào, chỉ biết hằn học trừng mắt nhìn Hạ Lực Hành một cái.
Sau khi mình rời chức Trưởng ban thư ký, trong việc ai sẽ lên tiếp nhận, từ năm ngoái khi còn chưa biết mình có khả năng phải chuyển công tác thì Đào Hán sớm đã suy nghĩ đến. Nói đúng ra thì cũng có vài người thích hợp để lựa chọn nhưng Đào Hán biết yêu cầu của Điền Hải Hoa đối với tố chất, năng lực của một Trưởng ban thư ký rất cao.Ở địa phương có thể phát triển nhanh chóng, mọi thứ đều có thể cân đối ổn đinh, nhưng muốn đến ngồi cho vững ở vị trí Trưởng ban thư ký này thì chưa chắc đã được. Vì vậy khi việc mình chuyển công tác được quyết định xong, Điền Hải Hoa bảo anh ta tiến cử một người thích hợp nhất, anh ta liền không chút do dự mà tiến cử Hà Lực Hành. *
Khi Đào Hán thấy biểu hiện của Hạ Lực Hành ở Lê Dương khá là xuất sắc, điềm đạm đi đôi với nhiệt tình, đặc biệt là sau khi đến Phong Châu, không những không có thái độ gì, đương nhiên cũng có thể có liên quan đến một số tình hình y đã biết. Ở Phong Châu càng làm nổi bật hơn mặt ý chí tiến thủ kiên quyết của Lực Hành, mấy hạng mục công việc đề ra năm nay không những lấy lòng được Điền Hải Hoa, hơn nữa còn hoàn toàn nắm bắt được tinh thần bài phát biểu tuần hành phía Nam của đồng chí Tiểu Bình cũng như tinh thần của Trung ương truyền xuống. Ví dụ như việc dựa vào tình hình thực tế của Phong Châu thúc đẩy xây dựng thành phố và thí điểm chế độ cải cách hộ khẩu, hay là kêu gọi nhà máy cơ khí Trường Phong và nhà máy cơ giới Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, những hạng mục công việc này lại vừa lúc đi đúng nhịp độ của nó.
Còn bây giờ nghe người này dường như vẫn còn động thái gì đó rất quan trọng. Có động thái gì cũng không sao, đất Phong Châu lại cũng không vì xa Hạ Lực Hành mà không chuyển biến được, anh đưa nêu ý tưởng với Bí thư Tỉnh ủy kế nhiệm kỳ sau để thực hiện là được rồi. Không lẽ chỉ có một Hạ Lực Hành mới có thể khiến cho Phong Châu này chuyển biến hay sao? Anh biến Phong Châu thành địa bàn riêng của mình rồi chắc?
* *- Á à, xem ra Lực Hành lại sắp cho tôi và cậu Đào thêm một niềm vui bất ngờ khác rồi đây.
Điền Hải Hoa cười, gật đầu:
- Nói đi, tôi cũng thực sự hy vọng được nghe từ chính miệng cậu những điều mới mẻ đây. Mấy ngày trước ở hội nghị kinh tế toàn tỉnh tôi có nói, có một vài nơi tiểu phú tức an, thỏa mãn với những gì hiện có, bảo thủ, cố chấp, cứ khư khư ôm lấy cái cũ, thiếu hẳn đi ý chí và *tinh thần cầu tiến không ngừng, trái lại, có những vùng xa xôi lạc hậu nhưng lại đang phấn đấu đi lên, dám phá bỏ cái cũ, tìm đến cái mới, dám đột phá sáng tạo cái mới, tạo ra một cảnh tượng hết sức mới mẻ. Nếu đem ra so sánh thì cái đám khoác lác tự cho mình là khu vực loại một kia có lẽ chẳng được vài năm đã phải tụt xuống thành hạng hai, thậm chí là hạng ba, hủy hoại thế cục đang rất tốt, Tỉnh ủy tuyệt đối không cho phép xuất hiện hiện tượng đó. Tỉnh ủy chính là muốn giương cao ngọn cờ quan điểm không chịu thay đổi tư tưởng thì phải thay đổi thay đổi bộ máy. Có đồng chí sau buổi họp còn hỏi nhỏ mấy lời của tôi có phải hơi quá rồi không, tôi mới nói không quá một chút nào, mềm trước cứng sau, để khỏi phải trách tôi không nói trước.
Thời khắc này Đào Hán và Hạ Lực Hành đều đã cảm nhận được khí phách lẫm liệt mà Điền Hải Hoa đang bộc lộ ra. Bí thư của cả một Tỉnh ủy nếu thường xuyên dùng khí phách đàn áp người khác thì cũng không hay cho lắm nhưng thỉnh thoảng thể hiện ra một chút cũng là điều tất yếu, nếu không thì thì sẽ trở thành người hiền lành trong mắt kẻ khác.
- Bí thư Điền, tôi nghĩ thế này, tình thế năm nay hết sức cấp bách. Khắp cả nước trên dưới đang lĩnh hội tinh thần của bài phát biểu phía Nam của đồng chí Tiểu Bình, kết hợp với việc truyền đạt quán triệt chính sách tinh thần của trung ương, các khu vực đều đang tích cực nỗ lực để từng bước đẩy mạnh cải cách mở cửa. Xương Châu chúng ta cũng không ngoại lệ, theo những gì tôi được biết thì động thái của Quế Bình và Côn Hồ cũng rất lớn, việc chào mời doanh nghiệp và thu hút đầu tư cũng đã đi theo con đường mới, đặc biệt là việc thu hút doanh nghiệp Nhật và Mĩ đều đạt được không ít thành tích. Còn nghe nói Côn Hồ, Thanh Khê, Quế Bình cũng đã chính thức khởi động công tác chuẩn bị mở khu kinh tế mới tại mỗi địa phương. Tôi đang nghĩ Phong Châu chúng tôi cũng không thể lạc hậu trong công tác này được.
/371
|