Khúc Nguyên Cao cũng là người làm chính trị lâu năm, cũng đã từng xử lí những việc kiểu này. Chỉ có điều chưa gặp phải sự việc nào quy mô lớn thế này, hơn nữa lại tới quá bất ngờ như thế.
- Chủ tịch thị trấn, Bí thư thị trấn và các cán bộ chẳng lẽ lại không làm gì được? Họ đều là dân địa phương, dù sao cũng có bà con họ hành thân thích, để họ ra mặt chắc sẽ có chút tác dụng chứ?
Lục Vi Dân liếc nhìn vào bên trong Ủy ban nhân dân thị trấn thấy không ít phòng làm việc vẫn có người đang cười nói, còn những cán bộ đang làm việc bên ngoài ủy ban nhân dân thị trấn lại không được bao nhiêu. Hắn có chút khó hiểu.
Khúc Nguyên Cao sa sầm mặt ra, xua tay:
- Thôi, không nói chuyện những kẻ bỏ đi chỉ biết ăn, biết lấy tiền chơi gái ở thị trấn Vĩnh Tế này nữa. Tôi thấy đám cán bộ thị trấn Vĩnh Tế phải chỉnh đốn một trận nghiêm chỉnh mới được. Đi thôi. Khẩn trương lên. Bí thư Lương và Chủ tịch Địa khu Tôn vẫn đang ở phòng hội nghị ở phía bên kia.
Tâm trạng Lương Quốc Uy xấu tới cực điểm, nhưng y lại không thể giữ thái độ bình thản, ung dung dù áp lực lớn như núi Thái Sơn đè đầu cũng không lo lắng, vì Chủ tịch Địa khu Tôn và Phó bí thư Địa ủy Cẩu không để ý đến lời khuyên can mà kiên quyết tới Ủy ban nhân dân thị trấn.
Điều này cũng làm cho y nơm nớp lo sợ. Nếu cục diện chuyển biến xấu, mấy trăm nông dân bên ngoài tràn vào Ủy ban nhân dân thị trấn, như vậy sẽ gây rắc rối lớn.
Tuy nhiên y cũng không thể bố trí quá nhiều công an, cảnh sát nhân dân ở đây. Làm như vậy dân chúng sẽ lập tức biết rằng bên trong đang có lãnh đạo lớn đến và sẽ càng làm to chuyện.
Vẫn phải giữ bộ dạng “Trong lo lắng ngoài thản nhiên”. Từ sáng cho tới giờ, hơn chục giờ đồng hồ, trong lòng vẫn băn khoăn chuyện của Chu Minh Khuê, cảm giác lo lắng trong lòng và áp lực lớn quả thật đã khiến cho tinh thần của Lương Quốc Uy có chút suy sụp.
Tôn Chấn không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng.
Mặc dù y chưa nói chuyện trực tiếp với nông dân, nhưng thư kí Sở Tự Nhiên lại tham gia vào toàn bộ cuộc đối thoại giữa Chủ tịch huyện Song Phong Lý Đình Chương và nông dân.
Đại diện phía nông dân ngoài nhắc đến chuyện lần này, cũng đã đem toàn bộ chuyện các loại thuế, loại phí họ phải nộp và việc phân bổ và tập trung vốn trong hơn một năm qua nói rõ như lòng bàn tay. Rồi lại tính toán một năm cần bao nhiêu hạt giống, phân bón và nhân công để trồng trọt, một mẫu ruộng về cơ bản chẳng kiếm được nổi một đồng, chỉ để lại được chút lương thực lấp đầy bụng của cả nhà. Nếu như trong nhà không có ai làm thêm bên ngoài thì cả nhà đến tiền cho con đi học cũng không có.
Theo lời của Sở Tự Nhiên, Ủy ban nhân dân huyện không để tâm nhiều đến vấn đề này, bỏ qua luôn chủ đề này, cho rằng sự việc đã lệch hướng xử lí vụ việc ngày hôm nay và không tiếp tục bàn nữa. Tuy nhiên những lời tường thuật này lại khiến trong lòng Tôn Chấn có nhiều cảm xúc.
Là sự tuyệt vọng lớn cỡ nào có thể khiến cho cả hai vợ chồng vì bị dắt mất hai con lợn mà uống thuốc sâu tự tử? Cuộc sống khó khăn của người nông dân thật sự đã đến mức này rồi sao?
Tôn Chấn cảm thấy sau khi chuyện này được giải quyết nhất định phải cử một đội điều tra đến xem xét ngọn ngành, xem xem tình hình cuộc sống cơ bản của các hộ nông dân thông thường ở nông thôn các huyện thuộc địa khu Phong Châu hiện nay, hay chính là cuộc sống sinh tồn của những hộ dân sống dựa vào việc trồng cây lương thực… Nhưng làm thế nào để nâng cao chất lượng cuộc sống và tình hình sinh tồn của những gia đình nông dân này. Tôn Chấn cũng biết rằng vấn đề đã bày ra ngay trước mắt và bản thân cũng không có cách nào né tránh được.
Ấn tượng của Tôn Chấn với Lương Quốc Uy luôn là không tốt lắm, chuyện này có nguồn gốc từ ấn tượng đầu tiên để lại sau lần đầu y đến Song Phong điều tra nghiên cứu. Y cho rằng Lương Quốc Uy thuộc tuýp cán bộ lãnh đạo điển hình của thập niên 80, tư tưởng, tác phong bảo thủ. Họ làm việc theo qui tắc, không có tư duy mới và khi đối diện với sự phát triển thay đổi trong tình thế mới thì không tìm được sách lược ứng đối.
Đây là căn bệnh chung của nhiều cán bộ xuất thân từ bộ đội chuyển nghề… Họ có thể rất kiên định trong việc rèn luyện chính trị, nhưng trong việc làm thế nào để thúc đẩy kinh tế của một khu vực phát triển thì lại thiếu đi năng lực và tố chất cần thiết. Kiểu cán bộ này không hiếm, nếu không tăng cường học tập để thích ứng với tình hình mới thì dần dần họ sẽ trở thành chướng ngại vật, cản trở việc triển khai công tác của một địa phương, một khu vực.
Đương nhiên Tôn Chấn vẫn không thể chỉ như vậy mà phán đoán Lương Quốc Uy đã trở thành chướng ngại vật cản trở sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội của huyện Song Phong. Y cũng biết rõ Lương Quốc Uy gần đây khá thân mật với Cẩu Trị Lương, thậm chí còn chủ động tiếp cận Lý Chí Viễn… Trong chuyện này, y không mấy để ý. Y nghĩ rằng nếu Lương Quốc Uy thật sự không có cách nào giương lá cờ phát triển của huyện Song Phong, không cần đến mình, Lý Chí Viễn sẽ chủ động điều động Lương Quốc Uy. Ở điểm này, e rằng Lý Chí Viễn còn vội vàng hơn bản thân mình.
Hạ Lực Hành để lại một cảnh tượng có vẻ hoành tráng… nhưng phần nhiều chỉ là xây dựng nên bộ khung, khá nhiều thứ vẫn cần phải thúc đẩy và hiện thực hoá hơn nữa. Nếu như sau khi Lý Chí Viễn tiếp nhận công việc Bí thư Địa ủy mà không có điểm khởi sắc, điểm sáng mới như vậy về cơ bản y sẽ không có cách nào giải thích với Tỉnh ủy. Ở điểm này, Lý Chí Viễn và bản thân mình lại khá giống nhau. Chính là trong vấn đề lấy phát triển kinh tế làm trọng tâm vừa không để thất bại, cũng không cho thỏa hiệp.
Muốn phát triển kinh tế cần có một môi trường ổn định, Song Phong xảy ra chuyện như thế này không phải trách nhiệm của riêng ai… Tôn Chấn nhận thức rất rõ điểm này… Không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người Lương Quốc Uy. Cẩu Trị Lương dường như có chút căng thẳng, đại thể là lo lắng mình mượn đề tài để nói đây mà. Nghĩ tới đây Tôn Chấn hơi buồn cười… Con người Cẩu Trị Lương này đã nghĩ lòng dạ Tôn mỗ này quá hẹp hòi rồi.
- Ông Lương, bên trạm y tế vẫn chưa có tin tức gì à?
- Chủ tịch Tôn, Đình Chương vừa gọi điện tới, e rằng có chút rắc rối. Dân chúng rất kích động, đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lí, hoàn toàn không thể đáp ứng được. Tôi nghi ngờ trong việc này nhất định có người xúi giục. Chủ nhiệm Chu ở bên đó đã sắp xếp lực lượng công an của phòng Công an Địa khu chuẩn bị tốt công tác ứng phó. Ngài xem chúng ta có nên rút khỏi đây trước không? Tôi lo..
Lương Quốc Uy liếc mắt nhìn Cẩu Trị Lương đang chỉ biết hút thuốc mà không nói một lời.
- Rút lui? Ông Lương, ông định để chúng tôi rút lui đến nơi nào? Có phải rúi lui là sẽ giải quyết được vấn đề? Hay ông định để hơn một trăm cảnh sát của phòng Công an Địa khu làm đòn sở trường?
Tôn Chấn vừa nghe đã có chút bực mình. Y biết Lương Quốc Uy bên ngoài tỏ ý tốt, nhưng lại là dồn mình tới chỗ lửa mà nướng. Bản thân đưa đội đến xử lí chuyện này, trong lúc quan trọng liền rút lui trước, điều này có nghĩa địa khu bỏ ý tiếp tục thương lượng, hậu quả từ việc đó sẽ do ai gánh vác? Bị Tôn Chấn vặn hỏi lại mấy câu chặn họng không nói nên lời, Lương Quốc Uy vô cùng tức giận.
Thực ra Lương Quốc Uy phản đối việc đi đàm phán với mấy người đại diện họ hàng kia. Y nghĩ huyện thu thuế nông nghiệp và các khoản phí khác không có gì sai, cứ cho là phương thức và cách làm có chút vấn đề thì đó cũng không phải là nhân tố căn bản khiến hai vợ chồng uống thuốc tự tử.
Thu thuế nông nghiệp và các khoản phí là chuyện ngày hôm trước, còn sáng hôm nay sau khi cãi nhau người vợ mới tự sát, người chồng thấy vợ uống thuốc tự tử, bị kích động nên mới uống thuốc sâu tự tử theo. Tất nhiên nguyên nhân hai vợ chồng cãi nhau có thể liên quan tới việc các cán bộ thị trấn tới cưỡng chế dẫn hai con lợn của họ đi, yêu cầu họ phải gom tiền trả hết các khoản còn nợ.
- Ông Lương, muốn nghĩ cách đả thông tư tưởng của dân chúng, tôi đây không phải mạnh miệng nói suông. Nhà họ có người mất, có thể hiểu được tâm trạng, cứ coi như họ đề ra những yêu cầu có phần quá đáng thì mình cũng phải thông cảm, kiên nhẫn mà khuyên nhủ họ.
Tôn Chấn cố nén cơn giận bên trong, nói chầm chậm.
- Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có phải là đã nghĩ hết cách rồi không? Trong họ hàng bên nhà người mất có người quen, có cán bộ chính quyền, có người hiểu biết thấu tình đạt lí hay không? Dùng tất cả các mối quan hệ, nghĩ đủ mọi cách để giải quyết vấn đề. Cán bộ ở thị trấn và thôn đâu cả rồi? Bình thường lúc nào cũng thấy mặt mà. Trực tiếp tiếp xúc với công việc, làm tốt công việc của mình thì sức cản trở chúng ta sẽ giảm đi một phần, khả năng sự việc bị làm lớn cũng giảm đi. Những biện pháp này không cần tôi phải nói thêm nữa chứ? Tôi đã nhìn thấy cán bộ của Ủy ban nhân dân thị trấn các anh vẫn còn không ít người ngồi trong phòng làm việc uống nước đọc báo, ung dung tự tại cứ như không liên quan tới bản thân mình. Có phải tất cả các công việc đều đã làm đến nơi đến chốn rồi hay không?
Lương Quốc Uy gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lời của Tôn Chấn có chút nghiêm khắc nhưng Lương Quốc Uy trái lại trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Y chỉ sợ thái độ vô cảm, thờ ơ của Tôn Chấn, nếu đối phương nói qua loa một hai câu thì ngược lại đồng nghĩa với việc đối phương không thừa nhận sức mạnh và ảnh hưởng của Bí thư Huyện ủy. Đối phương có thể có những lời lẽ xem như đi đúng trọng tâm này, cho thấy đối phương đã nhìn nhận mình theo vị trí của Bí thư Huyện ủy. Điều này khiến y đỡ buồn rầu hơn.
- Chủ tịch Tôn, Phó bí thư Cẩu, vậy tôi lại đi sắp xếp một chút.
Khi Lương Quốc Uy chui ra khỏi phòng hội nghị, gió đêm thổi vào mặt khiến sự ưu phiền trong y giảm đi chút ít. Vĩnh Tế dứt khoát có một số vấn đề, ban nãy biểu hiện của một số cán bộ trong thị trấn y cũng đã nhìn thấu, Tôn Chấn cũng là người nghiêm túc, trực tiếp chỉ ra cho mình.
Theo sát sau Lương Quốc Uy là Thích Bản Dự - Phó bí thư Huyện ủy và Quan Hằng - Chánh văn phòng Huyện uỷ.
- Bí thư Lương, Bí thư Lương!
Khúc Nguyên Cao cùng một người từ chỗ tối dưới gốc cây chui ra. Là Lục Vi Dân? Lương Quốc Uy sầm mặt lại:
- Nguyên Cao, sao lại thế này, Lục Vi Dân, sao cậu cũng qua đây? Nguyên Cao, không phải đã bảo ông trông chừng bên đó sao?
- Bí thư Lương, là thế này...
Khúc Nguyên Cao thấy sắc mặt Lương Quốc Uy không bình thường, nhanh chóng bước lên nói qua tình hình một chút. Trong lòng Lương Quốc Uy bỗng thoải mái, nhìn thẳng Lục Vi Dân, trầm giọng nói:
- Vi Dân, cậu nói tình hình này rất quan trọng, vậy Lỗ Đạo Nguyên kia có chắc chắn không?
Lại thế rồi, trong lòng Lục Vi Dân lại trào lên cảm giác bất đắc dĩ:
- Bí thư Lương, những việc như thế này không ai dám nói chắc chắn một trăm phần trăm. Có điều tôi cảm thấy đây là một cơ hội, chỉ cần khiến phía bên kia hướng sức chú ý tới việc làm thế nào để giải quyết sự việc này thì vấn đề sẽ đơn giản hơn. Lúc nãy tôi và Chủ nhiệm Khúc cũng đã bàn bạc qua, e rằng trong huyện cũng phải có một vài nhượng bộ, ví dụ...
- Ví dụ thế nào?
Lương Quốc Uy hỏi tới cùng.
- Ví dụ bồi thường kinh tế cho gia đình có người mất. Chỉ dựa vào mồm mép của Lỗ Đạo Nguyên để thuyết phục tất cả họ hàng, e rằng không thực tế. Huyện hoặc thị trấn xem có thể xét từ góc độ nhân đạo để tiến hành cứu tế, an ủi, trợ cấp. Nghe nói gia đình đó cũng rất khó khăn, một đứa nhỏ bị bệnh bại liệt trở thành tàn tật, còn một đứa vẫn còn nhỏ. Tình cảnh đặc biệt thế này, sự cứu tế của chính quyền cũng có thể thể hiện chính sách của Đảng.
Lục Vi Dân đưa ra ý kiến của mình.
- Điều này e là không phù hợp lắm. Mọi người có thể nghĩ rằng Đảng và chính quyền có trách nhiệm trong chuyện này.
Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Vũ đứng ở một bên lắc đầu liên tục.
- Đối với chuyện này thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm nhiều, đây hoàn toàn là vấn đề của gia đình người chết.
- Phó bí thư Thích, chúng tôi không nói trấn Vĩnh Tế phải chịu bao nhiêu trách nhiệm. Là một cấp chính quyền cứu tế theo chủ nghĩa nhân đạo, điều này có thể được. Một gia đình khó khăn như vậy, bây giờ lại mất đi người phụ nữ, dùng biện pháp linh hoạt để trợ cấp, cứu tế sẽ thể hiện sự quan tâm của chính quyền, cũng có thể lấy được lòng dân. Tôi thấy không có vấn đề gì.
Ánh mắt Lục Vi Dân chuyển sang Khúc Nguyên Cao.
- Đây cũng là ý kiến mà tôi và Chủ nhiệm Khúc đã bàn bạc.
Khúc Nguyên Cao không ngờ Lục Vi Dân đẩy ngọn lửa sang phía mình. Y biết Lương Quốc Uy sẽ không chấp nhận kiểu bồi thường biến tướng này. Ý kiến của Thích Bản Vũ chính là đại diện cho thái độ của Lương Quốc Uy. Có điều hiện tại muốn giải quyết vấn đề, đúng như Lục Vi Dân nói cũng không thể hoàn toàn dựa vào tài ăn nói của Lỗ Đạo Nguyên mà xong, bắt buộc phải tiến hành cùng lúc mới có thể gỡ được nút thắt này.
Thấy ánh mắt có chút khinh miệt của Thích Bản Dự liếc qua, Khúc Nguyên Cao có chút tức giận, tuy nhiên đây không phải là lúc tranh đua hơn kém. Khúc Nguyên Cao cũng là người biết điều, y gật đầu:
- Bí thư Lương, như ban nãy Vi Dân nói, chỉ nói không làm sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Hiện tại Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đều ở đây, có thể thấy mức độ quan tâm của Ủy ban nhân dân Địa khu đối với sự việc này. Bây giờ không phải lúc chúng ta tranh luận vấn đề trách nhiệm là của ai, mà cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề với tốc độ nhanh nhất. Sự nhẫn nại của các lãnh đạo cũng có hạn, họ sẽ không bằng lòng ở đây cùng chúng ta mãi. Vi Dân cũng đã nói, đây là cứu tế của chủ nghĩa nhân đạo, đồng thời thể hiện sự quan tâm của chính phủ và chính sách của Đảng. Điểm này có thể viết rõ ở ý kiến giải quyết vấn đề cuối cùng hoặc trong thỏa thuận.
- Nhưng ông Khúc, nó rất dễ trở thành một tiền lệ xấu, về sau e là mỗi khi xuất hiện tình huống kiểu này, đều có khả năng diễn biến thành việc chính quyền đem tiền mua sự yên ổn. Tôi phản đối việc dùng cách này để giải quyết vấn đề.
Thích Bản Dự lắc đầu liên hồi tỏ ý phản đối.
- Phó bí thư Thích, lẽ nào nói những chuyện như thế này còn có thể thường xuyên xảy ra? Xảy ra một lần cũng đã đủ cho chúng ta phải đau đầu. Chẳng lẽ lại có thể để Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đến lần thứ hai, chỉ sợ nếu thực sự có lần thứ hai thật, tôi và ông đều không nên ở lại vị trí này nữa.
Khúc Nguyên Cao tức giận đáp.
Bị hai câu nói của Khúc Nguyên Cao đốp lại đến nỗi nhất thời không nói nên lời, Thích Bản Dự tức nổ con mắt. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lương Quốc Uy buồn vui bất định, y cố kìm cơn giận xuống, muốn xem xét thái độ của Lương Quốc Uy.
- Tôi thấy có thể được, có thể suy nghĩ về ý kiến của ông Khúc và Vi Dân. Những chuyện như thế này đương nhiên không thể có lần thứ hai, nếu thật sự có lần thứ hai, tôi và ông nên tự nhận lỗi và xin từ chức. Trợ cấp cứu tế quần chúng khó khăn là trách nhiệm của các nhà chức trách bộ ngành hành chính dân sự. Phân thành việc này thành hai phần. Việc Ủy ban nhân dân thị trấn Vĩnh Tế thu thuế nông nghiệp và các khoản phí khác không quá đáng trách, nhưng trên phương diện cách làm lại có chút vấn đề. Sau khi chuyện này kết thúc cần phải tổng kết kinh nghiệm và rút ra bài học. Gia đình đương sự hiện giờ gặp khó khăn, các bộ ngành hành chính dân sự trợ giúp, cứu tế cũng là việc đương nhiên… Việc này không có gì đáng tranh luận. Chỉ cần xác định rõ đây là sự trợ giúp, còn đối với vấn đề người chết, thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm… Điểm này bắt buộc phải tuyên bố rõ.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Lương Quốc Uy quyết định.
- Đi nào. Trước tiên chúng ta sẽ đi báo cáo tình hình với Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu rồi nghe ý kiến của các ông ấy.
Nhìn thấy Lương Quốc Uy và Lục Vi Dân bước vào, Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương đều có chút kinh ngạc. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy Lục Vi Dân, còn tưởng hắn mới đến… chưa nắm bắt được tình hình, không làm được việc, Lương Quốc Uy không để Lục Vi Dân đến. Không ngờ lúc này Lục Vi Dân lại chạy tới rồi.
Nghe xong báo cáo của Lương Quốc Uy và bổ sung của Lục Vi Dân, Tôn Chấn ngay lập tức biểu thị ý tán đồng biện pháp giải quyết của Huyện ủy Song Phong, yêu cầu Lương Quốc Uy lập tức bố trí người sắp xếp thoả thuận, mau chóng thống nhất ý kiến xử lí, giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.
- Bí thư Lương, tôi có việc cần báo cáo với ngài một chút.
Lương Quốc Uy sửng sốt, nhìn thoáng qua những người xung quanh, gật đầu:
- Được.
Những người xung quanh lập tức hiểu ra, Thích Bản Dự và Quan Hằng đều biết ý mà đi cả ra ngoài. Khúc Nguyên Cao thì vẫn ở lại, hiển nhiên là Lục Vi Dân và Khúc Nguyên Cao đã có lời trước.
Lục Vi Dân báo cáo tình hình có liên quan đến Chu Minh Khuê mà mình nắm được, Lương Quốc Uy không nói gì một hồi lâu.
- Bí thư Lương, tình hình hiện tại tuy chưa rõ ràng, nhưng cần phải chú trọng đầy đủ. Vụ án của Chu Minh Khuê cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ý kiến của tôi vẫn là không nên để ảnh hưởng lan rộng. Người cũng đã chết rồi… cho dù từng có tội tình gì, cũng không nên truy cứu. Đương nhiên, việc này cũng cần phải xử lí trong phạm vi pháp luật phù hợp. Ý của tôi là coi việc không để lan rộng là một nguyên tắc giải quyết chuyện này. Trong việc xử lí chuyện này, Vi Dân nắm nguyên tắc rất có chừng mực… Tôi rất tán thành với một vài quan điểm của hắn. Ý của tôi là tôi sẽ phụ trách sắp xếp giải quyết hậu quả ở Vĩnh Tế, còn vụ án của Chu Minh Khuê giao cho Vi Dân làm phụ trách chính, ngài thấy thế nào?
Lời lẽ của Khúc Nguyên Cao khiến Lục Vi Dân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Khúc Nguyên Cao lại thản nhiên muốn giao việc này cho mình phụ trách đến thế. Lẽ nào ông ta lại tín nhiệm bản thân mình như vậy? Lương Quốc Uy có thể yên tâm sao? Nhưng nhìn thấy vẻ chắc chắn của Khúc Nguyên Cao, Lục Vi Dân lại như có phần hiểu ra. Rất rõ ràng có người đã thông báo về cuộc giao chiến giữa hắn và Đan Hùng Nghĩa ở phòng Công an Huyện cho Khúc Nguyên Cao. Vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này xem ra cũng có vài mối quan hệ trong phòng Công an, chẳng thế mà nhanh như vậy đã có thể tìm hiểu hết nội tình. Ông ta đã biết rồi, Lương Quốc Uy nhất định cũng đã nắm được tình hình này.
- Thế này đi, Vi Dân, cậu phụ trách theo dõi chuyện này, có thay đổi gì lập tức trao đổi với ông Khúc. Chu Minh Khuê nhất định có một số vấn đề, nhưng y cũng đã chết. Có những chuyện không nên làm to ra, nếu không cũng sẽ là một tổn thất về danh dự, hình tượng cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta, nắm rõ chừng mực này trong phạm vi pháp luật cho phép là được.
Lương Quốc Uy nhìn đối phương một cái, thấy ánh mắt thản nhiên của đối phương, trong lòng y nhẹ nhõm hơn một chút. Y không biết đối phương đã lĩnh ngộ được ý đồ của mình hay chưa, có điều y biết Lý Đình Chương và Đan Hùng Nghĩa sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, họ cho rằng đây là cơ hội đã đợi mấy năm qua. Hừ... Cứ chờ xem. Y cũng cần phải xem biểu hiện của Lục Vi Dân.
- Chủ tịch thị trấn, Bí thư thị trấn và các cán bộ chẳng lẽ lại không làm gì được? Họ đều là dân địa phương, dù sao cũng có bà con họ hành thân thích, để họ ra mặt chắc sẽ có chút tác dụng chứ?
Lục Vi Dân liếc nhìn vào bên trong Ủy ban nhân dân thị trấn thấy không ít phòng làm việc vẫn có người đang cười nói, còn những cán bộ đang làm việc bên ngoài ủy ban nhân dân thị trấn lại không được bao nhiêu. Hắn có chút khó hiểu.
Khúc Nguyên Cao sa sầm mặt ra, xua tay:
- Thôi, không nói chuyện những kẻ bỏ đi chỉ biết ăn, biết lấy tiền chơi gái ở thị trấn Vĩnh Tế này nữa. Tôi thấy đám cán bộ thị trấn Vĩnh Tế phải chỉnh đốn một trận nghiêm chỉnh mới được. Đi thôi. Khẩn trương lên. Bí thư Lương và Chủ tịch Địa khu Tôn vẫn đang ở phòng hội nghị ở phía bên kia.
Tâm trạng Lương Quốc Uy xấu tới cực điểm, nhưng y lại không thể giữ thái độ bình thản, ung dung dù áp lực lớn như núi Thái Sơn đè đầu cũng không lo lắng, vì Chủ tịch Địa khu Tôn và Phó bí thư Địa ủy Cẩu không để ý đến lời khuyên can mà kiên quyết tới Ủy ban nhân dân thị trấn.
Điều này cũng làm cho y nơm nớp lo sợ. Nếu cục diện chuyển biến xấu, mấy trăm nông dân bên ngoài tràn vào Ủy ban nhân dân thị trấn, như vậy sẽ gây rắc rối lớn.
Tuy nhiên y cũng không thể bố trí quá nhiều công an, cảnh sát nhân dân ở đây. Làm như vậy dân chúng sẽ lập tức biết rằng bên trong đang có lãnh đạo lớn đến và sẽ càng làm to chuyện.
Vẫn phải giữ bộ dạng “Trong lo lắng ngoài thản nhiên”. Từ sáng cho tới giờ, hơn chục giờ đồng hồ, trong lòng vẫn băn khoăn chuyện của Chu Minh Khuê, cảm giác lo lắng trong lòng và áp lực lớn quả thật đã khiến cho tinh thần của Lương Quốc Uy có chút suy sụp.
Tôn Chấn không chút biểu cảm nhưng trong lòng lại cực kì lo lắng.
Mặc dù y chưa nói chuyện trực tiếp với nông dân, nhưng thư kí Sở Tự Nhiên lại tham gia vào toàn bộ cuộc đối thoại giữa Chủ tịch huyện Song Phong Lý Đình Chương và nông dân.
Đại diện phía nông dân ngoài nhắc đến chuyện lần này, cũng đã đem toàn bộ chuyện các loại thuế, loại phí họ phải nộp và việc phân bổ và tập trung vốn trong hơn một năm qua nói rõ như lòng bàn tay. Rồi lại tính toán một năm cần bao nhiêu hạt giống, phân bón và nhân công để trồng trọt, một mẫu ruộng về cơ bản chẳng kiếm được nổi một đồng, chỉ để lại được chút lương thực lấp đầy bụng của cả nhà. Nếu như trong nhà không có ai làm thêm bên ngoài thì cả nhà đến tiền cho con đi học cũng không có.
Theo lời của Sở Tự Nhiên, Ủy ban nhân dân huyện không để tâm nhiều đến vấn đề này, bỏ qua luôn chủ đề này, cho rằng sự việc đã lệch hướng xử lí vụ việc ngày hôm nay và không tiếp tục bàn nữa. Tuy nhiên những lời tường thuật này lại khiến trong lòng Tôn Chấn có nhiều cảm xúc.
Là sự tuyệt vọng lớn cỡ nào có thể khiến cho cả hai vợ chồng vì bị dắt mất hai con lợn mà uống thuốc sâu tự tử? Cuộc sống khó khăn của người nông dân thật sự đã đến mức này rồi sao?
Tôn Chấn cảm thấy sau khi chuyện này được giải quyết nhất định phải cử một đội điều tra đến xem xét ngọn ngành, xem xem tình hình cuộc sống cơ bản của các hộ nông dân thông thường ở nông thôn các huyện thuộc địa khu Phong Châu hiện nay, hay chính là cuộc sống sinh tồn của những hộ dân sống dựa vào việc trồng cây lương thực… Nhưng làm thế nào để nâng cao chất lượng cuộc sống và tình hình sinh tồn của những gia đình nông dân này. Tôn Chấn cũng biết rằng vấn đề đã bày ra ngay trước mắt và bản thân cũng không có cách nào né tránh được.
Ấn tượng của Tôn Chấn với Lương Quốc Uy luôn là không tốt lắm, chuyện này có nguồn gốc từ ấn tượng đầu tiên để lại sau lần đầu y đến Song Phong điều tra nghiên cứu. Y cho rằng Lương Quốc Uy thuộc tuýp cán bộ lãnh đạo điển hình của thập niên 80, tư tưởng, tác phong bảo thủ. Họ làm việc theo qui tắc, không có tư duy mới và khi đối diện với sự phát triển thay đổi trong tình thế mới thì không tìm được sách lược ứng đối.
Đây là căn bệnh chung của nhiều cán bộ xuất thân từ bộ đội chuyển nghề… Họ có thể rất kiên định trong việc rèn luyện chính trị, nhưng trong việc làm thế nào để thúc đẩy kinh tế của một khu vực phát triển thì lại thiếu đi năng lực và tố chất cần thiết. Kiểu cán bộ này không hiếm, nếu không tăng cường học tập để thích ứng với tình hình mới thì dần dần họ sẽ trở thành chướng ngại vật, cản trở việc triển khai công tác của một địa phương, một khu vực.
Đương nhiên Tôn Chấn vẫn không thể chỉ như vậy mà phán đoán Lương Quốc Uy đã trở thành chướng ngại vật cản trở sự nghiệp phát triển kinh tế, xã hội của huyện Song Phong. Y cũng biết rõ Lương Quốc Uy gần đây khá thân mật với Cẩu Trị Lương, thậm chí còn chủ động tiếp cận Lý Chí Viễn… Trong chuyện này, y không mấy để ý. Y nghĩ rằng nếu Lương Quốc Uy thật sự không có cách nào giương lá cờ phát triển của huyện Song Phong, không cần đến mình, Lý Chí Viễn sẽ chủ động điều động Lương Quốc Uy. Ở điểm này, e rằng Lý Chí Viễn còn vội vàng hơn bản thân mình.
Hạ Lực Hành để lại một cảnh tượng có vẻ hoành tráng… nhưng phần nhiều chỉ là xây dựng nên bộ khung, khá nhiều thứ vẫn cần phải thúc đẩy và hiện thực hoá hơn nữa. Nếu như sau khi Lý Chí Viễn tiếp nhận công việc Bí thư Địa ủy mà không có điểm khởi sắc, điểm sáng mới như vậy về cơ bản y sẽ không có cách nào giải thích với Tỉnh ủy. Ở điểm này, Lý Chí Viễn và bản thân mình lại khá giống nhau. Chính là trong vấn đề lấy phát triển kinh tế làm trọng tâm vừa không để thất bại, cũng không cho thỏa hiệp.
Muốn phát triển kinh tế cần có một môi trường ổn định, Song Phong xảy ra chuyện như thế này không phải trách nhiệm của riêng ai… Tôn Chấn nhận thức rất rõ điểm này… Không thể đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người Lương Quốc Uy. Cẩu Trị Lương dường như có chút căng thẳng, đại thể là lo lắng mình mượn đề tài để nói đây mà. Nghĩ tới đây Tôn Chấn hơi buồn cười… Con người Cẩu Trị Lương này đã nghĩ lòng dạ Tôn mỗ này quá hẹp hòi rồi.
- Ông Lương, bên trạm y tế vẫn chưa có tin tức gì à?
- Chủ tịch Tôn, Đình Chương vừa gọi điện tới, e rằng có chút rắc rối. Dân chúng rất kích động, đưa ra rất nhiều yêu cầu vô lí, hoàn toàn không thể đáp ứng được. Tôi nghi ngờ trong việc này nhất định có người xúi giục. Chủ nhiệm Chu ở bên đó đã sắp xếp lực lượng công an của phòng Công an Địa khu chuẩn bị tốt công tác ứng phó. Ngài xem chúng ta có nên rút khỏi đây trước không? Tôi lo..
Lương Quốc Uy liếc mắt nhìn Cẩu Trị Lương đang chỉ biết hút thuốc mà không nói một lời.
- Rút lui? Ông Lương, ông định để chúng tôi rút lui đến nơi nào? Có phải rúi lui là sẽ giải quyết được vấn đề? Hay ông định để hơn một trăm cảnh sát của phòng Công an Địa khu làm đòn sở trường?
Tôn Chấn vừa nghe đã có chút bực mình. Y biết Lương Quốc Uy bên ngoài tỏ ý tốt, nhưng lại là dồn mình tới chỗ lửa mà nướng. Bản thân đưa đội đến xử lí chuyện này, trong lúc quan trọng liền rút lui trước, điều này có nghĩa địa khu bỏ ý tiếp tục thương lượng, hậu quả từ việc đó sẽ do ai gánh vác? Bị Tôn Chấn vặn hỏi lại mấy câu chặn họng không nói nên lời, Lương Quốc Uy vô cùng tức giận.
Thực ra Lương Quốc Uy phản đối việc đi đàm phán với mấy người đại diện họ hàng kia. Y nghĩ huyện thu thuế nông nghiệp và các khoản phí khác không có gì sai, cứ cho là phương thức và cách làm có chút vấn đề thì đó cũng không phải là nhân tố căn bản khiến hai vợ chồng uống thuốc tự tử.
Thu thuế nông nghiệp và các khoản phí là chuyện ngày hôm trước, còn sáng hôm nay sau khi cãi nhau người vợ mới tự sát, người chồng thấy vợ uống thuốc tự tử, bị kích động nên mới uống thuốc sâu tự tử theo. Tất nhiên nguyên nhân hai vợ chồng cãi nhau có thể liên quan tới việc các cán bộ thị trấn tới cưỡng chế dẫn hai con lợn của họ đi, yêu cầu họ phải gom tiền trả hết các khoản còn nợ.
- Ông Lương, muốn nghĩ cách đả thông tư tưởng của dân chúng, tôi đây không phải mạnh miệng nói suông. Nhà họ có người mất, có thể hiểu được tâm trạng, cứ coi như họ đề ra những yêu cầu có phần quá đáng thì mình cũng phải thông cảm, kiên nhẫn mà khuyên nhủ họ.
Tôn Chấn cố nén cơn giận bên trong, nói chầm chậm.
- Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có phải là đã nghĩ hết cách rồi không? Trong họ hàng bên nhà người mất có người quen, có cán bộ chính quyền, có người hiểu biết thấu tình đạt lí hay không? Dùng tất cả các mối quan hệ, nghĩ đủ mọi cách để giải quyết vấn đề. Cán bộ ở thị trấn và thôn đâu cả rồi? Bình thường lúc nào cũng thấy mặt mà. Trực tiếp tiếp xúc với công việc, làm tốt công việc của mình thì sức cản trở chúng ta sẽ giảm đi một phần, khả năng sự việc bị làm lớn cũng giảm đi. Những biện pháp này không cần tôi phải nói thêm nữa chứ? Tôi đã nhìn thấy cán bộ của Ủy ban nhân dân thị trấn các anh vẫn còn không ít người ngồi trong phòng làm việc uống nước đọc báo, ung dung tự tại cứ như không liên quan tới bản thân mình. Có phải tất cả các công việc đều đã làm đến nơi đến chốn rồi hay không?
Lương Quốc Uy gật đầu tỏ ý đã hiểu. Lời của Tôn Chấn có chút nghiêm khắc nhưng Lương Quốc Uy trái lại trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
Y chỉ sợ thái độ vô cảm, thờ ơ của Tôn Chấn, nếu đối phương nói qua loa một hai câu thì ngược lại đồng nghĩa với việc đối phương không thừa nhận sức mạnh và ảnh hưởng của Bí thư Huyện ủy. Đối phương có thể có những lời lẽ xem như đi đúng trọng tâm này, cho thấy đối phương đã nhìn nhận mình theo vị trí của Bí thư Huyện ủy. Điều này khiến y đỡ buồn rầu hơn.
- Chủ tịch Tôn, Phó bí thư Cẩu, vậy tôi lại đi sắp xếp một chút.
Khi Lương Quốc Uy chui ra khỏi phòng hội nghị, gió đêm thổi vào mặt khiến sự ưu phiền trong y giảm đi chút ít. Vĩnh Tế dứt khoát có một số vấn đề, ban nãy biểu hiện của một số cán bộ trong thị trấn y cũng đã nhìn thấu, Tôn Chấn cũng là người nghiêm túc, trực tiếp chỉ ra cho mình.
Theo sát sau Lương Quốc Uy là Thích Bản Dự - Phó bí thư Huyện ủy và Quan Hằng - Chánh văn phòng Huyện uỷ.
- Bí thư Lương, Bí thư Lương!
Khúc Nguyên Cao cùng một người từ chỗ tối dưới gốc cây chui ra. Là Lục Vi Dân? Lương Quốc Uy sầm mặt lại:
- Nguyên Cao, sao lại thế này, Lục Vi Dân, sao cậu cũng qua đây? Nguyên Cao, không phải đã bảo ông trông chừng bên đó sao?
- Bí thư Lương, là thế này...
Khúc Nguyên Cao thấy sắc mặt Lương Quốc Uy không bình thường, nhanh chóng bước lên nói qua tình hình một chút. Trong lòng Lương Quốc Uy bỗng thoải mái, nhìn thẳng Lục Vi Dân, trầm giọng nói:
- Vi Dân, cậu nói tình hình này rất quan trọng, vậy Lỗ Đạo Nguyên kia có chắc chắn không?
Lại thế rồi, trong lòng Lục Vi Dân lại trào lên cảm giác bất đắc dĩ:
- Bí thư Lương, những việc như thế này không ai dám nói chắc chắn một trăm phần trăm. Có điều tôi cảm thấy đây là một cơ hội, chỉ cần khiến phía bên kia hướng sức chú ý tới việc làm thế nào để giải quyết sự việc này thì vấn đề sẽ đơn giản hơn. Lúc nãy tôi và Chủ nhiệm Khúc cũng đã bàn bạc qua, e rằng trong huyện cũng phải có một vài nhượng bộ, ví dụ...
- Ví dụ thế nào?
Lương Quốc Uy hỏi tới cùng.
- Ví dụ bồi thường kinh tế cho gia đình có người mất. Chỉ dựa vào mồm mép của Lỗ Đạo Nguyên để thuyết phục tất cả họ hàng, e rằng không thực tế. Huyện hoặc thị trấn xem có thể xét từ góc độ nhân đạo để tiến hành cứu tế, an ủi, trợ cấp. Nghe nói gia đình đó cũng rất khó khăn, một đứa nhỏ bị bệnh bại liệt trở thành tàn tật, còn một đứa vẫn còn nhỏ. Tình cảnh đặc biệt thế này, sự cứu tế của chính quyền cũng có thể thể hiện chính sách của Đảng.
Lục Vi Dân đưa ra ý kiến của mình.
- Điều này e là không phù hợp lắm. Mọi người có thể nghĩ rằng Đảng và chính quyền có trách nhiệm trong chuyện này.
Phó bí thư Huyện ủy Thích Bản Vũ đứng ở một bên lắc đầu liên tục.
- Đối với chuyện này thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm nhiều, đây hoàn toàn là vấn đề của gia đình người chết.
- Phó bí thư Thích, chúng tôi không nói trấn Vĩnh Tế phải chịu bao nhiêu trách nhiệm. Là một cấp chính quyền cứu tế theo chủ nghĩa nhân đạo, điều này có thể được. Một gia đình khó khăn như vậy, bây giờ lại mất đi người phụ nữ, dùng biện pháp linh hoạt để trợ cấp, cứu tế sẽ thể hiện sự quan tâm của chính quyền, cũng có thể lấy được lòng dân. Tôi thấy không có vấn đề gì.
Ánh mắt Lục Vi Dân chuyển sang Khúc Nguyên Cao.
- Đây cũng là ý kiến mà tôi và Chủ nhiệm Khúc đã bàn bạc.
Khúc Nguyên Cao không ngờ Lục Vi Dân đẩy ngọn lửa sang phía mình. Y biết Lương Quốc Uy sẽ không chấp nhận kiểu bồi thường biến tướng này. Ý kiến của Thích Bản Vũ chính là đại diện cho thái độ của Lương Quốc Uy. Có điều hiện tại muốn giải quyết vấn đề, đúng như Lục Vi Dân nói cũng không thể hoàn toàn dựa vào tài ăn nói của Lỗ Đạo Nguyên mà xong, bắt buộc phải tiến hành cùng lúc mới có thể gỡ được nút thắt này.
Thấy ánh mắt có chút khinh miệt của Thích Bản Dự liếc qua, Khúc Nguyên Cao có chút tức giận, tuy nhiên đây không phải là lúc tranh đua hơn kém. Khúc Nguyên Cao cũng là người biết điều, y gật đầu:
- Bí thư Lương, như ban nãy Vi Dân nói, chỉ nói không làm sẽ không thể giải quyết được vấn đề. Hiện tại Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đều ở đây, có thể thấy mức độ quan tâm của Ủy ban nhân dân Địa khu đối với sự việc này. Bây giờ không phải lúc chúng ta tranh luận vấn đề trách nhiệm là của ai, mà cần phải nghĩ cách giải quyết vấn đề với tốc độ nhanh nhất. Sự nhẫn nại của các lãnh đạo cũng có hạn, họ sẽ không bằng lòng ở đây cùng chúng ta mãi. Vi Dân cũng đã nói, đây là cứu tế của chủ nghĩa nhân đạo, đồng thời thể hiện sự quan tâm của chính phủ và chính sách của Đảng. Điểm này có thể viết rõ ở ý kiến giải quyết vấn đề cuối cùng hoặc trong thỏa thuận.
- Nhưng ông Khúc, nó rất dễ trở thành một tiền lệ xấu, về sau e là mỗi khi xuất hiện tình huống kiểu này, đều có khả năng diễn biến thành việc chính quyền đem tiền mua sự yên ổn. Tôi phản đối việc dùng cách này để giải quyết vấn đề.
Thích Bản Dự lắc đầu liên hồi tỏ ý phản đối.
- Phó bí thư Thích, lẽ nào nói những chuyện như thế này còn có thể thường xuyên xảy ra? Xảy ra một lần cũng đã đủ cho chúng ta phải đau đầu. Chẳng lẽ lại có thể để Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu đến lần thứ hai, chỉ sợ nếu thực sự có lần thứ hai thật, tôi và ông đều không nên ở lại vị trí này nữa.
Khúc Nguyên Cao tức giận đáp.
Bị hai câu nói của Khúc Nguyên Cao đốp lại đến nỗi nhất thời không nói nên lời, Thích Bản Dự tức nổ con mắt. Nhưng nhìn thấy sắc mặt Lương Quốc Uy buồn vui bất định, y cố kìm cơn giận xuống, muốn xem xét thái độ của Lương Quốc Uy.
- Tôi thấy có thể được, có thể suy nghĩ về ý kiến của ông Khúc và Vi Dân. Những chuyện như thế này đương nhiên không thể có lần thứ hai, nếu thật sự có lần thứ hai, tôi và ông nên tự nhận lỗi và xin từ chức. Trợ cấp cứu tế quần chúng khó khăn là trách nhiệm của các nhà chức trách bộ ngành hành chính dân sự. Phân thành việc này thành hai phần. Việc Ủy ban nhân dân thị trấn Vĩnh Tế thu thuế nông nghiệp và các khoản phí khác không quá đáng trách, nhưng trên phương diện cách làm lại có chút vấn đề. Sau khi chuyện này kết thúc cần phải tổng kết kinh nghiệm và rút ra bài học. Gia đình đương sự hiện giờ gặp khó khăn, các bộ ngành hành chính dân sự trợ giúp, cứu tế cũng là việc đương nhiên… Việc này không có gì đáng tranh luận. Chỉ cần xác định rõ đây là sự trợ giúp, còn đối với vấn đề người chết, thị trấn Vĩnh Tế không phải chịu trách nhiệm… Điểm này bắt buộc phải tuyên bố rõ.
Sau khi suy nghĩ, cuối cùng Lương Quốc Uy quyết định.
- Đi nào. Trước tiên chúng ta sẽ đi báo cáo tình hình với Chủ tịch Tôn và Phó bí thư Cẩu rồi nghe ý kiến của các ông ấy.
Nhìn thấy Lương Quốc Uy và Lục Vi Dân bước vào, Tôn Chấn và Cẩu Trị Lương đều có chút kinh ngạc. Cả ngày hôm nay không nhìn thấy Lục Vi Dân, còn tưởng hắn mới đến… chưa nắm bắt được tình hình, không làm được việc, Lương Quốc Uy không để Lục Vi Dân đến. Không ngờ lúc này Lục Vi Dân lại chạy tới rồi.
Nghe xong báo cáo của Lương Quốc Uy và bổ sung của Lục Vi Dân, Tôn Chấn ngay lập tức biểu thị ý tán đồng biện pháp giải quyết của Huyện ủy Song Phong, yêu cầu Lương Quốc Uy lập tức bố trí người sắp xếp thoả thuận, mau chóng thống nhất ý kiến xử lí, giải quyết vấn đề một cách ổn thỏa.
- Bí thư Lương, tôi có việc cần báo cáo với ngài một chút.
Lương Quốc Uy sửng sốt, nhìn thoáng qua những người xung quanh, gật đầu:
- Được.
Những người xung quanh lập tức hiểu ra, Thích Bản Dự và Quan Hằng đều biết ý mà đi cả ra ngoài. Khúc Nguyên Cao thì vẫn ở lại, hiển nhiên là Lục Vi Dân và Khúc Nguyên Cao đã có lời trước.
Lục Vi Dân báo cáo tình hình có liên quan đến Chu Minh Khuê mà mình nắm được, Lương Quốc Uy không nói gì một hồi lâu.
- Bí thư Lương, tình hình hiện tại tuy chưa rõ ràng, nhưng cần phải chú trọng đầy đủ. Vụ án của Chu Minh Khuê cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ý kiến của tôi vẫn là không nên để ảnh hưởng lan rộng. Người cũng đã chết rồi… cho dù từng có tội tình gì, cũng không nên truy cứu. Đương nhiên, việc này cũng cần phải xử lí trong phạm vi pháp luật phù hợp. Ý của tôi là coi việc không để lan rộng là một nguyên tắc giải quyết chuyện này. Trong việc xử lí chuyện này, Vi Dân nắm nguyên tắc rất có chừng mực… Tôi rất tán thành với một vài quan điểm của hắn. Ý của tôi là tôi sẽ phụ trách sắp xếp giải quyết hậu quả ở Vĩnh Tế, còn vụ án của Chu Minh Khuê giao cho Vi Dân làm phụ trách chính, ngài thấy thế nào?
Lời lẽ của Khúc Nguyên Cao khiến Lục Vi Dân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Khúc Nguyên Cao lại thản nhiên muốn giao việc này cho mình phụ trách đến thế. Lẽ nào ông ta lại tín nhiệm bản thân mình như vậy? Lương Quốc Uy có thể yên tâm sao? Nhưng nhìn thấy vẻ chắc chắn của Khúc Nguyên Cao, Lục Vi Dân lại như có phần hiểu ra. Rất rõ ràng có người đã thông báo về cuộc giao chiến giữa hắn và Đan Hùng Nghĩa ở phòng Công an Huyện cho Khúc Nguyên Cao. Vị Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật này xem ra cũng có vài mối quan hệ trong phòng Công an, chẳng thế mà nhanh như vậy đã có thể tìm hiểu hết nội tình. Ông ta đã biết rồi, Lương Quốc Uy nhất định cũng đã nắm được tình hình này.
- Thế này đi, Vi Dân, cậu phụ trách theo dõi chuyện này, có thay đổi gì lập tức trao đổi với ông Khúc. Chu Minh Khuê nhất định có một số vấn đề, nhưng y cũng đã chết. Có những chuyện không nên làm to ra, nếu không cũng sẽ là một tổn thất về danh dự, hình tượng cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện chúng ta, nắm rõ chừng mực này trong phạm vi pháp luật cho phép là được.
Lương Quốc Uy nhìn đối phương một cái, thấy ánh mắt thản nhiên của đối phương, trong lòng y nhẹ nhõm hơn một chút. Y không biết đối phương đã lĩnh ngộ được ý đồ của mình hay chưa, có điều y biết Lý Đình Chương và Đan Hùng Nghĩa sợ là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, họ cho rằng đây là cơ hội đã đợi mấy năm qua. Hừ... Cứ chờ xem. Y cũng cần phải xem biểu hiện của Lục Vi Dân.
/371
|