Thời gian nói chuyện của Lương Quốc Uy và Lục Vi Dân cũng không dài, hắn cũng rất thản nhiên nói một vài suy nghĩ của mình cho Lương Quốc Uy nghe, bao gồm cả một vài suy tính riêng. Điều này đã làm Lương Quốc Uy xúc động sâu sắc.
Theo như lời Lục Vi Dân nói, hiện nay huyện Song Phong gặp phải cục diện rất gian nan, đặc biệt là trên phương diện phát triển kinh tế không có chút điểm sáng nào. Tổng thể kinh tế cũng bình thường, thu hút đầu tư cũng không có gì khởi sắc. Sự việc Vĩnh Tế mặc dù chỉ là một vụ án, nhưng thông qua vụ án này có thể nhìn ra một vài vấn đề. Đó chính là nông dân không có đường tăng thu nhập, đây là vấn đề lớn nhất.
Chính là vì nông dân không có nguồn thu nhập nào khác, hơn nữa nguồn kiếm sống truyền thống như gieo trồng lương thực, nuôi gia cầm và nuôi lợn vì giá lương thực và giá thịt hạ xuống mà trở thành không có lợi, thậm chỉ có thể là lỗ vốn. Việc đó khiến khi phải nộp thuế nông nghiệp, phí thủy lợi cùng với các khoản phí khác mà đối với bọn họ mà nói cũng không phải là nhỏ, thì mâu thuẫn càng sâu đậm. Cũng vì thế khi chính quyền sử dụng cách thức cưỡng chế như thu lương thực, dắt lợn đi liền gặp phải sự kháng cự kịch liệt hơn.
Vốn dĩ xí nghiệp xã, thị trấn là một con đường tốt để giải quyết sức lao động thừa ở nông thôn. Nhưng Song Phong là huyện nông nghiệp đơn thuần, không có chút cơ sở công nghiệp nào. Quan trọng nhất là không có bao nhiêu người hiểu về kinh doanh, những xí nghiệp làm ồ ạt vài năm sau đều lâm vào khó khăn. Lương Quốc Uy biết rõ điều này.
Mấy công ty công nghiệp của xã, thị trấn cũng đã biến thành chỉ còn sót lại cái khung rỗng của một đống nợ nần. Một vài xí nghiệp bề ngoài còn có thể coi là sáng lạn, nhưng khả năng lớn đều là dựa vào các xã, thị trấn cho vay chống đỡ. Chỉ cần dừng cho vay, những xí nghiệp đó còn có bao nhiêu có thể tiếp tục cầm cự nữa? Nếu như quỹ cứ mãi cho những chiếc thùng không đáy này vay không giới hạn, nó sẽ tự hại mình có thể chống đỡ được bao lâu? Một khi quỹ chống đỡ không nổi, cái lỗ thủng này còn không biết sẽ to cỡ nào. Nghĩ đến đây Lương Quốc Uy liền thấy rùng mình.
Lương Quốc Uy chẳng có đầu mối. Biện pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, nhưng mỗi loại có lẽ đều phải đối mặt với nhiều khó khăn, mà có vẻ không thực tế lắm. Vở kịch thu hút đầu tư này chiêng trống đập được vang, thu hút được mấy người đến xem đây?
Như mấy lời nói của Lục Vi Dân, nhà đầu tư không phải là nhà từ thiện, tuy họ cũng muốn làm từ thiện, nhưng tuyệt đối không phải cách này. Kinh doanh là kinh doanh, kinh doanh không kiếm được tiền bọn họ không làm, chuyện lỗ vốn lại càng không. Điều kiện Song Phong như vậy, sao mà thu hút đầu tư được chứ?
Điều chỉnh kết cấu sản xuất nông thôn, phát triển nhiều loại hình kinh doanh, nói thì rất dễ. Hiện nay giá lương thực càng ngày càng giảm, vài xã thị trấn phía tây sản nghiệp gieo trồng dược liệu hình như cũng rơi vào ngõ cụt. Năm trước trồng kiwi thành trào lưu, huyện cũng muốn tham gia, nhưng Lương Quốc Uy cảm thấy chuyện này như ong vỡ tổ, hơn nữa tham gia hơn phân nửa lại thành tai họa. Thiệt hại loại này Lương Quốc Uy mấy năm nay nếm qua không ít, nhưng những người này sẹo lành quên đau, nên Lương Quốc Uy độc đoán một hồi, gạt ý kiến này đi.
Nhưng phương pháp giải quyết khó khăn trước mắt cuối cùng là ở đâu?
Lương Quốc Uy không nghĩ rằng sẽ có ai có được cách hay để giải kết cục diện khó khăn trước mắt của Song Phong, nhưng ông có chút động lòng với đề xuất hắn tự mình đi đến quận, xã thử làm thí điểm của Lục Vi Dân. Sau khi công nhận biểu hiện của Lục Vi Dân ở vụ án Chu Minh Khê, Lương Quốc Uy sắp xếp riêng Quan Hằng đi thu thập một chút về kinh nghiệm và biểu hiện của Lục Vi Dân trước kia. Mà tình hình do Quan Hằng tìm đủ mọi cách có được làm Lương Quốc Uy rất ngạc nhiên.
Ông vẫn luôn nghĩ rằng Lục Vi Dân vì thơm lây do làm thư ký của Hạ Lực Hành, cũng vừa đúng lúc gặp được cơ hội Hạ Lực Hành thăng chức rời khỏi Phong Châu. Cho dù là chức Trưởng phòng Tổng hợp đấy của Lục Vi Dân chỉ sợ cũng là Hạ Lực Hành cố ý sắp xếp trước, mục đích là làm tấm đệm để ngày sau cất nhắc Lục Vi Dân. Nhưng không ngờ được rằng trước khi Lục Vi Dân đến làm ở Địa ủy còn trải qua một thời được đánh giá không vừa với những cách nhìn khác nhau ở Nam Đàm.
Lục Vi Dân là người đề xướng của khu Khai thác Phát triển kinh kỹ thuật Nam Đàm, việc này làm cho Lương Quốc Uy rất bất ngờ. Ông không ngờ rằng khu kinh tế mới này lại có thể là ý tưởng của một người vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Việc mở đầu của Nam Đàm đã làm cho Nam Đàm ngay lập tức thoát khỏi tiếng là huyện thuần nông, hơn nữa bước đầu của Nam Đàm cũng rõ ràng chiếm được không ít ưu thế.
Lúc đầu khi Nam Đàm muốn làm khu kinh tế mới cũng đã gây ra náo động lớn trên toàn bộ địa khu. Thậm chí không ít người cho rằng chính là việc cho ra lò khu kinh tế mới mới khiến cho An Đức Kiện trổ hết tài năng khi sau này thành lập địa khu ở Phong Châu, thậm chí còn áp đảo Tiêu Minh Chiêm trở thành Ủy viên Địa ủy, Trưởng ban thư ký Địa ủy.
Nói đến quả kiwi Nam Đàm được bỗng chốc nổi tiếng ở Á vận hội nghe nói cũng là do một tay Lục Vi Dân tạo nên. Chỉ hai điểm này Lương Quốc Uy cũng phải công nhân rằng Lục Vi Dân có thể được Hạ Lực Hành coi trọng, có thể cho xuống làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy không phải chỉ dựa vào số may mắn.
Nhưng làm tốt một việc với việc gánh trọng trách công tác mọi mặt của một địa phương là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Anh có thể làm tốt một công việc nào đấy, nhưng để anh đi làm Bí thư chi bộ thôn anh cũng có thể làm không xong, tình hình này chỗ nào cũng có. Thanh niên trẻ tuổi tốt nghiêp đại học chưa lâu như Lục Vi Dân này làm việc linh hoạt, có thể nghĩ ra nhiều thứ tốt, nhưng như hắn tự mình đề xuất muốn xuống quận, xã làm, gánh vác trọng trách phát triển kinh tế xã hội của một quận, Lương Quốc Uy thật không an tâm.
Có lẽ nên thử nghe ý kiến của Dư Giang, Lương Quốc Uy suy nghĩ.
Đối với ý kiến của Thích Bản Dự, không cần hỏi nhiều cũng biết chắc chắn ông ta sẽ phản đối kịch liệt. Theo ý kiến của Thích Bản Dự, Lục Vi Dân tốt nhất nên đảm nhiệm chiếc ghế Chủ tịch Mặt trận Thống nhất đang để trống, gác hắn ở đó. Trong việc này còn có nguyên do khác, ví dụ như ông Thích đang cố gắng tiến cử một người khác, nhưng mặt khác ông Thích hình như có ý thù địch rất lớn với Lục Vi Dân.
Nhưng Lục Vi Dân chủ động yêu cầu đi xuống quận, xã ngược lại có thể giải quyết một vấn đề khác, đó là việc sắp xếp cho Thái Vân Đào.
Vốn suy xét quả thực không được, chỉ có thể để Thái Vân Đào kiêm nhiệm thêm Chủ tịch Mặt trận Thống nhất. Nhưng chỗ góc xó Song Phong này, đã không có đồng bào Hồng Kông gì, cũng không có kiều bào hải ngoại, thành phần dân tộc cũng rất đơn thuần, Đảng phái dân chủ cũng vậy, bộ phận Mặt trận Thống nhất cũng chỉ là đơn vị nhạt nhòa. Một năm chỉ e nó khó có được bao nhiêu công việc, đành là méo mó có hơn không. Nếu như Lục Vi Dân chủ động đi xuống quận xã, vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo sẽ trống.
Anh rể của Thái Vân Đào tháng trước về một chuyến, hẹn mình nói chuyện một lúc. Việc này cũng làm ông luôn cảm thấy bận tâm, cơ hội lần này xuất hiện, ngược lại có thể nhân tiện giải quyết việc của Thái Vân Đào.
Nhưng nghĩ đều có thể nghĩ tới chỗ tốt, nhưng cần phải tổng hợp cân đối một chút, nhất là phải xem xét một chút thái độ của ông Thích.
Lúc Lục Vi Dân cầm theo cặp đi vào phòng họp hội nghị thường vụ, Quan Hằng đã đến, đang chỉnh lại tập tài liệu trong tay.
- Vi Dân tới rồi à?
Quan Hằng vừa chỉnh lý những thứ trong tay vừa thuận miệng nói:
- Nghe nói cậu muốn đi xuống quận, xã, sao lại muốn vậy?
Xem ra việc mình muốn xuống xã, quận đã không còn là tin mới nữa rồi, trong ủy viên thường vụ gần như biết hết rồi. Lục Vi Dân cũng đi tới chỗ Quan Hằng.
- Chánh văn phòng Quan, cũng chẳng có gì, chỉ là tôi cảm thấy chưa làm việc ở cấp này, muốn đi xuống rèn luyện một chút. Không phải việc gì cũng phải có trình tự của nó sao, xuống quận xã có thể học được nhiều thứ hơn, cũng giúp mình trưởng thành.
- Vĩnh Tế là quận lớn, vị trí Bí thư Quận ủy này không dễ làm, lại xảy ra chuyện gay go như lần này, thu thuế phí rất khó khăn. Nếu cậu thật sự muốn đi thì phải chuẩn bị tinh thần đấy.
Quan Hằng cười vỗ vai Lục Vi Dân.
- Nhưng cậu đầu óc nhanh nhạy, khỏe mạnh, tôi tin cậu có thể gánh được trọng trách này.
- Còn phải xem ý kiến của Bí thư Lương, buổi chiều ông ấy nói chuyện với tôi, tôi đã nói suy nghĩ của tôi rồi, ông ấy không tỏ rõ thái độ.
Lục Vi Dân biết quan hệ của Quan Hằng với Lương Quốc Uy không phải bình thường, cũng chẳng có gì để giấu giếm.
- Bí thư Lương có suy tính của ông ấy, ngồi ở vị trí của ông ấy, những vấn đề cần phải suy nghĩ lại càng nhiều, tin chắc là ông ấy tự có kết luận.
Quan Hằng cũng không nói nhiều.
- Có lẽ lát nữa cũng phải xin ý kiến của mọi người trong cuộc họp. Ha ha, đây có lẽ là ước nguyện đầu tiên trái ngược với Địa ủy đấy.
Quan Hằng cũng cảm thấy Lục Vi Dân xin đi xuống quận xã là một quyết định làm người khác ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ này của Lục Vi Dân có chút lùi để tiến.
Bí thư Lương lâu như vậy mà vẫn chưa sắp xếp công việc cho cậu ta, theo lẽ thường Lục Vi Dân nên suy nghĩ cẩn thận, cố gắng chịu đựng, không ngờ trong vụ án Chu Minh Khuê và việc Vĩnh Tế, Lục Vi Dân tạo ấn tượng không nhỏ với Bí thư Lương.
Theo như lời Lục Vi Dân nói, hiện nay huyện Song Phong gặp phải cục diện rất gian nan, đặc biệt là trên phương diện phát triển kinh tế không có chút điểm sáng nào. Tổng thể kinh tế cũng bình thường, thu hút đầu tư cũng không có gì khởi sắc. Sự việc Vĩnh Tế mặc dù chỉ là một vụ án, nhưng thông qua vụ án này có thể nhìn ra một vài vấn đề. Đó chính là nông dân không có đường tăng thu nhập, đây là vấn đề lớn nhất.
Chính là vì nông dân không có nguồn thu nhập nào khác, hơn nữa nguồn kiếm sống truyền thống như gieo trồng lương thực, nuôi gia cầm và nuôi lợn vì giá lương thực và giá thịt hạ xuống mà trở thành không có lợi, thậm chỉ có thể là lỗ vốn. Việc đó khiến khi phải nộp thuế nông nghiệp, phí thủy lợi cùng với các khoản phí khác mà đối với bọn họ mà nói cũng không phải là nhỏ, thì mâu thuẫn càng sâu đậm. Cũng vì thế khi chính quyền sử dụng cách thức cưỡng chế như thu lương thực, dắt lợn đi liền gặp phải sự kháng cự kịch liệt hơn.
Vốn dĩ xí nghiệp xã, thị trấn là một con đường tốt để giải quyết sức lao động thừa ở nông thôn. Nhưng Song Phong là huyện nông nghiệp đơn thuần, không có chút cơ sở công nghiệp nào. Quan trọng nhất là không có bao nhiêu người hiểu về kinh doanh, những xí nghiệp làm ồ ạt vài năm sau đều lâm vào khó khăn. Lương Quốc Uy biết rõ điều này.
Mấy công ty công nghiệp của xã, thị trấn cũng đã biến thành chỉ còn sót lại cái khung rỗng của một đống nợ nần. Một vài xí nghiệp bề ngoài còn có thể coi là sáng lạn, nhưng khả năng lớn đều là dựa vào các xã, thị trấn cho vay chống đỡ. Chỉ cần dừng cho vay, những xí nghiệp đó còn có bao nhiêu có thể tiếp tục cầm cự nữa? Nếu như quỹ cứ mãi cho những chiếc thùng không đáy này vay không giới hạn, nó sẽ tự hại mình có thể chống đỡ được bao lâu? Một khi quỹ chống đỡ không nổi, cái lỗ thủng này còn không biết sẽ to cỡ nào. Nghĩ đến đây Lương Quốc Uy liền thấy rùng mình.
Lương Quốc Uy chẳng có đầu mối. Biện pháp giải quyết vấn đề có rất nhiều loại, nhưng mỗi loại có lẽ đều phải đối mặt với nhiều khó khăn, mà có vẻ không thực tế lắm. Vở kịch thu hút đầu tư này chiêng trống đập được vang, thu hút được mấy người đến xem đây?
Như mấy lời nói của Lục Vi Dân, nhà đầu tư không phải là nhà từ thiện, tuy họ cũng muốn làm từ thiện, nhưng tuyệt đối không phải cách này. Kinh doanh là kinh doanh, kinh doanh không kiếm được tiền bọn họ không làm, chuyện lỗ vốn lại càng không. Điều kiện Song Phong như vậy, sao mà thu hút đầu tư được chứ?
Điều chỉnh kết cấu sản xuất nông thôn, phát triển nhiều loại hình kinh doanh, nói thì rất dễ. Hiện nay giá lương thực càng ngày càng giảm, vài xã thị trấn phía tây sản nghiệp gieo trồng dược liệu hình như cũng rơi vào ngõ cụt. Năm trước trồng kiwi thành trào lưu, huyện cũng muốn tham gia, nhưng Lương Quốc Uy cảm thấy chuyện này như ong vỡ tổ, hơn nữa tham gia hơn phân nửa lại thành tai họa. Thiệt hại loại này Lương Quốc Uy mấy năm nay nếm qua không ít, nhưng những người này sẹo lành quên đau, nên Lương Quốc Uy độc đoán một hồi, gạt ý kiến này đi.
Nhưng phương pháp giải quyết khó khăn trước mắt cuối cùng là ở đâu?
Lương Quốc Uy không nghĩ rằng sẽ có ai có được cách hay để giải kết cục diện khó khăn trước mắt của Song Phong, nhưng ông có chút động lòng với đề xuất hắn tự mình đi đến quận, xã thử làm thí điểm của Lục Vi Dân. Sau khi công nhận biểu hiện của Lục Vi Dân ở vụ án Chu Minh Khê, Lương Quốc Uy sắp xếp riêng Quan Hằng đi thu thập một chút về kinh nghiệm và biểu hiện của Lục Vi Dân trước kia. Mà tình hình do Quan Hằng tìm đủ mọi cách có được làm Lương Quốc Uy rất ngạc nhiên.
Ông vẫn luôn nghĩ rằng Lục Vi Dân vì thơm lây do làm thư ký của Hạ Lực Hành, cũng vừa đúng lúc gặp được cơ hội Hạ Lực Hành thăng chức rời khỏi Phong Châu. Cho dù là chức Trưởng phòng Tổng hợp đấy của Lục Vi Dân chỉ sợ cũng là Hạ Lực Hành cố ý sắp xếp trước, mục đích là làm tấm đệm để ngày sau cất nhắc Lục Vi Dân. Nhưng không ngờ được rằng trước khi Lục Vi Dân đến làm ở Địa ủy còn trải qua một thời được đánh giá không vừa với những cách nhìn khác nhau ở Nam Đàm.
Lục Vi Dân là người đề xướng của khu Khai thác Phát triển kinh kỹ thuật Nam Đàm, việc này làm cho Lương Quốc Uy rất bất ngờ. Ông không ngờ rằng khu kinh tế mới này lại có thể là ý tưởng của một người vừa tốt nghiệp đại học không lâu. Việc mở đầu của Nam Đàm đã làm cho Nam Đàm ngay lập tức thoát khỏi tiếng là huyện thuần nông, hơn nữa bước đầu của Nam Đàm cũng rõ ràng chiếm được không ít ưu thế.
Lúc đầu khi Nam Đàm muốn làm khu kinh tế mới cũng đã gây ra náo động lớn trên toàn bộ địa khu. Thậm chí không ít người cho rằng chính là việc cho ra lò khu kinh tế mới mới khiến cho An Đức Kiện trổ hết tài năng khi sau này thành lập địa khu ở Phong Châu, thậm chí còn áp đảo Tiêu Minh Chiêm trở thành Ủy viên Địa ủy, Trưởng ban thư ký Địa ủy.
Nói đến quả kiwi Nam Đàm được bỗng chốc nổi tiếng ở Á vận hội nghe nói cũng là do một tay Lục Vi Dân tạo nên. Chỉ hai điểm này Lương Quốc Uy cũng phải công nhân rằng Lục Vi Dân có thể được Hạ Lực Hành coi trọng, có thể cho xuống làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy không phải chỉ dựa vào số may mắn.
Nhưng làm tốt một việc với việc gánh trọng trách công tác mọi mặt của một địa phương là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Anh có thể làm tốt một công việc nào đấy, nhưng để anh đi làm Bí thư chi bộ thôn anh cũng có thể làm không xong, tình hình này chỗ nào cũng có. Thanh niên trẻ tuổi tốt nghiêp đại học chưa lâu như Lục Vi Dân này làm việc linh hoạt, có thể nghĩ ra nhiều thứ tốt, nhưng như hắn tự mình đề xuất muốn xuống quận, xã làm, gánh vác trọng trách phát triển kinh tế xã hội của một quận, Lương Quốc Uy thật không an tâm.
Có lẽ nên thử nghe ý kiến của Dư Giang, Lương Quốc Uy suy nghĩ.
Đối với ý kiến của Thích Bản Dự, không cần hỏi nhiều cũng biết chắc chắn ông ta sẽ phản đối kịch liệt. Theo ý kiến của Thích Bản Dự, Lục Vi Dân tốt nhất nên đảm nhiệm chiếc ghế Chủ tịch Mặt trận Thống nhất đang để trống, gác hắn ở đó. Trong việc này còn có nguyên do khác, ví dụ như ông Thích đang cố gắng tiến cử một người khác, nhưng mặt khác ông Thích hình như có ý thù địch rất lớn với Lục Vi Dân.
Nhưng Lục Vi Dân chủ động yêu cầu đi xuống quận, xã ngược lại có thể giải quyết một vấn đề khác, đó là việc sắp xếp cho Thái Vân Đào.
Vốn suy xét quả thực không được, chỉ có thể để Thái Vân Đào kiêm nhiệm thêm Chủ tịch Mặt trận Thống nhất. Nhưng chỗ góc xó Song Phong này, đã không có đồng bào Hồng Kông gì, cũng không có kiều bào hải ngoại, thành phần dân tộc cũng rất đơn thuần, Đảng phái dân chủ cũng vậy, bộ phận Mặt trận Thống nhất cũng chỉ là đơn vị nhạt nhòa. Một năm chỉ e nó khó có được bao nhiêu công việc, đành là méo mó có hơn không. Nếu như Lục Vi Dân chủ động đi xuống quận xã, vậy chức Trưởng ban Tuyên giáo sẽ trống.
Anh rể của Thái Vân Đào tháng trước về một chuyến, hẹn mình nói chuyện một lúc. Việc này cũng làm ông luôn cảm thấy bận tâm, cơ hội lần này xuất hiện, ngược lại có thể nhân tiện giải quyết việc của Thái Vân Đào.
Nhưng nghĩ đều có thể nghĩ tới chỗ tốt, nhưng cần phải tổng hợp cân đối một chút, nhất là phải xem xét một chút thái độ của ông Thích.
Lúc Lục Vi Dân cầm theo cặp đi vào phòng họp hội nghị thường vụ, Quan Hằng đã đến, đang chỉnh lại tập tài liệu trong tay.
- Vi Dân tới rồi à?
Quan Hằng vừa chỉnh lý những thứ trong tay vừa thuận miệng nói:
- Nghe nói cậu muốn đi xuống quận, xã, sao lại muốn vậy?
Xem ra việc mình muốn xuống xã, quận đã không còn là tin mới nữa rồi, trong ủy viên thường vụ gần như biết hết rồi. Lục Vi Dân cũng đi tới chỗ Quan Hằng.
- Chánh văn phòng Quan, cũng chẳng có gì, chỉ là tôi cảm thấy chưa làm việc ở cấp này, muốn đi xuống rèn luyện một chút. Không phải việc gì cũng phải có trình tự của nó sao, xuống quận xã có thể học được nhiều thứ hơn, cũng giúp mình trưởng thành.
- Vĩnh Tế là quận lớn, vị trí Bí thư Quận ủy này không dễ làm, lại xảy ra chuyện gay go như lần này, thu thuế phí rất khó khăn. Nếu cậu thật sự muốn đi thì phải chuẩn bị tinh thần đấy.
Quan Hằng cười vỗ vai Lục Vi Dân.
- Nhưng cậu đầu óc nhanh nhạy, khỏe mạnh, tôi tin cậu có thể gánh được trọng trách này.
- Còn phải xem ý kiến của Bí thư Lương, buổi chiều ông ấy nói chuyện với tôi, tôi đã nói suy nghĩ của tôi rồi, ông ấy không tỏ rõ thái độ.
Lục Vi Dân biết quan hệ của Quan Hằng với Lương Quốc Uy không phải bình thường, cũng chẳng có gì để giấu giếm.
- Bí thư Lương có suy tính của ông ấy, ngồi ở vị trí của ông ấy, những vấn đề cần phải suy nghĩ lại càng nhiều, tin chắc là ông ấy tự có kết luận.
Quan Hằng cũng không nói nhiều.
- Có lẽ lát nữa cũng phải xin ý kiến của mọi người trong cuộc họp. Ha ha, đây có lẽ là ước nguyện đầu tiên trái ngược với Địa ủy đấy.
Quan Hằng cũng cảm thấy Lục Vi Dân xin đi xuống quận xã là một quyết định làm người khác ngạc nhiên, nhưng suy nghĩ cẩn thận, suy nghĩ này của Lục Vi Dân có chút lùi để tiến.
Bí thư Lương lâu như vậy mà vẫn chưa sắp xếp công việc cho cậu ta, theo lẽ thường Lục Vi Dân nên suy nghĩ cẩn thận, cố gắng chịu đựng, không ngờ trong vụ án Chu Minh Khuê và việc Vĩnh Tế, Lục Vi Dân tạo ấn tượng không nhỏ với Bí thư Lương.
/371
|