Chương 12.1: Đã nói là tự do rồi
"Ha ha ha ha, vậy thì phải thể hiện ra tài năng thật sự! Nếu không chúng tôi cũng không nể mặt cậu đâu!”
"Mau mau mau --! Làm cho chị đây hài lòng, mười bữa cơm chị cũng mời!”
"Người đàn ông chân chính? Rõ ràng chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch!”
"Thật lãng mạn, ông trời nợ tôi một người bạn trai như vậy!”
Đám đông kích động, không ít người nhìn về phía Trương Tiêu Vũ, ánh mắt ước ao ghen tị, Trương Tiêu Vũ thấy vậy thì mặt mày nóng bừng, vừa tức vừa xấu hổ, gọi Nam Hi: "Cậu nói cái gì đó?”
Nam Hi đáp lại cô ấy bằng một nụ hôn gió.
Trương Tiêu Vũ nghiến răng nghiến lợi, lại nhịn không được mà tim đập như sấm, có chút hư vinh lại có chút thẹn thùng.
Nam Hi nói với nhóm hai người đang tự hát: "Bạn yêu, âm nhạc bùng nổ một chút.”
Nhóm hai người cảm thấy cô đang phá hoại, không muốn sự chú ý của mọi người đều bị cô chiếm mất cho nên lập tức nghiêm túc thể hiện.
m nhạc mạnh mẽ vang lên, Nam Hi nhảy một điệu đường phố ngay tại chỗ, dáng người mảnh khảnh được bọc trong quần dài rộng thùng thình, nhưng khi nhảy lên lại rất có lực, kéo theo quần áo, càng thêm đẹp trai bức người.
Tài năng vừa thể hiện đã khiến mọi người kinh sợ, quan trọng là Nam Hi còn nhảy freestyle, rõ ràng là bài hát chưa từng nghe qua lại nhảy rất hợp, mỗi bước nhảy đều khiến nhịp tim của người ta rung động.
"A a a a --!" Trong đám người lập tức có người hét lên ủng hộ.
"Mẹ nó! Đẹp trai chết người, thằng nhóc này được đó!”
"Đây không phải là biên đạo gốc của bài 'càn rỡ', sao tôi lại cảm thấy người này nhảy còn đẹp hơn cả biên đạo gốc nhỉ.”
"Giỏi lắm chó săn nhỏ của chị!”
"Sao cô lại mắng người ta thế!”
"Ai mắng chứ, chó săn nhỏ là khen cậu ấy đó, nhìn dáng vẻ bá đạo này, vốn tưởng là chó con, ai ngờ là chó sói nhỏ, nhưng vì sao cậu ấy không phải là của tôi!”
Cuối cùng nhóm hai người tự đàn tự hát không chịu nổi, thanh âm nhỏ dần, Nam Hi hất mũ lên, tóc đen tung bay, để lộ cái trán trơn bóng đổ mồ hôi, khuôn mặt tươi cười sáng lạn dưới đèn đường, làn da trắng đến phát sáng, đôi mắt lóe ra ánh sáng chiếu rọi.
Mọi người ngây người, Nam Hi đã bước nhanh vài bước, đón được mũ rơi xuống trong không trung, xoay ngược vành nón hướng lên trên, cười tủm tỉm: “Cảm ơn đã cổ vũ ~ “
Cho dù là ai cũng không cảm thấy thiếu niên tinh xảo xinh đẹp, khí chất xuất chúng như vậy lại vì tiền mà biểu diễn, mà chỉ là thật sự vui đùa, vì chọc bạn gái vui vẻ.
So với lý do trước thì lý do sau lãng mạn hơn, càng khiến người ta thư thái hơn, cho thì có cảm giác bản thân cũng tham dự sự lãng mạn này, hơn nữa cô thật sự biểu diễn rất tốt.
Một tệ, mười tệ, năm mươi tệ cũng không tính là gì, thành phố B có nhiều người giàu, trực tiếp cho một trăm tệ cũng có, thậm chí còn có người trung niên giữ chặt tay Nam Hi, nhét cho cô một tấm danh thiếp, hỏi Nam Hi có hứng thú làm minh tinh hay không.
Nơi này là nơi biểu diễn nhỏ bé, người đến biểu diễn vốn có tâm muốn gặp được Bá Nhạc của mình, cũng có không ít người quản lý tới đây tìm ứng cử viên sáng giá.
Nam Hi nhận danh thiếp, tùy ý nói mấy câu đuổi người đi, sau đó đắc ý đi về chỗ Trương Tiêu Vũ.
Mọi người còn rời tầm mắt cũng tự nhiên nhìn về phía bên này.
Trương Tiêu Vũ cảm thấy mình chưa từng được nhiều người chú ý như vậy, nhưng lại không hoảng hốt cũng là bởi vì Nam Hi đang tới gần.
Đột nhiên, bốn người vệ sĩ áo đen nhanh chóng vây lại, người đàn ông đi ở phía trước, bản thân mang theo khí thế khiếp người khiến mọi người xung quanh sợ đến yên tĩnh lại.
Lúc Nam Hi cảm giác được không đúng thì cánh tay đã bị người bắt lấy.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ kinh người của Quý Mặc Sâm, càng kinh người hơn chính là biểu cảm cùng ánh mắt của anh bây giờ, so với lúc giằng co ban ngày còn đáng sợ hơn.
Nam Hi mím môi, theo bản năng biết hiện tại không thể phản kháng Quý Mặc Sâm, nhưng mà trước khi bị anh kéo đi, Nam Hi nhanh chóng nói: "Chờ một chút, mặc kệ anh muốn làm cái gì thì cũng nên đưa bạn tôi trở về trước đã, một cô gái như cậu ấy đi một mình rất nguy hiểm.”
/1508
|