Chương 14.2: Ăn mặc thành thiếu nữ xinh đẹp
Cơ thể này không chỉ có tên giống với cô, ngay cả khuôn mặt cũng giống bảy phần, ba phần khác là thiếu đi vẻ anh khí của cô, hai đầu lông mày tinh xảo xinh đẹp hơn.
Trước kia khuôn mặt của cô luôn đứng đầu, nhất là sau khi hai mươi tuổi hoàn toàn trở lên xinh đẹp hoa mỹ, có đồng đội đã từng nói nếu cô muốn gia nhập giới giải trí, chỉ dựa vào khuôn mặt cũng có thể hot, muốn diễn Lan Lăng Vương trong lịch sử chắc chắn đủ tư cách, Nam Hi quan sát qua ngũ quan của cơ thể này, không có gì bất ngờ xảy ra thì càng lớn sẽ càng giống với cô lúc trước, mà còn sắc nét hơn.
Kết quả khuôn mặt như vậy trong mắt Quý Mặc Sâm lại chỉ được đánh giá là: tạm được?
Có câu Quý Mặc Sâm nói không sai, Nam Hi thật ra rất tự luyến, người xinh đẹp chắc chắn sẽ có chút tự luyến, Nam Hi vô cùng xinh đẹp, cho nên vô cùng tự luyến.
Hai người lên xe, Triệu Kiệt Du nhìn thấy Nam Hi sau khi thay đổi xong thì vẻ mặt ngạc nhiên, thật lòng khen một câu: "Cô Nam, cô thật xinh đẹp.”
Nam Hi thưởng anh ta một nụ cười ngọt ngào chân thành: “Anh Triệu thật biết nói chuyện.”
Triệu Kiệt Du: "...”
Sếp, ánh mắt như lưỡi dao của anh lạnh quá.
Triệu Kiệt Du không biết mình nói sai ở đâu, sau khi mở cửa xe cho Nam Hi thì ngồi vào ghế lái bắt đầu lái xe.
Chỗ ngồi phía sau lại im lặng, cuối cùng người phá vỡ yên tĩnh lại là Quý Mặc Sâm: "Mới gặp hai lần đã gọi người ta là anh?”
Nam Hi nói: "Cái đó, người với người ở chung cũng phải xem hợp hay không.”
Quý Mặc Sâm mím môi mỏng, nghe ra ý của cô là anh không hợp mắt cô.
Nam Hi nhìn về phía máy tính bảng trong tay anh: “Của anh đã liệt kê ra hết rồi sao? Để tôi chính sửa cắt bớt.”
Quý Mặc Sâm lấy máy tính bảng lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Không được sửa lại.”
Nam Hi trừng mắt: “Có ý gì?”
Quý Mặc Sâm không để ý tới cô.
Được rồi!
Anh có quyền, anh lợi hại!
Nam Hi nghĩ thầm đợi đến khi hợp đồng được đưa ra, cô vẫn có thể xem được.
"Ông nội của anh có tính tình như thế nào?”
Quý Mặc Sâm kinh ngạc nhìn về phía cô.
Nam Hi vuốt tóc giả trên tai: “Tôi ăn mặc như vậy, các ông lão bình thường đều sẽ thích.”
Quý Mặc Sâm im lặng nửa giây, hỏi cô: "Cách ăn mặc này là do chính cô chọn?”
Nam Hi gật đầu, không chú ý ánh mắt Quý Mặc Sâm trở nên càng thâm thúy, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Theo lời của anh thì là, ông nội anh bị bệnh, hẳn là một lòng muốn cưới vợ cho anh, cho nên có khúc mắc, áp lực chấp niệm tích tụ trong lòng khiến cho cơ thể càng ngày càng sa sút, anh để tôi giả làm bà Quý, đơn giản chính là muốn để tôi làm lấy lòng ông ấy.”
Quý Mặc Sâm ngầm thừa nhận.
Nam Hi nhìn anh, ánh mắt dò xét: “Anh chưa từng đưa bạn gái trở về sao? Tình huống bình thường chỉ có hai loại khả năng, một là bạn gái trước kia của anh đều kém đến mức cực kỳ bi thảm, tạo thành bóng ma tâm lý cho ông nội anh, cho nên cần tôi đi cứu vớt lại, một là tính tình của ông nội anh kém đến cực điểm nhưng không tự biết, yêu cầu đối với bạn gái của anh quá cao, cho nên vẫn là cần tôi tới giúp.”
"..." Không muốn thừa nhận mình chưa từng quen bạn gái, lần cùng Nam Hi là lần đầu tiên nên Quý Mặc Sâm vẫn giữ im lặng như cũ.
Nam Hi chậm rãi mở to hai mắt, đột nhiên vỗ tay: “Đúng rồi, còn có một khả năng khác! Chẳng lẽ anh thật sự thích người đàn ông?! Cho nên sau khi làm chuyện đó với tôi mới canh cánh trong lòng như vậy, đuổi theo tôi mấy thành phố, chết sống không bỏ qua cho tôi.”
"Câm miệng!" Quý Mặc Sâm quay đầu quát khẽ.
Một khuôn mặt nhỏ nhắn chấn kinh đập vào mi mắt, như búp bê sứ trong tủ kính.
Quý Mặc Sâm: "Đồ lừa đảo.”
Biết rõ nhất định là đối phương giả vờ, nhưng lại phát hiện một bụng tức giận không phát ra được.
/1628
|