Chương 4.1: Coi trọng?
"Anh Quý.”
Nam Hạo Lỗi cúi đầu khom lưng nghênh đón.
"Anh Quý, thật xin lỗi, là tôi chiêu đãi không chu đáo!”
Bất kể là ai cũng có thể nhìn ra, Nam Hạo Lỗi đối với người đàn ông xa lạ này khách khí, hoàn toàn hạ thấp chính mình.
Thừa dịp Nam Hạo Lỗi tự đưa tới cửa, Nam Hi liền rủ mắt xuống, tránh đi ánh mắt nhìn thẳng của Quý Mặc Sâm, lông mi dày đặc ngăn đi một tia đùa cợt dưới đáy mắt cô.
Chiêu đãi không chu toàn? Là vì không thể đưa con gái mình lên giường anh, để anh chà đạp đủ kiểu sao.
Cánh tay bị kéo, Nam Hi nhìn về phía Bùi Tâm Nhụy đang lén lút ghé sát vào mình, tròng mắt của cô ta đều rơi vào trên người Quý Mặc Sâm, lặng lẽ hỏi: "Hi Hi, người này là ai vậy? Cậu có biết không?”
"Không biết." Nam Hi mặt không biểu tình nói, lập tức cảm giác được ánh mắt Quý Mặc Sâm lại quét qua người mình.
"Cha cậu biết anh ấy, hơn nữa đây là lễ tốt nghiệp của cậu, sao cậu có thể không biết." Bùi Tâm Nhụy rõ ràng không tin, vẻ mặt mất hứng, cho rằng Nam Hi cố ý đề phòng cô ta.
Bên kia Nam Hạo Lỗi hoàn toàn bị Quý Mặc Sâm ghét bỏ, một ánh mắt liền khiến Nam Hạo Lỗi như bị đóng đinh, thân cao một mét tám chín của người kia hoàn toàn nghiền nát Nam Hạo Lỗi một mét bảy lăm.
Từ trên cao nhìn Nam Hạo Lỗi, ánh mắt Quý Mặc Sâm không phải thứ mà người bình thường có thể nhận, ngay cả Nam Hạo Lỗi lăn lộn trong thương trường vài chục năm cũng bị nhìn đến sợ hãi.
"Anh Quý, cái đó... nếu ngài cảm thấy không hài lòng chỗ nào, chúng ta có thể tiếp tục nói chuyện, bên này...”
"Cút.”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng, bản chất cấm dục gợi cảm lại mang theo tính tình chủ nhân của nó, giống như gió Bắc Cực, đâm vào xương cốt người khác.
Nam Hạo Lỗi cứng đờ.
Quý Mặc cất bước rời đi.
Các học sinh ở đây sao có thể chịu được khí thế của anh, lập tức tự giác tách ra một con đường.
Mãi cho đến khi không nhìn thấy thân ảnh của Quý Mặc Sâm nữa, sắc mặt Nam Hạo Lỗi trắng bệch, quát Nam Hi: "Mày đi theo tao!”
"Hi Hi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ." Ngoài miệng Bùi Tâm Nhụy quan tâm nhưng tay đã buông Nam Hi ra, còn đẩy cô về phía Nam Hạo Lỗi.
Vượt qua cửa ải của Quý Mặc Sâm, Nam Hi bình tĩnh đuổi theo bước chân của Nam Hạo Lỗi.
Một buổi lễ tốt nghiệp kết thúc bằng một trò đùa khôi hài.
Cố Bắc cũng không ở lại nữa, sải bước rời đi.
Quý Mặc Sâm lúc này đã ngồi lên xe, vừa ngồi xuống đã cảm thấy đau đớn trên mông càng rõ ràng hơn, chỉ là đó là nơi riêng tư, Quý Mặc Sâm sẽ không nói ra ngoài.
"Đi thăm dò một chút." Quý Mặc Sâm lạnh lùng nói với cấp dưới ngồi ở ghế phó phía trước: "Cô gái kia nói chuyện bị bỏ thuốc có phải là thật hay không.”
"Vâng." Cấp dưới đáp.
Quý Mặc Sâm nhíu mày thật chặt, vừa nghĩ tới lần gặp gỡ hỏng bét hôm nay, trong mắt anh ngưng tụ cơn lốc đen.
Cho dù là cái mông đau hay là quần áo không vừa người, hay là thân thể sau khi dùng thuốc để lại di chứng đều làm Quý Mặc Sâm bực bội đến mức muốn bộc phát.
"Anh Quý, là cuộc gọi video của ông cụ." Cấp dưới phía trước có thể cảm nhận được cơn giận của boss mình, giọng điệu nói chuyện đều cẩn thận từng li từng tí.
Quý Mặc Sâm nhận điện thoại, nhìn ông cụ mặc quần áo thời Đường trong video.
"Sâm Tử à." Giọng điều của ông lão ngượng ngùng.
Quý Mặc Sâm mặt không biểu tình, ánh mắt lạnh như hàn băng ngàn năm, "Ông muốn nói cái gì? Bỏ thuốc cho cháu ruột làm nhục một cô gái vô tội, muốn đưa cháu vào ngục giam có thể nói thẳng, đừng liên lụy đến người lung tung.”
/1316
|