Vừa vào cửa, cô liền thấy Tôn Thư Tú đang ngồi ở nơi đó cùng với Yến Quốc Hoài uống trà xem báo.
Bà ta nhìn thấy Yến Cửu tiến vào, biết rõ mấy tiếng trước đã xảy ra chuyện gì, lại còn ra vẻ thân thiết nói: “Cửu Nhi cuối cùng cũng về rồi.
Dì đã nhờ quản gia đi tìm con rất nhiều lần, nhưng cũng không tìm được.
bữa cơm chiều đã qua rồi, bằng không dì vào bếp cùng vú Giang nấu lại cho con được không?”Lời này nghe có vẻ không có gì,, nhưng thực ra nó đang ám chỉ việc cô đã Yến Quốc Hoài cáu kỉnh, ở trong nhà rất là phiền toái.
Ha!Mấy ngày nay cô đóng cửa phòng với lí do bị thương không coi ai ra gì, làm Tôn Thư Tú không có cách nào bẫy cô, bây giờ khi nhìn thấy Yến Quốc Hoài đối với cô không hài lòng, liền lập tức dẫm lên hai chân.
Đây chinh là thời cơ tốt của bà ta!Nhìn người mẹ kế tươi cười này, Yến Cửu không khỏi nhớ tới bản thân lúc trước.
Khi đó cô bất kể ở quân đội kiêu ngạo như thế nào, nhưng khi đối mặt ở Yến Quốc Hoài và Tôn Thư Tú cô vĩnh viễn đều phải tuân theo mệnh lệnh.
Không vì điều gì khác, lý do chỉ có thể là vì mẹ ruột của cô, cô muốn phản kháng nhưng lại thôi, cố gắng chịu đựng hết lần này đến lần khác.
Nhưng hiện tại thì sao……“Vậy được, thế thì làm phiền dì quá.
” Yến Cửu cười nói rất là thản nhiên.
Tôn Thư Tú sửng sốt, hiển nhiên là không có đoán trước được Yến Cửu sẽ nói như vậy.
Bà theo vô thức nhìn Yến Quốc Hoài.
Lại thấy Yến Quốc Hoài ngồi ở đó như là không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, không có chút động tĩnh nào tiếp tục đọc báo.
Yến Cửu trong lòng cười lạnh, Yến Quốc Hoài đương nhiên sẽ không có quan tâm, con thuyền nổ mạnh còn đang chờ cô tới giải quyết, hắn không thể có khả năng sẽ chỉ vì một bữa cơm liền trở mặt với cô đâu.
Vì thế, Tôn Thư Tú giống như bị ăn rắm chỉ có thể nén giận trong lòng đi chuẩn bị thức ăn cho cô.
sau khi ngồi xuống một lần nữa, bà ta lại bắt đầu không an phận.
“Nghe nói con là đi gặp mẹ ruột, bà ấy có khỏe không? dì nghe quản gia nói mẹ con gần đây bị phát bệnh, tinh thần và sức khỏe không được tốt cho lắm.
”Trong lời nói của bà ta có mang theo chút châm chọc cộng với mỉa mai, Yến Cửu trong lòng hiểu rõ, nhưng trên mặt lại không lộ ra chút biểu hiện nào, “Ngại quá, con không có nhìn thấy mẹ.
”.
/50
|