Yến Cửu nhướng mày, "Vậy tại sao không có người nào trong công ty đến thông báo cho tôi? Thư ký của tôi đang làm gì vậy? Cái này làm cho người không biết còn tưởng rằng Yến Phó tổng tôi không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày tới công ty ăn uống chơi bời đấy! Làm sao tôi có thể giải thích cho cha tôi sau khi tôi về nhà! "Đối mặt với sự khiển trách của cô, Phó Tư vẫn không chút biểu cảm nói: “Thực xin lỗi Yến Phó tổng, sau khi tan họp tôi lập tức đi nhắc nhở bọn họ.”“Nhắc nhở cái gì nhắc nhở! Nếu đã không làm việc, vậy đuổi việc toàn bộ! Những người không hiểu quy củ hãy cho bọn họ biết kết cục của việc không hiểu quy củ!"Lời nói sau cùng của Yến Cửu tức khắc làm cho đám giám đốc có mặt ở đây một phen khó chịu.Chỉ có Phó Tư lại lần nữa cung kính trả lời: “Vâng.”Yến Cửu giải quyết xong đám thư kí, lúc này mới cười nói đối mọi người: “Xin lỗi các giám đốc, tôi hôm nay mới biết được hội nghị thường kỳ là mỗi ngày đều tổ chức.Như vậy đi, bởi vì tôi vắng họp, đã gây ra những chuyện không hay cho công ty, tôi tự nguyện khấu trừ hoa hồng cả năm của tôi xem như làm tiền thưởng cho nhân viên, đồng thời cũng coi đây là làm gương răn đe! song, cũng để mọi người yên tâm, về sau mỗi ngày hội nghị thường kỳ tôi nhất định sẽ có mặt! Nếu không phải có chuyện bất đắc dĩ thì tôi nhất định không vắng mặt!”Đối mặt với thái độ thành khẩn của cô, mọi người còn biết nói gì nữa, chỉ có thể nở nụ cười khen ngợi: “Yến Phó tổng có thể làm như vậy, đương nhiên là tốt nhất.”Nhưng thật ra trong lòng ai cũng rõ ràng.Yến Phó tổng này đang diễn, là diễn cho bọn hắn xem.Các giám đốc trong phòng vốn cho rằng Yến Cửu cùng lắm chỉ là một cái binh hoa, kết quả không nghĩ tới đến cuối cùng sẽ lại thủ đoạn như vậy..
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
..
/50
|