Trước sự im lặng của Phó Tư, Yến Cửu lúc này tự nhủ: “Tôi biết, anh coi thường bộ đồ này, nhưng anh cũng cần phải lịch sự nhẹ nhàng tình cảm, chưa kể anh còn là vệ sĩ, mua cho anh quá đắt.
Đến lúc lỡ như anh giết người lỡ như máu dính lên thì saoLâm tiểu thư vừa nghe thấy, sắc mặt liền trở nên trắng bệch.
Không chỉ có là cô ta, ngay cả nhân viên bên cạnh cũng chết lặng.
Vệ, vệ sĩ?Giết người?Trời ạ!Cô ta theo bản năng lùi về sau một bước.
Chỉ duy nhất vị Lâm tiểu thư kia vẫn còn cứng họng, lắp bắp nói: "Cô! ! Cô đừng hòng dọa tôi sợ! Cô có biết tôi là ai không! Tôi là Lâm nhị tiểu thư, cô dám! "Cô ta chưa kịp nói gì thì đã thấy Yến Cửu đưa tay ra, giả vờ như là ngăn cản Phó Tư: "Đừng vội rút súng.
Cẩn thận dọa sợ tiểu cô nương người ta.
"Trong tích tắc, khẩu khí và hơi thở dồn dập như một quả bóng xì hơi.
Thậm chí, trong lúc hoảng loạn, cô ta còn vô tình hụt chân, vấp phải chiếc ghế sofa phía sau.
Yến Cửu chế nhạo hài lòng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé tội nghiệp đó của cô ta hoàn toàn không còn chút máu vì sợ hãi.
Tiểu thư muốn ra oai thì ít nhất cũng phải lựa người phù hợp!“Được rồi, nếu ai đó đã thích bộ quần áo này, mà anh lại không vừa mắt, vậy cởi ra cho người ta đi, Tôi sẽ chọn một bộ khác tốt hơn cho anh.
"Phó Tư từ đầu đến cuối không nói lời nào, bất đắc dĩ nhìn Yến Cửu bên cạnh.
Anh thật sự chưa từng thấy một người con gái nào như vậy, tự biên tự diễn một màn dọa con người ta sợ chết khiếp, cuối cùng còn đóng vai một người tốt bụng nhường đồ cho người ta.
Ngay lập tức, Phó Tư không nói một lời mà lần nữa quay lại phòng thay đồ để thay quần áo, sau đó đưa cho cô gái nhân viên bên cạnh.
"Đi thôi, tôi đưa anh đi xem những nơi khác có chỗ nào đồ tốt hơn không.
"Yến Cửu vừa nói mấy lời này ra, vị Lâm tiểu thư đó đã tức giận đến mức mặt mày vặn vẹo, làm sao còn mặt mũi đi lấy bộ đồ đó.
Đó là quần áo mà ngay cả vệ sĩ cũng không thích!Quả nhiên, vừa bước ra khỏi cửa hàng, Yến Cửu liền nghe thấy tiếng quăng ngã đồ đạc ném thứ gì đó, khóe môi chợt nở nụ cười.
.
/50
|