Từ khi nói sẽ đi hưởng tuần trăng mật, Kiều Tâm Duy bắt đầu sưu tầm các tài liệu du lịch, nơi lãng mạn, nơi chơi vui, nơi ấm áp, nơi có biển có cây có đồ ăn ngon, không thể đi quá xa, cô chọn vào thành phố biển phía Nam nhưng lại không biết nên đi đâu.
Giang Hạo tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh mặc áo tắm, tay cầm khăn lông lau tóc ướt, vui vẻ đứng dựa vào cửa, mắt bị đôi chân thon dài và trắng nõn của Kiều Tâm Duy hấp dẫn.
Kiều Tâm Duy ngồi gấp chân trên thảm, trong nhà rất ấm áp nên tắm xong cô chỉ mặc một cái áo thun rộng. Cổ áo thun rất rộng, không để ý thì sẽ trượt xuống lộ bả vai ra, thỉnh thoảng cố lại kéo lên, vừa cử động lại rơi xuống.
Máy tính đặt trên bàn, cổ nhìn chằm chằm vào máy tính suy nghĩ, khi thì bĩu môi, khi thì cau mày, khi thì nâng cằm, khi thì cắn ngón tay, làm rất nhiều hành động mờ ám, khiêu khích mà hoàn toàn không hay biết điều đó.
Trước đây, anh cứ nghĩ mình sẽ sống một đời cô độc, không vui không buồn, thế nhưng trái tim lạnh lẽo của anh đang tan dần, anh chợt cảm thấy quyết định kết hôn này là chính xác. Nơi có một người chỉ có thể gọi là nhà ở, nhưng nơi hai người gọi là gia đình. Trước giờ anh không cảm nhận được gia đình cũng có thể làm người ta nhớ mong.
“Ông xã, anh tắm xong rồi à?” Cô thấy anh bước ra thì hỏi: “Chúng ta đi Tam Á nhé? Hay đi Hạ Môn, ba ngày hai đêm, được không?”
Giang Hạo đang bay bổng trên trời, Kiều Tâm Duy không nhận được đáp án nên quay lại nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Chồng, làm gì vậy?”
Giang Hạo bừng tỉnh, đi nhanh đến cạnh cô: “Em thích đi đâu thì chúng ta đến đó” Anh ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa giơ hai chân lên: “Ở đây cũng được, tắm trong rừng” Anh nhìn giới thiệu trên máy vi tính nói.
“Ý, hai chúng ta hợp ý nhau đấy, em cũng định đi Tam Á đó, haha, chúng ta mua vé máy bay ngay nhé” Cô dựa vào một bên chân anh, vui vẻ nói, nhưng giây sau thì buồn vô hạn: “Ơ, hết vé máy bay rồi.”
Ánh mắt Giang Hạo đã bị cô hấp dẫn hoàn toàn, những hình ảnh biển cả trong máy tính không hấp dẫn được ánh nhìn của anh. Anh thả khăn ra, ôm lấy hai vai kéo cô vào ngực mình.
“Làm gì thế? Để em xem có ngày nào gần đây không rồi đặt vé máy bay cái nào, nếu muốn thì thôi, chúng ta còn phải đi làm.”
Giang Hạo kéo cô ngồi lên chân mình: “Không cần để ý đầu, anh có thể giải quyết được”
Anh nâng mông nhỏ của cô, bàn tay sờ soạng từ vạt áo của cô lên.
Mũi chân Kiều Tâm Duy không chạm tới đất, tay Giang Hạo chạm vào hông rất nhột làm cô uốn éo mãi: “Haha, nhột, đừng cù em, em còn phải xem hướng dẫn du lịch ở Tam Á nữa, này..” Cô khom người về trước, may mà sức tay của Giang Hạo mạnh nên không bị ngã.
Giang Hạo cố ý không kéo về, để cô ngồi lửng lơ ở đầu gối của anh như vậy. Áo thun của cô cũng rất “hiểu chuyện”, thế nên cảnh đẹp bên trong lộ ra toàn bộ.
Cô nhìn ngực mình, sau đó quay lại nhìn Giang Hạo, thấy anh cười với mình thì mắng: “Đáng ghét, anh cố ý”
Giang Hạo bật cười, giọng nói trầm ấm đầy từ tính, anh ít khi cười như vậy: “Em ngồi yên anh xem”
“Không đấy, em phải xem hướng dẫn du lịch”
Giang Hạo kéo cô về: “Xem hướng dẫn làm gì, hướng dẫn quan trọng hơn chồng em à?”
Kiều Tâm Duy bật cười, suy nghĩ của Giang Hạo đều viết hết trên mặt, cô nhéo mặt anh: “Ông xã hư, anh muốn làm gì đây?”
“Em không biết anh muốn làm gì à?” Nói rồi, Giang Hạo lật cổ lại đối mặt với mình, một tay ôm eo, tay khác giữ cổ tay cô, dán mặt vào ngực cô, anh rất thích mùi thơm trên người cổ.
Kiều Tâm Duy nghịch ngợm một lát rồi ngoan ngoãn hùa theo, cổ ngồi trên bắp đùi anh, tay vịn vai anh, vai lộ hơn nửa, cái áo thun này đúng là rất hiểu chuyện đó.
Giang Hạo nhìn cô, ánh mắt mông lung mê người, anh hất tóc cô ra sau tai, sau đó dịu dàng vuốt ve đôi mắt của cô, anh ghen tị nói: “Lúc ở nhà mẹ đẻ em cũng hay mặc cái áo thun này đi khắp nơi à?”
Kiều Tâm Duy khó hiểu, gật gù nói: “Đây là áo ngủ của em mà, em không mặc trong nhà thì mặc ở đâu?”
Giang Hạo nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cô, há miệng cắn môi có một cái, anh tức giận nói: “Em mặc vậy thì bị Cảnh Thượng thấy hết rồi.”
“.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì.
Giang Hạo cảnh cáo: “Sau này không được về nhà mẹ đẻ ngủ lại, trước khi về phải báo cho anh biết.”
Kiểu Tâm Duy luống cuống: “Ông xã, anh nói vậy là sao? Em em em, em với anh trai ngoại tình anh em ra thì không có quan hệ gì hết, anh phải tin em”
“Em xem cậu ta là anh trai, nhưng cậu ta không xem em là em gái, anh biết cậu ta thích em, hơn nữa cả nhà em đều biết chuyện này”
Lúc này Kiều Tâm Duy lúng túng như bị cởi hết đồ trước mặt anh, mặt buồn bã trắng bệch. Đây là điều uy hiếp mà cô không thể nói được, cô không muốn nói xấu Cảnh Thượng, nhưng cũng không muốn Giang Hạo hiểu nhầm.
Giang Hạo nhéo má cô, sau đó dịu dàng hôn lên đôi môi nhỏ, anh ôm cô nói: “Em mới hai mươi ba tuổi, lại bị ép đi xem mắt, người nhà họ Cảnh lại không hiển lành gì cho cam, mẹ em thì hiền lành, chắc em đã chịu tủi thân không ít phải không?”
Kiều Tâm Duy há mồm không nói được gì, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao... cái gì cũng không lừa được anh vậy? Muốn giấu một chút bí mật nhỏ cũng chẳng được”
“Anh đã ăn cơm nhiều hơn em chín năm đó, anh đi cầu còn nhiều hơn đường em đã đi, anh vừa nhìn thì biết ngay. Hôm kết hôn của chúng ta, anh nhìn người nhà họ Cảnh, trừ ba em khá cẩn thận ra thì những người khác đều là người thành phố nhỏ ít va chạm, hiện thực rất cay nghiệt, so với việc thích leo cao thì chuyện thích nói này nói nọ sẽ mang đến nhiều tủi thân hơn”
Hiểu chuyện thật, Kiều Tâm Duy chảy nước mắt, cô cảm thấy mình đã tìm được người hiểu mình rồi, không cần nói gì, không cần làm gì cả, chỉ một ánh mắt, một vẻ mặt đã khiến anh hiểu có.
“Anh nghĩ Cảnh Thượng cũng nghĩ thông rồi, cậu ta là người anh tốt, cậu ta bảo anh phải đối xử tốt với em, nếu không sẽ không tha cho anh. Nói thật, đây là lần đầu anh bị cảnh cáo như vậy đấy, anh thấy cảm động, nếu không vì mang thân phận anh em thì hẳn đó sẽ là một người chồng tốt yêu em cực kỳ”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Từ cái ngày biết anh ấy là anh trai mình, em đã không thể chấp nhận vai trò khác ngoài của anh ấy nữa. Anh ấy nói thích em, em cảm thấy như đang loạn luân vậy”
Giang Hạo vuốt vai cô như đang dỗ một đứa bé: “Được rồi, đã là quá khứ, đừng oán người hận đời, anh thích sự đơn thuần hiền lành của em, như bây giờ vậy, không cần thay đổi. Sau này để anh bảo vệ em, sẽ không để em tủi thân nữa”
Kiều Tâm Duy nghe những lời ấm lòng này, nước mắt rơi không ngừng, cô ôm chặt anh, thầm nghĩ sẽ cùng nhau đến đầu bạc.
Giang Hạo hôn lên vai cô, sau đó hôn xuống xương quai xanh: “Đừng khóc, mẹ anh muốn ôm cháu tới điên rồi, em hiểu chứ?”
Kiều Tâm Duy nín khóc, bật cười, cô không kịp lau nước mắt thì đã bị anh hồn.
Máu trong người Giang Hạo sôi lên, đè cô lên ghế sofa. Anh không ngờ rằng trên đời này sẽ còn người phụ nữ khiến anh cảm thấy mình còn sống, tim còn đập.
****
Sắp xếp chuẩn bị xong, họ xách vali đi tới sân bay.
Giang Hạo lái xe, lúc đi ngang qua quảng trường nhân dân, anh liếc nhìn mấy tấm áp phích ven đường, ngôi sao trên áp phích rất quen.
“Ôi trời, chồng à, đèn đỏ”
Xe phanh gấp, anh quay lại muốn nhìn cho rõ, nhưng lại bị xe công cộng chắn mất. “Sao vậy? Nhìn cái gì thế?” Kiều Tâm Duy quay đầu lại: “Không có gì hết, trên xe buýt có người quen à?”
Giang Hạo lắc đầu cười cười: “Không có gì” Sao có thể là cô ấy được, không thể nào!
Đến sân bay, đăng ký, qua cổng an ninh, hai người nắm chặt tay nhau, vừa đi vừa cười:
“Nhạc hội từ thiện của nhà độc tấu violin Tiêu Thiên Ái sẽ trình diễn vào ngày chín tháng giêng ở rạp hát quốc gia, vé đã bán hết, xem ra độ nổi tiếng của cô ấy ở trong nước không thua gì châu u. Theo...”
Giang Hạo đỡ người như pho tượng trước tivi, anh nín thở, nhìn TV chằm chằm. Sao có thể? Không thể là cô ấy được, người đã chết rồi sao có thể sống lại, không thể nào! Anh nhủ thầm trong lòng mấy lần.
Kiều Tâm Duy buồn bực, đẩy nhẹ anh: “Ông xã, anh sao thế? Ông xã?” Anh nắm chặt tay khiến cô rất đau: “Ông xã à, anh nắm chặt quá, em đau!”
“Bây giờ cô Tiêu đang ở khách sạn sáu sao Bác Lan, Tập đoàn Bác Lan là nhà tài trợ của cô ấy trong nước trong vòng ba năm tới.”
Giang Hạo thả tay ra, không màng gì nữa mà chạy đi.
Kiều Tâm Duy bị vứt lại khó hiểu, cô kéo vali, vừa chạy vừa gọi: “Này, anh làm gì thế? Ông xã, đợi em một chút, đợi đã, Giang Hạo.”
Nhưng Giang Hạo chạy thẳng, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Kiều Tâm Duy oán hận nói: “Không phải lại xảy ra chuyện gì đột xuất chứ? Ít nhất cũng phải nói một câu, sao có thể bỏ đi như vậy?” Cô quay lại nhìn bảng hướng dẫn, máy bay đi Tam Á sắp xuất phát rồi.
Giang Hạo chạy ra khỏi sân bay, xe chạy thẳng mà không buồn dừng đèn đỏ, anh không tin đây là sự thật, anh phải đi kiểm chứng một lần.
Từ TV ở sân bay, anh nghe thấy cái tên Tiêu Thiên Ái, anh thấy cô đã xuất hiện trong cuộc sống hiện thực, cho dù là ngồi trên xe lăn. Lúc lái đến giao lộ, anh trợn mắt nhìn kĩ, là cô ấy, tên giống nhau, gương mặt giống nhau, hai chân tàn tật giống nhau.
Là cô ấy, chính là cô ấy, cô ấy chưa chết.
Giang Hạo tắm rửa sạch sẽ đi ra, anh mặc áo tắm, tay cầm khăn lông lau tóc ướt, vui vẻ đứng dựa vào cửa, mắt bị đôi chân thon dài và trắng nõn của Kiều Tâm Duy hấp dẫn.
Kiều Tâm Duy ngồi gấp chân trên thảm, trong nhà rất ấm áp nên tắm xong cô chỉ mặc một cái áo thun rộng. Cổ áo thun rất rộng, không để ý thì sẽ trượt xuống lộ bả vai ra, thỉnh thoảng cố lại kéo lên, vừa cử động lại rơi xuống.
Máy tính đặt trên bàn, cổ nhìn chằm chằm vào máy tính suy nghĩ, khi thì bĩu môi, khi thì cau mày, khi thì nâng cằm, khi thì cắn ngón tay, làm rất nhiều hành động mờ ám, khiêu khích mà hoàn toàn không hay biết điều đó.
Trước đây, anh cứ nghĩ mình sẽ sống một đời cô độc, không vui không buồn, thế nhưng trái tim lạnh lẽo của anh đang tan dần, anh chợt cảm thấy quyết định kết hôn này là chính xác. Nơi có một người chỉ có thể gọi là nhà ở, nhưng nơi hai người gọi là gia đình. Trước giờ anh không cảm nhận được gia đình cũng có thể làm người ta nhớ mong.
“Ông xã, anh tắm xong rồi à?” Cô thấy anh bước ra thì hỏi: “Chúng ta đi Tam Á nhé? Hay đi Hạ Môn, ba ngày hai đêm, được không?”
Giang Hạo đang bay bổng trên trời, Kiều Tâm Duy không nhận được đáp án nên quay lại nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Chồng, làm gì vậy?”
Giang Hạo bừng tỉnh, đi nhanh đến cạnh cô: “Em thích đi đâu thì chúng ta đến đó” Anh ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa giơ hai chân lên: “Ở đây cũng được, tắm trong rừng” Anh nhìn giới thiệu trên máy vi tính nói.
“Ý, hai chúng ta hợp ý nhau đấy, em cũng định đi Tam Á đó, haha, chúng ta mua vé máy bay ngay nhé” Cô dựa vào một bên chân anh, vui vẻ nói, nhưng giây sau thì buồn vô hạn: “Ơ, hết vé máy bay rồi.”
Ánh mắt Giang Hạo đã bị cô hấp dẫn hoàn toàn, những hình ảnh biển cả trong máy tính không hấp dẫn được ánh nhìn của anh. Anh thả khăn ra, ôm lấy hai vai kéo cô vào ngực mình.
“Làm gì thế? Để em xem có ngày nào gần đây không rồi đặt vé máy bay cái nào, nếu muốn thì thôi, chúng ta còn phải đi làm.”
Giang Hạo kéo cô ngồi lên chân mình: “Không cần để ý đầu, anh có thể giải quyết được”
Anh nâng mông nhỏ của cô, bàn tay sờ soạng từ vạt áo của cô lên.
Mũi chân Kiều Tâm Duy không chạm tới đất, tay Giang Hạo chạm vào hông rất nhột làm cô uốn éo mãi: “Haha, nhột, đừng cù em, em còn phải xem hướng dẫn du lịch ở Tam Á nữa, này..” Cô khom người về trước, may mà sức tay của Giang Hạo mạnh nên không bị ngã.
Giang Hạo cố ý không kéo về, để cô ngồi lửng lơ ở đầu gối của anh như vậy. Áo thun của cô cũng rất “hiểu chuyện”, thế nên cảnh đẹp bên trong lộ ra toàn bộ.
Cô nhìn ngực mình, sau đó quay lại nhìn Giang Hạo, thấy anh cười với mình thì mắng: “Đáng ghét, anh cố ý”
Giang Hạo bật cười, giọng nói trầm ấm đầy từ tính, anh ít khi cười như vậy: “Em ngồi yên anh xem”
“Không đấy, em phải xem hướng dẫn du lịch”
Giang Hạo kéo cô về: “Xem hướng dẫn làm gì, hướng dẫn quan trọng hơn chồng em à?”
Kiều Tâm Duy bật cười, suy nghĩ của Giang Hạo đều viết hết trên mặt, cô nhéo mặt anh: “Ông xã hư, anh muốn làm gì đây?”
“Em không biết anh muốn làm gì à?” Nói rồi, Giang Hạo lật cổ lại đối mặt với mình, một tay ôm eo, tay khác giữ cổ tay cô, dán mặt vào ngực cô, anh rất thích mùi thơm trên người cổ.
Kiều Tâm Duy nghịch ngợm một lát rồi ngoan ngoãn hùa theo, cổ ngồi trên bắp đùi anh, tay vịn vai anh, vai lộ hơn nửa, cái áo thun này đúng là rất hiểu chuyện đó.
Giang Hạo nhìn cô, ánh mắt mông lung mê người, anh hất tóc cô ra sau tai, sau đó dịu dàng vuốt ve đôi mắt của cô, anh ghen tị nói: “Lúc ở nhà mẹ đẻ em cũng hay mặc cái áo thun này đi khắp nơi à?”
Kiều Tâm Duy khó hiểu, gật gù nói: “Đây là áo ngủ của em mà, em không mặc trong nhà thì mặc ở đâu?”
Giang Hạo nhìn bộ dạng ngu xuẩn của cô, há miệng cắn môi có một cái, anh tức giận nói: “Em mặc vậy thì bị Cảnh Thượng thấy hết rồi.”
“.” Kiều Tâm Duy không biết phải nói gì.
Giang Hạo cảnh cáo: “Sau này không được về nhà mẹ đẻ ngủ lại, trước khi về phải báo cho anh biết.”
Kiểu Tâm Duy luống cuống: “Ông xã, anh nói vậy là sao? Em em em, em với anh trai ngoại tình anh em ra thì không có quan hệ gì hết, anh phải tin em”
“Em xem cậu ta là anh trai, nhưng cậu ta không xem em là em gái, anh biết cậu ta thích em, hơn nữa cả nhà em đều biết chuyện này”
Lúc này Kiều Tâm Duy lúng túng như bị cởi hết đồ trước mặt anh, mặt buồn bã trắng bệch. Đây là điều uy hiếp mà cô không thể nói được, cô không muốn nói xấu Cảnh Thượng, nhưng cũng không muốn Giang Hạo hiểu nhầm.
Giang Hạo nhéo má cô, sau đó dịu dàng hôn lên đôi môi nhỏ, anh ôm cô nói: “Em mới hai mươi ba tuổi, lại bị ép đi xem mắt, người nhà họ Cảnh lại không hiển lành gì cho cam, mẹ em thì hiền lành, chắc em đã chịu tủi thân không ít phải không?”
Kiều Tâm Duy há mồm không nói được gì, ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mắt: “Sao... cái gì cũng không lừa được anh vậy? Muốn giấu một chút bí mật nhỏ cũng chẳng được”
“Anh đã ăn cơm nhiều hơn em chín năm đó, anh đi cầu còn nhiều hơn đường em đã đi, anh vừa nhìn thì biết ngay. Hôm kết hôn của chúng ta, anh nhìn người nhà họ Cảnh, trừ ba em khá cẩn thận ra thì những người khác đều là người thành phố nhỏ ít va chạm, hiện thực rất cay nghiệt, so với việc thích leo cao thì chuyện thích nói này nói nọ sẽ mang đến nhiều tủi thân hơn”
Hiểu chuyện thật, Kiều Tâm Duy chảy nước mắt, cô cảm thấy mình đã tìm được người hiểu mình rồi, không cần nói gì, không cần làm gì cả, chỉ một ánh mắt, một vẻ mặt đã khiến anh hiểu có.
“Anh nghĩ Cảnh Thượng cũng nghĩ thông rồi, cậu ta là người anh tốt, cậu ta bảo anh phải đối xử tốt với em, nếu không sẽ không tha cho anh. Nói thật, đây là lần đầu anh bị cảnh cáo như vậy đấy, anh thấy cảm động, nếu không vì mang thân phận anh em thì hẳn đó sẽ là một người chồng tốt yêu em cực kỳ”
Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Từ cái ngày biết anh ấy là anh trai mình, em đã không thể chấp nhận vai trò khác ngoài của anh ấy nữa. Anh ấy nói thích em, em cảm thấy như đang loạn luân vậy”
Giang Hạo vuốt vai cô như đang dỗ một đứa bé: “Được rồi, đã là quá khứ, đừng oán người hận đời, anh thích sự đơn thuần hiền lành của em, như bây giờ vậy, không cần thay đổi. Sau này để anh bảo vệ em, sẽ không để em tủi thân nữa”
Kiều Tâm Duy nghe những lời ấm lòng này, nước mắt rơi không ngừng, cô ôm chặt anh, thầm nghĩ sẽ cùng nhau đến đầu bạc.
Giang Hạo hôn lên vai cô, sau đó hôn xuống xương quai xanh: “Đừng khóc, mẹ anh muốn ôm cháu tới điên rồi, em hiểu chứ?”
Kiều Tâm Duy nín khóc, bật cười, cô không kịp lau nước mắt thì đã bị anh hồn.
Máu trong người Giang Hạo sôi lên, đè cô lên ghế sofa. Anh không ngờ rằng trên đời này sẽ còn người phụ nữ khiến anh cảm thấy mình còn sống, tim còn đập.
****
Sắp xếp chuẩn bị xong, họ xách vali đi tới sân bay.
Giang Hạo lái xe, lúc đi ngang qua quảng trường nhân dân, anh liếc nhìn mấy tấm áp phích ven đường, ngôi sao trên áp phích rất quen.
“Ôi trời, chồng à, đèn đỏ”
Xe phanh gấp, anh quay lại muốn nhìn cho rõ, nhưng lại bị xe công cộng chắn mất. “Sao vậy? Nhìn cái gì thế?” Kiều Tâm Duy quay đầu lại: “Không có gì hết, trên xe buýt có người quen à?”
Giang Hạo lắc đầu cười cười: “Không có gì” Sao có thể là cô ấy được, không thể nào!
Đến sân bay, đăng ký, qua cổng an ninh, hai người nắm chặt tay nhau, vừa đi vừa cười:
“Nhạc hội từ thiện của nhà độc tấu violin Tiêu Thiên Ái sẽ trình diễn vào ngày chín tháng giêng ở rạp hát quốc gia, vé đã bán hết, xem ra độ nổi tiếng của cô ấy ở trong nước không thua gì châu u. Theo...”
Giang Hạo đỡ người như pho tượng trước tivi, anh nín thở, nhìn TV chằm chằm. Sao có thể? Không thể là cô ấy được, người đã chết rồi sao có thể sống lại, không thể nào! Anh nhủ thầm trong lòng mấy lần.
Kiều Tâm Duy buồn bực, đẩy nhẹ anh: “Ông xã, anh sao thế? Ông xã?” Anh nắm chặt tay khiến cô rất đau: “Ông xã à, anh nắm chặt quá, em đau!”
“Bây giờ cô Tiêu đang ở khách sạn sáu sao Bác Lan, Tập đoàn Bác Lan là nhà tài trợ của cô ấy trong nước trong vòng ba năm tới.”
Giang Hạo thả tay ra, không màng gì nữa mà chạy đi.
Kiều Tâm Duy bị vứt lại khó hiểu, cô kéo vali, vừa chạy vừa gọi: “Này, anh làm gì thế? Ông xã, đợi em một chút, đợi đã, Giang Hạo.”
Nhưng Giang Hạo chạy thẳng, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Kiều Tâm Duy oán hận nói: “Không phải lại xảy ra chuyện gì đột xuất chứ? Ít nhất cũng phải nói một câu, sao có thể bỏ đi như vậy?” Cô quay lại nhìn bảng hướng dẫn, máy bay đi Tam Á sắp xuất phát rồi.
Giang Hạo chạy ra khỏi sân bay, xe chạy thẳng mà không buồn dừng đèn đỏ, anh không tin đây là sự thật, anh phải đi kiểm chứng một lần.
Từ TV ở sân bay, anh nghe thấy cái tên Tiêu Thiên Ái, anh thấy cô đã xuất hiện trong cuộc sống hiện thực, cho dù là ngồi trên xe lăn. Lúc lái đến giao lộ, anh trợn mắt nhìn kĩ, là cô ấy, tên giống nhau, gương mặt giống nhau, hai chân tàn tật giống nhau.
Là cô ấy, chính là cô ấy, cô ấy chưa chết.
/451
|