Chu Tiểu Y vừa đi, cơn tức Vân Thanh tiêu hơn phân nửa, cô lấy cái khăn bên cạnh lên, vừa quạt vừa nói: “Nhìn thấy con yêu tinh này là tôi lại muốn nổi lửa, Tổng Giám đốc Nguyễn, khi nào thì hai người chia tay thế?!”
Nguyễn Tấn không buồn hé răng, anh cũng khổ tâm lắm, ai bảo anh không quản được đũng quần của mình chứ.
Tiêu Thiên Ái thấy thế, khó hiểu hỏi: “Sao thế, Tiểu Y làm chuyện gì không thể tha thứ được à?”
Vân Thanh: “Đúng vậy, Chu Tiểu Y này mặt dày mày dạn ăn vạ Nguyễn Tấn, quảng cũng quẳng không được, đúng là chọc tức người ta mà. Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến đến vậy?
Tiêu Thiên Ái: “Chuyện này... Ha ha, tôi không tiện bình luận thêm gì nhiều, đây là chuyện riêng của Tân”
Vân Thanh giận sôi máu, cô bị trúng đạn nhưng không thể cãi lại: “Được, coi như tôi xen vào chuyện của người khác, tính tối nóng nảy thế đấy, kiểu gì cũng không nhịn được cơn tức!”
Thấy không khí ngày càng xấu hổ, Trần Kinh Nghiệp nhanh chóng đổi đề tài: “Thiên Ái, nhiều năm rồi không về, bây giờ có quen với hoàn cảnh của Đô Thành không? Sương mù thế này cũng đúng là làm khổ người ta mà”
Tiểu Thiên Ái cực kỳ đồng tình, cổ ho khan hai tiếng, nói: “Đúng rồi, tôi trở về với mấy ngày mà đã bị nhiệt miệng đau họng rồi, cả ngày không thấy ánh mặt trời, đúng là không quen lắm. Hoàn cảnh và khí hậu ở Anh tốt hơn nơi này nhiều”
Sau đó, mấy người bạn cũ bắt đầu nói chuyện với nhau, nói đến chuyện thú vị hồi còn nhỏ, ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
Giang Hạo nói rất ít, ngẫu nhiên chen vào hai cậu cũng là do người khác hỏi, còn phần lớn thời gian đều im lặng.
Mà Vẫn Thanh và Kiều Tâm Duy là hai kẻ ngoại lai, một câu cũng không chen vào được.
“Tâm Duy, cổ của cậu là bị sao vậy?” Các cô dứt khoát hai người tự tán chuyện với nhau: “Cậu xem Tiểu Thiên Ái kia, sặc sỡ lóa mắt bao nhiêu, còn cậu tới tấu hài hả?”
Kiều Tâm Duy mặt mày khổ sở nói: “Haizz, ai muốn như vậy chứ, ăn cơm cũng là cả vấn đề”
Lúc này, Giang Hạo lặng lẽ gắp một miếng bít tết nhỏ sang: “Miếng này rất mềm, em ăn thử xem” Kiều Tâm Duy thỏa mãn cười: “Ừ, cảm ơn ông xã.”
Vân Thanh cố ý nói to: “ y dà, vợ chồng son ngọt ngào thật đấy”
Người nói vô tình, người nghe có ý, Tiêu Thiên Ái đang chuyện phiếm say sưa với Trần Kinh Nghiệp và Nguyễn Tân thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, cô cố tình tránh tầm mắt đi, nhưng vẫn dùng đuôi mắt đánh giá phía đối diện.
Từ hôm tạm biệt Giang Hạo, Tiêu Thiên Ái rất vui vẻ, A Hạo vẫn yêu mình, mình biết A Hạo sẽ không dễ dàng quên mình như vậy.
Những năm gần đây, cô cố gắng trả giá nhiều gấp mười lần so với người bình thường để đựng được ở đỉnh kim tự tháp, đàn violin mang đến vinh quang, giúp cô lấy lại tự tin. Cô từ chối gia hạn hợp đồng có mức giá cao bên Anh để về nước, vì muốn cho Giang Hạo một niềm vui bất ngờ.
Nửa tháng trước khi về nước, cô đột nhiên thấy tin Giang Hạo kết hôn trên weibo của Thẩm Lộ. Cô luống cuống, ngay cả buổi hòa nhạc cuối cùng ở Anh cũng hủy bỏ, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn bấm dãy số đã lâu không gọi kia, muốn chứng thực tin tức gần như làm mình tan nát.
Hợp đồng với Tập đoàn Bác Lan đã ký, hành trình về nước cũng đã sắp xếp xong, nếu không thực hiện, cô phải trả khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, có khi còn bởi vậy mà thân bại danh liệt.
Cân nhắc trước sau, cô đành gồng mình về nước.
Cuộc gặp ngày hôm qua đã xóa tan mọi lo âu, cô rất sung sướng, A Hạo vẫn là A Hạo của năm năm trước, trái tim của anh vẫn không hề thay đổi.
Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy biểu hiện quan tâm vợ trong vô thức của Giang Hạo, lòng cô cảm thấy rất khó chịu!
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chính xác, năm năm nay, không phải A Hạo chưa thay đổi chút nào.
Vì thế cô cố ý chuyển tôm đến trước mặt anh, cười nói: “A Hạo, anh thích tôm nhất, ăn thử xem.”
Giang Hạo lúng túng, do dự cầm đũa lên: “Ừ”
Tiêu Thiên Ái cười thỏa mãn, thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý, trong mắt cô, bên cạnh Giang Hạo có bao nhiêu phụ nữ đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là anh chỉ yêu một mình có, đây mới là việc có thành công nhất.
Kiểu Tâm Duy nghiêng cổ, khóe mắt liếc nhìn phía đối diện, người có phản ứng chậm chạp và ngốc cỡ nào cũng nhận ra suy nghĩ của Tiểu Thiên Ái, bởi vì ánh mắt yêu một người đều như nhau cả.
Nếu tình yêu có điểm bắt đầu, vậy thì cổ đã thua Tiểu Thiên Ái cả vạn dặm, rất nhiều chuyện của Giang Hạo cô đều không biết, mà Tiêu Thiên Ái thì biết tất cả.
Cuối hành lang, trong toilet.
Chu Tiểu Ý trốn trong một buồng vệ sinh gọi điện thoại, cuộc gọi này kéo dài đến nửa tiếng, cô ta khi thì tức giận quát, khi thì lại mềm giọng khẩn cầu, hình như đang thương lượng gì đó.
“Vương Vân Phong, anh đừng cứ mãi lấy chuyện phá thai ra uy hiếp tôi, anh có chứng cứ không? Không có thì câm miệng đi!”
“Vì anh mà tôi phải chịu tội nhiều lần như vậy, bây giờ tôi có chỗ tốt lành để đi, chẳng lẽ anh phải ép chết tôi bằng mọi giá à?”
“Ảnh? Ha ha, trong ảnh có mặt anh đó, anh công khai tôi ra, chẳng lẽ tôi sẽ ngồi yên à? Tôi cũng có bản sao của mấy tấm ảnh đó, mặt anh lộ rõ ràng”
“Anh dám! Anh đừng phá nữa có được không? Nếu tôi chết, đảm bảo sẽ kéo anh chết cùng... Được được được, tối sẽ ra gặp anh, anh đừng làm bậy... Tôi ra ngay đây, ra ngay!”
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, cô ta chửi thầm một trận, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng có cái gọi là tai vách mạch rừng, ở nơi công cộng như toilet này trăm ngàn lần đừng nói chuyện bí mật.
Chu Tiểu Y chân trước vừa ra khỏi toilet, Kiểu Tâm Duy ở buồng cách vách đã bước ra. Nếu nói lần trước nghe không rõ lắm, vậy lần này cô đã nghe rất chi là rõ ràng rồi, hơn nữa còn tiện tay ghi âm lại, nhưng cũng không biết cách vách cửa, tiếng có rõ lắm không.
Về công, Nguyễn Tấn là cấp trên rất coi trọng cô, hơn nữa còn nhiều lần dìu dắt cô. Về tư, Nguyễn Tấn bạn nối khố của Giang Hạo, bất kể thế nào cổ vẫn nên đứng ra xẻ mặt nạ của Chu Tiểu Y xuống, tuyệt đối không thể để Nguyễn Tấn chẳng hay biết gì.
Chuyện rỗi hơi này, cô phải quản chắc rồi.
Cô nghiêng đầu, lén chạy theo xem đến cùng.
Cô ả giỏi lắm, Chu Tiểu Y đang dùng dằng với một người đàn ông ở cửa khách sạn, người đàn ông kia trông khá trẻ, ngoại hình rẻ tiền và bụi bặm xơ xác không hợp với bậc thang màu tối ánh kim của khách sạn. Cô lấy di động ra, bấm mở WeChat, nói nhỏ: “Vân Thanh Vân Thanh, mau gọi mọi người đến cửa khách sạn, đặc biệt là Tổng Giám đốc Nguyễn, Chu Tiểu Y và một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo ở cửa này, nhanh lên!”
Nhấc ngón tay lên, tin nhắn thoại gửi đi thành công, một người vui không bằng mọi người cùng vui.
“Vương Vân Phong, anh thả tay ra, còn không thể là tôi kêu lên đấy” Lúc này Chu Tiểu Y không hề có dáng vẻ ngoan ngoãn như chim nhỏ nép vào người nữa, cô ta trợn trừng mắt lên, đanh đá phát sợ: “Chính anh ham ăn biếng làm bị ba đuổi đi thì có liên quan gì tới tôi, anh tìm tôi làm gì? Anh không có tiền thì đi trộm đi cướp đi lừa đảo đi ăn phấn đi, anh tìm tôi làm gì?! Anh có phải đàn ông không, có phải đàn ông không, có phải đàn ông không hả hả hả?!”
Chu Tiểu Y từng bước ép sát, ép cho gã kia phải giậm chân: “Đ.m nhà cổ Chu Tiểu Y, ba tôi khóa thẻ tín dụng của tôi là tại ai?! Còn không phải tại cô à! Cô tiêu tiền của tôi, ăn của tôi, ở nhà tôi, dùng đồ của tôi, còn có mặt mũi kiêu ngạo trước mặt tôi ư? Trái lại, tôi muốn xem xem thằng nào coi tiền như rác lại chấp nhận nổi loại hàng phế thải như cô.”
“Anh đứng lại đó cho tôi” Chu Tiểu Y trở tay túm chặt ống tay áo của Vương Vân Phong: “Anh một hai phải ép chết tôi à? Nể mặt tôi đã mang thai con của anh hai lần, không thể buông tha cho tôi ư?”
“Hừ, vậy cô trả lại cho tôi mười vạn, tôi sẽ lập tức biến mất.”
“Đã tiêu cả rồi, bây giờ tôi không có tiền”
“Cô không có tiền, nhưng thằng nhà giàu của cô có, tôi tìm nó đòi”
“Vương Vân Phong, Vương Vân Phong, anh đứng lại...” Chu Tiểu Y sống chết túm chặt lấy hắn, oán hận nói: “Anh mà đi tôi sẽ tự sát, tôi chết cho anh xem, đến lúc đó một xác hai mạng, anh chính là đầu sỏ gây tội”
Vương Vân Phong kinh ngạc nhìn cô ta: “Cái gì, một xác hai mạng? Cô lại có? Chu Tiểu Y cô cũng biết mang thai đấy... Là của ai?!”
Kiều Tâm Duy trốn ở sau cây cột hết sức chăm chú lắng nghe, không ngờ bảo vệ ở cửa đột nhiên xuất hiện vỗ mạnh lên vai cô: “Cô này, cô lén lút ở đây làm gì?”
Cô kêu toáng lên, một là động vào cơ đằng sau cổ đau điếng, hai là giật mình, cô nhanh chóng đặt tay lên miệng: “Suyt...” Cổ quay lại nói nhỏ: “Anh à, tôi ở đây hóng gió không được à?”
Không đợi bảo vệ nói chuyện, tiếng kêu gào của Chu Tiểu Y đã lấn át hết thảy, cô ta thả Vương Vân Phong ra, ngược lại chỉ vào Kiều Tâm Duy ở bên này quát: “Kiều Tâm Duy, cô nghe lén chúng tôi nói chuyện!”
Kiều Tâm Duy hơi run rẩy, từ từ xoay người lại, cô thừa nhận mình hoảng sợ, ngoái cổ gì đó cũng không làm được, cả nói chuyện cũng rất vất vả.
“Cô đã nghe thấy những gì?” Chu Tiểu Y cuống cuồng chạy vội tới, túm lấy cánh tay cố chất vấn: “Nói mau, cô đã nghe thấy gì?”
Kiều Tâm Duy chịu đựng đau đớn, trợn mắt liếc cổ ta: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, chuyện cô làm còn cần tôi phải lặp lại à?”
“Được lắm, cô theo dõi tôi, cô dám theo dõi tôi!” Chu Tiểu Y không biết phải làm sao, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm, thế là khóc nức nở lên án: “Anh bảo vệ, cô ta theo dõi tôi, cô ta không phải người tốt, cô ta muốn hại chết tôi...”
Bảo vệ bị làm cho bối rối, chả hiểu ra sao cả,
Kiều Tâm Duy vung tay: “Cô bỏ ra, ui da...” Vừa dùng sức đã động đến cái cổ đau điếng, cô cứng ngắc giãy người, không muốn dây dưa với Chu Tiểu Y.
Chu Tiểu Y nói với Vương Vân Phong phía sau lưng: “Anh mau tới giúp tôi xử lý cô gái này đi!”
“Dựa vào cái gì?”
“Anh giúp tôi đánh cô ta một trận, tôi lập tức trả mười vạn cho anh, bằng không một xu cũng đừng hòng lấy Kiều Tâm Duy kinh ngạc không thôi, thật sự không biết mình đắc tội với cô gái này chỗ nào: “Này Chu Tiểu Y, cô còn coi trời bằng vung thế à? Tôi sẽ nói cho Tổng Giám đốc Nguyễn biết” Nói rồi, một tay cô che lấy cổ, một tay dùng sức đẩy ra.
Lúc này, mọi người trong phòng vip đuổi ra tới, Vân Thanh chạy đằng trước kêu to: “Nhìn xem nhìn xem, đúng là Chu Tiểu Y ở đây”
Thấy thế, lòng Chu Tiểu Y rối tinh rối mù, phía sau Vẫn Thanh chính là Nguyễn Tấn, lời nói dối của cô ta cũng bị vạch trần. Cô ta tức tối trừng Kiều Tâm Duy, nương theo lực đẩy ra, cô ta nặng nề ngã xuống đất: “Ui da, ui da... Tân, bụng của em đau quá, mau đưa em đi bệnh viện, cục cưng, cục cưng của em...”
Vương Vân Phong đứng cạnh nhìn, hắn đã quá quen với một Chu Tiểu Y như vậy.
Kiều Tâm Duy trăm miệng mà không cãi được, sức của cô vốn chẳng lớn, sao người ta lại ngã chứ?!
Vân Thanh đi tới chắn trước mặt Kiểu Tâm Duy, nói với Chu Tiểu Y dưới đất: “Ê ế, muốn đổ oan cho Tâm Duy phải không, tôi thấy rõ ràng nhé, là do cô tự ngã. Cục cưng? Mẹ kiếp cục cưng, ít lừa người đi”
Chu Tiểu Y biết Vân Thanh mồm miệng lợi hại, cô ta không mắng lại, chỉ nhìn Nguyễn Tân bằng vẻ điềm đạm đáng yêu: “Tân, bụng em đau, đau lắm đau lắm, Tân, mau đưa em đến bệnh viện...”
Bất kể là đau thật hay đau giả, rốt cuộc người ta đang mang thai, Nguyễn Tấn cúi người xuống kéo cô ta lên, nghi ngờ nói: “Không nghiêm trọng vậy chứ?”
Chu Tiểu Y thuận theo đứng lên, cô ta dựa vào lòng Nguyễn Tấn kêu đau oai oái: “Không được, em phải đi bệnh viện, đi bệnh viện... Con của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình nhìn Nguyễn Tấn.
Kiều Tâm Duy chịu đựng đau đớn đứng ra nói: “Tổng Giám đốc Nguyễn, đừng tin cô ta, đứa bé này có phải của anh hay không còn chưa chắc, hắn...” Cô chỉ vào người đàn ông đứng một bên xem tuồng: “Quan hệ của họ không bình thường, hắn đang dọa dẫm Chu Tiểu Y, mà Chu Tiểu Y muốn lừa anh tiền trả nợ”
“Cô bớt nói hươu nói vượn đi!” Chu Tiểu Y phủ nhận: “Kiều Tâm Duy, cô đừng ỷ Nguyễn Tân yêu thầm mình thì có thể nói bậy nói bạ với anh ấy, anh ấy sẽ không tin cổ đầu... Tân, mau đưa em đi bệnh viện!”
Mọi người lại kinh ngạc, nhìn Nguyễn Tâm chằm chằm.
Lúc này, Vương Vân Phong từ từ mở miệng nói: “Anh chính là bạn trai hiện giờ của Chu Tiểu Y nhỉ, tôi nhắc nhở anh nhé, Chu Tiểu Y này không phải thứ tốt đẹp gì, sau khi lừa hết tiền của tôi thì muốn vỗ mông chạy lấy người, nếu muốn tôi không dây dưa với cô ta nữa, được, anh trả tiền thay cô ta, mười vạn”
“Vương Vân Phong, anh đi chết đi!” Chu Tiểu Y hét lên, cái giọng này, chắc chắn không nhỏ hơn Vân Thanh.
Vương Vân Phong liếc cổ ta, tiếp tục nói: “Việc cô ta giỏi nhất là giả bộ mềm yếu, vì thế tôi đã dính chưởng vô số lần rồi. Chúng tôi sống chung ba năm, cô ta chẳng những tiêu hết tiền tích cóp của tôi, còn tàn nhẫn quẹt thẻ tín dụng của tôi. Bây giờ ba mẹ tôi tức đến mức bỏ mặc tôi rồi, cô ta cũng muốn đá tôi để quay sang ôm ấp anh”
Nguyễn Tấn trầm mặt không nói gì, thả Chu Tiểu Y ra rồi đứng lên, thật ra là anh thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, Chu Tiểu Y bỗng chốc đứng lên giống như người không có việc gì, hai tay bắt lấy cánh tay của Nguyễn Tân, mềm mại nói: “Tân, em không phải như thế, hắn ta hãm hại em.”
“À, cô ta nói với anh cô ta là xử nữ hả, hố chắc đấy, sống chung với tối ba năm, cô ta đã mang thai bốn lần rồi, của tôi hai lần, lần này lại không biết là của ai!”
“Vương Vân Phong, anh nói đủ chưa?!” Chu Tiểu Y nổi điên quát.
Nguyễn Tấn không buồn hé răng, anh cũng khổ tâm lắm, ai bảo anh không quản được đũng quần của mình chứ.
Tiêu Thiên Ái thấy thế, khó hiểu hỏi: “Sao thế, Tiểu Y làm chuyện gì không thể tha thứ được à?”
Vân Thanh: “Đúng vậy, Chu Tiểu Y này mặt dày mày dạn ăn vạ Nguyễn Tấn, quảng cũng quẳng không được, đúng là chọc tức người ta mà. Tôi đã từng gặp nhiều người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến đến vậy?
Tiêu Thiên Ái: “Chuyện này... Ha ha, tôi không tiện bình luận thêm gì nhiều, đây là chuyện riêng của Tân”
Vân Thanh giận sôi máu, cô bị trúng đạn nhưng không thể cãi lại: “Được, coi như tôi xen vào chuyện của người khác, tính tối nóng nảy thế đấy, kiểu gì cũng không nhịn được cơn tức!”
Thấy không khí ngày càng xấu hổ, Trần Kinh Nghiệp nhanh chóng đổi đề tài: “Thiên Ái, nhiều năm rồi không về, bây giờ có quen với hoàn cảnh của Đô Thành không? Sương mù thế này cũng đúng là làm khổ người ta mà”
Tiểu Thiên Ái cực kỳ đồng tình, cổ ho khan hai tiếng, nói: “Đúng rồi, tôi trở về với mấy ngày mà đã bị nhiệt miệng đau họng rồi, cả ngày không thấy ánh mặt trời, đúng là không quen lắm. Hoàn cảnh và khí hậu ở Anh tốt hơn nơi này nhiều”
Sau đó, mấy người bạn cũ bắt đầu nói chuyện với nhau, nói đến chuyện thú vị hồi còn nhỏ, ba ngày ba đêm cũng nói không hết.
Giang Hạo nói rất ít, ngẫu nhiên chen vào hai cậu cũng là do người khác hỏi, còn phần lớn thời gian đều im lặng.
Mà Vẫn Thanh và Kiều Tâm Duy là hai kẻ ngoại lai, một câu cũng không chen vào được.
“Tâm Duy, cổ của cậu là bị sao vậy?” Các cô dứt khoát hai người tự tán chuyện với nhau: “Cậu xem Tiểu Thiên Ái kia, sặc sỡ lóa mắt bao nhiêu, còn cậu tới tấu hài hả?”
Kiều Tâm Duy mặt mày khổ sở nói: “Haizz, ai muốn như vậy chứ, ăn cơm cũng là cả vấn đề”
Lúc này, Giang Hạo lặng lẽ gắp một miếng bít tết nhỏ sang: “Miếng này rất mềm, em ăn thử xem” Kiều Tâm Duy thỏa mãn cười: “Ừ, cảm ơn ông xã.”
Vân Thanh cố ý nói to: “ y dà, vợ chồng son ngọt ngào thật đấy”
Người nói vô tình, người nghe có ý, Tiêu Thiên Ái đang chuyện phiếm say sưa với Trần Kinh Nghiệp và Nguyễn Tân thỉnh thoảng lại nhìn qua đây, cô cố tình tránh tầm mắt đi, nhưng vẫn dùng đuôi mắt đánh giá phía đối diện.
Từ hôm tạm biệt Giang Hạo, Tiêu Thiên Ái rất vui vẻ, A Hạo vẫn yêu mình, mình biết A Hạo sẽ không dễ dàng quên mình như vậy.
Những năm gần đây, cô cố gắng trả giá nhiều gấp mười lần so với người bình thường để đựng được ở đỉnh kim tự tháp, đàn violin mang đến vinh quang, giúp cô lấy lại tự tin. Cô từ chối gia hạn hợp đồng có mức giá cao bên Anh để về nước, vì muốn cho Giang Hạo một niềm vui bất ngờ.
Nửa tháng trước khi về nước, cô đột nhiên thấy tin Giang Hạo kết hôn trên weibo của Thẩm Lộ. Cô luống cuống, ngay cả buổi hòa nhạc cuối cùng ở Anh cũng hủy bỏ, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn bấm dãy số đã lâu không gọi kia, muốn chứng thực tin tức gần như làm mình tan nát.
Hợp đồng với Tập đoàn Bác Lan đã ký, hành trình về nước cũng đã sắp xếp xong, nếu không thực hiện, cô phải trả khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù, có khi còn bởi vậy mà thân bại danh liệt.
Cân nhắc trước sau, cô đành gồng mình về nước.
Cuộc gặp ngày hôm qua đã xóa tan mọi lo âu, cô rất sung sướng, A Hạo vẫn là A Hạo của năm năm trước, trái tim của anh vẫn không hề thay đổi.
Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy biểu hiện quan tâm vợ trong vô thức của Giang Hạo, lòng cô cảm thấy rất khó chịu!
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất chính xác, năm năm nay, không phải A Hạo chưa thay đổi chút nào.
Vì thế cô cố ý chuyển tôm đến trước mặt anh, cười nói: “A Hạo, anh thích tôm nhất, ăn thử xem.”
Giang Hạo lúng túng, do dự cầm đũa lên: “Ừ”
Tiêu Thiên Ái cười thỏa mãn, thậm chí còn mang theo vẻ đắc ý, trong mắt cô, bên cạnh Giang Hạo có bao nhiêu phụ nữ đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là anh chỉ yêu một mình có, đây mới là việc có thành công nhất.
Kiểu Tâm Duy nghiêng cổ, khóe mắt liếc nhìn phía đối diện, người có phản ứng chậm chạp và ngốc cỡ nào cũng nhận ra suy nghĩ của Tiểu Thiên Ái, bởi vì ánh mắt yêu một người đều như nhau cả.
Nếu tình yêu có điểm bắt đầu, vậy thì cổ đã thua Tiểu Thiên Ái cả vạn dặm, rất nhiều chuyện của Giang Hạo cô đều không biết, mà Tiêu Thiên Ái thì biết tất cả.
Cuối hành lang, trong toilet.
Chu Tiểu Ý trốn trong một buồng vệ sinh gọi điện thoại, cuộc gọi này kéo dài đến nửa tiếng, cô ta khi thì tức giận quát, khi thì lại mềm giọng khẩn cầu, hình như đang thương lượng gì đó.
“Vương Vân Phong, anh đừng cứ mãi lấy chuyện phá thai ra uy hiếp tôi, anh có chứng cứ không? Không có thì câm miệng đi!”
“Vì anh mà tôi phải chịu tội nhiều lần như vậy, bây giờ tôi có chỗ tốt lành để đi, chẳng lẽ anh phải ép chết tôi bằng mọi giá à?”
“Ảnh? Ha ha, trong ảnh có mặt anh đó, anh công khai tôi ra, chẳng lẽ tôi sẽ ngồi yên à? Tôi cũng có bản sao của mấy tấm ảnh đó, mặt anh lộ rõ ràng”
“Anh dám! Anh đừng phá nữa có được không? Nếu tôi chết, đảm bảo sẽ kéo anh chết cùng... Được được được, tối sẽ ra gặp anh, anh đừng làm bậy... Tôi ra ngay đây, ra ngay!”
Cuối cùng cũng cúp điện thoại, cô ta chửi thầm một trận, sau đó vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng có cái gọi là tai vách mạch rừng, ở nơi công cộng như toilet này trăm ngàn lần đừng nói chuyện bí mật.
Chu Tiểu Y chân trước vừa ra khỏi toilet, Kiểu Tâm Duy ở buồng cách vách đã bước ra. Nếu nói lần trước nghe không rõ lắm, vậy lần này cô đã nghe rất chi là rõ ràng rồi, hơn nữa còn tiện tay ghi âm lại, nhưng cũng không biết cách vách cửa, tiếng có rõ lắm không.
Về công, Nguyễn Tấn là cấp trên rất coi trọng cô, hơn nữa còn nhiều lần dìu dắt cô. Về tư, Nguyễn Tấn bạn nối khố của Giang Hạo, bất kể thế nào cổ vẫn nên đứng ra xẻ mặt nạ của Chu Tiểu Y xuống, tuyệt đối không thể để Nguyễn Tấn chẳng hay biết gì.
Chuyện rỗi hơi này, cô phải quản chắc rồi.
Cô nghiêng đầu, lén chạy theo xem đến cùng.
Cô ả giỏi lắm, Chu Tiểu Y đang dùng dằng với một người đàn ông ở cửa khách sạn, người đàn ông kia trông khá trẻ, ngoại hình rẻ tiền và bụi bặm xơ xác không hợp với bậc thang màu tối ánh kim của khách sạn. Cô lấy di động ra, bấm mở WeChat, nói nhỏ: “Vân Thanh Vân Thanh, mau gọi mọi người đến cửa khách sạn, đặc biệt là Tổng Giám đốc Nguyễn, Chu Tiểu Y và một người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo ở cửa này, nhanh lên!”
Nhấc ngón tay lên, tin nhắn thoại gửi đi thành công, một người vui không bằng mọi người cùng vui.
“Vương Vân Phong, anh thả tay ra, còn không thể là tôi kêu lên đấy” Lúc này Chu Tiểu Y không hề có dáng vẻ ngoan ngoãn như chim nhỏ nép vào người nữa, cô ta trợn trừng mắt lên, đanh đá phát sợ: “Chính anh ham ăn biếng làm bị ba đuổi đi thì có liên quan gì tới tôi, anh tìm tôi làm gì? Anh không có tiền thì đi trộm đi cướp đi lừa đảo đi ăn phấn đi, anh tìm tôi làm gì?! Anh có phải đàn ông không, có phải đàn ông không, có phải đàn ông không hả hả hả?!”
Chu Tiểu Y từng bước ép sát, ép cho gã kia phải giậm chân: “Đ.m nhà cổ Chu Tiểu Y, ba tôi khóa thẻ tín dụng của tôi là tại ai?! Còn không phải tại cô à! Cô tiêu tiền của tôi, ăn của tôi, ở nhà tôi, dùng đồ của tôi, còn có mặt mũi kiêu ngạo trước mặt tôi ư? Trái lại, tôi muốn xem xem thằng nào coi tiền như rác lại chấp nhận nổi loại hàng phế thải như cô.”
“Anh đứng lại đó cho tôi” Chu Tiểu Y trở tay túm chặt ống tay áo của Vương Vân Phong: “Anh một hai phải ép chết tôi à? Nể mặt tôi đã mang thai con của anh hai lần, không thể buông tha cho tôi ư?”
“Hừ, vậy cô trả lại cho tôi mười vạn, tôi sẽ lập tức biến mất.”
“Đã tiêu cả rồi, bây giờ tôi không có tiền”
“Cô không có tiền, nhưng thằng nhà giàu của cô có, tôi tìm nó đòi”
“Vương Vân Phong, Vương Vân Phong, anh đứng lại...” Chu Tiểu Y sống chết túm chặt lấy hắn, oán hận nói: “Anh mà đi tôi sẽ tự sát, tôi chết cho anh xem, đến lúc đó một xác hai mạng, anh chính là đầu sỏ gây tội”
Vương Vân Phong kinh ngạc nhìn cô ta: “Cái gì, một xác hai mạng? Cô lại có? Chu Tiểu Y cô cũng biết mang thai đấy... Là của ai?!”
Kiều Tâm Duy trốn ở sau cây cột hết sức chăm chú lắng nghe, không ngờ bảo vệ ở cửa đột nhiên xuất hiện vỗ mạnh lên vai cô: “Cô này, cô lén lút ở đây làm gì?”
Cô kêu toáng lên, một là động vào cơ đằng sau cổ đau điếng, hai là giật mình, cô nhanh chóng đặt tay lên miệng: “Suyt...” Cổ quay lại nói nhỏ: “Anh à, tôi ở đây hóng gió không được à?”
Không đợi bảo vệ nói chuyện, tiếng kêu gào của Chu Tiểu Y đã lấn át hết thảy, cô ta thả Vương Vân Phong ra, ngược lại chỉ vào Kiều Tâm Duy ở bên này quát: “Kiều Tâm Duy, cô nghe lén chúng tôi nói chuyện!”
Kiều Tâm Duy hơi run rẩy, từ từ xoay người lại, cô thừa nhận mình hoảng sợ, ngoái cổ gì đó cũng không làm được, cả nói chuyện cũng rất vất vả.
“Cô đã nghe thấy những gì?” Chu Tiểu Y cuống cuồng chạy vội tới, túm lấy cánh tay cố chất vấn: “Nói mau, cô đã nghe thấy gì?”
Kiều Tâm Duy chịu đựng đau đớn, trợn mắt liếc cổ ta: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm, chuyện cô làm còn cần tôi phải lặp lại à?”
“Được lắm, cô theo dõi tôi, cô dám theo dõi tôi!” Chu Tiểu Y không biết phải làm sao, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể làm, thế là khóc nức nở lên án: “Anh bảo vệ, cô ta theo dõi tôi, cô ta không phải người tốt, cô ta muốn hại chết tôi...”
Bảo vệ bị làm cho bối rối, chả hiểu ra sao cả,
Kiều Tâm Duy vung tay: “Cô bỏ ra, ui da...” Vừa dùng sức đã động đến cái cổ đau điếng, cô cứng ngắc giãy người, không muốn dây dưa với Chu Tiểu Y.
Chu Tiểu Y nói với Vương Vân Phong phía sau lưng: “Anh mau tới giúp tôi xử lý cô gái này đi!”
“Dựa vào cái gì?”
“Anh giúp tôi đánh cô ta một trận, tôi lập tức trả mười vạn cho anh, bằng không một xu cũng đừng hòng lấy Kiều Tâm Duy kinh ngạc không thôi, thật sự không biết mình đắc tội với cô gái này chỗ nào: “Này Chu Tiểu Y, cô còn coi trời bằng vung thế à? Tôi sẽ nói cho Tổng Giám đốc Nguyễn biết” Nói rồi, một tay cô che lấy cổ, một tay dùng sức đẩy ra.
Lúc này, mọi người trong phòng vip đuổi ra tới, Vân Thanh chạy đằng trước kêu to: “Nhìn xem nhìn xem, đúng là Chu Tiểu Y ở đây”
Thấy thế, lòng Chu Tiểu Y rối tinh rối mù, phía sau Vẫn Thanh chính là Nguyễn Tấn, lời nói dối của cô ta cũng bị vạch trần. Cô ta tức tối trừng Kiều Tâm Duy, nương theo lực đẩy ra, cô ta nặng nề ngã xuống đất: “Ui da, ui da... Tân, bụng của em đau quá, mau đưa em đi bệnh viện, cục cưng, cục cưng của em...”
Vương Vân Phong đứng cạnh nhìn, hắn đã quá quen với một Chu Tiểu Y như vậy.
Kiều Tâm Duy trăm miệng mà không cãi được, sức của cô vốn chẳng lớn, sao người ta lại ngã chứ?!
Vân Thanh đi tới chắn trước mặt Kiểu Tâm Duy, nói với Chu Tiểu Y dưới đất: “Ê ế, muốn đổ oan cho Tâm Duy phải không, tôi thấy rõ ràng nhé, là do cô tự ngã. Cục cưng? Mẹ kiếp cục cưng, ít lừa người đi”
Chu Tiểu Y biết Vân Thanh mồm miệng lợi hại, cô ta không mắng lại, chỉ nhìn Nguyễn Tân bằng vẻ điềm đạm đáng yêu: “Tân, bụng em đau, đau lắm đau lắm, Tân, mau đưa em đến bệnh viện...”
Bất kể là đau thật hay đau giả, rốt cuộc người ta đang mang thai, Nguyễn Tấn cúi người xuống kéo cô ta lên, nghi ngờ nói: “Không nghiêm trọng vậy chứ?”
Chu Tiểu Y thuận theo đứng lên, cô ta dựa vào lòng Nguyễn Tấn kêu đau oai oái: “Không được, em phải đi bệnh viện, đi bệnh viện... Con của chúng ta sẽ gặp nguy hiểm”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình nhìn Nguyễn Tấn.
Kiều Tâm Duy chịu đựng đau đớn đứng ra nói: “Tổng Giám đốc Nguyễn, đừng tin cô ta, đứa bé này có phải của anh hay không còn chưa chắc, hắn...” Cô chỉ vào người đàn ông đứng một bên xem tuồng: “Quan hệ của họ không bình thường, hắn đang dọa dẫm Chu Tiểu Y, mà Chu Tiểu Y muốn lừa anh tiền trả nợ”
“Cô bớt nói hươu nói vượn đi!” Chu Tiểu Y phủ nhận: “Kiều Tâm Duy, cô đừng ỷ Nguyễn Tân yêu thầm mình thì có thể nói bậy nói bạ với anh ấy, anh ấy sẽ không tin cổ đầu... Tân, mau đưa em đi bệnh viện!”
Mọi người lại kinh ngạc, nhìn Nguyễn Tâm chằm chằm.
Lúc này, Vương Vân Phong từ từ mở miệng nói: “Anh chính là bạn trai hiện giờ của Chu Tiểu Y nhỉ, tôi nhắc nhở anh nhé, Chu Tiểu Y này không phải thứ tốt đẹp gì, sau khi lừa hết tiền của tôi thì muốn vỗ mông chạy lấy người, nếu muốn tôi không dây dưa với cô ta nữa, được, anh trả tiền thay cô ta, mười vạn”
“Vương Vân Phong, anh đi chết đi!” Chu Tiểu Y hét lên, cái giọng này, chắc chắn không nhỏ hơn Vân Thanh.
Vương Vân Phong liếc cổ ta, tiếp tục nói: “Việc cô ta giỏi nhất là giả bộ mềm yếu, vì thế tôi đã dính chưởng vô số lần rồi. Chúng tôi sống chung ba năm, cô ta chẳng những tiêu hết tiền tích cóp của tôi, còn tàn nhẫn quẹt thẻ tín dụng của tôi. Bây giờ ba mẹ tôi tức đến mức bỏ mặc tôi rồi, cô ta cũng muốn đá tôi để quay sang ôm ấp anh”
Nguyễn Tấn trầm mặt không nói gì, thả Chu Tiểu Y ra rồi đứng lên, thật ra là anh thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, Chu Tiểu Y bỗng chốc đứng lên giống như người không có việc gì, hai tay bắt lấy cánh tay của Nguyễn Tân, mềm mại nói: “Tân, em không phải như thế, hắn ta hãm hại em.”
“À, cô ta nói với anh cô ta là xử nữ hả, hố chắc đấy, sống chung với tối ba năm, cô ta đã mang thai bốn lần rồi, của tôi hai lần, lần này lại không biết là của ai!”
“Vương Vân Phong, anh nói đủ chưa?!” Chu Tiểu Y nổi điên quát.
/451
|