“Em không cố tình gây sự. Chỉ là em đang nghĩ, nếu cứ không trả xong món nợ này, phải chăng cô ta gọi là anh phải có mặt đúng không?”
Giang Hạo không phản bác được, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Anh chỉ biết cô ấy là một người tàn tật, ngay cả xã hội cũng sẽ dành cho cô một sự đồng cảm và yêu mến rất lớn, huống chi đó là Tiêu Thiên Ái, người đã cùng anh lớn lên từ khi còn thơ bé, vì anh mà bị tàn tật cả hai chân.
Cô có khó khăn, anh đến giúp đỡ, chẳng lẽ điều đó là không nên ư? Giang Hạo mở cốp xe và bỏ túi lớn túi bé vào, sau đó anh nói: “Mặc kệ em, hoặc là theo anh về nhà, hoặc là em tự về.” “Nếu mặc kệ em, thì đừng quan tâm đến em thì tốt hơn.” Kiều Tâm Duy là một cô gái cứng cỏi, cô có lòng tự trọng, cũng có cá tính của riêng mình: “Anh để em một mình suy nghĩ một chút.”
Nói đoạn, cô quay đầu đi, Giang Hạo hỏi với theo: “Em... Em đi đâu? Về ngay!”
“Anh đừng để ý đến em. Em không muốn cãi nhau với anh.”
Giang Hạo trợn mắt, nói đi là đi luôn. Đèn nê ông càng lúc càng lộng lẫy, Kiều Tâm Duy không hề quay đầu lại mà chỉ đi thẳng về hướng những ngọn đèn sáng trưng ấy. Món nợ nhân tình này là của anh, cô không có gì để nói, mười hai vạn đó cũng là của anh, cô không thể bàn cãi gì hơn được. Vậy nên, cô chỉ có thể ép mình tỉnh táo lại.
Xe cộ trên đường vẫn đông đúc, trước của các nhãn hàng người đến người đi, đối diện với Giang Hạo, cô có thể sử dụng toàn bộ lý trí của mình. Nhưng đối diện với Tiểu Thiên Ái, trí óc cô như tụt xuống bằng số âm, cô bạn gái cũ của anh giống như bóng đen bao phủ khắp tâm trí cô.
Tình cảm của một người đàn ông dành cho phụ nữ, trong đó có một loại gọi là thương hại. Giang Hạo là một người đàn ông gia trưởng, chắc chắn sẽ không thể ngồi yên trước hoàn cảnh tàn tật của bạn gái cũ, bởi vì trong mắt anh, dù là bạn gái cũ hay đương nhiệm, đều là người phụ nữ của anh. Tiêu Thiên Ái càng đáng thương càng thê thảm, anh càng không nỡ bỏ mặc cô, đây là quy luật.
Biển quảng cáo phía trước dán tấm áp phích khổng lồ của Tiêu Thiên Ái, Kiều Tâm Duy ngước lên nhìn, giống như một con vịt xấu xí đang ngắm nghía một con thiên nga trắng cao quý xinh đẹp, đáy lòng cô chua chát đắng nghét. Cô ngửa đầu thì thào: “Chúc cô mãi mãi tỏa sáng ở lĩnh vực âm nhạc, chúc có sự nghiệp thăng tiến không ngừng, mong cho cuộc đời cô luôn luôn thành công rực rỡ.” Chỉ có như thế, sự áy náy của Giang Hạo dành cho cô mới có thể giảm bớt được phần nào.
Phía trước cô là một ngã ba, một con đường thì đèn đuốc sáng trưng, một con đường khác thì đang trong tình trạng sửa chữa, chỉ có mấy ngọn đèn le lói.
Bất giác, cô cảm thấy có người đang đi theo sau mình. Cô đi nhanh hơn vài bước, người ở phía sang cũng gấp gáp đuổi theo. Cô đi chậm lại vài bước, người đằng sau cũng đi chậm lại. Nương theo ánh đèn điện, cô nhìn thấy bóng một người đàn ông đang quyện vào bóng mình trên mặt đất. Giang Hạo? Cô đoán thầm. Ngoài Giang Hạo ra, chắc chẳng có ai rảnh rỗi làm chuyện này cả. Nghĩ như vậy, tâm trạng rầu rĩ trở nên tốt hơn rất nhiều.
Lòng phụ nữ đôi khi lại đơn giản như thế, vì một chuyện nào đó mà hờn dỗi muộn phiền, cũng có thể vì một chuyện khác mà rộng lượng vui sướng.
Đột nhiên, cô quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, giọng điệu vừa nũng nịu vừa tỏ vẻ sung sướng vì chiến thắng: “Anh đi theo em...?” Nhưng cô cứng đờ lại ngay, người đi theo không phải là Giang Hạo, giọng cô trở nên hoảng hốt hơn: “Anh... là ai? Đi theo tôi làm gì?”
Người đàn ông đó mặc cả một cây đen, anh ta kéo mũ lưỡi trai xuống, đeo một đôi kính râm và khẩu trang màu đen. Đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm thì chắc chắn không bình thường, phản ứng đầu tiên của Kiều Tâm Duy chính là chạy về phía có nhiều người.
“Cứu với...” Thế nhưng, mới chạy được hai bước, hai chữ cứu mạng còn chưa kịp thốt ra, cô đã bị người áo đen bịt miệng lại.
Sức của người áo đen vô cùng khỏe, gã ôm lấy eo cô từ đằng sau rồi ép kéo cô vào con đường nhỏ đang sửa chữa kia.
“Ưm, cứu..” Kiều Tâm Duy rất sợ hãi, đây là bắt cóc công khai đúng không? Cả đời cô chưa từng đối diện với tình cảnh như vậy. Cô dùng hết sức giãy giụa, cổ họng liên tục phát ra tiếng kêu cứu, Giang Hạo, Giang Hạo, anh ở đâu...
Thấy sắp bị kéo vào cái ngõ nhỏ tối tăm đó, nếu cô còn không nghĩ ra được cách nào thì tiêu chắc rồi. Trong một giây, Kiều Tâm Duy nghĩ đến rất hình ảnh có khả năng sẽ xảy ra, cho dù là cái nào đi chăng nữa cũng cực kì đau đớn. Nghĩ thế, đầu cô ngửa ra sau, ót đập mạnh vào mũi của gã áo đen, gã khàn cổ kêu lên.
Cô chớp lấy cơ hội, bầu vào mu bàn tay rồi đạp mạnh vào chân gã. Rốt cuộc, gã áo đen không giữ nổi nữa đành thả lỏng tay ra. Cô bỗng ngã nhào về trước, nhưng chân đứng không vững, đầu gối chà thẳng xuống đất.
“Á, đau quá... Cứu, cứu với c” Cô không màng gì nữa mà gào lên. Vừa hét, vừa cố chịu đựng cơn đau bò dậy, rồi chạy cà nhắc về đường có ánh sáng.
Người dám tới đây hành hung chắc chắn sẽ có chút tài lẻ, gã áo đen ba chân bốn cẳng đuổi theo cô. Gã bóp họng cô, kéo cô đập thẳng vào hàng rào cách ly.
Hàng rào kêu ầm trời, gã đá vào người cô thật mạnh: “Anh là ai?” Cô khó nhọc chất vấn: “Anh không thể làm thế, đó là phạm pháp... Cứu với, cứu...”
Nghe tiếng kêu, những người đi ngang qua nhìn vào con hẻm, họ thấy một mảng đen kịt nên càng cố bỏ đi thật nhanh. Kiều Tâm Duy bấu vào tay gã áo đen, cô sắp thở không nổi nữa rồi: “Thả ra, thả ra...” Nếu cứ thế mà chết đi, mẹ cô sẽ khóc đến chết mất!
Cô đá chân loạn xạ, chó ngáp phải ruồi đá trúng chỗ đó của gã áo đen, gã gào một tiếng nặng nề. Cô không lo bỏ chạy, mà nhân lúc gã xoay người sang chỗ khác đạp chân vào mặt gã: “Dám chọc bà à, mày biết tao là ai không?! Này thì bắt cóc, bắt cóc này, bắt cóc này!” Cô đã liên tục năm sáu cái, lần nào cũng trúng đích.
Gã áo đen đau đến gập cả người lại, một tay che bên dưới, một tay khác che mặt, gã không nhịn được chửi đống: “Con mẹ mày, mày dám đá nữa xem!” Kiều Tâm Duy không muốn khách sáo với gã, mắt của cô đã thích nghi với bóng tối, thấy cục gạch nằm bên tường, cô cầm lấy nó định đập vào người gã: “Ha ha, dám mắng bà, xem bà đây đánh tàn phế mày.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gã áo đen đột ngột đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay cô, chỉ một động tác đã bẻ ngoặt tay của cô ra sau lưng.
Tiêu rồi, lại bị bắt, lòng Kiều Tâm Duy lại hoảng lên. Chạy cũng không được, đánh cũng chẳng được, lần này làm sao bây giờ?! “Cứu, cứu, Giang Hạo, Giang Hạo, cứu em...” Vậy thì chỉ có thể gào lớn thôi.
Đúng lúc đó, giọng nói của Giang Hạo truyền đến tới tai: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Trong lúc bối rối, Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, mấy sợi tóc dài rối tung trượt xuống trán. Dưới ánh đèn, thân hình cao lớn của Giang Hạo sừng sững như một vị thần. Tay anh đang nắm thành cú như chỉ chờ thời cơ, một tay khác thì chỉ thẳng vào gã áo đen, anh dùng giọng điệu ra lệnh: “Thả cô ấy ra ngay.”
Kẻ trộm luôn có cảm giác chột dạ, thấy có người đến, gã áo đen định tranh thủ thời gian bỏ chạy. Gã đẩy Kiều Tâm Duy ra trước, co cẳng chạy xuyên vào màn đêm. Một lần nữa Kiều Tâm Duy ngã vào hàng rào cách ly, hàng rào vốn được dựng lên tạm thời để ngăn cách với khu vực sửa chữa, tấm thép mỏng manh làm sao chịu nổi những cú đụng hết lần này đến lần khác. Thế nên, hàng rào không chịu đựng nổi cú va chạm nên ngã rập xuống, Kiều Tâm Duy cũng ngã nhào theo. “A... Đau quá...” Kiều Tâm Duy nằm sấp xuống, tay chân không thể động đậy nổi. Bởi vì đằng sau hàng rào cách ly là một cái hố lớn, nếu có cử động thì sợ là sẽ bị tụt xuống. Phía dưới cái hố đen như mực không thể nhìn thấy gì, không biết bên dưới chứa cái gì, cũng không biết nó sau bao nhiêu.
Giang Hạo định giẫm một chân lên lấy điểm tựa để kéo cô lại, nhưng anh vừa đập mạnh xuống thì tấm thép cũng theo đó đổ rạp, kéo Kiều Tâm Duy ngã thêm một đoạn nữa.
“A.” Cô kêu lên: “Anh đừng đến, chỗ này không chịu nổi sức nặng của anh... Hu hu hu, ông xã, trước mặt trống không, tối đen, không biết sâu đến mức nào.”
“Em đừng nhúc nhích, anh sẽ cứu em ngay.” Chân trụ của Giang Hạo không dám nhích đến phía trước, anh cúi xuống với tay bắt lấy chân cô, sau đó cố gắng kéo cô về một cách từ từ.
Cuối cùng cô cũng được kéo lại, chân vừa chạm đất cô đã thấy cả người sướng rơn: “Ông xã, làm em sợ muốn chết, hu hu hu...” Cô nhào vào lòng Giang Hạo, bị dọa sợ đến bật khóc, chân mềm nhũn. Giang Hạo vỗ vỗ lưng cô, an ủi liên tục: “Ổn, ổn rồi, không sao, có anh ở đây, em đừng sợ gì cả.” “Em sợ muốn chết, em tưởng mình sẽ chết mất.”
“Cô bé ngốc, ai bảo em bỏ đi một mình, đừng sợ đừng sợ.” Giang Hạo vừa an ủi cô, vừa bấm điện thoại gọi 110. Trật tự ở thủ đô luôn rất tốt, sao đột nhiên lại có một kẻ bắt cóc công khai ở chốn đông người như thế, chắc chắn chuyện này không đơn giản.
Tiếng còi cảnh sát hú lên, đèn pha chiếu sáng khắp bốn phía, cộng thêm tiếng còi báo động, mấy nhân viên cảnh sát đến hiện trường lấy chứng cứ.
Vết thương của Kiều Tâm Duy không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương rải rác khắp cơ thể, từ trán, cổ, cánh tay, bàn tay, đến đầu gối, không có chỗ nào là không bị xây xát. “Có thấy tướng mạo của tên lưu manh không?” Có cảnh sát đến lấy lời khai của cô. “Không, gã đeo kính và bịt khẩu trang, không nhìn thấy gì hết.” “Vậy có điểm nào đặc biệt không?” Cô nhớ lại thật cẩn thận, nhưng rồi lắc đầu trả lời: “Không có điểm gì nổi bật, cao khoảng một mét bảy, khá tuấn tú, giọng nói có vẻ còn trẻ. Tôi đá vào mặt nên mặt gã bị thương, còn gì nữa thì tôi không biết.”
“Được rồi, nếu nhớ được gì nữa thì liên hệ ngay với chúng tôi.”
Sau khi ký tên, cảnh sát cất sổ ghi chép rồi nói với Giang Hạo: “Thủ trưởng Giang, gần đây chúng tôi đã triệt tiêu được vài ổ bài bạc và mại dâm ở khu vực này, có thể tên này là một con bạc. Cũng ngay địa điểm này vào đêm qua, một con bạc đã cướp tài sản hai cô gái trẻ, may mắn chỉ là cướp tiền.”
Giang Hạo nhíu chặt mày: “Bắt được người không?”
“Bắt được, là hai đứa trẻ mười ba tuổi, chỉ trấn lột hai chiếc điện thoại.”
“Có đồng lõa không?”
“Chúng tôi nghi ngờ là có, nhưng bọn nó không chịu khai, hai thằng nhóc kia chỉ cướp hai cái điện thoại nên biết chúng tôi không thể phán tội nặng, do đó cắn chết cũng không nhận.”
Giang Hạo lại càng nhíu mày chặt hơn: “Nhưng lần này là bắt cóc, các cậu phải điều tra cho rõ vụ này.” “Vâng, chắc chắn rồi.”
Sau khi hoàn tất thủ tục lấy lời khai, Giang Hạo đỡ Kiều Tâm Duy từ từ về lại xe. Trên đường về nhà, cô hỏi sao anh lại đến kịp thời như vậy, anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ trả lời: “Thừa biết là em ăn dấm chua giận lẫy rồi, chẳng lẽ anh còn để em đi một mình à?”
Nước mắt ầng ậc dâng lên, cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, lòng chứa chan niềm ấm áp. Giang Hạo, hi vọng mỗi lần em hờn dỗi trẻ con như vậy, anh đều đừng bỏ em đi một mình, chắc chắn như thể nhé.
Giang Hạo không phản bác được, anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Anh chỉ biết cô ấy là một người tàn tật, ngay cả xã hội cũng sẽ dành cho cô một sự đồng cảm và yêu mến rất lớn, huống chi đó là Tiêu Thiên Ái, người đã cùng anh lớn lên từ khi còn thơ bé, vì anh mà bị tàn tật cả hai chân.
Cô có khó khăn, anh đến giúp đỡ, chẳng lẽ điều đó là không nên ư? Giang Hạo mở cốp xe và bỏ túi lớn túi bé vào, sau đó anh nói: “Mặc kệ em, hoặc là theo anh về nhà, hoặc là em tự về.” “Nếu mặc kệ em, thì đừng quan tâm đến em thì tốt hơn.” Kiều Tâm Duy là một cô gái cứng cỏi, cô có lòng tự trọng, cũng có cá tính của riêng mình: “Anh để em một mình suy nghĩ một chút.”
Nói đoạn, cô quay đầu đi, Giang Hạo hỏi với theo: “Em... Em đi đâu? Về ngay!”
“Anh đừng để ý đến em. Em không muốn cãi nhau với anh.”
Giang Hạo trợn mắt, nói đi là đi luôn. Đèn nê ông càng lúc càng lộng lẫy, Kiều Tâm Duy không hề quay đầu lại mà chỉ đi thẳng về hướng những ngọn đèn sáng trưng ấy. Món nợ nhân tình này là của anh, cô không có gì để nói, mười hai vạn đó cũng là của anh, cô không thể bàn cãi gì hơn được. Vậy nên, cô chỉ có thể ép mình tỉnh táo lại.
Xe cộ trên đường vẫn đông đúc, trước của các nhãn hàng người đến người đi, đối diện với Giang Hạo, cô có thể sử dụng toàn bộ lý trí của mình. Nhưng đối diện với Tiểu Thiên Ái, trí óc cô như tụt xuống bằng số âm, cô bạn gái cũ của anh giống như bóng đen bao phủ khắp tâm trí cô.
Tình cảm của một người đàn ông dành cho phụ nữ, trong đó có một loại gọi là thương hại. Giang Hạo là một người đàn ông gia trưởng, chắc chắn sẽ không thể ngồi yên trước hoàn cảnh tàn tật của bạn gái cũ, bởi vì trong mắt anh, dù là bạn gái cũ hay đương nhiệm, đều là người phụ nữ của anh. Tiêu Thiên Ái càng đáng thương càng thê thảm, anh càng không nỡ bỏ mặc cô, đây là quy luật.
Biển quảng cáo phía trước dán tấm áp phích khổng lồ của Tiêu Thiên Ái, Kiều Tâm Duy ngước lên nhìn, giống như một con vịt xấu xí đang ngắm nghía một con thiên nga trắng cao quý xinh đẹp, đáy lòng cô chua chát đắng nghét. Cô ngửa đầu thì thào: “Chúc cô mãi mãi tỏa sáng ở lĩnh vực âm nhạc, chúc có sự nghiệp thăng tiến không ngừng, mong cho cuộc đời cô luôn luôn thành công rực rỡ.” Chỉ có như thế, sự áy náy của Giang Hạo dành cho cô mới có thể giảm bớt được phần nào.
Phía trước cô là một ngã ba, một con đường thì đèn đuốc sáng trưng, một con đường khác thì đang trong tình trạng sửa chữa, chỉ có mấy ngọn đèn le lói.
Bất giác, cô cảm thấy có người đang đi theo sau mình. Cô đi nhanh hơn vài bước, người ở phía sang cũng gấp gáp đuổi theo. Cô đi chậm lại vài bước, người đằng sau cũng đi chậm lại. Nương theo ánh đèn điện, cô nhìn thấy bóng một người đàn ông đang quyện vào bóng mình trên mặt đất. Giang Hạo? Cô đoán thầm. Ngoài Giang Hạo ra, chắc chẳng có ai rảnh rỗi làm chuyện này cả. Nghĩ như vậy, tâm trạng rầu rĩ trở nên tốt hơn rất nhiều.
Lòng phụ nữ đôi khi lại đơn giản như thế, vì một chuyện nào đó mà hờn dỗi muộn phiền, cũng có thể vì một chuyện khác mà rộng lượng vui sướng.
Đột nhiên, cô quay ngoắt lại một trăm tám mươi độ, giọng điệu vừa nũng nịu vừa tỏ vẻ sung sướng vì chiến thắng: “Anh đi theo em...?” Nhưng cô cứng đờ lại ngay, người đi theo không phải là Giang Hạo, giọng cô trở nên hoảng hốt hơn: “Anh... là ai? Đi theo tôi làm gì?”
Người đàn ông đó mặc cả một cây đen, anh ta kéo mũ lưỡi trai xuống, đeo một đôi kính râm và khẩu trang màu đen. Đêm hôm khuya khoắt còn đeo kính râm thì chắc chắn không bình thường, phản ứng đầu tiên của Kiều Tâm Duy chính là chạy về phía có nhiều người.
“Cứu với...” Thế nhưng, mới chạy được hai bước, hai chữ cứu mạng còn chưa kịp thốt ra, cô đã bị người áo đen bịt miệng lại.
Sức của người áo đen vô cùng khỏe, gã ôm lấy eo cô từ đằng sau rồi ép kéo cô vào con đường nhỏ đang sửa chữa kia.
“Ưm, cứu..” Kiều Tâm Duy rất sợ hãi, đây là bắt cóc công khai đúng không? Cả đời cô chưa từng đối diện với tình cảnh như vậy. Cô dùng hết sức giãy giụa, cổ họng liên tục phát ra tiếng kêu cứu, Giang Hạo, Giang Hạo, anh ở đâu...
Thấy sắp bị kéo vào cái ngõ nhỏ tối tăm đó, nếu cô còn không nghĩ ra được cách nào thì tiêu chắc rồi. Trong một giây, Kiều Tâm Duy nghĩ đến rất hình ảnh có khả năng sẽ xảy ra, cho dù là cái nào đi chăng nữa cũng cực kì đau đớn. Nghĩ thế, đầu cô ngửa ra sau, ót đập mạnh vào mũi của gã áo đen, gã khàn cổ kêu lên.
Cô chớp lấy cơ hội, bầu vào mu bàn tay rồi đạp mạnh vào chân gã. Rốt cuộc, gã áo đen không giữ nổi nữa đành thả lỏng tay ra. Cô bỗng ngã nhào về trước, nhưng chân đứng không vững, đầu gối chà thẳng xuống đất.
“Á, đau quá... Cứu, cứu với c” Cô không màng gì nữa mà gào lên. Vừa hét, vừa cố chịu đựng cơn đau bò dậy, rồi chạy cà nhắc về đường có ánh sáng.
Người dám tới đây hành hung chắc chắn sẽ có chút tài lẻ, gã áo đen ba chân bốn cẳng đuổi theo cô. Gã bóp họng cô, kéo cô đập thẳng vào hàng rào cách ly.
Hàng rào kêu ầm trời, gã đá vào người cô thật mạnh: “Anh là ai?” Cô khó nhọc chất vấn: “Anh không thể làm thế, đó là phạm pháp... Cứu với, cứu...”
Nghe tiếng kêu, những người đi ngang qua nhìn vào con hẻm, họ thấy một mảng đen kịt nên càng cố bỏ đi thật nhanh. Kiều Tâm Duy bấu vào tay gã áo đen, cô sắp thở không nổi nữa rồi: “Thả ra, thả ra...” Nếu cứ thế mà chết đi, mẹ cô sẽ khóc đến chết mất!
Cô đá chân loạn xạ, chó ngáp phải ruồi đá trúng chỗ đó của gã áo đen, gã gào một tiếng nặng nề. Cô không lo bỏ chạy, mà nhân lúc gã xoay người sang chỗ khác đạp chân vào mặt gã: “Dám chọc bà à, mày biết tao là ai không?! Này thì bắt cóc, bắt cóc này, bắt cóc này!” Cô đã liên tục năm sáu cái, lần nào cũng trúng đích.
Gã áo đen đau đến gập cả người lại, một tay che bên dưới, một tay khác che mặt, gã không nhịn được chửi đống: “Con mẹ mày, mày dám đá nữa xem!” Kiều Tâm Duy không muốn khách sáo với gã, mắt của cô đã thích nghi với bóng tối, thấy cục gạch nằm bên tường, cô cầm lấy nó định đập vào người gã: “Ha ha, dám mắng bà, xem bà đây đánh tàn phế mày.” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gã áo đen đột ngột đứng phắt dậy, nắm lấy cổ tay cô, chỉ một động tác đã bẻ ngoặt tay của cô ra sau lưng.
Tiêu rồi, lại bị bắt, lòng Kiều Tâm Duy lại hoảng lên. Chạy cũng không được, đánh cũng chẳng được, lần này làm sao bây giờ?! “Cứu, cứu, Giang Hạo, Giang Hạo, cứu em...” Vậy thì chỉ có thể gào lớn thôi.
Đúng lúc đó, giọng nói của Giang Hạo truyền đến tới tai: “Anh ở đây, đừng sợ.”
Trong lúc bối rối, Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, mấy sợi tóc dài rối tung trượt xuống trán. Dưới ánh đèn, thân hình cao lớn của Giang Hạo sừng sững như một vị thần. Tay anh đang nắm thành cú như chỉ chờ thời cơ, một tay khác thì chỉ thẳng vào gã áo đen, anh dùng giọng điệu ra lệnh: “Thả cô ấy ra ngay.”
Kẻ trộm luôn có cảm giác chột dạ, thấy có người đến, gã áo đen định tranh thủ thời gian bỏ chạy. Gã đẩy Kiều Tâm Duy ra trước, co cẳng chạy xuyên vào màn đêm. Một lần nữa Kiều Tâm Duy ngã vào hàng rào cách ly, hàng rào vốn được dựng lên tạm thời để ngăn cách với khu vực sửa chữa, tấm thép mỏng manh làm sao chịu nổi những cú đụng hết lần này đến lần khác. Thế nên, hàng rào không chịu đựng nổi cú va chạm nên ngã rập xuống, Kiều Tâm Duy cũng ngã nhào theo. “A... Đau quá...” Kiều Tâm Duy nằm sấp xuống, tay chân không thể động đậy nổi. Bởi vì đằng sau hàng rào cách ly là một cái hố lớn, nếu có cử động thì sợ là sẽ bị tụt xuống. Phía dưới cái hố đen như mực không thể nhìn thấy gì, không biết bên dưới chứa cái gì, cũng không biết nó sau bao nhiêu.
Giang Hạo định giẫm một chân lên lấy điểm tựa để kéo cô lại, nhưng anh vừa đập mạnh xuống thì tấm thép cũng theo đó đổ rạp, kéo Kiều Tâm Duy ngã thêm một đoạn nữa.
“A.” Cô kêu lên: “Anh đừng đến, chỗ này không chịu nổi sức nặng của anh... Hu hu hu, ông xã, trước mặt trống không, tối đen, không biết sâu đến mức nào.”
“Em đừng nhúc nhích, anh sẽ cứu em ngay.” Chân trụ của Giang Hạo không dám nhích đến phía trước, anh cúi xuống với tay bắt lấy chân cô, sau đó cố gắng kéo cô về một cách từ từ.
Cuối cùng cô cũng được kéo lại, chân vừa chạm đất cô đã thấy cả người sướng rơn: “Ông xã, làm em sợ muốn chết, hu hu hu...” Cô nhào vào lòng Giang Hạo, bị dọa sợ đến bật khóc, chân mềm nhũn. Giang Hạo vỗ vỗ lưng cô, an ủi liên tục: “Ổn, ổn rồi, không sao, có anh ở đây, em đừng sợ gì cả.” “Em sợ muốn chết, em tưởng mình sẽ chết mất.”
“Cô bé ngốc, ai bảo em bỏ đi một mình, đừng sợ đừng sợ.” Giang Hạo vừa an ủi cô, vừa bấm điện thoại gọi 110. Trật tự ở thủ đô luôn rất tốt, sao đột nhiên lại có một kẻ bắt cóc công khai ở chốn đông người như thế, chắc chắn chuyện này không đơn giản.
Tiếng còi cảnh sát hú lên, đèn pha chiếu sáng khắp bốn phía, cộng thêm tiếng còi báo động, mấy nhân viên cảnh sát đến hiện trường lấy chứng cứ.
Vết thương của Kiều Tâm Duy không nặng, chỉ bị thương ngoài da, nhưng vết thương rải rác khắp cơ thể, từ trán, cổ, cánh tay, bàn tay, đến đầu gối, không có chỗ nào là không bị xây xát. “Có thấy tướng mạo của tên lưu manh không?” Có cảnh sát đến lấy lời khai của cô. “Không, gã đeo kính và bịt khẩu trang, không nhìn thấy gì hết.” “Vậy có điểm nào đặc biệt không?” Cô nhớ lại thật cẩn thận, nhưng rồi lắc đầu trả lời: “Không có điểm gì nổi bật, cao khoảng một mét bảy, khá tuấn tú, giọng nói có vẻ còn trẻ. Tôi đá vào mặt nên mặt gã bị thương, còn gì nữa thì tôi không biết.”
“Được rồi, nếu nhớ được gì nữa thì liên hệ ngay với chúng tôi.”
Sau khi ký tên, cảnh sát cất sổ ghi chép rồi nói với Giang Hạo: “Thủ trưởng Giang, gần đây chúng tôi đã triệt tiêu được vài ổ bài bạc và mại dâm ở khu vực này, có thể tên này là một con bạc. Cũng ngay địa điểm này vào đêm qua, một con bạc đã cướp tài sản hai cô gái trẻ, may mắn chỉ là cướp tiền.”
Giang Hạo nhíu chặt mày: “Bắt được người không?”
“Bắt được, là hai đứa trẻ mười ba tuổi, chỉ trấn lột hai chiếc điện thoại.”
“Có đồng lõa không?”
“Chúng tôi nghi ngờ là có, nhưng bọn nó không chịu khai, hai thằng nhóc kia chỉ cướp hai cái điện thoại nên biết chúng tôi không thể phán tội nặng, do đó cắn chết cũng không nhận.”
Giang Hạo lại càng nhíu mày chặt hơn: “Nhưng lần này là bắt cóc, các cậu phải điều tra cho rõ vụ này.” “Vâng, chắc chắn rồi.”
Sau khi hoàn tất thủ tục lấy lời khai, Giang Hạo đỡ Kiều Tâm Duy từ từ về lại xe. Trên đường về nhà, cô hỏi sao anh lại đến kịp thời như vậy, anh vừa tức giận vừa bất đắc dĩ trả lời: “Thừa biết là em ăn dấm chua giận lẫy rồi, chẳng lẽ anh còn để em đi một mình à?”
Nước mắt ầng ậc dâng lên, cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, lòng chứa chan niềm ấm áp. Giang Hạo, hi vọng mỗi lần em hờn dỗi trẻ con như vậy, anh đều đừng bỏ em đi một mình, chắc chắn như thể nhé.
/451
|