Ngoài vui vẻ ra, Giang Hạo còn thấy cảm động nữa, cô đã trưởng thành rồi.
“Anh cười cái gì?” Kiều Tâm Duy nghi ngờ hỏi. Giang Hạo vòng tay ra sau đầu cô, kéo cô dán vào ngực mình: “Cảm ơn em đã không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn giúp cô ấy thôi.” “Ừ, em đói rồi, ăn cơm thôi.”
Nhưng Giang Hạo lại giữ chặt cô không buông, anh đã xác định tình cảm của mình rồi, anh ngày càng quan tâm cô, cũng càng thích cô hơn, hoặc nói thẳng ra là yêu: “Vợ à, anh thừa nhận lúc đầu khi biết cô ấy về, anh có dao động nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi em. Công việc chỉ là nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân quan trọng là anh không muốn mất em.”
“Anh để em...”
“Suyt, nghe anh nói hết đã.” Giang Hạo vui vẻ nói, mấy ngày đi công tác này đã làm anh hiểu ra không ít: “Cô ấy từng là tình cảm chân thành của anh, anh cho rằng cả đời này chỉ yêu mình cô ấy thôi. Thực ra lúc chúng ta kết hôn anh cũng nghĩ vậy, nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt anh, suy nghĩ mãnh liệt nhất trong lòng anh chỉ có đền ơn, chứ không phải làm bạn với cô ấy cả đời. Yêu hay không gì đấy, giờ anh không thể nói được, anh sẽ không mặc kệ cô ấy, nhưng chuyện này hoàn toàn khác với việc làm bạn cả đời, anh chỉ muốn sống cùng em cả đời, em hiểu không?”
Miệng Kiều Tâm Duy còn miếng xương, cô bị lời đường mật của anh làm cho ngọt muốn chết rồi, nếu không sẽ chẳng thấy miếng xương này ngọt ngào đến thế. Giang Hạo thấy cô không có phản ứng gì thì nóng nảy: “Nói không rõ à?” “Haha, miệng lưỡi của Thủ trưởng Giang ngọt thật, em biết rồi.” “Biết là tốt rồi, nên em phải ngoan, nếu không có cô ấy thì sẽ không có anh bây giờ, anh phải đền ơn này.” Anh vuốt nhẹ tóc cô, cảm thán: “Em nói đúng, anh không dám thừa nhận và chủ nghĩa đàn ông của mình, anh ghen bởi vì anh sợ mình không tốt với em bằng họ, anh sợ sẽ trở thành kẻ đứng chót trong lòng em. Anh nghĩ cái này cũng giống với cảm nhận của em lúc anh đến gần người phụ nữ khác.”
Kiều Tâm Duy càng nghe càng thấy ngọt ngào trong lòng: “Giang Hạo, anh để em...”
“Mấy hôm nay, mỗi lúc ở một mình, anh đều rất nhớ em.” Giang Hạo hoàn toàn đắm chìm trong “lời tỏ tình sâu nặng” của mình: “Tin anh nhé, đời này anh chỉ muốn sống với em, tin anh được không?” Anh cúi đầu nhìn Kiều Tâm Duy, nâng cằm cô lên dịu dàng hỏi. Mẹ nó, mặt trời mọc phía Tây à? Cái tên Giang Hạo này mà cũng có vẻ mặt dịu dàng thể ư? Anh dán sát vào mặt cô, cô không muốn cắt đứt không khí tốt đẹp này, nhưng mà: “Đợi đã...” Cô giơ tay lên ngắn miệng anh lại.
“Sao thế?”
Kiều Tâm Duy ngại ngùng nói: “Haha, anh để em nhả xương ra rồi nói tiếp được không?” Giang Hạo sửng sốt, sau đó bật cười, thì ra đây là lý do cô luôn ngăn anh nói, nếu như ngốc là bệnh truyền nhiễm thì anh đã bị lây rồi. Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn.
“Ưm, em còn chưa lau miệng mà...” Giang Hạo ngăn cỗ cười, cố định mặt cô lại, dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, anh không ngại cố
bân.
Tâm trạng tốt nên hiệu suất công việc cũng cao hơn, còn có người hầu nam ở cạnh bưng trà rót nước, hơn nữa người hầu nam này còn có học thức phong phú và nhiều kinh nghiệm, lợi hại hơn cả baidu, cô làm việc hiệu quả hơn rất nhiều.
“Xong rồi, haha, hôm nay xong sớm hơn hôm qua nửa tiếng.” Giang Hạo nhìn đồng hồ, đã một rưỡi rồi: “Đây là lỗi của Tân, ngày mai, không, hôm nay anh phải nói với cậu ta một chút, sao lại bóc lột sức lao động giá rẻ thể được? Phải tăng lương!” Kiều Tâm Duy quay đầu: “Được, tranh thủ đòi nhiều hơn cho em đi.”
“... Khụ, thật ra anh chỉ nói thế thôi, vợ à, em mệt rồi, không bằng tìm việc nào thoải mái chút, không vì tiền, chỉ vì vui vẻ thôi.”
“ôi, anh lại nói nữa rồi, anh không muốn em mệt hay không muốn em làm cho Tổng Giám đốc Nguyễn?” Giang Hạo thở dài, cô luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, ánh mắt của anh đã sớm bán đứng anh rồi, anh cố ý hỏi: “Em không ngửi thấy mùi chua à?”
“Ai u, còn biết được điều này cơ à?” Kiều Tâm Duy ngáp dài: “Xem ra sau này không cần mua dâm nữa rồi.” Kết thúc công việc là thế giới của hai người, Giang Hạo mở lòng ra còn dịu dàng hơn trước kia rất nhiều, mà Kiều Tâm Duy lại không muốn xa anh cho nên chuyện đó cũng kịch liệt hơn trước.
****
Sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh hơn. Giang Hạo quen dậy sớm, dù tối ngủ muộn cỡ nào cũng sẽ dậy đúng giờ, anh vỗ Kiều Tâm Duy ở cạnh: “Mấy hôm nay anh đi công tác nên lười à? Dậy, đi chạy bộ.” Kiều Tâm Duy ngủ rất say, không để ý tới anh, Giang Hạo lắc cố, nâng giọng: “Dậy thôi, chạy bộ, chạy bộ.” Bệnh gắt ngủ của Kiều Tâm Duy rất nặng, cô cau mày, đạp chân hai cái rồi vươn người ngủ tiếp. “Không dậy là anh xốc chăn lên đó.” “Ai, anh ồn quá, còn sớm mà, để em ngủ chút.” Mắt cô không buồn mở ra, mơ màng nói. Giang Hạo hết cách, đành lắc đầu, nghĩ lại thì cô tăng ca cũng mệt rồi, còn không cho cô ngủ đủ thì không được. Nhưng Kiều Tâm Duy lại tỉnh dậy, vừa tỉnh đã buồn tiểu, cô nói khẽ: “Ông xã, em muốn đi toilet” Ngừng một lát lại bảo: “Nhưng em không muốn di chuyển.”
Giang Hạo bế cô vào toilet.
Anh đặt cô lên bồn cầu, quay người nói: “Đi đi, anh không nhìn.” Nếu anh không ngại thì cô cũng không ngại. “Ông xã, em xong rồi.” Sau đó Giang Hạo quay lại bị cô lên, lần này là mặt đối mặt, cô bám lên người anh như con gấu. Giang Hạo đau lòng nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô nói: “Bé ngốc, có cần phải liều mạng thể không chứ?” “Đúng rồi, vậy nên anh đừng làm ồn nữa, để em ngủ một giấc.” Giang Hạo bể cô lên giường, sau đó đè lên cô, anh hôn lên trán cô một cái, cưng chiều nói: “Vậy em mau ngủ đi, anh làm bữa sáng, ăn xong sẽ đưa em đi làm.”
“Vậy anh thì sao? Đưa em đi sẽ muộn đó.” Giang Hạo trầm giọng nói: “Mấy hôm nay đã giao việc cho người khác vì vụ công tác kia rồi, mấy ngày nay anh rảnh lắm, nên bây giờ giải quyết chuyện của Tiêu Thiên Ái và Thẩm Đại Hải luôn, đưa em đi làm xong, anh sẽ đến khách sạn Bác Lan.” Anh dán mặt vào mặt cô hỏi: “Không giận chứ?”
Kiều Tâm Duy vươn người, trở mình ngủ tiếp: “Ai nha, anh đi ra ngoài đi, em ngủ một chút.”
***
Lúc Giang Hạo bước vào cổng khách sạn đã thấy Thẩm Đại Hải tươi cười đón đầu: “Thủ trưởng Giang, chào mừng, chào mừng, anh đến sớm thật.” Quyền thể của nhà họ Thẩm ở thủ đô thuộc dạng số một số hai, dù Giang Hạo biết ông ta giảo hoạt nhưng vẫn phải nể mặt vài phần, xem như nể mặt thị trưởng Thẩm. Anh lạnh giọng nói: “Không sớm bằng ông.” Thẩm Đại Hải không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói: “Đã bắt Thủ trưởng Giang phải chú ý chuyện của cô Tiêu rồi, Thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của cô Tiêu.”
Giang Hạo ngạc nhiên, ông ta tốt đến vậy à, chắc chắn là có ý đồ khác: “Đưa điều kiện đi.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Haha, hôm nay tôi đợi Thủ trưởng Giang chỉ vì câu này thôi. Tôi không có điều kiện gì, dù cô Tiêu muốn hủy hợp đồng nhưng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau mà.”
“Thật à?” Giang Hạo liếc ông ta một cái, anh khinh thường nhìn loại người thế này.
“Đương nhiên, Tập đoàn của tôi sẽ không vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, chúng tôi sẽ làm theo hợp đồng.”
Thái độ khác thường của Thẩm Đại Hải làm Giang Hạo nghi ngờ, nhưng chuyện này là tin tức tốt với Tiêu Thiên Ái: “Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm nhiều.” Thái độ và giọng điệu Giang Hạo vẫn lạnh lùng như trước, anh không thể khách sáo với Thẩm Đại Hải được, anh còn chưa tính sổ chuyện bỏ thuốc Kiều Tâm Duy đâu.
Thẩm Đại Hải thở phào khi thấy Giang Hạo vào thang máy, ông ta không thể đắc tội với Giang Hạo được cho nên phải nể mặt anh, nhưng lợi ích của ông ta cũng không thể bị đụng chạm được. Ông ta bỏ nhiều tâm huyết như thế để mời Tiểu Thiên Ái về, nếu cô ta không cảm kích thì đừng trách ông ta lật mặt.
Đến ngày 17, Tiêu Thiên Ái đang luyện đàn trong phòng thì Tiểu Nam vội vàng chạy vào: “Chị Thiên Ái, không xong không xong, có chuyện lớn rồi.” Tiêu Thiên Ái nhướn mày không vui, đối với người đã trải qua lằn ranh sống chết rồi tàn tật như cô mà nói, chẳng có chuyện gì là chuyện lớn cả.
“Sao thế? Từ từ nào.” Tiểu Nam thở hổn hển, đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Em mới xem tin, đầu đề này này, chị xem đi.”
Tiêu Thiên Ái cầm điện thoại, tiêu đề màu đỏ “Quân nhân bí mật mà Tiêu Thiên Ái yêu lộ mặt” ở vị trí đầu đề đập vào mắt, cô ta hồi hộp vội nhấn vào xem. Trên tin viết một chuyện phiếm, tình cảm thanh mai trúc mã gì đó, không rời không bỏ, nối lại tình cũ, còn nói rõ bên nam là quân nhân, không có chữ nào ám chỉ tới Giang Hạo, đương nhiên ảnh cũng vậy, chỉ lộ phần mặt trái của Giang Hạo mà thôi.
Bết bát hơn là câu chuyện này làm rất nhiều người tò mò, mới một buổi sáng đã có hơn vạn lượt comment, đa phần là những lời chúc phúc. Đây vốn là chuyện tốt, cô cũng hi vọng có tin nối lại tình cũ với Giang Hạo, nhưng vấn đề là anh đã kết hôn. Gần đây có không ít quan lớn ngã ngựa vì chuyện ngoại tình, cô không hi vọng mình gây phiền phức cho anh.
“Đi thăm dò xem ai tuồn tin này ra.”
Tiểu Nam nghĩ một lát rồi đoán: “Có phải phóng viên Từ của tạp chí X không? Lần trước anh ta chụp trộm chị lúc thay đồ, trừ anh ta em không nghĩ ra ai hết.”
Tiêu Thiên Ái hối hận vô cùng: “Tiểu Nam, chuyện này phải xử lý tốt, em tìm anh ta chặn tin này lại, cho dù anh ta muốn bao nhiêu cũng phải lấy lại hình, không được để lộ Giang Hạo ra.” “Nhưng một khi cho tiền thì sợ anh ta sẽ tham lam, dù sao anh ta cũng chưa chụp rõ mặt.” Tiêu Thiên Ái lắc đầu: “Lần này chưa nhưng vẫn có thể theo dõi lần sau, anh ta không nói rõ thân phận Giang Hạo là vì muốn uy hiếp chị, mau lên, em liên hệ đi.”
“Vâng.”
“Anh cười cái gì?” Kiều Tâm Duy nghi ngờ hỏi. Giang Hạo vòng tay ra sau đầu cô, kéo cô dán vào ngực mình: “Cảm ơn em đã không nghĩ nhiều, anh chỉ muốn giúp cô ấy thôi.” “Ừ, em đói rồi, ăn cơm thôi.”
Nhưng Giang Hạo lại giữ chặt cô không buông, anh đã xác định tình cảm của mình rồi, anh ngày càng quan tâm cô, cũng càng thích cô hơn, hoặc nói thẳng ra là yêu: “Vợ à, anh thừa nhận lúc đầu khi biết cô ấy về, anh có dao động nhưng chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn, chưa từng nghĩ tới việc rời khỏi em. Công việc chỉ là nguyên nhân nhỏ, nguyên nhân quan trọng là anh không muốn mất em.”
“Anh để em...”
“Suyt, nghe anh nói hết đã.” Giang Hạo vui vẻ nói, mấy ngày đi công tác này đã làm anh hiểu ra không ít: “Cô ấy từng là tình cảm chân thành của anh, anh cho rằng cả đời này chỉ yêu mình cô ấy thôi. Thực ra lúc chúng ta kết hôn anh cũng nghĩ vậy, nhưng khi cô ấy xuất hiện trước mặt anh, suy nghĩ mãnh liệt nhất trong lòng anh chỉ có đền ơn, chứ không phải làm bạn với cô ấy cả đời. Yêu hay không gì đấy, giờ anh không thể nói được, anh sẽ không mặc kệ cô ấy, nhưng chuyện này hoàn toàn khác với việc làm bạn cả đời, anh chỉ muốn sống cùng em cả đời, em hiểu không?”
Miệng Kiều Tâm Duy còn miếng xương, cô bị lời đường mật của anh làm cho ngọt muốn chết rồi, nếu không sẽ chẳng thấy miếng xương này ngọt ngào đến thế. Giang Hạo thấy cô không có phản ứng gì thì nóng nảy: “Nói không rõ à?” “Haha, miệng lưỡi của Thủ trưởng Giang ngọt thật, em biết rồi.” “Biết là tốt rồi, nên em phải ngoan, nếu không có cô ấy thì sẽ không có anh bây giờ, anh phải đền ơn này.” Anh vuốt nhẹ tóc cô, cảm thán: “Em nói đúng, anh không dám thừa nhận và chủ nghĩa đàn ông của mình, anh ghen bởi vì anh sợ mình không tốt với em bằng họ, anh sợ sẽ trở thành kẻ đứng chót trong lòng em. Anh nghĩ cái này cũng giống với cảm nhận của em lúc anh đến gần người phụ nữ khác.”
Kiều Tâm Duy càng nghe càng thấy ngọt ngào trong lòng: “Giang Hạo, anh để em...”
“Mấy hôm nay, mỗi lúc ở một mình, anh đều rất nhớ em.” Giang Hạo hoàn toàn đắm chìm trong “lời tỏ tình sâu nặng” của mình: “Tin anh nhé, đời này anh chỉ muốn sống với em, tin anh được không?” Anh cúi đầu nhìn Kiều Tâm Duy, nâng cằm cô lên dịu dàng hỏi. Mẹ nó, mặt trời mọc phía Tây à? Cái tên Giang Hạo này mà cũng có vẻ mặt dịu dàng thể ư? Anh dán sát vào mặt cô, cô không muốn cắt đứt không khí tốt đẹp này, nhưng mà: “Đợi đã...” Cô giơ tay lên ngắn miệng anh lại.
“Sao thế?”
Kiều Tâm Duy ngại ngùng nói: “Haha, anh để em nhả xương ra rồi nói tiếp được không?” Giang Hạo sửng sốt, sau đó bật cười, thì ra đây là lý do cô luôn ngăn anh nói, nếu như ngốc là bệnh truyền nhiễm thì anh đã bị lây rồi. Anh nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn.
“Ưm, em còn chưa lau miệng mà...” Giang Hạo ngăn cỗ cười, cố định mặt cô lại, dùng hành động thực tế để nói cho cô biết, anh không ngại cố
bân.
Tâm trạng tốt nên hiệu suất công việc cũng cao hơn, còn có người hầu nam ở cạnh bưng trà rót nước, hơn nữa người hầu nam này còn có học thức phong phú và nhiều kinh nghiệm, lợi hại hơn cả baidu, cô làm việc hiệu quả hơn rất nhiều.
“Xong rồi, haha, hôm nay xong sớm hơn hôm qua nửa tiếng.” Giang Hạo nhìn đồng hồ, đã một rưỡi rồi: “Đây là lỗi của Tân, ngày mai, không, hôm nay anh phải nói với cậu ta một chút, sao lại bóc lột sức lao động giá rẻ thể được? Phải tăng lương!” Kiều Tâm Duy quay đầu: “Được, tranh thủ đòi nhiều hơn cho em đi.”
“... Khụ, thật ra anh chỉ nói thế thôi, vợ à, em mệt rồi, không bằng tìm việc nào thoải mái chút, không vì tiền, chỉ vì vui vẻ thôi.”
“ôi, anh lại nói nữa rồi, anh không muốn em mệt hay không muốn em làm cho Tổng Giám đốc Nguyễn?” Giang Hạo thở dài, cô luôn nói chuyện thẳng thắn như vậy, ánh mắt của anh đã sớm bán đứng anh rồi, anh cố ý hỏi: “Em không ngửi thấy mùi chua à?”
“Ai u, còn biết được điều này cơ à?” Kiều Tâm Duy ngáp dài: “Xem ra sau này không cần mua dâm nữa rồi.” Kết thúc công việc là thế giới của hai người, Giang Hạo mở lòng ra còn dịu dàng hơn trước kia rất nhiều, mà Kiều Tâm Duy lại không muốn xa anh cho nên chuyện đó cũng kịch liệt hơn trước.
****
Sáng hôm sau, bầu trời bên ngoài cửa sổ xanh hơn. Giang Hạo quen dậy sớm, dù tối ngủ muộn cỡ nào cũng sẽ dậy đúng giờ, anh vỗ Kiều Tâm Duy ở cạnh: “Mấy hôm nay anh đi công tác nên lười à? Dậy, đi chạy bộ.” Kiều Tâm Duy ngủ rất say, không để ý tới anh, Giang Hạo lắc cố, nâng giọng: “Dậy thôi, chạy bộ, chạy bộ.” Bệnh gắt ngủ của Kiều Tâm Duy rất nặng, cô cau mày, đạp chân hai cái rồi vươn người ngủ tiếp. “Không dậy là anh xốc chăn lên đó.” “Ai, anh ồn quá, còn sớm mà, để em ngủ chút.” Mắt cô không buồn mở ra, mơ màng nói. Giang Hạo hết cách, đành lắc đầu, nghĩ lại thì cô tăng ca cũng mệt rồi, còn không cho cô ngủ đủ thì không được. Nhưng Kiều Tâm Duy lại tỉnh dậy, vừa tỉnh đã buồn tiểu, cô nói khẽ: “Ông xã, em muốn đi toilet” Ngừng một lát lại bảo: “Nhưng em không muốn di chuyển.”
Giang Hạo bế cô vào toilet.
Anh đặt cô lên bồn cầu, quay người nói: “Đi đi, anh không nhìn.” Nếu anh không ngại thì cô cũng không ngại. “Ông xã, em xong rồi.” Sau đó Giang Hạo quay lại bị cô lên, lần này là mặt đối mặt, cô bám lên người anh như con gấu. Giang Hạo đau lòng nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô nói: “Bé ngốc, có cần phải liều mạng thể không chứ?” “Đúng rồi, vậy nên anh đừng làm ồn nữa, để em ngủ một giấc.” Giang Hạo bể cô lên giường, sau đó đè lên cô, anh hôn lên trán cô một cái, cưng chiều nói: “Vậy em mau ngủ đi, anh làm bữa sáng, ăn xong sẽ đưa em đi làm.”
“Vậy anh thì sao? Đưa em đi sẽ muộn đó.” Giang Hạo trầm giọng nói: “Mấy hôm nay đã giao việc cho người khác vì vụ công tác kia rồi, mấy ngày nay anh rảnh lắm, nên bây giờ giải quyết chuyện của Tiêu Thiên Ái và Thẩm Đại Hải luôn, đưa em đi làm xong, anh sẽ đến khách sạn Bác Lan.” Anh dán mặt vào mặt cô hỏi: “Không giận chứ?”
Kiều Tâm Duy vươn người, trở mình ngủ tiếp: “Ai nha, anh đi ra ngoài đi, em ngủ một chút.”
***
Lúc Giang Hạo bước vào cổng khách sạn đã thấy Thẩm Đại Hải tươi cười đón đầu: “Thủ trưởng Giang, chào mừng, chào mừng, anh đến sớm thật.” Quyền thể của nhà họ Thẩm ở thủ đô thuộc dạng số một số hai, dù Giang Hạo biết ông ta giảo hoạt nhưng vẫn phải nể mặt vài phần, xem như nể mặt thị trưởng Thẩm. Anh lạnh giọng nói: “Không sớm bằng ông.” Thẩm Đại Hải không vòng vo nữa mà thẳng thắn nói: “Đã bắt Thủ trưởng Giang phải chú ý chuyện của cô Tiêu rồi, Thủ trưởng yên tâm, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của cô Tiêu.”
Giang Hạo ngạc nhiên, ông ta tốt đến vậy à, chắc chắn là có ý đồ khác: “Đưa điều kiện đi.” Anh đi thẳng vào vấn đề.
“Haha, hôm nay tôi đợi Thủ trưởng Giang chỉ vì câu này thôi. Tôi không có điều kiện gì, dù cô Tiêu muốn hủy hợp đồng nhưng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau mà.”
“Thật à?” Giang Hạo liếc ông ta một cái, anh khinh thường nhìn loại người thế này.
“Đương nhiên, Tập đoàn của tôi sẽ không vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng, chúng tôi sẽ làm theo hợp đồng.”
Thái độ khác thường của Thẩm Đại Hải làm Giang Hạo nghi ngờ, nhưng chuyện này là tin tức tốt với Tiêu Thiên Ái: “Vậy cảm ơn Tổng Giám đốc Thẩm nhiều.” Thái độ và giọng điệu Giang Hạo vẫn lạnh lùng như trước, anh không thể khách sáo với Thẩm Đại Hải được, anh còn chưa tính sổ chuyện bỏ thuốc Kiều Tâm Duy đâu.
Thẩm Đại Hải thở phào khi thấy Giang Hạo vào thang máy, ông ta không thể đắc tội với Giang Hạo được cho nên phải nể mặt anh, nhưng lợi ích của ông ta cũng không thể bị đụng chạm được. Ông ta bỏ nhiều tâm huyết như thế để mời Tiểu Thiên Ái về, nếu cô ta không cảm kích thì đừng trách ông ta lật mặt.
Đến ngày 17, Tiêu Thiên Ái đang luyện đàn trong phòng thì Tiểu Nam vội vàng chạy vào: “Chị Thiên Ái, không xong không xong, có chuyện lớn rồi.” Tiêu Thiên Ái nhướn mày không vui, đối với người đã trải qua lằn ranh sống chết rồi tàn tật như cô mà nói, chẳng có chuyện gì là chuyện lớn cả.
“Sao thế? Từ từ nào.” Tiểu Nam thở hổn hển, đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Em mới xem tin, đầu đề này này, chị xem đi.”
Tiêu Thiên Ái cầm điện thoại, tiêu đề màu đỏ “Quân nhân bí mật mà Tiêu Thiên Ái yêu lộ mặt” ở vị trí đầu đề đập vào mắt, cô ta hồi hộp vội nhấn vào xem. Trên tin viết một chuyện phiếm, tình cảm thanh mai trúc mã gì đó, không rời không bỏ, nối lại tình cũ, còn nói rõ bên nam là quân nhân, không có chữ nào ám chỉ tới Giang Hạo, đương nhiên ảnh cũng vậy, chỉ lộ phần mặt trái của Giang Hạo mà thôi.
Bết bát hơn là câu chuyện này làm rất nhiều người tò mò, mới một buổi sáng đã có hơn vạn lượt comment, đa phần là những lời chúc phúc. Đây vốn là chuyện tốt, cô cũng hi vọng có tin nối lại tình cũ với Giang Hạo, nhưng vấn đề là anh đã kết hôn. Gần đây có không ít quan lớn ngã ngựa vì chuyện ngoại tình, cô không hi vọng mình gây phiền phức cho anh.
“Đi thăm dò xem ai tuồn tin này ra.”
Tiểu Nam nghĩ một lát rồi đoán: “Có phải phóng viên Từ của tạp chí X không? Lần trước anh ta chụp trộm chị lúc thay đồ, trừ anh ta em không nghĩ ra ai hết.”
Tiêu Thiên Ái hối hận vô cùng: “Tiểu Nam, chuyện này phải xử lý tốt, em tìm anh ta chặn tin này lại, cho dù anh ta muốn bao nhiêu cũng phải lấy lại hình, không được để lộ Giang Hạo ra.” “Nhưng một khi cho tiền thì sợ anh ta sẽ tham lam, dù sao anh ta cũng chưa chụp rõ mặt.” Tiêu Thiên Ái lắc đầu: “Lần này chưa nhưng vẫn có thể theo dõi lần sau, anh ta không nói rõ thân phận Giang Hạo là vì muốn uy hiếp chị, mau lên, em liên hệ đi.”
“Vâng.”
/451
|