Thì ra đây mới là mục đích thật sự của Từ Nhật Thăng.
Giang Hạo cười lớn: “Mày giữ mạng cho tao từ khi đấy tới giờ là để chỉ con đường này cho tao?” Từ Nhất Thăng nghe thấy sự trào phúng của Giang Hạo, hắn biết chuyện này không dễ làm như vậy: “Tôi biết anh có bận tâm của mình, anh có thể tiếp tục làm Thủ trưởng của anh, có thể bán mạng tiếp cho đất nước, anh vẫn được người người kính ngưỡng, được đất nước khen ngợi, chuyện này không ảnh hưởng gì đến danh dự của anh cả. Lương một năm hiện tại của anh bao nhiêu? Một triệu? Tôi có thể đảm bảo anh có thể kiếm được một triệu mỗi ngày, tôi tin nếu chúng ta hợp tác thì sẽ rất tuyệt.”
“Có thật mỗi ngày kiếm được một triệu không? Số tiền đó lớn hơn tiền lương một năm của tao nhiều.”
“Cho nên mới bảo đấy, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chỉ cần anh giúp tôi một chút thì anh muốn gì đều có hết anh có thể quang minh chính đại giấu gái xinh trong nhà, phụ nữ ấy à, chỉ cần có đủ ngon ngọt thì chẳng quan tâm anh ở ngoài thế nào đâu.”
Giang Hạo cười cười: “Đúng là điều kiện mê người đấy, nhưng tao sợ không có mạng mà dùng tiền.” “Ha, không biết tốt xấu, vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần bị nhốt cả đời đi.” Từ Nhật Thăng nở nụ cười xấu xa, sau đó hắn lùi lại, trần nhà bắt đầu đóng, khôi phục hình dạng mật thất ban đầu. Giang Hạo cầm lưỡi dao được giấu trong tay áo, cầm miếng vải đen bịt mắt buộc vào con dao, sau đó nhắm vào một góc phòng, vung tay lên, lưỡi dao cắm lên tấm ván gỗ, miếng vải đen che lấp camera.
Anh không thích bị theo dõi.
Sau đó anh kéo cái cúc áo màu đen to bằng móng tay trên áo sơ mi, nhét cúc áo vào khe nhỏ trên cửa. Mọi thứ đều xảy ra đúng như anh đoán. Tên cướp ở trước máy theo dõi thấy camera bị che phủ nên phải người đến kiểm tra, Giang Hạo đứng ở góc cách xa cánh cửa nhất, lúc cửa mở ra, cúc áo nổ tung, trực tiếp nổ mật thất thành một cái hố. Người đàn ông mặt sẹo ngã xuống, Giang Hạo cầm ngón tay của gã ấn lên giấy dính. Có được vân tay của “nhị ca” này, anh có thể đi lại khắp nơi trong cung điện dưới lòng đất này. Dù bị che mắt, nhưng anh lại nghe thấy tiếng “tít tít” vang lên mỗi lần ra vào, vậy nên anh đoán trong này toàn là khóa vân tay.
Vì camera bị che nên không ai biết ở đây xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng động nhưng không nhìn thấy hình ảnh làm chúng trở nên hoảng loạn hơn.
Giang Hạo cầm dấu vân tay của người đàn ông mặt sẹo đi vào cung điện dưới lòng đất, mỗi lần đi tới một cánh cửa, anh sẽ bấm vào nút bấm trên đồng hồ đeo tay cho đến khi hoàn thành bản vẽ chỉ đường nơi này. Anh không gặp ai suốt quá trình di chuyển, xem ra người ở chỗ đại bản doanh này của Từ Nhật Thăng không nhiều, khó trách hắn muốn tìm trợ thủ.
Thẩm Hình ở trên trực thăng nhận được tín hiệu của Giang Hạo, anh ta cảm thán nhìn tấm địa đồ trên máy tính, không ngờ Từ Nhật Thăng lại có sân bóng lớn như vậy dưới lòng đất, nếu cái đống chất xấu kia chảy vào quốc gia thì chính là tai họa. May có Giang Hạo nghĩ ra trò tương kế tựu kế mới tìm được chỗ này. Thẩm Hình cầm điện thoại nói: “Còn khoảng hai cây số nữa là tới địa điểm mục tiêu, có năm nhân vật mục tiêu, hai con tin, chuẩn bị sẵn sàng để hợp tác với Thủ trưởng Giang.”
***
Kiều Tầm Duy tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nút bấm thang máy, cô biết mình bị nhốt ở đây rồi. Trong phòng khách có tủ bát bằng pha lê, bên trong bày một đống huy chương to nhỏ, nhờ đống giấy khen huy chương này, cô mới biết tên anh của Từ Nhật Gia và Từ Nhật Thăng. Khó trách Từ Nhật Gia biết hết mấy thứ như chạy bộ, bơi lội, quyền anh, Từ Nhật Thằng kia còn có giấy khen của mấy bộ môn này, ôi, nếu không đi theo con đường này thì bọn họ là cặp anh em giỏi giang lắm đấy. Đột nhiên còi báo động vang lên, cô hoảng loạn ngẩng đầu, nhưng mà không biết tiếng còi vang lên từ đâu, chỉ biết là ở bên trên. “Này, có ai không?” Cô hét to: “Giang Hạo, là anh phải không? Giang Hạo?” Tiếng còi báo động kéo dài, Kiều Tâm Duy ôm ngực, có cảm giác được tim mình nhảy rất nhanh. Lúc này của thang máy mở ra, Từ Nhật Thăng đen mặt đi ra, hắn không buồn để ý đến Kiều Tâm Duy mà xé áo sơ mi ra, để lộ bắp thịt rắn chắc vàng nhạt. “A, anh làm gì vậy?” Kiều Tâm Duy nhắm mắt lùi về sau, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô vừa nhìn thấy hắn làm mẩy hành động kia thì run người ngay.
Từ Nhật Thăng không quan tâm đến cô, hắn mặc áo chống đạn lên, sau đó cầm hai cây súng, một cái chỉa lên trên, một cái chỉa vào cô: “Đi.” Chân Kiều Tâm Duy run rẩy: “Đi đâu?” Từ Nhật Thăng hếch cằm, “Thang máy!” Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, hắn làm như vậy nghĩa là Giang Hạo tới rồi, tốt quá. Nghĩ vậy, cô không khỏi cười thầm.
Vẻ mặt này không thoát được ánh mắt của Từ Nhật Thắng, hắn trừng cô, hỏi ngược: “Cô cảm thấy tôi sẽ để Giang Hạo thực hiện được âm mưu à? Cô cho rằng Giang Hạo phá hủy nơi này thì tôi không có đường rút à?” Kiều Tâm Duy dựng thẳng sống lưng, ngẩng đầu nói: “Như vậy nghĩa là Giang Hạo tới rồi, hừ, tôi xem anh có thể hung hăng tới khi nào.” Từ Nhật Thăng cầm súng nhắm vào đầu cô, nghiến răng nói: “Cô không sợ chọc tôi tức thì tôi bắn chết cô à?”
“Anh bắn đi, anh bắn chết tôi thì Giang Hạo bớt một gánh nặng, tăng thêm một phần thắng. Tôi chết thì sao chứ, bắt được tên trùm ma túy như anh mới quan trọng.” “Câm mồm!” Từ Nhật Thăng chỉa súng tới, dồn cô vào góc: “Cô độc ác thật đấy, tôi cứu cô mà cô còn nguyền rủa tôi cơ à?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Không có anh thì tôi sẽ gặp phải mấy thứ này à?”. Từ Nhật Thăng nhìn cô chằm chằm, bước tới gần cô, thì thầm: “Cô tin Giang Hạo sẽ quan tâm tới cô à? Lúc nãy hắn cũng ở trên khoang tàu nhưng lại không xuất hiện cứu cô, cô thấy hắn yêu cô thật ư?” Kiều Tâm Duy bị hỏi tới đờ người: “Anh nói cái gì?... Giang Hạo vẫn luôn ở trên khoang tàu?” “Không sai, hơn nữa còn tỉnh từ lâu, lại giả vờ bị điếc, để bắt được tôi, hắn không ngại để cô bị cưỡng gian đâu.” “Không, Giang Hạo sẽ không như vậy!”
“Sao không thể: Lúc đó hắn không đi ra, tôi còn tưởng hắn còn hôn mê đấy, không ngờ con mẹ nó hắn lại giả vờ. Tôi vừa sinh ra đã là con trai của trùm ma túy, tôi không có lựa chọn nhưng hắn thì sao? Hắn có thể gọi là con trai của chính nghĩa, vì bắt tôi mà trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta cưỡng gian không thèm quan tâm. Vì bắt tôi, vì tranh công, vì nhiệm vụ, hắn có thể hi sinh vợ của mình, hắn cũng đâu phải là hạng tốt lành gì?” Kiều Tâm Duy ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, liên tục nói “Không thể nào”. “Ngu ngốc, cô cho rằng Giang Hạo sẽ tới cứu cô thật ư? Hắn tới cứu Tiêu Thiên Ái rồi bắt tôi mà thôi, cô, không có phần!” Từ Nhật Thăng lại cầm áo chống đạn đưa cho cô mặc: “Đi, vào thang máy!”
Giang Hạo cười lớn: “Mày giữ mạng cho tao từ khi đấy tới giờ là để chỉ con đường này cho tao?” Từ Nhất Thăng nghe thấy sự trào phúng của Giang Hạo, hắn biết chuyện này không dễ làm như vậy: “Tôi biết anh có bận tâm của mình, anh có thể tiếp tục làm Thủ trưởng của anh, có thể bán mạng tiếp cho đất nước, anh vẫn được người người kính ngưỡng, được đất nước khen ngợi, chuyện này không ảnh hưởng gì đến danh dự của anh cả. Lương một năm hiện tại của anh bao nhiêu? Một triệu? Tôi có thể đảm bảo anh có thể kiếm được một triệu mỗi ngày, tôi tin nếu chúng ta hợp tác thì sẽ rất tuyệt.”
“Có thật mỗi ngày kiếm được một triệu không? Số tiền đó lớn hơn tiền lương một năm của tao nhiều.”
“Cho nên mới bảo đấy, người chết vì tiền chim chết vì ăn, chỉ cần anh giúp tôi một chút thì anh muốn gì đều có hết anh có thể quang minh chính đại giấu gái xinh trong nhà, phụ nữ ấy à, chỉ cần có đủ ngon ngọt thì chẳng quan tâm anh ở ngoài thế nào đâu.”
Giang Hạo cười cười: “Đúng là điều kiện mê người đấy, nhưng tao sợ không có mạng mà dùng tiền.” “Ha, không biết tốt xấu, vậy thì cứ chuẩn bị tinh thần bị nhốt cả đời đi.” Từ Nhật Thăng nở nụ cười xấu xa, sau đó hắn lùi lại, trần nhà bắt đầu đóng, khôi phục hình dạng mật thất ban đầu. Giang Hạo cầm lưỡi dao được giấu trong tay áo, cầm miếng vải đen bịt mắt buộc vào con dao, sau đó nhắm vào một góc phòng, vung tay lên, lưỡi dao cắm lên tấm ván gỗ, miếng vải đen che lấp camera.
Anh không thích bị theo dõi.
Sau đó anh kéo cái cúc áo màu đen to bằng móng tay trên áo sơ mi, nhét cúc áo vào khe nhỏ trên cửa. Mọi thứ đều xảy ra đúng như anh đoán. Tên cướp ở trước máy theo dõi thấy camera bị che phủ nên phải người đến kiểm tra, Giang Hạo đứng ở góc cách xa cánh cửa nhất, lúc cửa mở ra, cúc áo nổ tung, trực tiếp nổ mật thất thành một cái hố. Người đàn ông mặt sẹo ngã xuống, Giang Hạo cầm ngón tay của gã ấn lên giấy dính. Có được vân tay của “nhị ca” này, anh có thể đi lại khắp nơi trong cung điện dưới lòng đất này. Dù bị che mắt, nhưng anh lại nghe thấy tiếng “tít tít” vang lên mỗi lần ra vào, vậy nên anh đoán trong này toàn là khóa vân tay.
Vì camera bị che nên không ai biết ở đây xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng động nhưng không nhìn thấy hình ảnh làm chúng trở nên hoảng loạn hơn.
Giang Hạo cầm dấu vân tay của người đàn ông mặt sẹo đi vào cung điện dưới lòng đất, mỗi lần đi tới một cánh cửa, anh sẽ bấm vào nút bấm trên đồng hồ đeo tay cho đến khi hoàn thành bản vẽ chỉ đường nơi này. Anh không gặp ai suốt quá trình di chuyển, xem ra người ở chỗ đại bản doanh này của Từ Nhật Thăng không nhiều, khó trách hắn muốn tìm trợ thủ.
Thẩm Hình ở trên trực thăng nhận được tín hiệu của Giang Hạo, anh ta cảm thán nhìn tấm địa đồ trên máy tính, không ngờ Từ Nhật Thăng lại có sân bóng lớn như vậy dưới lòng đất, nếu cái đống chất xấu kia chảy vào quốc gia thì chính là tai họa. May có Giang Hạo nghĩ ra trò tương kế tựu kế mới tìm được chỗ này. Thẩm Hình cầm điện thoại nói: “Còn khoảng hai cây số nữa là tới địa điểm mục tiêu, có năm nhân vật mục tiêu, hai con tin, chuẩn bị sẵn sàng để hợp tác với Thủ trưởng Giang.”
***
Kiều Tầm Duy tìm khắp nơi nhưng vẫn không thấy nút bấm thang máy, cô biết mình bị nhốt ở đây rồi. Trong phòng khách có tủ bát bằng pha lê, bên trong bày một đống huy chương to nhỏ, nhờ đống giấy khen huy chương này, cô mới biết tên anh của Từ Nhật Gia và Từ Nhật Thăng. Khó trách Từ Nhật Gia biết hết mấy thứ như chạy bộ, bơi lội, quyền anh, Từ Nhật Thằng kia còn có giấy khen của mấy bộ môn này, ôi, nếu không đi theo con đường này thì bọn họ là cặp anh em giỏi giang lắm đấy. Đột nhiên còi báo động vang lên, cô hoảng loạn ngẩng đầu, nhưng mà không biết tiếng còi vang lên từ đâu, chỉ biết là ở bên trên. “Này, có ai không?” Cô hét to: “Giang Hạo, là anh phải không? Giang Hạo?” Tiếng còi báo động kéo dài, Kiều Tâm Duy ôm ngực, có cảm giác được tim mình nhảy rất nhanh. Lúc này của thang máy mở ra, Từ Nhật Thăng đen mặt đi ra, hắn không buồn để ý đến Kiều Tâm Duy mà xé áo sơ mi ra, để lộ bắp thịt rắn chắc vàng nhạt. “A, anh làm gì vậy?” Kiều Tâm Duy nhắm mắt lùi về sau, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, cô vừa nhìn thấy hắn làm mẩy hành động kia thì run người ngay.
Từ Nhật Thăng không quan tâm đến cô, hắn mặc áo chống đạn lên, sau đó cầm hai cây súng, một cái chỉa lên trên, một cái chỉa vào cô: “Đi.” Chân Kiều Tâm Duy run rẩy: “Đi đâu?” Từ Nhật Thăng hếch cằm, “Thang máy!” Kiều Tâm Duy nghĩ thầm, hắn làm như vậy nghĩa là Giang Hạo tới rồi, tốt quá. Nghĩ vậy, cô không khỏi cười thầm.
Vẻ mặt này không thoát được ánh mắt của Từ Nhật Thắng, hắn trừng cô, hỏi ngược: “Cô cảm thấy tôi sẽ để Giang Hạo thực hiện được âm mưu à? Cô cho rằng Giang Hạo phá hủy nơi này thì tôi không có đường rút à?” Kiều Tâm Duy dựng thẳng sống lưng, ngẩng đầu nói: “Như vậy nghĩa là Giang Hạo tới rồi, hừ, tôi xem anh có thể hung hăng tới khi nào.” Từ Nhật Thăng cầm súng nhắm vào đầu cô, nghiến răng nói: “Cô không sợ chọc tôi tức thì tôi bắn chết cô à?”
“Anh bắn đi, anh bắn chết tôi thì Giang Hạo bớt một gánh nặng, tăng thêm một phần thắng. Tôi chết thì sao chứ, bắt được tên trùm ma túy như anh mới quan trọng.” “Câm mồm!” Từ Nhật Thăng chỉa súng tới, dồn cô vào góc: “Cô độc ác thật đấy, tôi cứu cô mà cô còn nguyền rủa tôi cơ à?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn hắn hỏi: “Không có anh thì tôi sẽ gặp phải mấy thứ này à?”. Từ Nhật Thăng nhìn cô chằm chằm, bước tới gần cô, thì thầm: “Cô tin Giang Hạo sẽ quan tâm tới cô à? Lúc nãy hắn cũng ở trên khoang tàu nhưng lại không xuất hiện cứu cô, cô thấy hắn yêu cô thật ư?” Kiều Tâm Duy bị hỏi tới đờ người: “Anh nói cái gì?... Giang Hạo vẫn luôn ở trên khoang tàu?” “Không sai, hơn nữa còn tỉnh từ lâu, lại giả vờ bị điếc, để bắt được tôi, hắn không ngại để cô bị cưỡng gian đâu.” “Không, Giang Hạo sẽ không như vậy!”
“Sao không thể: Lúc đó hắn không đi ra, tôi còn tưởng hắn còn hôn mê đấy, không ngờ con mẹ nó hắn lại giả vờ. Tôi vừa sinh ra đã là con trai của trùm ma túy, tôi không có lựa chọn nhưng hắn thì sao? Hắn có thể gọi là con trai của chính nghĩa, vì bắt tôi mà trơ mắt nhìn vợ mình bị người ta cưỡng gian không thèm quan tâm. Vì bắt tôi, vì tranh công, vì nhiệm vụ, hắn có thể hi sinh vợ của mình, hắn cũng đâu phải là hạng tốt lành gì?” Kiều Tâm Duy ngẩn người, ánh mắt trống rỗng, liên tục nói “Không thể nào”. “Ngu ngốc, cô cho rằng Giang Hạo sẽ tới cứu cô thật ư? Hắn tới cứu Tiêu Thiên Ái rồi bắt tôi mà thôi, cô, không có phần!” Từ Nhật Thăng lại cầm áo chống đạn đưa cho cô mặc: “Đi, vào thang máy!”
/451
|