Thư ký Lý suy nghĩ một lát: “Các anh chị chờ một chút, để tôi tìm tài liệu thử xem.”
Thư ký Lý đi đến tủ sách ở đối diện, trên kệ sách lớn xếp đầy những cuốn sổ, giấy tờ và tài liệu cá nhân.
Năm năm trước là năm bắt đầu giải tỏa thôn Tây, ông không biết có còn giữ lại tài liệu về vụ tai nạn giao thông đó hay không.
Tìm một lúc lâu, thư ký Lý ái ngại nói: “Tài liệu trước đây tôi sắp xếp khá cẩn thận, nhưng khi chuyển địa điểm lại lỡ làm mất rồi, xin lỗi, sợ là chỗ của tôi không có.”
“Tôi có thể tìm những tài liệu này ở đâu?”
Kiều Tâm Duy đặt câu hỏi.
“Đồn công an có, cô Kiều, xin hỏi vì sao cô lại muốn tìm tài liệu cá nhân về người bị thương đó?”
Làm sao cô có thể nói mình nghi ngờ người mà Nhiếp Thiếu Hoa đâm phải gây tàn tật chính là tình địch của cô chứ, cô hỏi vì tò mò mà thôi.
Dù sao đây là chuyện rất riêng tư, cô không thể nói thẳng ra được.
Thế là, cô khéo léo nói: “Không có gì, tôi chỉ định xâm phạm thông tin cá nhân của Nhiếp Thiếu Hoa một chút để hiểu về anh ta hơn.
Nếu sau này anh ta có gây sự nữa, tôi cũng biết vài chuyện để khuyên răn.”
“A, vậy để tôi cố nhớ lại một chút, chuyện đó để lại ấn tượng khá sâu sắc với tôi.”
Thư ký Lý nâng tách trà lên uống một ngụm, một lúc lâu sau mới nói: “Có hai người bị thương, một nam và một nữ.
Người phụ nữ vì cứu người đàn ông đứng đối diện nên bị xe đâm phải, cuối cùng tàn tật.
Người đàn ông hình như là một người rất quyền thế, Nhiếp Thiếu Hoa không trốn chạy được lâu.
Khi tòa tuyên án, quan tòa đã phán Nhiếp Thiếu Hoa ba năm tù, vì camera cho thấy đôi nam nữ đó không chịu nhìn trước nhìn sau mà đi vào làn đường cho xe chạy, thế nên Nhiếp Thiếu Hoa không phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Sau này nghe nói người phụ nữ không thể chấp nhận được sự thật nên tự sát, người đàn ông kia thì đi lính.”
Không cần phải kiểm tra đối chiếu nữa, đôi nam nữ này chính xác là Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái, Kiều Tâm Duy trầm tư.
Đột nhiên cô cảm thấy mình là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người họ.
Tiêu Thiên Ái yêu Giang Hạo đến nỗi có thể không màng đến tính mạng của mình, tình yêu của cô ta sâu nặng biết nhường nào? Và Giang Hạo, năm đó anh đã giằng xé đến mức nào mới có thể dâng hiến tuổi trẻ đẹp đẽ của mình cho quân đội? Trong chiếc đồng hồ cát thời gian, bất cứ sự kiện nào cũng sẽ dần dần đi vào quên lãng, ngay cả tình cảm cũng từ từ biến mất, nhưng tình yêu chân thành và chung thủy ấy chỉ có người từng trải mới có thể hiểu sâu sắc.
Giống như cô, dù thời gian trôi qua bao lâu, thì khi nửa đêm tỉnh mộng, cô vẫn sẽ nhớ lại vẹn nguyên cảm giác mình bị bắt cóc, bị ném xuống biển, thậm chí là khi bị Giang Hạo bỏ mặc.
Mỗi khi mơ thấy những hình ảnh đó, cô sẽ bừng tỉnh từ cơn mê, sau đó nước mắt chảy đầm đìa.
Trên đường về nhà, Kiều Tâm Duy vẫn im lặng, vài câu nói đùa của Cố Vinh Sâm đều bị cô bỏ qua.
“Này, tôi nói, tốt xấu gì cô cũng trả lời lấy một câu chứ.”
Kiều Tâm Duy không hứng thú mấy: “Tôi không muốn nói chuyện.”
Cổ Vinh Sâm cũng nhận ra từ khi rời khỏi phòng thư ký Lý, cô chẳng hề nói một câu.
Anh ta thảng thốt nói: “Chuyện đã qua rồi, cô cần gì phải đi kiểm chứng, biết rõ chỉ khiến lòng mình thêm phiền mà thôi.”
Kiều Tâm Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hồi tưởng lại những ký ức giữa mình và Giang Hạo trong một năm qua, có niềm vui và cũng có nỗi buồn.
Rất nhiều lần Giang Hạo đã đứng về phía Tiêu Thiên Ái, cô lại kiên quyết kéo anh quay về, cũng rất nhiều nhiều lần.
Nếu như cô từ bỏ, có lẽ Giang Hạo đã quay lại với Tiểu Thiên Ái mất rồi.
Nếu Giang Hạo có cơ hội vứt bỏ trách nhiệm để tự do lựa chọn, cô không chắc rằng mình sẽ thắng Tiêu Thiên Ái, bởi cô không chắc bản thân có thể chiến thắng tình cảm sâu đậm được nuôi dưỡng từ thời bé thơ giữa họ.
cố Vinh Sâm vẫn bình tĩnh lái xe, thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn cô.
Không thể phủ nhận một điều rằng, từ giây phút đầu tiên gặp mặt, lòng anh ta đã dấy lên một nỗi tò mò, mà rất nhiều chuyện thường bắt nguồn từ lòng tò mò.
Sau khi tiếp xúc lẫn nhau, sự tò mò của anh ta đã biến thành lòng quý mến.
Là vợ của quan lớn, nhưng cô không hề trở thành một quý bà sống an nhàn sung sướng nhờ gia thế hiển hách của chồng như lẽ thường.
Thay vào đó, cô giống như một người vợ bình thường đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thậm chí còn tăng ca ngày đêm.
Cô độc lập và chăm chỉ hơn cả những đồng nghiệp nữ bình thường khác.
Đôi khi cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trí thông minh và sự bản lĩnh của cô.
Đôi khi cô hơi bốc đồng, nhưng cô biết nhìn tổng quát, phán đoán linh hoạt, suy một ra ba.
Rất nhiều chuyện tưởng như đã hết cách rồi, cô lại có thể đổi bại thành thắng.
Một người phụ nữ như thể khiến anh ta bị hấp dẫn.
Nhưng đáng tiếc là cô đã có chồng rồi.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, vậy liên hoan tối nay cô có đi không?”
“Liên hoan?”
Kiều Tâm Duy bực bội hỏi: “Liên hoan gì thế?”
“Ai, thì ra cô còn mù thông tin hơn cả tôi nữa, hôm nay Tổng giám đốc Nguyễn mời khách để chúc mừng Tết Nguyên Đán sớm, cô không nghe các đồng nghiệp đồn à? Ở tin nhắn nhóm đấy.”
Kiều Tâm Duy bất giác nói: “Tin nhắn nhóm à? Ha ha, ngại quá, ở nhà tôi không lên QQ nên không biết.”
“Vậy cô có đi không?”
Dù gì Giang Hạo cũng đi công tác rồi, tan tầm về nhà cũng ở một mình, thôi thì đến chung vui với đồng nghiệp còn hơn: “Đi, hoạt động của công ty phải tham gia chứ, tôi là người rất hướng ngoại mà.”
“Được, vậy tôi cũng đi.”
Kiều Tâm Duy bực bội nhìn anh ta, anh ta cười cười nói: “Tôi cũng là người hướng ngoại.”
Gần Tập đoàn Viễn Đại mới mở một nhà hàng Nhật, nổi tiếng về phong cách phục vụ.
Nguyễn Tấn làm chủ mời mọi người ăn một bữa, đầu tiên là để khao nhân viên, thứ hai để chúc mừng thăng chức.
Còn nửa tiếng nữa là tan tầm mà mọi người ở trong văn phòng đã hào hứng hết cả lên.
Suy nghĩ của các đồng nghiệp đã bay đến những món ăn của nhà hàng phong cách Nhật, đặc biệt là các đồng nghiệp nam.
Mã Khải Hàng đến đưa văn kiện, bà tám Tiểu Mật vừa thấy anh ta đã trêu chọc một phen: “Mã Khải Hàng, ông anh chút nữa đừng có nhìn chằm chằm vào đùi con gái nhà người ta, mấy cô hầu gái quyến rũ cỡ nào không biết, anh phải kìm nén đó.”
Ban đầu Mã Khải Hàng còn mặt đỏ tía tại trước những lời nói đùa của Tiếu Mật, bây giờ anh ta đã trở thành kẻ già đời rồi, thoải mái nói: “Tiểu mỹ nữ, mấy cô hầu gái đó làm sao hấp dẫn bằng đồng phục của cô được, đơn giản một câu là bại trận hoàn toàn trước vẻ đẹp của cô, thay vì nhìn cô nàng đó, tôi thà nhìn cô còn hơn.”
Tiêu Mật là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong suy nghĩ của cô, bản thân cô chính là nữ vương của cả thế giới, bất kì người đàn ông nào cũng phải quỳ dưới gấu váy của mình.
Cô không hề cảm thấy những lời của Mã Khải Hàng là đang nói đùa: “Chắc chắn rồi còn nói, không phải tôi khoe khoang, dù có khoác đồng phục làm việc giống nhau, chị đây cũng không hề bị lép vế, hạc giữa bầy gà đấy, cưng hiểu không?”
Hạc giữa bầy gà, các đồng nghiệp nữ trong phòng đều nhao nhao phản đối.
Vừa tan làm, mọi người hồ hởi đến nhà hàng Nhật.
Ở ngay trước cổng, những cô bé xinh xắn với giọng nói ngọt ngào xếp thành hai hàng chào đón khách.
Các cô gái mặc trang phục thủy thủ, váy ngắn đến nỗi có thể nhìn thấy quần bảo hộ bên trong, còn đội những bộ tóc giả đủ màu sắc, rất thu hút.
Các cô quay cung kính cúi đầu: “Chào mừng quý khách.”
May quá, đều là người Trung Quốc, nói giọng phổ thông tiêu chuẩn.
Đi lên tầng hai, tấm chia khu vực ở giữa được dời đi, hai khu ăn nhỏ đã biến thành một phòng ăn lớn.
Bàn ăn là những chiếc bàn nhỏ hình vuông, có thể ghép lại cho nhiều người ngồi, hoặc để riêng cho một người ngồi.
Nhân viên phục vụ ghép những cái bàn lại với nhau đủ cho mọi người xếp thành hai hàng đối diện.
Vừa cởi giày đi vào, một giọng nói hài hước đã cất lên: “Lão Triệu này, chân của anh nặng mùi quá, mấy ngày rồi không rửa đấy?”
Sau đó mọi người cùng cười vang.
Mọi người cùng ngồi trên mặt đất, dễ chịu thì rất dễ chịu, nhưng cũng không thiếu cảm giác phiền phức.
Cố Vinh Sâm ngồi đối diện Kiều Tâm Duy, trên bàn ăn hình chữ nhật dài, khoảng cách giữa cô và anh ta rất gần.
Lúc chọn món ăn, Nguyễn Tấn là người cầm menu, mỗi lần anh đọc tên món ăn, phục vụ khom người ngay lập tức, sau đó anh nói thẳng: “Cô này, đều là người Trung Quốc cả, tôi chỉ gọi món thôi, cô không cần phải khúm núm như vậy.”
Người phục vụ khá xấu hổ, cười cười nói: “Vâng ạ.”
Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn cúi người rất thấp.
Nguyễn Tấn bó tay, đưa menu cho người bên cạnh: “Mỗi người chọn một món, thích ăn gì thì cứ gọi.”
Làm sao anh có thể thốt lên rằng anh không chịu nổi bộ ngực trong bộ quần áo khoét chữ V sâu của cô nàng chứ.
Cô chỉ cần cúi thấp xuống một tí là thấy hết, lộ hàng thì cũng được đi, nhưng chẳng có hàng để mà lộ, khổ thân bộ quần áo khoét chữ V sâu hoắm của cô nàng.
Sau khi gọi món xong xuôi, Nguyễn Tấn không nhịn được nói: “Ai chọn nhà hàng này vậy?”
Mã Khải Hàng xung phong giơ tay lên nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi tôi tôi, anh có hài lòng không?”
“Hài lòng cái đầu cậu, tiền thưởng cuối năm nay trừ sạch hết.”
“...
Tổng giám đốc Nguyễn, chuyện này không đùa được đâu.”
Mọi người ở đây đều hả hê bật cười khoái trá, bầu không khí rất hòa hợp.
Cố Vinh Sâm rất bội phục Nguyễn Tấn, tuổi trẻ tài cao, có thể thăng chức giữa lớp lớp nhân tài của một Tập đoàn lớn, đồng thời cũng chịu gắn kết với cấp dưới, đây là một việc rất hiếm thấy.
Sau khi hợp tác, anh ta mới nhận ra rằng, trong đoàn đội của Nguyễn Tấn, chọn đại một người thì đó cũng là nhân viên rất tài năng ở lĩnh vực nào đấy.
Đồng thời, họ cũng có tình cảm chân thành với Nguyễn Tấn, đây là điểm đáng giá nhất của Nguyễn Tấn mà anh ta có thể học tập.
Món ăn Nhật Bản rất phong phú, hầu hết các món đều có một lát cá sống, khi chấm mù tạt cho vào miệng có thể khiến người ta chảy nước mắt và sắc đến tận óc.
Người lỡ yêu thì rất yêu, người lỡ sợ thì rất sợ.
Kiều Tâm Duy là người thuộc về sau.
“Tâm Duy, cái này cũng ngon này, em ăn thử đi.”
“Được, cảm ơn”
Kiều Tâm Duy nhận phần sushi đồng nghiệp đưa, cô há miệng cắn một cái.
Trước khi ăn, cô không nhận ra miếng cơm cuộn rong biển bình thường đó chứa đựng huyền cơ.
Cô cứ nhai nhai, ba giây sau đã thốt lên: “A, có mù tạt...”
Cảm giác cay nồng xộc thẳng lên tận óc, ngay lập tức, cô chảy nước mắt đầm đìa, mặt đỏ lựng lên, ho khan và thở phì phò.
Cả người như có cảm giác sắp chết, khó chịu khủng khiếp.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh tên Tiểu Như xin lỗi liên tục, nhanh chóng giúp cô rót nước: “Xin lỗi, chị không biết em không ăn được mù tạt.”
Kiều Tâm Duy xua xua tay, không thể nói gì cả.
Là cô tự ăn, Tiểu Như chỉ là người tốt bụng đề cử mà thôi, không thể trách cô ấy được.
Thấy thế, Nguyễn Tân đứng dậy, rót một chén rượu để đến đặt ngay gót chân cô: “Em ngửi một lát đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
cố Vinh Sâm ngồi đối diện đặt ly rượu mình vừa rót xuống bàn, anh ta nhìn Nguyễn Tấn chăm chú, ánh mắt người này có sự lo lắng không bình thường chút nào.
Kiều Tâm Duy làm theo, vị nóng của rượu để quả thật có thể làm dịu đi bớt sự gay mũi của mù tạt.
Nhưng không phải cô sợ mà là dị ứng với mù tạt, cô còn tưởng chỉ cần không chấm là được, cô hoàn toàn không biết bên trong những miếng sushi đều quết một ít mù tạt.
Rất nhanh, mặt cô xuất hiện những đốm đỏ, sau đó lan xuống cổ, vừa ngứa vừa rát.
Tiểu Mật bỗng thốt lên: “A, tôi nhớ rồi, Tâm Duy dị ứng với mù tạt.”
Không đợi mọi người phản ứng, Nguyễn Tấn đã kéo cô lên nói: “Mọi người cứ ăn tiếp đi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Cố Vinh Sâm cũng không chịu nhàn rỗi: “Để tôi đi cùng, anh uống rượu không thể lái xe, tôi không uống.”
Thư ký Lý đi đến tủ sách ở đối diện, trên kệ sách lớn xếp đầy những cuốn sổ, giấy tờ và tài liệu cá nhân.
Năm năm trước là năm bắt đầu giải tỏa thôn Tây, ông không biết có còn giữ lại tài liệu về vụ tai nạn giao thông đó hay không.
Tìm một lúc lâu, thư ký Lý ái ngại nói: “Tài liệu trước đây tôi sắp xếp khá cẩn thận, nhưng khi chuyển địa điểm lại lỡ làm mất rồi, xin lỗi, sợ là chỗ của tôi không có.”
“Tôi có thể tìm những tài liệu này ở đâu?”
Kiều Tâm Duy đặt câu hỏi.
“Đồn công an có, cô Kiều, xin hỏi vì sao cô lại muốn tìm tài liệu cá nhân về người bị thương đó?”
Làm sao cô có thể nói mình nghi ngờ người mà Nhiếp Thiếu Hoa đâm phải gây tàn tật chính là tình địch của cô chứ, cô hỏi vì tò mò mà thôi.
Dù sao đây là chuyện rất riêng tư, cô không thể nói thẳng ra được.
Thế là, cô khéo léo nói: “Không có gì, tôi chỉ định xâm phạm thông tin cá nhân của Nhiếp Thiếu Hoa một chút để hiểu về anh ta hơn.
Nếu sau này anh ta có gây sự nữa, tôi cũng biết vài chuyện để khuyên răn.”
“A, vậy để tôi cố nhớ lại một chút, chuyện đó để lại ấn tượng khá sâu sắc với tôi.”
Thư ký Lý nâng tách trà lên uống một ngụm, một lúc lâu sau mới nói: “Có hai người bị thương, một nam và một nữ.
Người phụ nữ vì cứu người đàn ông đứng đối diện nên bị xe đâm phải, cuối cùng tàn tật.
Người đàn ông hình như là một người rất quyền thế, Nhiếp Thiếu Hoa không trốn chạy được lâu.
Khi tòa tuyên án, quan tòa đã phán Nhiếp Thiếu Hoa ba năm tù, vì camera cho thấy đôi nam nữ đó không chịu nhìn trước nhìn sau mà đi vào làn đường cho xe chạy, thế nên Nhiếp Thiếu Hoa không phải chịu toàn bộ trách nhiệm.
Sau này nghe nói người phụ nữ không thể chấp nhận được sự thật nên tự sát, người đàn ông kia thì đi lính.”
Không cần phải kiểm tra đối chiếu nữa, đôi nam nữ này chính xác là Giang Hạo và Tiêu Thiên Ái, Kiều Tâm Duy trầm tư.
Đột nhiên cô cảm thấy mình là kẻ thứ ba chen vào giữa hai người họ.
Tiêu Thiên Ái yêu Giang Hạo đến nỗi có thể không màng đến tính mạng của mình, tình yêu của cô ta sâu nặng biết nhường nào? Và Giang Hạo, năm đó anh đã giằng xé đến mức nào mới có thể dâng hiến tuổi trẻ đẹp đẽ của mình cho quân đội? Trong chiếc đồng hồ cát thời gian, bất cứ sự kiện nào cũng sẽ dần dần đi vào quên lãng, ngay cả tình cảm cũng từ từ biến mất, nhưng tình yêu chân thành và chung thủy ấy chỉ có người từng trải mới có thể hiểu sâu sắc.
Giống như cô, dù thời gian trôi qua bao lâu, thì khi nửa đêm tỉnh mộng, cô vẫn sẽ nhớ lại vẹn nguyên cảm giác mình bị bắt cóc, bị ném xuống biển, thậm chí là khi bị Giang Hạo bỏ mặc.
Mỗi khi mơ thấy những hình ảnh đó, cô sẽ bừng tỉnh từ cơn mê, sau đó nước mắt chảy đầm đìa.
Trên đường về nhà, Kiều Tâm Duy vẫn im lặng, vài câu nói đùa của Cố Vinh Sâm đều bị cô bỏ qua.
“Này, tôi nói, tốt xấu gì cô cũng trả lời lấy một câu chứ.”
Kiều Tâm Duy không hứng thú mấy: “Tôi không muốn nói chuyện.”
Cổ Vinh Sâm cũng nhận ra từ khi rời khỏi phòng thư ký Lý, cô chẳng hề nói một câu.
Anh ta thảng thốt nói: “Chuyện đã qua rồi, cô cần gì phải đi kiểm chứng, biết rõ chỉ khiến lòng mình thêm phiền mà thôi.”
Kiều Tâm Duy nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hồi tưởng lại những ký ức giữa mình và Giang Hạo trong một năm qua, có niềm vui và cũng có nỗi buồn.
Rất nhiều lần Giang Hạo đã đứng về phía Tiêu Thiên Ái, cô lại kiên quyết kéo anh quay về, cũng rất nhiều nhiều lần.
Nếu như cô từ bỏ, có lẽ Giang Hạo đã quay lại với Tiểu Thiên Ái mất rồi.
Nếu Giang Hạo có cơ hội vứt bỏ trách nhiệm để tự do lựa chọn, cô không chắc rằng mình sẽ thắng Tiêu Thiên Ái, bởi cô không chắc bản thân có thể chiến thắng tình cảm sâu đậm được nuôi dưỡng từ thời bé thơ giữa họ.
cố Vinh Sâm vẫn bình tĩnh lái xe, thỉnh thoảng anh ta lại liếc nhìn cô.
Không thể phủ nhận một điều rằng, từ giây phút đầu tiên gặp mặt, lòng anh ta đã dấy lên một nỗi tò mò, mà rất nhiều chuyện thường bắt nguồn từ lòng tò mò.
Sau khi tiếp xúc lẫn nhau, sự tò mò của anh ta đã biến thành lòng quý mến.
Là vợ của quan lớn, nhưng cô không hề trở thành một quý bà sống an nhàn sung sướng nhờ gia thế hiển hách của chồng như lẽ thường.
Thay vào đó, cô giống như một người vợ bình thường đi làm từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, thậm chí còn tăng ca ngày đêm.
Cô độc lập và chăm chỉ hơn cả những đồng nghiệp nữ bình thường khác.
Đôi khi cô sẽ nghĩ ngợi lung tung, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến trí thông minh và sự bản lĩnh của cô.
Đôi khi cô hơi bốc đồng, nhưng cô biết nhìn tổng quát, phán đoán linh hoạt, suy một ra ba.
Rất nhiều chuyện tưởng như đã hết cách rồi, cô lại có thể đổi bại thành thắng.
Một người phụ nữ như thể khiến anh ta bị hấp dẫn.
Nhưng đáng tiếc là cô đã có chồng rồi.
“Được rồi, không nói nhiều nữa, vậy liên hoan tối nay cô có đi không?”
“Liên hoan?”
Kiều Tâm Duy bực bội hỏi: “Liên hoan gì thế?”
“Ai, thì ra cô còn mù thông tin hơn cả tôi nữa, hôm nay Tổng giám đốc Nguyễn mời khách để chúc mừng Tết Nguyên Đán sớm, cô không nghe các đồng nghiệp đồn à? Ở tin nhắn nhóm đấy.”
Kiều Tâm Duy bất giác nói: “Tin nhắn nhóm à? Ha ha, ngại quá, ở nhà tôi không lên QQ nên không biết.”
“Vậy cô có đi không?”
Dù gì Giang Hạo cũng đi công tác rồi, tan tầm về nhà cũng ở một mình, thôi thì đến chung vui với đồng nghiệp còn hơn: “Đi, hoạt động của công ty phải tham gia chứ, tôi là người rất hướng ngoại mà.”
“Được, vậy tôi cũng đi.”
Kiều Tâm Duy bực bội nhìn anh ta, anh ta cười cười nói: “Tôi cũng là người hướng ngoại.”
Gần Tập đoàn Viễn Đại mới mở một nhà hàng Nhật, nổi tiếng về phong cách phục vụ.
Nguyễn Tấn làm chủ mời mọi người ăn một bữa, đầu tiên là để khao nhân viên, thứ hai để chúc mừng thăng chức.
Còn nửa tiếng nữa là tan tầm mà mọi người ở trong văn phòng đã hào hứng hết cả lên.
Suy nghĩ của các đồng nghiệp đã bay đến những món ăn của nhà hàng phong cách Nhật, đặc biệt là các đồng nghiệp nam.
Mã Khải Hàng đến đưa văn kiện, bà tám Tiểu Mật vừa thấy anh ta đã trêu chọc một phen: “Mã Khải Hàng, ông anh chút nữa đừng có nhìn chằm chằm vào đùi con gái nhà người ta, mấy cô hầu gái quyến rũ cỡ nào không biết, anh phải kìm nén đó.”
Ban đầu Mã Khải Hàng còn mặt đỏ tía tại trước những lời nói đùa của Tiếu Mật, bây giờ anh ta đã trở thành kẻ già đời rồi, thoải mái nói: “Tiểu mỹ nữ, mấy cô hầu gái đó làm sao hấp dẫn bằng đồng phục của cô được, đơn giản một câu là bại trận hoàn toàn trước vẻ đẹp của cô, thay vì nhìn cô nàng đó, tôi thà nhìn cô còn hơn.”
Tiêu Mật là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, trong suy nghĩ của cô, bản thân cô chính là nữ vương của cả thế giới, bất kì người đàn ông nào cũng phải quỳ dưới gấu váy của mình.
Cô không hề cảm thấy những lời của Mã Khải Hàng là đang nói đùa: “Chắc chắn rồi còn nói, không phải tôi khoe khoang, dù có khoác đồng phục làm việc giống nhau, chị đây cũng không hề bị lép vế, hạc giữa bầy gà đấy, cưng hiểu không?”
Hạc giữa bầy gà, các đồng nghiệp nữ trong phòng đều nhao nhao phản đối.
Vừa tan làm, mọi người hồ hởi đến nhà hàng Nhật.
Ở ngay trước cổng, những cô bé xinh xắn với giọng nói ngọt ngào xếp thành hai hàng chào đón khách.
Các cô gái mặc trang phục thủy thủ, váy ngắn đến nỗi có thể nhìn thấy quần bảo hộ bên trong, còn đội những bộ tóc giả đủ màu sắc, rất thu hút.
Các cô quay cung kính cúi đầu: “Chào mừng quý khách.”
May quá, đều là người Trung Quốc, nói giọng phổ thông tiêu chuẩn.
Đi lên tầng hai, tấm chia khu vực ở giữa được dời đi, hai khu ăn nhỏ đã biến thành một phòng ăn lớn.
Bàn ăn là những chiếc bàn nhỏ hình vuông, có thể ghép lại cho nhiều người ngồi, hoặc để riêng cho một người ngồi.
Nhân viên phục vụ ghép những cái bàn lại với nhau đủ cho mọi người xếp thành hai hàng đối diện.
Vừa cởi giày đi vào, một giọng nói hài hước đã cất lên: “Lão Triệu này, chân của anh nặng mùi quá, mấy ngày rồi không rửa đấy?”
Sau đó mọi người cùng cười vang.
Mọi người cùng ngồi trên mặt đất, dễ chịu thì rất dễ chịu, nhưng cũng không thiếu cảm giác phiền phức.
Cố Vinh Sâm ngồi đối diện Kiều Tâm Duy, trên bàn ăn hình chữ nhật dài, khoảng cách giữa cô và anh ta rất gần.
Lúc chọn món ăn, Nguyễn Tấn là người cầm menu, mỗi lần anh đọc tên món ăn, phục vụ khom người ngay lập tức, sau đó anh nói thẳng: “Cô này, đều là người Trung Quốc cả, tôi chỉ gọi món thôi, cô không cần phải khúm núm như vậy.”
Người phục vụ khá xấu hổ, cười cười nói: “Vâng ạ.”
Nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn cúi người rất thấp.
Nguyễn Tấn bó tay, đưa menu cho người bên cạnh: “Mỗi người chọn một món, thích ăn gì thì cứ gọi.”
Làm sao anh có thể thốt lên rằng anh không chịu nổi bộ ngực trong bộ quần áo khoét chữ V sâu của cô nàng chứ.
Cô chỉ cần cúi thấp xuống một tí là thấy hết, lộ hàng thì cũng được đi, nhưng chẳng có hàng để mà lộ, khổ thân bộ quần áo khoét chữ V sâu hoắm của cô nàng.
Sau khi gọi món xong xuôi, Nguyễn Tấn không nhịn được nói: “Ai chọn nhà hàng này vậy?”
Mã Khải Hàng xung phong giơ tay lên nói: “Tổng giám đốc Nguyễn, tôi tôi tôi, anh có hài lòng không?”
“Hài lòng cái đầu cậu, tiền thưởng cuối năm nay trừ sạch hết.”
“...
Tổng giám đốc Nguyễn, chuyện này không đùa được đâu.”
Mọi người ở đây đều hả hê bật cười khoái trá, bầu không khí rất hòa hợp.
Cố Vinh Sâm rất bội phục Nguyễn Tấn, tuổi trẻ tài cao, có thể thăng chức giữa lớp lớp nhân tài của một Tập đoàn lớn, đồng thời cũng chịu gắn kết với cấp dưới, đây là một việc rất hiếm thấy.
Sau khi hợp tác, anh ta mới nhận ra rằng, trong đoàn đội của Nguyễn Tấn, chọn đại một người thì đó cũng là nhân viên rất tài năng ở lĩnh vực nào đấy.
Đồng thời, họ cũng có tình cảm chân thành với Nguyễn Tấn, đây là điểm đáng giá nhất của Nguyễn Tấn mà anh ta có thể học tập.
Món ăn Nhật Bản rất phong phú, hầu hết các món đều có một lát cá sống, khi chấm mù tạt cho vào miệng có thể khiến người ta chảy nước mắt và sắc đến tận óc.
Người lỡ yêu thì rất yêu, người lỡ sợ thì rất sợ.
Kiều Tâm Duy là người thuộc về sau.
“Tâm Duy, cái này cũng ngon này, em ăn thử đi.”
“Được, cảm ơn”
Kiều Tâm Duy nhận phần sushi đồng nghiệp đưa, cô há miệng cắn một cái.
Trước khi ăn, cô không nhận ra miếng cơm cuộn rong biển bình thường đó chứa đựng huyền cơ.
Cô cứ nhai nhai, ba giây sau đã thốt lên: “A, có mù tạt...”
Cảm giác cay nồng xộc thẳng lên tận óc, ngay lập tức, cô chảy nước mắt đầm đìa, mặt đỏ lựng lên, ho khan và thở phì phò.
Cả người như có cảm giác sắp chết, khó chịu khủng khiếp.
Đồng nghiệp ngồi bên cạnh tên Tiểu Như xin lỗi liên tục, nhanh chóng giúp cô rót nước: “Xin lỗi, chị không biết em không ăn được mù tạt.”
Kiều Tâm Duy xua xua tay, không thể nói gì cả.
Là cô tự ăn, Tiểu Như chỉ là người tốt bụng đề cử mà thôi, không thể trách cô ấy được.
Thấy thế, Nguyễn Tân đứng dậy, rót một chén rượu để đến đặt ngay gót chân cô: “Em ngửi một lát đi, sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.”
cố Vinh Sâm ngồi đối diện đặt ly rượu mình vừa rót xuống bàn, anh ta nhìn Nguyễn Tấn chăm chú, ánh mắt người này có sự lo lắng không bình thường chút nào.
Kiều Tâm Duy làm theo, vị nóng của rượu để quả thật có thể làm dịu đi bớt sự gay mũi của mù tạt.
Nhưng không phải cô sợ mà là dị ứng với mù tạt, cô còn tưởng chỉ cần không chấm là được, cô hoàn toàn không biết bên trong những miếng sushi đều quết một ít mù tạt.
Rất nhanh, mặt cô xuất hiện những đốm đỏ, sau đó lan xuống cổ, vừa ngứa vừa rát.
Tiểu Mật bỗng thốt lên: “A, tôi nhớ rồi, Tâm Duy dị ứng với mù tạt.”
Không đợi mọi người phản ứng, Nguyễn Tấn đã kéo cô lên nói: “Mọi người cứ ăn tiếp đi, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Cố Vinh Sâm cũng không chịu nhàn rỗi: “Để tôi đi cùng, anh uống rượu không thể lái xe, tôi không uống.”
/451
|