Kiều Tâm Duy tức giận chạy vào phòng tắm, đóng cửa lại, áp tai vào cửa nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Cô nghe thấy Giang Hạo vội vội vàng vàng chạy đến gõ cửa, nhưng không dám xông thẳng vào.
Cô nhịn cười, nhìn thấy một thùng nước trên bồn rửa tay thì nảy ra một kế.
Hừ, ai bảo anh bận rộn, ai bảo anh không chịu ở bên cạnh em, ai bảo anh suốt ngày hết quân lại đội.
Anh nói: “Tâm Duy, em nghe anh nói đã...”
Nghe thấy giọng điệu như đang nhờ vả của anh, cô nhịn không được, đành cố tình nói: “Em không nghe, anh đừng nói nữa, dù sao đó là công việc của anh, anh không cần phải giải thích với em, em không thể đòi hỏi được, em hiểu.”
Vừa nói, cô dời ghế sang gần cửa, đứng lên ghế, đồng thời bê thùng nước lên, hơn nửa thùng nước đấy, cũng nặng quá chừng.
Giang Hạo đứng ngoài cửa kiên nhẫn giải thích: “Thủ trưởng Cận định từ chức, ông ấy đã nói là sẽ đề cử anh lên.
Trong khoảng thời gian này, anh cần phải biểu hiện bản thân tốt một chút đúng không?”
Vì đó là Kiều Tâm Duy, nên anh cần phải kiên nhẫn giải thích như vậy: “Thủ trưởng Cận còn nói muốn gặp em một lần, biết đâu sẽ có ngày anh đón em vào đơn vị gặp mặt.”
“Gặp mặt? Còn có trò này nữa à, em không đi, công việc của người ta bận lắm.”
“Bà xã...”
Giang Hạo xoay nắm tay cửa, cửa không khóa, anh hớn hở đẩy vào.
Sau đó, một thùng nước lạnh từ trên trời giáng ầm xuống, tiếng cười khùng khục lọt vào tai anh.
Kiều Tâm Duy chọn đúng thời cơ, đợi anh vừa mở cửa bước vào thì dội nước xuống, hơn nửa thùng nước lạnh trút lên đầu anh.
Sau khi xong xuôi, cô né ra xa, vừa nhảy vừa cười đến muốn sốc hông.
“Ha ha ha ha, đồ ngốc, trúng kể rồi! Đồ ngốc, ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất!”
Giang Hạo lạnh run cầm cập từ đầu đến chân, trên đời này có cô vợ nào chơi tát nước lạnh vào người chồng trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt như thế này không, chẳng lẽ là muốn mưu sát chồng hả?! Giang Hạo siết chặt nắm đấm, đứng cứng đờ.
Mặt anh đen thui, vừa tức vừa lạnh.
Kiều Tâm Duy cười hả hê một lát, thấy anh chỉ đứng im đó thì cô im bặt, trông anh như vậy ai mà dám cười nữa chứ.
Cô kéo tay anh nói: “Đồ ngốc, mau cởi quần áo ướt ra, em pha nước nóng cho anh tắm, anh sẽ không được hưởng thụ cái này trong một tháng luôn đó.”
Cô đi đến vặn vòi nước, nước nóng hôi hổi chảy xuống.
Nhưng Giang Hạo vẫn đứng bất động, cô khó hiểu đi đến hỏi: “Giang Hạo, nghe không? Không lạnh hả?”
Giang Hạo nổi giận, nặng nề thốt lên: “Có ai chơi trò này như em à, nước này lạnh đến mức nào em có biết không, em đổ thẳng từ đầu anh xuống mà được hả? Kiều Tâm Duy, em điên rồi à?”
“...”
Kiều Tấm Duy choáng váng ngay lập tức, cô biết anh luôn tắm bằng nước lạnh, ở những nơi thời tiết giá rét hơn thì anh vẫn trút nước lạnh tắm táp như thường.
Anh nói tắm nước lạnh có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, những quân nhân ở trong quân đội đều tắm như thế, cũng không phải tự nhiên cô lại trêu anh bằng trò này.
Cô cười cười hỏi: “Sao vậy ông xã? Anh giận à...?”
Tình huống có hơi xấu hổ, nụ cười cũng trở nên ngượng nghịu.
Giang Hạo tức giận khiến cô khá bất ngờ: “Xin lỗi, em chỉ muốn trêu anh một chút thôi, ngày nào anh cũng tắm nước lạnh mà.”
“Nhưng lần nào cũng có chuẩn bị trước, còn như bây giờ chưa chuẩn bị gì lại đột nhiên bị xối nước lạnh, ai mà chịu nổi?! Em muốn anh bị cảm lạnh đúng không, anh bị bệnh thì có thể nghỉ phép để ở nhà với em phải không? Em đúng là không hiểu chuyện chút nào cả.”
Nói đoạn, Giang Hạo hắt xì hơi một cái, người lạnh run bần bật.
Thấy anh tức tối như thế, Kiều Tâm Duy vội đến kéo anh: “Xin lỗi xin lỗi mà, anh mau mau cởi quần áo ra đi, nước nóng pha sẵn rồi, tránh bị cảm lạnh.”
“Đã cảm lạnh rồi.”
Giang Hạo nổi giận đùng đùng vòng qua người cô rồi đi vào phòng tắm, tự cởi quần áo.
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất uất ức, mắt đã ầng ậc nước.
Xin lỗi không ích lợi gì, cô không biết nên làm sao bây giờ, cô cố gắng chịu đựng nói: “Em không cố ý, em không phải muốn anh bị bệnh để ở nhà với em, em sai rồi, em không nên trêu anh như thế, em...”
Ai ngờ, Giang Hạo lại không nhịn được bật cười.
Không đợi cô ngẩng đầu, anh đã nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay kéo cô ngã vào lồng ngực mình.
Anh và nghiêm túc nói: “Ừ, em vừa nói gì? Em sai thật à? Anh không nghe nhầm đấy chứ?”
“...
Hay lắm Giang Hạo, anh dám trêu em.”
“Em có thể trêu anh thì sao anh lại không thể trêu em chứ?”
Vừa dứt lời, Giang Hạo đã bế cô lên rồi ném cô vào bồn tắm lớn.
Nước ẩm sóng sánh văng khắp nơi, hơi nóng bay lên mờ mờ.
Kiều Tâm Duy chưa kịp ngồi vững thì Giang Hạo đã nhảy vào, cả cơ thể trần trụi nhảy vào, sao lại vô sỉ như vậy chứ?! “Này, anh đừng có đùa.”
Kiều Tâm Duy chống đối kêu la, cô mãi mãi không thể nào thắng nổi mấy trò đùa của anh.
Cả người cô ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, muốn cởi cũng không dễ chút nào, đặc biệt là chiếc quần jean bó sát đang thắt chặt đùi.
“Để anh, cởi quần áo của em thì anh rất lành nghề.”
Giang Hạo vỗ ngực cam đoan, anh kéo một cái, thể là cởi sạch quần áo của cô ra.
Hơi nóng trắng xóa ngập tràn khắp phòng tắm, đóng rèm, mở quạt gió, nòng nọc nhỏ bắt đầu tìm mẹ.
*** Sáng sớm hôm sau, Kiều Tâm Duy vừa đẩy cửa vào thì thấy một đồng nghiệp nháy mắt ra hiệu với mình.
“Sao vậy?”
Cô cười cười nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, ngay lập tức, đập vào mắt cô là người quen đã lâu không gặp, Chu Tiểu Y.
Cô ả đang ngồi ở chỗ của cô, thậm chí còn thong thả ung dung vừa lật vừa xem tạp chí của cô.
Kiều Tâm Duy đanh mặt lại, bước đến gần hỏi: “Chu Tiểu Y, cô tới đây làm gì hả? Cút ra, đây là chỗ của tôi.”
Mới sáng sớm nên các đồng nghiệp chưa đến đông đủ, văn phòng khá yên tĩnh, câu nói của cô không khỏi gây chú ý cho các đồng nghiệp.
Nhưng Chu Tiểu Y vốn dĩ cũng là một cây đèn nô-en rồi, cô ta vác theo cái bụng bầu như sắp sinh lượn lờ ở đây, ai cũng không dám đến gần nửa bước.
Chu Tiểu Y vẫn giống như trước đây, nở một nụ cười ngọt ngào, cất giọng nhè nhẹ mà âm ấm: “Chị Tâm Duy, khó có dịp em tới, đến thăm chị không được hả? Em đi mệt nên mới ngồi một chút, vốn là định ngồi ghế của chị Vân Thanh, ghế của chị ấy khá là dễ chịu, nhưng bàn làm việc của chị ấy bị dọn đi mất rồi, cũng không thấy ghế của chị ấy nữa, hết cách nên em phải ngồi ở chỗ của chị.”
Từ khi nhân viên Vạn Đạt đến đây, cách bố trí của văn phòng đã thay đổi, đồ vật cũng đã được thay thế khá nhiều, bàn của Vân Thanh hình như được đặt ở cửa sổ bên đó.
Kiều Tâm Duy không biết tại sao cô ta lại ở đây, tóm lại là chẳng có chuyện gì tốt.
“Tránh ra, tôi còn phải làm việc!”
Cô không khách sáo nói.
Chu Tiểu Y chầm chậm đứng lên, một tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ lưng.
Mới vừa đứng lên, cô ta đã than thở nói: “Chân tê, không đứng lên nổi, chị Tâm Duy, chị để em ngồi một lát đi, em không biết những người kia, em không có chỗ ngồi.”
Nói dối không chớp mắt.
Chu Tiểu Y ơi Chu Tiểu Y, sao cô phải già mồm làm dáng như vậy chứ?! “Cô không biết Tiếu Mật à? Cô không biết Mã Khải Hàng? Cô không nhận ra cả quản lí Quách, chị Phương à? Vị trí của họ chưa từng thay đổi, lại trống không, sao cô không đi mà ngồi, hết lần này đến lần khác chọn đúng chỗ của tôi vậy?”
Chu Tiểu Y lại đặt mông ngồi xuống, cô ta chỉ muốn yên vị ở đây thôi: “Chị Tâm Duy, chị xem chị kìa, tức giận nhanh như thế làm gì, tính cách nôn nóng như vậy rất khó mang thai đấy.
Em đây này, không thèm tức giận với chị đâu, em không thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mình được.”
Nói xong, cô ta thoải mái dựa vào phía sau, hai tay vuốt ve bụng và nói: “Bé ngoan, đây là dì Tâm Duy, con đừng đá mẹ, dì Tâm Duy không cho chúng ta ngồi, chúng ta ngồi một lát sẽ đi, ha.”
Kiều Tâm Duy chịu không nổi, mà lại không thể đụng vào cô ta, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cô ta lại dính lấy cô mất.
Cô nhìn xung quanh một lát, thấy cửa phòng của Nguyễn Tân đang mở một cánh, cô phải nhờ Nguyễn Tấn đến xử lý cô ả này.
Lúc đến cửa phòng Nguyễn Tấn thì cô mới nhận ra, thì ra là Trần Kinh Nghiệp đang ở đây, hóa ra con ả Chu Tiểu Y kia theo chân Trần Kinh Nghiệp đến.
Nhận thức của cô lại tăng thêm một tầm cao mới rồi, rốt cuộc là một tên đàn ông thối tha độc ác đến mức nào mới có thể dẫn theo ả tiểu tam bụng lớn, đến khoe khoang khắp phòng làm việc của người vợ cũ đã chết của mình chứ?! Cứ xem như anh ta đến đây để tìm Tổng giám đốc Nguyễn, thì nhẽ ra anh ta nên âm thầm mà đến chứ? Sự thật là, các đồng nghiệp đều rất đồng cảm với chuyện của Vân Thanh, và rất phỉ nhổ hành động của Chu Tiểu Y.
Anh ta trắng trợn dẫn theo cô ả lớn bụng Chu Tiểu Y đến đây, cuối cùng là vì sao, anh ta coi Nguyễn Tấn là gì vậy? Đang định gõ cửa, Trần Kinh Nghiệp đã mở cửa từ bên trong ra, anh ta định đi.
Thấy Kiều Tâm Duy tức giận đùng đùng đứng ở trước cửa, anh ta cảm thấy xấu hổ: “Tâm Duy, chào buổi sáng.”
Kiều Tâm Duy mặt lạnh tanh nhìn anh ta, không mắng anh ta là vì nể mặt Giang Hạo và Nguyễn Tấn, cô chỉ vào Chu Tiểu Y, nhìn Trần Kinh Nghiệp, không khách sáo nói: “Mời pho tượng Phật lớn này đi, nhanh!”
Trần Kinh Nghiệp xám xịt đi đến, kéo Chu Tiểu Y rời đi.
Nguyễn Tấn cũng không nói gì, anh cũng không mấy vui vẻ.
“Nguyễn Tấn, thứ cho tôi mạo muội, hai người kia tới đây làm gì?”
Kiều Tâm Duy không nhịn được hỏi, lần đầu tiên cô gặp phải loại người không biết xấu hổ như thế.
Vốn dĩ đã dành cho Trần Kính Nghiệp rất nhiều lời khen ngợi, bây giờ cô chỉ muốn rút lại chúng và thay bằng danh hiệu: Trăm năm khó gặp, vô địch cặn bã.
“Vào rồi nói.”
Kiều Tâm Duy đi vào, cũng đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Nguyễn, Trần Kinh Nghiệp đến đây làm gì? Anh ta cảm thấy số lượng người trong văn phòng biết chuyện xấu của mình chưa đủ nhiều à? Anh ta không biết quan hệ lúc đầu của anh và Chu Tiểu Y à?”
Nguyễn Tấn ngẩng đầu nhìn, cô có để ý chuyện của anh và chu Tiểu Y đúng không? “Ngại quá Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không có ý mắng anh đâu.”
Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không sao, em chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
“Sao vậy, sao họ lại đến đây?”
Đầu tiên Nguyễn Tấn im lặng một lúc, sau đó buồn bã nói: “Anh cảm thấy Trần Kinh Nghiệp gặp chuyện gì đó, hình như cậu ấy bị uy hiếp.”
“Là sao?”
Kiều Tâm Duy không hiểu: “Một cô nàng lớn bụng sao có thể uy hiếp được người đàn ông trưởng thành như anh ta?”
“Anh không biết, hỏi cậu ấy thì cậu ấy cũng phủ nhận, cậu ấy đến đây vay tiền.”
“Vay tiền?”
Kiều Tâm Duy giật thót: “Giữa ban ngày ban mặt mà dẫn theo Chu Tiểu Y đến dọa người để vay tiền hả? Chẳng phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi sao, anh ta có âm mưu gì vậy?”
Nguyễn Tấn trịnh trọng nói: “Em cũng cảm thấy có gì đó không đúng phải không...
Gia đình Kinh Nghiệp giàu có, một dự án của cậu ấy còn kiếm được nhiều tiền hơn cả anh, cậu ấy chưa bao giờ mở miệng vay tiền của anh, mà còn chỉ mượn có hai vạn.”
Cô nghe thấy Giang Hạo vội vội vàng vàng chạy đến gõ cửa, nhưng không dám xông thẳng vào.
Cô nhịn cười, nhìn thấy một thùng nước trên bồn rửa tay thì nảy ra một kế.
Hừ, ai bảo anh bận rộn, ai bảo anh không chịu ở bên cạnh em, ai bảo anh suốt ngày hết quân lại đội.
Anh nói: “Tâm Duy, em nghe anh nói đã...”
Nghe thấy giọng điệu như đang nhờ vả của anh, cô nhịn không được, đành cố tình nói: “Em không nghe, anh đừng nói nữa, dù sao đó là công việc của anh, anh không cần phải giải thích với em, em không thể đòi hỏi được, em hiểu.”
Vừa nói, cô dời ghế sang gần cửa, đứng lên ghế, đồng thời bê thùng nước lên, hơn nửa thùng nước đấy, cũng nặng quá chừng.
Giang Hạo đứng ngoài cửa kiên nhẫn giải thích: “Thủ trưởng Cận định từ chức, ông ấy đã nói là sẽ đề cử anh lên.
Trong khoảng thời gian này, anh cần phải biểu hiện bản thân tốt một chút đúng không?”
Vì đó là Kiều Tâm Duy, nên anh cần phải kiên nhẫn giải thích như vậy: “Thủ trưởng Cận còn nói muốn gặp em một lần, biết đâu sẽ có ngày anh đón em vào đơn vị gặp mặt.”
“Gặp mặt? Còn có trò này nữa à, em không đi, công việc của người ta bận lắm.”
“Bà xã...”
Giang Hạo xoay nắm tay cửa, cửa không khóa, anh hớn hở đẩy vào.
Sau đó, một thùng nước lạnh từ trên trời giáng ầm xuống, tiếng cười khùng khục lọt vào tai anh.
Kiều Tâm Duy chọn đúng thời cơ, đợi anh vừa mở cửa bước vào thì dội nước xuống, hơn nửa thùng nước lạnh trút lên đầu anh.
Sau khi xong xuôi, cô né ra xa, vừa nhảy vừa cười đến muốn sốc hông.
“Ha ha ha ha, đồ ngốc, trúng kể rồi! Đồ ngốc, ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất!”
Giang Hạo lạnh run cầm cập từ đầu đến chân, trên đời này có cô vợ nào chơi tát nước lạnh vào người chồng trong tiết trời mùa đông khắc nghiệt như thế này không, chẳng lẽ là muốn mưu sát chồng hả?! Giang Hạo siết chặt nắm đấm, đứng cứng đờ.
Mặt anh đen thui, vừa tức vừa lạnh.
Kiều Tâm Duy cười hả hê một lát, thấy anh chỉ đứng im đó thì cô im bặt, trông anh như vậy ai mà dám cười nữa chứ.
Cô kéo tay anh nói: “Đồ ngốc, mau cởi quần áo ướt ra, em pha nước nóng cho anh tắm, anh sẽ không được hưởng thụ cái này trong một tháng luôn đó.”
Cô đi đến vặn vòi nước, nước nóng hôi hổi chảy xuống.
Nhưng Giang Hạo vẫn đứng bất động, cô khó hiểu đi đến hỏi: “Giang Hạo, nghe không? Không lạnh hả?”
Giang Hạo nổi giận, nặng nề thốt lên: “Có ai chơi trò này như em à, nước này lạnh đến mức nào em có biết không, em đổ thẳng từ đầu anh xuống mà được hả? Kiều Tâm Duy, em điên rồi à?”
“...”
Kiều Tấm Duy choáng váng ngay lập tức, cô biết anh luôn tắm bằng nước lạnh, ở những nơi thời tiết giá rét hơn thì anh vẫn trút nước lạnh tắm táp như thường.
Anh nói tắm nước lạnh có thể giúp cơ thể khỏe mạnh hơn, những quân nhân ở trong quân đội đều tắm như thế, cũng không phải tự nhiên cô lại trêu anh bằng trò này.
Cô cười cười hỏi: “Sao vậy ông xã? Anh giận à...?”
Tình huống có hơi xấu hổ, nụ cười cũng trở nên ngượng nghịu.
Giang Hạo tức giận khiến cô khá bất ngờ: “Xin lỗi, em chỉ muốn trêu anh một chút thôi, ngày nào anh cũng tắm nước lạnh mà.”
“Nhưng lần nào cũng có chuẩn bị trước, còn như bây giờ chưa chuẩn bị gì lại đột nhiên bị xối nước lạnh, ai mà chịu nổi?! Em muốn anh bị cảm lạnh đúng không, anh bị bệnh thì có thể nghỉ phép để ở nhà với em phải không? Em đúng là không hiểu chuyện chút nào cả.”
Nói đoạn, Giang Hạo hắt xì hơi một cái, người lạnh run bần bật.
Thấy anh tức tối như thế, Kiều Tâm Duy vội đến kéo anh: “Xin lỗi xin lỗi mà, anh mau mau cởi quần áo ra đi, nước nóng pha sẵn rồi, tránh bị cảm lạnh.”
“Đã cảm lạnh rồi.”
Giang Hạo nổi giận đùng đùng vòng qua người cô rồi đi vào phòng tắm, tự cởi quần áo.
Kiều Tâm Duy cảm thấy rất uất ức, mắt đã ầng ậc nước.
Xin lỗi không ích lợi gì, cô không biết nên làm sao bây giờ, cô cố gắng chịu đựng nói: “Em không cố ý, em không phải muốn anh bị bệnh để ở nhà với em, em sai rồi, em không nên trêu anh như thế, em...”
Ai ngờ, Giang Hạo lại không nhịn được bật cười.
Không đợi cô ngẩng đầu, anh đã nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay kéo cô ngã vào lồng ngực mình.
Anh và nghiêm túc nói: “Ừ, em vừa nói gì? Em sai thật à? Anh không nghe nhầm đấy chứ?”
“...
Hay lắm Giang Hạo, anh dám trêu em.”
“Em có thể trêu anh thì sao anh lại không thể trêu em chứ?”
Vừa dứt lời, Giang Hạo đã bế cô lên rồi ném cô vào bồn tắm lớn.
Nước ẩm sóng sánh văng khắp nơi, hơi nóng bay lên mờ mờ.
Kiều Tâm Duy chưa kịp ngồi vững thì Giang Hạo đã nhảy vào, cả cơ thể trần trụi nhảy vào, sao lại vô sỉ như vậy chứ?! “Này, anh đừng có đùa.”
Kiều Tâm Duy chống đối kêu la, cô mãi mãi không thể nào thắng nổi mấy trò đùa của anh.
Cả người cô ướt đẫm, quần áo dán sát vào cơ thể, muốn cởi cũng không dễ chút nào, đặc biệt là chiếc quần jean bó sát đang thắt chặt đùi.
“Để anh, cởi quần áo của em thì anh rất lành nghề.”
Giang Hạo vỗ ngực cam đoan, anh kéo một cái, thể là cởi sạch quần áo của cô ra.
Hơi nóng trắng xóa ngập tràn khắp phòng tắm, đóng rèm, mở quạt gió, nòng nọc nhỏ bắt đầu tìm mẹ.
*** Sáng sớm hôm sau, Kiều Tâm Duy vừa đẩy cửa vào thì thấy một đồng nghiệp nháy mắt ra hiệu với mình.
“Sao vậy?”
Cô cười cười nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, ngay lập tức, đập vào mắt cô là người quen đã lâu không gặp, Chu Tiểu Y.
Cô ả đang ngồi ở chỗ của cô, thậm chí còn thong thả ung dung vừa lật vừa xem tạp chí của cô.
Kiều Tâm Duy đanh mặt lại, bước đến gần hỏi: “Chu Tiểu Y, cô tới đây làm gì hả? Cút ra, đây là chỗ của tôi.”
Mới sáng sớm nên các đồng nghiệp chưa đến đông đủ, văn phòng khá yên tĩnh, câu nói của cô không khỏi gây chú ý cho các đồng nghiệp.
Nhưng Chu Tiểu Y vốn dĩ cũng là một cây đèn nô-en rồi, cô ta vác theo cái bụng bầu như sắp sinh lượn lờ ở đây, ai cũng không dám đến gần nửa bước.
Chu Tiểu Y vẫn giống như trước đây, nở một nụ cười ngọt ngào, cất giọng nhè nhẹ mà âm ấm: “Chị Tâm Duy, khó có dịp em tới, đến thăm chị không được hả? Em đi mệt nên mới ngồi một chút, vốn là định ngồi ghế của chị Vân Thanh, ghế của chị ấy khá là dễ chịu, nhưng bàn làm việc của chị ấy bị dọn đi mất rồi, cũng không thấy ghế của chị ấy nữa, hết cách nên em phải ngồi ở chỗ của chị.”
Từ khi nhân viên Vạn Đạt đến đây, cách bố trí của văn phòng đã thay đổi, đồ vật cũng đã được thay thế khá nhiều, bàn của Vân Thanh hình như được đặt ở cửa sổ bên đó.
Kiều Tâm Duy không biết tại sao cô ta lại ở đây, tóm lại là chẳng có chuyện gì tốt.
“Tránh ra, tôi còn phải làm việc!”
Cô không khách sáo nói.
Chu Tiểu Y chầm chậm đứng lên, một tay chống lên mặt bàn, một tay đỡ lưng.
Mới vừa đứng lên, cô ta đã than thở nói: “Chân tê, không đứng lên nổi, chị Tâm Duy, chị để em ngồi một lát đi, em không biết những người kia, em không có chỗ ngồi.”
Nói dối không chớp mắt.
Chu Tiểu Y ơi Chu Tiểu Y, sao cô phải già mồm làm dáng như vậy chứ?! “Cô không biết Tiếu Mật à? Cô không biết Mã Khải Hàng? Cô không nhận ra cả quản lí Quách, chị Phương à? Vị trí của họ chưa từng thay đổi, lại trống không, sao cô không đi mà ngồi, hết lần này đến lần khác chọn đúng chỗ của tôi vậy?”
Chu Tiểu Y lại đặt mông ngồi xuống, cô ta chỉ muốn yên vị ở đây thôi: “Chị Tâm Duy, chị xem chị kìa, tức giận nhanh như thế làm gì, tính cách nôn nóng như vậy rất khó mang thai đấy.
Em đây này, không thèm tức giận với chị đâu, em không thể ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng mình được.”
Nói xong, cô ta thoải mái dựa vào phía sau, hai tay vuốt ve bụng và nói: “Bé ngoan, đây là dì Tâm Duy, con đừng đá mẹ, dì Tâm Duy không cho chúng ta ngồi, chúng ta ngồi một lát sẽ đi, ha.”
Kiều Tâm Duy chịu không nổi, mà lại không thể đụng vào cô ta, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì cô ta lại dính lấy cô mất.
Cô nhìn xung quanh một lát, thấy cửa phòng của Nguyễn Tân đang mở một cánh, cô phải nhờ Nguyễn Tấn đến xử lý cô ả này.
Lúc đến cửa phòng Nguyễn Tấn thì cô mới nhận ra, thì ra là Trần Kinh Nghiệp đang ở đây, hóa ra con ả Chu Tiểu Y kia theo chân Trần Kinh Nghiệp đến.
Nhận thức của cô lại tăng thêm một tầm cao mới rồi, rốt cuộc là một tên đàn ông thối tha độc ác đến mức nào mới có thể dẫn theo ả tiểu tam bụng lớn, đến khoe khoang khắp phòng làm việc của người vợ cũ đã chết của mình chứ?! Cứ xem như anh ta đến đây để tìm Tổng giám đốc Nguyễn, thì nhẽ ra anh ta nên âm thầm mà đến chứ? Sự thật là, các đồng nghiệp đều rất đồng cảm với chuyện của Vân Thanh, và rất phỉ nhổ hành động của Chu Tiểu Y.
Anh ta trắng trợn dẫn theo cô ả lớn bụng Chu Tiểu Y đến đây, cuối cùng là vì sao, anh ta coi Nguyễn Tấn là gì vậy? Đang định gõ cửa, Trần Kinh Nghiệp đã mở cửa từ bên trong ra, anh ta định đi.
Thấy Kiều Tâm Duy tức giận đùng đùng đứng ở trước cửa, anh ta cảm thấy xấu hổ: “Tâm Duy, chào buổi sáng.”
Kiều Tâm Duy mặt lạnh tanh nhìn anh ta, không mắng anh ta là vì nể mặt Giang Hạo và Nguyễn Tấn, cô chỉ vào Chu Tiểu Y, nhìn Trần Kinh Nghiệp, không khách sáo nói: “Mời pho tượng Phật lớn này đi, nhanh!”
Trần Kinh Nghiệp xám xịt đi đến, kéo Chu Tiểu Y rời đi.
Nguyễn Tấn cũng không nói gì, anh cũng không mấy vui vẻ.
“Nguyễn Tấn, thứ cho tôi mạo muội, hai người kia tới đây làm gì?”
Kiều Tâm Duy không nhịn được hỏi, lần đầu tiên cô gặp phải loại người không biết xấu hổ như thế.
Vốn dĩ đã dành cho Trần Kính Nghiệp rất nhiều lời khen ngợi, bây giờ cô chỉ muốn rút lại chúng và thay bằng danh hiệu: Trăm năm khó gặp, vô địch cặn bã.
“Vào rồi nói.”
Kiều Tâm Duy đi vào, cũng đóng cửa lại: “Tổng giám đốc Nguyễn, Trần Kinh Nghiệp đến đây làm gì? Anh ta cảm thấy số lượng người trong văn phòng biết chuyện xấu của mình chưa đủ nhiều à? Anh ta không biết quan hệ lúc đầu của anh và Chu Tiểu Y à?”
Nguyễn Tấn ngẩng đầu nhìn, cô có để ý chuyện của anh và chu Tiểu Y đúng không? “Ngại quá Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không có ý mắng anh đâu.”
Nguyễn Tấn lắc đầu: “Không sao, em chỉ ăn ngay nói thật thôi.”
“Sao vậy, sao họ lại đến đây?”
Đầu tiên Nguyễn Tấn im lặng một lúc, sau đó buồn bã nói: “Anh cảm thấy Trần Kinh Nghiệp gặp chuyện gì đó, hình như cậu ấy bị uy hiếp.”
“Là sao?”
Kiều Tâm Duy không hiểu: “Một cô nàng lớn bụng sao có thể uy hiếp được người đàn ông trưởng thành như anh ta?”
“Anh không biết, hỏi cậu ấy thì cậu ấy cũng phủ nhận, cậu ấy đến đây vay tiền.”
“Vay tiền?”
Kiều Tâm Duy giật thót: “Giữa ban ngày ban mặt mà dẫn theo Chu Tiểu Y đến dọa người để vay tiền hả? Chẳng phải chỉ cần gọi một cuộc điện thoại thôi sao, anh ta có âm mưu gì vậy?”
Nguyễn Tấn trịnh trọng nói: “Em cũng cảm thấy có gì đó không đúng phải không...
Gia đình Kinh Nghiệp giàu có, một dự án của cậu ấy còn kiếm được nhiều tiền hơn cả anh, cậu ấy chưa bao giờ mở miệng vay tiền của anh, mà còn chỉ mượn có hai vạn.”
/451
|