Cô đột nhiên đứng dậy nói: “Dì, anh họ, Cố Thanh, mọi người ngồi chơi tiếp đi, cháu có việc phải đi gấp.”
Dì ngạc nhiên hỏi: “Mới đến mà đã đi rồi à? Tâm Duy, vậy không ổn đâu, công việc có quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng cơ thể, cháu phải nghĩ cho đứa bé trong bụng với chứ.”
Mặt Lâm Thái Ấm cũng tệ hẳn ra, bà mắng thầm Kiều Tâm Duy trong lòng mấy trăm lần, sao con bé này ngu quá vậy? Không biết dùng não nghĩ thế! “Dì, cháu có chuyện thật, muộn thì trời trở lạnh, cháu phải đi ngay.”
Dì kéo tay cô nói: “Cháu xem tay cháu lạnh như băng này, Tâm Duy à, các cháu còn trẻ nên không biết, như vậy nguy hiểm lắm đó, tay chân lạnh là một dấu hiệu nguy hiểm, báo hiệu cháu có nguy cơ bị lạnh tử cung, nếu thể thì sẽ gây nguy hiểm cho đứa trẻ.
Chị, Tâm Duy không biết chứ chị biết mà, sao chị không khuyên con bé chứ? Hơn nữa bây giờ bên ngoài lạnh lẽo, đường lại trơn, nếu như con bé trượt chân thì không hay rồi.”
Mặt Lâm Thái Âm biển xanh biến đỏ theo từng câu: “Tâm Duy à, đêm nay con ở lại đây đi, gọi cho sếp thông báo nghỉ, ở nhà dưỡng thai.”
Người vô tội nhất là Kiều Tâm Duy đó, việc về nhà hôm nay là quyết định sai lầm của cô.
Chỉ vì một lời nói dối đầy hư vinh mà bắt cô nghỉ việc, bà ấy đang nghĩ cái gì thế: Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ để con đi thôi, con không đi sẽ làm mẹ khó xử đấy.”
Lâm Thái Âm cứng đờ, trừng cô với ánh mắt tàn nhẫn nhưng lại không dám chỉ trích.
Dì là loại người không sợ thiên hạ loạn, bà kéo Kiều Tâm Duy không cho cô đi: “Tâm Duy, cháu nói thế là sao? Sao cháu lại nói chuyện với mẹ chồng như vậy?”
Giang Chí Trung đột nhiên gõ cây gậy xuống sàn nhà rồi đứng dậy, trông ông rất đáng sợ.
Mọi người không dám nói gì, nhất là Lâm Thái Âm, bà sợ uy nghiêm của chồng, sợ ông mắng một trận, vạch trần những lời nói dối của bà, vì trông ông nãy giờ không vui cho lắm.
“Tâm Duy, con có việc thì đi trước đi.”
Kiều Tâm Duy nhìn ba chồng với vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn ba, hôm khác còn lại đến thăm ba mẹ.”
Lâm Thái Âm giận nhưng không dám nói.
Người em gái này nhỏ hơn bà ba tuổi, bởi vì là con út trong nhà nên được ba mẹ anh chị thương yêu vô cùng.
Từ nhỏ em gái đã rất xinh đẹp, tình tình hoạt bát, là cô gái nhỏ chỉ cần gặp là thích ngay.
Lúc học cấp ba cô yêu sớm, sau đó bỏ trốn với một cậu học sinh, hai năm sau trở về với một đứa con trai.
Nhưng hôn nhân của em gái không tốt, chưa tới hai năm thì đã lộ nguyên hình, nào là bài bạc nào là rượu bia, còn bạo lực gia đình nữa, nó không chịu nổi nữa nên đòi ly hôn, sau đó tự nuôi con.
Khi đó em gái còn trẻ, cũng tìm người đàn ông khác, nhưng vì ly hôn và lại có con nên không được tôn trọng, nhất là vào thời kì đó.
Cô có quen vài người đàn ông nhưng đều là người có vợ.
Bây giờ già đi, con trai đã lớn mà em gái vẫn độc thân.
Người ta bảo tính cách quyết định vận mệnh, tính cách em gái rất tốt, nhưng có một điểm khiến người khác không thích là hay so bì, còn rất thích so bì với bà, cái gì cũng so đo, lại hay chọn những chỗ người khác không bằng để so, miệng lại không nhỏ được châu ngọc nào.
Lâm Thái Âm là người cố chấp, em gái càng như vậy thì bà càng muốn hơn một bậc, bà muốn chèn ép em gái lúc nó đắc ý, khi đó mới thấy sảng khoái.
“Chị, con dâu nhà chị có giá thật.”
Lâm Thái Ấm cảm thấy mất mặt, trút giận lên người Kiều Tâm Duy: “Đều là do A Hạo chiều quá mức, cuối năm ở quân đội bạn không thấy mặt mũi đầu, không có thời gian dạy vợ, nếu nó làm cháu trai vàng bạc của chị bay mất thì chị...”
“Khụ.”
Giang Chí Trung không ngồi yên, ông chẳng nghe nổi nữa, nhưng lại không muốn để ý tới hai chị em nhà này, ông ngồi không yên, đứng dậy bảo: “Siêu Siêu, mọi người ngồi đi, tôi đau lưng nên ra ngoài đi dạo một chút.”
Lâm Thái Âm giận: “Tối rồi mà còn muốn đi dạo gì? Bên ngoài lạnh vậy mà đòi ra ngoài à? Không cần cái lưng nữa phải không?”
Giang Chí Trung không quay đầu, đi tới cửa lớn cẩm áo khoác, ông giơ tay ra hiệu, mấy người cứ nói chuyện, đừng quan tâm tôi.
Giang Chí Trung vừa ra ngoài đã thấy Kiều Tâm Duy đang đứng ở đình viện, ông gọi: “Tâm Duy.”
Kiều Tâm Duy quay đầu, giật mình: “Ba, sao ba lại ra đây?”
Trông ông vừa chống gậy vừa run rẩy trong gió lạnh, cô vội tới đỡ: “Ba cẩn thật một chút, đường trơn lắm.”
Giang Chí Trung than thở: “Đừng để bụng, mẹ chồng và dì con rất thích so bì với nhau, ngày nào cũng nói mấy cái mạnh mồm, con đó, nghe thôi chứ đừng để ý làm gì? “Ba cố ý ra ngoài để nói chuyện này với con ạ? Ba yên tâm, con không để trong lòng đấu.”
Câu nói này của ba chồng đã đánh tan sự khó chịu trong lòng cô, người với người ở chung với nhau cũng phải chú ý hai chữ “chân thành”
mà, chỉ cần chân thành thì sẽ hiểu nhau hơn thôi.
“A Hạo vẫn đang ở quân đội à?”
“Dạ, hôm nay con đến quân đội, là ngày thăm của người nhà, còn được gặp Thủ trưởng Cận”
“Ồ, lão Cận nói gì với con?”
“Không có gì, chỉ hỏi vài câu trong công việc với đời sống thôi ạ.”
Giang Chí Trung hỏi: “Chỉ thế thôi hả? Ông ấy có ám chỉ cái gì không?”
Ông từng ngồi ở vị trí đó, nếu Thủ trưởng quan tâm đến người nhà của cấp dưới, nghĩa là sẽ có nhiệm vụ nguy hiểm phải làm, nói cách khác, A Hạo sắp nhận nhiệm vụ nguy hiểm rồi.
Kiều Tâm Duy vuốt tóc lo lắng: “Con không biết có thể xem là ám chỉ không, ông ấy bảo con phải hiểu và cổ vũ A Hạo, không nói gì nữa.”
“Một mình?”
“Một mình a, bảo A Hạo đợi bên ngoài, sau đó con thấy có người nhà của người khác nữa.”
Giang Chí Trung hiểu ngầm, thân là quân nhân, ông hi vọng A Hạo có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, dù cho phải hi sinh mạng sống đi chăng nữa, nhưng đặt vào vị trí của người làm cha, ông lại rất lo lắng cho con trai.
“Ở đúng rồi, A Hạo bảo lần này xong nhiệm vụ là được nghỉ đông, tới đó sẽ có thời gian chơi cờ và câu cá với ba.”
Giang Chí Trung nụ cười: “Câu cá? Hồ này đồng thành bằng rồi, cậu sao nổi?”
Kiều Tâm Duy cũng cười: “Muốn câu cá thì đơn giản lắm ạ, download một app trên điện thoại về, có thể câu được.”
“Haha, đúng rồi, được rồi, con về đi, đi đường cẩn thận, trời lạnh nên phải chú ý đó.”
“Vâng, con biết mà, ba với mẹ phải chăm sóc bản thân nhé, con về đây.”
Tạm biệt Giang Chí Trung xong, tâm trạng của Kiều Tâm Duy cũng tốt hơn một chút, mặc dù trong ba chồng có vẻ nghiêm túc, nhưng ông lại là dạng người ngoài lạnh trong nóng như Giang Hạo vậy.
Cô đi đến trạm tàu điện ngầm, mặc dù trời lạnh nhưng vẫn thấy dòng người đông đúc.
Cô cảm thấy may mắn vì đã không lái xe, cô không thích lái xe ở thủ đô chút nào.
Cô hiểu tâm trạng muốn có cháu trai của mẹ chồng, cô cũng mong con, nhất là từ lần sinh non bất ngờ kia, cô càng mong ngóng đứa bé có thể trở lại cơ thể, nhưng chuyện mang thai lại không theo ý cô.
Cuối năm, mọi người rất bận, nhớ đến Giang Hạo, từ mùa đông đến nay anh lại chẳng ở nhà được bao ngày.
Cô tham gia vào nhóm của quân tẩu, mỗi nhà sẽ có chuyện phiền phức của mình, nhớ đến những quân tẩu kia, cô đã coi như mình may mắn rồi, ít nhất lúc Giang Hạo không có nhiệm vụ thì anh có thể về nhà như người đi làm bình thường.
Nhưng cô vẫn hi vọng có chồng ngủ chung hằng ngày, nhất là vào mùa đông lạnh lẽo này.
Lúc này, xe phía trước dừng lại, chiếc xe duy trì tốc độ chậm chạp, cô đang buồn bực thì cửa xe hạ xuống, Cố Vinh Sâm nhô đầu ra nói: “Muốn vậy mà còn ra ngoài à? Đi đâu thế? Tôi chở cô.”
Kiều Tâm Duy từ chối: “Ấy, tới trạm tàu điện ngầm rồi, tôi về nhà.”
“Cho tôi chút mặt mũi đi, để tôi đưa cô về.”
“Không được, anh xem xe nhiều thế kia, tôi không muốn bị chặn giữa đường như họ đâu.”
Cổ Vinh Sâm bất đắc dĩ cười, nói sang chuyện khác: “Vết thương ở chân đã đỡ chưa? Trời lạnh có nhức không?”
Dì ngạc nhiên hỏi: “Mới đến mà đã đi rồi à? Tâm Duy, vậy không ổn đâu, công việc có quan trọng cỡ nào cũng không quan trọng bằng cơ thể, cháu phải nghĩ cho đứa bé trong bụng với chứ.”
Mặt Lâm Thái Ấm cũng tệ hẳn ra, bà mắng thầm Kiều Tâm Duy trong lòng mấy trăm lần, sao con bé này ngu quá vậy? Không biết dùng não nghĩ thế! “Dì, cháu có chuyện thật, muộn thì trời trở lạnh, cháu phải đi ngay.”
Dì kéo tay cô nói: “Cháu xem tay cháu lạnh như băng này, Tâm Duy à, các cháu còn trẻ nên không biết, như vậy nguy hiểm lắm đó, tay chân lạnh là một dấu hiệu nguy hiểm, báo hiệu cháu có nguy cơ bị lạnh tử cung, nếu thể thì sẽ gây nguy hiểm cho đứa trẻ.
Chị, Tâm Duy không biết chứ chị biết mà, sao chị không khuyên con bé chứ? Hơn nữa bây giờ bên ngoài lạnh lẽo, đường lại trơn, nếu như con bé trượt chân thì không hay rồi.”
Mặt Lâm Thái Âm biển xanh biến đỏ theo từng câu: “Tâm Duy à, đêm nay con ở lại đây đi, gọi cho sếp thông báo nghỉ, ở nhà dưỡng thai.”
Người vô tội nhất là Kiều Tâm Duy đó, việc về nhà hôm nay là quyết định sai lầm của cô.
Chỉ vì một lời nói dối đầy hư vinh mà bắt cô nghỉ việc, bà ấy đang nghĩ cái gì thế: Cô hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Mẹ, mẹ để con đi thôi, con không đi sẽ làm mẹ khó xử đấy.”
Lâm Thái Âm cứng đờ, trừng cô với ánh mắt tàn nhẫn nhưng lại không dám chỉ trích.
Dì là loại người không sợ thiên hạ loạn, bà kéo Kiều Tâm Duy không cho cô đi: “Tâm Duy, cháu nói thế là sao? Sao cháu lại nói chuyện với mẹ chồng như vậy?”
Giang Chí Trung đột nhiên gõ cây gậy xuống sàn nhà rồi đứng dậy, trông ông rất đáng sợ.
Mọi người không dám nói gì, nhất là Lâm Thái Âm, bà sợ uy nghiêm của chồng, sợ ông mắng một trận, vạch trần những lời nói dối của bà, vì trông ông nãy giờ không vui cho lắm.
“Tâm Duy, con có việc thì đi trước đi.”
Kiều Tâm Duy nhìn ba chồng với vẻ mặt cảm kích: “Cảm ơn ba, hôm khác còn lại đến thăm ba mẹ.”
Lâm Thái Âm giận nhưng không dám nói.
Người em gái này nhỏ hơn bà ba tuổi, bởi vì là con út trong nhà nên được ba mẹ anh chị thương yêu vô cùng.
Từ nhỏ em gái đã rất xinh đẹp, tình tình hoạt bát, là cô gái nhỏ chỉ cần gặp là thích ngay.
Lúc học cấp ba cô yêu sớm, sau đó bỏ trốn với một cậu học sinh, hai năm sau trở về với một đứa con trai.
Nhưng hôn nhân của em gái không tốt, chưa tới hai năm thì đã lộ nguyên hình, nào là bài bạc nào là rượu bia, còn bạo lực gia đình nữa, nó không chịu nổi nữa nên đòi ly hôn, sau đó tự nuôi con.
Khi đó em gái còn trẻ, cũng tìm người đàn ông khác, nhưng vì ly hôn và lại có con nên không được tôn trọng, nhất là vào thời kì đó.
Cô có quen vài người đàn ông nhưng đều là người có vợ.
Bây giờ già đi, con trai đã lớn mà em gái vẫn độc thân.
Người ta bảo tính cách quyết định vận mệnh, tính cách em gái rất tốt, nhưng có một điểm khiến người khác không thích là hay so bì, còn rất thích so bì với bà, cái gì cũng so đo, lại hay chọn những chỗ người khác không bằng để so, miệng lại không nhỏ được châu ngọc nào.
Lâm Thái Âm là người cố chấp, em gái càng như vậy thì bà càng muốn hơn một bậc, bà muốn chèn ép em gái lúc nó đắc ý, khi đó mới thấy sảng khoái.
“Chị, con dâu nhà chị có giá thật.”
Lâm Thái Ấm cảm thấy mất mặt, trút giận lên người Kiều Tâm Duy: “Đều là do A Hạo chiều quá mức, cuối năm ở quân đội bạn không thấy mặt mũi đầu, không có thời gian dạy vợ, nếu nó làm cháu trai vàng bạc của chị bay mất thì chị...”
“Khụ.”
Giang Chí Trung không ngồi yên, ông chẳng nghe nổi nữa, nhưng lại không muốn để ý tới hai chị em nhà này, ông ngồi không yên, đứng dậy bảo: “Siêu Siêu, mọi người ngồi đi, tôi đau lưng nên ra ngoài đi dạo một chút.”
Lâm Thái Âm giận: “Tối rồi mà còn muốn đi dạo gì? Bên ngoài lạnh vậy mà đòi ra ngoài à? Không cần cái lưng nữa phải không?”
Giang Chí Trung không quay đầu, đi tới cửa lớn cẩm áo khoác, ông giơ tay ra hiệu, mấy người cứ nói chuyện, đừng quan tâm tôi.
Giang Chí Trung vừa ra ngoài đã thấy Kiều Tâm Duy đang đứng ở đình viện, ông gọi: “Tâm Duy.”
Kiều Tâm Duy quay đầu, giật mình: “Ba, sao ba lại ra đây?”
Trông ông vừa chống gậy vừa run rẩy trong gió lạnh, cô vội tới đỡ: “Ba cẩn thật một chút, đường trơn lắm.”
Giang Chí Trung than thở: “Đừng để bụng, mẹ chồng và dì con rất thích so bì với nhau, ngày nào cũng nói mấy cái mạnh mồm, con đó, nghe thôi chứ đừng để ý làm gì? “Ba cố ý ra ngoài để nói chuyện này với con ạ? Ba yên tâm, con không để trong lòng đấu.”
Câu nói này của ba chồng đã đánh tan sự khó chịu trong lòng cô, người với người ở chung với nhau cũng phải chú ý hai chữ “chân thành”
mà, chỉ cần chân thành thì sẽ hiểu nhau hơn thôi.
“A Hạo vẫn đang ở quân đội à?”
“Dạ, hôm nay con đến quân đội, là ngày thăm của người nhà, còn được gặp Thủ trưởng Cận”
“Ồ, lão Cận nói gì với con?”
“Không có gì, chỉ hỏi vài câu trong công việc với đời sống thôi ạ.”
Giang Chí Trung hỏi: “Chỉ thế thôi hả? Ông ấy có ám chỉ cái gì không?”
Ông từng ngồi ở vị trí đó, nếu Thủ trưởng quan tâm đến người nhà của cấp dưới, nghĩa là sẽ có nhiệm vụ nguy hiểm phải làm, nói cách khác, A Hạo sắp nhận nhiệm vụ nguy hiểm rồi.
Kiều Tâm Duy vuốt tóc lo lắng: “Con không biết có thể xem là ám chỉ không, ông ấy bảo con phải hiểu và cổ vũ A Hạo, không nói gì nữa.”
“Một mình?”
“Một mình a, bảo A Hạo đợi bên ngoài, sau đó con thấy có người nhà của người khác nữa.”
Giang Chí Trung hiểu ngầm, thân là quân nhân, ông hi vọng A Hạo có thể hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao cho, dù cho phải hi sinh mạng sống đi chăng nữa, nhưng đặt vào vị trí của người làm cha, ông lại rất lo lắng cho con trai.
“Ở đúng rồi, A Hạo bảo lần này xong nhiệm vụ là được nghỉ đông, tới đó sẽ có thời gian chơi cờ và câu cá với ba.”
Giang Chí Trung nụ cười: “Câu cá? Hồ này đồng thành bằng rồi, cậu sao nổi?”
Kiều Tâm Duy cũng cười: “Muốn câu cá thì đơn giản lắm ạ, download một app trên điện thoại về, có thể câu được.”
“Haha, đúng rồi, được rồi, con về đi, đi đường cẩn thận, trời lạnh nên phải chú ý đó.”
“Vâng, con biết mà, ba với mẹ phải chăm sóc bản thân nhé, con về đây.”
Tạm biệt Giang Chí Trung xong, tâm trạng của Kiều Tâm Duy cũng tốt hơn một chút, mặc dù trong ba chồng có vẻ nghiêm túc, nhưng ông lại là dạng người ngoài lạnh trong nóng như Giang Hạo vậy.
Cô đi đến trạm tàu điện ngầm, mặc dù trời lạnh nhưng vẫn thấy dòng người đông đúc.
Cô cảm thấy may mắn vì đã không lái xe, cô không thích lái xe ở thủ đô chút nào.
Cô hiểu tâm trạng muốn có cháu trai của mẹ chồng, cô cũng mong con, nhất là từ lần sinh non bất ngờ kia, cô càng mong ngóng đứa bé có thể trở lại cơ thể, nhưng chuyện mang thai lại không theo ý cô.
Cuối năm, mọi người rất bận, nhớ đến Giang Hạo, từ mùa đông đến nay anh lại chẳng ở nhà được bao ngày.
Cô tham gia vào nhóm của quân tẩu, mỗi nhà sẽ có chuyện phiền phức của mình, nhớ đến những quân tẩu kia, cô đã coi như mình may mắn rồi, ít nhất lúc Giang Hạo không có nhiệm vụ thì anh có thể về nhà như người đi làm bình thường.
Nhưng cô vẫn hi vọng có chồng ngủ chung hằng ngày, nhất là vào mùa đông lạnh lẽo này.
Lúc này, xe phía trước dừng lại, chiếc xe duy trì tốc độ chậm chạp, cô đang buồn bực thì cửa xe hạ xuống, Cố Vinh Sâm nhô đầu ra nói: “Muốn vậy mà còn ra ngoài à? Đi đâu thế? Tôi chở cô.”
Kiều Tâm Duy từ chối: “Ấy, tới trạm tàu điện ngầm rồi, tôi về nhà.”
“Cho tôi chút mặt mũi đi, để tôi đưa cô về.”
“Không được, anh xem xe nhiều thế kia, tôi không muốn bị chặn giữa đường như họ đâu.”
Cổ Vinh Sâm bất đắc dĩ cười, nói sang chuyện khác: “Vết thương ở chân đã đỡ chưa? Trời lạnh có nhức không?”
/451
|