Cảnh Thượng ngẩn người nhìn Giang Hạo, anh vẫn luôn thấy Giang Hạo mang khuôn mặt nghiêm túc, không ngờ Giang Hạo còn có một mặt hài hước như vậy.
Đều là khuyên như nhau, nhưng lý do từ chối của Giang Hạo có thể nói là dễ nghe hơn cha mẹ rất nhiều.
Nói đi là đi, chỗ để nói chuyện phiếm, chỉ có không muốn tìm chứ chẳng đời nào lại không tìm thấy.
Sáng mùng hai đầu năm, người trong quán trà khá ít, họ chọn một vị trí cạnh cửa sổ ở lầu hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, lại có thêm một bình trà ngon, lặng lẽ yên tĩnh, cực kỳ dễ chịu.
Tuổi hai người xấp xỉ, Giang Hạo còn lớn hơn vài tuổi nên lời nói cũng khá đúng trọng tâm.
“Tâm trạng của anh, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước khi gặp gỡ Tâm Duy, có thể nói là tôi còn rối rắm hơn cả anh, có hơn nửa năm, chỉ cần tối vừa về nhà là phải đi xem mắt, tôi không gấp, nhưng ba mẹ lại gấp.
Có đôi khi đang làm việc, mẹ tôi gọi điện thoại kêu tôi ra ngoài, hẹn chỗ uống trà để gặp người ta, trước mặt người ta, tôi vẫn không thể vứt mặt mũi họ mà bỏ chạy lấy người, có thể làm sao đây, ngồi uống trà thôi, coi như giết thời gian đi, để ba mẹ vui vẻ một chút cũng không có gì.”
“Kết hôn cũng là như thế này, bạn mấy cũng chỉ bận một ngày đó, cuộc sống sau này vẫn là tự trải qua.
Lễ hỏi ư của hồi môn ư, thực tế đều giống nhau, không có khoản tiền này thì hai người cũng không chết đói, có khoản tiền này rồi hai người vẫn phải đi làm, nói đến cùng, còn không phải là làm ba mẹ vui vẻ hơn sao?”
“Con người sống cũng không thể chỉ nghĩ đến một mình mình, nghĩ đến ba mẹ đã hao hết lòng dạ cả đời vì chúng ta, quan niệm của họ cổ hủ, chịu ảnh hưởng lớn bởi môi trường chung quanh, bọn họ hư vinh hiện thực thích đua đòi, đều là do môi trường xã hội gây nên, không thể trách họ được.
Nhà người ta nghèo rớt mồng tơi nhưng kết hôn cũng đòi lễ hỏi của hồi môn, họ có thể, hai người cũng có thể.
Đứng từ một góc độ nào đó, suy nghĩ của ba anh là đúng, ông ấy cũng là vì không để anh bị nhà gái xem thường thôi.
Tuy chín mươi chín vạn không là gì với nhà họ Dương, nhưng ít ra họ có thể thấy thành ý của nhà anh, cũng yên tâm giao con gái cho anh.
Nói đến cùng, vẫn là để ba mẹ yên tâm.”
Giang Hạo khuyên rất nhiều, luận tài ăn nói, anh hoàn toàn không thua gì chuyên gia đàm phán, đây đều là do nhiều năm qua được bộ đội huấn luyện ra.
Có thể leo lên đến vị trí này, năng lực xã giao cũng rất quan trọng.
Cảnh Thượng hốt hoảng, anh uống trà, trà hơi lạnh mang theo vị chát sít, giống như tâm trạng của anh vào giờ phút này: “Thật ra tôi...
tôi không xác định mình có thể sống cùng Dương Giai Giai cả đời được hay không...”
Anh nói với vẻ rất chột dạ, đây cũng là nguyên nhân khiến anh vẫn luôn bực bội.
“Tôi không muốn kết hôn nhanh như vậy, chỉ nghĩ là lấy kết hôn làm tiền đề để quen nhau thử xem, nhưng lấy kết hôn làm tiền đề, đâu có nghĩa là kết hôn nhanh như vậy chứ, mọi người đều thúc giục nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn.”
Giang Hạo hơi mỉm cười, cảm khái nói: “Anh cảm thấy có vội vàng hơn tôi và Tâm Duy không?”
Cảnh Thượng ngẩng đầu nhìn anh, cũng nở nụ cười: “Không có ai không đáng tin như hai người vậy đâu, giành mất em gái của tôi lặng yên không một tiếng động.”
Khi dùng chữ giành, Cảnh Thượng cũng hơi kinh ngạc: “Ngại quá, tôi nói sai rồi.”
Giang Hạo thưởng thức chén trà, cười và uống một hớp: “Không cần nói như vậy, lúc anh xé giấy đăng ký kết hôn thì tôi đã biết anh có tình cảm gì với cô ấy rồi.
Giờ cô ấy chỉ yêu tôi, cũng chỉ thuộc về tôi, nên anh không cần phải ngại.”
Cảnh Thượng cảm thán sâu sắc, Giang Hạo đúng thật là một người từng trải, cái gì cũng không thể qua được đôi mắt của anh, chuyện này đối với Tấm Duy vốn đơn giản, rốt cuộc là tốt hay xấu đây? “Về việc anh không xác định được có thể sống với Dương Giai Giai cả đời hay không, đó là chuyện tình cảm riêng tư của anh, tôi bất lực, nhưng suy nghĩ và cảm nhận của tôi lúc trước, có lẽ anh có thể tham khảo.”
Ánh mắt thâm thúy của Giang Hạo nhìn về phương xa, bầu trời sau khi dứt tuyết trong xanh vô cùng, thăm thẳm tĩnh lặng, anh nói liên miên: “Lúc trước tôi cũng gấp rút kết hôn, nhưng không phải là ai cũng được.
Tôi chỉ muốn tìm một người hợp mắt mà thôi, lần đầu nhìn thấy Tâm Duy, thật sự tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô ấy, chỉ cảm thấy rất thú vị, đến tận lần đầu tiên hẹn hò, tôi mới xác định đó là cô ấy.”
“Ngày đi đăng ký kết hôn là đúng lúc rảnh rỗi nên đi, sợ cô ấy đổi ý nên nhanh chóng đăng ký.
Anh nói xem, tôi có thời gian để xác định cô ấy có phải người mình muốn chung đụng cả đời hay không ư? Có đôi khi, kết hôn cũng cần xúc động một chút.
Vừa bắt đầu, hai người đều không hiểu đối phương, tôi đã khiến cô ấy chịu rất nhiều uất ức.
Cô ấy thì sao, ngốc nghếch, không nói cũng không oán trách một lời.
Có lẽ đó chính tính cách của cô ấy mới làm tối thấy may mắn vì lúc đầu đã kiên trì.”
cả đời cũng phải sống rồi mới thấy, trước khi chưa đi hết đời này, anh sẽ vĩnh viễn không biết có thể sống cùng nhau đến hết đời hay không.
Có đôi khi, nóng lòng mong mỏi một đáp án còn không tự tại bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, anh nói xem có đúng không?”
Cảnh Thượng gật đầu: “Lời anh nói đã gợi mở cho tôi rất nhiều, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tự suy ngẫm lại kỹ càng.”
“Ừ, hy vọng có thể nhận được tin mừng của hai người.”
Bữa cơm ở nhà họ Cảnh dưới sự điều tiết của Giang Hạo và Kiều Tâm Duy, không khí cũng coi như vui vẻ.
Giang Hạo thừa dịp họ không chú ý, lúc phụ việc ở phòng bếp lén lút hỏi nhỏ số tài khoản ngân hàng của Hạng Linh.
Hơn nữa, anh còn giao kèo với Hạng Linh, chuyện này không thể nói cho Cảnh Thượng và Kiều Tâm Duy biết.
Hạng Linh cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ, có một người con rể tốt như vậy là may mắn của con gái bà, sau này bà ở nhà họ Cảnh cũng kiên cường hơn nhiều.
Trên đường về, khó có khi không tắc đường, đường thông thoáng về tới nhà.
“Bà xã.”
“Da?”
Giang Hạo kéo bàn tay cô định mở cửa xe lại, xoa nắn từng chút một, hơi ngượng ngùng.
“Này, anh sao vậy? Cả đường đi cũng không nói gì, kỳ lạ quá.”
“Bà xã, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi, rửa một tấm ảnh to treo ở trong phòng, thêm không khí vui mừng.”
Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn anh, xác định là anh nói rất nghiêm túc, cô hỏi: “Anh có thời gian à?”
“Vừa du lịch vừa chụp ảnh đúng là không có thời gian, nhưng chụp ảnh không thôi thì vẫn có thể, chỉ mất một ngày, mình chụp một kiểu đơn giản, đẹp nhất, không phải là được à?”
Khóe miệng Kiều Tâm Duy đã cười đến cong vút, hoàn toàn đồng ý: “Được ạ.”
Năm trước nhìn thấy đầu giường để hình anh và Tiêu Thiên Ái ở nhà anh, cô đã nói muốn chụp ảnh cưới, nhưng Giang Hạo không đồng ý, ngay cả tuần trăng mật đã hẹn mà sau này cũng không đi được.
Giờ khó có khi tự anh nói ra, đương nhiên là cô đồng ý rồi, chẳng qua ảnh cưới đến muộn này, thật sự có ý nghĩa à? Nói chụp là chụp, tác phong của Giang Hạo đúng là mạnh mẽ vang dội, chỉ cần anh quyết định, chỉ cần anh để ý thì tốc độ đều sẽ rất mau.
Mùng bốn Tết, bông tuyết trên không bay rải rác, khung cảnh cực đẹp nhưng nhiệt độ lại khiến người ta đông cứng ngắc.
Kiều Tâm Duy chỉ hy vọng thợ chụp ảnh thực sự có khả năng hóa hủ bại thành thần kỳ.
“Được rồi, kết thúc ngoại cảnh, buổi chiều chuyển sang cảnh trong nhà, mọi người vất vả rồi.”
Nhiếp ảnh gia vừa dứt lời, Giang Hạo nhanh chóng nhận áo khoác của trợ lý ở bên cạnh, khoác lên cho cô: “Lạnh cóng rồi hả, đi, mau vào trong xe thôi.”
“Còn không phải tại anh một hai phải chụp vào lúc này à, em mà bị cảm thì anh phải chịu trách nhiệm đó, hắt xì!”
“Anh chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm, cả đời của em anh đều chịu trách nhiệm.”
Cảnh trong nhà vào buổi chiều lại rất thoải mái, cung điện theo phong cách châu u, cửa sổ sát đất theo phong cách Hàn Quốc, hai người rất ăn ý, thợ chụp ảnh vừa khen họ vừa bấm chụp tới tấp, liên tục giơ ngón cái ca ngợi.
Buổi tối về đến nhà, Giang Hạo thấy đau đầu, tắm nước nóng xong cũng không khá hơn.
Kiều Tâm Duy có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng càng đau lòng nhiều hơn: “Ôi chao em nói này, sao lại là anh trúng chiều thể, không phải anh nói ở núi Đại Tuyết ra à, em không sao mà anh lại bị cảm là thế nào?”
“Đúng vậy, anh cũng buồn bực đây, có phải em đổi chỗ cho virus vào người anh hay không?”
Càng ngày càng nghiêm trọng, nói chuyện cũng mang giọng mũi rất nặng, anh rất ít khi bị cảm, nhưng một khi đã bị cảm thì lại rất nặng, anh có linh cảm không tốt cho lắm.
“Virus chỉ lây bệnh chứ không biết đổi chỗ, em không bị cảm làm sao lây bệnh cho anh được?”
Kiều Tâm Duy sờ trán anh: “Ôi nóng quá, Giang Hạo anh sốt rồi.”
Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, vẫn như thường lệ, chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, thân trên để trần, đây đã là thói quen.
Kiều Tâm Duy đẩy anh đi vào phòng ngủ, “Anh mau về phòng nằm đi, sốt cao còn không mặc đồ mà đã ra ngoài rồi, cảm lạnh thì làm sao đây? Nhanh lên, đừng lừng khừng nữa, mặc quần áo vào.”
Giang Hạo bực bội vì bệnh, bệnh tới như núi đổ, ngày thường cơ thể khỏe mạnh, một khi bệnh vào cũng quá sức, anh nằm ở trên giường, kéo Kiều Tâm Duy không cho đi: “Không lý nào, sức khỏe của anh tốt hơn em, có phải em cũng đang sốt không, anh sờ thử xem.”
Kiều Tâm Duy gat cái tay anh đang sờ soạng xuống: “Khỉ gió nhà anh, bị bệnh cũng không thành thật.”
Cô lấy quần áo trong tủ ra cứng rắn trọng vào cho anh, kéo chăn đắp kín kẽ: “Anh ngoan ngoãn nằm đó cho em, em đi lấy nhiệt kể, nếu như sốt cao quá thì phải đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt.
Anh đừng nhúc nhích...
Nếu anh bị sốt đến ngốc luôn thì em phải làm sao đây? Anh đừng động đậy, còn động nữa em đấm cho anh một cú bây giờ.”
Cô đi ra ngoài tìm hộp thuốc, Giang Hạo nhìn bóng dáng cô vội vội vàng vàng, lòng ngọt ngào đến nói không nên lời, lần đầu tiên anh nhận ra bị cảm cũng là một chuyện hạnh phúc..
Đặc biệt nhớ tới bốn năm trước, anh bị cảm trong doanh trại huấn luyện đặc biệt, phát sốt tới 40,3 độ, hôn mê, tuyết lớn lấp đường nên không thể đến bệnh viện, tiêm thuốc hạ sốt cũng không thấy khá lên, quân y hết cách, phải tìm tuyết sạch vừa đông ở gần đó lau người cho anh để hạ nhiệt độ, bận rộn hai ngày hai đêm.
Sau cùng hạ sốt rồi, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là quân y hỏi anh tên gì, anh cười nói mình chưa bị sốt đến ngốc, chỉ cảm giác như ngủ một giấc thổi.
Lần cuối cùng bị cảm là hai năm trước, ở nước ngoài, một mình tha hương nơi xứ người, thân mang bệnh nặng.
Khi đó là lúc ý chí của anh yếu ớt nhất, anh nằm trên giường bệnh, rất nhớ ba mẹ ở nhà.
Mà nay, khi bị cơn cảm lạnh tấn công bất ngờ, anh lại cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
“Trời ơi, 39 độ, đi bệnh viện đi thôi.”
“Không cần, vậy cũng không cao mấy.”
“Sao lại không tính là cao, 39 độ cơ mà!”
Giang Hạo nắm chặt tay cô kéo lại nói: “Thật sự không sao, hoặc là anh không bị cảm, hoặc đã cảm thì sẽ rất nghiêm trọng, trước kia từng bị vài lần rồi mà vẫn bình thường, 39 độ thật sự không là gì cả.”
“Gì mà không là gì cả, sao anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy chứ??? Haiz, vậy anh đừng nhúc nhích, em đi lấy túi chườm nước đá cho anh chườm lạnh, nếu nửa đêm sốt cao hơn thì vẫn nên đi bệnh viện.”
Giang Hạo lùi lại: “Ừ, chuyện này nghe em.”
“Uống thuốc nào.”
“Em cũng uống đi, đề phòng một chút.”
“Em không bị cảm mà uống làm gì?”
“Nghe lời, đề phòng thôi, em bị bệnh thì ai chăm sóc cho anh?”
Đều là khuyên như nhau, nhưng lý do từ chối của Giang Hạo có thể nói là dễ nghe hơn cha mẹ rất nhiều.
Nói đi là đi, chỗ để nói chuyện phiếm, chỉ có không muốn tìm chứ chẳng đời nào lại không tìm thấy.
Sáng mùng hai đầu năm, người trong quán trà khá ít, họ chọn một vị trí cạnh cửa sổ ở lầu hai, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, lại có thêm một bình trà ngon, lặng lẽ yên tĩnh, cực kỳ dễ chịu.
Tuổi hai người xấp xỉ, Giang Hạo còn lớn hơn vài tuổi nên lời nói cũng khá đúng trọng tâm.
“Tâm trạng của anh, tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Trước khi gặp gỡ Tâm Duy, có thể nói là tôi còn rối rắm hơn cả anh, có hơn nửa năm, chỉ cần tối vừa về nhà là phải đi xem mắt, tôi không gấp, nhưng ba mẹ lại gấp.
Có đôi khi đang làm việc, mẹ tôi gọi điện thoại kêu tôi ra ngoài, hẹn chỗ uống trà để gặp người ta, trước mặt người ta, tôi vẫn không thể vứt mặt mũi họ mà bỏ chạy lấy người, có thể làm sao đây, ngồi uống trà thôi, coi như giết thời gian đi, để ba mẹ vui vẻ một chút cũng không có gì.”
“Kết hôn cũng là như thế này, bạn mấy cũng chỉ bận một ngày đó, cuộc sống sau này vẫn là tự trải qua.
Lễ hỏi ư của hồi môn ư, thực tế đều giống nhau, không có khoản tiền này thì hai người cũng không chết đói, có khoản tiền này rồi hai người vẫn phải đi làm, nói đến cùng, còn không phải là làm ba mẹ vui vẻ hơn sao?”
“Con người sống cũng không thể chỉ nghĩ đến một mình mình, nghĩ đến ba mẹ đã hao hết lòng dạ cả đời vì chúng ta, quan niệm của họ cổ hủ, chịu ảnh hưởng lớn bởi môi trường chung quanh, bọn họ hư vinh hiện thực thích đua đòi, đều là do môi trường xã hội gây nên, không thể trách họ được.
Nhà người ta nghèo rớt mồng tơi nhưng kết hôn cũng đòi lễ hỏi của hồi môn, họ có thể, hai người cũng có thể.
Đứng từ một góc độ nào đó, suy nghĩ của ba anh là đúng, ông ấy cũng là vì không để anh bị nhà gái xem thường thôi.
Tuy chín mươi chín vạn không là gì với nhà họ Dương, nhưng ít ra họ có thể thấy thành ý của nhà anh, cũng yên tâm giao con gái cho anh.
Nói đến cùng, vẫn là để ba mẹ yên tâm.”
Giang Hạo khuyên rất nhiều, luận tài ăn nói, anh hoàn toàn không thua gì chuyên gia đàm phán, đây đều là do nhiều năm qua được bộ đội huấn luyện ra.
Có thể leo lên đến vị trí này, năng lực xã giao cũng rất quan trọng.
Cảnh Thượng hốt hoảng, anh uống trà, trà hơi lạnh mang theo vị chát sít, giống như tâm trạng của anh vào giờ phút này: “Thật ra tôi...
tôi không xác định mình có thể sống cùng Dương Giai Giai cả đời được hay không...”
Anh nói với vẻ rất chột dạ, đây cũng là nguyên nhân khiến anh vẫn luôn bực bội.
“Tôi không muốn kết hôn nhanh như vậy, chỉ nghĩ là lấy kết hôn làm tiền đề để quen nhau thử xem, nhưng lấy kết hôn làm tiền đề, đâu có nghĩa là kết hôn nhanh như vậy chứ, mọi người đều thúc giục nhưng tôi vẫn chưa chắc chắn.”
Giang Hạo hơi mỉm cười, cảm khái nói: “Anh cảm thấy có vội vàng hơn tôi và Tâm Duy không?”
Cảnh Thượng ngẩng đầu nhìn anh, cũng nở nụ cười: “Không có ai không đáng tin như hai người vậy đâu, giành mất em gái của tôi lặng yên không một tiếng động.”
Khi dùng chữ giành, Cảnh Thượng cũng hơi kinh ngạc: “Ngại quá, tôi nói sai rồi.”
Giang Hạo thưởng thức chén trà, cười và uống một hớp: “Không cần nói như vậy, lúc anh xé giấy đăng ký kết hôn thì tôi đã biết anh có tình cảm gì với cô ấy rồi.
Giờ cô ấy chỉ yêu tôi, cũng chỉ thuộc về tôi, nên anh không cần phải ngại.”
Cảnh Thượng cảm thán sâu sắc, Giang Hạo đúng thật là một người từng trải, cái gì cũng không thể qua được đôi mắt của anh, chuyện này đối với Tấm Duy vốn đơn giản, rốt cuộc là tốt hay xấu đây? “Về việc anh không xác định được có thể sống với Dương Giai Giai cả đời hay không, đó là chuyện tình cảm riêng tư của anh, tôi bất lực, nhưng suy nghĩ và cảm nhận của tôi lúc trước, có lẽ anh có thể tham khảo.”
Ánh mắt thâm thúy của Giang Hạo nhìn về phương xa, bầu trời sau khi dứt tuyết trong xanh vô cùng, thăm thẳm tĩnh lặng, anh nói liên miên: “Lúc trước tôi cũng gấp rút kết hôn, nhưng không phải là ai cũng được.
Tôi chỉ muốn tìm một người hợp mắt mà thôi, lần đầu nhìn thấy Tâm Duy, thật sự tôi không có bất kỳ suy nghĩ gì đối với cô ấy, chỉ cảm thấy rất thú vị, đến tận lần đầu tiên hẹn hò, tôi mới xác định đó là cô ấy.”
“Ngày đi đăng ký kết hôn là đúng lúc rảnh rỗi nên đi, sợ cô ấy đổi ý nên nhanh chóng đăng ký.
Anh nói xem, tôi có thời gian để xác định cô ấy có phải người mình muốn chung đụng cả đời hay không ư? Có đôi khi, kết hôn cũng cần xúc động một chút.
Vừa bắt đầu, hai người đều không hiểu đối phương, tôi đã khiến cô ấy chịu rất nhiều uất ức.
Cô ấy thì sao, ngốc nghếch, không nói cũng không oán trách một lời.
Có lẽ đó chính tính cách của cô ấy mới làm tối thấy may mắn vì lúc đầu đã kiên trì.”
cả đời cũng phải sống rồi mới thấy, trước khi chưa đi hết đời này, anh sẽ vĩnh viễn không biết có thể sống cùng nhau đến hết đời hay không.
Có đôi khi, nóng lòng mong mỏi một đáp án còn không tự tại bằng thích ứng trong mọi hoàn cảnh, anh nói xem có đúng không?”
Cảnh Thượng gật đầu: “Lời anh nói đã gợi mở cho tôi rất nhiều, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tự suy ngẫm lại kỹ càng.”
“Ừ, hy vọng có thể nhận được tin mừng của hai người.”
Bữa cơm ở nhà họ Cảnh dưới sự điều tiết của Giang Hạo và Kiều Tâm Duy, không khí cũng coi như vui vẻ.
Giang Hạo thừa dịp họ không chú ý, lúc phụ việc ở phòng bếp lén lút hỏi nhỏ số tài khoản ngân hàng của Hạng Linh.
Hơn nữa, anh còn giao kèo với Hạng Linh, chuyện này không thể nói cho Cảnh Thượng và Kiều Tâm Duy biết.
Hạng Linh cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ, có một người con rể tốt như vậy là may mắn của con gái bà, sau này bà ở nhà họ Cảnh cũng kiên cường hơn nhiều.
Trên đường về, khó có khi không tắc đường, đường thông thoáng về tới nhà.
“Bà xã.”
“Da?”
Giang Hạo kéo bàn tay cô định mở cửa xe lại, xoa nắn từng chút một, hơi ngượng ngùng.
“Này, anh sao vậy? Cả đường đi cũng không nói gì, kỳ lạ quá.”
“Bà xã, chúng ta đi chụp ảnh cưới đi, rửa một tấm ảnh to treo ở trong phòng, thêm không khí vui mừng.”
Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn anh, xác định là anh nói rất nghiêm túc, cô hỏi: “Anh có thời gian à?”
“Vừa du lịch vừa chụp ảnh đúng là không có thời gian, nhưng chụp ảnh không thôi thì vẫn có thể, chỉ mất một ngày, mình chụp một kiểu đơn giản, đẹp nhất, không phải là được à?”
Khóe miệng Kiều Tâm Duy đã cười đến cong vút, hoàn toàn đồng ý: “Được ạ.”
Năm trước nhìn thấy đầu giường để hình anh và Tiêu Thiên Ái ở nhà anh, cô đã nói muốn chụp ảnh cưới, nhưng Giang Hạo không đồng ý, ngay cả tuần trăng mật đã hẹn mà sau này cũng không đi được.
Giờ khó có khi tự anh nói ra, đương nhiên là cô đồng ý rồi, chẳng qua ảnh cưới đến muộn này, thật sự có ý nghĩa à? Nói chụp là chụp, tác phong của Giang Hạo đúng là mạnh mẽ vang dội, chỉ cần anh quyết định, chỉ cần anh để ý thì tốc độ đều sẽ rất mau.
Mùng bốn Tết, bông tuyết trên không bay rải rác, khung cảnh cực đẹp nhưng nhiệt độ lại khiến người ta đông cứng ngắc.
Kiều Tâm Duy chỉ hy vọng thợ chụp ảnh thực sự có khả năng hóa hủ bại thành thần kỳ.
“Được rồi, kết thúc ngoại cảnh, buổi chiều chuyển sang cảnh trong nhà, mọi người vất vả rồi.”
Nhiếp ảnh gia vừa dứt lời, Giang Hạo nhanh chóng nhận áo khoác của trợ lý ở bên cạnh, khoác lên cho cô: “Lạnh cóng rồi hả, đi, mau vào trong xe thôi.”
“Còn không phải tại anh một hai phải chụp vào lúc này à, em mà bị cảm thì anh phải chịu trách nhiệm đó, hắt xì!”
“Anh chịu trách nhiệm, anh chịu trách nhiệm, cả đời của em anh đều chịu trách nhiệm.”
Cảnh trong nhà vào buổi chiều lại rất thoải mái, cung điện theo phong cách châu u, cửa sổ sát đất theo phong cách Hàn Quốc, hai người rất ăn ý, thợ chụp ảnh vừa khen họ vừa bấm chụp tới tấp, liên tục giơ ngón cái ca ngợi.
Buổi tối về đến nhà, Giang Hạo thấy đau đầu, tắm nước nóng xong cũng không khá hơn.
Kiều Tâm Duy có chút vui sướng khi người gặp họa, nhưng càng đau lòng nhiều hơn: “Ôi chao em nói này, sao lại là anh trúng chiều thể, không phải anh nói ở núi Đại Tuyết ra à, em không sao mà anh lại bị cảm là thế nào?”
“Đúng vậy, anh cũng buồn bực đây, có phải em đổi chỗ cho virus vào người anh hay không?”
Càng ngày càng nghiêm trọng, nói chuyện cũng mang giọng mũi rất nặng, anh rất ít khi bị cảm, nhưng một khi đã bị cảm thì lại rất nặng, anh có linh cảm không tốt cho lắm.
“Virus chỉ lây bệnh chứ không biết đổi chỗ, em không bị cảm làm sao lây bệnh cho anh được?”
Kiều Tâm Duy sờ trán anh: “Ôi nóng quá, Giang Hạo anh sốt rồi.”
Anh vừa mới ra khỏi phòng tắm, vẫn như thường lệ, chỉ mặc một chiếc quần ngủ dài, thân trên để trần, đây đã là thói quen.
Kiều Tâm Duy đẩy anh đi vào phòng ngủ, “Anh mau về phòng nằm đi, sốt cao còn không mặc đồ mà đã ra ngoài rồi, cảm lạnh thì làm sao đây? Nhanh lên, đừng lừng khừng nữa, mặc quần áo vào.”
Giang Hạo bực bội vì bệnh, bệnh tới như núi đổ, ngày thường cơ thể khỏe mạnh, một khi bệnh vào cũng quá sức, anh nằm ở trên giường, kéo Kiều Tâm Duy không cho đi: “Không lý nào, sức khỏe của anh tốt hơn em, có phải em cũng đang sốt không, anh sờ thử xem.”
Kiều Tâm Duy gat cái tay anh đang sờ soạng xuống: “Khỉ gió nhà anh, bị bệnh cũng không thành thật.”
Cô lấy quần áo trong tủ ra cứng rắn trọng vào cho anh, kéo chăn đắp kín kẽ: “Anh ngoan ngoãn nằm đó cho em, em đi lấy nhiệt kể, nếu như sốt cao quá thì phải đến bệnh viện tiêm thuốc hạ sốt.
Anh đừng nhúc nhích...
Nếu anh bị sốt đến ngốc luôn thì em phải làm sao đây? Anh đừng động đậy, còn động nữa em đấm cho anh một cú bây giờ.”
Cô đi ra ngoài tìm hộp thuốc, Giang Hạo nhìn bóng dáng cô vội vội vàng vàng, lòng ngọt ngào đến nói không nên lời, lần đầu tiên anh nhận ra bị cảm cũng là một chuyện hạnh phúc..
Đặc biệt nhớ tới bốn năm trước, anh bị cảm trong doanh trại huấn luyện đặc biệt, phát sốt tới 40,3 độ, hôn mê, tuyết lớn lấp đường nên không thể đến bệnh viện, tiêm thuốc hạ sốt cũng không thấy khá lên, quân y hết cách, phải tìm tuyết sạch vừa đông ở gần đó lau người cho anh để hạ nhiệt độ, bận rộn hai ngày hai đêm.
Sau cùng hạ sốt rồi, khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là quân y hỏi anh tên gì, anh cười nói mình chưa bị sốt đến ngốc, chỉ cảm giác như ngủ một giấc thổi.
Lần cuối cùng bị cảm là hai năm trước, ở nước ngoài, một mình tha hương nơi xứ người, thân mang bệnh nặng.
Khi đó là lúc ý chí của anh yếu ớt nhất, anh nằm trên giường bệnh, rất nhớ ba mẹ ở nhà.
Mà nay, khi bị cơn cảm lạnh tấn công bất ngờ, anh lại cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
“Trời ơi, 39 độ, đi bệnh viện đi thôi.”
“Không cần, vậy cũng không cao mấy.”
“Sao lại không tính là cao, 39 độ cơ mà!”
Giang Hạo nắm chặt tay cô kéo lại nói: “Thật sự không sao, hoặc là anh không bị cảm, hoặc đã cảm thì sẽ rất nghiêm trọng, trước kia từng bị vài lần rồi mà vẫn bình thường, 39 độ thật sự không là gì cả.”
“Gì mà không là gì cả, sao anh có thể nói nhẹ nhàng như vậy chứ??? Haiz, vậy anh đừng nhúc nhích, em đi lấy túi chườm nước đá cho anh chườm lạnh, nếu nửa đêm sốt cao hơn thì vẫn nên đi bệnh viện.”
Giang Hạo lùi lại: “Ừ, chuyện này nghe em.”
“Uống thuốc nào.”
“Em cũng uống đi, đề phòng một chút.”
“Em không bị cảm mà uống làm gì?”
“Nghe lời, đề phòng thôi, em bị bệnh thì ai chăm sóc cho anh?”
/451
|