Người làm trời nhìn, làm chuyện xấu nhiều sẽ gặp báo ứng, tới sớm hay muộn chẳng khác nhau là bao.
Chu Tiểu Y ở bệnh viện hai ngày, cô ta trốn đi lúc y tá không để ý, cô ta không trả nổi con số trên giấy nợ, cô2ta không ngờ Trần Kinh Nghiệp lại chơi trò mất tích khi cô ta cần anh ta nhất. Cơ thể cô ta vẫn còn yếu, mặc áo bông cũng thấy lạnh. Sau khi xuất viện, cô ta gọi xe về nhà, đi từ cửa tiểu khu tới nhà, cổ5ta khó nhọc đi cả quãng đường này, mồ hôi chảy không ngừng.
Quản lý nhà thấy cô ta, chào đón: “Không phải là bà Trần à? Không phải, là cô Chu mới đúng. Cô đến đây làm gì?”
Chu Tiểu Y không để ý đến anh ta, cũng không có6sức quan tâm nữa, cô kéo vali đi về phía thang máy. “” Quản lý tòa nhà ngăn cản cô ta: “Ngại quá, cô Chu, không phải người trong này nên không được vào.” Chu Tiểu Y không làm lơ được, cô ta trừng mắt nói: “Anh không biết5tôi ở đây à? Anh mới đến à?”
Quản lý tòa nhà cười hai tiếng: “Ngại quá, cô Chu, anh Trần đã trả nhà hôm qua rồi, anh ấy còn nói với tôi nữa mà.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Chu Tiểu Y vẫn bị đả kích khi3nghe thấy điều này: “Đồ của tôi còn ở trên đó, tôi đi lấy có được không?”
Chu Tiểu Y cứ đòi vào, quản lý tòa nhà không dám cản, nhìn gương mặt vàng nghệ của cô ta, cái bụng cũng đã mất, bước đi loạng choạng như sắp ngất, giờ ai dám đụng vào cô ta cơ chứ? Quản lý tòa nhà nhắc nhở: “Vậy cô mau cầm đồ của cô xuống, đừng làm ảnh hưởng tới người khác.” Chu Tiểu Y vội bước vào thang máy, nhấn tầng, cô ta dựa vào vách thang máy thở hổn hển. Cô ta cúi đầu, mồ hôi tuôn không ngừng từ chóp mũi xuống, cô ta lau trán, mồ hôi dính đầy tay. Trong thang máy có gương, cô ta nhìn mình qua gương, sợ ngẩn người, tóc thì rối bời, mặt thì vàng không chút máu, môi nứt nẻ rách da, đây nào phải là cô gái hai mươi, cho dù bảo cô ta bốn mươi thì ai cũng tin cho xem.
Ra khỏi thang máy, nhà bị khóa như cô ta nghĩ, cô ta mở vali Trần Kinh Nghiệp để lại cho mình, lật tung vali lên nhưng không tìm được chìa khóa.
Cô ta ngồi xuống đất, nhìn một ít quần áo và vật dụng hằng ngày ít ỏi trong đó, đấy là mấy bộ đồ ngày hè cô ta mang tới lúc trước, Trần Kinh Nghiệp không để lại cái gì cả. Cô ta nắm chặt tay, không ngờ lại bị Trần Kính Nghiệp chơi một vố.
Không thể không thừa nhận, cô ta đã trở thành người không nhà để về. Lúc cô ta tính kể Nguyễn Tân lên giường với mình vì hư vinh, lúc cô ta giữ lấy hạt giống mà cô ta đã dụ dỗ Trần Kinh Nghiệp gieo vào, lúc cô ta giết Vân Thanh bằng tai nạn xe cộ vì đố kị, chắc chắn không ngờ rằng cô ta sẽ có kết cục như hôm nay.
“Haha, tôi nên nghĩ đến điều này chứ, tôi nên nghĩ tới điều này mới đúng chứ. Trần Kinh Nghiệp, anh lừa tôi cũng cực khổ thật, lợi hại thật đó!”
Thứ bảy, khách sạn, tiệc sinh nhật. Phòng lớn nhất trong khách sạn sáu sao, khu phía đông mở tiệc mừng thọ kiểu Trung Quốc truyền thống, bên trên bày đầy các món đồ làm bằng gạo nếp, trong đó có một quả đào mừng thọ rất lớn gây chú ý, trông có vẻ thô và lớn như bánh xe.
Khu phía tây là kiểu phương Tây, bên cửa sổ sát đất còn có con đường nhỏ tràn ngập lãng mạn. Từng sợi dây dài rủ xuống, bên trên là khăn bàn màu trắng, đồ ăn và rượu được bổ sung liên tục. Nhà họ Kỷ là gia đình thư hương môn đệ lâu đời, Kỷ Văn Tu nổi tiếng thanh liêm, sau khi về hưu thì khoa trương mở một bữa tiệc rượu như thế này, nhưng nghe bảo lần này do Kỷ San San thiết kế.
Đây là lần đầu Kiều Tâm Duy đi dự tiệc rượu như vậy với Giang Hạo, vừa căng thẳng vừa thêm chút cẩn thận. Người ở đây hôm nay toàn là người ở xã hội thượng lưu trong chính giới và thương trường, gọi đại một người cũng đủ hù thiên hạ rồi. Kiều Tâm Duy khoác tay Giang Hạo trong hành lang, tay kia cầm găng tay, cúi đầu đi tới, cô hít sâu không ngừng. “Căng thẳng à?” Giang Hạo cảm nhận được bàn tay của cô rất căng.
“Ừ, hơi sợ.” Cô ăn ngay nói thật.
Giang Hạo kề sát tại cô, nhỏ giọng nói: “Vợ anh đẹp như vậy thì sợ gì chứ?” Kiều Tâm Duy đỏ mặt, mím môi lườm anh một cái: “Bớt lưu manh đi.”
Giang Hạo dừng lại, ở chỗ bọn họ đứng có một tấm gương pha lê rất dài. Anh khoác tay lên vai Kiều Tâm Duy, quay người cô sang.
“Em xem đi, gương không lừa người.” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, ở trong gương là cô với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ và bộ váy dạ hội màu trắng hở vai, để lộ phần xương quai xanh và đường gáy công xinh đẹp, váy dài ngang gối tôn đôi chân nhỏ cân xứng và tinh tế, khiến cô vừa có chút đoan trang lại không mất đi sự hoạt bát.
Điểm nhấn là chuỗi vòng trên cổ, ở giữa có một viên kim cương rất chói mắt, xung quanh có nhiều viên đá nhỏ lấp lánh khiến mọi người lóa mắt.
Chuỗi vòng này được chọn mua khi đi cửa hàng trang sức lúc chiều, Giang Hạo chỉ nhìn một cái đã chọn nó, sau đó anh đeo cho cô luôn.
Cổ trang điểm khi thanh lịch, trừ chuỗi vòng ra thì không có trang sức gì cả, những thứ này rất hợp với khí chất của cô. Một người không xuất thân từ gia đình hào môn, không cần bắt ép mình trở nên cao quý làm gì.
Trong tay Giang Hạo là một tấm da dê màu xanh lam, đó là áo khoác của cô. Giang Hạo đưa tay đỡ sau lưng cô, đứng cạnh cô: “Thẳng lưng, đừng cúi đầu, mặt thoải mái vào, cười nhẹ. Đúng rồi, rất xinh.” Có lúc, tự tin là do được khen mà ra, mấy lời này của Giang Hạo làm cô bớt lo lắng hơn nhiều, cô nhìn Giang Hạo, lại nhìn gương một lát, cười nói: “Ma gương ơi ma gương, hãy nói cho ta biết, trên đời này ai đẹp nhất?”
Giang Hạo cười: “Anh nói này, em coi em là phù thủy à?”
Kiều Tâm Duy cau mày: “Đâu có, em là hoàng hậu mà.” Giang Hạo đỡ cô như vậy, bảo vệ cổ đi về trước. Mấy nhân viên ở đây thấy hai người đi tới, ánh mắt không rời khỏi họ được. Người được mời tiệc mừng thọ này đều là lãnh đạo cấp cao, đột nhiên có một vị Thủ trưởng tuổi trẻ đẹp trai xuất hiện, mọi người không khỏi hâm mộ.
Kỷ San San đi ra đi vào làm việc với mẹ, Giang Hạo vừa đến thì khắp nơi như tối lại, ánh mắt của cô ta cứ dừng ở Giang Hạo mãi.
Một bộ đồ vest màu lam đậm, quần áo cắt may đơn giản nhưng tinh xảo, chỗ đẹp nhất của người đàn ông mặc dạng đồ này là anh ta cao to, Giang Hạo cao một mét tám, cơ thể mạnh khỏe và tinh tráng khiến bộ đồ trông thích hợp với anh hơn.
Bộ vest này không quá khác những bộ vest khác, nhưng chỗ tinh xảo là các chi tiết nhỏ. Lót vai dày rộng làm nổi bật bờ vai rộng rãi của Giang Hạo, phần eo hơi bó lại, trông rất đẹp.
“San San, con ngẩn người làm gì thế? San San?” “Mẹ, con ra ngoài một chút, mẹ chào mọi người đi.”
“Ôi, con ra ngoài?” Chưa nói xong, mẹ Kỷ đã thấy Giang Hạo hiên ngang, đẹp trai đứng ở cửa.
Kỷ San San kéo nhẹ làn váy, đi vội trên đôi giày cao gót, Giang Hạo tới một mình là tốt rồi.
Nhưng cô ta mới chạy vài bước thì thấy Giang Hạo liếc mắt nhìn ngoài cửa, quay đầu đỡ Kiều Tâm Duy đi vào, anh ung dung ôm Kiều Tâm Duy, vui vẻ chào hỏi với mọi người.
Quay đầu lại thì không kịp rồi, cô ta chỉ có thể nhắm mắt chào đón: “Giang Hạo, cô Giang, hai người đến rồi, ha ha, vinh hạnh quá, cảm ơn đã đến.” Kiều Tâm Duy chào hỏi Kỷ San San, nhớ đến vẻ mặt dối trá của cô ta hôm ấy, hôm nay cô ta trông có vẻ vừa mắt hơn nhiều, cô cúi đầu chào hỏi: “Cô Kỷ, xin chào.”
Kỷ San San lúng túng, cổ nở nụ cười: “Bác trai và bác gái đã đến rồi, đang nói chuyện với ba tôi.” Kiều Tâm Duy nở nụ cười bình tĩnh, ung dung nói: “Ừ, chúng tôi biết rồi, chúng tôi không đi với họ nên không tới cùng lúc.”
“Hôm nay nhiều người, không nói được nhiều, mời hai người vào trong, cứ tự nhiên dùng đồ ăn.” “Được rồi, cảm ơn, cô cứ đi làm đi, không cần để ý chúng tôi.”
Kỷ San San đơ đơ gật đầu, từ lúc vào tới giờ Giang Hạo không hề nhìn cô ta lấy một cái, ngay cả nói cũng không nói một câu, có thể thấy anh bảo vệ Kiều Tâm Duy rất tốt. Đau lòng, đố kị xen lẫn tức giận làm Kỷ San San mím môi, nếu không phải có nhiều người chú ý thì cô ta không thèm dán mặt nóng vào mông lạnh đâu. Kiều Tâm Duy đi theo Giang Hạo, đối xử với mọi người tự nhiên và phóng khoáng, mặc dù căng thẳng nhưng chỉ cần Giang Hạo cầm tay cô, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Địa vị của một người phụ nữ thường sẽ do người đàn ông bên cạnh cô ấy quyết định. Lúc này, ngoài cửa ồn ào, một nhóm bảo vệ đi tới ngăn cản phóng viên, mấy phóng viên cầm camera chụp ảnh liên tục, máy ảnh của họ nhắm vào ngôi sao lớn Kỷ Bân Bân đang nở nụ cười.
Ngày sinh nhật của dượng, đứa cháu gái này dù có bận thế nào cũng phải đến.
Phóng viên bị bảo vệ ngắn lại không thể đi vào những ảnh đã chụp rồi, đầu đề hôm sau cũng có, Kỷ Bân Bân cùng người đàn ông thần bí tới tiệc sinh nhật của người thân, trường hợp quan trọng này lại dẫn người đến tức là có ý tiến tới hôn nhân.
Đầu đề hôm sau là - Lễ kết hôn của Kỷ Bân Bân sắp đến, thân phận vị hôn phu không rõ, bàn chuyện hôn nhân, nghi ngờ đã có thai. Kiều Tâm Duy chớp mắt, có xác nhận được người tới cùng Kỷ Bân Bân là Cố Vinh Sâm. Giang Hạo nghi ngờ hỏi: “Cố Vinh Sâm đang quen Kỷ Bân Bân à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu một cái: “Em không rõ, nhưng Kỷ Bân Bân rất thích Tổng giám đốc Cố”
Giang Hạo dùng giọng điệu bừng tỉnh: “Anh đã hiểu tại sao em nhớ Kỷ San San rồi, ngại quá, anh quên mất chuyện hai chị em họ gây khó dễ cho em hôm chụp quảng cáo.”
Chu Tiểu Y ở bệnh viện hai ngày, cô ta trốn đi lúc y tá không để ý, cô ta không trả nổi con số trên giấy nợ, cô2ta không ngờ Trần Kinh Nghiệp lại chơi trò mất tích khi cô ta cần anh ta nhất. Cơ thể cô ta vẫn còn yếu, mặc áo bông cũng thấy lạnh. Sau khi xuất viện, cô ta gọi xe về nhà, đi từ cửa tiểu khu tới nhà, cổ5ta khó nhọc đi cả quãng đường này, mồ hôi chảy không ngừng.
Quản lý nhà thấy cô ta, chào đón: “Không phải là bà Trần à? Không phải, là cô Chu mới đúng. Cô đến đây làm gì?”
Chu Tiểu Y không để ý đến anh ta, cũng không có6sức quan tâm nữa, cô kéo vali đi về phía thang máy. “” Quản lý tòa nhà ngăn cản cô ta: “Ngại quá, cô Chu, không phải người trong này nên không được vào.” Chu Tiểu Y không làm lơ được, cô ta trừng mắt nói: “Anh không biết5tôi ở đây à? Anh mới đến à?”
Quản lý tòa nhà cười hai tiếng: “Ngại quá, cô Chu, anh Trần đã trả nhà hôm qua rồi, anh ấy còn nói với tôi nữa mà.”
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Chu Tiểu Y vẫn bị đả kích khi3nghe thấy điều này: “Đồ của tôi còn ở trên đó, tôi đi lấy có được không?”
Chu Tiểu Y cứ đòi vào, quản lý tòa nhà không dám cản, nhìn gương mặt vàng nghệ của cô ta, cái bụng cũng đã mất, bước đi loạng choạng như sắp ngất, giờ ai dám đụng vào cô ta cơ chứ? Quản lý tòa nhà nhắc nhở: “Vậy cô mau cầm đồ của cô xuống, đừng làm ảnh hưởng tới người khác.” Chu Tiểu Y vội bước vào thang máy, nhấn tầng, cô ta dựa vào vách thang máy thở hổn hển. Cô ta cúi đầu, mồ hôi tuôn không ngừng từ chóp mũi xuống, cô ta lau trán, mồ hôi dính đầy tay. Trong thang máy có gương, cô ta nhìn mình qua gương, sợ ngẩn người, tóc thì rối bời, mặt thì vàng không chút máu, môi nứt nẻ rách da, đây nào phải là cô gái hai mươi, cho dù bảo cô ta bốn mươi thì ai cũng tin cho xem.
Ra khỏi thang máy, nhà bị khóa như cô ta nghĩ, cô ta mở vali Trần Kinh Nghiệp để lại cho mình, lật tung vali lên nhưng không tìm được chìa khóa.
Cô ta ngồi xuống đất, nhìn một ít quần áo và vật dụng hằng ngày ít ỏi trong đó, đấy là mấy bộ đồ ngày hè cô ta mang tới lúc trước, Trần Kinh Nghiệp không để lại cái gì cả. Cô ta nắm chặt tay, không ngờ lại bị Trần Kính Nghiệp chơi một vố.
Không thể không thừa nhận, cô ta đã trở thành người không nhà để về. Lúc cô ta tính kể Nguyễn Tân lên giường với mình vì hư vinh, lúc cô ta giữ lấy hạt giống mà cô ta đã dụ dỗ Trần Kinh Nghiệp gieo vào, lúc cô ta giết Vân Thanh bằng tai nạn xe cộ vì đố kị, chắc chắn không ngờ rằng cô ta sẽ có kết cục như hôm nay.
“Haha, tôi nên nghĩ đến điều này chứ, tôi nên nghĩ tới điều này mới đúng chứ. Trần Kinh Nghiệp, anh lừa tôi cũng cực khổ thật, lợi hại thật đó!”
Thứ bảy, khách sạn, tiệc sinh nhật. Phòng lớn nhất trong khách sạn sáu sao, khu phía đông mở tiệc mừng thọ kiểu Trung Quốc truyền thống, bên trên bày đầy các món đồ làm bằng gạo nếp, trong đó có một quả đào mừng thọ rất lớn gây chú ý, trông có vẻ thô và lớn như bánh xe.
Khu phía tây là kiểu phương Tây, bên cửa sổ sát đất còn có con đường nhỏ tràn ngập lãng mạn. Từng sợi dây dài rủ xuống, bên trên là khăn bàn màu trắng, đồ ăn và rượu được bổ sung liên tục. Nhà họ Kỷ là gia đình thư hương môn đệ lâu đời, Kỷ Văn Tu nổi tiếng thanh liêm, sau khi về hưu thì khoa trương mở một bữa tiệc rượu như thế này, nhưng nghe bảo lần này do Kỷ San San thiết kế.
Đây là lần đầu Kiều Tâm Duy đi dự tiệc rượu như vậy với Giang Hạo, vừa căng thẳng vừa thêm chút cẩn thận. Người ở đây hôm nay toàn là người ở xã hội thượng lưu trong chính giới và thương trường, gọi đại một người cũng đủ hù thiên hạ rồi. Kiều Tâm Duy khoác tay Giang Hạo trong hành lang, tay kia cầm găng tay, cúi đầu đi tới, cô hít sâu không ngừng. “Căng thẳng à?” Giang Hạo cảm nhận được bàn tay của cô rất căng.
“Ừ, hơi sợ.” Cô ăn ngay nói thật.
Giang Hạo kề sát tại cô, nhỏ giọng nói: “Vợ anh đẹp như vậy thì sợ gì chứ?” Kiều Tâm Duy đỏ mặt, mím môi lườm anh một cái: “Bớt lưu manh đi.”
Giang Hạo dừng lại, ở chỗ bọn họ đứng có một tấm gương pha lê rất dài. Anh khoác tay lên vai Kiều Tâm Duy, quay người cô sang.
“Em xem đi, gương không lừa người.” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu, ở trong gương là cô với gương mặt được trang điểm tỉ mỉ và bộ váy dạ hội màu trắng hở vai, để lộ phần xương quai xanh và đường gáy công xinh đẹp, váy dài ngang gối tôn đôi chân nhỏ cân xứng và tinh tế, khiến cô vừa có chút đoan trang lại không mất đi sự hoạt bát.
Điểm nhấn là chuỗi vòng trên cổ, ở giữa có một viên kim cương rất chói mắt, xung quanh có nhiều viên đá nhỏ lấp lánh khiến mọi người lóa mắt.
Chuỗi vòng này được chọn mua khi đi cửa hàng trang sức lúc chiều, Giang Hạo chỉ nhìn một cái đã chọn nó, sau đó anh đeo cho cô luôn.
Cổ trang điểm khi thanh lịch, trừ chuỗi vòng ra thì không có trang sức gì cả, những thứ này rất hợp với khí chất của cô. Một người không xuất thân từ gia đình hào môn, không cần bắt ép mình trở nên cao quý làm gì.
Trong tay Giang Hạo là một tấm da dê màu xanh lam, đó là áo khoác của cô. Giang Hạo đưa tay đỡ sau lưng cô, đứng cạnh cô: “Thẳng lưng, đừng cúi đầu, mặt thoải mái vào, cười nhẹ. Đúng rồi, rất xinh.” Có lúc, tự tin là do được khen mà ra, mấy lời này của Giang Hạo làm cô bớt lo lắng hơn nhiều, cô nhìn Giang Hạo, lại nhìn gương một lát, cười nói: “Ma gương ơi ma gương, hãy nói cho ta biết, trên đời này ai đẹp nhất?”
Giang Hạo cười: “Anh nói này, em coi em là phù thủy à?”
Kiều Tâm Duy cau mày: “Đâu có, em là hoàng hậu mà.” Giang Hạo đỡ cô như vậy, bảo vệ cổ đi về trước. Mấy nhân viên ở đây thấy hai người đi tới, ánh mắt không rời khỏi họ được. Người được mời tiệc mừng thọ này đều là lãnh đạo cấp cao, đột nhiên có một vị Thủ trưởng tuổi trẻ đẹp trai xuất hiện, mọi người không khỏi hâm mộ.
Kỷ San San đi ra đi vào làm việc với mẹ, Giang Hạo vừa đến thì khắp nơi như tối lại, ánh mắt của cô ta cứ dừng ở Giang Hạo mãi.
Một bộ đồ vest màu lam đậm, quần áo cắt may đơn giản nhưng tinh xảo, chỗ đẹp nhất của người đàn ông mặc dạng đồ này là anh ta cao to, Giang Hạo cao một mét tám, cơ thể mạnh khỏe và tinh tráng khiến bộ đồ trông thích hợp với anh hơn.
Bộ vest này không quá khác những bộ vest khác, nhưng chỗ tinh xảo là các chi tiết nhỏ. Lót vai dày rộng làm nổi bật bờ vai rộng rãi của Giang Hạo, phần eo hơi bó lại, trông rất đẹp.
“San San, con ngẩn người làm gì thế? San San?” “Mẹ, con ra ngoài một chút, mẹ chào mọi người đi.”
“Ôi, con ra ngoài?” Chưa nói xong, mẹ Kỷ đã thấy Giang Hạo hiên ngang, đẹp trai đứng ở cửa.
Kỷ San San kéo nhẹ làn váy, đi vội trên đôi giày cao gót, Giang Hạo tới một mình là tốt rồi.
Nhưng cô ta mới chạy vài bước thì thấy Giang Hạo liếc mắt nhìn ngoài cửa, quay đầu đỡ Kiều Tâm Duy đi vào, anh ung dung ôm Kiều Tâm Duy, vui vẻ chào hỏi với mọi người.
Quay đầu lại thì không kịp rồi, cô ta chỉ có thể nhắm mắt chào đón: “Giang Hạo, cô Giang, hai người đến rồi, ha ha, vinh hạnh quá, cảm ơn đã đến.” Kiều Tâm Duy chào hỏi Kỷ San San, nhớ đến vẻ mặt dối trá của cô ta hôm ấy, hôm nay cô ta trông có vẻ vừa mắt hơn nhiều, cô cúi đầu chào hỏi: “Cô Kỷ, xin chào.”
Kỷ San San lúng túng, cổ nở nụ cười: “Bác trai và bác gái đã đến rồi, đang nói chuyện với ba tôi.” Kiều Tâm Duy nở nụ cười bình tĩnh, ung dung nói: “Ừ, chúng tôi biết rồi, chúng tôi không đi với họ nên không tới cùng lúc.”
“Hôm nay nhiều người, không nói được nhiều, mời hai người vào trong, cứ tự nhiên dùng đồ ăn.” “Được rồi, cảm ơn, cô cứ đi làm đi, không cần để ý chúng tôi.”
Kỷ San San đơ đơ gật đầu, từ lúc vào tới giờ Giang Hạo không hề nhìn cô ta lấy một cái, ngay cả nói cũng không nói một câu, có thể thấy anh bảo vệ Kiều Tâm Duy rất tốt. Đau lòng, đố kị xen lẫn tức giận làm Kỷ San San mím môi, nếu không phải có nhiều người chú ý thì cô ta không thèm dán mặt nóng vào mông lạnh đâu. Kiều Tâm Duy đi theo Giang Hạo, đối xử với mọi người tự nhiên và phóng khoáng, mặc dù căng thẳng nhưng chỉ cần Giang Hạo cầm tay cô, cô sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Địa vị của một người phụ nữ thường sẽ do người đàn ông bên cạnh cô ấy quyết định. Lúc này, ngoài cửa ồn ào, một nhóm bảo vệ đi tới ngăn cản phóng viên, mấy phóng viên cầm camera chụp ảnh liên tục, máy ảnh của họ nhắm vào ngôi sao lớn Kỷ Bân Bân đang nở nụ cười.
Ngày sinh nhật của dượng, đứa cháu gái này dù có bận thế nào cũng phải đến.
Phóng viên bị bảo vệ ngắn lại không thể đi vào những ảnh đã chụp rồi, đầu đề hôm sau cũng có, Kỷ Bân Bân cùng người đàn ông thần bí tới tiệc sinh nhật của người thân, trường hợp quan trọng này lại dẫn người đến tức là có ý tiến tới hôn nhân.
Đầu đề hôm sau là - Lễ kết hôn của Kỷ Bân Bân sắp đến, thân phận vị hôn phu không rõ, bàn chuyện hôn nhân, nghi ngờ đã có thai. Kiều Tâm Duy chớp mắt, có xác nhận được người tới cùng Kỷ Bân Bân là Cố Vinh Sâm. Giang Hạo nghi ngờ hỏi: “Cố Vinh Sâm đang quen Kỷ Bân Bân à?”
Kiều Tâm Duy lắc đầu một cái: “Em không rõ, nhưng Kỷ Bân Bân rất thích Tổng giám đốc Cố”
Giang Hạo dùng giọng điệu bừng tỉnh: “Anh đã hiểu tại sao em nhớ Kỷ San San rồi, ngại quá, anh quên mất chuyện hai chị em họ gây khó dễ cho em hôm chụp quảng cáo.”
/451
|