Giang Hạo cảm thấy rất phiền, mẹ anh lúc thế này lúc thế kia, không nghe theo lời bà thì sẽ châm chọc, đây là lý do tại sao anh lại chọn ra ở riêng. - “Mẹ, mẹ” Kiều Tâm Duy kéo Giang Hạo, cắt lời: “Mẹ, đây chỉ là thuê thôi, dùng một lát rồi trả tiền thuê không đắt, tiền thế chấp thì hơi nhiều, nhưng có thể lấy lại tiền thế chấp khi trả.” Lâm Thái Âm đảo mắt, im lặng không nói gì, nhưng vẻ mặt tốt hơn nhiều: “Đừng2đi lung tung, không có việc gì thì ngồi yên một chỗ, sắp tới lúc mở tiệc rồi.” “À, vâng.” Lâm Thái Ấm không soi ra được điều gì khác, nhìn bộ dạng không kiên nhẫn của con trai thì đi chỗ khác nói chuyện, bạn của bà có rất nhiều. Kiều Tâm Duy thở phào nhẹ nhõm, Giang Hạo nhìn cô nói: “Em ngày càng biết cách đối đáp với mẹ anh rồi.” “Đây là bị ép mà ra đó, em làm cái gì mẹ cũng không thích, so với làm trái ý5bà để ăn đồ đắng thì em làm theo lời mẹ cho nhanh, nếu không phải bà ấy là mẹ anh thì bà ấy cũng chẳng quan tâm đến em rồi, đúng chưa?” Giang Hạo rất cảm động, ngay cả anh còn không chịu được mẹ mình, nhưng Kiều Tâm Duy lại chịu đựng mà không oán gì hết.
“À, đúng rồi, lát nữa kết thúc tiệc tối thì trở lại tiệm trang sức, trả cái vòng này lại.” “Không phải chứ, đâu trả được, đã trả tiền rồi.”
“Mới mua mấy tiếng, không thích thì6trả thôi, nói với nhân viên cửa hàng chút là được.” Lúc mua, Giang Hạo vừa nhìn đã thích cái vòng này, xé nhãn đem đi tính tiền luôn. Anh là người làm nhanh thắng nhanh, cô không kịp xem giá, nhưng giờ thì biết rồi, nghe được cái thứ này mấy triệu từ miệng mẹ chồng, quên đi, có đánh chết cô cũng không cần, Giang Hạo không chịu: “Trả cái gì mà trả, em nghe mẹ nói làm gì, mua cho em ít đồ thì sao chứ, anh thích thì thấy đáng.”5“Không chịu? Thế giờ em đem đi trả.” Nói xong, cô đưa tay ra sau cổ đòi tháo. “Này, em đừng tháo!” Giang Hạo ngắn tay cô lại: “Đừng nghịch nữa, tặng em món đồ thôi mà khó như vậy à?”
“Thà anh đưa tiền cho em còn hơn, có chịu trả không? Không trả là em tháo thật đó.” “...” Giang Hạo thở dài, “Hết cách với em luôn đó, trả!” “Vậy thì tốt, nếu anh không muốn mất mặt thì ở ngoài là được, em đi vào nói với nhân viên.”
Giang Hạo không3biết nói gì.
Tiệc bắt đầu, các bạn chính đều là nhân vật lớn có mặt mũi, những bàn nhỏ khác là con cái của họ, một điều sai trái là Kiều Tâm Duy ngồi cùng bàn với Kỷ Bân Bân.
Kỷ Bân Bân trêu ghẹo: “San San, hào phóng chút, em mà cứ trốn tránh thì sẽ không bao giờ bước qua được đâu.”
Mặt Kỷ San San trắng bệch, lúng túng đến mức muốn đào cái hầm mà trốn: “Chị, chị nói gì thế?”
Kỷ Bân Bân thẳng thắn nói, “Em thích Giang Hạo còn gì? Người thích Giang Hạo rất nhiều, con gái Thị trường còn tuyên bố không phải anh ta thì không lấy cơ, nhưng bây giờ người ta còn dắt bạn trai đi chơi khắp thế giới đấy, em đừng nắm mãi không buông nữa.”
Kỷ San San hơi lúng túng, không ngờ chị họ lại nói cái này ra trước bàn. Rất nhiều người nhìn họ, con gái Thị trưởng Lưu, vợ chồng con trai của Bộ trưởng Trương, còn có vợ chồng con gái của Cục trưởng Chu, họ không phải là người tầm thường, đều đang xem trò cười của cô ta đấy.
“Chị họ, em biết rồi, chị đừng nói nữa.” Kỷ San San ngại đến mức không ngẩng đầu nổi.
Kỷ Bân Bân cười ngạo mạn: “Được, không nói, biết da mặt em mỏng mà.”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, Kỷ San San thích Giang Hạo là chuyện ai cũng biết, nhưng chuyện này chỉ dám nói lén lút thôi, chưa ai dám nói thẳng đầu. Kỷ Bân Bân là ngôi sao lớn đang “hot”, khá ngạo mạn, cũng chỉ có mỗi cô ta dám nói em họ mình trên bàn vậy.
Nhưng Giang Hạo cũng rất ngại, anh bực mình cô nàng Kỷ Bân Bân này nhưng lại chẳng thể nói được gì. Phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người cười nói như thường. Kiều Tâm Duy ngồi cạnh Kỷ Bân Bân, hơi nghiêng đầu lên là thấy hành động của cô ta, cô thấy cô ta bận này bận nọ rất hiếu động. Cô thầm nghĩ, tổ chất của vị ngôi sao lớn này không nhỏ chút nào.
Kỷ Bân Bân hưng phấn hơn ngày thường, còn cực kì phấn khích, sau khi uống rượu vào thì nói lớn, làm cái gì cũng bạo dạn, còn đòi lên sân khấu hát tặng dương, không ai ngăn nổi.
“Dượng, hôm nay sinh nhật dượng, bình thường cháu ít khi đến thăm dượng, hôm nay cháu hát cho dượng một bài được không?”
Ngôi sao lớn chủ động đòi hát, các vị khách đều vỗ tay. Lúc Kỷ Bân Bân đứng lên, tay cô ta còn cầm ly rượu, đột nhiên lảo đảo đổ hết rượu lên người Kiều Tâm Duy. “A!” Kiều Tâm Duy hô khẽ, phản ứng đầu tiên là xấu mặt rồi.
Kỷ Bân Bân cũng biết mình quá đà, vội vàng xin lỗi: “A, tôi không cố ý, cô Giang, ngại quá.” May mà cô mặc váy không tay, cũng may rượu trong ly không nhiều, chỉ dính lên tay cô, trên váy dính khá ít. Cô cầm khăn tay lau: “Không sao, một chút thôi mà.”
Giang Hạo cau mày, cầm khăn lau giúp cô, khẽ hỏi: “Có sao không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không sao, không có gì thật.” Kỷ Bân Bân bắt đầu cầm micro chọn bài.
Kiều Tâm Duy bình tĩnh nhìn Cố Vinh Sâm, hỏi: “Tổng giám đốc Cổ, Kỷ Bân Bân hơi lạ, cô ấy sao thế?”
Cố Vinh Sâm cứng người: “Tôi không biết.”
Trong bộ dạng không quan tâm của anh ta, Kiều Tâm Duy không tiện nói gì.
Tiếng nhạc vang lên, Kỷ Bân Bân vừa múa vừa hát trên sân khấu, nói nhẹ thì nhiệt tình, nói khó nghe là điên rồi.
Tiệc rượu long trọng như vậy có rất nhiều lãnh đạo lớn, Kỷ Bân Bân vừa múa vừa hát đầu, trông quá mức điên cuồng.
Bên dưới có người nói: “San San, chị họ cô hôm nay high quá mức rồi, không cho cô mặt mũi mà cũng không để ý mặt mũi của ba cô à? Cô ta tưởng đây là buổi fan-meeting của cô ta à?” Tâm trạng của Kỷ San San vốn không vui, nghe vậy thì càng tệ hơn. Cô ta nhìn sắc mặt tệ hại của ba mình ở bàn chính, đây là vẻ mặt cố nén giận đó. Lúc này, tiếng nhạc bị cắt, MC cầm micro khác dời đề tài. Kỷ Bân Bân thấy nhạc cắt thì khó chịu, cô ta hộ “này này” mấy cái, micro cũng bị cắt tiếng, đang hát hight mà bị cắt đứt làm cô ta rất giận.
“Chuyện gì vậy?” Cô ta tức giận hỏi người phụ trách âm thanh. Một thanh niên trẻ tuổi ngồi ở bàn chính đứng dậy, đi lên sân khấu kéo Kỷ Bân Bân ra sau. Kiều Tâm Duy: “Đó là ai thể?”.
Giang Hạo: “Kỷ Thâm, anh trai của Kỷ San San.”
Kỷ Thâm cũng là quan quân trong quân đội, có sự cường tráng và khí chất của quân nhân. Anh ta kéo Kỷ Bân Bân vào phòng nghỉ đằng sau, ném Kỷ Bân Bân lên ghế, cô nàng bị ném như con mèo, vùi vào trong thể
Nhưng vấn đề là cô ta vẫn đang chuyển động, không dừng nổi. Kỷ Thâm cau mày, có gì đó không ổn, anh ta đi đến tát cô ta hai cái: “Bân Bân, tỉnh táo chút đi.”
Cảm giác đau rát làm Kỷ Bân Bân tức giận, cô ta trợn mắt nhìn Kỷ Thâm, mắng: “Kỷ Thâm? Sao anh dám đánh tôi?”
Nói xong, Kỷ Bân Bân giơ chân, đạp vào ngực Kỷ Thâm một cái. Cái đạp này không mạnh nhưng giày cao gót chọc vào ngực Kỷ Thâm đau như bị gai đâm, Kỷ Thâm ôm ngực mắng: “Kỷ Bân Bân, mày điên rồi à? Không tỉnh táo nữa thì tao tát cho mày hai cái đấy.” Kỷ Bân Bân hoàn toàn không có ý muốn ngừng, cô ta ném giày cao gót, đứng trên sofa, múa may quay cuồng. Nhìn là biết cô ta đã dùng thuốc rồi.
Kỷ Thâm rất giận, đã nói showbiz là cái chảo nhuộm lớn, đi vào là sẽ đen. Ngày thường cô ta chơi kiểu gì anh ta không quan tâm, nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của ba anh ta, bên ngoài có nhiều lãnh đạo lớn, có người về hưu cũng có người đang tại chức, cô ta đang muốn nói cho mọi người biết mình chơi thuốc đấy à? Kỷ Thâm cầm ấm nước trên khay trà, giữ cằm Kỷ Bân Bân, đổ vào miệng cô ta. “A? Khụ khụ, thả ra, khụ khụ.” Kỷ Bân Bân vừa đá vừa giãy, nước chảy ra khắp nơi, trông cô ta rất chật vật. Phục vụ bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào, sợ có chuyện nên muốn vào xem. “Ra ngoài!” Kỷ Thâm tức giận nói: “Đừng vào, ở ngoài hết đi!”
Kỷ Bân Bân không còn sức nữa, nhưng vẫn lắc đầu, thuốc vừa dùng sao có thể hết nhanh vậy.
Kỷ Thâm bực bội, tức giận mắng: “Kỷ Bân Bân, mày hiểu chuyện chút được không? Tới tham gia tiệc mừng thọ ba tao mà còn dùng thuốc à? Mày muốn hủy mình hay hủy cả nhà họ Kỷ này vậy? Mày xem mày như thế thì ra ngoài kiểu gì?”
“Kỷ Bân Bân, mày dùng thuốc từ khi nào hả? Bây giờ việc bắt người dùng thuốc rất nghiêm, mày không sợ chết hả?” “Mày mẹ nó trả lời cho tao, ai đưa thuốc cho mày dùng?”
Kỷ Bân Bân lắc đầu, cười như kẻ ngốc, cô ta khóc: “Anh, anh đừng đánh mặt em, em phải dựa vào mặt để kiếm tiền đó.”
Kỷ Thâm buông cô ta ra, nhìn bộ dạng khó nói của cô ta, thở dài: “Sao mày lại dại dột thể: Dính vào thứ đó thì sẽ có ngày bị bắt, đến lúc đó tạo xem mày làm thế nào.”
Kỷ Bân Bân: “Hội kia của em dùng thuốc rất nhiều, thuốc lắc có là gì, còn có ma túy gì đấy nữa. Các anh không hiểu áp lực của bọn em, không dùng chút thuốc lắc thì không phát tiết nổi.”
“Hoang đường!” Kỷ Thâm giận tới mức nổi gân xanh, bên ngoài là tiệc rượu náo nhiệt long trọng, nhưng em họ anh ta lại bị phế thuốc ở trong này, sợ là bên ngoài còn có một đám phóng viên đang chờ ấy chứ, lần này làm khó anh ta
rồi.
“À, đúng rồi, lát nữa kết thúc tiệc tối thì trở lại tiệm trang sức, trả cái vòng này lại.” “Không phải chứ, đâu trả được, đã trả tiền rồi.”
“Mới mua mấy tiếng, không thích thì6trả thôi, nói với nhân viên cửa hàng chút là được.” Lúc mua, Giang Hạo vừa nhìn đã thích cái vòng này, xé nhãn đem đi tính tiền luôn. Anh là người làm nhanh thắng nhanh, cô không kịp xem giá, nhưng giờ thì biết rồi, nghe được cái thứ này mấy triệu từ miệng mẹ chồng, quên đi, có đánh chết cô cũng không cần, Giang Hạo không chịu: “Trả cái gì mà trả, em nghe mẹ nói làm gì, mua cho em ít đồ thì sao chứ, anh thích thì thấy đáng.”5“Không chịu? Thế giờ em đem đi trả.” Nói xong, cô đưa tay ra sau cổ đòi tháo. “Này, em đừng tháo!” Giang Hạo ngắn tay cô lại: “Đừng nghịch nữa, tặng em món đồ thôi mà khó như vậy à?”
“Thà anh đưa tiền cho em còn hơn, có chịu trả không? Không trả là em tháo thật đó.” “...” Giang Hạo thở dài, “Hết cách với em luôn đó, trả!” “Vậy thì tốt, nếu anh không muốn mất mặt thì ở ngoài là được, em đi vào nói với nhân viên.”
Giang Hạo không3biết nói gì.
Tiệc bắt đầu, các bạn chính đều là nhân vật lớn có mặt mũi, những bàn nhỏ khác là con cái của họ, một điều sai trái là Kiều Tâm Duy ngồi cùng bàn với Kỷ Bân Bân.
Kỷ Bân Bân trêu ghẹo: “San San, hào phóng chút, em mà cứ trốn tránh thì sẽ không bao giờ bước qua được đâu.”
Mặt Kỷ San San trắng bệch, lúng túng đến mức muốn đào cái hầm mà trốn: “Chị, chị nói gì thế?”
Kỷ Bân Bân thẳng thắn nói, “Em thích Giang Hạo còn gì? Người thích Giang Hạo rất nhiều, con gái Thị trường còn tuyên bố không phải anh ta thì không lấy cơ, nhưng bây giờ người ta còn dắt bạn trai đi chơi khắp thế giới đấy, em đừng nắm mãi không buông nữa.”
Kỷ San San hơi lúng túng, không ngờ chị họ lại nói cái này ra trước bàn. Rất nhiều người nhìn họ, con gái Thị trưởng Lưu, vợ chồng con trai của Bộ trưởng Trương, còn có vợ chồng con gái của Cục trưởng Chu, họ không phải là người tầm thường, đều đang xem trò cười của cô ta đấy.
“Chị họ, em biết rồi, chị đừng nói nữa.” Kỷ San San ngại đến mức không ngẩng đầu nổi.
Kỷ Bân Bân cười ngạo mạn: “Được, không nói, biết da mặt em mỏng mà.”
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, Kỷ San San thích Giang Hạo là chuyện ai cũng biết, nhưng chuyện này chỉ dám nói lén lút thôi, chưa ai dám nói thẳng đầu. Kỷ Bân Bân là ngôi sao lớn đang “hot”, khá ngạo mạn, cũng chỉ có mỗi cô ta dám nói em họ mình trên bàn vậy.
Nhưng Giang Hạo cũng rất ngại, anh bực mình cô nàng Kỷ Bân Bân này nhưng lại chẳng thể nói được gì. Phục vụ mang đồ ăn lên, mọi người cười nói như thường. Kiều Tâm Duy ngồi cạnh Kỷ Bân Bân, hơi nghiêng đầu lên là thấy hành động của cô ta, cô thấy cô ta bận này bận nọ rất hiếu động. Cô thầm nghĩ, tổ chất của vị ngôi sao lớn này không nhỏ chút nào.
Kỷ Bân Bân hưng phấn hơn ngày thường, còn cực kì phấn khích, sau khi uống rượu vào thì nói lớn, làm cái gì cũng bạo dạn, còn đòi lên sân khấu hát tặng dương, không ai ngăn nổi.
“Dượng, hôm nay sinh nhật dượng, bình thường cháu ít khi đến thăm dượng, hôm nay cháu hát cho dượng một bài được không?”
Ngôi sao lớn chủ động đòi hát, các vị khách đều vỗ tay. Lúc Kỷ Bân Bân đứng lên, tay cô ta còn cầm ly rượu, đột nhiên lảo đảo đổ hết rượu lên người Kiều Tâm Duy. “A!” Kiều Tâm Duy hô khẽ, phản ứng đầu tiên là xấu mặt rồi.
Kỷ Bân Bân cũng biết mình quá đà, vội vàng xin lỗi: “A, tôi không cố ý, cô Giang, ngại quá.” May mà cô mặc váy không tay, cũng may rượu trong ly không nhiều, chỉ dính lên tay cô, trên váy dính khá ít. Cô cầm khăn tay lau: “Không sao, một chút thôi mà.”
Giang Hạo cau mày, cầm khăn lau giúp cô, khẽ hỏi: “Có sao không?” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Không sao, không có gì thật.” Kỷ Bân Bân bắt đầu cầm micro chọn bài.
Kiều Tâm Duy bình tĩnh nhìn Cố Vinh Sâm, hỏi: “Tổng giám đốc Cổ, Kỷ Bân Bân hơi lạ, cô ấy sao thế?”
Cố Vinh Sâm cứng người: “Tôi không biết.”
Trong bộ dạng không quan tâm của anh ta, Kiều Tâm Duy không tiện nói gì.
Tiếng nhạc vang lên, Kỷ Bân Bân vừa múa vừa hát trên sân khấu, nói nhẹ thì nhiệt tình, nói khó nghe là điên rồi.
Tiệc rượu long trọng như vậy có rất nhiều lãnh đạo lớn, Kỷ Bân Bân vừa múa vừa hát đầu, trông quá mức điên cuồng.
Bên dưới có người nói: “San San, chị họ cô hôm nay high quá mức rồi, không cho cô mặt mũi mà cũng không để ý mặt mũi của ba cô à? Cô ta tưởng đây là buổi fan-meeting của cô ta à?” Tâm trạng của Kỷ San San vốn không vui, nghe vậy thì càng tệ hơn. Cô ta nhìn sắc mặt tệ hại của ba mình ở bàn chính, đây là vẻ mặt cố nén giận đó. Lúc này, tiếng nhạc bị cắt, MC cầm micro khác dời đề tài. Kỷ Bân Bân thấy nhạc cắt thì khó chịu, cô ta hộ “này này” mấy cái, micro cũng bị cắt tiếng, đang hát hight mà bị cắt đứt làm cô ta rất giận.
“Chuyện gì vậy?” Cô ta tức giận hỏi người phụ trách âm thanh. Một thanh niên trẻ tuổi ngồi ở bàn chính đứng dậy, đi lên sân khấu kéo Kỷ Bân Bân ra sau. Kiều Tâm Duy: “Đó là ai thể?”.
Giang Hạo: “Kỷ Thâm, anh trai của Kỷ San San.”
Kỷ Thâm cũng là quan quân trong quân đội, có sự cường tráng và khí chất của quân nhân. Anh ta kéo Kỷ Bân Bân vào phòng nghỉ đằng sau, ném Kỷ Bân Bân lên ghế, cô nàng bị ném như con mèo, vùi vào trong thể
Nhưng vấn đề là cô ta vẫn đang chuyển động, không dừng nổi. Kỷ Thâm cau mày, có gì đó không ổn, anh ta đi đến tát cô ta hai cái: “Bân Bân, tỉnh táo chút đi.”
Cảm giác đau rát làm Kỷ Bân Bân tức giận, cô ta trợn mắt nhìn Kỷ Thâm, mắng: “Kỷ Thâm? Sao anh dám đánh tôi?”
Nói xong, Kỷ Bân Bân giơ chân, đạp vào ngực Kỷ Thâm một cái. Cái đạp này không mạnh nhưng giày cao gót chọc vào ngực Kỷ Thâm đau như bị gai đâm, Kỷ Thâm ôm ngực mắng: “Kỷ Bân Bân, mày điên rồi à? Không tỉnh táo nữa thì tao tát cho mày hai cái đấy.” Kỷ Bân Bân hoàn toàn không có ý muốn ngừng, cô ta ném giày cao gót, đứng trên sofa, múa may quay cuồng. Nhìn là biết cô ta đã dùng thuốc rồi.
Kỷ Thâm rất giận, đã nói showbiz là cái chảo nhuộm lớn, đi vào là sẽ đen. Ngày thường cô ta chơi kiểu gì anh ta không quan tâm, nhưng hôm nay là tiệc mừng thọ của ba anh ta, bên ngoài có nhiều lãnh đạo lớn, có người về hưu cũng có người đang tại chức, cô ta đang muốn nói cho mọi người biết mình chơi thuốc đấy à? Kỷ Thâm cầm ấm nước trên khay trà, giữ cằm Kỷ Bân Bân, đổ vào miệng cô ta. “A? Khụ khụ, thả ra, khụ khụ.” Kỷ Bân Bân vừa đá vừa giãy, nước chảy ra khắp nơi, trông cô ta rất chật vật. Phục vụ bên ngoài nghe thấy tiếng ồn ào, sợ có chuyện nên muốn vào xem. “Ra ngoài!” Kỷ Thâm tức giận nói: “Đừng vào, ở ngoài hết đi!”
Kỷ Bân Bân không còn sức nữa, nhưng vẫn lắc đầu, thuốc vừa dùng sao có thể hết nhanh vậy.
Kỷ Thâm bực bội, tức giận mắng: “Kỷ Bân Bân, mày hiểu chuyện chút được không? Tới tham gia tiệc mừng thọ ba tao mà còn dùng thuốc à? Mày muốn hủy mình hay hủy cả nhà họ Kỷ này vậy? Mày xem mày như thế thì ra ngoài kiểu gì?”
“Kỷ Bân Bân, mày dùng thuốc từ khi nào hả? Bây giờ việc bắt người dùng thuốc rất nghiêm, mày không sợ chết hả?” “Mày mẹ nó trả lời cho tao, ai đưa thuốc cho mày dùng?”
Kỷ Bân Bân lắc đầu, cười như kẻ ngốc, cô ta khóc: “Anh, anh đừng đánh mặt em, em phải dựa vào mặt để kiếm tiền đó.”
Kỷ Thâm buông cô ta ra, nhìn bộ dạng khó nói của cô ta, thở dài: “Sao mày lại dại dột thể: Dính vào thứ đó thì sẽ có ngày bị bắt, đến lúc đó tạo xem mày làm thế nào.”
Kỷ Bân Bân: “Hội kia của em dùng thuốc rất nhiều, thuốc lắc có là gì, còn có ma túy gì đấy nữa. Các anh không hiểu áp lực của bọn em, không dùng chút thuốc lắc thì không phát tiết nổi.”
“Hoang đường!” Kỷ Thâm giận tới mức nổi gân xanh, bên ngoài là tiệc rượu náo nhiệt long trọng, nhưng em họ anh ta lại bị phế thuốc ở trong này, sợ là bên ngoài còn có một đám phóng viên đang chờ ấy chứ, lần này làm khó anh ta
rồi.
/451
|