Những người khác cũng rất ngạc nhiên, Cảnh Trí Thành nói: Tâm Duy, sao con không gọi điện trước, chưa ăn cơm phải không? Giang Hạo đâu, sao lại có một mình con vậy? Kiều Tâm Duy cười cười nói: Giang Hạo vừa đi công tác, con ở nhà một mình rất chán nên muốn về nhà một khoản thời gian Cô nhìn Cảnh Thượng và Dương Giai Giai: Anh, chị dâu, được không ạ? Em cũng có thể giúp đỡ hai anh chị Cảnh Thượng giúp cô xách túi, cũng khá nặng, chắc là đựng nhiều đồ bên trong: Đây vốn dĩ là nhà của em, em muốn về lúc nào cũng được, ở bao lâu cũng không sao cả. Mau vào đi, cả nhà sắp ăn cơm Dương Giai Giai cũng không hề phản đối lời chồng, nhưng cô cảm thấy hơi xấu hổ cô nói: Tâm Duy, hai anh chị để rất nhiều thứ ở phòng em, chất đồng trên giường với mấy chổ khác, để chút nữa chị chuyển đồ ra phòng khách nhé Kiều Tâm Duy vẫy vẫy tay: “Đừng đừng đừng, phòng khách nhà mình không lớn nên để đó là tốt nhất, em chỉ ở đây vài hôm thôi, hai anh chị kết hôn nên bạn nhiều việc, có gì cần em làm thì anh chị cứ nói em hỗ trợ.”
Hạng Linh: “Người một nhà cả sao cứ khách sáo thế, vào nhà đi con, đừng đứng nói chuyện ở trước cửa, vào ăn cơm với nhau nào.” Rốt cuộc Kiều Tâm Duy vẫn không làm mọi người nghi ngờ điều gì. Trên bàn cơm, mọi người đều đang thảo luận về hôn lễ, họ nhắc đến rất chiều chi tiết trong lễ thành hôn. Cô chỉ ngồi nghe, lòng hơi lạ lẫm. Cô còn2không biết mấy cái nghi thức trong lễ dạm hỏi là gì, nhưng những việc đó không liên quan đến cô, cô chỉ muốn chia sẻ niềm vui với người nhà.
Gian phòng vẫn là gian phòng ban đầu của cô, chỉ là bây giờ nó chất đầy những vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến. Cô cảm thấy hạnh phúc thay anh chị, nhớ đến đám cưới của mình, tất cả mọi thứ đều giao lại cho công ty tổ chức tiệc cưới, mình không động đến việc gì khiến cô vơi đi phần nào nỗi mong chờ đối với hôn lễ của bản thân.
Nghĩ đến những ký ức đó, nước mắt cô lại lăn dài trên má. “Tâm5Duy, chưa ngủ phải không? Mới cắt dưa vàng, con ra ăn một ít đi.” “Mẹ, con không ăn. Con hơi mệt, đang nằm nghỉ ạ.” “Bị cảm hả con? Để mẹ mua cho con thuốc nhé.” “Không cần đâu mẹ, đừng để ý đến con, con ngủ trước.” “A, được rồi.” Hạng Linh bị từ chối ở ngoài cửa, mặt Cảnh Thượng hiện lên sự lo lắng, anh cảm thấy có gì đó không bình thường. Dương Giai Giai thấy mặt anh là lạ, nên lấy cùi chỏ đẩy anh một cái. “Sao vậy?”
“Không có gì, em muốn nhắc anh tập trung ăn dưa vàng đi.”
Cảnh Thượng cắn miếng dưa Dương Giai Giai đưa cho anh, vừa nhai vừa nói: “Ăn xong hoa6quả anh đưa em về.”
Dương Giai Giai trả lời: “Không, đêm nay em ở lại đây, không về nhà.”
“Cái này... Cái này không được đâu, mẹ em sẽ ý kiến đấy, chưa kết hôn mà.” “Không phải chỉ còn vài ngày nữa thôi sao, để em gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ không nói gì anh đâu. Sao thế, em bằng lòng ngủ với anh, anh không bằng lòng ngủ với em à?” Cảnh Thượng bó tay: “Không, em thích ngủ đâu cũng được, em không đi thì anh cũng đỡ sức đưa em về nhà.”
Kiều Tâm Duy đã ở nhà họ Cảnh ba ngày, người khác không thấy gì nhưng mẹ ruột không thể nào không nhận ra điều lạ thường. Cuối5cùng, nhân dịp mọi người đều đi làm, Hạng Linh kéo cô vào phòng nói chuyện.
“Tâm Duy, con nói thật với mẹ, con giận dỗi với Giang Hạo phải không?”
Kiều Tâm Duy né tránh ánh mắt của mẹ, cô phủ nhận: “Không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”
“Con lừa được người khác nhưng không lừa được mẹ đâu, mẹ là mẹ của con!” Hạng Linh nóng nảy. Nhìn vẻ mặt của con gái, bà biết mình đoán đúng rồi: “Con vác một cơ thể bệnh tật về nhà, không gọi điện cho Giang Hạo, không thèm ra ngoài, cứ suốt ngày trốn trong phòng. Con cho rằng có thể giấu giếm được ánh mắt của mẹ sao?” “Mẹ, chỉ là con bị bệnh nên3mệt phờ người thôi, nếu con không về nhà mà sống một mình ở đó, vừa không có cơm ăn không có nước uống không có người chăm sóc, đáng thương biết bao.” “Vậy thì con cũng không thể ở đây mãi được, con muốn về thì về nhà họ Giang đi, để mẹ chồng con chăm sóc cho con.” “Mẹ, mẹ muốn đuổi con đi à?”
Hạng Linh thở dài, nói: “Mẹ không đuổi con đi, con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ ước gì có thể ở bên cạnh con cả ngày, làm sao mẹ có thể đuổi con đi được. Nhưng mà Tâm Duy à, con đã gả cho người ta, dù có việc con cũng không thể về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng con sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa anh trai con sắp cưới vợ rồi, con không sợ chị dâu con nghĩ nhiều à?”
“Giai Giai là cô gái tốt, hẳn là không nghĩ nhiều gì đâu. Với lại họ kết hôn xong sẽ chuyển ra ngoài ở, con thích ở đây, con muốn ở bên mẹ lâu thêm một chút.” Con người khi đang rơi vào hoàn cảnh đau khổ luôn hi vọng tìm kiếm một nơi có thể giúp họ an lòng, mà nơi có thể khiến cô an lòng chính là nơi có mẹ bên cạnh.
“Tâm Duy, con là con gái của mẹ, mẹ hiểu con nhất. Con có uất ức gì cũng nuốt xuống bụng, đừng đổi chủ đề, thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đang giận dỗi với Giang Hạo không?”
“Không có.” Không phải giận dỗi, mà là ly hôn. Nhưng có nói không nên lời. Cô không muốn nói cho mẹ mình biết con gái bà vừa ly hôn, trong lúc bà đang mong ngóng khoảnh khắc con trai làm lễ cưới. “Còn nói không có, nhìn khuôn mặt gầy gò của con này, thỉnh thoảng con còn đờ đẫn, mặt mày buồn khổ, mẹ đã thấy nhiều lần rồi. Đột nhiên con trở về, mẹ biết chắc là có chuyện.” Trái tim Kiều Tâm Duy đau nhói, cô biết cuối cùng cô phải có một ngày đối mặt với chuyện này, nhưng cô luôn có một giấc mơ xa xỉ rằng ngày đó hãy đến thật chậm: “Mẹ, mẹ đừng nhạy cảm, thật sự không có mà.” Hạng Linh vỗ tay con gái, khuyên nhủ: “Con đấy, con nên biết cái phúc của mình, Giang Hạo là một đứa trẻ tốt, đối xử với con tốt, đối xử với ba mẹ cũng tốt, điều này rất hiếm có. Có phải con chế nó bận rộn, không có thời gian chăm sóc việc trong nhà nên mới giận thằng bé không?” Kiều Tâm Duy cúi đầu không nói, cô sợ nói một câu sẽ khiến mình bật khóc.
“Nhìn xem, nhìn mặt con là mẹ biết mẹ nói trúng rồi. Ai, con không đúng rồi con gái à, không phải Giang Hạo bận việc cũng là vì kiếm tiền hay sao, suy cho cùng cũng vì gia đình của con. Giá cả ở thủ đô đắt đỏ, sau này hai đứa phải sinh con và nuôi con nữa, cần rất nhiều tiền để xoay xở. Nó kiếm nhiều một chút, không phải con cũng nhẹ nhõm thêm một chút sao, chẳng phải là rất tốt à? Con nên thông cảm cho nó nhiều hơn.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, mẹ không biết tình hình thực tế ra sao.
Nói chuyện một lát, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Giai Giai hồ hởi nói: “Con rất thích sân vườn mà khách sạn sắp xếp cho tiệc cưới, hi vọng ngày mai không có mưa.”
“Bọn nó về nhà rồi, Tâm Duy, con suy nghĩ thật kĩ, suy nghĩ rõ ràng xong sau đó về nhà đi, ngoan!” Nói xong, Hạng Linh liền đi ra ngoài.
Kiều Tâm Duy cố nén nước mắt, không khí cười đùa hân hoan bên ngoài khiến lòng cô như bị dao cắt. Cô muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, tâm trạng bức bối đó làm cô khó thở vô cùng.
Cô đứng lên đi ra ngoài ban công ngắm nghía mọi thứ, từ bầu trời trên cao đến khung cảnh ở lầu dưới, sau đó lướt mắt nhìn từng chậu cây tươi tốt đang đặt trên ban công. Cô cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực của mình, không nghĩ gì thì sẽ không đau đầu.
“Tâm Duy, em làm gì thế?”
Giọng nói của Cảnh Thượng vang lên ở phía sau. Cô vội vàng ngồi thụp người xuống, hấp tấp cầm lấy bình phun sương, giả vờ đang tưới nước cho cây. “Anh, anh với chị về rồi à? Em ngồi đây một lát, tưới nước cho hoa đã.” Cổ phun hết chỗ này lại chuyển sang chỗ khác, trông rất bận rộn. Cảnh Thượng hỏi: “Tâm Duy, anh hỏi em một vấn đề, em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ hỏi một chút thôi.” “Ừ, anh hỏi đi.” Từ đầu đến giờ cô vẫn không đứng dậy, cũng không ngẩng đầu lên. Cảnh Thượng cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh chần chừ và cẩn thận hỏi: “Giang Hạo đi công tác về chưa?” “Chưa đâu, có phải em ở đây gây ảnh hưởng cho anh không?”
“Không, dĩ nhiên là không. Anh muốn nói là, hôm nay anh và Giai Giai thấy một người trông rất giống Giang Hạo ở đường XX, nếu không phải em nói cậu ta vẫn đang đi công tác, anh cảm thấy người đó chắc chắn là Giang Hạo.”
Kiều Tâm Duy không biết nên trả lời anh như thế nào, cô chỉ có thể lặp lại câu trước đó: “Anh ấy còn đi công tác mà.”
“Hi vọng là anh nhìn lầm” Cảnh Thượng nhìn cô, anh cứ cảm thấy có gì đó là lạ: “Tâm Duy, em hết cảm chưa?”
“Hết rồi.”
“Vậy sao em không đi làm?” “Em xin nghỉ dài hạn rồi.” Cảnh Thượng vẫn cảm thấy không ổn lắm, anh đột ngột giữ chặt cánh tay cô. Kiều Tâm Duy thở dài một tiếng, bất đắc dĩ xoay người lại.
Lúc này, hốc mắt cô ầng ậc nước, chóp mũi hơi ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mặt mũi tiều tụy. Cảnh Thượng kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc em bị sao vậy? Giang Hạo làm gì có lỗi với em phải không? Người anh thấy hôm nay chính là Giang Hạo phải không?” Kiều Tâm Duy không nói lời nào, cô cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.
“Lần trước thấy cậu ta đi cùng một người phụ nữ bước ra khỏi cổng Nhạc viện, anh đã cảm thấy có gì không ổn rồi. Người anh thấy hôm nay chắc chắn là Giang Hạo, cậu ta ở cùng với người phụ nữ đó, tay trong tay trông rất thân mật.”
Cảnh Thượng bỗng nhiên nghĩ rõ ràng, anh đứng dậy, còn kéo cô lên: “Tâm Duy, em nhìn anh, em thành thật nói cho anh biết, có phải Giang Hạo ngoại tình không?!” Kiều Tâm Duy yếu ớt lắc đầu, cũng chẳng biết nên nói anh có ngoại tình hay không nữa.
Trong phòng khách, Dương Giai Giai nghe được động tĩnh nên cũng chạy đến đấy. “Có chuyện gì thế Cảnh Thượng?”
Cảnh Thượng không để ý đến Dương Giai Giai mà tiếp tục níu cổ tay Kiều Tâm Duy và chất vấn: “Giang Hạo làm chuyện có lỗi với em đúng không, em nói đi, nói cho anh nghe!”
Kiều Tâm Duy quay đầu sang hướng khác, nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt kìm nén đã lâu lăn dài trên má.
Bây giờ cô không thể định nghĩa vấn đề này bằng một từ ngoại tình được. Nhưng cứ coi như là Giang Hạo đang giả vờ hẹn hò với Tiểu Thiên Ái vì hoàn thành nhiệm vụ, hành động của anh khác gì với ngoại tình đầu cơ chứ? Lúc đi thì cũng hai người lúc về thì cũng một đối, họ dắt tay ôm nhau, có lẽ còn chung giường chung gối, những hành động đó có khác gì với hành động ngoại tình bình thường đầu cơ chứ?
Giang Hạo có thể chấp nhận làm tất cả những hành động mà một cặp tình nhân thường làm vì đất nước, nhưng cô không thể chấp nhận việc đó. Cô tuyệt đối không thể chấp nhận chồng mình chung chạ với người khác, dù đó chỉ là gặp dịp thì chơi.
“Anh, anh đừng hỏi nữa, anh nên thư giãn và ổn định đầu óc để làm đám cưới với chị dâu, đợi hết bận rồi, em sẽ nói cho cả nhà biết.” Kiều Tâm Duy chảy dòng nước mắt tuyệt vọng, điều cô có thể nói chính là cô đã thật sự ly hôn với Giang Hạo. Cảnh Thượng phát điên, anh tức giận đến đỏ hai mắt. “Anh biết ngay, biết ngay mà, đột nhiên em về đây nhất định là có chuyện!” Anh buông cô ra rồi bỏ đi.
Dương Giai Giai đuổi theo: “Cảnh Thượng, anh định làm gì?”
“Anh đi giết Giang Hạo.” “Anh điên rồi, mẹ, mau ngăn anh ấy lại!”
Hạng Linh ngăn ở cửa gian phòng để chặn đường đi của anh: “Chắc là có hiểu lầm gì đó.” Bà đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện ở ban công: “Cảnh Thượng, con đừng có hấp tấp, Tâm Duy, con mau nói rõ ràng đi, đừng để mọi người đoán nữa.”
Hạng Linh: “Người một nhà cả sao cứ khách sáo thế, vào nhà đi con, đừng đứng nói chuyện ở trước cửa, vào ăn cơm với nhau nào.” Rốt cuộc Kiều Tâm Duy vẫn không làm mọi người nghi ngờ điều gì. Trên bàn cơm, mọi người đều đang thảo luận về hôn lễ, họ nhắc đến rất chiều chi tiết trong lễ thành hôn. Cô chỉ ngồi nghe, lòng hơi lạ lẫm. Cô còn2không biết mấy cái nghi thức trong lễ dạm hỏi là gì, nhưng những việc đó không liên quan đến cô, cô chỉ muốn chia sẻ niềm vui với người nhà.
Gian phòng vẫn là gian phòng ban đầu của cô, chỉ là bây giờ nó chất đầy những vật dụng cần thiết để chuẩn bị cho lễ cưới sắp đến. Cô cảm thấy hạnh phúc thay anh chị, nhớ đến đám cưới của mình, tất cả mọi thứ đều giao lại cho công ty tổ chức tiệc cưới, mình không động đến việc gì khiến cô vơi đi phần nào nỗi mong chờ đối với hôn lễ của bản thân.
Nghĩ đến những ký ức đó, nước mắt cô lại lăn dài trên má. “Tâm5Duy, chưa ngủ phải không? Mới cắt dưa vàng, con ra ăn một ít đi.” “Mẹ, con không ăn. Con hơi mệt, đang nằm nghỉ ạ.” “Bị cảm hả con? Để mẹ mua cho con thuốc nhé.” “Không cần đâu mẹ, đừng để ý đến con, con ngủ trước.” “A, được rồi.” Hạng Linh bị từ chối ở ngoài cửa, mặt Cảnh Thượng hiện lên sự lo lắng, anh cảm thấy có gì đó không bình thường. Dương Giai Giai thấy mặt anh là lạ, nên lấy cùi chỏ đẩy anh một cái. “Sao vậy?”
“Không có gì, em muốn nhắc anh tập trung ăn dưa vàng đi.”
Cảnh Thượng cắn miếng dưa Dương Giai Giai đưa cho anh, vừa nhai vừa nói: “Ăn xong hoa6quả anh đưa em về.”
Dương Giai Giai trả lời: “Không, đêm nay em ở lại đây, không về nhà.”
“Cái này... Cái này không được đâu, mẹ em sẽ ý kiến đấy, chưa kết hôn mà.” “Không phải chỉ còn vài ngày nữa thôi sao, để em gọi điện thoại cho mẹ, mẹ sẽ không nói gì anh đâu. Sao thế, em bằng lòng ngủ với anh, anh không bằng lòng ngủ với em à?” Cảnh Thượng bó tay: “Không, em thích ngủ đâu cũng được, em không đi thì anh cũng đỡ sức đưa em về nhà.”
Kiều Tâm Duy đã ở nhà họ Cảnh ba ngày, người khác không thấy gì nhưng mẹ ruột không thể nào không nhận ra điều lạ thường. Cuối5cùng, nhân dịp mọi người đều đi làm, Hạng Linh kéo cô vào phòng nói chuyện.
“Tâm Duy, con nói thật với mẹ, con giận dỗi với Giang Hạo phải không?”
Kiều Tâm Duy né tránh ánh mắt của mẹ, cô phủ nhận: “Không có, mẹ suy nghĩ nhiều rồi.”
“Con lừa được người khác nhưng không lừa được mẹ đâu, mẹ là mẹ của con!” Hạng Linh nóng nảy. Nhìn vẻ mặt của con gái, bà biết mình đoán đúng rồi: “Con vác một cơ thể bệnh tật về nhà, không gọi điện cho Giang Hạo, không thèm ra ngoài, cứ suốt ngày trốn trong phòng. Con cho rằng có thể giấu giếm được ánh mắt của mẹ sao?” “Mẹ, chỉ là con bị bệnh nên3mệt phờ người thôi, nếu con không về nhà mà sống một mình ở đó, vừa không có cơm ăn không có nước uống không có người chăm sóc, đáng thương biết bao.” “Vậy thì con cũng không thể ở đây mãi được, con muốn về thì về nhà họ Giang đi, để mẹ chồng con chăm sóc cho con.” “Mẹ, mẹ muốn đuổi con đi à?”
Hạng Linh thở dài, nói: “Mẹ không đuổi con đi, con là con gái duy nhất của mẹ, mẹ ước gì có thể ở bên cạnh con cả ngày, làm sao mẹ có thể đuổi con đi được. Nhưng mà Tâm Duy à, con đã gả cho người ta, dù có việc con cũng không thể về nhà mẹ đẻ, mẹ chồng con sẽ nghĩ như thế nào? Hơn nữa anh trai con sắp cưới vợ rồi, con không sợ chị dâu con nghĩ nhiều à?”
“Giai Giai là cô gái tốt, hẳn là không nghĩ nhiều gì đâu. Với lại họ kết hôn xong sẽ chuyển ra ngoài ở, con thích ở đây, con muốn ở bên mẹ lâu thêm một chút.” Con người khi đang rơi vào hoàn cảnh đau khổ luôn hi vọng tìm kiếm một nơi có thể giúp họ an lòng, mà nơi có thể khiến cô an lòng chính là nơi có mẹ bên cạnh.
“Tâm Duy, con là con gái của mẹ, mẹ hiểu con nhất. Con có uất ức gì cũng nuốt xuống bụng, đừng đổi chủ đề, thành thật nói cho mẹ biết, có phải con đang giận dỗi với Giang Hạo không?”
“Không có.” Không phải giận dỗi, mà là ly hôn. Nhưng có nói không nên lời. Cô không muốn nói cho mẹ mình biết con gái bà vừa ly hôn, trong lúc bà đang mong ngóng khoảnh khắc con trai làm lễ cưới. “Còn nói không có, nhìn khuôn mặt gầy gò của con này, thỉnh thoảng con còn đờ đẫn, mặt mày buồn khổ, mẹ đã thấy nhiều lần rồi. Đột nhiên con trở về, mẹ biết chắc là có chuyện.” Trái tim Kiều Tâm Duy đau nhói, cô biết cuối cùng cô phải có một ngày đối mặt với chuyện này, nhưng cô luôn có một giấc mơ xa xỉ rằng ngày đó hãy đến thật chậm: “Mẹ, mẹ đừng nhạy cảm, thật sự không có mà.” Hạng Linh vỗ tay con gái, khuyên nhủ: “Con đấy, con nên biết cái phúc của mình, Giang Hạo là một đứa trẻ tốt, đối xử với con tốt, đối xử với ba mẹ cũng tốt, điều này rất hiếm có. Có phải con chế nó bận rộn, không có thời gian chăm sóc việc trong nhà nên mới giận thằng bé không?” Kiều Tâm Duy cúi đầu không nói, cô sợ nói một câu sẽ khiến mình bật khóc.
“Nhìn xem, nhìn mặt con là mẹ biết mẹ nói trúng rồi. Ai, con không đúng rồi con gái à, không phải Giang Hạo bận việc cũng là vì kiếm tiền hay sao, suy cho cùng cũng vì gia đình của con. Giá cả ở thủ đô đắt đỏ, sau này hai đứa phải sinh con và nuôi con nữa, cần rất nhiều tiền để xoay xở. Nó kiếm nhiều một chút, không phải con cũng nhẹ nhõm thêm một chút sao, chẳng phải là rất tốt à? Con nên thông cảm cho nó nhiều hơn.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, mẹ không biết tình hình thực tế ra sao.
Nói chuyện một lát, bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Giai Giai hồ hởi nói: “Con rất thích sân vườn mà khách sạn sắp xếp cho tiệc cưới, hi vọng ngày mai không có mưa.”
“Bọn nó về nhà rồi, Tâm Duy, con suy nghĩ thật kĩ, suy nghĩ rõ ràng xong sau đó về nhà đi, ngoan!” Nói xong, Hạng Linh liền đi ra ngoài.
Kiều Tâm Duy cố nén nước mắt, không khí cười đùa hân hoan bên ngoài khiến lòng cô như bị dao cắt. Cô muốn khóc nhưng không thể khóc nổi, tâm trạng bức bối đó làm cô khó thở vô cùng.
Cô đứng lên đi ra ngoài ban công ngắm nghía mọi thứ, từ bầu trời trên cao đến khung cảnh ở lầu dưới, sau đó lướt mắt nhìn từng chậu cây tươi tốt đang đặt trên ban công. Cô cố gắng xua đi những suy nghĩ tiêu cực của mình, không nghĩ gì thì sẽ không đau đầu.
“Tâm Duy, em làm gì thế?”
Giọng nói của Cảnh Thượng vang lên ở phía sau. Cô vội vàng ngồi thụp người xuống, hấp tấp cầm lấy bình phun sương, giả vờ đang tưới nước cho cây. “Anh, anh với chị về rồi à? Em ngồi đây một lát, tưới nước cho hoa đã.” Cổ phun hết chỗ này lại chuyển sang chỗ khác, trông rất bận rộn. Cảnh Thượng hỏi: “Tâm Duy, anh hỏi em một vấn đề, em đừng suy nghĩ nhiều, anh chỉ hỏi một chút thôi.” “Ừ, anh hỏi đi.” Từ đầu đến giờ cô vẫn không đứng dậy, cũng không ngẩng đầu lên. Cảnh Thượng cũng ngồi xuống bên cạnh cô, anh chần chừ và cẩn thận hỏi: “Giang Hạo đi công tác về chưa?” “Chưa đâu, có phải em ở đây gây ảnh hưởng cho anh không?”
“Không, dĩ nhiên là không. Anh muốn nói là, hôm nay anh và Giai Giai thấy một người trông rất giống Giang Hạo ở đường XX, nếu không phải em nói cậu ta vẫn đang đi công tác, anh cảm thấy người đó chắc chắn là Giang Hạo.”
Kiều Tâm Duy không biết nên trả lời anh như thế nào, cô chỉ có thể lặp lại câu trước đó: “Anh ấy còn đi công tác mà.”
“Hi vọng là anh nhìn lầm” Cảnh Thượng nhìn cô, anh cứ cảm thấy có gì đó là lạ: “Tâm Duy, em hết cảm chưa?”
“Hết rồi.”
“Vậy sao em không đi làm?” “Em xin nghỉ dài hạn rồi.” Cảnh Thượng vẫn cảm thấy không ổn lắm, anh đột ngột giữ chặt cánh tay cô. Kiều Tâm Duy thở dài một tiếng, bất đắc dĩ xoay người lại.
Lúc này, hốc mắt cô ầng ậc nước, chóp mũi hơi ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh, mặt mũi tiều tụy. Cảnh Thượng kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc em bị sao vậy? Giang Hạo làm gì có lỗi với em phải không? Người anh thấy hôm nay chính là Giang Hạo phải không?” Kiều Tâm Duy không nói lời nào, cô cũng không biết giải thích như thế nào cho phải.
“Lần trước thấy cậu ta đi cùng một người phụ nữ bước ra khỏi cổng Nhạc viện, anh đã cảm thấy có gì không ổn rồi. Người anh thấy hôm nay chắc chắn là Giang Hạo, cậu ta ở cùng với người phụ nữ đó, tay trong tay trông rất thân mật.”
Cảnh Thượng bỗng nhiên nghĩ rõ ràng, anh đứng dậy, còn kéo cô lên: “Tâm Duy, em nhìn anh, em thành thật nói cho anh biết, có phải Giang Hạo ngoại tình không?!” Kiều Tâm Duy yếu ớt lắc đầu, cũng chẳng biết nên nói anh có ngoại tình hay không nữa.
Trong phòng khách, Dương Giai Giai nghe được động tĩnh nên cũng chạy đến đấy. “Có chuyện gì thế Cảnh Thượng?”
Cảnh Thượng không để ý đến Dương Giai Giai mà tiếp tục níu cổ tay Kiều Tâm Duy và chất vấn: “Giang Hạo làm chuyện có lỗi với em đúng không, em nói đi, nói cho anh nghe!”
Kiều Tâm Duy quay đầu sang hướng khác, nhắm hai mắt lại, hai hàng nước mắt kìm nén đã lâu lăn dài trên má.
Bây giờ cô không thể định nghĩa vấn đề này bằng một từ ngoại tình được. Nhưng cứ coi như là Giang Hạo đang giả vờ hẹn hò với Tiểu Thiên Ái vì hoàn thành nhiệm vụ, hành động của anh khác gì với ngoại tình đầu cơ chứ? Lúc đi thì cũng hai người lúc về thì cũng một đối, họ dắt tay ôm nhau, có lẽ còn chung giường chung gối, những hành động đó có khác gì với hành động ngoại tình bình thường đầu cơ chứ?
Giang Hạo có thể chấp nhận làm tất cả những hành động mà một cặp tình nhân thường làm vì đất nước, nhưng cô không thể chấp nhận việc đó. Cô tuyệt đối không thể chấp nhận chồng mình chung chạ với người khác, dù đó chỉ là gặp dịp thì chơi.
“Anh, anh đừng hỏi nữa, anh nên thư giãn và ổn định đầu óc để làm đám cưới với chị dâu, đợi hết bận rồi, em sẽ nói cho cả nhà biết.” Kiều Tâm Duy chảy dòng nước mắt tuyệt vọng, điều cô có thể nói chính là cô đã thật sự ly hôn với Giang Hạo. Cảnh Thượng phát điên, anh tức giận đến đỏ hai mắt. “Anh biết ngay, biết ngay mà, đột nhiên em về đây nhất định là có chuyện!” Anh buông cô ra rồi bỏ đi.
Dương Giai Giai đuổi theo: “Cảnh Thượng, anh định làm gì?”
“Anh đi giết Giang Hạo.” “Anh điên rồi, mẹ, mau ngăn anh ấy lại!”
Hạng Linh ngăn ở cửa gian phòng để chặn đường đi của anh: “Chắc là có hiểu lầm gì đó.” Bà đã nghe thấy hết cuộc trò chuyện ở ban công: “Cảnh Thượng, con đừng có hấp tấp, Tâm Duy, con mau nói rõ ràng đi, đừng để mọi người đoán nữa.”
/451
|