Hôn lễ này làm người họ Cảnh lo lắng rất lâu, cuối cùng nó cũng bắt đầu trong tiếng chúc phúc, Cảnh Thượng và Dương Giai Giai đúng là một cặp trời sinh.Chủ đề Chỉ vì yêu người làm rất nhiều người cảm động, lời tỏ tình của Dương Giai Giai với Cảnh Thượng làm Kiều Tâm Duy suýt khóc. Cô ấy nói: Trên đời này không có người yêu trăm phần trăm, chỉ có hai người yêu nhau năm mươi phần trăm. Hi vọng sau này, anh và em có thể bao dung lẫn nhau, thông cảm cho nhau, có thể đi hết quãng đường một trăm phần trăm quản đời này. Hôn lễ vẫn đang tổ chức, Kiều Tâm Duy yên lặng rời khỏi bửa tiệc, đi vào lúc này là tốt nhất, không ai biết và không cần giải thích. Mà điều làm cô hối hận nhiều năm sau đó là không nói tạm biệt với mẹ một câu. Mười một năm trước, khi cô mười ba tuổi, mẹ mang cô đến thành phố xa lạ này, cô đi học ở nơi này, sống ở đây, làm việc kết hôn, cô suýt nữa cho rằng cô là người thành phố này. Mười một năm sau, cô hai mươi tư tuổi, mang theo cơ thể đầy đau đớn chạy khỏi thành phố này, không mang hành lý nhiều, không nói cho bất kỳ ai, cô muốn rời khỏi thành phố này vĩnh viễn, cô muốn quên đi nơi này. Đoàn tàu XXX bắt đầu soát vé, mời các hành khách chuẩn bị. Đoàn tàu XXX bắt đầu kiểm vé, mới các hành khách chuẩn bị. Thông báo soát vé vang lên, Kiều Tâm Duy mang hành lý đơn giản, tay cầm vé đứng dậy, liếc nhìn xung quanh, nhìn dòng người xa lạ vội đến vội đi, cô không còn lý do để ở đây nữa rồi.
Tàu chạy nhanh dần, phong cảnh bên ngoài lùi về sau. Kiều Tâm Duy ngồi trước cửa sổ, cô nhìn ra ngoài, bầu trời mênh mông không chút ánh sáng, cũng giống tâm trạng ủ dột của cô.
***
Kiều Tâm Duy đi rồi, chỉ để lại tờ giấy nhỏ trên bàn trong phòng-Con ra ngoài giải sầu, đừng tìm con. Chỉ mấy chữ nhưng lại khiến người ta không yên lòng chút nào. Hạng Linh phát hiện tờ giấy vào ngày hôm2sau, tay bà run rẩy: “Tối qua Tâm Duy không về, con bé đi đâu chứ? Trí Thành, Tâm Duy có nói với anh là nó đi đâu không?” Cảnh Trí Thành thấy tờ giấy, hờ hững nói: “Con bé nói ra ngoài giải sầu còn gì, Cảnh Thượng kết hôn còn nó ly hôn, trong lòng không tốt, ra ngoài giải sầu cũng tốt.” “Nhưng nó không nói cho em, em lo nó xảy ra chuyện gì?
“Nó lớn vậy rồi thì xảy chuyện gì chứ, em đó, đừng lo quá, chuyện kết hôn của Cảnh Thượng và Giai Giai suýt thì hỏng, chắc Tâm Duy thấy áy náy, còn Giang Hạo, thổi, khỏi nói tới tên đó.”
Dưới lời khuyên nhủ của5Cảnh Trí Thành, cảm xúc của Hạng Linh ổn định một chút, chuyện Giang Hạo làm bà đau lòng vô cùng, chứ khỏi nói Tâm Duy: “Ôi, con gái số khổ của tôi, con mau về sớm.”
Lúc này, Cảnh Thượng và Dương Giai Giai cũng trở về, sau khi kết hôn, hai người chuẩn bị đi tuần trăng mật. Thấy ba mẹ đứng trong phòng nhỏ, Cảnh Thượng đi tới hỏi: “Sao thế? Tâm Duy đâu rồi?” Cảnh Trí Thành: “Tâm Duy ra ngoài giải sầu, đi rồi, để lại tờ giấy.”
Cảnh Thượng cầm tờ giấy trong tay Hạng Linh xem, không yên tâm, anh gọi cho Kiều Tâm Duy nhưng lại tắt máy.
“Mẹ, Tâm Duy có nói với mẹ là nó6đi đâu không?” Hạng Linh lắc đầu: “Mẹ thấy tờ giấy mới biết nó ra ngoài, mẹ hồ đồ quá, tối qua không thấy nó nên tưởng ngủ rồi, sáng nay không thấy nó ra nên gõ cửa.” “Tối qua nó không về à?” Cảnh Thượng giật mình, nhìn xung quanh, mở tủ quần áo nhìn, lo lắng: “Nó mang hết đồ đi rồi.” Dương Giai Giai biết chuyện nhưng cô không áy náy quá nhiều, cô chỉ nói thế nhưng Kiều Tâm Duy có làm hay không thì chẳng liên quan tới cô, nhưng người đã đi thật, cổ nói: “Cảnh Thượng, ba mẹ, mọi người đừng lo, Tâm Duy ra ngoài giải sầu cũng tốt, đợi lát gọi lại em5ấy xem sao, chắc bây giờ đang ở trên đường, điện thoại hết pin cũng nên.” Cảnh Thượng nhìn Dương Giai Giai làm cô hơi chột dạ, cô né tránh: “Con bé để giấy bảo đừng tìm, nó sẽ về thôi.” Cảnh Thượng nhìn Hạng Linh đang lo lắng, nói: “Đúng thế, mẹ đừng lo, dạo này bận rộn, để con bé ra ngoài yên tĩnh cũng hay.” Buổi tối, Cảnh Thượng và Dương Giai Giai về nhà, họ chuyển sang nhà mới khi kết hôn. Trên đường đi, Cảnh Thượng vừa lái xe vừa hỏi: “Giai Giai, em có chuyện gì giấu anh phải không?”
“Hả? Cái gì?” Dương Giai Giai không phải là người giỏi giấu chuyện, ánh mắt đã bán3đứng cô rồi. Cảnh Thượng nhìn cô, nói: “Tâm Duy đi có liên quan tới em phải không?”
Dương Giai Giai cười cười, cười rất gượng: “Haha, liên quan gì tới em chứ?”
Cảnh Thượng nhìn mặt cô đã thấy không ổn, anh dừng xe ven đường, nhìn vào mắt cô hỏi: “Dương Giai Giai, anh hi vọng em có thể nói thật với anh.”
Dương Giai Giai không dám nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn ra ngoài né tránh.
Cảnh Thượng giữ vai cô, dùng mắt ép hỏi. Cuối cùng Dương Giai Giai thỏa hiệp, xin lỗi: “Hôm qua em ấy tới nhà tìm em, em không gặp, chỉ nói qua điện thoại, bảo em ấy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh, bảo em ấy rời khỏi thủ đô.” “Dương Giai Giai, câu này mà em cũng nói được à?” Cảnh Thượng hét lên.
“Nhưng anh phải tin em, em không có ý xấu, em không muốn em ấy đi, em chỉ muốn tìm đường xuống cho mình, em không ngờ em ấy đi thật.” Cảnh Thượng không nói nữa mà lái xe, đi rất nhanh, Dương Giai Giai giữ tay vịn, người chao đảo: “Anh đi chậm chút, Cảnh Thượng, anh nghe em nói, em không cố ý.” “Anh đưa em về nhà trước, anh phải đi tìm Tâm Duy, anh không yên tâm để nó ra ngoài một mình.” Dương Giai Giai khóc, ngay sau ngày kết hôn, anh bỏ mặc cô để đi tìm Kiều Tâm Duy, cô khóc nói: “Kiều Tâm Duy quan trọng thế ư?” Cảnh Thượng nghiêm túc nhìn phía trước, chân đạp ga không ngừng, anh nói: “Nó là em gái anh, nó vừa ly hôn.”
Tức giận thì tức giận, Dương Giai Giai cũng thấy áy náy, trước khi quen nhau, cô cũng biết trong lòng anh có Kiều Tâm Duy, nếu giờ đã kết hôn thì đành bao dung thôi: “Em không về, em đi tìm với anh.”
Cảnh Thương nhìn sang, thấy cô kiên quyết thì đảo tay lái rồi tăng tốc, may mà đường không nhiều xe.
Giờ đi đâu đây? Anh biết con bé đi đâu không?”“Nếu nó có ý rời đi thì không dễ để chúng ta phát hiện đâu, anh đi tìm Giang Hạo.”
*
Đến chỗ ở của Giang Hạo, họ không biết Giang Hạo có nhà hay không, mục đích đến chỉ có một, Cảnh Thượng gọi cho Giang Hạo. “Alo.” May mà chịu nhận điện thoại. “Giang Hạo, tôi ở dưới nhà cậu, xuống đây.” Giang Hạo không thấy kì quái, bình tĩnh nói: “Tôi không có nhà, tôi ở ngoài.”
Tiểu Thiên Ái ở cạnh dịu dàng nói: “A Hạo, anh có việc thì đi làm đi, em ở một mình cũng được.”
Giọng nữ dịu dàng không thoát khỏi tại Cảnh Thượng, anh tức giận chửi: “Đồ khốn, mày mới ly hôn mấy ngày mà đã ở chung với đứa khác rồi! Giang Hạo, giờ tao mới biết mày là thằng mặt người dạ thú đấy!”
Giang Hạo bình tĩnh nói: “Mười lăm phút, tôi sẽ đến ngay, đợi một chút.” Bóng đêm mông lung, đèn đường chiếu sáng đường cái như ban ngày, trời lạnh nên Dương Giai Giai ngồi trong xe, Cảnh Thượng ở ngoài hút thuốc. Giang Hạo đến rất nhanh, thấy xe Cảnh Thượng thì dừng xe đằng sau. Cảnh Thượng ném điếu thuốc, bước nhanh tới tóm chặt Giang Hạo vừa mở cửa xe: “Mày thì sướng rồi, thằng chức cao như mày đúng là hưởng phúc sung sướng nhỉ, mày thế này có biết được gọi là gì không? Là thằng cặn bã đáng bị trời đánh đấy”.
Vứt nói xong, Cảnh Thượng đã vung tay đấm lên mặt Giang Hạo. Giang Hạo không phản kháng, im lặng chịu đòn, lưng đập vào cửa xe.
Đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, khóe miệng chảy máu, anh liếm liếm, bình tĩnh chịu đánh.
Cảnh Thượng không khách sáo, tóm lấy cổ áo anh, đánh từng cái một. Dương Giai Giai thấy vậy thì vội cản Cảnh Thượng: “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.” Người ta là quan lớn, nếu như truy cứu thì người thường như họ phải chết mấy lần đấy. Bảo vệ khu nhà cũng tới, thấy Giang Hạo thì hỏi: “Thủ trưởng Giang, có cần gọi cảnh sát không?”
Giang Hạo xua tay nói: “Không có gì, đi đi.” Bảo vệ rời đi, dưới tàng cây chỉ còn ba người họ. Cảnh Thượng đánh tới mức tay đau: “Sao? Mắng không nói lại, đánh không đỡ, biết mình cũng khốn nạn chứ gì, biết có lỗi với Tâm Duy chứ gì?” Giang Hạo dựa vào cửa xe, anh bị đánh tới mức ù tai. Dương Giai Giai giữ Cảnh Thượng, khuyên nhủ: “Đánh cũng đánh rồi, nhưng vẫn phải hỏi anh ta Tâm Duy đi đâu rồi. Giang Hạo, Tâm Duy mất tích, không biết đi đâu rồi.”
“Cái gì?” Giang Hạo vỗ tai, chỉ sợ mình nghe nhẩm.
Dương Giai Giai nghiêm túc nói lại: “Hôm qua Tâm Duy không về nhà, hôm nay phát hiện một tờ giấy trong phòng em ấy, bảo ra ngoài giải sầu nhưng đến giờ vẫn không liên lạc được với con bé, nói ra ngoài giải sầu nhưng tôi nghĩ nó bỏ nhà đi rồi.”
“Bỏ nhà đi?” Giang Hạo giật mình: “Cô ấy bảo muốn về nhà mấy ngày, sao lại bỏ nhà đi?” Dương Giai Giai thấy thẹn, nói: “Nói tôi ép em ấy đi cũng không sai, tôi giận Cảnh Thượng nên nói nặng với em ấy mấy câu, là tôi vô tâm.”
Cảnh Thượng nói bổ sung: “Cho dù Tấm Duy không đi thì mày vẫn phải bị đánh, Giang Hạo, thằng khốn, mày không phải là đàn ông!”
Tàu chạy nhanh dần, phong cảnh bên ngoài lùi về sau. Kiều Tâm Duy ngồi trước cửa sổ, cô nhìn ra ngoài, bầu trời mênh mông không chút ánh sáng, cũng giống tâm trạng ủ dột của cô.
***
Kiều Tâm Duy đi rồi, chỉ để lại tờ giấy nhỏ trên bàn trong phòng-Con ra ngoài giải sầu, đừng tìm con. Chỉ mấy chữ nhưng lại khiến người ta không yên lòng chút nào. Hạng Linh phát hiện tờ giấy vào ngày hôm2sau, tay bà run rẩy: “Tối qua Tâm Duy không về, con bé đi đâu chứ? Trí Thành, Tâm Duy có nói với anh là nó đi đâu không?” Cảnh Trí Thành thấy tờ giấy, hờ hững nói: “Con bé nói ra ngoài giải sầu còn gì, Cảnh Thượng kết hôn còn nó ly hôn, trong lòng không tốt, ra ngoài giải sầu cũng tốt.” “Nhưng nó không nói cho em, em lo nó xảy ra chuyện gì?
“Nó lớn vậy rồi thì xảy chuyện gì chứ, em đó, đừng lo quá, chuyện kết hôn của Cảnh Thượng và Giai Giai suýt thì hỏng, chắc Tâm Duy thấy áy náy, còn Giang Hạo, thổi, khỏi nói tới tên đó.”
Dưới lời khuyên nhủ của5Cảnh Trí Thành, cảm xúc của Hạng Linh ổn định một chút, chuyện Giang Hạo làm bà đau lòng vô cùng, chứ khỏi nói Tâm Duy: “Ôi, con gái số khổ của tôi, con mau về sớm.”
Lúc này, Cảnh Thượng và Dương Giai Giai cũng trở về, sau khi kết hôn, hai người chuẩn bị đi tuần trăng mật. Thấy ba mẹ đứng trong phòng nhỏ, Cảnh Thượng đi tới hỏi: “Sao thế? Tâm Duy đâu rồi?” Cảnh Trí Thành: “Tâm Duy ra ngoài giải sầu, đi rồi, để lại tờ giấy.”
Cảnh Thượng cầm tờ giấy trong tay Hạng Linh xem, không yên tâm, anh gọi cho Kiều Tâm Duy nhưng lại tắt máy.
“Mẹ, Tâm Duy có nói với mẹ là nó6đi đâu không?” Hạng Linh lắc đầu: “Mẹ thấy tờ giấy mới biết nó ra ngoài, mẹ hồ đồ quá, tối qua không thấy nó nên tưởng ngủ rồi, sáng nay không thấy nó ra nên gõ cửa.” “Tối qua nó không về à?” Cảnh Thượng giật mình, nhìn xung quanh, mở tủ quần áo nhìn, lo lắng: “Nó mang hết đồ đi rồi.” Dương Giai Giai biết chuyện nhưng cô không áy náy quá nhiều, cô chỉ nói thế nhưng Kiều Tâm Duy có làm hay không thì chẳng liên quan tới cô, nhưng người đã đi thật, cổ nói: “Cảnh Thượng, ba mẹ, mọi người đừng lo, Tâm Duy ra ngoài giải sầu cũng tốt, đợi lát gọi lại em5ấy xem sao, chắc bây giờ đang ở trên đường, điện thoại hết pin cũng nên.” Cảnh Thượng nhìn Dương Giai Giai làm cô hơi chột dạ, cô né tránh: “Con bé để giấy bảo đừng tìm, nó sẽ về thôi.” Cảnh Thượng nhìn Hạng Linh đang lo lắng, nói: “Đúng thế, mẹ đừng lo, dạo này bận rộn, để con bé ra ngoài yên tĩnh cũng hay.” Buổi tối, Cảnh Thượng và Dương Giai Giai về nhà, họ chuyển sang nhà mới khi kết hôn. Trên đường đi, Cảnh Thượng vừa lái xe vừa hỏi: “Giai Giai, em có chuyện gì giấu anh phải không?”
“Hả? Cái gì?” Dương Giai Giai không phải là người giỏi giấu chuyện, ánh mắt đã bán3đứng cô rồi. Cảnh Thượng nhìn cô, nói: “Tâm Duy đi có liên quan tới em phải không?”
Dương Giai Giai cười cười, cười rất gượng: “Haha, liên quan gì tới em chứ?”
Cảnh Thượng nhìn mặt cô đã thấy không ổn, anh dừng xe ven đường, nhìn vào mắt cô hỏi: “Dương Giai Giai, anh hi vọng em có thể nói thật với anh.”
Dương Giai Giai không dám nhìn vào mắt anh, chỉ nhìn ra ngoài né tránh.
Cảnh Thượng giữ vai cô, dùng mắt ép hỏi. Cuối cùng Dương Giai Giai thỏa hiệp, xin lỗi: “Hôm qua em ấy tới nhà tìm em, em không gặp, chỉ nói qua điện thoại, bảo em ấy đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh, bảo em ấy rời khỏi thủ đô.” “Dương Giai Giai, câu này mà em cũng nói được à?” Cảnh Thượng hét lên.
“Nhưng anh phải tin em, em không có ý xấu, em không muốn em ấy đi, em chỉ muốn tìm đường xuống cho mình, em không ngờ em ấy đi thật.” Cảnh Thượng không nói nữa mà lái xe, đi rất nhanh, Dương Giai Giai giữ tay vịn, người chao đảo: “Anh đi chậm chút, Cảnh Thượng, anh nghe em nói, em không cố ý.” “Anh đưa em về nhà trước, anh phải đi tìm Tâm Duy, anh không yên tâm để nó ra ngoài một mình.” Dương Giai Giai khóc, ngay sau ngày kết hôn, anh bỏ mặc cô để đi tìm Kiều Tâm Duy, cô khóc nói: “Kiều Tâm Duy quan trọng thế ư?” Cảnh Thượng nghiêm túc nhìn phía trước, chân đạp ga không ngừng, anh nói: “Nó là em gái anh, nó vừa ly hôn.”
Tức giận thì tức giận, Dương Giai Giai cũng thấy áy náy, trước khi quen nhau, cô cũng biết trong lòng anh có Kiều Tâm Duy, nếu giờ đã kết hôn thì đành bao dung thôi: “Em không về, em đi tìm với anh.”
Cảnh Thương nhìn sang, thấy cô kiên quyết thì đảo tay lái rồi tăng tốc, may mà đường không nhiều xe.
Giờ đi đâu đây? Anh biết con bé đi đâu không?”“Nếu nó có ý rời đi thì không dễ để chúng ta phát hiện đâu, anh đi tìm Giang Hạo.”
*
Đến chỗ ở của Giang Hạo, họ không biết Giang Hạo có nhà hay không, mục đích đến chỉ có một, Cảnh Thượng gọi cho Giang Hạo. “Alo.” May mà chịu nhận điện thoại. “Giang Hạo, tôi ở dưới nhà cậu, xuống đây.” Giang Hạo không thấy kì quái, bình tĩnh nói: “Tôi không có nhà, tôi ở ngoài.”
Tiểu Thiên Ái ở cạnh dịu dàng nói: “A Hạo, anh có việc thì đi làm đi, em ở một mình cũng được.”
Giọng nữ dịu dàng không thoát khỏi tại Cảnh Thượng, anh tức giận chửi: “Đồ khốn, mày mới ly hôn mấy ngày mà đã ở chung với đứa khác rồi! Giang Hạo, giờ tao mới biết mày là thằng mặt người dạ thú đấy!”
Giang Hạo bình tĩnh nói: “Mười lăm phút, tôi sẽ đến ngay, đợi một chút.” Bóng đêm mông lung, đèn đường chiếu sáng đường cái như ban ngày, trời lạnh nên Dương Giai Giai ngồi trong xe, Cảnh Thượng ở ngoài hút thuốc. Giang Hạo đến rất nhanh, thấy xe Cảnh Thượng thì dừng xe đằng sau. Cảnh Thượng ném điếu thuốc, bước nhanh tới tóm chặt Giang Hạo vừa mở cửa xe: “Mày thì sướng rồi, thằng chức cao như mày đúng là hưởng phúc sung sướng nhỉ, mày thế này có biết được gọi là gì không? Là thằng cặn bã đáng bị trời đánh đấy”.
Vứt nói xong, Cảnh Thượng đã vung tay đấm lên mặt Giang Hạo. Giang Hạo không phản kháng, im lặng chịu đòn, lưng đập vào cửa xe.
Đầu lưỡi nếm được mùi máu tanh, khóe miệng chảy máu, anh liếm liếm, bình tĩnh chịu đánh.
Cảnh Thượng không khách sáo, tóm lấy cổ áo anh, đánh từng cái một. Dương Giai Giai thấy vậy thì vội cản Cảnh Thượng: “Được rồi, được rồi, đừng đánh nữa.” Người ta là quan lớn, nếu như truy cứu thì người thường như họ phải chết mấy lần đấy. Bảo vệ khu nhà cũng tới, thấy Giang Hạo thì hỏi: “Thủ trưởng Giang, có cần gọi cảnh sát không?”
Giang Hạo xua tay nói: “Không có gì, đi đi.” Bảo vệ rời đi, dưới tàng cây chỉ còn ba người họ. Cảnh Thượng đánh tới mức tay đau: “Sao? Mắng không nói lại, đánh không đỡ, biết mình cũng khốn nạn chứ gì, biết có lỗi với Tâm Duy chứ gì?” Giang Hạo dựa vào cửa xe, anh bị đánh tới mức ù tai. Dương Giai Giai giữ Cảnh Thượng, khuyên nhủ: “Đánh cũng đánh rồi, nhưng vẫn phải hỏi anh ta Tâm Duy đi đâu rồi. Giang Hạo, Tâm Duy mất tích, không biết đi đâu rồi.”
“Cái gì?” Giang Hạo vỗ tai, chỉ sợ mình nghe nhẩm.
Dương Giai Giai nghiêm túc nói lại: “Hôm qua Tâm Duy không về nhà, hôm nay phát hiện một tờ giấy trong phòng em ấy, bảo ra ngoài giải sầu nhưng đến giờ vẫn không liên lạc được với con bé, nói ra ngoài giải sầu nhưng tôi nghĩ nó bỏ nhà đi rồi.”
“Bỏ nhà đi?” Giang Hạo giật mình: “Cô ấy bảo muốn về nhà mấy ngày, sao lại bỏ nhà đi?” Dương Giai Giai thấy thẹn, nói: “Nói tôi ép em ấy đi cũng không sai, tôi giận Cảnh Thượng nên nói nặng với em ấy mấy câu, là tôi vô tâm.”
Cảnh Thượng nói bổ sung: “Cho dù Tấm Duy không đi thì mày vẫn phải bị đánh, Giang Hạo, thằng khốn, mày không phải là đàn ông!”
/451
|