Tình hình trong phòng rất rối loạn, Hà Thường và Đái Tứ Thủy chạy trốn khắp nơi, nhưng bọn chúng là những con cá lọt lưới, vùng vẫy giãy chết được mấy lần thì bị bắt lại.
Đám cảnh sát nhìn thấy tình hình trong phòng thì sợ đến đờ người, vì cửa sổ bị đóng chặt nên căn phòng rất âm u và ẩm ướt, trên mặt đất chỉ phủ rơm rạ, bọn trẻ ngồi trên lớp rơm rạ ấy, ăn uống ngủ nghỉ hoàn toàn tại chỗ. Hai bé2trai đang trốn trong góc, trông vừa gầy vừa đen đúa bẩn thỉu, sắc mặt không tốt chút nào, ánh mắt cũng mất đi sự ngây thơ và hoạt bát của một đứa trẻ.
Giang Hạo run rẩy ôm lấy Tại Hi, đây là lần đầu tiên anh ôm con, xúc động biết bao. Đứa bé đã lớn như vậy, vừa cao lớn, vừa trắng trẻo rắn chắc, đôi mắt to lúng liếng giống hệt Kiều Tâm Duy, chỉ là gương mặt nhỏ bị đánh sưng lên khiển trái tim anh đau6nhói.
Hai tay run run của Giang Hạo cởi dây thừng trên người thằng bé ra. Hai tên buôn người đáng chết kia, cột tay chân của đứa bé đến nỗi làm nó bị thương. Anh đau lòng sờ sờ mặt thằng bé, khóe miệng nó đang chảy máu, lòng anh cũng rỉ máu theo.
Vừa cởi dây thừng ra, Tại Hi hỏi ngay: “Chú ơi, chủ là người mẹ gọi đến cứu cháu ạ?” Đứa bé lúc tỉnh lúc mê, người mặc đồng phục là chú cảnh sát, vậy người mặc âu0phục hẳn là người mẹ gọi đến rồi. Giang Hạo ôm chặt đứa bé bằng một tay, nói: “Mẹ ở bên ngoài, chúng ta đi tìm mẹ được không?”
“Được ạ.”
Hai đứa bé kia cũng được cảnh sát cứu, ánh mắt của bọn chúng xen lẫn giữa sự sợ hãi và vui sướng, vừa cởi dây thừng ra, chúng òa khóc. Đương nhiên, Giang Hạo không dễ dàng tha cho bọn buôn người kia, anh ôm Tại Hi hỏi: “Ai đánh cháu?” Tại Hi chỉ: “Là hắn, kẻ xấu, tôi đã nói5là mẹ sẽ đến cứu tôi mà!” Hà Thường đã bị còng tay, bị hai cảnh sát áp giải đi. Giang Hạo nhìn theo hướng thằng bé chỉ, sau đó không nói lời nào mà giơ chân lên đá một phát vào mặt Hà Thường. “A...” Hà Thường kêu lên rồi ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun từ trong miệng hắn ra. Đái Tứ Thủy bị dọa đến nỗi hai chân run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng cao lên ôm đầu, nhao nhao khóc lớn, hối9tiếc không thôi. Cảnh quan Trương bước tới xách Hà Thường dậy, chất vấn: “Mấy đứa bé khác đâu? Mau nói đi!” Hà Thường há mồm, miệng hắn đẩy máu, bị dọa đến nỗi không dám không khai: “Bán mất rồi... Bán...” “Bán đến đâu?” “Quên rồi...”
“Quên rồi?” Cảnh quan Trường trở nên hung dữ: “Số lượng nhiều quá nên không nhớ rõ phải không, được, vậy về Cục Cảnh sát nghĩ cho thật kỹ, dẫn đi!” Cảnh quan Trương ra lệnh, bọn buôn người táng tận lương tâm này phải nhận được sự nghiêm trị từ pháp luật. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, Kiều Tâm Duy đang đứng chờ bên cạnh xe cảnh sát ngóng dài cổ. Cô cũng muốn đi theo, nhưng Giang Hạo nhất định bắt cổ chờ ở bên ngoài. Bọn trẻ đã được giải cứu. Lúc thấy toàn cảnh sát ôm hai đứa bé đi từ trong phòng ra, Kiều Tâm Duy vừa vui vừa sốt ruột. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Giang Hạo, anh bế đứa bé vượt lên phía trước, chạy nhanh về phía cô. Nước mắt Kiều Tâm Duy chảy xuống, vui đến phát khóc.
Tại Hi ôm chặt lấy cổ Giang hạo, chú này chạy nhanh thật, giống như đang bay lên, chạy nhanh hơn mẹ nhiều: “Mẹ ơi, mẹ!” “Hi Bảo..” Kiều Tâm Duy dang hai tay đón lấy con trai, chăm chú ôm thằng bé: “Hi Bảo, xin lỗi, là mẹ không trông con cẩn thận, cục cưng của mẹ, may là con không có chuyện gì.” Tại Hi cũng khóc, thằng bé khóc đau lòng vô cùng, nước mắt nước mũi đều cọ vào người Kiều Tâm Duy: “Mẹ ơi mẹ ơi, sau này con sẽ không chạy lung tung nữa, sau này con sẽ nghe lời.” Hai mẹ con ôm nhau òa khóc, Giang Hạo cũng đỏ mắt. Anh ngả về trước ôm hai mẹ con vào lòng, nhưng bị Kiều Tâm Duy đẩy ra. Được rồi, anh sẽ chờ, không vội vàng. “Bé ngoan, để mẹ nhìn xem.” Kiều Tâm Duy cẩn thận nhìn con trai mình: “Mặt con đau không?”
“Đầu con đau.” Tại Hi chỉ chỉ cái trán, nói: “Đau lắm!”
Kiều Tâm Duy sốt ruột: “Đau đầu? Tại sao lại đau đầu, bị đụng ở đâu phải không?” Giang Hạo: “Để anh xem một chút... Trên đầu không có vết thương, Hi Bảo, lỗ tai có đau không?” Anh gọi đứa bé là Hi Bảo, ừ, là nghe Kiều Tâm Duy nói, không biết đây là tên thật hay tên ở nhà. Tại Hi nắm nhéo lỗ tai, nói: “Hình như không đau.” Lúc này, nhóm người phía sau đã đi qua, cảnh sát áp giải Hà Thường và Đái Tứ Thủy lên xe.
Cảnh quan Trương cầm một túi nhựa trong tay, trong túi đựng một bình nhỏ chứa dung dịch trong suốt. Anh ra hiệu với Giang Hạo, nói: “Đây là thứ tìm thấy bên trong, Hà Thường dùng thuốc này để chuốc mê trẻ em, đi, đến bệnh viện cho bé kiểm tra một chút.”
Giang Hạo nhướng mày, nhìn Tại Hi, nhìn hai đứa trẻ xanh xao vàng vọt ở phía sau, nói: “Đưa mấy đứa bé lên xe của tôi, tôi chở đến bệnh viện. Cảnh quan Trường, những đứa bé bị bán mất, phiền anh phải lao lực một phen, mất con, gia đình nào cũng sụp đổ.”
Cảnh quan Trương gật gật đầu: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ mau chóng tìm những đứa trẻ bị lừa bán về.” Ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho bọn trẻ, tất cả đều không có vấn đề gì, hai bé trai lớn bị suy dinh dưỡng, còn Tại Hi thì chưa hết hiệu quả hoàn toàn của thuốc mê.
Làm kiểm tra xong xuôi, cảnh sát vừa cho bọn trẻ ăn bánh mì và uống sữa, vừa hỏi thông tin người nhà của chúng. Một bé đã được năm tuổi nên có thể gọi điện thoại về nhà, một bé khác nhỏ hơn một chút thì nhớ lờ mờ tên mẹ của bé.
Vấn đề này cũng khá đơn giản, vì cảnh sát có giữ lại thông tin báo án của người nhà, so sánh qua là biết ngay.
Kiều Tâm Duy ôm Tại Hi ngồi trên ghế. Tại Hi quá đói, vừa cầm bánh mì là ăn ngay. Giang Hạo ngồi xuống đưa một bình sữa bò cho bé, Tại Hi nhận lấy, nhưng bàn tay nhỏ xíu không đủ lớn, không thể vừa cầm bánh mì vừa cầm bình sữa được, thể là sữa bò sơ sẩy rơi xuống đầu gối của Kiều Tâm Duy.
“A!” Kiều Tâm Duy nghẹn ngào kêu lên, lúc này cô mới nhận ra đầu gối quá đau.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Ngay cả Tại Hi cũng nhận ra.“Không có gì không có gì, Hi Bảo cứ ăn đi.”
Giang Hạo không quan tâm, kéo ống quần cô lên: “Này, anh làm gì thế?!” Kiều Tâm Duy không vui hỏi. “Em đừng cử động.” Giang Hạo ra lệnh, tiếp tục vén ống quần cô lên. Ống quần bị vén lên làm đầu gối lộ ra, toàn bộ đầu gối đều bị bầm tím, chỗ đỏ chỗ xanh, hai bên đầu gối đều bị như thế. Tại Hi kinh ngạc hét lên: “Mẹ, mẹ có đau không? Con giúp mẹ thổi nhé! Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ, bên cạnh có người đấy. Giang Hạo nhớ lại, lúc đến tìm, cô có quỳ xuống cầu xin anh, lòng của anh lại dấy lên nỗi khó chịu: “Em quỳ với bao nhiêu người vậy?” Kiều Tâm Duy im lặng kéo ống quần xuống, nói: “Chỉ cần Hi Bảo không có việc gì, tối quỳ xuống với ai cũng đều đáng giá.”
Giang Hạo im lặng, lòng anh lại chua chát. Tại Hi chợt nhớ đến điều gì, bé hỏi: “Mẹ ơi mẹ ơi, chủ là cứu binh mẹ sai đến đúng không?”
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ một lát, cô nói: “Không phải, chú đi cùng cảnh sát đến cứu Hi Bảo.”
“A, chú chạy nhanh lắm, nhanh hơn mẹ nhiều.”
“Khụ khụ, mẹ không thích chạy bộ.”. Giang Hạo nhân cơ hội nói: “Hi Bảo, chú thường xuyên chạy bộ nên mới chạy nhanh như vậy, cháu có muốn chạy nhanh giống chứ không?” Tại Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu không thích chạy bộ.”
“??” Anh cảm giác bầu nhiệt huyết dâng trào của mình bị dội một gáo nước lạnh, nhưng Giang Hạo không bỏ cuộc, anh hỏi tiếp: “Tại sao lại không thích chạy bộ? Chạy bộ có thể rèn luyện cơ thể, cơ thể khỏe mạnh mới có thể bảo vệ mẹ không bị ức hiếp chứ.”
Tại Hi nghiêm túc nói: “Mẹ cháu sẽ không bị người khác ức hiếp, chỉ có mẹ mới ức hiếp người khác thôi.” “Hi Bảo!” Kiều Tâm Duy nhanh nhẹn che miệng con trai lại: “Ăn cũng không chặn nổi miệng của con, mau ăn mau ăn đi.” Giang Hạo bật cười thành tiếng, Kiều Tâm Duy không cam lòng lườm sang, anh nhíu mày bày tỏ sự hối lỗi, nhưng vẫn cứ cười.
Người nhà bị mất con nhận được tin đến nhận lại con đều bật khóc thảm thiết, đặc biệt là mẹ của đứa bé, ôm thật chặt con mình, vừa khóc vừa cười. Gia đình Cảnh Thượng nhận được điện thoại cũng chạy đến bệnh viện. Hạng Linh ôm Tại Hi, khóc nói: “Hi Bảo, cuối cùng cháu cũng không có việc gì, dọa chết bà ngoại rồi.”
Giang Hạo nghe, cố tình nói: “Mẹ, cháu ngoại của mẹ đã lớn thể rồi ư?” Hạng Linh lườm anh: “Đừng có nhận thân thích vô tội vạ.” Bà lại vội vàng hỏi: “Hi Bảo không sao chứ? Ôi chao, khuôn mặt nhỏ sưng lên hết đây này, bà ngoại xót quá!” Giang Hạo: “Không sao đâu, chỉ là hít thuốc mê nên có chút tác dụng phụ, vấn đề không lớn, về nhà uống nhiều nước là được.” Kiều Tâm Duy thoáng nhìn Giang Hạo, anh cười nhìn cô, cô xoay đầu đi, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Cảnh Thượng nhìn hai đứa bé bên cạnh, nói: “Hi Bảo của chúng ta coi như may mắn, mẹ xem con của người ta kìa, chịu khổ biết bao nhiêu.”
Kiều Tâm Duy cũng cảm thán sâu sắc. Đúng vậy, Tại Hi mất tích một ngày một đêm mà đã tra tấn người khác biết bao, trong khi bọn trẻ này mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày xéo, ngoài ra còn những gia đình chưa tìm được con của mình, cô thật sự không dám nghĩ họ phải làm sao để trải qua quãng thời gian đen tối đó. Cô nghẹn ngào nói: “Hi vọng đứa bé nào cũng có thể bình an về nhà.”
Cuối cùng chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, có thể nhanh chóng bắt được bọn buôn người như vậy, Tại Hi cũng có thể nhanh chóng về nhà như vậy, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Giang Hạo. Về đến nhà, Hạng Linh và Dương Giai Giai xuống bếp làm đồ ăn, Kiều Tâm Duy và Tại Hi nằm nghỉ trong phòng, Cảnh Trí Thành và Cảnh Thượng ngồi trên sa lon ở phòng khách để đón tiếp Giang Hạo.
Đúng vậy, Giang Hạo vẫn không chịu rời khỏi nhà họ Cảnh. Cảnh Trí Thành nói: “Thủ trưởng Giang, lần này may là có cậu, cậu là ân nhân lớn của nhà chúng tôi.” Giang Hạo vẫn nói với giọng điệu như cũ: “Ba, ba đừng nói thế, đây là chuyện con phải làm, đứa bé bị mất tích con cũng sốt ruột lắm.”
Cảnh Thượng vẫn không nói chuyện. Anh âm thầm quan sát, nghe cách mà Giang Hạo nói, anh ta đã biết rồi sao? Không biết Tâm Duy có nói sự thật với anh ta chưa.
“Ba, ba gọi tên con có được không, chúng ta đều là người một nhà, ba gọi con là Thủ trưởng làm con thấy hơi mất tự nhiên.” Bây giờ da mặt anh đã dày đến nỗi xem đó là chuyện đương nhiên. cảnh Trí Thành không dám làm thế, đầu tiên là vì ông thật sự không dám, thứ hai là vì ông đang giận anh: “Ha Ha, Thủ trưởng Giang không nên nói như thế, chúng tôi với cao không nổi.” Cảnh Thượng nghe hai người nói qua nói lại, thật sự cảm thấy khó chịu, anh nói thẳng: “Giang Hạo, anh không định về à?” Giang Hạo cười cười: “Mẹ và chị dâu sắp làm cơm xong rồi, tôi đã chưa ăn gì cả ngày nay.”
“Chị dâu là để anh gọi à?”
“Nếu anh không ngại, tôi gọi em dâu cũng được.” “??” Cảnh Thượng im lặng, đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử cơm chín chưa.” Cái tên này thật là, sao da mặt lại trở nên dày như vậy chứ!
Đám cảnh sát nhìn thấy tình hình trong phòng thì sợ đến đờ người, vì cửa sổ bị đóng chặt nên căn phòng rất âm u và ẩm ướt, trên mặt đất chỉ phủ rơm rạ, bọn trẻ ngồi trên lớp rơm rạ ấy, ăn uống ngủ nghỉ hoàn toàn tại chỗ. Hai bé2trai đang trốn trong góc, trông vừa gầy vừa đen đúa bẩn thỉu, sắc mặt không tốt chút nào, ánh mắt cũng mất đi sự ngây thơ và hoạt bát của một đứa trẻ.
Giang Hạo run rẩy ôm lấy Tại Hi, đây là lần đầu tiên anh ôm con, xúc động biết bao. Đứa bé đã lớn như vậy, vừa cao lớn, vừa trắng trẻo rắn chắc, đôi mắt to lúng liếng giống hệt Kiều Tâm Duy, chỉ là gương mặt nhỏ bị đánh sưng lên khiển trái tim anh đau6nhói.
Hai tay run run của Giang Hạo cởi dây thừng trên người thằng bé ra. Hai tên buôn người đáng chết kia, cột tay chân của đứa bé đến nỗi làm nó bị thương. Anh đau lòng sờ sờ mặt thằng bé, khóe miệng nó đang chảy máu, lòng anh cũng rỉ máu theo.
Vừa cởi dây thừng ra, Tại Hi hỏi ngay: “Chú ơi, chủ là người mẹ gọi đến cứu cháu ạ?” Đứa bé lúc tỉnh lúc mê, người mặc đồng phục là chú cảnh sát, vậy người mặc âu0phục hẳn là người mẹ gọi đến rồi. Giang Hạo ôm chặt đứa bé bằng một tay, nói: “Mẹ ở bên ngoài, chúng ta đi tìm mẹ được không?”
“Được ạ.”
Hai đứa bé kia cũng được cảnh sát cứu, ánh mắt của bọn chúng xen lẫn giữa sự sợ hãi và vui sướng, vừa cởi dây thừng ra, chúng òa khóc. Đương nhiên, Giang Hạo không dễ dàng tha cho bọn buôn người kia, anh ôm Tại Hi hỏi: “Ai đánh cháu?” Tại Hi chỉ: “Là hắn, kẻ xấu, tôi đã nói5là mẹ sẽ đến cứu tôi mà!” Hà Thường đã bị còng tay, bị hai cảnh sát áp giải đi. Giang Hạo nhìn theo hướng thằng bé chỉ, sau đó không nói lời nào mà giơ chân lên đá một phát vào mặt Hà Thường. “A...” Hà Thường kêu lên rồi ngã xuống đất, một ngụm máu tươi phun từ trong miệng hắn ra. Đái Tứ Thủy bị dọa đến nỗi hai chân run lên, quỳ rạp xuống đất, hai tay nâng cao lên ôm đầu, nhao nhao khóc lớn, hối9tiếc không thôi. Cảnh quan Trương bước tới xách Hà Thường dậy, chất vấn: “Mấy đứa bé khác đâu? Mau nói đi!” Hà Thường há mồm, miệng hắn đẩy máu, bị dọa đến nỗi không dám không khai: “Bán mất rồi... Bán...” “Bán đến đâu?” “Quên rồi...”
“Quên rồi?” Cảnh quan Trường trở nên hung dữ: “Số lượng nhiều quá nên không nhớ rõ phải không, được, vậy về Cục Cảnh sát nghĩ cho thật kỹ, dẫn đi!” Cảnh quan Trương ra lệnh, bọn buôn người táng tận lương tâm này phải nhận được sự nghiêm trị từ pháp luật. Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, Kiều Tâm Duy đang đứng chờ bên cạnh xe cảnh sát ngóng dài cổ. Cô cũng muốn đi theo, nhưng Giang Hạo nhất định bắt cổ chờ ở bên ngoài. Bọn trẻ đã được giải cứu. Lúc thấy toàn cảnh sát ôm hai đứa bé đi từ trong phòng ra, Kiều Tâm Duy vừa vui vừa sốt ruột. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Giang Hạo, anh bế đứa bé vượt lên phía trước, chạy nhanh về phía cô. Nước mắt Kiều Tâm Duy chảy xuống, vui đến phát khóc.
Tại Hi ôm chặt lấy cổ Giang hạo, chú này chạy nhanh thật, giống như đang bay lên, chạy nhanh hơn mẹ nhiều: “Mẹ ơi, mẹ!” “Hi Bảo..” Kiều Tâm Duy dang hai tay đón lấy con trai, chăm chú ôm thằng bé: “Hi Bảo, xin lỗi, là mẹ không trông con cẩn thận, cục cưng của mẹ, may là con không có chuyện gì.” Tại Hi cũng khóc, thằng bé khóc đau lòng vô cùng, nước mắt nước mũi đều cọ vào người Kiều Tâm Duy: “Mẹ ơi mẹ ơi, sau này con sẽ không chạy lung tung nữa, sau này con sẽ nghe lời.” Hai mẹ con ôm nhau òa khóc, Giang Hạo cũng đỏ mắt. Anh ngả về trước ôm hai mẹ con vào lòng, nhưng bị Kiều Tâm Duy đẩy ra. Được rồi, anh sẽ chờ, không vội vàng. “Bé ngoan, để mẹ nhìn xem.” Kiều Tâm Duy cẩn thận nhìn con trai mình: “Mặt con đau không?”
“Đầu con đau.” Tại Hi chỉ chỉ cái trán, nói: “Đau lắm!”
Kiều Tâm Duy sốt ruột: “Đau đầu? Tại sao lại đau đầu, bị đụng ở đâu phải không?” Giang Hạo: “Để anh xem một chút... Trên đầu không có vết thương, Hi Bảo, lỗ tai có đau không?” Anh gọi đứa bé là Hi Bảo, ừ, là nghe Kiều Tâm Duy nói, không biết đây là tên thật hay tên ở nhà. Tại Hi nắm nhéo lỗ tai, nói: “Hình như không đau.” Lúc này, nhóm người phía sau đã đi qua, cảnh sát áp giải Hà Thường và Đái Tứ Thủy lên xe.
Cảnh quan Trương cầm một túi nhựa trong tay, trong túi đựng một bình nhỏ chứa dung dịch trong suốt. Anh ra hiệu với Giang Hạo, nói: “Đây là thứ tìm thấy bên trong, Hà Thường dùng thuốc này để chuốc mê trẻ em, đi, đến bệnh viện cho bé kiểm tra một chút.”
Giang Hạo nhướng mày, nhìn Tại Hi, nhìn hai đứa trẻ xanh xao vàng vọt ở phía sau, nói: “Đưa mấy đứa bé lên xe của tôi, tôi chở đến bệnh viện. Cảnh quan Trường, những đứa bé bị bán mất, phiền anh phải lao lực một phen, mất con, gia đình nào cũng sụp đổ.”
Cảnh quan Trương gật gật đầu: “Đương nhiên, chúng tôi sẽ mau chóng tìm những đứa trẻ bị lừa bán về.” Ở bệnh viện, bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho bọn trẻ, tất cả đều không có vấn đề gì, hai bé trai lớn bị suy dinh dưỡng, còn Tại Hi thì chưa hết hiệu quả hoàn toàn của thuốc mê.
Làm kiểm tra xong xuôi, cảnh sát vừa cho bọn trẻ ăn bánh mì và uống sữa, vừa hỏi thông tin người nhà của chúng. Một bé đã được năm tuổi nên có thể gọi điện thoại về nhà, một bé khác nhỏ hơn một chút thì nhớ lờ mờ tên mẹ của bé.
Vấn đề này cũng khá đơn giản, vì cảnh sát có giữ lại thông tin báo án của người nhà, so sánh qua là biết ngay.
Kiều Tâm Duy ôm Tại Hi ngồi trên ghế. Tại Hi quá đói, vừa cầm bánh mì là ăn ngay. Giang Hạo ngồi xuống đưa một bình sữa bò cho bé, Tại Hi nhận lấy, nhưng bàn tay nhỏ xíu không đủ lớn, không thể vừa cầm bánh mì vừa cầm bình sữa được, thể là sữa bò sơ sẩy rơi xuống đầu gối của Kiều Tâm Duy.
“A!” Kiều Tâm Duy nghẹn ngào kêu lên, lúc này cô mới nhận ra đầu gối quá đau.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Ngay cả Tại Hi cũng nhận ra.“Không có gì không có gì, Hi Bảo cứ ăn đi.”
Giang Hạo không quan tâm, kéo ống quần cô lên: “Này, anh làm gì thế?!” Kiều Tâm Duy không vui hỏi. “Em đừng cử động.” Giang Hạo ra lệnh, tiếp tục vén ống quần cô lên. Ống quần bị vén lên làm đầu gối lộ ra, toàn bộ đầu gối đều bị bầm tím, chỗ đỏ chỗ xanh, hai bên đầu gối đều bị như thế. Tại Hi kinh ngạc hét lên: “Mẹ, mẹ có đau không? Con giúp mẹ thổi nhé! Kiều Tâm Duy hơi xấu hổ, bên cạnh có người đấy. Giang Hạo nhớ lại, lúc đến tìm, cô có quỳ xuống cầu xin anh, lòng của anh lại dấy lên nỗi khó chịu: “Em quỳ với bao nhiêu người vậy?” Kiều Tâm Duy im lặng kéo ống quần xuống, nói: “Chỉ cần Hi Bảo không có việc gì, tối quỳ xuống với ai cũng đều đáng giá.”
Giang Hạo im lặng, lòng anh lại chua chát. Tại Hi chợt nhớ đến điều gì, bé hỏi: “Mẹ ơi mẹ ơi, chủ là cứu binh mẹ sai đến đúng không?”
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ một lát, cô nói: “Không phải, chú đi cùng cảnh sát đến cứu Hi Bảo.”
“A, chú chạy nhanh lắm, nhanh hơn mẹ nhiều.”
“Khụ khụ, mẹ không thích chạy bộ.”. Giang Hạo nhân cơ hội nói: “Hi Bảo, chú thường xuyên chạy bộ nên mới chạy nhanh như vậy, cháu có muốn chạy nhanh giống chứ không?” Tại Hi lắc đầu nguầy nguậy: “Cháu không thích chạy bộ.”
“??” Anh cảm giác bầu nhiệt huyết dâng trào của mình bị dội một gáo nước lạnh, nhưng Giang Hạo không bỏ cuộc, anh hỏi tiếp: “Tại sao lại không thích chạy bộ? Chạy bộ có thể rèn luyện cơ thể, cơ thể khỏe mạnh mới có thể bảo vệ mẹ không bị ức hiếp chứ.”
Tại Hi nghiêm túc nói: “Mẹ cháu sẽ không bị người khác ức hiếp, chỉ có mẹ mới ức hiếp người khác thôi.” “Hi Bảo!” Kiều Tâm Duy nhanh nhẹn che miệng con trai lại: “Ăn cũng không chặn nổi miệng của con, mau ăn mau ăn đi.” Giang Hạo bật cười thành tiếng, Kiều Tâm Duy không cam lòng lườm sang, anh nhíu mày bày tỏ sự hối lỗi, nhưng vẫn cứ cười.
Người nhà bị mất con nhận được tin đến nhận lại con đều bật khóc thảm thiết, đặc biệt là mẹ của đứa bé, ôm thật chặt con mình, vừa khóc vừa cười. Gia đình Cảnh Thượng nhận được điện thoại cũng chạy đến bệnh viện. Hạng Linh ôm Tại Hi, khóc nói: “Hi Bảo, cuối cùng cháu cũng không có việc gì, dọa chết bà ngoại rồi.”
Giang Hạo nghe, cố tình nói: “Mẹ, cháu ngoại của mẹ đã lớn thể rồi ư?” Hạng Linh lườm anh: “Đừng có nhận thân thích vô tội vạ.” Bà lại vội vàng hỏi: “Hi Bảo không sao chứ? Ôi chao, khuôn mặt nhỏ sưng lên hết đây này, bà ngoại xót quá!” Giang Hạo: “Không sao đâu, chỉ là hít thuốc mê nên có chút tác dụng phụ, vấn đề không lớn, về nhà uống nhiều nước là được.” Kiều Tâm Duy thoáng nhìn Giang Hạo, anh cười nhìn cô, cô xoay đầu đi, ánh mắt chuyển sang hướng khác.
Cảnh Thượng nhìn hai đứa bé bên cạnh, nói: “Hi Bảo của chúng ta coi như may mắn, mẹ xem con của người ta kìa, chịu khổ biết bao nhiêu.”
Kiều Tâm Duy cũng cảm thán sâu sắc. Đúng vậy, Tại Hi mất tích một ngày một đêm mà đã tra tấn người khác biết bao, trong khi bọn trẻ này mỗi ngày đều phải chịu đựng sự giày xéo, ngoài ra còn những gia đình chưa tìm được con của mình, cô thật sự không dám nghĩ họ phải làm sao để trải qua quãng thời gian đen tối đó. Cô nghẹn ngào nói: “Hi vọng đứa bé nào cũng có thể bình an về nhà.”
Cuối cùng chỉ là một trận sợ bóng sợ gió, có thể nhanh chóng bắt được bọn buôn người như vậy, Tại Hi cũng có thể nhanh chóng về nhà như vậy, không thể không kể đến sự giúp đỡ của Giang Hạo. Về đến nhà, Hạng Linh và Dương Giai Giai xuống bếp làm đồ ăn, Kiều Tâm Duy và Tại Hi nằm nghỉ trong phòng, Cảnh Trí Thành và Cảnh Thượng ngồi trên sa lon ở phòng khách để đón tiếp Giang Hạo.
Đúng vậy, Giang Hạo vẫn không chịu rời khỏi nhà họ Cảnh. Cảnh Trí Thành nói: “Thủ trưởng Giang, lần này may là có cậu, cậu là ân nhân lớn của nhà chúng tôi.” Giang Hạo vẫn nói với giọng điệu như cũ: “Ba, ba đừng nói thế, đây là chuyện con phải làm, đứa bé bị mất tích con cũng sốt ruột lắm.”
Cảnh Thượng vẫn không nói chuyện. Anh âm thầm quan sát, nghe cách mà Giang Hạo nói, anh ta đã biết rồi sao? Không biết Tâm Duy có nói sự thật với anh ta chưa.
“Ba, ba gọi tên con có được không, chúng ta đều là người một nhà, ba gọi con là Thủ trưởng làm con thấy hơi mất tự nhiên.” Bây giờ da mặt anh đã dày đến nỗi xem đó là chuyện đương nhiên. cảnh Trí Thành không dám làm thế, đầu tiên là vì ông thật sự không dám, thứ hai là vì ông đang giận anh: “Ha Ha, Thủ trưởng Giang không nên nói như thế, chúng tôi với cao không nổi.” Cảnh Thượng nghe hai người nói qua nói lại, thật sự cảm thấy khó chịu, anh nói thẳng: “Giang Hạo, anh không định về à?” Giang Hạo cười cười: “Mẹ và chị dâu sắp làm cơm xong rồi, tôi đã chưa ăn gì cả ngày nay.”
“Chị dâu là để anh gọi à?”
“Nếu anh không ngại, tôi gọi em dâu cũng được.” “??” Cảnh Thượng im lặng, đứng dậy nói: “Tôi đi xem thử cơm chín chưa.” Cái tên này thật là, sao da mặt lại trở nên dày như vậy chứ!
/451
|