Kiều Tâm Duy nhìn anh với vẻ khó tin, không ngờ anh xin nghĩ việc, đó là ngành mà anh dùng cả tính mạng để lấy về, cũng là công việc mang danh dự công huân cho anh.
Sao anh lại nghĩ việc? Không phải anh bảo không nghĩ được trong thời gian ngắn à? Đúng rồi, trao đổi hơn nữa tháng với quân đội, anh kiên trì nên họ chỉ có thể chấp nhận.
Kiều Tâm Duy cau mày, lúc anh làm quân đội thì cô lo lắng đủ kiểu, nhưng bây giờ anh không làm thì anh chẳng vui vẻ chút nào, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: Xin lỗi, em biết đó là vì em. Giang Hạo đến gần cô, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau: Ngốc, là anh có lỗi với em, anh không kích động, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ thì anh đã nghĩ chuyện này rồi. Nếu công việc này với gia đình sẽ gây mâu thuẫn cho nhau thì anh từ bỏ một cái, công việc có thể tìm lại nhưng vợ chỉ có mình em mà thôi.
“Bởi vì có Hi Bảo ư?”.
“Cho dù không có Hi Bảo thì anh cũng sẽ làm thế, sau này có con rồi, anh lại càng cố chấp với suy nghĩ này hơn. Một tháng ở Lâm Châu cho anh biết, mình không rời bỏ hai mẹ con em được, nếu em không chịu về thì anh đã định ở lại Lâm Châu với hai người rồi.”
Kiều Tâm Duy tin điều này, anh mặt dày bám theo cô như vậy, mắng không đi mà đuổi thì không nỡ, có lẽ sau này cô cũng không thể cắt đuôi anh được. Lần gặp lại này, cô soi mói khắp nơi nhưng anh lại làm đến mức cô chẳng thể soi ra cái gì.
Kiều Tâm Duy vuốt môi, không che giấu sự ghen tuông mà chất vấn anh: “Vậy em hỏi anh, chuyện Phương Mân Y là sao?”
“Đó là do mẹ anh làm bậy,2em đi biệt tăm biệt tích, bà ấy sợ anh ở vậy cả đời, sợ nhà họ Giang không có người nối nghiệp nên giới thiệu Phương Mân Y cho anh. Nhưng anh chưa từng chấp nhận, đừng nói là tình cảm, ngay cả sắc mặt tốt còn không thèm cho cô ấy. Có lẽ anh bị bệnh rồi, trừ em ra, anh không vừa mắt ai nữa hết, ôi, bệnh này khó trị lắm, đời này trị không khỏi đâu.”
“Đừng ngọt miệng với em, em không ăn trò này của anh đâu.”
Giang Hạo làm ra vẻ bất đắc dĩ, anh nói thật lòng mà. “Anh...” Kiều Tâm Duy muốn nói nhưng lại thôi, sâu trong nội tâm, điều cô để ý nhất vẫn là Tiểu Thiên Ái. Cô không chấp nhận nỗi việc người đàn ông đã cưới mình rồi lên giường với người phụ nữ khác, cô không thể6chấp nhận được điều đó: “Anh và cô ta đã tiến tới mức nào rồi?”
Giang Hạo khó hiểu nhìn cô, sau khi hiểu ra, anh cười ha hả, anh càng cười thì cô càng lúng túng.
“Năm đó cô ta bị tai nạn xe liệt nửa người nên không thể sống cuộc sống của người bình thường, kể cả là chuyện ấy, đây là một trong những nguyên nhân cô ta để thư lại giả chết. Sau đó cô ta cũng làm khá nhiều cuộc phẫu thuật, mặc dù có thể đi đứng nhưng không giống như người bình thường.”
“Anh không phủ nhận mình lợi dụng tình cảm của cô ta, nhưng cô ta cũng lợi dụng tình cảm của anh. Cô ta không yêu anh, nếu yêu anh thì sẽ không dù anh hít heroin mãi, cô ta chỉ yêu mỗi bản thân mình mà thôi. Cô ta muốn dùng danh3nghĩa tình yêu để khống chế anh, bởi vì thân phận và địa vị của anh. Cô ta cứ cho rằng làm người phụ nữ của anh thì có thể lợi dụng quyền lực của anh để con đường của mình dễ đi hơn, anh luôn giám sát cô ta và ngược lại, cô ta vẫn luôn giám sát anh.”
“Tâm Duy, em không biết anh sống ba năm nay khổ thế nào đâu, động lực để anh kiên trì là em. Anh sợ nếu bỏ dở giữa chừng thì cô ta sẽ gây chuyện với em, cô ta là loài động vật máu lạnh có thể làm được mọi thứ, chỉ khi anh đẩy ngã được cô ta thì mọi người mới được an toàn. Cô ta giấu rất kĩ, tính toán đủ đường, anh sống một ngày như một năm, may mà anh vẫn nhịn được, may mà anh đã9chiến thắng.” “Từ ngày đưa cô ta vào sau song sắt anh mới có thể ngủ yên hai đêm, khi đó anh rất muốn chia sẻ niềm vui này với em. Tâm Duy, anh luôn cảm thấy mình rất xui xẻo, cho nên anh muốn làm nhiều việc tốt để ông trời cho mình cơ hội được đi cùng em. Tính ra, Giang Hạo anh đã phá không ít vụ án lớn, đã bắt được không ít kẻ phạm tội, cũng cứu không ít người gặp nguy hiểm, mỗi lần đều không màng đến mạng sống của mình, chỉ vì anh hi vọng ông trời cho anh một cơ hội sống bạc đầu cùng em.”
Anh nói nhiều tới mức khiến Kiều Tâm Duy bật khóc, những khó chịu và nhẫn nhịn mấy năm nay hóa thành nước mắt, tuôn mãi không dừng: “Em không biết mình có nên tin anh hay4không, anh đừng lừa em.”
Giang Hào đưa tay xin thề: “Anh sẽ không lừa em, đến hôm nay rồi mà anh còn lừa em làm gì? Trước khi làm nhiệm vụ này, bọn anh đã điều tra Tiêu Thiên Ái tỉ mỉ rồi, bệnh án của cô ta ghi rất rõ ràng là không thể sinh hoạt chăn gối, đó không phải là chuyện bí mật.” Nói xong, Giang Hạo cuốn ống tay áo lên tới khuỷu tay cho cô xem, ở đó có mấy vết đỏ nhạt.
“Đấy là cái gì?” “Để Tiêu Thiên Ái tin là anh đã dùng heroin, lần nào anh cũng dùng kim đâm mình, ban đầu là hút, sau đó tiêm, hút là diễn, tiêm thì phải làm thật, đây là dấu đâm kim đấy, mấy mũi này phải tiêm rất sâu nên để lại sẹo. Em không tin thì anh sẽ lấy hồ sơ ở chỗ Tiểu Phương cho em xem, đều là tài liệu trình lên tòa án, rất đầy đủ và không thể làm giả.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Giang Hạo, em tin, em chỉ cho anh cơ hội lần này nữa thôi, là lần cuối cùng.” Giang Hạo cụng vào trán cô, cảm kích nói: “Được, một lần là đủ rồi, sau này chúng ta không rời xa nhau nữa.” Kiều Tâm chạm vào tay anh, sờ lên những vết sẹo đã cứng lại, cô đau lòng hỏi: “Anh tiêm thật à?”
“Vậy anh hút heroin không?”
“Không, chỉ là giả thôi.”
“Anh diễn thật quá.” “Đây là công việc bắt buộc, anh chưa bao giờ diễn trước mặt em, là thế nào thì sẽ thế đấy.” “Ngớ ngẩn ấy hả?” Giang Hạo nghẹn lời, cúi xuống hôn lên môi cô, lúc thì triền miên, lúc thì mạnh mẽ như trừng phạt việc dùng từ của cô, khi thì nhẹ nhàng liếm mút như muốn nói hết tương tư. Kiều Tâm Duy ôm lấy hông anh đáp lại, cảm nhận anh.Thật ra Giang Hạo không nói hết, sợ nói ra vài thứ sẽ dọa cô sợ. Kiều Tâm Duy sờ lên bụng anh, vết sẹo giữa bụng không nổi bật nhưng cô sờ vẫn thấy dấu. Giang Hạo giữ tay cô kéo xuống nơi đã nhớ nhung cô từ lâu.
Kiều Tâm Duy muốn lùi lại, cơ thể lui về sau một bước, ai ngờ Giang Hạo đã xoay người đè cô vào tường, vì dùng sức nên lưng cô đập mạnh vào tường.
Giang Hạo đưa tay vuốt lưng cô hỏi: “Đau không?” Kiều Tâm Duy há miệng cắn môi dưới của anh, mặc dù là hành động trừng phạt nhưng lại khơi dục vọng của anh dậy. Anh bế cô lên, vừa đi vừa hôn cô.
Hạn hán nhiều năm mới gặp được mưa rào.
Sáng hôm sau, trời âm u, bảy giờ mà vẫn còn tối tăm, Giang Hạo xoa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết rơi xuống không ngừng, anh hơi lo lắng.
Kiều Tâm Duy ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, tóc cô trải khắp gối, anh vươn người ôm lấy cô, vuốt nhẹ lên tóc cô. Hôm nay là Nguyên Đán, ngày này năm năm trước, mọi người chứng kiến anh cưới cô về nhà. Kiều Tâm Duy nỉ non, mơ màng mở mắt ra, đợi đến khi có cảm nhận được bên cạnh có người thì mở to hai mắt nhìn sang.
Giang Hạo cười hỏi: “Sao thế?” Kiều Tâm Duy sợ hết hồn, sau đó nhớ lại chuyện tối qua, cô đỏ mặt, kéo chăn trốn đi. “Haha, em che cái gì mà che, anh đã nhìn thấy hết rồi, còn hôn khắp nơi nữa.”
“Lưu manh.”
Giang Hạo cười lớn: “Chúng ta đều lưu manh, tối qua không phải chỉ có mình anh chủ động thôi đâu.” Kiều Tâm Duy trốn trong chăn, lẩm bẩm nói: “Em đâu có cần.” “Ha ha, được, được, không cần.” Giang Hạo chui vào chắn nói: “Hôm nay trời rất xấu, thừa dịp bây giờ còn sớm thì ngủ thêm giấc nữa, nào, cùng ngủ.” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tại Hi muốn vặn nắm cửa để đi vào: “Mẹ, mẹ dậy chưa?” Kiều Tâm Duy và Giang Hạo kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, Giang Hạo hô to: “A, Hi Bảo à? Mẹ đang ngủ, con đừng vào đánh thức mẹ nha.” Lúc nói chuyện, anh nhanh chóng mặc quần vào. Tại Hi không đủ cao, nhón chân mới cầm được nắm cửa, bé chỉ có thể cầm mà không mở được.
Giang Hạo đi nhanh về phía cửa, vừa mở cửa đã bế Tại Hi lên rồi đi về phòng bé: “Sao Hi Bảo lại ra đây? Không mặc áo khoác sẽ bị ốm đấy.”
Tại Hi tò mò hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”
“Ừ, ba ở đây không bình thường à? Ba và mẹ vốn ngủ chung phòng mà.”
“Dạ, ba ơi, con cũng muốn ngủ với mẹ” Giang Hạo nói: “Không được, con trai phải ngủ một mình mới dũng cảm được, tối qua Hi Bảo ngủ một mình rất giỏi đó, không sợ chút nào phải không?” “Vâng, đúng rồi ạ, con là đứa trẻ dũng cảm”.
“Vậy là được rồi, ngủ với mẹ sẽ không dũng cảm nữa.”
Tại Hi cười ha ha: “Vậy ba không dũng cảm ạ? Ba ngủ với mẹ đó.”
Giang Hạo không biết nói gì: “Không giống nhau, mẹ con là vợ ba, ba ngủ với vợ mình, sau này con cưới vợ, con cũng ngủ với vợ con, hiểu chưa?” Tại Hi nghe không hiểu mấy: “Dạ hiểu rồi.”
Tết Nguyên Đán, bắt đầu năm mới, tuyết lớn làm nhịp điệu thủ đô trở nên chậm lại. Kiều Tâm Duy thay đồ, thứ hai phải đi làm, công ty lớn sẽ càng để ý bề ngoài của nhân viên, cô phải chuẩn bị cẩn thận.
Giang Hạo ở phòng khách xem phim với Tại Hi, hai người mang kính 3D, cảm giác như lạc vào trong phim này rất kì lạ, làm Tại Hi thỉnh thoảng lại bật thốt lên. Điện thoại Giang Hạo vang lên, anh đi về phòng ngủ nghe điện thoại, là chiến hữu gọi chúc mừng năm mới: “Ừ chào cậu, lâu rồi không gặp. Năm mới vui vẻ. Ừ, bây giờ tôi rất tốt, thoải mái hơn trước nhiều. Được, hỏi thăm hai bác giúp tôi được, hôm nào hẹn một bữa, tôi sẽ ra. Được, tạm biệt.” Anh vừa gọi điện vừa nhìn Kiều Tâm Duy đang thay đồ, anh cúp điện thoại nói: “Vợ à, em không mặc gì là đẹp nhất.”
Kiều Tâm Duy đen mặt, ném gối qua: “Sắc lang, cút ngay.”
Sao anh lại nghĩ việc? Không phải anh bảo không nghĩ được trong thời gian ngắn à? Đúng rồi, trao đổi hơn nữa tháng với quân đội, anh kiên trì nên họ chỉ có thể chấp nhận.
Kiều Tâm Duy cau mày, lúc anh làm quân đội thì cô lo lắng đủ kiểu, nhưng bây giờ anh không làm thì anh chẳng vui vẻ chút nào, ngược lại còn cảm thấy khó chịu: Xin lỗi, em biết đó là vì em. Giang Hạo đến gần cô, chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau: Ngốc, là anh có lỗi với em, anh không kích động, sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ thì anh đã nghĩ chuyện này rồi. Nếu công việc này với gia đình sẽ gây mâu thuẫn cho nhau thì anh từ bỏ một cái, công việc có thể tìm lại nhưng vợ chỉ có mình em mà thôi.
“Bởi vì có Hi Bảo ư?”.
“Cho dù không có Hi Bảo thì anh cũng sẽ làm thế, sau này có con rồi, anh lại càng cố chấp với suy nghĩ này hơn. Một tháng ở Lâm Châu cho anh biết, mình không rời bỏ hai mẹ con em được, nếu em không chịu về thì anh đã định ở lại Lâm Châu với hai người rồi.”
Kiều Tâm Duy tin điều này, anh mặt dày bám theo cô như vậy, mắng không đi mà đuổi thì không nỡ, có lẽ sau này cô cũng không thể cắt đuôi anh được. Lần gặp lại này, cô soi mói khắp nơi nhưng anh lại làm đến mức cô chẳng thể soi ra cái gì.
Kiều Tâm Duy vuốt môi, không che giấu sự ghen tuông mà chất vấn anh: “Vậy em hỏi anh, chuyện Phương Mân Y là sao?”
“Đó là do mẹ anh làm bậy,2em đi biệt tăm biệt tích, bà ấy sợ anh ở vậy cả đời, sợ nhà họ Giang không có người nối nghiệp nên giới thiệu Phương Mân Y cho anh. Nhưng anh chưa từng chấp nhận, đừng nói là tình cảm, ngay cả sắc mặt tốt còn không thèm cho cô ấy. Có lẽ anh bị bệnh rồi, trừ em ra, anh không vừa mắt ai nữa hết, ôi, bệnh này khó trị lắm, đời này trị không khỏi đâu.”
“Đừng ngọt miệng với em, em không ăn trò này của anh đâu.”
Giang Hạo làm ra vẻ bất đắc dĩ, anh nói thật lòng mà. “Anh...” Kiều Tâm Duy muốn nói nhưng lại thôi, sâu trong nội tâm, điều cô để ý nhất vẫn là Tiểu Thiên Ái. Cô không chấp nhận nỗi việc người đàn ông đã cưới mình rồi lên giường với người phụ nữ khác, cô không thể6chấp nhận được điều đó: “Anh và cô ta đã tiến tới mức nào rồi?”
Giang Hạo khó hiểu nhìn cô, sau khi hiểu ra, anh cười ha hả, anh càng cười thì cô càng lúng túng.
“Năm đó cô ta bị tai nạn xe liệt nửa người nên không thể sống cuộc sống của người bình thường, kể cả là chuyện ấy, đây là một trong những nguyên nhân cô ta để thư lại giả chết. Sau đó cô ta cũng làm khá nhiều cuộc phẫu thuật, mặc dù có thể đi đứng nhưng không giống như người bình thường.”
“Anh không phủ nhận mình lợi dụng tình cảm của cô ta, nhưng cô ta cũng lợi dụng tình cảm của anh. Cô ta không yêu anh, nếu yêu anh thì sẽ không dù anh hít heroin mãi, cô ta chỉ yêu mỗi bản thân mình mà thôi. Cô ta muốn dùng danh3nghĩa tình yêu để khống chế anh, bởi vì thân phận và địa vị của anh. Cô ta cứ cho rằng làm người phụ nữ của anh thì có thể lợi dụng quyền lực của anh để con đường của mình dễ đi hơn, anh luôn giám sát cô ta và ngược lại, cô ta vẫn luôn giám sát anh.”
“Tâm Duy, em không biết anh sống ba năm nay khổ thế nào đâu, động lực để anh kiên trì là em. Anh sợ nếu bỏ dở giữa chừng thì cô ta sẽ gây chuyện với em, cô ta là loài động vật máu lạnh có thể làm được mọi thứ, chỉ khi anh đẩy ngã được cô ta thì mọi người mới được an toàn. Cô ta giấu rất kĩ, tính toán đủ đường, anh sống một ngày như một năm, may mà anh vẫn nhịn được, may mà anh đã9chiến thắng.” “Từ ngày đưa cô ta vào sau song sắt anh mới có thể ngủ yên hai đêm, khi đó anh rất muốn chia sẻ niềm vui này với em. Tâm Duy, anh luôn cảm thấy mình rất xui xẻo, cho nên anh muốn làm nhiều việc tốt để ông trời cho mình cơ hội được đi cùng em. Tính ra, Giang Hạo anh đã phá không ít vụ án lớn, đã bắt được không ít kẻ phạm tội, cũng cứu không ít người gặp nguy hiểm, mỗi lần đều không màng đến mạng sống của mình, chỉ vì anh hi vọng ông trời cho anh một cơ hội sống bạc đầu cùng em.”
Anh nói nhiều tới mức khiến Kiều Tâm Duy bật khóc, những khó chịu và nhẫn nhịn mấy năm nay hóa thành nước mắt, tuôn mãi không dừng: “Em không biết mình có nên tin anh hay4không, anh đừng lừa em.”
Giang Hào đưa tay xin thề: “Anh sẽ không lừa em, đến hôm nay rồi mà anh còn lừa em làm gì? Trước khi làm nhiệm vụ này, bọn anh đã điều tra Tiêu Thiên Ái tỉ mỉ rồi, bệnh án của cô ta ghi rất rõ ràng là không thể sinh hoạt chăn gối, đó không phải là chuyện bí mật.” Nói xong, Giang Hạo cuốn ống tay áo lên tới khuỷu tay cho cô xem, ở đó có mấy vết đỏ nhạt.
“Đấy là cái gì?” “Để Tiêu Thiên Ái tin là anh đã dùng heroin, lần nào anh cũng dùng kim đâm mình, ban đầu là hút, sau đó tiêm, hút là diễn, tiêm thì phải làm thật, đây là dấu đâm kim đấy, mấy mũi này phải tiêm rất sâu nên để lại sẹo. Em không tin thì anh sẽ lấy hồ sơ ở chỗ Tiểu Phương cho em xem, đều là tài liệu trình lên tòa án, rất đầy đủ và không thể làm giả.”
Kiều Tâm Duy lắc đầu, nghẹn ngào nói: “Giang Hạo, em tin, em chỉ cho anh cơ hội lần này nữa thôi, là lần cuối cùng.” Giang Hạo cụng vào trán cô, cảm kích nói: “Được, một lần là đủ rồi, sau này chúng ta không rời xa nhau nữa.” Kiều Tâm chạm vào tay anh, sờ lên những vết sẹo đã cứng lại, cô đau lòng hỏi: “Anh tiêm thật à?”
“Vậy anh hút heroin không?”
“Không, chỉ là giả thôi.”
“Anh diễn thật quá.” “Đây là công việc bắt buộc, anh chưa bao giờ diễn trước mặt em, là thế nào thì sẽ thế đấy.” “Ngớ ngẩn ấy hả?” Giang Hạo nghẹn lời, cúi xuống hôn lên môi cô, lúc thì triền miên, lúc thì mạnh mẽ như trừng phạt việc dùng từ của cô, khi thì nhẹ nhàng liếm mút như muốn nói hết tương tư. Kiều Tâm Duy ôm lấy hông anh đáp lại, cảm nhận anh.Thật ra Giang Hạo không nói hết, sợ nói ra vài thứ sẽ dọa cô sợ. Kiều Tâm Duy sờ lên bụng anh, vết sẹo giữa bụng không nổi bật nhưng cô sờ vẫn thấy dấu. Giang Hạo giữ tay cô kéo xuống nơi đã nhớ nhung cô từ lâu.
Kiều Tâm Duy muốn lùi lại, cơ thể lui về sau một bước, ai ngờ Giang Hạo đã xoay người đè cô vào tường, vì dùng sức nên lưng cô đập mạnh vào tường.
Giang Hạo đưa tay vuốt lưng cô hỏi: “Đau không?” Kiều Tâm Duy há miệng cắn môi dưới của anh, mặc dù là hành động trừng phạt nhưng lại khơi dục vọng của anh dậy. Anh bế cô lên, vừa đi vừa hôn cô.
Hạn hán nhiều năm mới gặp được mưa rào.
Sáng hôm sau, trời âm u, bảy giờ mà vẫn còn tối tăm, Giang Hạo xoa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa tuyết rơi xuống không ngừng, anh hơi lo lắng.
Kiều Tâm Duy ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ say, tóc cô trải khắp gối, anh vươn người ôm lấy cô, vuốt nhẹ lên tóc cô. Hôm nay là Nguyên Đán, ngày này năm năm trước, mọi người chứng kiến anh cưới cô về nhà. Kiều Tâm Duy nỉ non, mơ màng mở mắt ra, đợi đến khi có cảm nhận được bên cạnh có người thì mở to hai mắt nhìn sang.
Giang Hạo cười hỏi: “Sao thế?” Kiều Tâm Duy sợ hết hồn, sau đó nhớ lại chuyện tối qua, cô đỏ mặt, kéo chăn trốn đi. “Haha, em che cái gì mà che, anh đã nhìn thấy hết rồi, còn hôn khắp nơi nữa.”
“Lưu manh.”
Giang Hạo cười lớn: “Chúng ta đều lưu manh, tối qua không phải chỉ có mình anh chủ động thôi đâu.” Kiều Tâm Duy trốn trong chăn, lẩm bẩm nói: “Em đâu có cần.” “Ha ha, được, được, không cần.” Giang Hạo chui vào chắn nói: “Hôm nay trời rất xấu, thừa dịp bây giờ còn sớm thì ngủ thêm giấc nữa, nào, cùng ngủ.” Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Tại Hi muốn vặn nắm cửa để đi vào: “Mẹ, mẹ dậy chưa?” Kiều Tâm Duy và Giang Hạo kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, Giang Hạo hô to: “A, Hi Bảo à? Mẹ đang ngủ, con đừng vào đánh thức mẹ nha.” Lúc nói chuyện, anh nhanh chóng mặc quần vào. Tại Hi không đủ cao, nhón chân mới cầm được nắm cửa, bé chỉ có thể cầm mà không mở được.
Giang Hạo đi nhanh về phía cửa, vừa mở cửa đã bế Tại Hi lên rồi đi về phòng bé: “Sao Hi Bảo lại ra đây? Không mặc áo khoác sẽ bị ốm đấy.”
Tại Hi tò mò hỏi: “Ba, sao ba lại ở đây?”
“Ừ, ba ở đây không bình thường à? Ba và mẹ vốn ngủ chung phòng mà.”
“Dạ, ba ơi, con cũng muốn ngủ với mẹ” Giang Hạo nói: “Không được, con trai phải ngủ một mình mới dũng cảm được, tối qua Hi Bảo ngủ một mình rất giỏi đó, không sợ chút nào phải không?” “Vâng, đúng rồi ạ, con là đứa trẻ dũng cảm”.
“Vậy là được rồi, ngủ với mẹ sẽ không dũng cảm nữa.”
Tại Hi cười ha ha: “Vậy ba không dũng cảm ạ? Ba ngủ với mẹ đó.”
Giang Hạo không biết nói gì: “Không giống nhau, mẹ con là vợ ba, ba ngủ với vợ mình, sau này con cưới vợ, con cũng ngủ với vợ con, hiểu chưa?” Tại Hi nghe không hiểu mấy: “Dạ hiểu rồi.”
Tết Nguyên Đán, bắt đầu năm mới, tuyết lớn làm nhịp điệu thủ đô trở nên chậm lại. Kiều Tâm Duy thay đồ, thứ hai phải đi làm, công ty lớn sẽ càng để ý bề ngoài của nhân viên, cô phải chuẩn bị cẩn thận.
Giang Hạo ở phòng khách xem phim với Tại Hi, hai người mang kính 3D, cảm giác như lạc vào trong phim này rất kì lạ, làm Tại Hi thỉnh thoảng lại bật thốt lên. Điện thoại Giang Hạo vang lên, anh đi về phòng ngủ nghe điện thoại, là chiến hữu gọi chúc mừng năm mới: “Ừ chào cậu, lâu rồi không gặp. Năm mới vui vẻ. Ừ, bây giờ tôi rất tốt, thoải mái hơn trước nhiều. Được, hỏi thăm hai bác giúp tôi được, hôm nào hẹn một bữa, tôi sẽ ra. Được, tạm biệt.” Anh vừa gọi điện vừa nhìn Kiều Tâm Duy đang thay đồ, anh cúp điện thoại nói: “Vợ à, em không mặc gì là đẹp nhất.”
Kiều Tâm Duy đen mặt, ném gối qua: “Sắc lang, cút ngay.”
/451
|