Buổi tối, Giang Hạo ngồi ở phòng khách tập viết với Hi Bảo. Đừng thấy Hi Bảo mới vào lớp mầm của nhà trẻ, nhưng đã biết viết rất nhiều chữ.
Trước kia hồi ở Lâm Châu, mỗi ngày Kiều Tâm Duy đều sẽ dành ra một tiếng để kéo con cùng nhau viết chữ, ngay từ đầu Hi Bảo chỉ là tô vẽ loạn xạ, lẩu rồi thì từ từ biết viết, mưa dầm thấm đất. Hi Bảo viết xong tên của mình, bé hỏi: “Ba ơi, Cố Tử Điểm nói với con, lúc bạn ấy sinh ra, ba bạn ấy liếm tay bạn ấy, thấy ngọt, nên gọi bạn ấy là Cố Tử Điềm*. Còn con vì sao lại tên là Kiều Tại Hi ạ?” Cố Tử Điềm là bạn học ở nhà trẻ của bé, một bé gái rất dễ thương rất đáng yêu.
(*) Điềm nghĩa là ngọt Lần này đã hỏi khó Giang Hạo, đúng là anh không biết ngọn nguồn cái tên của Hi Bảo. Giang Chí Trung ngồi bên cạnh, ánh mắt vừa đảo qua bên này, rồi lại đảo đi ngay, ông càng không biết.
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Cái này phải hỏi mẹ con.” Kiều Tâm Duy xoa đầu con trai đáp: “Hi nghĩa là tảng sáng, nghĩa là sáng tinh mơ bắt đầu lại tất cả một lần nữa, ngụ ý cuộc sống mới. Con sinh ra vào sáng sớm tinh mơ, cho nên tên là Tại Hi.”
Hi Bảo cực kỳ hài lòng về ngọn nguồn cái tên của mình, bé xoay tròn tròng mắt, hỏi: “Sáng sớm tinh mơ, viết như thế nào ạ? Mẹ máu dạy con đi.”
Kiều Tâm Duy cầm bút, viết lên giấy bốn chữ này. Mắt Giang Chí Trung xem Bản tin thời sự, miệng khẽ nói: “Ừm, tên rất hay.”
Giang Hạo nghe thể, trong lòng lại không thể kiếm được sự thương tiếc. Lúc sinh Tại Hi chỉ có một mình cô. “Hết thảy bắt đầu lại một lần nữa”, cô đã2chuẩn bị sẵn muốn cùng con sống nương tựa lẫn nhau cả đời rồi. Mỗi khi nhớ tới những khổ sở trước kia đã để cô phải chịu, Giang Hạo tự trách muôn phần. Hi Bảo nhìn bốn chữ kia, nhiều nét quá, phức tạp quá, vì thế bèn nói: “Thôi, chờ con lớn thêm chút nữa rồi lại học.” Bé lập tức gấp vở tập viết chữ lại, tung ta tung tăng đi tìm ông nội, “Ông nội ơi, hôm nay có tin tức gì ạ?”
Sau đó, Giang Chí Trung bắt đầu hứng thú bừng bừng giảng chuyện quốc gia đại sự, Hi Bảo nghe như hiểu như không, dù sao qua một đêm, bé sẽ quên sạch. Kiều Tâm Duy thở dài, thằng bé chết tiệt này, bị ông bà nội chiều đến không thể nói nổi. Nhưng mà thấy hai ông cháu tán chuyện7hăng say, cô cũng không dám nói gì. Giang Hạo bỗng nhiên kéo tay cô nói: “Tâm Duy, trên lưng anh ngứa, lên lầu gãi giúp anh đi.” Lên lầu, còn chưa bật đèn thì đã đóng cửa lại, Giang Hạo ấn cô lên mặt sau của hôn mạnh bạo.
Kiều Tâm Duy lập tức bị hôn đến mơ màng, cô lại không dám dùng sức đẩy anh, sợ đụng tới vết thương của anh, “Ưm...” cổ họng của cô khẽ phát ra tiếng phản đối, lúc lắc đầu không tình nguyện.
Tay trái của Giang Hạo đã tháo nẹp, cũng không cần treo trên cổ nữa, anh rũ tay bên người một cách rất tự nhiên, chỉ dùng tay phải giữ cằm cô.
Kiều Tâm Duy bị chặn miệng, không nói thành câu, ngay cả hít thở cũng chỉ có thể thừa lúc anh thả ra mới hết được1mấy hơi. Cô đặt tay lên xương quai xanh của anh, những chỗ khác cô không dám đụng vào, càng không dám ấn mạnh. Cô tức giận đến mức giậm chân, mang dép bông trong nhà, một lần hai lượt giẫm lên mu bàn chân của Giang Hạo.
Giang Hạo vừa hôn cô vừa cười, giở lại chiêu quặp chéo chân, kẹp hai chân cô lại khiến cô không thể động đậy. Nụ hôn kịch liệt tạm nghỉ, hai người đều thở hổn hển, Kiều Tâm Duy ngẩng đầu trừng anh, mặt hung dữ, đè thấp giọng nói: “Giang Hạo, anh điên rồi sao, đầu óc có bệnh à!” Giang Hạo cười, dùng ngón tay miết mối cô: “Không phải em bảo đợi đến tối nói sau sao? Bây giờ là buổi tối rồi, bà xã, chúng ta đi ngủ đi.”
“... Anh nói lưng anh ngứa?” “Lòng anh7ngứa được không?” “Không được, bây giờ anh cần phải kiêng khem!” “Anh đâu có phải hòa thượng.” Kiều Tâm Duy nổi cơn tức, sức lực không thắng anh, nói chuyện không lại anh, đấu trí đấu dũng đều không được, cô đành phải nói: “Xương cánh tay trái của anh vẫn chưa liền hẳn, lúc xương cốt chưa liền hẳn không thể làm hoạt động kia được. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc lành xương.” “Em nghe ở đâu ra mấy câu ngụy biện này?” Giang Hạo rõ ràng không tin, chỉ coi đây là lý do thoái thác của cô, “Vết thương của anh anh biết, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, đây là sinh hoạt hằng ngày của anh.” Kiều Tâm Duy thật sự bất đắc dĩ, cô nói: “Bác sĩ Đông y nói đó, mẹ em thường đi khám, có0kể xương của con rể bà bị thương. Sau đó bác sĩ Đông y nói chờ xương liền hẳn mới làm cái kia được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc lành xương. Mẹ em cố ý gọi điện thoại dặn dò em.” Nói ra, chính cô cũng hơi xấu hổ, “Mẹ em bảo em đừng nóng lòng, đừng dụ dỗ anh...” “Ha ha ha ha,” Giang Hạo nhịn không được cười ha hả, “Vậy em không làm được rồi, cả ngày em đều dụ dỗ anh.”
“Em em em nào có, anh đừng nói bậy.” “Em xuất hiện ở trước mặt anh chính là đang dụ dỗ anh” “Vậy em xéo đây.” Nói rồi, Kiều Tâm Duy thử trốn ra từ bên trái anh, nhưng Giang Hạo nhanh hơn một bước cản cố lại, bả vai anh dựa nghiêng trên cửa, lấp kín luôn cả cánh cửa, “Anh... trảnh ra đi.” Kiều Tâm Duy hờn dỗi.
Giang Hạo tùy hứng nói: “Không tránh, nhịn không nổi.”
Đúng lúc hai người giằng co chưa xuôi, Lâm Thái Ấm ở bên ngoài gõ cửa, “A Hạo, hiệu trưởng Phương tới, nếu con có tiền thì cùng xuống dưới nhé.” Xoẹt một cái, Kiều Tâm Duy lập tức cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, cô cảm nhận được mẹ chồng gõ cửa ngay sau lưng cô, cách cánh cửa gỗ không dày, trái tim cô và tấm lưng cùng run lên. Hiệu trưởng Phương? Giang Hạo thầm đặt một dấu chấm hỏi: “Đã muộn thế này, hiệu trưởng Phương còn tới, có việc ư?” “Có việc gì không làm sao mẹ biết, tám phần là tới thăm con đó, mới ăn cơm tối xong, cũng chưa muộn, hay là con mau đi xuống đi, Phương Mân Y cũng tới rồi.” Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy bĩu môi trợn mắt với anh, hung dữ trừng mắt, “Dạ, con xuống ngay.” Nói xong, anh nhắm ngay cái miệng đang chu lên của cô mà hôn tiếp, vừa hôn vừa nói, “Em lại dụ dỗ anh, dụ dỗ anh nữa anh sẽ lập tức xử lý em.”
Kiều Tấm Duy không chịu thua nói: “Đồng chí Giang, trước hết xử lý vấn đề Phương Mân Y đi đã được không?” Nhắc tới Phương Mân Y, cô không tự giác mà nghĩ tới A Nặc, khó thở thật. Lúc xuống lầu, Giang Hạo nắm tay Kiều Tâm Duy đi xuống, Lâm Thái Ấm kéo Hi Bảo sang phòng khách lớn chơi, hiệu trưởng Phương và Phương Mân Y ngồi ở sofa, trên bàn trà đặt một ít quà tặng. Nhìn thấy họ đi xuống lầu, tiếng cười của Phương Mân Y dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn họ, ánh mắt đầy ý cười vẫn luôn dõi theo Giang Hạo.“Anh Giang, anh thế nào rồi?”
Giang Hạo thong dong đi tới, dang tay ra nói: “Có thể đi có thể ngồi, hành động tự nhiên, nhưng mà vẫn chưa thể chạy. Chào hiệu trưởng Phương, xin lỗi để cho mọi người lo lắng.” Anh kéo Kiều Tâm Duy đến phía trước, giới thiệu một cách rất tự nhiên, “Đây là Kiều Tâm Duy, vợ của cháu.”
Kiểu Tâm Duy khẽ gật đầu tỏ ý chào, “Chào hiệu trưởng Phương,” cô lại nhìn Phương Mân Y, “Chào cô.”
Phương Mân Y vẫn cười, có phần hơi cổ sức, cũng không được tự nhiên cho lắm, “Ha ha ha, chào chị dâu, trước kia giữa chúng ta có chút hiểu lầm, hy vọng chị dâu đừng để ý.” “Không đâu, cô cũng đừng để ở trong lòng. Mọi người nhìn nhau cười. Thật ra, rất nhiều chuyện chỉ cần nói rõ ra là được, không cần thiết so đo quá nhiều. Vào thời điểm này, Lâm Thái Ấm rất tự giác trốn cho xa, xa được bao nhiêu thì xa, “Hi Bảo, bà nội tắm cho cháu nhé, đi nào.” Sau đó là hàn huyên thăm hỏi linh tinh.
Vào lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy Phương Mân Y, cô rất kinh ngạc là trên đời này lại có người giống có như vậy. Nhưng gặp nhiều lần rồi cũng không cảm thấy giống bao nhiêu. Đương nhiên, cô tự mình hiểu lấy. Phương Mân Y trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô, khí chất ăn mặc càng thắng cô.
“Anh Giang, hôm nay đến đây ngoại trừ thăm anh ra, mặt khác còn có việc muốn tìm anh thương lượng một chút, về chuyện cửa hàng kia của anh họ em.” “Ồ? Cửa hàng làm sao?”
“Gần đây anh họ em và mấy người bạn tìm được một dự án đầu tư, muốn lấy lại cửa hàng. Anh ấy nói sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm đối với việc vi phạm hợp đồng, bao gồm cả tiền vi phạm hợp đồng. Nhưng mà việc kinh doanh của tiệm cà phê kia đang tốt, danh tiếng cũng nổi. Lúc này bảo tiệm cà phê chuyển địa điểm, anh ấy sợ ảnh hưởng không tốt, cũng sợ đắc tội với anh.”
Giang Hạo cười nói: “Tiệm cà phê không liên quan gì với tôi, tôi chỉ làm trung gian giới thiệu mà thôi. Đều là bạn bè, cậu ấy nói như vậy thì khách sáo quá, làm cho tôi ngại. Em nói với cậu ấy, có gì cứ tìm bà chủ tiệm cà phê để nói. Đầu tư buôn bán đều phải có bàn có bạc mới làm tốt được. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Phương Mân Y nghe thể thì yên tâm, “Ba, ba nghe xem, con đã nói anh Giang không keo kiệt như vậy mà.”
Hiệu trưởng Phương khiêm tốn nói: “Haiz, người trẻ tuổi bây giờ đều nghĩ đến gây dựng sự nghiệp, ba không thể hiểu mấy thứ đó, ba chỉ biết dạy học thôi. Ông Giang, chờ trời ấm lên rồi cùng đi câu cá nhé?” “Được đấy, hôm qua ông Thang tới, nói ở ngoại ô có một trang trại XX rất tuyệt, lần tới đi tôi gọi điện thoại cho ông.” “Được, vậy tôi chờ tin của ông, chỉ cần cuối tuần là tôi đều có thể đi.”
“Ừ, tôi đưa cháu trai theo để mở mang kiến thức.”
“Ha ha ha ha, ông Giang, ông cũng biến thành đảng ưa khoe cháu hả?”
Giang Chí Trung hơi sửng sốt, sau đó cười, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt chụm cả vào nhau, càng rõ ràng hơn.
Kiểu Tấm Duy hơi kinh ngạc, bây giờ người già cũng chạy theo mô đen như vậy sao? Đảng ra khoe cháu cũng biết nói. Cô cho rằng tán chuyện về con cái là đề tài giữa những bậc cha mẹ trẻ tuổi, không ngờ sẽ trở thành đề tài giữa ba chồng và bạn bè.
Hiệu trưởng Phương và Phương Mân Y ngồi một lát rồi đi, Hi Bảo tắm rửa xong đã đi ngủ từ sớm. Mọi người cũng đều ai về phòng nấy. Vừa rồi có khách ở đây, dĩ nhiên Kiều Tâm Duy không tiện hỏi nhiều, nhưng cô đã âm thầm chú ý, tiệm cà phê Phương Mân Y nói, có thể chính là tiệm A Nặc mở.
“Giang Hạo” cô do dự mãi, rốt cuộc không nhịn được nói, “Em có câu này muốn hỏi anh.”
Kiều Tâm Duy hé môi, trong lúc nhất thời không biết hỏi từ đâu, cô sợ cách diễn đạt của mình không đúng chỗ, làm Giang Hạo hiểu lầm cô không tin tưởng anh.
Giang Hạo thấy sắc mặt cô là lạ, suy đoán: “Em muốn hỏi chuyện tiệm cà phê à?” “Tiệm mà Phương Mân Y nói kia, chính là tiệm của A Nặc ư?”
“Ừ, đoạn đường đó đẹp, tiệm cà phê mới tạo được danh tiếng, địa vị cũng không chắc chắn, nếu như bây giờ lấy lại cửa hàng, đối với tiệm cà phê của A Nặc mà nói sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Đổi địa điểm, có thể không giữ tiếng được
nữa.”
“Cái em muốn hỏi không phải tiệm cà phê của A Nặc... thật ra cũng coi là vậy, ai da em cũng không biết nói như thế nào.”
Giang Hạo cười, vươn tay trái cố ý đặt trước mũi cô. “Á, hội chết đi được, bỏ ra!” Trong phòng tối như mực, Kiều Tâm Duy đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, cũng không kịp quay đầu đi, “Giang Hạo, anh trẻ con thế hả?!”
Trước kia hồi ở Lâm Châu, mỗi ngày Kiều Tâm Duy đều sẽ dành ra một tiếng để kéo con cùng nhau viết chữ, ngay từ đầu Hi Bảo chỉ là tô vẽ loạn xạ, lẩu rồi thì từ từ biết viết, mưa dầm thấm đất. Hi Bảo viết xong tên của mình, bé hỏi: “Ba ơi, Cố Tử Điểm nói với con, lúc bạn ấy sinh ra, ba bạn ấy liếm tay bạn ấy, thấy ngọt, nên gọi bạn ấy là Cố Tử Điềm*. Còn con vì sao lại tên là Kiều Tại Hi ạ?” Cố Tử Điềm là bạn học ở nhà trẻ của bé, một bé gái rất dễ thương rất đáng yêu.
(*) Điềm nghĩa là ngọt Lần này đã hỏi khó Giang Hạo, đúng là anh không biết ngọn nguồn cái tên của Hi Bảo. Giang Chí Trung ngồi bên cạnh, ánh mắt vừa đảo qua bên này, rồi lại đảo đi ngay, ông càng không biết.
Giang Hạo bất đắc dĩ nói: “Cái này phải hỏi mẹ con.” Kiều Tâm Duy xoa đầu con trai đáp: “Hi nghĩa là tảng sáng, nghĩa là sáng tinh mơ bắt đầu lại tất cả một lần nữa, ngụ ý cuộc sống mới. Con sinh ra vào sáng sớm tinh mơ, cho nên tên là Tại Hi.”
Hi Bảo cực kỳ hài lòng về ngọn nguồn cái tên của mình, bé xoay tròn tròng mắt, hỏi: “Sáng sớm tinh mơ, viết như thế nào ạ? Mẹ máu dạy con đi.”
Kiều Tâm Duy cầm bút, viết lên giấy bốn chữ này. Mắt Giang Chí Trung xem Bản tin thời sự, miệng khẽ nói: “Ừm, tên rất hay.”
Giang Hạo nghe thể, trong lòng lại không thể kiếm được sự thương tiếc. Lúc sinh Tại Hi chỉ có một mình cô. “Hết thảy bắt đầu lại một lần nữa”, cô đã2chuẩn bị sẵn muốn cùng con sống nương tựa lẫn nhau cả đời rồi. Mỗi khi nhớ tới những khổ sở trước kia đã để cô phải chịu, Giang Hạo tự trách muôn phần. Hi Bảo nhìn bốn chữ kia, nhiều nét quá, phức tạp quá, vì thế bèn nói: “Thôi, chờ con lớn thêm chút nữa rồi lại học.” Bé lập tức gấp vở tập viết chữ lại, tung ta tung tăng đi tìm ông nội, “Ông nội ơi, hôm nay có tin tức gì ạ?”
Sau đó, Giang Chí Trung bắt đầu hứng thú bừng bừng giảng chuyện quốc gia đại sự, Hi Bảo nghe như hiểu như không, dù sao qua một đêm, bé sẽ quên sạch. Kiều Tâm Duy thở dài, thằng bé chết tiệt này, bị ông bà nội chiều đến không thể nói nổi. Nhưng mà thấy hai ông cháu tán chuyện7hăng say, cô cũng không dám nói gì. Giang Hạo bỗng nhiên kéo tay cô nói: “Tâm Duy, trên lưng anh ngứa, lên lầu gãi giúp anh đi.” Lên lầu, còn chưa bật đèn thì đã đóng cửa lại, Giang Hạo ấn cô lên mặt sau của hôn mạnh bạo.
Kiều Tâm Duy lập tức bị hôn đến mơ màng, cô lại không dám dùng sức đẩy anh, sợ đụng tới vết thương của anh, “Ưm...” cổ họng của cô khẽ phát ra tiếng phản đối, lúc lắc đầu không tình nguyện.
Tay trái của Giang Hạo đã tháo nẹp, cũng không cần treo trên cổ nữa, anh rũ tay bên người một cách rất tự nhiên, chỉ dùng tay phải giữ cằm cô.
Kiều Tâm Duy bị chặn miệng, không nói thành câu, ngay cả hít thở cũng chỉ có thể thừa lúc anh thả ra mới hết được1mấy hơi. Cô đặt tay lên xương quai xanh của anh, những chỗ khác cô không dám đụng vào, càng không dám ấn mạnh. Cô tức giận đến mức giậm chân, mang dép bông trong nhà, một lần hai lượt giẫm lên mu bàn chân của Giang Hạo.
Giang Hạo vừa hôn cô vừa cười, giở lại chiêu quặp chéo chân, kẹp hai chân cô lại khiến cô không thể động đậy. Nụ hôn kịch liệt tạm nghỉ, hai người đều thở hổn hển, Kiều Tâm Duy ngẩng đầu trừng anh, mặt hung dữ, đè thấp giọng nói: “Giang Hạo, anh điên rồi sao, đầu óc có bệnh à!” Giang Hạo cười, dùng ngón tay miết mối cô: “Không phải em bảo đợi đến tối nói sau sao? Bây giờ là buổi tối rồi, bà xã, chúng ta đi ngủ đi.”
“... Anh nói lưng anh ngứa?” “Lòng anh7ngứa được không?” “Không được, bây giờ anh cần phải kiêng khem!” “Anh đâu có phải hòa thượng.” Kiều Tâm Duy nổi cơn tức, sức lực không thắng anh, nói chuyện không lại anh, đấu trí đấu dũng đều không được, cô đành phải nói: “Xương cánh tay trái của anh vẫn chưa liền hẳn, lúc xương cốt chưa liền hẳn không thể làm hoạt động kia được. Bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc lành xương.” “Em nghe ở đâu ra mấy câu ngụy biện này?” Giang Hạo rõ ràng không tin, chỉ coi đây là lý do thoái thác của cô, “Vết thương của anh anh biết, không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, đây là sinh hoạt hằng ngày của anh.” Kiều Tâm Duy thật sự bất đắc dĩ, cô nói: “Bác sĩ Đông y nói đó, mẹ em thường đi khám, có0kể xương của con rể bà bị thương. Sau đó bác sĩ Đông y nói chờ xương liền hẳn mới làm cái kia được, bằng không sẽ ảnh hưởng đến việc lành xương. Mẹ em cố ý gọi điện thoại dặn dò em.” Nói ra, chính cô cũng hơi xấu hổ, “Mẹ em bảo em đừng nóng lòng, đừng dụ dỗ anh...” “Ha ha ha ha,” Giang Hạo nhịn không được cười ha hả, “Vậy em không làm được rồi, cả ngày em đều dụ dỗ anh.”
“Em em em nào có, anh đừng nói bậy.” “Em xuất hiện ở trước mặt anh chính là đang dụ dỗ anh” “Vậy em xéo đây.” Nói rồi, Kiều Tâm Duy thử trốn ra từ bên trái anh, nhưng Giang Hạo nhanh hơn một bước cản cố lại, bả vai anh dựa nghiêng trên cửa, lấp kín luôn cả cánh cửa, “Anh... trảnh ra đi.” Kiều Tâm Duy hờn dỗi.
Giang Hạo tùy hứng nói: “Không tránh, nhịn không nổi.”
Đúng lúc hai người giằng co chưa xuôi, Lâm Thái Ấm ở bên ngoài gõ cửa, “A Hạo, hiệu trưởng Phương tới, nếu con có tiền thì cùng xuống dưới nhé.” Xoẹt một cái, Kiều Tâm Duy lập tức cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng lên, cô cảm nhận được mẹ chồng gõ cửa ngay sau lưng cô, cách cánh cửa gỗ không dày, trái tim cô và tấm lưng cùng run lên. Hiệu trưởng Phương? Giang Hạo thầm đặt một dấu chấm hỏi: “Đã muộn thế này, hiệu trưởng Phương còn tới, có việc ư?” “Có việc gì không làm sao mẹ biết, tám phần là tới thăm con đó, mới ăn cơm tối xong, cũng chưa muộn, hay là con mau đi xuống đi, Phương Mân Y cũng tới rồi.” Giang Hạo nhìn Kiều Tâm Duy, Kiều Tâm Duy bĩu môi trợn mắt với anh, hung dữ trừng mắt, “Dạ, con xuống ngay.” Nói xong, anh nhắm ngay cái miệng đang chu lên của cô mà hôn tiếp, vừa hôn vừa nói, “Em lại dụ dỗ anh, dụ dỗ anh nữa anh sẽ lập tức xử lý em.”
Kiều Tấm Duy không chịu thua nói: “Đồng chí Giang, trước hết xử lý vấn đề Phương Mân Y đi đã được không?” Nhắc tới Phương Mân Y, cô không tự giác mà nghĩ tới A Nặc, khó thở thật. Lúc xuống lầu, Giang Hạo nắm tay Kiều Tâm Duy đi xuống, Lâm Thái Ấm kéo Hi Bảo sang phòng khách lớn chơi, hiệu trưởng Phương và Phương Mân Y ngồi ở sofa, trên bàn trà đặt một ít quà tặng. Nhìn thấy họ đi xuống lầu, tiếng cười của Phương Mân Y dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn họ, ánh mắt đầy ý cười vẫn luôn dõi theo Giang Hạo.“Anh Giang, anh thế nào rồi?”
Giang Hạo thong dong đi tới, dang tay ra nói: “Có thể đi có thể ngồi, hành động tự nhiên, nhưng mà vẫn chưa thể chạy. Chào hiệu trưởng Phương, xin lỗi để cho mọi người lo lắng.” Anh kéo Kiều Tâm Duy đến phía trước, giới thiệu một cách rất tự nhiên, “Đây là Kiều Tâm Duy, vợ của cháu.”
Kiểu Tâm Duy khẽ gật đầu tỏ ý chào, “Chào hiệu trưởng Phương,” cô lại nhìn Phương Mân Y, “Chào cô.”
Phương Mân Y vẫn cười, có phần hơi cổ sức, cũng không được tự nhiên cho lắm, “Ha ha ha, chào chị dâu, trước kia giữa chúng ta có chút hiểu lầm, hy vọng chị dâu đừng để ý.” “Không đâu, cô cũng đừng để ở trong lòng. Mọi người nhìn nhau cười. Thật ra, rất nhiều chuyện chỉ cần nói rõ ra là được, không cần thiết so đo quá nhiều. Vào thời điểm này, Lâm Thái Ấm rất tự giác trốn cho xa, xa được bao nhiêu thì xa, “Hi Bảo, bà nội tắm cho cháu nhé, đi nào.” Sau đó là hàn huyên thăm hỏi linh tinh.
Vào lần đầu tiên Kiều Tâm Duy nhìn thấy Phương Mân Y, cô rất kinh ngạc là trên đời này lại có người giống có như vậy. Nhưng gặp nhiều lần rồi cũng không cảm thấy giống bao nhiêu. Đương nhiên, cô tự mình hiểu lấy. Phương Mân Y trẻ tuổi hơn cô, xinh đẹp hơn cô, khí chất ăn mặc càng thắng cô.
“Anh Giang, hôm nay đến đây ngoại trừ thăm anh ra, mặt khác còn có việc muốn tìm anh thương lượng một chút, về chuyện cửa hàng kia của anh họ em.” “Ồ? Cửa hàng làm sao?”
“Gần đây anh họ em và mấy người bạn tìm được một dự án đầu tư, muốn lấy lại cửa hàng. Anh ấy nói sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm đối với việc vi phạm hợp đồng, bao gồm cả tiền vi phạm hợp đồng. Nhưng mà việc kinh doanh của tiệm cà phê kia đang tốt, danh tiếng cũng nổi. Lúc này bảo tiệm cà phê chuyển địa điểm, anh ấy sợ ảnh hưởng không tốt, cũng sợ đắc tội với anh.”
Giang Hạo cười nói: “Tiệm cà phê không liên quan gì với tôi, tôi chỉ làm trung gian giới thiệu mà thôi. Đều là bạn bè, cậu ấy nói như vậy thì khách sáo quá, làm cho tôi ngại. Em nói với cậu ấy, có gì cứ tìm bà chủ tiệm cà phê để nói. Đầu tư buôn bán đều phải có bàn có bạc mới làm tốt được. Có vấn đề thì giải quyết vấn đề, chỉ đơn giản vậy thôi.”
Phương Mân Y nghe thể thì yên tâm, “Ba, ba nghe xem, con đã nói anh Giang không keo kiệt như vậy mà.”
Hiệu trưởng Phương khiêm tốn nói: “Haiz, người trẻ tuổi bây giờ đều nghĩ đến gây dựng sự nghiệp, ba không thể hiểu mấy thứ đó, ba chỉ biết dạy học thôi. Ông Giang, chờ trời ấm lên rồi cùng đi câu cá nhé?” “Được đấy, hôm qua ông Thang tới, nói ở ngoại ô có một trang trại XX rất tuyệt, lần tới đi tôi gọi điện thoại cho ông.” “Được, vậy tôi chờ tin của ông, chỉ cần cuối tuần là tôi đều có thể đi.”
“Ừ, tôi đưa cháu trai theo để mở mang kiến thức.”
“Ha ha ha ha, ông Giang, ông cũng biến thành đảng ưa khoe cháu hả?”
Giang Chí Trung hơi sửng sốt, sau đó cười, cười đến nếp nhăn nơi khóe mắt chụm cả vào nhau, càng rõ ràng hơn.
Kiểu Tấm Duy hơi kinh ngạc, bây giờ người già cũng chạy theo mô đen như vậy sao? Đảng ra khoe cháu cũng biết nói. Cô cho rằng tán chuyện về con cái là đề tài giữa những bậc cha mẹ trẻ tuổi, không ngờ sẽ trở thành đề tài giữa ba chồng và bạn bè.
Hiệu trưởng Phương và Phương Mân Y ngồi một lát rồi đi, Hi Bảo tắm rửa xong đã đi ngủ từ sớm. Mọi người cũng đều ai về phòng nấy. Vừa rồi có khách ở đây, dĩ nhiên Kiều Tâm Duy không tiện hỏi nhiều, nhưng cô đã âm thầm chú ý, tiệm cà phê Phương Mân Y nói, có thể chính là tiệm A Nặc mở.
“Giang Hạo” cô do dự mãi, rốt cuộc không nhịn được nói, “Em có câu này muốn hỏi anh.”
Kiều Tâm Duy hé môi, trong lúc nhất thời không biết hỏi từ đâu, cô sợ cách diễn đạt của mình không đúng chỗ, làm Giang Hạo hiểu lầm cô không tin tưởng anh.
Giang Hạo thấy sắc mặt cô là lạ, suy đoán: “Em muốn hỏi chuyện tiệm cà phê à?” “Tiệm mà Phương Mân Y nói kia, chính là tiệm của A Nặc ư?”
“Ừ, đoạn đường đó đẹp, tiệm cà phê mới tạo được danh tiếng, địa vị cũng không chắc chắn, nếu như bây giờ lấy lại cửa hàng, đối với tiệm cà phê của A Nặc mà nói sẽ gây ảnh hưởng rất lớn. Đổi địa điểm, có thể không giữ tiếng được
nữa.”
“Cái em muốn hỏi không phải tiệm cà phê của A Nặc... thật ra cũng coi là vậy, ai da em cũng không biết nói như thế nào.”
Giang Hạo cười, vươn tay trái cố ý đặt trước mũi cô. “Á, hội chết đi được, bỏ ra!” Trong phòng tối như mực, Kiều Tâm Duy đột nhiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, cũng không kịp quay đầu đi, “Giang Hạo, anh trẻ con thế hả?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/451
|