Giang Hạo bảo tài xế chở dì Hoàng về rồi chui vào phòng sách.
Kiều Tâm Duy ở trong phòng kể chuyện xưa cho Hi Bảo, “Đợi Thỏ từ từ chạy tới đích thì thấy Rùa đã hóng gió ở dưới cây rồi... Hi Bảo? Hi Bảo?” Cô nhìn con trai, bé đã nhắm mắt lại ngủ rồi. Hi Bảo làm việc và nghỉ ngơi có quy luật giống Giang Hạo, ngủ sớm dậy sớm, đến giờ là ngủ, đến giờ là dậy, hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng.
Cô nhoài bên mép giường vuốt ve gương mặt con trai khi ngủ. Mỗi ngày, giây phút này là thời khắc cô thấy hạnh phúc nhất. May mà những năm tháng đen tối đau xót xưa kia luôn có cậu bé con làm bạn, nên mới khiến cô không thấy cô đơn, cũng khiến cô nếm trải được một niềm hạnh phúc khác trong cuộc sống.
“Cục cưng, ngủ ngon.” Đi ra khỏi phòng, cô khẽ khàng đóng cửa lại, sau đó xoay người thì thấy đèn ở phòng sách dưới lầu còn sáng, Giang Hạo vẫn chưa đi ra, anh đã vào trong đó một lúc lâu rồi. Đối với Giang Hạo mà nói, công việc ở Viện kiểm sát thật sự rất đơn giản, bất kể là về cường độ hay độ khó của công việc cũng không thể sánh bằng lúc anh ở trong quân đội. Anh cứ tưởng anh đã tìm được một công việc vừa có thể trông nom gia đình vừa đáng tin cậy. Nhưng đấu tranh nội bộ bên trong Tập đoàn Thịnh Thế lại vượt xa khỏi mong muốn của anh, anh cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng ngoài nhìn nữa. “Cốc2cốc cốc”. Tiếng gõ cửa vang lên, anh ngẩng đầu thì thấy Tâm Duy đang cầm tách trà nóng đứng ở cửa.
“Em vào được không?” “Đương nhiên được rồi.”
Giang Hạo nhận tách trà nóng để sang một bên, thuận thể kéo cô ngồi lên đùi mình, anh ôm cô nói, “Tâm Duy, nếu em là cấp trên của anh thì em sẽ nghĩ thế nào khi anh từ chức lúc này?” “Ai da, thủ trưởng Giang chắc chắn là xem thường chỗ của chúng ta, mới đến mấy ngày đã muốn đi rồi.” Kiều Tâm Duy nói sinh động như thật, Giang Hạo nhìn cô cười khổ, “Thôi khỏi nói, đúng thật là vậy, hơn nữa còn khó mà ăn nói với Lữ trưởng Thang.” Kiều Tâm Duy học theo giọng điệu của Lữ trưởng Thang,8“A Hạo, cậu không hài lòng chỗ nào ở Viện kiểm sát à? Nếu không tôi xếp chỗ khác cho cậu nhé? Nhất định sẽ làm cậu hài lòng” Giang Hạo không nhịn được mà bật cười, véo mặt cô nói, “Em đủ rồi đó, anh biết bây giờ anh không thể từ chức, giờ mà từ chức thì ba anh sẽ cãi nhau với anh mất.” “Thể anh định làm sao đây? Em thấy trưởng phòng Chu ở công ty nguy hiểm lắm rồi.” Giang Hạo cười, “Em cũng quá xem thường Chu Tử Duệ rồi, tốt xấu gì năm xưa cậu ta cũng từng là bộ đội đặc chủng được tuyển chọn kỹ càng đấy, chẳng qua đầu óc làm ăn của cậu ta càng giỏi hơn. Mấy năm nay ngồi trong văn phòng2nhiều nên khó tránh khỏi mai một mà thôi.”
“Anh muốn nhúng tay à?” Giang Hạo lắc đầu, “Trước hết cứ xem đã, anh hy vọng Cát Quân có thể biết chừng mực, em đừng lo những chuyện này, được không?” “Dạ, em chỉ làm việc đúng chức trách thôi.”
Nói rồi Giang Hạo hôn lên gò má cô rồi từ từ gặm xuống dưới, Kiều Tâm Duy cảm thấy nhột, đẩy anh mấy cái, “Hôm nay hơi nóng, ra nhiều mồ hôi mà chưa tắm.”
“Anh không chê em.”
“Em chê anh!”
Giang Hạo cạn lời, đột nhiên ôm chặt eo cô, “Thể mình cùng đi tắm đi.” “... Không muốn.”
“Muốn.”
Giang Hạo nằng nặc bể cô lên đi ra ngoài, dường như cô không có lý do từ chối, may mà con trai đã ngủ rồi.
***
Cát Quân liên hệ với2Mập nhưng Mập đã tắt máy, cũng có lẽ đã kéo ông ta vào danh sách đen. Ông ta biết chuyện đã lộ, một Chu Tử Duệ đã khó đối phó như vậy, bây giờ lại có thêm một Giang Hạo nữa, ông ta nghĩ Giang Hạo này có thể là quân sự sau lưng Chu Tử Duệ.
Ông ta nhờ bạn bè ở cơ quan công an dùng thủ đoạn không chính thức để tra xét tài liệu của Giang Hạo, nhưng thông tin của Giang Hạo lại thuộc dạng bảo mật, tra xét về Kiều Tâm Duy thì chỉ toàn thông tin cơ bản, không có chỗ nào không ổn.
Điều này càng làm ông ta cảm thấy Giang Hạo là một nhân vật không đơn giản.
“Alo, cháu ở đâu đấy?”
“Chú, cháu ở nhà ạ, có6chuyện gì không?” “Mai cháu đến phòng Đầu tư nhận việc, chú đã nói chuyện với trưởng phòng Đầu tư rồi.”
Hồng Thi khó xử, “Hả? Chú à, cháu về làm tiếp có ổn không? Hôm nay đã làm ầm ĩ khó coi như vậy rồi.” Cát Quân khuyên nhủ, “Mai cháu đi xin lỗi Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi đi, cố gắng nói mềm mỏng vào.”
“Hả? Cái này...”
“Chú sẽ đi với cháu.” Cái này... Chú, chuyện hôm nay nhất định làm họ ghét cháu lắm, sẽ không tha thứ cho cháu đâu.”
Cát Quân nói, “Bọn họ tha thứ cho cháu hay không không quan trọng, quan trọng là đừng để họ nghi ngờ chú. Hồng Thi, nếu cháu không đi xin lỗi thì sau này chứ không cho cháu lên chức quản lý cấp cao của Thịnh Thế đâu. Sau này chuyện của nhà cháu chú cũng không quan tâm nữa.” Hồng Thi do dự mãi, đành phải đồng ý, “Vậy được rồi, cháu đi xin lỗi là được.”
“Ừ, mai liên hệ sau.” Ngày hôm sau, ánh mặt trời rất đẹp, mùa xuân ngắn ngủi của Đô Thành đã đến, khí trời như bây giờ là thời gian thoải mái nhất trong năm. Nhiệt độ vừa phải và không khí dễ chịu.
Lý Thiến Vi vừa đến phòng làm việc đã mở cửa sổ ngay lập tức, ánh mặt trời sáng sủa dịu dàng chiếu vào phòng làm việc, làm tâm trạng của mọi người tốt hơn.
Đối với nghi ngờ về Giang Hạo, Chu Tử Duệ đã lấy cớ là “Anh luôn hỏi anh Hạo mấy chuyện khó xử trong công việc”, chị tin tưởng Chu Tử Duệ một trăm phần trăm, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Chị nghĩ, Giang Hạo là một quan chức quân đội cấp cao, chắc sẽ không đặt chân vào loại tranh đấu nội bộ nơi công sở này đâu. Đồng nghiệp bên ngoài cũng lần lượt đến, vừa đến đã hóng hớt chuyện hôm qua lúc tan làm Hồng Thi tìm người vây đánh Chu Tử Duệ, tất cả mọi người đều tiếc rẻ vì bỏ lỡ trò hay này.
“Tiểu Trần của phòng PR ở ngay đó nên nhìn rõ ràng, xe của trưởng phòng chúng ta bị đánh lõm một hổ to, sau đó phải kéo đến cửa hàng 4S để sửa.”
“Lúc nãy tôi cũng nghe nói người do Hồng Thi gọi tới, thật không ngờ đó, Hồng Thi thâm độc quá trời, y chang chủ của cô ta.” “Grào! Đừng dọa tôi, Hồng Thi đến rồi, đừng nói nữa!” Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, họ thấy Hồng Thi đang mỉm cười uyển chuyển đứng ở cửa, sau lưng cô ta còn có Phó tổng giám đốc, đây là ý gì? “Chào Phó tổng giám đốc.” Cát Quân vẫy tay, “Chào mọi người, không sao, không sao hết, cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm chúng tôi.” Mặt hổ cười khiến người ta rụt rè, tất cả mọi người đều không dám hỏi nhiều, yên lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Cát Quân quét một vòng khắp phòng làm việc, ông ta liếc mắt đã nhận ra Kiều Tâm Duy, mà Kiều Tâm Duy cũng đúng lúc này nhìn ông ta, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, còn Cát Quân thì gật đầu cười với cô.
Cát Quân và Hồng Thi đi vào phòng làm việc của Lý Thiền Vi, lát sau, Chu Tử Duệ cũng tới, chắc là nhận được thông báo, anh ta vội vàng đi vào phòng làm việc của Lý Thiền Vi.Lần gặp này không lục đục với nhau như trong tưởng tượng, Cát Quân giống như người lớn hiểu lễ nghĩa trong nhà, hôm nay ông ta dắt cháu gái không hiểu chuyện đến xin lỗi. “Ôi, Chu Tử Duệ cũng tới rồi à, chúng tôi đang định xin lỗi Thiến Vi xong rồi đi gặp cậu. Nếu cậu đến rồi thì đúng lúc quá. Haizz, con bé này từ bé đã phản nghịch nên không hiểu chuyện.”
Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi đều ngạc nhiên không nói thành lời, Cát Quân đang diễn trò gì đây? Có gì phải thân thiết như thế? Tiếp đó là Hồng Thi, ngày hôm qua lúc Giang Hạo hòa giải, cô ra thẳng thắn nhận hết nhưng không xin lỗi. Hôm nay trái ngược, khom lưng 90 độ để xin lỗi, nói rành mạch với họ, “Tôi xin lỗi.”
Hai người không kịp phản ứng, Cát Quân nói luôn, “Chuyện đã vậy rồi, con bé không còn mặt mũi làm ở lại phòng Kế hoạch nữa. Để đỡ chướng mắt mọi người, bắt đầu từ hôm nay tôi chuyển con bé sang phòng Đầu tư bưng trà rót nước, tôi làm chủ điều nó đi, hai người không có ý kiến chứ?”
Rõ ràng đã làm rồi mới báo mà còn nói dễ nghe đến vậy, đúng là đủ quá mà. Lý Thiến Vi cười lạnh, “Phó tổng giám đốc, một nhân viên nhỏ chuyển phòng thôi mà cũng phiền tới ông đến đây, ông rảnh thật đó... Ha ha, ngại quá, tính tối thẳng thắn, ông đừng chấp vặt.”
Cát Quân xua tay, “Tôi thích người thẳng thắn.” Lý Thiền Vi nhếch khóe miệng nói tiếp, “Tôi không có ý kiến chuyện chuyển phòng, nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Hồng Thi, trước giờ tan làm hôm nay cô nhớ nộp đơn từ chức, à nhầm, xin chuyển chức cho tôi.” Chị sửa lại cho đúng, đúng đó, là chị cố ý nói sai đó.
Hồng Thi gật đầu, “Dạ.” Cát Quân nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, nghe nói hai người sắp kết hôn à? Chuyện này đột ngột quá, hai người cũng quen nhau nhiều năm rồi nhỉ?”
“Đúng thế, Phó tổng giám đốc, đích thực là đã quen nhau nhiều năm nên không muốn lãng phí thời gian nữa.”
“Được được, khi nào bày tiệc thể? Nhất định phải mời tôi đó, tôi sẽ chuẩn bị sẵn bao lì xì.” “Vậy cảm ơn ông trước, chúng tôi vẫn chưa bàn xong chuyện bày tiệc, đợi đến khi có thì chắc chắn sẽ không thể thiếu ông rồi.” Cát Quân và Lý Thiền Vi kẻ qua người lại thay phiên đối đầu nhau, Chu Tử Duệ ở cạnh luôn im lặng không lên tiếng, đồ ngốc cũng biết là Cát Quân đang lạy ông tôi ở bụi này. “Được rồi, Phó tổng giám đốc.” Chu Tử Duệ ngắt lời, “Chẳng qua chỉ là chuyện Hồng Thi chuyển chức rất nhỏ mà thôi, thật sự không cần ông phải nhọc lòng như thế, nếu không có chuyện gì khác thì tôi nghĩ chúng ta nên về chỗ làm việc đi, dù sao ông cũng nhiều việc lắm mà.”
Chu Tử Duệ vừa mở miệng đã cắt đứt bầu không khí hài hòa, Cát Quân cũng không thảo mai tiếp được, ông ta cười lúng túng, “Đúng đúng... đều bận cả.”
Hồng Thi vẫn chưa đủ lão luyện, ánh mắt né tránh đã bán đứng tâm trạng hoang mang của cô ta. Hai tay Lý Thiến Vi khoanh trước ngực, nặng nề thở hắt ra, dáng vẻ muốn tiễn khách, “Phó tổng giám đốc, mời, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, bằng không lại phải tăng ca. Chuyện chuyển chức của Hồng Thi thì cứ nộp đơn là tôi sẽ ký tên ngay.” Cát Quân tỏ ra khó xử, nhưng rất bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể gật đầu, lần đầu tiên thử cầu hòa với họ đã thất bại, ông ta chỉ đành hậm hực bỏ đi.
Lý Thiến Vi thấy hai người đi rồi mới hỏi, “Con rùa đen già này muốn làm gì đây? Ông ta định dò xét suy nghĩ của anh à?... Này, anh nghĩ gì vậy?” Chu Tử Duệ thở phào một hơi, “Thứ tư này kí hợp đồng với Á Lực chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Lý Thiền Vi cười, “Xi, trong đầu anh chỉ toàn có kí hợp đồng với công việc thôi, cuồng công việc quá mà.”
“Em mới biết à?”
“Ha ha, em chỉ đang nghĩ, hai chúng ta không thể làm kẻ cuồng công việc giống nhau được.”
Chu Tử Duệ vòng qua eo chị, ôm đầu chị hôn một cái, “Đợi hết bận nửa đầu năm, đến sáu tháng cuối năm sẽ lo chuyện của chúng ta. Tiệc cưới, tuần trăng mật, cả con nữa, đều sẽ có.”
Lý Thiền Vi thẹn thùng đầm lên ngực anh ta, “Đã lên kế hoạch thể cơ à?”
“Ừ, đương nhiên.” “Tránh ra, chỗ này là phòng làm việc, ngoài kia nhìn thấy đó.” Chu Tử Duệ cũng cười, “Được được, về nhà rồi hôn tiếp, anh đi đây.”
“Ừ, không tiến.”
Kiều Tâm Duy ở trong phòng kể chuyện xưa cho Hi Bảo, “Đợi Thỏ từ từ chạy tới đích thì thấy Rùa đã hóng gió ở dưới cây rồi... Hi Bảo? Hi Bảo?” Cô nhìn con trai, bé đã nhắm mắt lại ngủ rồi. Hi Bảo làm việc và nghỉ ngơi có quy luật giống Giang Hạo, ngủ sớm dậy sớm, đến giờ là ngủ, đến giờ là dậy, hoàn toàn không cần người lớn nhọc lòng.
Cô nhoài bên mép giường vuốt ve gương mặt con trai khi ngủ. Mỗi ngày, giây phút này là thời khắc cô thấy hạnh phúc nhất. May mà những năm tháng đen tối đau xót xưa kia luôn có cậu bé con làm bạn, nên mới khiến cô không thấy cô đơn, cũng khiến cô nếm trải được một niềm hạnh phúc khác trong cuộc sống.
“Cục cưng, ngủ ngon.” Đi ra khỏi phòng, cô khẽ khàng đóng cửa lại, sau đó xoay người thì thấy đèn ở phòng sách dưới lầu còn sáng, Giang Hạo vẫn chưa đi ra, anh đã vào trong đó một lúc lâu rồi. Đối với Giang Hạo mà nói, công việc ở Viện kiểm sát thật sự rất đơn giản, bất kể là về cường độ hay độ khó của công việc cũng không thể sánh bằng lúc anh ở trong quân đội. Anh cứ tưởng anh đã tìm được một công việc vừa có thể trông nom gia đình vừa đáng tin cậy. Nhưng đấu tranh nội bộ bên trong Tập đoàn Thịnh Thế lại vượt xa khỏi mong muốn của anh, anh cảm thấy mình không thể khoanh tay đứng ngoài nhìn nữa. “Cốc2cốc cốc”. Tiếng gõ cửa vang lên, anh ngẩng đầu thì thấy Tâm Duy đang cầm tách trà nóng đứng ở cửa.
“Em vào được không?” “Đương nhiên được rồi.”
Giang Hạo nhận tách trà nóng để sang một bên, thuận thể kéo cô ngồi lên đùi mình, anh ôm cô nói, “Tâm Duy, nếu em là cấp trên của anh thì em sẽ nghĩ thế nào khi anh từ chức lúc này?” “Ai da, thủ trưởng Giang chắc chắn là xem thường chỗ của chúng ta, mới đến mấy ngày đã muốn đi rồi.” Kiều Tâm Duy nói sinh động như thật, Giang Hạo nhìn cô cười khổ, “Thôi khỏi nói, đúng thật là vậy, hơn nữa còn khó mà ăn nói với Lữ trưởng Thang.” Kiều Tâm Duy học theo giọng điệu của Lữ trưởng Thang,8“A Hạo, cậu không hài lòng chỗ nào ở Viện kiểm sát à? Nếu không tôi xếp chỗ khác cho cậu nhé? Nhất định sẽ làm cậu hài lòng” Giang Hạo không nhịn được mà bật cười, véo mặt cô nói, “Em đủ rồi đó, anh biết bây giờ anh không thể từ chức, giờ mà từ chức thì ba anh sẽ cãi nhau với anh mất.” “Thể anh định làm sao đây? Em thấy trưởng phòng Chu ở công ty nguy hiểm lắm rồi.” Giang Hạo cười, “Em cũng quá xem thường Chu Tử Duệ rồi, tốt xấu gì năm xưa cậu ta cũng từng là bộ đội đặc chủng được tuyển chọn kỹ càng đấy, chẳng qua đầu óc làm ăn của cậu ta càng giỏi hơn. Mấy năm nay ngồi trong văn phòng2nhiều nên khó tránh khỏi mai một mà thôi.”
“Anh muốn nhúng tay à?” Giang Hạo lắc đầu, “Trước hết cứ xem đã, anh hy vọng Cát Quân có thể biết chừng mực, em đừng lo những chuyện này, được không?” “Dạ, em chỉ làm việc đúng chức trách thôi.”
Nói rồi Giang Hạo hôn lên gò má cô rồi từ từ gặm xuống dưới, Kiều Tâm Duy cảm thấy nhột, đẩy anh mấy cái, “Hôm nay hơi nóng, ra nhiều mồ hôi mà chưa tắm.”
“Anh không chê em.”
“Em chê anh!”
Giang Hạo cạn lời, đột nhiên ôm chặt eo cô, “Thể mình cùng đi tắm đi.” “... Không muốn.”
“Muốn.”
Giang Hạo nằng nặc bể cô lên đi ra ngoài, dường như cô không có lý do từ chối, may mà con trai đã ngủ rồi.
***
Cát Quân liên hệ với2Mập nhưng Mập đã tắt máy, cũng có lẽ đã kéo ông ta vào danh sách đen. Ông ta biết chuyện đã lộ, một Chu Tử Duệ đã khó đối phó như vậy, bây giờ lại có thêm một Giang Hạo nữa, ông ta nghĩ Giang Hạo này có thể là quân sự sau lưng Chu Tử Duệ.
Ông ta nhờ bạn bè ở cơ quan công an dùng thủ đoạn không chính thức để tra xét tài liệu của Giang Hạo, nhưng thông tin của Giang Hạo lại thuộc dạng bảo mật, tra xét về Kiều Tâm Duy thì chỉ toàn thông tin cơ bản, không có chỗ nào không ổn.
Điều này càng làm ông ta cảm thấy Giang Hạo là một nhân vật không đơn giản.
“Alo, cháu ở đâu đấy?”
“Chú, cháu ở nhà ạ, có6chuyện gì không?” “Mai cháu đến phòng Đầu tư nhận việc, chú đã nói chuyện với trưởng phòng Đầu tư rồi.”
Hồng Thi khó xử, “Hả? Chú à, cháu về làm tiếp có ổn không? Hôm nay đã làm ầm ĩ khó coi như vậy rồi.” Cát Quân khuyên nhủ, “Mai cháu đi xin lỗi Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi đi, cố gắng nói mềm mỏng vào.”
“Hả? Cái này...”
“Chú sẽ đi với cháu.” Cái này... Chú, chuyện hôm nay nhất định làm họ ghét cháu lắm, sẽ không tha thứ cho cháu đâu.”
Cát Quân nói, “Bọn họ tha thứ cho cháu hay không không quan trọng, quan trọng là đừng để họ nghi ngờ chú. Hồng Thi, nếu cháu không đi xin lỗi thì sau này chứ không cho cháu lên chức quản lý cấp cao của Thịnh Thế đâu. Sau này chuyện của nhà cháu chú cũng không quan tâm nữa.” Hồng Thi do dự mãi, đành phải đồng ý, “Vậy được rồi, cháu đi xin lỗi là được.”
“Ừ, mai liên hệ sau.” Ngày hôm sau, ánh mặt trời rất đẹp, mùa xuân ngắn ngủi của Đô Thành đã đến, khí trời như bây giờ là thời gian thoải mái nhất trong năm. Nhiệt độ vừa phải và không khí dễ chịu.
Lý Thiến Vi vừa đến phòng làm việc đã mở cửa sổ ngay lập tức, ánh mặt trời sáng sủa dịu dàng chiếu vào phòng làm việc, làm tâm trạng của mọi người tốt hơn.
Đối với nghi ngờ về Giang Hạo, Chu Tử Duệ đã lấy cớ là “Anh luôn hỏi anh Hạo mấy chuyện khó xử trong công việc”, chị tin tưởng Chu Tử Duệ một trăm phần trăm, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều. Chị nghĩ, Giang Hạo là một quan chức quân đội cấp cao, chắc sẽ không đặt chân vào loại tranh đấu nội bộ nơi công sở này đâu. Đồng nghiệp bên ngoài cũng lần lượt đến, vừa đến đã hóng hớt chuyện hôm qua lúc tan làm Hồng Thi tìm người vây đánh Chu Tử Duệ, tất cả mọi người đều tiếc rẻ vì bỏ lỡ trò hay này.
“Tiểu Trần của phòng PR ở ngay đó nên nhìn rõ ràng, xe của trưởng phòng chúng ta bị đánh lõm một hổ to, sau đó phải kéo đến cửa hàng 4S để sửa.”
“Lúc nãy tôi cũng nghe nói người do Hồng Thi gọi tới, thật không ngờ đó, Hồng Thi thâm độc quá trời, y chang chủ của cô ta.” “Grào! Đừng dọa tôi, Hồng Thi đến rồi, đừng nói nữa!” Mọi người không hẹn mà cùng nhìn ra cửa, họ thấy Hồng Thi đang mỉm cười uyển chuyển đứng ở cửa, sau lưng cô ta còn có Phó tổng giám đốc, đây là ý gì? “Chào Phó tổng giám đốc.” Cát Quân vẫy tay, “Chào mọi người, không sao, không sao hết, cứ làm việc của mình đi, đừng quan tâm chúng tôi.” Mặt hổ cười khiến người ta rụt rè, tất cả mọi người đều không dám hỏi nhiều, yên lặng quay về chỗ ngồi của mình.
Ánh mắt Cát Quân quét một vòng khắp phòng làm việc, ông ta liếc mắt đã nhận ra Kiều Tâm Duy, mà Kiều Tâm Duy cũng đúng lúc này nhìn ông ta, ánh mắt hai người chạm nhau.
Kiều Tâm Duy hơi sửng sốt, còn Cát Quân thì gật đầu cười với cô.
Cát Quân và Hồng Thi đi vào phòng làm việc của Lý Thiền Vi, lát sau, Chu Tử Duệ cũng tới, chắc là nhận được thông báo, anh ta vội vàng đi vào phòng làm việc của Lý Thiền Vi.Lần gặp này không lục đục với nhau như trong tưởng tượng, Cát Quân giống như người lớn hiểu lễ nghĩa trong nhà, hôm nay ông ta dắt cháu gái không hiểu chuyện đến xin lỗi. “Ôi, Chu Tử Duệ cũng tới rồi à, chúng tôi đang định xin lỗi Thiến Vi xong rồi đi gặp cậu. Nếu cậu đến rồi thì đúng lúc quá. Haizz, con bé này từ bé đã phản nghịch nên không hiểu chuyện.”
Chu Tử Duệ và Lý Thiền Vi đều ngạc nhiên không nói thành lời, Cát Quân đang diễn trò gì đây? Có gì phải thân thiết như thế? Tiếp đó là Hồng Thi, ngày hôm qua lúc Giang Hạo hòa giải, cô ra thẳng thắn nhận hết nhưng không xin lỗi. Hôm nay trái ngược, khom lưng 90 độ để xin lỗi, nói rành mạch với họ, “Tôi xin lỗi.”
Hai người không kịp phản ứng, Cát Quân nói luôn, “Chuyện đã vậy rồi, con bé không còn mặt mũi làm ở lại phòng Kế hoạch nữa. Để đỡ chướng mắt mọi người, bắt đầu từ hôm nay tôi chuyển con bé sang phòng Đầu tư bưng trà rót nước, tôi làm chủ điều nó đi, hai người không có ý kiến chứ?”
Rõ ràng đã làm rồi mới báo mà còn nói dễ nghe đến vậy, đúng là đủ quá mà. Lý Thiến Vi cười lạnh, “Phó tổng giám đốc, một nhân viên nhỏ chuyển phòng thôi mà cũng phiền tới ông đến đây, ông rảnh thật đó... Ha ha, ngại quá, tính tối thẳng thắn, ông đừng chấp vặt.”
Cát Quân xua tay, “Tôi thích người thẳng thắn.” Lý Thiền Vi nhếch khóe miệng nói tiếp, “Tôi không có ý kiến chuyện chuyển phòng, nhưng vẫn phải làm theo trình tự. Hồng Thi, trước giờ tan làm hôm nay cô nhớ nộp đơn từ chức, à nhầm, xin chuyển chức cho tôi.” Chị sửa lại cho đúng, đúng đó, là chị cố ý nói sai đó.
Hồng Thi gật đầu, “Dạ.” Cát Quân nói sang chuyện khác, “Đúng rồi, nghe nói hai người sắp kết hôn à? Chuyện này đột ngột quá, hai người cũng quen nhau nhiều năm rồi nhỉ?”
“Đúng thế, Phó tổng giám đốc, đích thực là đã quen nhau nhiều năm nên không muốn lãng phí thời gian nữa.”
“Được được, khi nào bày tiệc thể? Nhất định phải mời tôi đó, tôi sẽ chuẩn bị sẵn bao lì xì.” “Vậy cảm ơn ông trước, chúng tôi vẫn chưa bàn xong chuyện bày tiệc, đợi đến khi có thì chắc chắn sẽ không thể thiếu ông rồi.” Cát Quân và Lý Thiền Vi kẻ qua người lại thay phiên đối đầu nhau, Chu Tử Duệ ở cạnh luôn im lặng không lên tiếng, đồ ngốc cũng biết là Cát Quân đang lạy ông tôi ở bụi này. “Được rồi, Phó tổng giám đốc.” Chu Tử Duệ ngắt lời, “Chẳng qua chỉ là chuyện Hồng Thi chuyển chức rất nhỏ mà thôi, thật sự không cần ông phải nhọc lòng như thế, nếu không có chuyện gì khác thì tôi nghĩ chúng ta nên về chỗ làm việc đi, dù sao ông cũng nhiều việc lắm mà.”
Chu Tử Duệ vừa mở miệng đã cắt đứt bầu không khí hài hòa, Cát Quân cũng không thảo mai tiếp được, ông ta cười lúng túng, “Đúng đúng... đều bận cả.”
Hồng Thi vẫn chưa đủ lão luyện, ánh mắt né tránh đã bán đứng tâm trạng hoang mang của cô ta. Hai tay Lý Thiến Vi khoanh trước ngực, nặng nề thở hắt ra, dáng vẻ muốn tiễn khách, “Phó tổng giám đốc, mời, tôi còn có rất nhiều việc phải làm, bằng không lại phải tăng ca. Chuyện chuyển chức của Hồng Thi thì cứ nộp đơn là tôi sẽ ký tên ngay.” Cát Quân tỏ ra khó xử, nhưng rất bất đắc dĩ, ông ta chỉ có thể gật đầu, lần đầu tiên thử cầu hòa với họ đã thất bại, ông ta chỉ đành hậm hực bỏ đi.
Lý Thiến Vi thấy hai người đi rồi mới hỏi, “Con rùa đen già này muốn làm gì đây? Ông ta định dò xét suy nghĩ của anh à?... Này, anh nghĩ gì vậy?” Chu Tử Duệ thở phào một hơi, “Thứ tư này kí hợp đồng với Á Lực chắc sẽ không có chuyện gì nữa đâu.” Lý Thiền Vi cười, “Xi, trong đầu anh chỉ toàn có kí hợp đồng với công việc thôi, cuồng công việc quá mà.”
“Em mới biết à?”
“Ha ha, em chỉ đang nghĩ, hai chúng ta không thể làm kẻ cuồng công việc giống nhau được.”
Chu Tử Duệ vòng qua eo chị, ôm đầu chị hôn một cái, “Đợi hết bận nửa đầu năm, đến sáu tháng cuối năm sẽ lo chuyện của chúng ta. Tiệc cưới, tuần trăng mật, cả con nữa, đều sẽ có.”
Lý Thiền Vi thẹn thùng đầm lên ngực anh ta, “Đã lên kế hoạch thể cơ à?”
“Ừ, đương nhiên.” “Tránh ra, chỗ này là phòng làm việc, ngoài kia nhìn thấy đó.” Chu Tử Duệ cũng cười, “Được được, về nhà rồi hôn tiếp, anh đi đây.”
“Ừ, không tiến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/451
|