Năm tháng dằng dặc, nhưng trong chớp mắt, khoảng thời gian yên bình luôn trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã đến giữa hè.
“Bà xã, ngày mai anh phải đi công tác một tuần ở thành phố S.” Lúc Kiều Tâm Duy nhận điện thoại của Giang Hạo thì cô đang làm việc. “Sao đột ngột vậy?” “Ừ đi xử lý bản án của tập đoàn Nam Phương điều tra hơn hai tháng nhưng chưa có kết quả.” “Dạ được, ngày mai anh đi thì khuya về nhà nói với em không được sao? Làm gì mà phải gọi điện thoại cho em?” Giang Hạo cười cười: “Ha ha, bởi vì tối hôm nay phải tăng ca, nên anh nhớ em tan làm về nhà giúp anh sắp xếp hành lý một chút.” “Em biết ngay là không đơn giản như thế mà! Nhìn anh bình thường khá là chu đáo nên em đồng ý đó.” “cảm ơn bà xã, về nhà anh sẽ bù đắp cho em đàng hoàng.”
“Anh tăng ca đến mấy giờ?” “Mười giờ đến mười một giờ, anh sẽ trở về nhanh thôi. Phải triển khai thảo luận cuộc họp để sắp xếp chuyến đi công tác lần này một chút.”
“Được, vậy anh cứ làm đi, em cũng đang bận” Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy mới nghĩ đến một chuyện, một tuần hình như hơi dài. Bên kia Lý Thiền Vi bắt đầu hối thúc dự án, cô để Giang Hạo sang một bên và tập trung vùi đầu vào công việc. Kết quả, đến tận năm giờ sáng ngày hôm sau Giang Hạo mới về nhà, anh còn phải bắt kịp chuyến bay tám giờ nên chỉ về lấy một ít hành lý.
Giang Hạo rón ra rón rén đi lên lầu hai, ở chỗ rẽ vào phòng khách nhỏ anh liếc thấy Kiều Tâm Duy.
Cô nằm ngủ trên ghế sofa, chăn lông đắp trên người đã trượt xuống đất hơn một nửa. Quần áo cũng chưa thay, để chân2không dựa vào cạnh ghế sofa. Cô ngủ rất say, ngay cả khi anh về nhà cũng không nhận ra. Trên bàn trà đặt trái cây chưa ăn hết, tivi đang mở nhưng tắt tiếng, chỉ có hình ảnh.
Giang Hạo đi qua, từ từ ngồi xổm bên cạnh cô. Anh gần như có thể tượng tượng dáng vẻ chờ đợi trong nhàm chán của cô tối hôm qua và dáng vẻ cầm điện thoại viết viết xóa xóa. Anh nghĩ chắc chắn cô không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên mới có thể không gửi Wechat cho anh, chắc chắn là chờ đến muộn quá mới có thể ngủ trên ghế sofa.
Giang Hạo cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Đồ ngốc! Tại sao không tự đi8ngủ trước?! Anh bế ngang cô lên chậm rãi trở về phòng ngủ.
Kiều Tâm Duy dường như bị làm phiền, Giang Hạo không động đậy, chỉ thấy cô đưa mặt vào trong lồng ngực anh cọ cọ, tìm một tư thể thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi. Giang Hạo không kìm lòng được phải bật cười, sao lại giống mèo con thế hả cô nàng vừa ngốc vừa đáng yêu? Càng lúc anh lại càng yêu em hơn rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Tâm Duy lên giường, cánh tay bị cô gối đầu lên anh không nỡ rút ra. Làm sao bây giờ đây? Phải ra ngoài nhiều ngày như vậy, nếu không gọi cô dậy chắc chắn cô sẽ giận anh, nhưng anh lại không muốn làm phiền giấc2ngủ của cô, cô ngủ say sưa như vậy mà.
Đúng lúc đó tiếng chuông báo của điện thoại bỗng nhiên vang lên. Giang Hạo chán nản không thôi, là chuông báo nhắc nhở anh ra ngoài để kịp chuyến bay mà anh đặt ngày hôm qua. Kiều Tâm Duy cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô nhíu chặt lông mày, từ từ mở mắt ra và nhìn thấy Giang Hạo đầu tiên, “Ông xã anh trở về rồi đấy à?... Oáp, trời sáng rồi anh mới trở về sao?”
Giang Hạo áy náy nói: “Anh xin lỗi, tối hôm qua họp hành kết thúc hơi muộn.” “Không sao không sao, vậy anh mau ngủ đi, cả đêm không ngủ một người lắm đấy.” Kiều Tâm Duy ngồi dậy thả hai chân2xuống muốn ngồi dậy. “Em đi xem hành lý của anh, anh ngủ một chút đi.” “Không vội, không vội.” Giang Hạo tiện thể kéo cô vào trong lòng, “Không cần kiểm tra, anh sắp xếp như thế nào đều ổn cả. Nếu thiếu thứ gì cũng không sao, anh đâu có đi đến sa mạc hoang vắng.” Kiều Tâm Duy dựa vào vai anh, ngáp một cái rồi dụi mắt, “Vậy được rồi. Buồn ngủ quá! Hôm qua em vẫn chờ anh mãi.” “Anh biết, ha ha... Bà xã, tám giờ sáng anh lên máy bay...” Kiều Tâm Duy vừa đau lòng vừa bực bội, “Tại sao lại đặt vé sớm như vậy? Có để cho người khác ngủ hay không? Anh chỉ về lấy hành lý thôi hả?” “Ha6ha, đừng giận, đừng giận. Anh có thể ngủ ở trên máy bay mà, có thể ngủ hai tiếng đấy.” Kiều Tâm Duy ôm chặt lấy anh, lải nhải không dứt: “Anh không phải là thằng nhóc hai mươi mấy tuổi, có thể chú ý sức khỏe của mình một chút hay không? Anh cứ thế này em lo lắm.”
“Anh biết, xong vụ án này sẽ được cho nghỉ thời gian dài. Đúng dịp Hi Bảo cũng được nghỉ hè, chúng ta ra nước ngoài du lịch, đến biển nghỉ được không?”
“Thật á?” Kiều Tâm Duy sắp bật khóc khi nghe xong câu đi nước ngoài du lịch, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên. “Anh đừng lừa em, thật chứ?”
“Đương nhiên là thật. Bây giờ em có thể nghĩ xem muốn đi đâu chơi để chuẩn bị sẵn sàng từ trước.” Giang Hạo bất đắc dĩ nhắc nhở, “Nhưng bây giờ anh cần phải đi rồi, tất cả mọi người đều đang chờ anh. Nếu không kịp lên máy bay sẽ chậm trễ rất nhiều chuyện.”
Kiều Tâm Duy thở dài, hai tay ôm cổ anh, bỗng nhiên khẽ nghiêng về sau, hai người đều ngã xuống giường, “Ông xã, đã nói là xong việc về nhà bù đắp cho em đàng hoàng đấy nhé?”
Giang Hạo không nhịn nổi vừa vuốt ve cô vừa hôn cô. Sau một lúc lộn xộn, anh vẫn lý trí dừng lại, “Bà xã ngoan, đừng quyến rũ anh, nếu không thì sẽ hỏng việc thật đó... Anh thật sự phải đi, em ngủ tiếp nữa đi.”
“Vâng, đi đường bình an, em chờ anh về.”
“Được, hôn thêm cái nữa.”
Giang Hạo xách vali hành lý đi xuống lầu, Kiều Tâm Duy tiễn anh đến cửa. Hai người lại lưu luyến một lúc, không nỡ xa rời. Giang Hạo vừa đi, Kiều Tâm Duy cũng chẳng ngủ được nữa, nghĩ đến việc có thể ra nước ngoài du lịch, cô phấn khích không thôi, trong đầu đong đầy những hình ảnh biển trời xanh thẳm.***
Qua vài ngày, vào buổi tối mở TV, cô theo thói quen bật kênh tin tức mà Giang Hạo xem mỗi ngày, kéo theo cô cũng hay xem. Xem một lúc, cô cảm thấy có chỗ sai sai, sao đột nhiên lại thay người dẫn chương trình, Dương Đan đâu?
Lúc đó, cô không để ý nhiều, nghĩ là đài truyền hình có sắp xếp của mình, có lẽ chỉ là thay đổi tạm thời.
Nhưng khi cô mở Weibo, vừa F5 thì nhìn thấy trên màn hình đầy những tin tức về người dẫn chương trình thời sự bị bắt. Người tài có đầy giữa dân thường, sự thật của câu chuyện luôn luôn bị quần chúng đào mộ lên.
Người dẫn chương trình thời sự bị bắt có phải Dương Đan của đài truyền hình Đô Thành không? Bản tin tối nay không thấy cô ấy.”
“Chắc chắn là Dương Đan rồi, hãy gọi tôi là Vua sự thật.” “Dương Đan ư? Đáng tiếc, cô ấy là nữ thần YY của tôi đó.” “Tôi biết cô ta có vấn đề từ trước, còn trẻ như vậy đã ngồi vào bục dẫn chương trình thì nhất định phải có bệ chống lưng, bệ chống lưng đổ thì cô ta cũng đổ thôi.” Cư dân mạng bình luận đủ thứ kỳ lạ, người được suy đoán nhiều nhất chính là Dương Đan.
Kiều Tâm Duy không ngừng F5 Weibo, nhưng trước mắt chưa có câu giải thích nào xác thực. Cô nghĩ đến Giang Hạo.
“A lô, ông xã, khi nào anh về vậy?” “Nhanh thôi, chuyện gần xong rồi.” “Hôm nay MC Dương không dẫn chương trình, có thể lộ ra một chút tin tức không? Nghe nói bệ chống lưng cho cô ấy đổ rồi. Anh không phải là người chống lưng cho cô ấy à?” Giang Hạo bật cười. “Em trở nên hóng hớt như vậy từ khi nào thế? Em yên tâm, anh tuyệt đối không phải là người chống lưng của cô ta.”
“Vậy anh nói cho em biết sự thật đi.” “Về nhà sẽ nói cho em biết. Chiều ngày mai anh lên máy bay, sau đó đến Viện kiểm sát bàn giao công việc trước. Có lẽ là đến buổi tối mới về đến nhà.”
“Được, em chờ anh.”
“Bà xã, ngày mai anh phải đi công tác một tuần ở thành phố S.” Lúc Kiều Tâm Duy nhận điện thoại của Giang Hạo thì cô đang làm việc. “Sao đột ngột vậy?” “Ừ đi xử lý bản án của tập đoàn Nam Phương điều tra hơn hai tháng nhưng chưa có kết quả.” “Dạ được, ngày mai anh đi thì khuya về nhà nói với em không được sao? Làm gì mà phải gọi điện thoại cho em?” Giang Hạo cười cười: “Ha ha, bởi vì tối hôm nay phải tăng ca, nên anh nhớ em tan làm về nhà giúp anh sắp xếp hành lý một chút.” “Em biết ngay là không đơn giản như thế mà! Nhìn anh bình thường khá là chu đáo nên em đồng ý đó.” “cảm ơn bà xã, về nhà anh sẽ bù đắp cho em đàng hoàng.”
“Anh tăng ca đến mấy giờ?” “Mười giờ đến mười một giờ, anh sẽ trở về nhanh thôi. Phải triển khai thảo luận cuộc họp để sắp xếp chuyến đi công tác lần này một chút.”
“Được, vậy anh cứ làm đi, em cũng đang bận” Cúp điện thoại, Kiều Tâm Duy mới nghĩ đến một chuyện, một tuần hình như hơi dài. Bên kia Lý Thiền Vi bắt đầu hối thúc dự án, cô để Giang Hạo sang một bên và tập trung vùi đầu vào công việc. Kết quả, đến tận năm giờ sáng ngày hôm sau Giang Hạo mới về nhà, anh còn phải bắt kịp chuyến bay tám giờ nên chỉ về lấy một ít hành lý.
Giang Hạo rón ra rón rén đi lên lầu hai, ở chỗ rẽ vào phòng khách nhỏ anh liếc thấy Kiều Tâm Duy.
Cô nằm ngủ trên ghế sofa, chăn lông đắp trên người đã trượt xuống đất hơn một nửa. Quần áo cũng chưa thay, để chân2không dựa vào cạnh ghế sofa. Cô ngủ rất say, ngay cả khi anh về nhà cũng không nhận ra. Trên bàn trà đặt trái cây chưa ăn hết, tivi đang mở nhưng tắt tiếng, chỉ có hình ảnh.
Giang Hạo đi qua, từ từ ngồi xổm bên cạnh cô. Anh gần như có thể tượng tượng dáng vẻ chờ đợi trong nhàm chán của cô tối hôm qua và dáng vẻ cầm điện thoại viết viết xóa xóa. Anh nghĩ chắc chắn cô không muốn ảnh hưởng đến công việc của anh nên mới có thể không gửi Wechat cho anh, chắc chắn là chờ đến muộn quá mới có thể ngủ trên ghế sofa.
Giang Hạo cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Đồ ngốc! Tại sao không tự đi8ngủ trước?! Anh bế ngang cô lên chậm rãi trở về phòng ngủ.
Kiều Tâm Duy dường như bị làm phiền, Giang Hạo không động đậy, chỉ thấy cô đưa mặt vào trong lồng ngực anh cọ cọ, tìm một tư thể thoải mái rồi lại ngủ thiếp đi. Giang Hạo không kìm lòng được phải bật cười, sao lại giống mèo con thế hả cô nàng vừa ngốc vừa đáng yêu? Càng lúc anh lại càng yêu em hơn rồi.
Anh nhẹ nhàng đặt Kiều Tâm Duy lên giường, cánh tay bị cô gối đầu lên anh không nỡ rút ra. Làm sao bây giờ đây? Phải ra ngoài nhiều ngày như vậy, nếu không gọi cô dậy chắc chắn cô sẽ giận anh, nhưng anh lại không muốn làm phiền giấc2ngủ của cô, cô ngủ say sưa như vậy mà.
Đúng lúc đó tiếng chuông báo của điện thoại bỗng nhiên vang lên. Giang Hạo chán nản không thôi, là chuông báo nhắc nhở anh ra ngoài để kịp chuyến bay mà anh đặt ngày hôm qua. Kiều Tâm Duy cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô nhíu chặt lông mày, từ từ mở mắt ra và nhìn thấy Giang Hạo đầu tiên, “Ông xã anh trở về rồi đấy à?... Oáp, trời sáng rồi anh mới trở về sao?”
Giang Hạo áy náy nói: “Anh xin lỗi, tối hôm qua họp hành kết thúc hơi muộn.” “Không sao không sao, vậy anh mau ngủ đi, cả đêm không ngủ một người lắm đấy.” Kiều Tâm Duy ngồi dậy thả hai chân2xuống muốn ngồi dậy. “Em đi xem hành lý của anh, anh ngủ một chút đi.” “Không vội, không vội.” Giang Hạo tiện thể kéo cô vào trong lòng, “Không cần kiểm tra, anh sắp xếp như thế nào đều ổn cả. Nếu thiếu thứ gì cũng không sao, anh đâu có đi đến sa mạc hoang vắng.” Kiều Tâm Duy dựa vào vai anh, ngáp một cái rồi dụi mắt, “Vậy được rồi. Buồn ngủ quá! Hôm qua em vẫn chờ anh mãi.” “Anh biết, ha ha... Bà xã, tám giờ sáng anh lên máy bay...” Kiều Tâm Duy vừa đau lòng vừa bực bội, “Tại sao lại đặt vé sớm như vậy? Có để cho người khác ngủ hay không? Anh chỉ về lấy hành lý thôi hả?” “Ha6ha, đừng giận, đừng giận. Anh có thể ngủ ở trên máy bay mà, có thể ngủ hai tiếng đấy.” Kiều Tâm Duy ôm chặt lấy anh, lải nhải không dứt: “Anh không phải là thằng nhóc hai mươi mấy tuổi, có thể chú ý sức khỏe của mình một chút hay không? Anh cứ thế này em lo lắm.”
“Anh biết, xong vụ án này sẽ được cho nghỉ thời gian dài. Đúng dịp Hi Bảo cũng được nghỉ hè, chúng ta ra nước ngoài du lịch, đến biển nghỉ được không?”
“Thật á?” Kiều Tâm Duy sắp bật khóc khi nghe xong câu đi nước ngoài du lịch, tâm trạng lập tức tốt hẳn lên. “Anh đừng lừa em, thật chứ?”
“Đương nhiên là thật. Bây giờ em có thể nghĩ xem muốn đi đâu chơi để chuẩn bị sẵn sàng từ trước.” Giang Hạo bất đắc dĩ nhắc nhở, “Nhưng bây giờ anh cần phải đi rồi, tất cả mọi người đều đang chờ anh. Nếu không kịp lên máy bay sẽ chậm trễ rất nhiều chuyện.”
Kiều Tâm Duy thở dài, hai tay ôm cổ anh, bỗng nhiên khẽ nghiêng về sau, hai người đều ngã xuống giường, “Ông xã, đã nói là xong việc về nhà bù đắp cho em đàng hoàng đấy nhé?”
Giang Hạo không nhịn nổi vừa vuốt ve cô vừa hôn cô. Sau một lúc lộn xộn, anh vẫn lý trí dừng lại, “Bà xã ngoan, đừng quyến rũ anh, nếu không thì sẽ hỏng việc thật đó... Anh thật sự phải đi, em ngủ tiếp nữa đi.”
“Vâng, đi đường bình an, em chờ anh về.”
“Được, hôn thêm cái nữa.”
Giang Hạo xách vali hành lý đi xuống lầu, Kiều Tâm Duy tiễn anh đến cửa. Hai người lại lưu luyến một lúc, không nỡ xa rời. Giang Hạo vừa đi, Kiều Tâm Duy cũng chẳng ngủ được nữa, nghĩ đến việc có thể ra nước ngoài du lịch, cô phấn khích không thôi, trong đầu đong đầy những hình ảnh biển trời xanh thẳm.***
Qua vài ngày, vào buổi tối mở TV, cô theo thói quen bật kênh tin tức mà Giang Hạo xem mỗi ngày, kéo theo cô cũng hay xem. Xem một lúc, cô cảm thấy có chỗ sai sai, sao đột nhiên lại thay người dẫn chương trình, Dương Đan đâu?
Lúc đó, cô không để ý nhiều, nghĩ là đài truyền hình có sắp xếp của mình, có lẽ chỉ là thay đổi tạm thời.
Nhưng khi cô mở Weibo, vừa F5 thì nhìn thấy trên màn hình đầy những tin tức về người dẫn chương trình thời sự bị bắt. Người tài có đầy giữa dân thường, sự thật của câu chuyện luôn luôn bị quần chúng đào mộ lên.
Người dẫn chương trình thời sự bị bắt có phải Dương Đan của đài truyền hình Đô Thành không? Bản tin tối nay không thấy cô ấy.”
“Chắc chắn là Dương Đan rồi, hãy gọi tôi là Vua sự thật.” “Dương Đan ư? Đáng tiếc, cô ấy là nữ thần YY của tôi đó.” “Tôi biết cô ta có vấn đề từ trước, còn trẻ như vậy đã ngồi vào bục dẫn chương trình thì nhất định phải có bệ chống lưng, bệ chống lưng đổ thì cô ta cũng đổ thôi.” Cư dân mạng bình luận đủ thứ kỳ lạ, người được suy đoán nhiều nhất chính là Dương Đan.
Kiều Tâm Duy không ngừng F5 Weibo, nhưng trước mắt chưa có câu giải thích nào xác thực. Cô nghĩ đến Giang Hạo.
“A lô, ông xã, khi nào anh về vậy?” “Nhanh thôi, chuyện gần xong rồi.” “Hôm nay MC Dương không dẫn chương trình, có thể lộ ra một chút tin tức không? Nghe nói bệ chống lưng cho cô ấy đổ rồi. Anh không phải là người chống lưng cho cô ấy à?” Giang Hạo bật cười. “Em trở nên hóng hớt như vậy từ khi nào thế? Em yên tâm, anh tuyệt đối không phải là người chống lưng của cô ta.”
“Vậy anh nói cho em biết sự thật đi.” “Về nhà sẽ nói cho em biết. Chiều ngày mai anh lên máy bay, sau đó đến Viện kiểm sát bàn giao công việc trước. Có lẽ là đến buổi tối mới về đến nhà.”
“Được, em chờ anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/451
|