Đã khuya, Trần Kinh Nghiệp uống say chuếnh choáng, Giang Hạo thật sự không yên tâm để anh ta về một mình, nên sắp xếp để anh ta ở lại phòng cho khách dưới tầng một. Ănh nhìn thấy từ trên người Trần Kinh Nghiệp cảm giác một người đàn ông cô đơn không thể nguôi ngoại khỏi cái chết của vợ mình.
Hi Bảo đã ngủ từ lâu, Kiều Tâm Duy cũng không chống được cơn buồn ngủ mà thiếp đi rồi. Giang Hạo nhẹ nhàng xốc chân lên giường, không muốn làm phiền cô, nhưng cô vẫn tỉnh lại, “Thức rồi à? Xin lỗi vì anh ngồi muộn như vậy, mau ngủ đi.” “Trần Kinh Nghiệp đầu?” Kiều Tâm Duy dịch về phía bên cạnh anh thêm một chút, xa cách nhiều ngày như vậy, cô thật sự rất nhớ anh, câu “Tiểu biệt thắng tân hôn này quả nhiên có đạo lý.
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp lại nhau còn có cảm xúc mãnh liệt hơn đêm tân hôn. Giang Hạo vươn cánh tay dài ra để cố gối đầu, họ ôm nhau bằng tư thế quen thuộc nhất, “Ở trong phòng dành cho khách, uống nhiều quá rồi, để cậu ấy trở về khéo cậu ấy lại ngủ ở phòng khách, nên anh giữ cậu ấy ở đây một đêm.” “Ừm, anh ấy cũng không dễ dàng.” Nói mấy câu, cơn buồn ngủ không còn nặng nề nữa, sau khi đánh một giấc ngắn thì càng thêm tỉnh táo hơn. “Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn cho rằng cái chết của Văn Thanh là tội lỗi của bản thân. Cậu ấy luôn cảm thấy nếu không phải mình không xử lý tốt mọi chuyện với Chu Tiểu Y thì sẽ không hại chết Vân Thanh. Cậu ấy luôn nói đây là bảo ứng.”
Kiều Tâm Duy than thở nói: “Nếu như là báo ứng, vậy cũng đủ rồi, Vân Thanh sẽ không hi vọng Trần Kinh Nghiệp trở thành dáng vẻ sa ngã như bây giờ, trước đây Vân Thanh nhắc đến Trần Kinh Nghiệp, mắt cô ấy luôn tỏa sáng.”
Giang Hạo sờ sờ tóc của cô, có cảm giác cô nép vào ngực anh giống như một chú mèo ngoan ngoãn, anh cười hỏi: “Không ngủ à, làm sao càng nói càng hăng say thế?” “Anh còn nói được sao? Ra ngoài nhiều ngày như vậy vừa trở về còn dẫn người theo là ý gì?”
Giang Hạo cười đùa hỏi ngược lại một câu: “Vậy em có ý gì?”
“Em...” Cô cũng ngượng, chỉ cười mà không nói. Giang Hạo giải thích: “Anh2cũng rất muốn vừa về đến là cùng em về phòng ngủ, nhưng Trần Kính Nghiệp đáng thương cực kỳ đứng chờ anh ở cổng Viện kiểm sát, đã muộn như vậy mà cậu ấy chưa ăn cơm, anh cũng không đành lòng bỏ rơi cậu ấy, đúng không?”
Kiều Tâm Duy trừng anh, phủ nhận: “Ai muốn theo anh đi ngủ khi anh vừa về chứ?!”
“Em không muốn sao?” Giang Hạo xích lại gần, cất giọng mập mờ, tay bắt đầu sờ lung tung lên người cô, chân cũng không thành thật đè hai chân của cô. “Không muốn, không muốn, muộn quá, anh mệt mỏi rồi.”
Giang Hạo quả thật rất mệt mỏi, anh không muốn sự mệt mỏi này ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh. Hơn8nữa tối nay trong lòng có rất nhiều tâm sự và cảm xúc, trời tối yên tĩnh nằm ở trên chiếc giường thoải mái dễ chịu, trong ngực có vợ yêu để ôm, thần kinh căng thẳng của anh đạt được sự thả lỏng lớn nhất.
Nghe tiếng thở dài của anh, Kiều Tâm Duy hỏi: “Thế nào, chuyện không thuận lợi à?” Giang Hạo: “Không, mọi chuyện rất thuận lợi, cấp trên khen ngợi, đồng nghiệp ngưỡng mộ.” Kiều Tâm Duy: “Vậy sao trông anh giống như không vui?” Giang Hạo: “Tâm Duy, anh cảm thấy rất khó chịu, rất sợ người phải bắt tiếp theo chính là chiến hữu từng thân thiết nhất của mình, anh sẽ rất sốc, sẽ rất thất vọng, cũng sẽ rất đau lòng. Anh2không cảm thấy vui vẻ chút nào khi hoàn thành nhiệm vụ.” “Tâm Duy, anh đang nghĩ thay vì lặp lại những điều làm cho anh đau lòng, chẳng bằng làm những điều có ý nghĩa hơn. Trên đời này tội phạm bắt mãi không hết, anh bắt một người hay bắt một đám cũng không khác biệt bao nhiêu. Người muốn phạm tội vẫn tiếp tục phạm tội, người muốn tham ô vẫn tiếp tục tham ô, ngoài anh vẫn còn những người khác bắt bọn họ. Nhưng nếu anh có thể giúp những đứa trẻ vì nghèo khó không thể đến trường, để tri thức thay đổi số phận của bọn họ, chẳng phải ý nghĩa này càng lớn hơn sao?” “Anh muốn thành lập một quỹ giúp2đỡ người nghèo, nhưng điều này chỉ dựa vào sức một cá nhân thì còn thiếu rất nhiều. Thu nhập một tháng của anh có hạn, không có khả năng làm chuyện này. Nếu dựa vào tập đoàn Thịnh thế, chắc hẳn sẽ có chút sức ảnh hưởng. Em nói xem điều này có thể thành công không?”
Kiều Tâm Duy xoay người và ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nghiêm túc?”
Giang Hạo gật đầu: “Đương nhiên.” Kiều Tâm Duy cũng rất nghiêm túc nói: “Em không hiểu về việc thành lập quỹ, em chỉ biết bất kể anh làm cái gì, em đều sẽ ủng hộ anh.” Giang Hạo ôm cô, cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi cô, anh nói: “Cảm ơn em.”
“Ừm, có mùi rượu.”
“Anh đánh răng rồi,6mùi bạc hà đó, em ngửi đi.” Nói rồi anh há to miệng, ôm lấy mặt cô và đưa mũi cô đến gần miệng của mình.Cô bật cười, anh cũng cười, hai người trưởng thành ngây thơ cùng ôm lấy nhau cười lăn lộn.
Sự nghiệp từ thiện của Giang Hạo đã bắt đầu kể từ khi anh kế thừa công ty của bà. Ban đầu chỉ rất ít thứ như một chút sách vở và quần áo đưa đến vùng núi nghèo khó, sau đó công ty dần dần lớn hơn, lợi nhuận của anh cũng dần dần nhiều hơn, hàng năm anh đều sẽ quyên góp tiền đến đó.
Bắt đầu từ khi 18 tuổi cho đến bây giờ 37 tuổi, đã sắp hai mươi năm. Anh chưa bao giờ gặp những đứa trẻ kia, những đứa trẻ đó cũng không biết anh, nhưng anh biết chỉ cần kiên trì thì chắc chắn sẽ có người thay đổi được số phận nghèo khó.
Hai mươi năm, mấy thế hệ, luôn sẽ có người nhận được lợi ích. Giọng điệu của Giang Hạo trở nên khác hẳn, hứng thú dạt dào, “Thinh Thể lên sàn chứng khoán nên hiệu quả và lợi ích mỗi năm đều cao hơn trước, tiền anh quyên góp cũng càng ngày càng nhiều hơn. Tiền nhiều thì dễ có người ôm bụng dạ xấu, ai biết số tiền kia có được dùng ở đúng nơi đúng chỗ không? Tốt hơn hết là thành lập một quỹ từ thiện, tìm chuyên gia đến quản lý và được xã hội giám sát, để mỗi một đồng tiền đều được sử dụng có ý nghĩa.”
Kiều Tâm Duy nhìn anh nói mà cả khuôn mặt toát nên thần thái sáng sủa, những mỏi mệt ban đầu đã bị quét sạch sành sanh, hai mắt đều tỏa sáng. Người đàn ông cô yêu vẫn luôn có một tấm lòng rộng rãi không vụ lợi.
“Giang Hạo.” Cô nép vào lồng ngực của anh, nhìn anh với cặp mắt xúc động, “Em nhận ra anh rất đẹp trai.” “Hôm nay em mới nhận ra à?” Vẻ mặt của Giang Hạo kiêu ngạo, hơn nửa đêm mà trông anh như được tiêm máu gà.
“Ha ha, anh đúng là không khiêm tốn.” “Ngoài ra, ngày mai anh muốn từ chức.”
Kiều Tâm Duy tốt bụng nhắc nhở: “Này, ba đồng ý cho anh từ chức à? Tốt nhất anh nên suy nghĩ lại vấn đề này.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, hơi phiền muộn, hơi bất đắc dĩ, anh không có lòng tin nào với ba mình, “Haiz, nói sau vậy.” Cả người anh giống như một quả bóng cao su bị xì hơi. Kiều Tâm Duy gối lên cánh tay anh, vỗ nhẹ lên ngực anh an ủi: “Suy nghĩ đều rất đơn giản, từ từ bước từng bước một, đầu tiên thuyết phục ba rồi thuyết phục cấp trên. Bây giờ đã khuya rồi, ngủ đi, mấy ngày nay anh không mệt à?” Sự phấn khởi thoáng qua, cơ thể đã khôi phục. Anh đi công tác bên ngoài, số người không đủ mà nhiệm vụ lại nặng nề, anh cũng thật sự rất mệt mỏi, “Ngủ đi, ngày mai nói sau.” Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Hào đã tỉnh, Kiều Tâm Duy vẫn nằm bên cạnh anh. Đánh một giấc, tinh thần và sức khỏe đều dồi dào. Anh nhìn đồng hồ, vừa hơn sáu giờ. Ngủ ở nhà đúng là yên ổn, ngay cả nằm mơ cũng không có, anh rất tự nhiên duỗi lưng.
Vốn dĩ đây là thời gian tập thể dục buổi sáng của anh, nhưng bây giờ anh chẳng muốn rời giường chút nào. Anh xích lại rất gần gương mặt của Kiều Tâm Duy, đối diện trên gối đầu của cô ngắm nghía cô từ phía.
Kiều Tâm Duy còn ngủ, không mảy may biết mình đã trở thành con mồi của người đàn ông nào đó. Giang Hạo lấy ngón tay vén mấy lọn tóc của cô ra, khuôn mặt sạch sẽ rõ ràng lộ ra ở trước mặt anh, đầu ngón tay của anh lơ lửng trên không nhắm đến lông mày của cô, vừa nhàm chán vừa vui sướng miêu tả hình dáng của từng đường nét trên gương mặt cô. Giang Hạo thay đổi vài tư thế, thực hiện các hành vi tấn công vuốt ve một cách đầy trẻ con, dưới điều kiện tiên quyết là không đánh thức cô. Bỗng nhiên lông mi của Kiều Tâm Duy hơi động đậy, Giang Hạo lập tức dừng lại, chỉ thấy cô trở mình rồi ngủ tiếp. Giang Hạo nở nụ cười, tư thể như vậy chính là điều anh muốn, anh mạnh dạn tấn công, cả người đều dán vào, trước mặt của anh vừa khéo lại dán vào phía sau của cô, tay của anh bắt đầu tiến hành lục lọi mò mẫm.
Hơi nóng không ngừng phun ở bên tai, Kiều Tâm Duy không thể không có cảm giác. Cô vừa mở mắt ra, Giang Hạo đã kéo cằm cô lại và ngậm lấy miệng cô, hôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Cô hoảng lên, “Ưm... Chưa đánh răng...” “Không đáng ngại.” Giang Hạo giở trò, tiếp tục hôn cô, cả đêm nghỉ ngơi không phải là vì có thể biểu hiện tốt một chút vào buổi sáng sao? Đây là lúc anh biểu hiện rồi. “Anh lưu manh quá..” Giang Hạo lấp kín miệng cô không cho nói chuyện, chặn kín mít, hôn cũng rất sâu. Anh lật người đè hẳn lên người cô. Kiều Tâm Duy trở tay không kịp, cô không phải tự nhiên tỉnh lại, cô bị sờ cho tỉnh, sau đó chưa kịp phân biệt tình huống đã bị Giang Hạo cưỡng ép đè lên rồi.
Cuối cùng bữa sáng phải gọi điện cho dì giúp việc dậy sớm mua mang đến. Trong phòng ăn mọi người ngồi quây quần ăn bữa sáng. Trần Kinh Nghiệp - dạng người đem đến không ngủ, sáng ra không dậy nổi thế mà cũng dậy sớm. Bữa sáng rất phong phú, sữa đậu nành, bánh quẩy, dưa muối, cháo trắng thêm dăm bông, và salad trái cây Trung Tây kết hợp. Kiều Tâm Duy: “Hi Bảo uống xong sữa đậu nành rồi mẹ dẫn con đi nhà trẻ.” Giang Hạo: “Hôm nay anh nghỉ, để anh đưa đi.”
Hi Bảo đột nhiên chỉ vào cổ mẹ hỏi: “Ý, mẹ ơi, mẹ bị muỗi cắn ạ? Tối qua có muỗi hả?” “Không có mà.” Kiều Tâm Duy hồn nhiên không biết.
Giang Hạo nhìn qua rồi lơ đãng cười, người bị tổn thương nhất là Trần Kinh Nghiệp, anh ta nói thẳng: “Hi Bảo, đó không phải là do muỗi cắn, đó là do ba cháu cắn.”
Kiều Tâm Duy cẩm túi xách, suýt nữa đã ném sang đấy, cánh tay dài của Giang Hạo dang ra, móc lấy cổ Trần Kính Nghiệp, làm Trần Kinh Nghiệp liên tục than khổ. Hi Bảo chớp chớp đôi mắt to, đối với việc người lớn đánh nhau thằng bé không lấy làm thú vị lắm, bé bình tĩnh nói: “Ba à, ba không thể cắn mẹ, ba phải hôn mẹ mới đúng.” Trần Kinh Nghiệp lại ồn ào, “Ối dà, Hi Bảo, cháu nói cho chú nghe, cháu có đối tượng chưa?” “Đối tượng? Đối tượng là gì ạ?” “Ý là bạn gái đấy, là bạn gái có thể tay nắm tay, đoàn kết thân mật đấy.” Hi Bảo rất cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói: “Cháu có rất nhiều bạn trai.”
Trần Kính Nghiệp cười phụt ra: “Ha ha ha ha, Hi Bảo, sao cháu có thể quen bạn trai chứ? Cháu là con trai, cháu phải quen bạn gái.” Giang Hạo siết chặt cánh tay, bóp cổ anh ta, “Hi Bảo, con đừng nghe chú, nghe lời ba, mau ăn cơm đi.” Trần Kính Nghiệp ra sức cầu xin tha thứ, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không đùa thằng bé nữa, được không?”
Kiều Tâm Duy không kìm được nói: “Trần Kinh Nghiệp, đáng đời anh.” “Hi Bảo, Hi Bảo cứu chú...” Hi Bảo vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Mẹ ơi, con ăn xong rồi, chúng ta đến nhà trẻ đi.”
Hi Bảo đã ngủ từ lâu, Kiều Tâm Duy cũng không chống được cơn buồn ngủ mà thiếp đi rồi. Giang Hạo nhẹ nhàng xốc chân lên giường, không muốn làm phiền cô, nhưng cô vẫn tỉnh lại, “Thức rồi à? Xin lỗi vì anh ngồi muộn như vậy, mau ngủ đi.” “Trần Kinh Nghiệp đầu?” Kiều Tâm Duy dịch về phía bên cạnh anh thêm một chút, xa cách nhiều ngày như vậy, cô thật sự rất nhớ anh, câu “Tiểu biệt thắng tân hôn này quả nhiên có đạo lý.
(*) Tiểu biệt thắng tân hôn: Vợ chồng xa nhau ít ngày khi gặp lại nhau còn có cảm xúc mãnh liệt hơn đêm tân hôn. Giang Hạo vươn cánh tay dài ra để cố gối đầu, họ ôm nhau bằng tư thế quen thuộc nhất, “Ở trong phòng dành cho khách, uống nhiều quá rồi, để cậu ấy trở về khéo cậu ấy lại ngủ ở phòng khách, nên anh giữ cậu ấy ở đây một đêm.” “Ừm, anh ấy cũng không dễ dàng.” Nói mấy câu, cơn buồn ngủ không còn nặng nề nữa, sau khi đánh một giấc ngắn thì càng thêm tỉnh táo hơn. “Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn cho rằng cái chết của Văn Thanh là tội lỗi của bản thân. Cậu ấy luôn cảm thấy nếu không phải mình không xử lý tốt mọi chuyện với Chu Tiểu Y thì sẽ không hại chết Vân Thanh. Cậu ấy luôn nói đây là bảo ứng.”
Kiều Tâm Duy than thở nói: “Nếu như là báo ứng, vậy cũng đủ rồi, Vân Thanh sẽ không hi vọng Trần Kinh Nghiệp trở thành dáng vẻ sa ngã như bây giờ, trước đây Vân Thanh nhắc đến Trần Kinh Nghiệp, mắt cô ấy luôn tỏa sáng.”
Giang Hạo sờ sờ tóc của cô, có cảm giác cô nép vào ngực anh giống như một chú mèo ngoan ngoãn, anh cười hỏi: “Không ngủ à, làm sao càng nói càng hăng say thế?” “Anh còn nói được sao? Ra ngoài nhiều ngày như vậy vừa trở về còn dẫn người theo là ý gì?”
Giang Hạo cười đùa hỏi ngược lại một câu: “Vậy em có ý gì?”
“Em...” Cô cũng ngượng, chỉ cười mà không nói. Giang Hạo giải thích: “Anh2cũng rất muốn vừa về đến là cùng em về phòng ngủ, nhưng Trần Kính Nghiệp đáng thương cực kỳ đứng chờ anh ở cổng Viện kiểm sát, đã muộn như vậy mà cậu ấy chưa ăn cơm, anh cũng không đành lòng bỏ rơi cậu ấy, đúng không?”
Kiều Tâm Duy trừng anh, phủ nhận: “Ai muốn theo anh đi ngủ khi anh vừa về chứ?!”
“Em không muốn sao?” Giang Hạo xích lại gần, cất giọng mập mờ, tay bắt đầu sờ lung tung lên người cô, chân cũng không thành thật đè hai chân của cô. “Không muốn, không muốn, muộn quá, anh mệt mỏi rồi.”
Giang Hạo quả thật rất mệt mỏi, anh không muốn sự mệt mỏi này ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh. Hơn8nữa tối nay trong lòng có rất nhiều tâm sự và cảm xúc, trời tối yên tĩnh nằm ở trên chiếc giường thoải mái dễ chịu, trong ngực có vợ yêu để ôm, thần kinh căng thẳng của anh đạt được sự thả lỏng lớn nhất.
Nghe tiếng thở dài của anh, Kiều Tâm Duy hỏi: “Thế nào, chuyện không thuận lợi à?” Giang Hạo: “Không, mọi chuyện rất thuận lợi, cấp trên khen ngợi, đồng nghiệp ngưỡng mộ.” Kiều Tâm Duy: “Vậy sao trông anh giống như không vui?” Giang Hạo: “Tâm Duy, anh cảm thấy rất khó chịu, rất sợ người phải bắt tiếp theo chính là chiến hữu từng thân thiết nhất của mình, anh sẽ rất sốc, sẽ rất thất vọng, cũng sẽ rất đau lòng. Anh2không cảm thấy vui vẻ chút nào khi hoàn thành nhiệm vụ.” “Tâm Duy, anh đang nghĩ thay vì lặp lại những điều làm cho anh đau lòng, chẳng bằng làm những điều có ý nghĩa hơn. Trên đời này tội phạm bắt mãi không hết, anh bắt một người hay bắt một đám cũng không khác biệt bao nhiêu. Người muốn phạm tội vẫn tiếp tục phạm tội, người muốn tham ô vẫn tiếp tục tham ô, ngoài anh vẫn còn những người khác bắt bọn họ. Nhưng nếu anh có thể giúp những đứa trẻ vì nghèo khó không thể đến trường, để tri thức thay đổi số phận của bọn họ, chẳng phải ý nghĩa này càng lớn hơn sao?” “Anh muốn thành lập một quỹ giúp2đỡ người nghèo, nhưng điều này chỉ dựa vào sức một cá nhân thì còn thiếu rất nhiều. Thu nhập một tháng của anh có hạn, không có khả năng làm chuyện này. Nếu dựa vào tập đoàn Thịnh thế, chắc hẳn sẽ có chút sức ảnh hưởng. Em nói xem điều này có thể thành công không?”
Kiều Tâm Duy xoay người và ngẩng đầu nhìn anh: “Anh nghiêm túc?”
Giang Hạo gật đầu: “Đương nhiên.” Kiều Tâm Duy cũng rất nghiêm túc nói: “Em không hiểu về việc thành lập quỹ, em chỉ biết bất kể anh làm cái gì, em đều sẽ ủng hộ anh.” Giang Hạo ôm cô, cúi đầu xuống hôn thật sâu lên môi cô, anh nói: “Cảm ơn em.”
“Ừm, có mùi rượu.”
“Anh đánh răng rồi,6mùi bạc hà đó, em ngửi đi.” Nói rồi anh há to miệng, ôm lấy mặt cô và đưa mũi cô đến gần miệng của mình.Cô bật cười, anh cũng cười, hai người trưởng thành ngây thơ cùng ôm lấy nhau cười lăn lộn.
Sự nghiệp từ thiện của Giang Hạo đã bắt đầu kể từ khi anh kế thừa công ty của bà. Ban đầu chỉ rất ít thứ như một chút sách vở và quần áo đưa đến vùng núi nghèo khó, sau đó công ty dần dần lớn hơn, lợi nhuận của anh cũng dần dần nhiều hơn, hàng năm anh đều sẽ quyên góp tiền đến đó.
Bắt đầu từ khi 18 tuổi cho đến bây giờ 37 tuổi, đã sắp hai mươi năm. Anh chưa bao giờ gặp những đứa trẻ kia, những đứa trẻ đó cũng không biết anh, nhưng anh biết chỉ cần kiên trì thì chắc chắn sẽ có người thay đổi được số phận nghèo khó.
Hai mươi năm, mấy thế hệ, luôn sẽ có người nhận được lợi ích. Giọng điệu của Giang Hạo trở nên khác hẳn, hứng thú dạt dào, “Thinh Thể lên sàn chứng khoán nên hiệu quả và lợi ích mỗi năm đều cao hơn trước, tiền anh quyên góp cũng càng ngày càng nhiều hơn. Tiền nhiều thì dễ có người ôm bụng dạ xấu, ai biết số tiền kia có được dùng ở đúng nơi đúng chỗ không? Tốt hơn hết là thành lập một quỹ từ thiện, tìm chuyên gia đến quản lý và được xã hội giám sát, để mỗi một đồng tiền đều được sử dụng có ý nghĩa.”
Kiều Tâm Duy nhìn anh nói mà cả khuôn mặt toát nên thần thái sáng sủa, những mỏi mệt ban đầu đã bị quét sạch sành sanh, hai mắt đều tỏa sáng. Người đàn ông cô yêu vẫn luôn có một tấm lòng rộng rãi không vụ lợi.
“Giang Hạo.” Cô nép vào lồng ngực của anh, nhìn anh với cặp mắt xúc động, “Em nhận ra anh rất đẹp trai.” “Hôm nay em mới nhận ra à?” Vẻ mặt của Giang Hạo kiêu ngạo, hơn nửa đêm mà trông anh như được tiêm máu gà.
“Ha ha, anh đúng là không khiêm tốn.” “Ngoài ra, ngày mai anh muốn từ chức.”
Kiều Tâm Duy tốt bụng nhắc nhở: “Này, ba đồng ý cho anh từ chức à? Tốt nhất anh nên suy nghĩ lại vấn đề này.”
Giang Hạo hít sâu một hơi, hơi phiền muộn, hơi bất đắc dĩ, anh không có lòng tin nào với ba mình, “Haiz, nói sau vậy.” Cả người anh giống như một quả bóng cao su bị xì hơi. Kiều Tâm Duy gối lên cánh tay anh, vỗ nhẹ lên ngực anh an ủi: “Suy nghĩ đều rất đơn giản, từ từ bước từng bước một, đầu tiên thuyết phục ba rồi thuyết phục cấp trên. Bây giờ đã khuya rồi, ngủ đi, mấy ngày nay anh không mệt à?” Sự phấn khởi thoáng qua, cơ thể đã khôi phục. Anh đi công tác bên ngoài, số người không đủ mà nhiệm vụ lại nặng nề, anh cũng thật sự rất mệt mỏi, “Ngủ đi, ngày mai nói sau.” Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Hào đã tỉnh, Kiều Tâm Duy vẫn nằm bên cạnh anh. Đánh một giấc, tinh thần và sức khỏe đều dồi dào. Anh nhìn đồng hồ, vừa hơn sáu giờ. Ngủ ở nhà đúng là yên ổn, ngay cả nằm mơ cũng không có, anh rất tự nhiên duỗi lưng.
Vốn dĩ đây là thời gian tập thể dục buổi sáng của anh, nhưng bây giờ anh chẳng muốn rời giường chút nào. Anh xích lại rất gần gương mặt của Kiều Tâm Duy, đối diện trên gối đầu của cô ngắm nghía cô từ phía.
Kiều Tâm Duy còn ngủ, không mảy may biết mình đã trở thành con mồi của người đàn ông nào đó. Giang Hạo lấy ngón tay vén mấy lọn tóc của cô ra, khuôn mặt sạch sẽ rõ ràng lộ ra ở trước mặt anh, đầu ngón tay của anh lơ lửng trên không nhắm đến lông mày của cô, vừa nhàm chán vừa vui sướng miêu tả hình dáng của từng đường nét trên gương mặt cô. Giang Hạo thay đổi vài tư thế, thực hiện các hành vi tấn công vuốt ve một cách đầy trẻ con, dưới điều kiện tiên quyết là không đánh thức cô. Bỗng nhiên lông mi của Kiều Tâm Duy hơi động đậy, Giang Hạo lập tức dừng lại, chỉ thấy cô trở mình rồi ngủ tiếp. Giang Hạo nở nụ cười, tư thể như vậy chính là điều anh muốn, anh mạnh dạn tấn công, cả người đều dán vào, trước mặt của anh vừa khéo lại dán vào phía sau của cô, tay của anh bắt đầu tiến hành lục lọi mò mẫm.
Hơi nóng không ngừng phun ở bên tai, Kiều Tâm Duy không thể không có cảm giác. Cô vừa mở mắt ra, Giang Hạo đã kéo cằm cô lại và ngậm lấy miệng cô, hôn một nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt.
Cô hoảng lên, “Ưm... Chưa đánh răng...” “Không đáng ngại.” Giang Hạo giở trò, tiếp tục hôn cô, cả đêm nghỉ ngơi không phải là vì có thể biểu hiện tốt một chút vào buổi sáng sao? Đây là lúc anh biểu hiện rồi. “Anh lưu manh quá..” Giang Hạo lấp kín miệng cô không cho nói chuyện, chặn kín mít, hôn cũng rất sâu. Anh lật người đè hẳn lên người cô. Kiều Tâm Duy trở tay không kịp, cô không phải tự nhiên tỉnh lại, cô bị sờ cho tỉnh, sau đó chưa kịp phân biệt tình huống đã bị Giang Hạo cưỡng ép đè lên rồi.
Cuối cùng bữa sáng phải gọi điện cho dì giúp việc dậy sớm mua mang đến. Trong phòng ăn mọi người ngồi quây quần ăn bữa sáng. Trần Kinh Nghiệp - dạng người đem đến không ngủ, sáng ra không dậy nổi thế mà cũng dậy sớm. Bữa sáng rất phong phú, sữa đậu nành, bánh quẩy, dưa muối, cháo trắng thêm dăm bông, và salad trái cây Trung Tây kết hợp. Kiều Tâm Duy: “Hi Bảo uống xong sữa đậu nành rồi mẹ dẫn con đi nhà trẻ.” Giang Hạo: “Hôm nay anh nghỉ, để anh đưa đi.”
Hi Bảo đột nhiên chỉ vào cổ mẹ hỏi: “Ý, mẹ ơi, mẹ bị muỗi cắn ạ? Tối qua có muỗi hả?” “Không có mà.” Kiều Tâm Duy hồn nhiên không biết.
Giang Hạo nhìn qua rồi lơ đãng cười, người bị tổn thương nhất là Trần Kinh Nghiệp, anh ta nói thẳng: “Hi Bảo, đó không phải là do muỗi cắn, đó là do ba cháu cắn.”
Kiều Tâm Duy cẩm túi xách, suýt nữa đã ném sang đấy, cánh tay dài của Giang Hạo dang ra, móc lấy cổ Trần Kính Nghiệp, làm Trần Kinh Nghiệp liên tục than khổ. Hi Bảo chớp chớp đôi mắt to, đối với việc người lớn đánh nhau thằng bé không lấy làm thú vị lắm, bé bình tĩnh nói: “Ba à, ba không thể cắn mẹ, ba phải hôn mẹ mới đúng.” Trần Kinh Nghiệp lại ồn ào, “Ối dà, Hi Bảo, cháu nói cho chú nghe, cháu có đối tượng chưa?” “Đối tượng? Đối tượng là gì ạ?” “Ý là bạn gái đấy, là bạn gái có thể tay nắm tay, đoàn kết thân mật đấy.” Hi Bảo rất cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nói: “Cháu có rất nhiều bạn trai.”
Trần Kính Nghiệp cười phụt ra: “Ha ha ha ha, Hi Bảo, sao cháu có thể quen bạn trai chứ? Cháu là con trai, cháu phải quen bạn gái.” Giang Hạo siết chặt cánh tay, bóp cổ anh ta, “Hi Bảo, con đừng nghe chú, nghe lời ba, mau ăn cơm đi.” Trần Kính Nghiệp ra sức cầu xin tha thứ, “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không đùa thằng bé nữa, được không?”
Kiều Tâm Duy không kìm được nói: “Trần Kinh Nghiệp, đáng đời anh.” “Hi Bảo, Hi Bảo cứu chú...” Hi Bảo vẫn tỏ vẻ bình tĩnh: “Mẹ ơi, con ăn xong rồi, chúng ta đến nhà trẻ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/451
|