Cô xoay bả vai, không muốn vai phải bị tay trái của anh chặn lại nữa, tay anh rất lớn, bàn tay đè nặng ở đầu vai cô mà ngón tay còn có thể vuốt ve lên xương quai xanh của cô.
Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, vừa chạm vào da thịt đã làm người cô run lên, đặc biệt lại là chỗ nhạy cảm như vậy.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn so với mỗi lần trước kia, cứ như anh muốn nuốt sống cổ vậy.
Tay Giang Hạo di chuyển trên cổ cô và chăn của cô, muốn đi xuống dưới nữa, nhưng bị chăn chặn lại.
Anh hơi nhíu mày, tay trái bắt đầu kéo chăn bông.
Anh muốn làm gì?! Đại não của Kiều Tâm Duy nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Thừa dịp thời gian thở dốc, cô khóc nức nở nói: “Đừng mà, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng...”
Nhưng mà, Giang Hạo cũng không cho cô nhận thua, anh nửa đứng dậy, vừa xốc chăn bông lên vừa dùng giọng cảnh cáo nói: “Việc này không cần chuẩn bị bất kỳ cái gì cả, Kiều Tâm Duy, đừng dùng sự khôn vặt và tùy hứng của em để khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.
Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cuộc sống sau này của em nằm trong tay tôi!”
Tiếng nói vừa dứt, cô cảm thấy người chợt lạnh, chăn đã bị kéo ra, thay thế vào đó là cơ thể nóng như lửa của Giang Hạo, cùng với đôi môi mang theo ham muốn.
Cuộc sống sau này của em, đều nằm trong tay tôi.
Giang Hạo hách dịch tuyên bố.
Đầu óc Kiều Tâm Duy trống rỗng, cơ bản không tới phiên cô muốn gì, cô mở to hai mắt nhìn ngơ ngác, không có tiêu cự, cũng không có biểu cảm, chỉ là đáy lòng bừng lên nỗi chua xót, rất sâu đậm, rất khó chịu.
Đây là một loại cam chịu số phận.
Không có khúc nhạc dạo dư thừa, Giang Hạo vội vã tiến vào cơ thể của cô, sự chật hẹp và biểu hiện đau đớn tự nhiên trên mặt cô làm anh tạm dừng nửa giấy, cô là lần đầu tiên.
Hóa ra, cô vẫn là lần đầu tiên.
Giang Hạo chớp mắt, động tác không khỏi nhẹ nhàng hơn, cảm giác kì diệu nói không nên lời, sự vui mừng của anh còn vượt xa cả kinh ngạc.
Nói thật, anh chưa bao giờ yêu cầu vợ của mình phải còn “tem”
, bây giờ là xã hội cởi mở, nữ sinh học đại học từng nói chuyện yêu đương, thường thì không cần nói cũng biết.
Nhưng hôm nay để anh bắt phải, không cần phải nói, chắc chắn là anh rất sung sướng.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến cô phải hít hà, hai tay được tự do đột nhiên đánh lên vai anh, nhưng thân hình của anh là tường đồng vách sắt, đánh anh mà lại đau chính mình: “A...”
Cùng với sự ra vào của anh, phía dưới càng thêm đau đớn hơn.
Cô dùng móng tay cấu vào vai anh, lấy việc này để thể hiện sự bất mãn của mình.
Giang Hạo tóm chặt cổ tay cô dễ như trở bàn tay.
Như thế này thì có thật sự không thể động đậy được.
Trán Giang Hạo túa ra mồ hôi li ti, không nhớ rõ đã bao lâu mình không “ăn thịt”
, trong trí nhớ chắc là cỡ năm năm rồi.
Năm năm, một người đàn ông trẻ khỏe mạnh mẽ bình thường, sống năm năm chay tịnh, giờ phút này giống như chàng trai trẻ lần đầu tiên làm, vừa kích động vừa lỗ mãng.
“Còn tưởng em nằm như xác chết, hóa ra là do không có kinh nghiệm”
Kiều Tâm Duy hung dữ trừng anh: “Đau quá, có thể dừng lại không?”
Khốn kiếp, lúc này mà lại còn nói mát.
“Em cảm thấy bấy giờ có thể dừng lại không?”
Đáp án là không, có mấp máy miệng, đau khổ nhìn anh, vì cơ thể không thể chịu nổi kích thước lớn kia mà trở nên càng cứng ngắc hơn: “Vậy thả tay tôi ra được không?”
Giang Hạo nghe lời buông tay, bàn tay để không vòng qua xương quai xanh của cô lần sở xuống phía dưới, nơi đó mềm mại, cảm xúc rất tốt.
Nụ hồn của anh rơi xuống vành tai cô, mỗi lần hôn là một lần cô run rẩy, mỗi lần cổ run rẩy, anh càng hưng phấn hơn một chút.
Lòng bàn tay anh hơi thô ráp, vừa chạm vào da thịt đã làm người cô run lên, đặc biệt lại là chỗ nhạy cảm như vậy.
Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn so với mỗi lần trước kia, cứ như anh muốn nuốt sống cổ vậy.
Tay Giang Hạo di chuyển trên cổ cô và chăn của cô, muốn đi xuống dưới nữa, nhưng bị chăn chặn lại.
Anh hơi nhíu mày, tay trái bắt đầu kéo chăn bông.
Anh muốn làm gì?! Đại não của Kiều Tâm Duy nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Thừa dịp thời gian thở dốc, cô khóc nức nở nói: “Đừng mà, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng...”
Nhưng mà, Giang Hạo cũng không cho cô nhận thua, anh nửa đứng dậy, vừa xốc chăn bông lên vừa dùng giọng cảnh cáo nói: “Việc này không cần chuẩn bị bất kỳ cái gì cả, Kiều Tâm Duy, đừng dùng sự khôn vặt và tùy hứng của em để khiêu chiến điểm mấu chốt của tôi.
Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, cuộc sống sau này của em nằm trong tay tôi!”
Tiếng nói vừa dứt, cô cảm thấy người chợt lạnh, chăn đã bị kéo ra, thay thế vào đó là cơ thể nóng như lửa của Giang Hạo, cùng với đôi môi mang theo ham muốn.
Cuộc sống sau này của em, đều nằm trong tay tôi.
Giang Hạo hách dịch tuyên bố.
Đầu óc Kiều Tâm Duy trống rỗng, cơ bản không tới phiên cô muốn gì, cô mở to hai mắt nhìn ngơ ngác, không có tiêu cự, cũng không có biểu cảm, chỉ là đáy lòng bừng lên nỗi chua xót, rất sâu đậm, rất khó chịu.
Đây là một loại cam chịu số phận.
Không có khúc nhạc dạo dư thừa, Giang Hạo vội vã tiến vào cơ thể của cô, sự chật hẹp và biểu hiện đau đớn tự nhiên trên mặt cô làm anh tạm dừng nửa giấy, cô là lần đầu tiên.
Hóa ra, cô vẫn là lần đầu tiên.
Giang Hạo chớp mắt, động tác không khỏi nhẹ nhàng hơn, cảm giác kì diệu nói không nên lời, sự vui mừng của anh còn vượt xa cả kinh ngạc.
Nói thật, anh chưa bao giờ yêu cầu vợ của mình phải còn “tem”
, bây giờ là xã hội cởi mở, nữ sinh học đại học từng nói chuyện yêu đương, thường thì không cần nói cũng biết.
Nhưng hôm nay để anh bắt phải, không cần phải nói, chắc chắn là anh rất sung sướng.
Cơn đau đớn kịch liệt khiến cô phải hít hà, hai tay được tự do đột nhiên đánh lên vai anh, nhưng thân hình của anh là tường đồng vách sắt, đánh anh mà lại đau chính mình: “A...”
Cùng với sự ra vào của anh, phía dưới càng thêm đau đớn hơn.
Cô dùng móng tay cấu vào vai anh, lấy việc này để thể hiện sự bất mãn của mình.
Giang Hạo tóm chặt cổ tay cô dễ như trở bàn tay.
Như thế này thì có thật sự không thể động đậy được.
Trán Giang Hạo túa ra mồ hôi li ti, không nhớ rõ đã bao lâu mình không “ăn thịt”
, trong trí nhớ chắc là cỡ năm năm rồi.
Năm năm, một người đàn ông trẻ khỏe mạnh mẽ bình thường, sống năm năm chay tịnh, giờ phút này giống như chàng trai trẻ lần đầu tiên làm, vừa kích động vừa lỗ mãng.
“Còn tưởng em nằm như xác chết, hóa ra là do không có kinh nghiệm”
Kiều Tâm Duy hung dữ trừng anh: “Đau quá, có thể dừng lại không?”
Khốn kiếp, lúc này mà lại còn nói mát.
“Em cảm thấy bấy giờ có thể dừng lại không?”
Đáp án là không, có mấp máy miệng, đau khổ nhìn anh, vì cơ thể không thể chịu nổi kích thước lớn kia mà trở nên càng cứng ngắc hơn: “Vậy thả tay tôi ra được không?”
Giang Hạo nghe lời buông tay, bàn tay để không vòng qua xương quai xanh của cô lần sở xuống phía dưới, nơi đó mềm mại, cảm xúc rất tốt.
Nụ hồn của anh rơi xuống vành tai cô, mỗi lần hôn là một lần cô run rẩy, mỗi lần cổ run rẩy, anh càng hưng phấn hơn một chút.
/451
|