Trong toilet, Kiều Tâm Duy đứng trước gương, cô nhìn thấy ba dấu hôn rõ ràng trên cổ mình, ngực và lưng cũng có, chỉ là ở đây không tiện xem.
Giang Hạo đáng ghét, không thể nhẹ một chút được à? Cố rửa mặt chải đầu đơn giản, buộc mái tóc lòa xòa thành một cái đuôi ngựa ở sau đầu, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều, lúc này cô mới chậm rì rì đi ra ngoài.
“Anh...
Anh đang làm gì thế?”
Cảnh trước mắt lại lần nữa khiến cô vô cùng xấu hổ, Giang Hạo đang đứng ở mép giường thay khăn trải giường, ánh mặt trời rực rỡ, trong suốt như pha lê, còn có khăn trải giường trắng tinh, cạnh chân anh để một cái chậu rửa mặt tráng men màu trắng, bên trong là khăn trải giường thay thế.
Một Thủ trưởng uy nghiêm, đầy kiêu ngạo, đầy chủ nghĩa đàn ông, hoàn toàn không liên hệ được với việc thay khăn trải giường này.
Huống hồ bên trên đó còn có vết máu lần đầu tiên của cô.
Kiều Tâm Duy bước lên trước, lắp bắp hỏi: “Khăn trải giường này, anh anh...
anh định xử lý thế nào?”
Sẽ không giao cho Tiểu Phương hay là cấp dưới nào giặt chứ, thế thì xấu hổ quá chừng chừng, dứt khoát ném luôn đi cho rối.
“Giặt đi chứ.”
Giang Hạo trả lời một cách đương nhiên: “Chẳng lẽ em muốn giữ lại làm kỷ niệm?”
“..
Em không có nhàm chán như thế, vậy anh để đó đi, em sẽ giặt.”
Giang Hạo thay khăn trải giường vừa nhanh vừa gọn gàng, trải xong còn gấp chăn lại, hai ba cái đã xếp ngay ngắn như miếng đậu hũ, động tác cực kỳ nhanh.
Anh vỗ tay: “Được rồi, em ăn cơm đi, nhân lúc còn nóng”
Vừa nói, anh vừa khom lưng cầm chậu rửa mặt tráng men lên, đi về phía toilet.
Lúc ngang qua bên người cô, có kinh ngạc hỏi: “Anh giặt á?”
“Vớ vẩn, cái này còn có thể để cho người khác giặt à?”
“Nhưng mà...
nhưng mà...”
Giang Hạo học giọng điệu của cô tối hôm qua, nói: “Lải nhà lải nhải, lải nhải cái quái gì, còn không mau ăn cơm đi, em đói ngất xỉu còn không làm phiền anh à, anh không rảnh chăm em đâu”
“...”
Cạn lời, cô hoàn toàn đáp không nói được gì, cố đi đến bên cạnh bàn, mở hộp giữ ấm ra, ba tầng cơm hộp lùn lùn, bên trên là cà chua xào trứng, ở giữa là thịt kho tàu, dưới cùng là cơm tẻ còn bốc hơi nóng.
Giao thông trên núi tuyết không tiện, thường xuyên xảy ra tuyết lở lấp kín đường đi, một khi như vậy thì không biết khi nào mới khai thông được, vật tư trong quấn doanh có hạn, rau cỏ tươi tích trữ không bao nhiêu, thức ăn cơ bản ở đây chủ yếu là chế biến bằng bột mỳ.
Sở dĩ có biết những điều này là do trên đường đến, lúc nói chuyện với đội trưởng Tần có nhắc qua.
Trong toilet truyền ra tiếng nước, còn truyền ra tiếng Giang Hạo thúc giục: “Em phát ngốc gì đấy, mười phút sau Tiểu Phương tới lấy hộp giữ ấm, em không ăn là không được ăn nữa đâu”
Lại là mười phút, thời gian ăn cơm quy định của bộ đội chỉ có mười phút sao? Thế thì quá không có tính người rồi, Kiều Tâm Duy thầm nghĩ, cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, nhìn thấy đồ ăn nóng hôi hổi, nước miếng cũng chảy đầy đất: “Em ăn, em ăn, em sắp chết đói rồi!”
Cô ăn ngấu ăn nghiến, thường xuyên quay lại nhìn Giang Hạo ở trong.
Giang Hạo xắn ống tay áo lên, giặt khăn trải giường, vẻ mặt kia tuyệt đối còn chăm chú hơn huấn luyện binh lính.
Đàn ông khi tập trung đều có sức quyến rũ, huống chi là đàn ông đã đẹp trai lại còn tập trung nữa.
Giang Hạo cúi đầu, ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt của anh, quanh người anh như phát ra quầng sáng, sườn mặt hoàn mỹ và dáng người tuyệt đẹp, đủ để khiến phụ nữ trên toàn thế giới mê mệt.
“Không lo ăn đi, nhìn anh làm gì?”
Giang Hạo đáng ghét, không thể nhẹ một chút được à? Cố rửa mặt chải đầu đơn giản, buộc mái tóc lòa xòa thành một cái đuôi ngựa ở sau đầu, thoạt nhìn có tinh thần hơn nhiều, lúc này cô mới chậm rì rì đi ra ngoài.
“Anh...
Anh đang làm gì thế?”
Cảnh trước mắt lại lần nữa khiến cô vô cùng xấu hổ, Giang Hạo đang đứng ở mép giường thay khăn trải giường, ánh mặt trời rực rỡ, trong suốt như pha lê, còn có khăn trải giường trắng tinh, cạnh chân anh để một cái chậu rửa mặt tráng men màu trắng, bên trong là khăn trải giường thay thế.
Một Thủ trưởng uy nghiêm, đầy kiêu ngạo, đầy chủ nghĩa đàn ông, hoàn toàn không liên hệ được với việc thay khăn trải giường này.
Huống hồ bên trên đó còn có vết máu lần đầu tiên của cô.
Kiều Tâm Duy bước lên trước, lắp bắp hỏi: “Khăn trải giường này, anh anh...
anh định xử lý thế nào?”
Sẽ không giao cho Tiểu Phương hay là cấp dưới nào giặt chứ, thế thì xấu hổ quá chừng chừng, dứt khoát ném luôn đi cho rối.
“Giặt đi chứ.”
Giang Hạo trả lời một cách đương nhiên: “Chẳng lẽ em muốn giữ lại làm kỷ niệm?”
“..
Em không có nhàm chán như thế, vậy anh để đó đi, em sẽ giặt.”
Giang Hạo thay khăn trải giường vừa nhanh vừa gọn gàng, trải xong còn gấp chăn lại, hai ba cái đã xếp ngay ngắn như miếng đậu hũ, động tác cực kỳ nhanh.
Anh vỗ tay: “Được rồi, em ăn cơm đi, nhân lúc còn nóng”
Vừa nói, anh vừa khom lưng cầm chậu rửa mặt tráng men lên, đi về phía toilet.
Lúc ngang qua bên người cô, có kinh ngạc hỏi: “Anh giặt á?”
“Vớ vẩn, cái này còn có thể để cho người khác giặt à?”
“Nhưng mà...
nhưng mà...”
Giang Hạo học giọng điệu của cô tối hôm qua, nói: “Lải nhà lải nhải, lải nhải cái quái gì, còn không mau ăn cơm đi, em đói ngất xỉu còn không làm phiền anh à, anh không rảnh chăm em đâu”
“...”
Cạn lời, cô hoàn toàn đáp không nói được gì, cố đi đến bên cạnh bàn, mở hộp giữ ấm ra, ba tầng cơm hộp lùn lùn, bên trên là cà chua xào trứng, ở giữa là thịt kho tàu, dưới cùng là cơm tẻ còn bốc hơi nóng.
Giao thông trên núi tuyết không tiện, thường xuyên xảy ra tuyết lở lấp kín đường đi, một khi như vậy thì không biết khi nào mới khai thông được, vật tư trong quấn doanh có hạn, rau cỏ tươi tích trữ không bao nhiêu, thức ăn cơ bản ở đây chủ yếu là chế biến bằng bột mỳ.
Sở dĩ có biết những điều này là do trên đường đến, lúc nói chuyện với đội trưởng Tần có nhắc qua.
Trong toilet truyền ra tiếng nước, còn truyền ra tiếng Giang Hạo thúc giục: “Em phát ngốc gì đấy, mười phút sau Tiểu Phương tới lấy hộp giữ ấm, em không ăn là không được ăn nữa đâu”
Lại là mười phút, thời gian ăn cơm quy định của bộ đội chỉ có mười phút sao? Thế thì quá không có tính người rồi, Kiều Tâm Duy thầm nghĩ, cô đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi, nhìn thấy đồ ăn nóng hôi hổi, nước miếng cũng chảy đầy đất: “Em ăn, em ăn, em sắp chết đói rồi!”
Cô ăn ngấu ăn nghiến, thường xuyên quay lại nhìn Giang Hạo ở trong.
Giang Hạo xắn ống tay áo lên, giặt khăn trải giường, vẻ mặt kia tuyệt đối còn chăm chú hơn huấn luyện binh lính.
Đàn ông khi tập trung đều có sức quyến rũ, huống chi là đàn ông đã đẹp trai lại còn tập trung nữa.
Giang Hạo cúi đầu, ánh mặt trời chiếu lên một bên mặt của anh, quanh người anh như phát ra quầng sáng, sườn mặt hoàn mỹ và dáng người tuyệt đẹp, đủ để khiến phụ nữ trên toàn thế giới mê mệt.
“Không lo ăn đi, nhìn anh làm gì?”
/451
|